Shinshi Hanh Trinh Tinh Yeu Cua Shinichi Va Shiho
Lưu ý: Mọi người nhớ đọc cái này nhé ai đọc rồi thì bỏ qua.[Bệnh viện, trước phòng phẫu thuật]Tất cả mọi người đang rất lo lắng cho Ran, Shiho lo lắng cho Ran quá nên đã quên mất việc mình cũng đang bị thương. Lúc này, Akai mới để ý đến Shiho lo lắng nhìn Shiho nói:- Shiho, tay em...Shiho cười nhìn Akai nói:- Em không sao. Em chỉ bị thương nhẹ thôi.Shinichi mới sực nhớ ra tay Shiho đang bị thương. Lòng Shinichi thắt lại vừa định lên tiếng thì Curacao nói:- Cái gì mà không sao, để chị đưa em đi băng bó lại vết thương.Mọi người cũnng lo lắng và bao cô đi băng bó lại vết thương. Shiho gật đầu đi theo Curacao để băng lại vết thương. Dù Shinichi rất muốn đi cùng Shiho nhưng tình trạng của Ran vẫn còn rất nguy hiểm. May là có Vermouth và Curacao đi cùng cô đến phòng y tá băng bó lại vết thương nên anh cũng yên tâm.[Vài tiếng sau]Sau thời gian dài chờ đợi thì ca phẫu thuật đã thành công, ai nấy đều vui mừng.''Tạ ơn trời''''May quá''''Cậu ấy đã được cứu rồi''[Sáng hôm sau]Ran đã tỉnh lại, mọi người đều đến thăm cô. Shinichi ngồi bên cạnh nhíu mày nói:- Sao cậu lại liều lĩnh như thế chứ? Tớ rất lo cho cậu đấy .Thấy Shinichi lo lắng cho mình cô rất hạnh phúc mỉm cưởi nói:- Nếu cậu lo cho tớ thì cậu đừng đi đâu nữa.Shinichi gật đầu nhìn Ran nói:- Yên tâm tớ sẽ không đi đâu nữa.Mọi người xung quanh nhìn hai người cười đầy ẩn í. Ran nhận ra biểu hiện của mọi người liền đỏ mặt, còn Shinichi thì không để í đến mọ người xung quanh mà chỉ để í đến Shiho thấy cô buồn mà lòng anh thắt lại. Sonoko trêu chọc nói:- Này hai vợ chồng cậu tình tứ khiến tớ tiểu đường rồi đấy.Ran liền đỏ mặt rong lòng thì vui sướng nhưng vẫn thẹn thùng mắng Sonoko:- Cậu nói linh tinh cái gì đấy.Shiho nghe cuộc trò truyện mà lòng đâu nhói''Đúng!Dù dì họ cũng là một đôi mình là cái gì chứ''Vì không thể chịu nổi cảm giác khó chịu này nên Shiho đã đứng dậy nói:- Bác tiến sĩ và mọi người cháu cảm thấy không khỏe nên cháu về trước đây.Shinichi lo lắng nói:- Cậu không sao chứ?Shiho lạnh lùng nói:- Không sao.Sau đó, cô lạnh lùng đi ra ngoài. Shiho cố kìm nén những giọt nước mắt cứ tuôn ra. Chẳng phải bình thường cô giỏi che giấu cảm xúc lắm sao? Cô vừa chạy vừa khóc đến khi không còn sức chạy nữa Shiho liền quỵ xuống hành lang ôm mặt khóc. Như khóc hết nỗi lòng mình đã kìm nén bao lâu nay.''Tại sao cậu lại quan tâm tớ rồi lại để tớ chứng kiến cậu quan tâm cô ấy. Vậy thì cậu xem tớ là gì?''. Shinichi từ xa chạy đến thấy cô quỵ xuống hành lang thì nha chóng chạy đến chỗ Shiho, anh quỳ một chân xuống bên cô nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô lo lắng hỏi:- Haibara cậu bị gì thế? Hôm nay cậu lạ lắm.Shiho tức giận hắt mạnh tay Shinichi ra hét lên:- Tớ không cần sự thương hại của cậu, cậu tránh ra đi.Shinichi nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu. Shiho lấy tay lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt. Cố cố gắng dùng giọng điệu bình thường nhất để nói với Shinichi:- Bây giờ tớ đã hoàn thành lời hứa với cậu là đưa cậu về hình dạng cũ. Bây giờ tôi và cậu không còn quan hệ gì nữa.Giứt lời cô liền chạy đi không để cho Shinchi nói câu nào. Shinichi vẫn còn sốc trước lời nói của cô. Khi anh nhận ra thì Shiho đã chạy đến cuối hành lang anh liền chạy theo cô. Cuộc rượt đuổi đến tận công viên. Cuối cùng Shinichi cũng đuổi kịp cô. Shinichi mắm chặt cánh tay Shiho tức giận nói :- Hôm nay cậu bị cái gì vậy? Cái gì mà tớ và cậu không còn liên qua đến nhau.Mắt của Shiho vẫn còn dưng dưng nước mắt nói:- Chẳng phải thứ liên qua duy nhất giữa tôi và cậu là tổ chứ sao? Bây giờ nó đã sụp đổ rồi thì đồng nghĩa với việc tôi và cậu không còn mối quan hệ nào nữa sao? Tôi là tôi, cậu là cậu, hai kẻ xa lạ.- Cậu mau bỏ tôi ra!Shiho tức giận cố kéo tay mình khỏi tay Shinichi nhưng cô càng cố gắng kéo tay lại thì Shinchi càng xiết chặt hơn. Cô tức giận hét lên:- Cậu mau buông tôi ra!Shinichi chẳng những buông mà còn kéo cô lại ôm chặt cô vào lòng. Shiho muốn thoát khỏi vòng tay ấm áp này nhưng lại không muốn rời xa nó. Lý trí và con tim của cô đang đấu tranh mãnh liệt. Cô đau khổ lên tiếng:- Shinichi! Làm ơn buông tôi ra đi. Làm ơn đừng quan tâm tớ trong khi cậu đã có Ran. Hai hàng nước mắt của cô tuôn rơi trên gương mặt xinh đẹp của cô. Shiho đánh mạnh vào người Shinichi trách mắng cậu:- Tại sao? Tại sao cậu luôn quan tâm tớ, đừng để tớ lúc nào cũng ỉ vào cậu. Làm ơn đừng thương hại tớ.Shinichi nhẹ nhàng đặt đầu cô áp sát vào ngực mình ôn nhu nói:- Tớ quan tâm lo lắng cho cậu không phải thương hại cậu.Cô mở to đôi mắt, khuôn mặt vô cùng ngạc nhieen khi nghe những lời nói này. Shiho trầm giọng nói:- Không phải thương hại thì là gì chứ?Shinichi mỉm cười nói:- Đồ ngốc, cậu chưa nhận ra à? Thật không giống cậu bình thường chút nào.Shiho chỉ im lặng không nói gì. Shinichi nhăn mặt nói:- Này, này cậu không biết thật đấy à?Shiho đẩy anh ra nói:- Tớ có phải thám tử như cậu đâu mà biết được! Hoặc cũng có thể là tớ là người duy nhất có thể khiến cho cậu trở lại hình dáng ban đầu cũng có thể do lương tâm của thám tử hoặc là...Shinichi không thể chịu nổi nữa nên đã cắt ngang câu của cô:- Này, cậu nghĩ tớ là loại người gì thế?- Cậu thấy có ai đối xử tốt với người đã khiến mình teo nhỏ không? Shiho dùng giọng mỉa mai nhìn anh nói:- Có thể cậu là thám tử không bình thường.Shinchi bất lực nhìn cô nói:- Ờ! Vì tớ không bình thường nên mới yêu một người không bình thường như cậu.Đồng tử của cô co lại, đôi mắt mở tô đầy ngạc nhiên. Cô run run nói:- Cậu...n...nói.Shinchi đặt tay lên vai cô nói:- Tớ yêu cậu.Shiho nghe như sét đánh ngang tai, cô hoang mang nói:- Nhưng...Biết được cô định nói gì anh lên tiếp nói:- Lúc đầu gkhi gặp cậu tớ cảm thấy rất tức giận vì cậu tớ mới phải sống trong hình dạng của đứa trẻ 7 tuổi.Shiho nghe xong những lời nói này của anh thoáng buồn và tự trách bản thân mình.Shinichi tiếp tục nói:- Lúc đầu tớ cũng chỉ xem cậu như một người bạn hay cùng lắm chỉ là cộng sự. Nhưng khi ở bên cạnh cậu cùng cậu vượt qua sóng gió cùng vào sinh ra tử rất nhiều lần và dần dân tớ đã quen có cậu ở bên cạnh. Lúc đuổi theo cậu tớ cảm nhận được cái cảm giác sợ mất một người rất quan trọng nó khiến tớ cảm thấy nêu mất cậu thì tớ sẽ không bao giờ vượt qua nổi.- Shinchi ôm cô vào lòng thì thầm vào tai cô:- Tớ yêu cậu! Còn cậu có yêu tớ không?Shiho mỉm cười nói:- Tớ yêu cậu !Chỉ ba từ đã khiến lòng Shinichi nở hoa.''Này 2 em làm gì ở đây vậy?''End chapLần đầu mình viết nên chỉ được 1369 từ thôi. Nhớ vote cho mình nha <333
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com