TruyenHHH.com

Shinshi Chay

Người đời ai cũng chết.

Thiện ác ai quan tâm.

Dù mở miệng là nói cùng nhau đi đến tận cùng thế giới, nhưng bây giờ thì không thể, Miyano Shiho của tôi đang đổ bệnh phát sốt rồi.

Cô ấy nằm dở sống dở chết trên chiếc giường nhỏ nệm kem màu trắng xám của tôi. Dưới mí mắt hơi hé mở của nàng ta, bắt gặp một đôi mắt lục mờ ảo như tựa muốn nuốt chửng bình minh của cuộc đời. Còn lòng tôi ư, bây giờ nó đang ôi thôi đau khổ đủ điều, như bị luộc trong nồi nước sôi của địa ngục bỏng rát dung nham. Tôi nghĩ cơ thể của Miyano Shiho đã vụn vỡ do cơn trăng hoa khoái lạc của đêm tình nồng tối qua. Cô ấy không có nhiều da thịt, cánh tay gầy gò như một cô bé kém phát triển, vừa suy dinh dưỡng vừa thiếu chất. Nhiệt độ cơ thể tăng cao khiến khuôn mặt thường ngày nhợt nhạt của cô đỏ bừng, hơi thở nóng hổi đến ra cả khói, vầng trán mịn màng như bức tường phía nam đẫm mồ hôi, tóc nhễ nhại bê bết chặt vào da. Mặc dù cô ấy khẳng định đó chỉ là một cơn sốt phát ban, nhưng tôi vẫn lo lắng hơn bao giờ hết. Mỗi giờ tôi đều đo nhiệt độ và thay khăn lau trên trán cho cô, không thể dứt ra nổi ba khắc.

Tôi cứ ở lì lại đấy đến chiều, khi cơn sốt dịu đi một chút, tôi nấu cháo cho cô ấy ăn, cô ấy không chịu ăn và lẩm bẩm "muốn ăn kem". Tôi không biết nên miêu tả cảm xúc của mình ra sao nữa, vừa muốn tan chảy vì tự nhiên nàng ta hóa con nít, vừa muốn đưa tay rờ lên trán bản thân để xem mình có chóng mặt hoa mắt ù tai không.

"Em còn bệnh, đợi em khỏi bệnh rồi mình ăn."

Tôi nhẹ giọng nói.

"Cổ họng em đau." Cô ấy nhìn tôi một cách gợi tình và nhẹ nhàng nhéo tay áo tôi. Tôi phải mím môi trợn mắt và đập vào đũng quần cho nó xẹp xuống.

Hồi xưa khi nàng ta bị sốt, tôi muốn giúp nàng nhưng đều là bị thẳng thừng từ chối khư khư. Cảm giác bị ỷ lại này khiến tôi thật chất không quen, nhưng không khỏi có chút tự hào ngạo nghễ vì đã chinh phục được người đẹp.

"Khỏi bệnh rồi thì hết, bây giờ nghe anh ăn chút cháo đi."

Tôi đưa đầu muỗng lên môi Miyano Shiho, rền rĩ nói.

Sau khi cơn sốt hạ xuống, Miyano Shiho còn lấy ba ngón tay nhéo lấy tai tôi rồi xoắn lại. Tôi vừa đau vừa mừng, cô ấy vẫn còn sức để đánh nhéo tôi thì cũng đồng nghĩa cô ấy gần như đã khỏe lại. Mặc dù rất gầy nhưng tình trạng thể chất của cô ấy không đến nỗi tệ như tưởng tượng. Hai ngày sau, cô ấy lấy lại được vóc dáng và nằm trên ban công mặc áo khoác của tôi. Mùa đông ở Buenos Aires không rộn rã như mùa hè, năm nay trời đặc biệt lạnh. Kể từ năm 2007, gió lạnh mang theo những bông tuyết sắc như dao cạo và ập vào Plaza de Mayo, đấp mình vào muôn tòa tháp cao chót vót tận đâu. Đỉnh tượng đài tỏa sáng trong đêm lạnh giá, gió và băng giá cuốn lên thái dương chút tê tái ẩm ê. Nhưng đối với những người vô gia cư ngã xuống đường trong tình trạng không say xỉn thì cũng mê sảng kia thực tế không có sự khác biệt nào giữa năm 2007 và hiện tại.

Tôi bảo Miyano Shiho trở vào bên trong vì sợ cơ thể cô vừa khỏi bệnh nặng sẽ lại lần nữa tái phát. Cô ấy đột nhiên nói:

"Không biết tiến sĩ, mấy đứa nhỏ và những người khác như thế nào rồi..."

Từ lúc trốn lên máy bay đáp xuống Nam Mỹ tới giờ, chúng tôi đã cắt đứt mọi liên lạc với quá khứ. Những lời cô ấy nói khiến tôi choáng váng mất nửa giây.

"Em muốn tìm cách lấy số điện thoại ở chợ đen à? "

Cô lắc đầu.

"Khả năng cao họ đều đã bị FBI theo dõi, chúng ta có muốn cũng không thể được. "

Tôi bỡn cợt vài câu, cô ấy lại cười.

"Thật khủng khiếp khi phạm tội."

"Trước đó không phải cũng đã phạm tội sao?"

Cô ấy khịt mũi và nằm trong vòng tay tôi như một con mèo nhỏ lười chảy thây.

"Đưa em đi đi Kudo, em sẽ không chạy trốn nữa đâu." cô nói.

Chiếc radio trong xe bị hỏng, một bài hát lạ cứ phát đi phát lại, tôi không thể biết ai đã hát nhưng chắc chắn đó không phải là Shakira. Kỹ năng ca hát của cô ta đơn giản là đất trời phiêu đãng so với những con người khác trong ngành âm nhạc.

Buenos Aires đã rời xa chúng tôi từ lâu, chúng tôi đang chậm rãi lái xe qua các tỉnh. Quá trình này rất dài, một bài hát cứ phát đi phát lại mãi khiến chúng tôi đau khổ, ừ, hẳng là đau khổ. Vào lần đầu chúng tôi vừa nghe thấy cái bài này, Miyano Shiho và tôi đã thoải mái bật cười trước giọng hát kỳ lạ của cái thằng hát, ngay lần hai, Miyano Shiho cảm thấy chúng tôi hơi hơi xíu xíu yêu thích thứ âm nhạc này. Đến lần thứ tám, tôi và cô ấy đều bắt đầu cùng nhau muốn hát. Lần thứ hai mươi, Miyano Shiho nói rằng cô bắt đầu hận âm nhạc. Chúng tôi ngồi xe trong nhiều giờ, đầu tôi tràn ngập giai điệu ồn ào của bài hát, và tôi thực sự cảm thấy tồi tệ, rồi tự nhiên chúng tôi đâm ra cãi nhau.

Cô ấy yêu cầu tôi nhìn vào bản đồ và tôi khẳng định cam đam rằng em yên tâm! mình sẽ không bao giờ bị lạc nữa. Âm lượng và giọng điệu của tôi đột nhiên thay đổi không khí. Miyano Shiho im lặng một lúc rồi nói vào tai tôi bằng một giọng kỳ lạ, "Ồ, thật sao?"

Rồi khi chúng tôi lái xe lên một con đường cao tốc mới, một điều kỳ lạ đã xảy ra. Tôi và cô ấy ngâm nga bài hát với cái giọng tưng tửng, hai đứa cứ thế ngầm hiểu và mỉm cười với nhau qua gương chiếu hậu.

"Kỹ năng ca hát của anh không tiến bộ tí nào."

"Ê ê..." Tôi nghệch mặt quay tay lái và dừng lại ở ngã tư phía trước.

Thời tiết trở nên lạnh hơn khi chúng tôi đi về phía nam, và đang là mùa đông nên chúng tôi thực sự không thể qua đêm trên cái xe này được. Không biết nên nói là chúng tôi may mắn hay xui xẻo, bởi sau khi rời Buenos Aires, mức độ kinh tế và an ninh công cộng đã giảm sút tới mức có thể thấy bằng mắt thường, khá là đáng báo động. Điều đó có nghĩa là chúng tôi có thể tìm được một khách sạn không tọc mạch, nơi mà sẽ có mấy thằng ăn cướp đột nhập vào tông thẳng cửa bằng súng và ban phát dân chủ. Chúng tôi đã thảo luận về vấn đề này và cô ấy sẵn sàng chấp nhận rủi ro, lần này tôi thận trọng hơn và lần đầu tiên mua súng ở chợ đen.

Tôi nhét khẩu súng lục vào sau thắt lưng, được che bởi bộ đồ rộng thình, nhìn từ bên ngoài tôi ra dáng một quý ông, và không ai có thể nghĩ rằng tôi lại giấu một khẩu súng lục trên người.

Miyano Shiho bước vào phòng trước. Khi tôi đỗ xe, mưa phùn bắt đầu rơi từ trên trời xuống, tôi trốn ở tiền sảnh nhưng thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc trong đám đông. Như thể cảm nhận được tôi, hắn ta ngẩng đầu lên và nhìn tôi.

Khi ánh mắt chạm nhau, cả hai chúng tôi đều sững sờ.

"Kaito Kid?!" Tôi ré lên âm bậc nhỏ.

Cậu ta khoe hàm răng trắng và vẫy tay với tôi. Hắn ăn mặc phèn ói nhưng nhìn vào có thể biết là một khách du lịch hết sức giản dị, và không hề cần phải cố gắng hành động rằng mình là một công dân hết sức bình thường như tôi. Hồi xửa hồi xưa, tôi là thám tử còn hắn là thằng ăn trộm, còn bây giờ cả hai đứa chúng tôi đều đang là tội phạm bị chính quyền nhà nước truy nã, trắng ra thì chúng tôi là anh em cột chèo đồng chí một thuyền.

Tôi biết hắn ta sẽ không vạch trần tôi, một điểm chung tự nhiên đã khiến chúng tôi trở thành đồng minh một cách củ chuối xàm khoai. Chúng tôi ôm nhau tình anh em kết nghĩa ruột thừa, hai đứa tụi mình ngồi chung một thuyền, mày mà đá tao xuống xuồng thì tao sẽ lật ghe cho mày cùng chết. Tôi và hắn len lén vào một góc hẻo lánh, liền thay đổi tông giọng khi nói:

"Kuroba Kaito."

Tôi nắm vai cậu ta và nhìn hắn với vẻ mặt kinh hãi trợn to.

"Làm thế mẹ nào cậu tìm thấy bọn tôi?"

Lần đầu tiên sau nhiều năm từ bỏ danh tính, tôi phải cố hiểu chuyện gì đã xảy ra. Kuroba liếc dọc liếc ngang ngó nhìn xung quanh một lúc, xong nói:

"Cô ấy đâu rồi?"

"Đang ở cùng tôi." tôi nói: "Tiến sĩ với cha mẹ tôi họ có ổn không?"

"Ai cũng lo lắng cho cậu, còn lại thì mọi thứ vẫn bình thường."

Biểu cảm của Kuroba đột ngột lật sang mặt khác, vừa nhăn nhó vừa nhiếc móc như thể bắt gặp thằng trẻ trâu nhà hàng xóm trốn mẹ đi chơi net, nói:

"Thằng mặt lợn nhà cậu định trốn chui trốn nhủi mãi đến bao lâu hả? Miyano Shiho bắn Rum, hắn ta đằng nào cũng chết, cổ giết cái tên đó chỉ khiến cổ liên cang. Giờ xét đến tội trạng, ngay cả khi cổ trở về nước, bản án sẽ không nghiêm trọng lắm. Tuy nhiên, bỏ trốn bây giờ, hai người mấy người sẽ chỉ có nước là thêm tội."

"Dù một lần tôi cũng không để họ xét xử cô ấy, dù bằng cách nào họ cũng có thể mang cô ấy rời khỏi tôi." Giọng tôi trầm khàn, giữ vẻ bình khan.

"Thằng chó nhà cậu nói chuyện y chang một cái thằng bồ gia trưởng chiếm hữu thích kiểm soát vậy."

Cậu ta nhún vai, nhăn mũi tặc lưỡi.

"Có muốn bố mày đây gửi lời hỏi thăm về nhà không?"

Tôi suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu:

"Không cần."

Hắn cười đùa:

"Vậy thì tám chuyện anh em một chút."

Tôi không trả lời cậu ta ngay. Một lúc sau, tôi châm một điếu thuốc cho hắn.

Hắn nói, hỏi lại câu hỏi cũ:

"Cậu định chạy trốn mãi bao lâu?"

"Cho đến khi chỉ còn lại hai chúng tôi trên thế giới. "

Cậu ta phụt nhẹ cười khẽ, ánh mắt dần dần trầm lắng xuống:

"Nếu cậu đã quyết tâm như vậy, tại sao ngay từ đầu anh không cưới cổ mẹ cho rồi đi?"

Điếu thuốc lặng lẽ đốt cháy giữa kẽ ngón tay của tôi.

Một lúc sau, thần kinh não bộ giác quan và EQ của Kuroba Kaito hoạt động hết công suất, hắn liền há họng vỗ đùi cười điên cuồng, chỉ vào mặt tiền tôi nói:

"Kudo Shinichi! cậu có biết sự khác biệt giữa cậu và tôi không? Tôi là loại người chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết thằng nào là một thằng khốn nạn, còn thiên hạ thì đơn giản là không! "

"Tôi và cậu vốn không hề khác biệt, tôi không biết cậu khốn nạn đến mức nào, nhưng cái vụ ngoại tình lừa dối của cậu thực sự khốn hơn cả tôi, nhưng cậu lại trộn lẫn nó với những ý nghĩ tốt và mấy cái lý lẽ con bò nghe có vẻ cao siêu ấy để vượt qua cái ải tội lỗi của bản thân giống như cơm xương cá, nếu không cho vào miệng nhai thì tôi cũng không nhận ra đâu! "

Kuroba Kaito đã đuổi cổ tôi đi một lúc lâu, nhưng tôi không hề tức giận mà đưa cho hắn một điếu thuốc khác, nhưng hắn không nhận.

"Tôi đi trước. "

Hắn mỉm cười đầy ẩn ý với tôi.

"Hẹn gặp lại, về sớm đấy. Nhật Bản rất nhớ hai người"

Tôi đứng ở đấy, có lẽ khá lâu, hai canh chăng, không biết nữa. Trong khi đó, ở căn phòng có biển số 4869, Miyano Shiho của tôi nằm co ro ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com