TruyenHHH.com

[ShinShi] Cậu Nhất Định Phải Hạnh Phúc

Quý bà Kudo

Shiyuki_Hino

Chapter 8: Quý bà Kudo

Hôm nay, trên đường đi học về, tâm trạng Conan rất vui, nhảy chân sáo còn miệng thì ngân nga một giai điệu nào đó bởi vì lúc tạm biệt Ai đã cười với cậu. Dạo này cô ấy hay cười hơn, và Conan tất nhiên rất mừng vì điều đó. Cuối cùng cô ấy đã có thể đối diện cuộc sống một cách vui vẻ. Đó là điều Conan luôn mong mỏi.

Tuy nhiên, tâm trạng phơi phới đó của cậu bổng dưng tan biến khi cậu vừa mở cửa nhà đã phát hiện quý bà, ah không, “quý cô” Yukiko Kudo, đang ngồi uống trà cùng Ran và thám tử Mori.

- Cô… Cô đến đây làm gì? Conan đầy sửng sốt.

- Chẳng lẽ cô không được đến đây sao nhóc? Anh Mori là bạn của cô, còn Ran…(e hèm!)… như “con gái” cô vậy.

“Con gái con giếc gì ở đây?”, Conan thầm nhủ, “Mẹ nhất định là lại bày trò gì nữa rồi. Đến khổ với mẹ mất thôi”.

- Vì thằng con Shinichi ngu ngốc của cô không biết trân trọng nên mới vụt mất người tốt như Ran. Nhưng vì cô luôn rất thích cháu Ran ạ, cho nên không làm được con dâu thì làm con gái của cô nhé!

- Tất nhiên là được ạ, cháu cũng rất quý cô. Nhưng nếu cháu là con gái cô thì cho cháu làm chị của Shinichi có được không? Ran tiếp tay cho trò đùa vớ vẫn của quý bà Kudo.

- Duyệt luôn! Yukiko thích thú.

“Có ai phát hiện tôi còn ở đây không?”, cả Conan và ông Mori đồng thanh lên tiếng, rồi bác già nói tiếp “Muốn nhận con gái thì phải hỏi qua bố ruột của nó đang ngồi ở đây chứ. Ít nhất cũng phải ra nhà hàng năm sao, cơm ngon, rượu xịn, làm lễ ra mắt linh đình mới được à. Hay là tiến hành ngay hôm nay đi!”. Trời ạ, cứ tưởng ông ta phản đối, không ngờ “nối giáo cho giặt”, Conan ngán ngẫm hoàn toàn.

Và trong cái không khí mẹ mẹ - con con đó, họ còn mời cả bà luật sư Kisaki đến cùng ăn mừng. Cả 5 người thẳng tiến đến nhà hàng năm sao. Trong khi hai vợ chồng ông Mori lại tiếp tục cãi nhau, thì Ran và bà Yukiko thì thầm to nhỏ với nhau chuyện gì đó mà hai người vui lắm, lại còn chỉ trỏ về phía Conan. Còn Conan ngồi một mình, đôi mắt mang hình viên đạn! Kết thúc buổi tiệc “bất đắc dĩ”, ba người nhà Ran còn có kế hoạch đi nơi khác, Yukiko đã lên tiếng “Ran cho cô mượn Conan một tí nhá”, “Chị Ran yên tâm đi với bố mẹ đi, em về với cô Yukiko”, Conan tiếp lời. Trên đường đi, tranh thủ không gian chỉ có hai mẹ con, Conan lên tiếng hỏi:

- Cuối cùng mục đích của mẹ về đây làm gì? Tại sao mẹ về một mình?

- Mẹ về nhận con gái, và cũng muốn về thăm con trai bé bỏng của mẹ đang đau khổ… vì thất tình!

- Con hỏi thật đó, chẳng lẽ mẹ về… thăm anh Akai, thần tượng trẻ tuổi đẹp trai của mẹ? Cậu nhóc bốn mắt cười gian.

- Con ngoan thật hiểu lòng mẹ, mẹ lén bố về “thăm trai” đấy, haha… Yukiko cũng lém lĩnh đáp lễ.

- Mẹ có thể nghiêm túc một chút được không?

- Là con không nghiêm túc trước mà! Thật ra mẹ về chính là muốn thăm Ran thật. Dù sao gia đình hai bên cũng là chỗ bạn thân, tuy là hai đứa không chính thức nhưng mà người lớn ai cũng ngầm hiểu như vậy. Bây giờ chuyện của hai đứa thành ra thế này mà con thì không thể xuất đầu lộ diện, thân làm mẹ như ta cũng phải có một chút động thái chứ. Nếu không sau này mọi người gặp nhau lại phải ngượng ngùng. Thế nào, thấy mẹ tâm lí quá phải không? Mà cũng nhờ vậy mẹ mới biết con trai mẹ đã có tình yêu mới. Hí hí…

- Tình yêu mới gì chứ,… Mẹ đừng có mà nói lung tung. Conan đỏ mặt tía tai.

- Con đường có chối. Ran kể chuyện “tình yêu của Conan” cho mẹ nghe hết rồi. Nói cho con biết, nhận con gái xong bây giờ mẹ sẽ đi nhận… con dâu!

- Nè, mẹ đừng có mà làm chuyện mất mặt. Con với Ai vẫn chưa có gì cả, chỉ là bạn mà thôi…

- Mẹ có nói tên của ai đâu nè. Rõ ràng là con có tật giật mình đó nhá. Đúng là không đánh mà khai!

Mặc cho Conan một mực phản đối nhưng tất cả đã không kịp nữa rồi, họ đã đứng trước cửa nhà tiến sĩ Agasa. Cũng may, Ai không có ở phòng khách, cô lấy lại lo làm mấy cái thí nghiệm dưới tầng hầm. Trong lúc mẹ đang nói chuyện lòng vòng trên trời dưới đất với bác Agasa, Conan tranh thủ chạy xuống phòng thí nghiệm: “Này, lát nữa mẹ tớ có nói gì thì đừng tin là thật nhé”, đáp lại là cái nhìn đầy khó hiểu của cô bé tóc nâu đỏ.

- Có cắt ngang 2 đứa đang tâm sự không? Ngày mai 10 giờ, Ai-chan đi ăn nhà hàng với cô nhé, cô có việc “rất quan trọng” muốn nói với cháu. Quý cô Yukiko nói vọng vào từ cánh cửa tầng hầm.

- Vâng ạ. Ai nhẹ nhàng đáp, lòng hoài nghi về những điều sắp xảy ra.

“Ngày mai mẹ sẽ nói gì nhỉ?” Đó là câu hỏi mà Conan cứ tự hỏi đi hỏi lại nên không tài nào chợp mắt được, “Ngày mai nhất định mình phải đi theo”, đến gần sáng mệt quá Conan mới thiếp đi một lúc. Thế mà từ sớm tinh mơ, Conan đã thức dậy và chạy một mạch đến nhà tiến sĩ Agasa để… canh chừng không cho mẹ đến sớm rồi lại nói gì linh tinh với Ai! Nhìn bộ dạng của Ai thì có vẻ đêm qua cũng giống với Conan, hai mắt thâm quầng vì mất ngủ nhưng khi Conan hỏi cô lại bảo là đêm qua đọc sách khuya quá! Đến giờ hẹn, mẹ mới đến, lúc này Ai đã thay xong y phục, cô nàng diện một bộ váy xếp tầng, màu xanh biển, chân mang giầy búp bê có nơ hồng trông đáng yêu vô cùng. Conan nhìn mãi không chớp mắt. “Xem ra 2 đứa con vì được đi ăn nhà hàng nên đứa nào cũng hồi hợp không ngủ được”, câu nói của Yukiko đã kéo Conan về thực tại.

Cả ba người họ đến nhà hàng không lâu sau đó nhờ tài chạy xe bạt mạn của bà Kudo. Cho đến khi ngồi yên vị vào bàn ăn Conan vẫn không thể đoán được tâm ý thật sự của mẹ mình. Khi Yukiko vừa chuẩn bị cất lời “Ai-chan à, thật ra… ” thì một tiếng thét vang lên, có án mạng trong nhà hàng, nạn nhân bị đầu độc. Nhanh như cắt, Conan nắm tay Ai chạy về phía hiện trường vụ án bỏ lại Yukiko nhìn theo mĩm cười ranh mãnh. Những tưởng đã thoát khỏi rắc rối, nhưng ngay khi cảnh sát vừa đến hiện trường đã xảy ra câu chuyện như thế này:

- Chào Conan, hôm nay lại đi chung với Haibara đó à? Thiếu úy Sato chào hỏi với một câu không thể “vui tính” hơn.

- Hay là hai đứa “có gì đó” với nhau rồi? Trung sĩ Takagi phụ họa.

- Hai người đừng đùa nữa, nếu không bác Mergune sẽ trách phạt đấy! Conan cười giã lã.

Thiệt tình là hai người đó từ khi công khai hẹn hò thì đã không câu nệ gì nữa cả. “Tình yêu có thể khiến người ta thay đổi hay sao?”, Conan tự hỏi có khi nào Sato rồi sẽ giống như bà cô lắm chuyện Yumi không nhỉ? Thật là không thể nào tưởng tượng được.

“Cho thằng nhóc đó đi theo thế nào cũng xảy ra án mạng”, Yukiko than vãn một mình nhưng đổi lại, bà có dịp thưởng thức sự phối hợp ăn ý của chàng thám tử trẻ và cô bé cộng sự, cùng nụ cười tự tin nữa miệng khó-ưa kiểu Shinichi khi thằng bé tìm ra hung thủ. Nhìn hai đứa nó như sinh ra để dành cho nhau vậy, Shinichi có thể thoải mái hoàn toàn theo đuổi niềm đam mê của mình khi bên cạnh cô bé đó. Bà cảm nhận được con trai đang hạnh phúc. “Có vẻ như mình đã lo lắng thái quá cho Shinichi khi Ran có bạn trai mất rồi!”, Yukiko tự lẩm nhẩm. Cho nên bà biết rằng không cần phải nói gì thêm nữa. Cứ để bọn trẻ tự nhiên, theo bản năng nhất định chúng sẽ đến với nhau.

Sau khi vụ án kết thúc, Yukiko vỗ nhẹ lên vai Ai, “Từ nay Shinichi nhà cô nhờ vào cháu cả… Vậy nhé, Ai-chan!”. Ai tròn xoe mắt. Hai mẹ con nhà này có cách nói chuyện “nửa vời” thật là giống nhau.

Ngày hôm sau, Yukiko về Mỹ. “Tạm biệt Shin-chan. Con ở lại mạnh khỏe nhé. Thôi, mẹ phải đi đây. Bố đi công tác 3 ngày, bây giờ mẹ bay sang đấy là vừa kịp lúc bố về. Mẹ trở về với tình yêu của mẹ đây. Con cũng phải chăm sóc cho tình yêu của con thật tốt nha!”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com