TruyenHHH.com

Shinran Than Y Sung Phi Cua Ta Vuong Cover


Vết thương của shinichi sau khi  được ran trị liệu chăm sóc chu đáo nên thương thế trong người cũng đã có biến chuyển tốt lên chưa quá hai ngày . Chỉ có điều  hai người  lại phải bị  nhốt tại  cái nơi  quỷ quái  đầy rẫy nguy hiểm như thế này quả thực khiến nàng vô cùng buồn bực.

Ran ngồi dưới đất ngẩng đầu lên nhìn trời, lại nhìn xuống mặt hồ phẳng lặng. Shinichi từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy  Ran, nói:" đã  nhiều ngày rồi mà mọi thứ vẫn như thế?"

"Ừ, Thời tiết vẫn thật  sáng sủa, chỉ có điều....hôm nay trời  có sắc trời có chút khác thường." Ran ngẩng đầu lên nhìn sự biến  đổi cuảv bầu trời, hai bên  thái dương có chút động .

" Xem ra trò chơi bắt đầu."

Ran nhìn thấy  shinichi trước mắt, thản nhiên  gật đầu.

Ran là bị tiếng gió thổi vù vù làm cho bừng tỉnh, mở to hai mắt nhìn liền thấy lều trại có nguy cơ bị sập xuống, shinichi bên cạnh  cũng không  khỏi chau mày, hai người  liếc nhìn  nhau, ngay lập tức  hiểu được . Ban ngày  lại phát  sinh những  hiện tượng kì dị quái đản như thế này, thật không  ngờ mối bận tâm của nàng  lại đến nhanh như  vậy. Dù sao thì , cũng tốt, nàng sẽ sớm tìm ra cách  để thoát khỏi nơi này.

Ran cùng shinichi đồng thời đứng lên nháy mắt với nhau, chiếc lều yếu ớt cuối cùng cũng không chống đỡ  được sức  mạnh của  gió liền ngay lập tức  bị thổi văng đi.

Shinichi nhanh chóng ôm giữ ran  trong lòng để nàng không bị ảnh hưởng bởi sức gió, nhanh chóng quay đầu lại nhìn xung quanh, đột nhiên  phát hiện cách đó không xa  đúng lúc có một  tảng đá to lớn, liền phẩy  tay ý bảo  Ran  đang ở  trong lòng mjk đến  đó.

Ran nhìn theo cánh tay shinichi, sau đó liền  gật gật đầu. Hai người  đã chuẩn bị  sắp xếp xong, bước từng bước khó khăn chậm rãi về phía  tảng đá lớn  đó,  cũng may  là hai  người đều  là những người  tập võ hơn nữa sức lực cũng không  tồi, bằng không  một chút nữa thôi sẽ bị cuốn vào vòng lốc xoáy kia mất.

Từng bước một, hai người  đi sát cạnh nhau, hơn nữa  shinichi dùng nội lực của mjk  che chở cho Ran tránh việc nàng phải  tận lực chống đỡ mà mất sức.

Đoạn đường ngắn như vậy nhưng phải mất đến  mười lăm phút mới có thể  đến được nơi  đó. Cuối cùng bước từng bước đứng phía sau tảng đá, lúc này  hai người bọn họ mơi cảm thấy áp lực trên người lúc này mới biến mất.

Ran thở phào  nhẹ nhõm, shinichi nhìn thấy  nàng ở  trong lòng  mjk đã an toàn lúc này cũng an tâm hơn, sau đó hắn nhìn quanh bốn phía, săc trời đột ngột xám xịt, ngẩng đầu lên nhìn thấy  mây đen  phủ đầy  trời,  xem ra  tình huống trước mắt này lại  càng khó  đối phó hơn.

Đột nhiên  shinichi  phát hiện  gần phía  bên bờ sông kia  có một   con thuyền  nhỏ. Khẽ nháy mắt ý bảo nàng nhìn theo hướng  của hắn.

Shinichi nhìn lên đám mây đen cuồng cuộn trên đỉnh đầu , cuồng phong, mây đen, vậy tiếp theo sẽ là...

" Mưa!" Ran  cùng shinichi đồng thời bật lên tiếng. Ran  đứng nhìn cơn mưa quái đảng đột ngột xuất hiện thế này có chút  tức giận:" chết tiệt!!! Khu rừng quái quỷ này."

Nói xong shinichi không để ý đến  cơn tức giận của nàng, đôi mắt như lạnh đi vài phần, ôm lấy nàng thật chặt bay đến  đặt nàng lên thuyền. Nàng lúc này cũng  không nhiều  lời liền ngay lập tức giúp  hắn khống chế thuyền tránh  hắn phải  dùng nhiều  sức ảnh hưởng  đến vết thương, shinichi sau khi  da khống chế  được hướng  thuyền liền  ở bên  cạnh nàng, giơ tay ra che  mưa giup nàng.

[ ta ngất.....@@ ]

Tuy rằng mưa to, thế nhưng  trước kia  Ran  cũng đã từng  có nhiều  kinh nghiệm  để ứng phó, cho nên  gặp phải  hoàn cảnh  này cũng  không có  bất kì hoảng loạn, hay lo lắng, thuyền tuy  nhỏ nhưng  rất chắc chắn, vẫn cứ trôi chầm chậm như vậy. Shinichi cũng không có biến đổi gì nhiều trên gương mặt lặng lẽ  đứng bên cạnh đưa nhẹ tay  áo lên  che mưa giúp nàng.

Thuyền cách vách đá càng lúc càng  gần,  chỉ còn  một chút nữa  thôi  thì có thể đến  gần vách đá, thế nhưng v mặt hồv đang tỉnh lặng thì đột nhiên  lại cuồng cuộn luồng gió  hút nước  xoáy tít, từng  luồn sóng ồ ạt dồn dăp đánh tới.

Ran  cật lực ổn định thân thuyền, những con sóng cứ tới tấp đập tới giống như  rót dầu sôi càng ngày  càng điên cuồng.

Ran lúc này  trong lòng thầm kêu không ổn, ngay cả người có kỹ thuật điêu luyện như ran  lại thêm việc  thuyền này lại  quá nhỏ, trước tình huống long trời lỡ đất như thế này thì càng không tìm thấy lối ra.

Nàng trước giờ vẫn luôn luôn bình tĩnh, nhưng giờ phút này trán cũng không sao kiểm soát được toát mồ hôi lạnh, nếu như mọi việc  cứ xảy ra như  vậy,  Nàng bất lực như vậy, hẳn nàng s3 trở thành  bộ sưu tập mới nhất cho đám hài cốt ở dưới đáy hồ này thì phải làm sao.

Shinichi, lúc này  mới chạy đến bên cạnh ôm lấy ran vào lòng, nàng lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn shinichi, chỉ thấy shinichi đem đôi mắt lãnh khốc của mjk  mjk đến gốc cây cổ thụ không xa  vách núi kia là là bao, sau đó, hắn cúi đầu nhìn nữ nhân trong lòng hắn. Quả thật lúc nãy hắn không ra tay, hắn muốn nhìn  xem nữ nhân mà hắn chọn    thật sự có năng lực đến mức nào, nhưng một lúc sau hắn  nhìn thấy dáng vẻ bất lực của nàng kiềm lòng đến bên nàng,  chỉ muốn ôm chặt lấy nàng vào lòng cả đời mà bảo vệ, chăm sóc nàng, hắn đưa  đôi mắt lạnh lẽo nhưng đầy tính chiếm hữu ra lệnh nói:" buông tay."

Ran  trong nháy mắt liền hiểu  được ý tứ của shinichi, tay ngừng  động tác, nháy mắt cũng  bình tĩnh hơn, sau đó liền thấy mjk  bị ôm  vào trong ngực, hắn phi  thân lên  cao,  bỏ lại phía sau  con thuyền sớm đã  bị nuốt lấy bởi  cơn lốc xoáy kinh khủng kia.

Shinichi dưới cơn  mưa vẫn  đổ như thác ấy mang  theo ran bên mjk  nhanh chóng  bay về phía  cây cổ thụ, đến trước  mặt,  một bàn tay bắt  lấy thân cây dùng  sức  dồn hết  trọng lực vào  cành cây dưới chân. Ran  chỉ cảm thấy đầu  mjk  chính mjk  dường như  hoa đi giống như có tảng đá  to đè  nặng lên, lập tức  vang lên tiếng kêu đau đớn .

Shinichi nghe được âm thanh đau đớn của  Nàng không khỏi lo lắng cúi đầu xuống nhìn, hắn  một tay bám trụ lấy thân cây, còn hai chân hắn bám trụ chắc  trên nhánh cây gần như  đã mất đi sự kiên cố  của nó. Ran  cảm thấy  như đang  đứng trên biển  lửa, nhìn thấy dòng nước cuồn cuộn dâng lên như cơn lốc xoáy muốn cuốn đi hết tất cả những gì có mặt ở đó, thần kinh của ran  như có chút thả  lỏng hơn, lần đầu tiên nàng cảm thấy  đường đến  với  cánh cổng  tử thần lại gần  đến như  vậy. Cho dù trong tay  có tùy thân  không gian , thế nhưng  đối với  những chuyện liên quan đến thiên tai, đến chuyện cu trời đất  như  thế này, nàng một  chút cũng không thể nắm chắc được vận mệnh của mjk.

" Ran nhi, sợ gì chứ, ta ở đây." Shinichi buông ra  lời nói vừa nhẹ nhàng nhưng có chút bá đạo,  trên mặt cũng không  biểu tình gì nhiều vẫn lãnh tình, âm trầm như vậy. Thân cây dưới chân bọn họ quá yếu, với sức  nặng của  hai người bọn họ căn bản không thể chịu đựng được lâu, không bao lâu sẽ  gãy đi. Mực nước  ngày càng  dâng lên cao, cho dù  thân cây này có đủ chắc để giữ được  bọn họ đứng lâu thêm một chút thì cũng sẽ bị chết đuối trong biển hồ.

Không hiểu sao, ran khi nghe được âm thanh trầm thấp chắc nịch của shinichi tâm trạng  hoảng loạn của nàng  lúc này  đã vơi  đi rất nhiều.

Shinichi ngẩng đầu  nhìn xung quanh khu vực, lơ đãng nhìn lên  phía trên  cách đó không xa có một tảng đá nhỏ nhô ra, loáng thoáng nhìn kĩ hắn  đoán được bên trong  chắc chắn có một hang  động.

Shinichi nhìn thấy tình cảnh trước mắt nghĩ ngợi một lúc, sau đó cúi  đầu nhìn ran nói ;" ôm chặt, chúng ta đi lên."

Tiếng nói vừa dứt, ran  theo phản xạ đưa tay ôm chặt lấy cả người  shinichi. Vừa mới ôm chặt, lại thấy shinichi đưa chân phải mượn lực đứng dậy hướng phía  trên cao phi  lên , nhánh cây dưới chân cũng không  thể chịu đựng nổi sức nặng của hai người , ngay lập tức đứt gãy rơi xuống hồ.

Ran một bên  ôm shinichi, một bên  nhìn tình hình xung quanh bốn phía. Khi shinichi xem xét tình hình  xung quanh lúc  nãy, nàng  cũng đã  phát hiện  tảng đá này trên đầu mjk. Shinichi  với tốc độ cực nhanh^, đến khi chạm tỉnh tảng đá mới phát hiện tảng đá  này thực sự to hơn  so với hắn nghĩ, bọn họ có thể tạm thời an toàn khi ở trên này.

Shinichi  nhẹ nhàng đáp xuống. Vừa mới đáp xuống , ran nhanh chóng  buông đôi tay  đang ôm  chặt lấy người shinichi, hai người nghiêng đầu qua thì vừa thấy , quả nhiên , phía trên vách đá  này có huyệt động, bề rộng  chừng  được  một thước, độ cao  cũng không quá đầu người.

Ran thăm dò tình hình bên trong huyệt động, chỉ cảm thấy có một luồng khí  ẩm thấp xông vào mũi, shinichi thấy thếv bèn đưa  tay ôm  chặt ran  kéo lại, nhẹ giọng nói:" đợi chút."

Ran thuận thế  lui xuống, xoay người  nhìn xuống phía dưới hồ nước, đã thâýb hồ nước không còn  quay cuồng nữa, nước cũng  dần dần trút xuống, dần dần ye tỉnh trơ lại , mưa to lúc nãy cũng chỉ  rơi tí tách lại khôngv tầm tã  như vừa rồi.

Ran trong lòng có chút  kì quái tò mòv nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, quay đầu  nhìn shinichi nói:" ngươi xem có kì  lạ hay không  chúng ta vừa  đứng trên  tảng đá này , hồ nước cũng  ngay lập tức  không còn cuồn cuộn dâng lên  nữa,  gió cũng ngừng  thổi , mưa cũng  đã ngớt dần, ta  có cảm giác như  những thứ  kinh khủng trên đường  như có mục đích như ép chúng ta  lên đây  thì phải?" Nói xong nàng nhìn  quanh bốn phía , phát hiện  ngoài cái  huyệt động  trước mặt  này, hai  người bọn họ thực sự  lúc này  không còn đường lui  nữa. Shinichi  cũng hiểu được trước mắt tình cảnh có chút suy tư, nhẹ giọng nói:" có vẻ như hồ  nước này sợ thứ gì đó trong động này." Nói xong liền tiếp lời ran " cũng có thể ép chúng ta phải vào động này."

Ran  vậy cười khẽ ," thật sao? Ta lại càng tò mò muốn biết bên trong  huyệt động này có ẩn chứa cái gì."

Tuy nói là vậy, nhưng hai người  bọn họ cũng không có bất kỳ  phương án  dự phòng cho nên  chỉ có thể còn cách tiến vào huyệt động.

Ran vốn không phải người nhát gan cho nên làm sao có thể  ngăn cản nàng không vào hang động mà tìm  tòi? Phần shinichi đương nhiên  là sẵn sàng  phụng bồi nàng rồi.

Trải qua một phen khiếp vía vừa rồi, thể lực của cả hai cũng đã có chút  hao mòn.

Hai người thấy  nơi này  có vẻ rộng rãi, liền chuẩn bị  nghĩ ngơi một lát, hồi phục thể lực.

Trải qua khoảnh khắc tìm được đường sống  từ cõi chết ra. Ran cảm thấy trên người khí lực dường như  bị mất một nửa , hiện tại nàng vừa  lạnh vừa  đói, hẳn rất cần bổ sung năng lượng. Shinichi lặng lẽ quan sát  mọi cử chỉ  nét mặt  nàng lúc này  hiểu được ý nghĩ của của nàng nhẹ giọng nói:" Ran nhi, ta tìm thức ăn , nàng ở lại đây chờ ta."

Trước tình cảnh này, hai người tốt nhất không nên tách riêng ra.

" Không cần, để ta ." Nay tình hình này chắc  sẽ không  được ăn uống tử tế, cho nên ran từ trong  túi mjk lấy ra một bịch  bánh quy với hai chai nước khoáng nhỏ, xé mở bịch bánh quy, mở nắp chai nước  khoáng đưa cho shinichi.

Shinichi nhíu nhíu mày:" nàng trên người còn có những thứ này?"

" Ừm, nếu như không còn  sống được  bao lâu thì ta cũng không  muốn trở thành  quỷ chết đói đâu a." Ran  ngồi một  bên,nhẹ nhàng cắn bánh quy .

Shinichi nhìn món ăn kì lạ trong tay , liền đưa vào trong  miệng cắn một mẩu , lông mi  hơi  nhíu lại,  nuốt mẩu bánh quy  trong miệng  sau đó  chau mày  nói:" khó ăn ."

Ran  lạnh lùng  shinichi  liếc mắt  một cái, nói:" nhị hoàng tử , bây giờ có cái ăn  là được rồi lại còn yêu cầu  đòi hỏi nhiều thế. Có ăn hay không a, không ăn  cẩn thận  đói chết  a."

Shinichi  trừng mắt  nhìn Ran liếc mắt  một cái , sau đó cũng ngồi xuống  bên cạnh  nàng,  bất đắc dĩ cầm lấy  nh cũng không có ý định ăn chỉ nhìn  nàng.

Ran nhìn thấy shinichi chau mày  liền né  tránh ánh mắt  của hắn khẽ cắn bánh  quy , khóe môi  giơ ra  một ý cười nhợt nhạt, lập tức  lại có chút  bất đắc dĩ , chậm rãi  buông bánh quy  trong tay , kỳ thật nàng  ăn nuốt cũng  không vô.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com