Shinran Than Y Sung Phi Cua Ta Vuong Cover
Mãi c đến khi ran tỉnh dậy, đầu mê mang một hồi , nhìn thấy phòng ốc ở đây bài trí một cách xa lạ, khác thường, đột nhiên cả người , ngồi bật dậy.Nàng nhận ra nơi này không phải là can phòng quen thuộc của nàng, trong đầu nhanh chóng đã nhớ lại những chuyện đã xảy ra tối hôm qua...suy nghĩ cẩn thận, nàng ngay lập tức tỉnh táo đứng dậy, đi chân trần xuống giường.Bên ngoài phòng lúc này vô cùng yên tỉnh , không có a hoàn hầu hạ, cũng không có bất kì âm thanh gì. Ran nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ đang hé mở.Cảnh vật bên ngoài đẹp vô cùng tinh xảo, một cơn gió nhẹ lướt qua khẽ đung đưa vài cánh hoa anh đào đang vươn mjk khoe sắc trong vườn, sắc hồng nhẹ nhàng, sắc hồng sang chói, sắc tím huyền bí ,giống màu mắt của nàng, tất cả deu khiến cho nàng lạc vào thế giới thần tiên , vừa tao nhã yên tĩnh lại không mất đi khí chất.Bầu trời xanh trong, mây trắng chầm chậm trôi, khiến cho ran không tranh khỏi việc phải ngồi dau đó để thưởng thức cảnh đẹp động lòng người này.Chợt nghe có tiếng động ngoài cửa, sau đó m cô nha hoàn xinh đẹp cản thận bưng một chiếc chậu rửa mặt màu ngọc bích đi vào, cung kính cúi đầu mời nói:" cô nương đã dậy rồi sao? Công tử có dặn dò đợi đến khi cô nương rửa mặt chải đầu xong thì đến gặp công tử."Nha đầu có qủa đầu được búi đơn giản , cả người toát ra vẻ thân thiện dễ gần." công tử shinichi ?mắt ran tùy ý liếc nhìn cái bồn rửa mặt lung linh tinh xảo kia một cái, trong lòng có chút kinh ngạc.Nếu nàng đoán không sai thì đây là bồn rửa mặt được chạm khắc bằng loại ngọc phỉ thúy màu xanh lục. Loại ngọc này vốn chỉ những người tài phú mới có thể sở hữu chúng, cất giữ như báu vật thế nhưng giờ lại bị shinichi dùng để làm cái chậu rửa mặt... thật đúng là qúa xa xỉ.
Khóe miệng ran có chút giật giật, đứng yên để nha hoàn hầu hạ rửa mặt thay quần áo, sau khi trang điểm xong, ran nhìn lại chính mjk trong gương, khẽ nở nụ cười, nụ cười khuynh quốc, khuynh thành ai sở hữu được, như vầng hào quang tỏa sáng khắp vương quốc mặt trời mọc.Nha đầu qủa thật có một đôi tay thật khéo léo, so với việc để cho tóc của mhk biến thành một qủa đầu kì cục như Ayumi thường ngày vẫn làm thì nha đầu này có vẻ thành thục hơn rất nhiều,Ran hứng thú liền hỏi tên nàng."Nô tỳ là lisaki a.." "Lisaki? Vậy chắc hẳn còn có có asaki, asami và minako nữa nhỉ?" Ran trêu đùa cười hỏi."Cô nương thật thông minh, họ chính là tỷ muội của nô tỳ nhưng chỉ có nô tỳ là phục vụ ở trong phủ này."Sau khi lisaki hầu hạ ran rửa mặt chải tóc xong liền chu đáo phục vụ ran dùng bữa, xong xuôi hết thảy lisaki mới dẫn nàng đi gặp shinichi.Vòng qua hành lang ngoằn ngoèo gấp khúc, một lát sau các nàng đã đứng ngay trước sân, trước mắt là một biệt viện mang phong cách cổ kính và tinh tế." Công tử ở trong thư phòng, cô nương tự mjk vào đi ." Trước cổng chính, lisaki liền dừng bước, trên mặt mang theo ý cười giải thích:" vì thân là nô tỳ nên tuyệt đối không thể vào."Ran quét cặp mắt nhìn xung quanh lặng lẽ đánh giá, ngước đầu lên nhìn tấm bảng hiệu trên đầu nàng cao không quá hai trượng, quan sát kỹ mặt chữ viết được điêu khắc hai chữ như rồng bay phượng múa " tĩnh viện". Đột nhiên ánh mắt nàng hiện lên một chút trầm tư trên mặt cũng không có bất cứ phản ứng gì, gật gật đầu, chậm rãi đi vào.
Cửa chính thư phòng mở ra ran có thể nhìn thấy rõ ràng bố cục bên trong.Thư phòng được bài trí xa hoa tráng lệ, nàng nhìn qua cũng biết những thứ bài trí ở đây gỗ kia là đồ đắt tiền, những đồ gốm sứ mỹ nghệ ở đây vô cùng tinh xảo qúy báu.Tiếng gõ cửa vang lên, bên trong nội viện truyền ra một thứ âm thanh trầm thấp, trang nhã:" vào đi."
Ran từ từ đi vào, liếc mắt nhìn tấm hình phong ngà voi phía trước, nàng nhìn thấy shinichi đang ngồi trên ghế bành bên cạnh chiếc bàn hoa mỹ lệ.Lúc này tóc hắn thoải mái xoa ra, chỉ dùng một cây hồng trù giữ lại phần tóc phía trước, nhuyễn bào của hắn ánh lên sợi tơ vàng, khuôn mặt âm trầm và tĩnh lặng, tuyệt mỹ thâm thúy. Hàng mi tuấn lãnh, đôi mắt xanh thẩm, đường nét cằm tuyệt hảo ngạo nghễ cùng lạnh lùng như băng.
Lúc này hắn tùy ý ngồi trên ghế trước mặt hắn là một xấp sách thư, hắn tập trung chuyên chú nhìn vào cuốn kinh thư trên tay.Quả thực là một nam nhân mị lực, sườn mặt hắn dưới ánh sáng mặt trời buổi sớm mai phảng phất khiến cho mắt nàng một phen chói mắt, khó có ai có thể kháng cự được mị lực tao nhã bây giờ của hắn.
Tính cảnh giác của hắn cao như vậy, sao lại không cảm nhận được sự tồn tại của nàng,? Ngay cả mí mắt hắn cũng chẳng thèm nhấc lên, chuyên chú nhìn vào quyển sách trước mặt. Ran thầm nghĩ, hay là tên nam nhân này trong lòng xấu hổ bởi vì chuyện tối hôm qua ?
Nhưng nàng nhanh chóng gạt bỏ auy nghĩ ngớ ngẩn này, âm thầm mắng tại sao mjk lại có thể suy diễn ra một giả thuyết ngớ ngẩn như vậy. Hắn trước giờ là một nam nhân bá đạo cường thế như vậy, làm sao có thể quan tâm đến cảm xúc của người khác? Loại cảm giác xấu hổ mà nàng nghĩ đương nhiên sẽ không bao giờ tồn tại trong người hắn.
Có lẽ bị Ran nhìn chằm chằm vào mjk , shinichi khẽ động đậy thân mjk, bỗng nhiên hắn ngẩn đầu, ánh mắt vẫn như thường khẽ liếc ran một cái.
Đôi mắt xanh đại dương của hắn đen lại bất giác lộ ra một phong thái cao quý, ngạo nghễ không ai bì kịp, đôi môi mỏng duyên dáng màu đỏ bạc có chút giơ lên, mang theo chút thần thái ngạo mạn bức người.Tuy rằng chán ghét hắn, nhưng cái khuôn mặt yêu nghiệt đẹp chết người của hắn vô tình câu dẫn nàng. Đáy mắt hắn vẫn như cũ trong trẻo mà lạnh lùng, dùng ánh mắt dò xét nàng,Sau đó lại yên lặng cúi đầu xuống tiếp tục xem văn kiện, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên bàn thản nhiên hỏi:" dậy rồi? Lên đây."
Ran trong lòng thầm tính toán, mới sáng sớm ra biết hắn là kẻ cứng đầu, rõ ràng là hắn một mực ép nàng tiếp tục ngủ, bây giờ cố ý dùng giọng điệu kiểu đá xéo nàng ngủ ngày ngủ muộn đến thời điểm này mới xuất hiện trước mặt hắn? Người đàn ông này, tính cách âm trầm bất định, đúng là một kẻ khó hầu hạ. Ran oán thầm, vẻ mặt cố tỏ vẻ thản nhiên
" lên đây." Shinichi tiếp tục không coi ai ra gì, miệng phun ra hai chữ sau đó vẫn nhàn nhã đọc sách, cũng không hề để ý đến ran, để mặc ran đứng ở đó, đi không được, không đi cũng không được.Thấy nàng do dự nửa ngày vẫn đứng im tại chỗ, shinichi thấy thế liền đem văn kiện bỏ sang một bên đặt lên bàn, cả người hắn ngã về phía sau thành ghế, hai bàn tay bắt chéo lại đặt trên đùi hắn, hai mắt như hắc điệu bàn thạch sáng quắc nhìn ran.
Không khí trong phòng có chút yên lặng một cách quỷ dị.Bỗng nhiên, shinichi tao nhã ngoắc ngoắc ngón tay thon dài trắng nõn lên tiếng" lại đây".Thanh âm thanh nhuận, lại khí thế bức người. Ánh mắt thâm thúy, lại mang một tia giá lạnh.
Từ kinh nghiệm rút ra được từ tối hôm qua, nếu phản kháng người đàn ông này thì hậu quả nàng phải gánh ắt vô cùng nghiêm trọng a. Vì là người mới đến, là kẻ bị yếu thế nên nàng không thể không khuất phục, bây giờ trước mắt hắn, nàng phải giả vờ thuận theo ý của hắn mà hành động. Nhưng cái cảm giác nàng tự đưa mjk đến miệng sư tư như thế này thật sự khiến cho lòng tự tôn của nàng có chút tổn thương.
Thấy động tác của ran chậm chạp bất động, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, hiện lên chút ý cười như có như không, nháy mắt xua tan sự nghiêm túc cứng rắn ở đuôi lông mày , toàn bộ đường nét gương mặt trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.
Shinichi thản nhiên quét mắt liếc nhìn nàng, trầm giọng cảnh cáo,:" biểu hiện tối hôm qua của ngươi khiến bổn vương hài lòng bao nhiêu thì hôm nay lại khiến bổn vương mất hứng bấy nhiêu."
Trong lòng ran âm thầm mắng hắn, gì mà hài lòng với mất hứng, cũng là cảm xúc của anh, tôi chả thèm quan tâm. Nghĩ vậy liền hung tợn trừng mắt nhìn hắn, sau đó cũng thỏa hiệp đi đến chỗ hắn.
" ... "
Ngay khi khoảng cách giữa nàng vớì shinichi chỉ còn cách vài bước chân, ran chợt dừng lại, cảm giác sau lưng đột nhiên trở nên căng thẳng. Bỗng một cánh tay thon dài mạnh mẽ ghì chặt lấy eo của nàng, cả người nàng mất thăng bằng thuận thế ngã vào lòng của shinichi...̉
Khóe miệng ran có chút giật giật, đứng yên để nha hoàn hầu hạ rửa mặt thay quần áo, sau khi trang điểm xong, ran nhìn lại chính mjk trong gương, khẽ nở nụ cười, nụ cười khuynh quốc, khuynh thành ai sở hữu được, như vầng hào quang tỏa sáng khắp vương quốc mặt trời mọc.Nha đầu qủa thật có một đôi tay thật khéo léo, so với việc để cho tóc của mhk biến thành một qủa đầu kì cục như Ayumi thường ngày vẫn làm thì nha đầu này có vẻ thành thục hơn rất nhiều,Ran hứng thú liền hỏi tên nàng."Nô tỳ là lisaki a.." "Lisaki? Vậy chắc hẳn còn có có asaki, asami và minako nữa nhỉ?" Ran trêu đùa cười hỏi."Cô nương thật thông minh, họ chính là tỷ muội của nô tỳ nhưng chỉ có nô tỳ là phục vụ ở trong phủ này."Sau khi lisaki hầu hạ ran rửa mặt chải tóc xong liền chu đáo phục vụ ran dùng bữa, xong xuôi hết thảy lisaki mới dẫn nàng đi gặp shinichi.Vòng qua hành lang ngoằn ngoèo gấp khúc, một lát sau các nàng đã đứng ngay trước sân, trước mắt là một biệt viện mang phong cách cổ kính và tinh tế." Công tử ở trong thư phòng, cô nương tự mjk vào đi ." Trước cổng chính, lisaki liền dừng bước, trên mặt mang theo ý cười giải thích:" vì thân là nô tỳ nên tuyệt đối không thể vào."Ran quét cặp mắt nhìn xung quanh lặng lẽ đánh giá, ngước đầu lên nhìn tấm bảng hiệu trên đầu nàng cao không quá hai trượng, quan sát kỹ mặt chữ viết được điêu khắc hai chữ như rồng bay phượng múa " tĩnh viện". Đột nhiên ánh mắt nàng hiện lên một chút trầm tư trên mặt cũng không có bất cứ phản ứng gì, gật gật đầu, chậm rãi đi vào.
Cửa chính thư phòng mở ra ran có thể nhìn thấy rõ ràng bố cục bên trong.Thư phòng được bài trí xa hoa tráng lệ, nàng nhìn qua cũng biết những thứ bài trí ở đây gỗ kia là đồ đắt tiền, những đồ gốm sứ mỹ nghệ ở đây vô cùng tinh xảo qúy báu.Tiếng gõ cửa vang lên, bên trong nội viện truyền ra một thứ âm thanh trầm thấp, trang nhã:" vào đi."
Ran từ từ đi vào, liếc mắt nhìn tấm hình phong ngà voi phía trước, nàng nhìn thấy shinichi đang ngồi trên ghế bành bên cạnh chiếc bàn hoa mỹ lệ.Lúc này tóc hắn thoải mái xoa ra, chỉ dùng một cây hồng trù giữ lại phần tóc phía trước, nhuyễn bào của hắn ánh lên sợi tơ vàng, khuôn mặt âm trầm và tĩnh lặng, tuyệt mỹ thâm thúy. Hàng mi tuấn lãnh, đôi mắt xanh thẩm, đường nét cằm tuyệt hảo ngạo nghễ cùng lạnh lùng như băng.
Lúc này hắn tùy ý ngồi trên ghế trước mặt hắn là một xấp sách thư, hắn tập trung chuyên chú nhìn vào cuốn kinh thư trên tay.Quả thực là một nam nhân mị lực, sườn mặt hắn dưới ánh sáng mặt trời buổi sớm mai phảng phất khiến cho mắt nàng một phen chói mắt, khó có ai có thể kháng cự được mị lực tao nhã bây giờ của hắn.
Tính cảnh giác của hắn cao như vậy, sao lại không cảm nhận được sự tồn tại của nàng,? Ngay cả mí mắt hắn cũng chẳng thèm nhấc lên, chuyên chú nhìn vào quyển sách trước mặt. Ran thầm nghĩ, hay là tên nam nhân này trong lòng xấu hổ bởi vì chuyện tối hôm qua ?
Nhưng nàng nhanh chóng gạt bỏ auy nghĩ ngớ ngẩn này, âm thầm mắng tại sao mjk lại có thể suy diễn ra một giả thuyết ngớ ngẩn như vậy. Hắn trước giờ là một nam nhân bá đạo cường thế như vậy, làm sao có thể quan tâm đến cảm xúc của người khác? Loại cảm giác xấu hổ mà nàng nghĩ đương nhiên sẽ không bao giờ tồn tại trong người hắn.
Có lẽ bị Ran nhìn chằm chằm vào mjk , shinichi khẽ động đậy thân mjk, bỗng nhiên hắn ngẩn đầu, ánh mắt vẫn như thường khẽ liếc ran một cái.
Đôi mắt xanh đại dương của hắn đen lại bất giác lộ ra một phong thái cao quý, ngạo nghễ không ai bì kịp, đôi môi mỏng duyên dáng màu đỏ bạc có chút giơ lên, mang theo chút thần thái ngạo mạn bức người.Tuy rằng chán ghét hắn, nhưng cái khuôn mặt yêu nghiệt đẹp chết người của hắn vô tình câu dẫn nàng. Đáy mắt hắn vẫn như cũ trong trẻo mà lạnh lùng, dùng ánh mắt dò xét nàng,Sau đó lại yên lặng cúi đầu xuống tiếp tục xem văn kiện, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên bàn thản nhiên hỏi:" dậy rồi? Lên đây."
Ran trong lòng thầm tính toán, mới sáng sớm ra biết hắn là kẻ cứng đầu, rõ ràng là hắn một mực ép nàng tiếp tục ngủ, bây giờ cố ý dùng giọng điệu kiểu đá xéo nàng ngủ ngày ngủ muộn đến thời điểm này mới xuất hiện trước mặt hắn? Người đàn ông này, tính cách âm trầm bất định, đúng là một kẻ khó hầu hạ. Ran oán thầm, vẻ mặt cố tỏ vẻ thản nhiên
" lên đây." Shinichi tiếp tục không coi ai ra gì, miệng phun ra hai chữ sau đó vẫn nhàn nhã đọc sách, cũng không hề để ý đến ran, để mặc ran đứng ở đó, đi không được, không đi cũng không được.Thấy nàng do dự nửa ngày vẫn đứng im tại chỗ, shinichi thấy thế liền đem văn kiện bỏ sang một bên đặt lên bàn, cả người hắn ngã về phía sau thành ghế, hai bàn tay bắt chéo lại đặt trên đùi hắn, hai mắt như hắc điệu bàn thạch sáng quắc nhìn ran.
Không khí trong phòng có chút yên lặng một cách quỷ dị.Bỗng nhiên, shinichi tao nhã ngoắc ngoắc ngón tay thon dài trắng nõn lên tiếng" lại đây".Thanh âm thanh nhuận, lại khí thế bức người. Ánh mắt thâm thúy, lại mang một tia giá lạnh.
Từ kinh nghiệm rút ra được từ tối hôm qua, nếu phản kháng người đàn ông này thì hậu quả nàng phải gánh ắt vô cùng nghiêm trọng a. Vì là người mới đến, là kẻ bị yếu thế nên nàng không thể không khuất phục, bây giờ trước mắt hắn, nàng phải giả vờ thuận theo ý của hắn mà hành động. Nhưng cái cảm giác nàng tự đưa mjk đến miệng sư tư như thế này thật sự khiến cho lòng tự tôn của nàng có chút tổn thương.
Thấy động tác của ran chậm chạp bất động, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, hiện lên chút ý cười như có như không, nháy mắt xua tan sự nghiêm túc cứng rắn ở đuôi lông mày , toàn bộ đường nét gương mặt trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.
Shinichi thản nhiên quét mắt liếc nhìn nàng, trầm giọng cảnh cáo,:" biểu hiện tối hôm qua của ngươi khiến bổn vương hài lòng bao nhiêu thì hôm nay lại khiến bổn vương mất hứng bấy nhiêu."
Trong lòng ran âm thầm mắng hắn, gì mà hài lòng với mất hứng, cũng là cảm xúc của anh, tôi chả thèm quan tâm. Nghĩ vậy liền hung tợn trừng mắt nhìn hắn, sau đó cũng thỏa hiệp đi đến chỗ hắn.
" ... "
Ngay khi khoảng cách giữa nàng vớì shinichi chỉ còn cách vài bước chân, ran chợt dừng lại, cảm giác sau lưng đột nhiên trở nên căng thẳng. Bỗng một cánh tay thon dài mạnh mẽ ghì chặt lấy eo của nàng, cả người nàng mất thăng bằng thuận thế ngã vào lòng của shinichi...̉
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com