Shinran Edit Nhung Cau Chuyen Dang Yeu
Tác giả: 福灵剂HQ
https://redbeansbutter.lofter.com/post/322511da_1ca8c1674Có chút khoa học viễn tưởng / Ran 17 tuổi gọi điện thoại cho Kudo Shinichi 27 tuổi.Mori Ran bị lạc. Có rất ít trận bão tuyết như vậy ở Tokyo, ít nhất là từng như thế kể từ khi cô có thể nhớ. Cảnh báo bão tuyết được đưa ra rất muộn, trường học tan học sớm, con đường cô thường đi lại bị tắc do bảo trì, đến khi cô phát hiện mình bị lạc, cô hoàn toàn bị chìm trong cơn bão trắng xóa, không thể nhìn thấy con đường phía trước . Lấy điện thoại trong cặp ra, điện thoại không thể bật lên được vì nhiệt độ quá thấp. Khuôn mặt đông cứng vì lạnh, cơ thể và ý thức cũng dần tê liệt, cô chỉ có thể cắn chặt răng kiên trì tiến về phía trước.Cô không biết mình đã đi bao lâu, chỉ có gió rít bên tai, có cái gì đó phía trước mơ hồ trong gió tuyết. Khi cô đi đến trước mặt, mới nhận ra đó là một bốt điện thoại. Chính là loại phổ biến nhất, hình vuông, bằng kính trong suốt và mặt trên màu đỏ, với một chiếc điện thoại cũng màu đỏ nằm lặng lẽ giữa bức tường. Ran bước vào đóng cửa lại, cuối cùng cũng cảm thấy một phần hơi lạnh đã bị ngăn lại phía sau tấm kính. Nhưng trong tầm mắt cô vẫn là một màu trắng sáng, màu sắc của điện thoại trước mặt mang theo tất cả ấm áp trong bão tuyết. Nhưng kỳ lạ thay, đây là một chiếc điện thoại không có phím số. Các nút có ghi số được đánh bóng để không thể nhận ra bất kỳ sự khác biệt nào, ngoại trừ khe cắm đồng xu và ống nghe. Nhấc ống nghe lên, cô thấy phía dưới có một dòng chữ viết tay nguệch ngoạc: Tôi không biết sẽ gọi cho ai. 100 yên một lần, cảm ơn bạn vì đã đến. Nó thực sự giống như một cái gì đó trong những câu chuyện cổ tích và truyền thuyết. Có những cửa hàng thức ăn do những con mèo cầy hương bán không thể ăn dù nhiều hay ít, và những cửa hàng do những con cáo nhuộm móng tay bằng màu sắc và phép thuật điều hành.Đó có phải là một trò chơi khăm không? Cô nhìn lên xuống một vòng thậm chí không có nơi nhả đồng xu, nhưng cô vẫn cảm thấy cái khe màu đen đang vẫy gọi mình bằng một sức lực vô hình nào đó, vì vậy cô lấy ra một vài đồng xu từ trong ví. Nhấc ống nghe lên, ném một đồng xu vào, nó vang lên một tiếng. Không có phím để quay số, vì vậy bàn tay rảnh rỗi được nhét vào túi đồng phục học sinh để giữ ấm, nhưng âm thanh quay số đột ngột vang lên. Âm thanh của gió tuyết bị lớp kính dày làm giảm đi rất nhiều, "Bíp-bíp,——-" âm thanh quay số giống như những con sóng trắng nổi lên trên mặt biển lạnh giá, không ngừng dâng lên khỏi mặt nước, hư không và không có hồi kết. Vẫn không có ai trả lời. Các ngón tay gõ nhịp đều đặn trên ống điện thoại. Giống như việc bạn cầm đang cầm đường dây điện này bằng một tay và đi chuột qua toàn thành phố. Tokyo có dân số khoảng 14 triệu người. Nếu không có mã quốc tế và mã vùng thành phố, các cuộc gọi đi có thể sẽ chỉ nằm trong phạm vi của Tokyo. Ngay cả khi không có ai xung quanh vào lúc này, nhưng cảm giác như đang trong trạm xe điện vào giờ cao điểm. Nơi mọi người ra vào, cô ấy túm lấy một người và hỏi: "Bạn cũng nghĩ vậy sao?"Dù là ai thì chắc cũng chỉ nhận được câu "Hả?" lịch sự, hay thẳng thừng hơn "Cô đang nói gì vậy"Nhưng hôm nay là một ngày tuyết rơi. Từ cửa kính nhìn ra, tầm nhìn rất thấp, không có một bóng người, sinh hoạt thường ngày của thành phố đều ẩn hiện trong tuyết. Vào một ngày như vậy, hy vọng vào một điều kỳ diệu xảy ra là điều dễ hiểu. Ran thở dài, bàn tay cầm điện thoại ngày càng lạnh, lúc này điện thoại vừa kết nối, phía bên kia lại vang lên một tiếng ho khan. Âm thanh được chuyển đổi thành dòng điện, và cuối cùng trở lại thành âm thanh, cho dù quá trình này diễn ra nhanh và tinh vi đến đâu, nó chắc chắn cũng sẽ mất đi một số đặc điểm. Nhưng với người đã quen thuộc thì ngay cả âm thanh bị bóp méo hoàn toàn cũng giống như âm thanh của điện tim, không cần phải suy đoán hay phỏng đoán gì, chỉ cần nghe là biết ngay người đó là bạn. Ví dụ như giọng nói của người yêu. Mori Ran đứng ở bốt điện thoại trong cơn bão tuyết, vẫn nghe rõ tiếng ho khan của Kudo Shinichi.Nhưng trước khi cô có thể nghi ngờ gọi tên anh, cô đã nghe thấy anh ngừng ho, hắng giọng và nói lại với cảm giác dễ chịu quen thuộc đó: "Anh vẫn đang nghĩ, em hẳn cũng nên gọi từ sớm rồi, Ran." Là giọng của Shinichi, đúng nhưng có vẻ trầm và khàn hơn, cũng hơi khác một chút. Cô không biết tại sao. Chẳng lẽ do chất lượng âm thanh của bốt điện thoại cũ quá tệ? Nhưng sau khi đủ loại câu hỏi hiện ra trong đầu, tất cả các màu sắc đều hội tụ, cuối cùng lại biến thành một màu đen hỗn độn, cô nói. "Anh bị cảm?" "Đó là câu đầu tiên em hỏi sao?" Anh ta bật cười ở đầu dây bên kia. Cô bất an dậm chân, sau đó lắc đầu, nhận ra người ở đầu dây bên kia không nhìn thấy nên thấp giọng phủ nhận, nhưng dũng khí dường như lớn lên rất nhanh: "Có thật là Shinichi không? " Khoảng lặng lần này thật ý nghĩa. Nhưng khi anh ta mở miệng lần nữa, trong giọng điệu lại không che giấu được nụ cười ngoài ý muốn, anh ấy nói rõ ràng, từng âm tiết đập vào màng nhĩ Ran: "Ran cảm thấy thế nào"Họ đã không gặp nhau kể từ lúc ở Kiyomizu-dera, bây giờ đang là mùa đông. Cách đây vài ngày khi anh ấy gọi điện thoại đến anh không hề bị cảm. Anh đã nhận xét về tác phẩm mới của nhà văn đoạt giải Naoki năm nay rất tốt. Anh ấy cũng lỡ miệng nói thức khuya đọc xong tập hai mới xuất bản, không chút lưu tình than thở, "Có vẻ như vụ án lớn mà anh đang giải quyết không phải là một vụ khó khăn gì." Cô đã cười rất nhiều.Nhưng mà mấy ngày trước anh vốn là người có phẩm hạnh như vậy, hiện tại lại đột nhiên tạo cho người ta cảm giác trưởng thành hơn rất nhiều, hơn nữa còn xa cách không phải là loại gặp lại là có thể dễ dàng xua tan, so với hình tượng Shinichi bình thường, hình như có nhiều hơn rất nhiều thứ dường như khác hơn thế. Cô có đang bỏ lỡ gì đó không? Anh vẫn kiên nhẫn im lặng, một sự im lặng đầy khích lệ khiến Ran nhớ đến cuộc điện thoại anh đã gọi khi cô đứng trước cửa hàng tiện lợi - chỉ lúc đó cô mới cảm nhận được thực tại. Nhìn dòng chữ viết nghệch ngoạc với nội dung siêu thực, dũng khí dường như đột nhiên trỗi dậy: "Là Shinichi, nhưng cũng không phải là Shinichi, đúng không?" Cô nghe thấy một vài âm thanh buồn tẻ, như thể anh vỗ vào điện thoại hoặc micrô của mình. Lý do tại sao cô nghĩ vậy là vì cô nghe thấy anh nói "Đúng vậy""Anh đã ở đây mười năm," vẫn như cũ sau khi giải đố, thám tử tiến hành giải thích nhanh chóng, "Tóm lại, nói một cách đơn giản em đang nói chuyện với anh của 10 năm sau. Anh biết em ở nơi nào vào ngày 20 tháng 12. Bắt đầu từ hôm nay, cơ quan Khí tượng sẽ đưa ra cảnh báo bão tuyết kéo dài ba ngày ... Đúng rồi, kỳ thi mà em vẫn lo lắng đã vượt qua, xin chúc mừng."Buổi sáng vừa mới thi xong, tài liệu ôn tập còn nằm trong cặp sách dưới chân, Ran cúi đầu liếc nhìn. Dù đã mơ hồ đoán được sau khi kết nối điện thoại, nhưng vẫn khó tin. "Điều này có thực sự khả thi không? "Anh không thể giải thích ..." anh ta nói, "Anh chỉ biết nó sẽ xảy ra, em đã nói với anh điều này khi em 17 tuổi." Nếu là anh ấy 17 tuổi, có lẽ bây giờ anh ấy sẽ bắt đầu nói về những nghịch lý của thời gian và nhân quả, nhưng hiện tại anh ấy lại im lặng và kiên nhẫn, đó dường như là một phiên bản trưởng thành của Kudo Shinichi. "Nhưng cảm giác rất kỳ lạ ..." "Chuyện này cũng không tệ phải không? Em cứ xem như có cơ hội nhìn thấy tương lai - như một món quà Giáng sinh sớm. Em có điều gì muốn hỏi không? " Chính lúc này Ran mới thực sự rất khó chịu, đột ngột gọi một cuộc điện thoại cho người lạ có thể là một điều dễ dàng để đánh lừa quá khứ. Nhưng với mười năm sau cuộc gọi của những người yêu thích thì không, một khoảng thời gian dài như vậy. Trước mắt, cô đột nhiên cảm thấy mình vẫn còn trẻ, mặc dù biết rất ít về cuộc sống và thế giới, nhưng nếu cô vẫn hấp tấp hỏi về "tương lai" "sự thật", dường như là hành vi cơ hội, kiến người ta cảm thấy rụt rè và chột dạ. Có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng mũi chân cô cẩn thận vẽ một vòng tròn trên sàn bốt điện thoại: "Anh ... anh làm sao lại bị cảm?" Phải thừa nhận rằng câu hỏi này thật ngớ ngẩn. Nhưng điều mà Ran thực sự muốn hỏi không phải là vấn đề này, và câu trả lời mà cô muốn nhận được từ câu hỏi này dù sao cũng không thể trực tiếp nói ra được. Nhưng dù sao Shinichi cũng là Shinichi, anh rất dễ dàng ném ra câu trả lời mang theo sự mong đợi và thấp thỏm của cô: "Tối hôm qua anh bị em đuổi ra phòng khách ngủ." Ran hít một hơi thật mạnh, cảm thấy mặt mình đỏ bừng đến tận mang tai. Nhưng dường như anh không quan tâm, anh lật trang một cách mượt mà như đã mong đợi từ lâu, bỏ qua giọng nói ngập ngừng khó nhận ra của cô trên điện thoại, sau khi uống một ngụm nước, anh lại nói: "Gần đây rất vất vả."Chà, đây thực sự không phải là điều mà Kudo Shinichi mười bảy tuổi có thể nói. Kết quả là Ran như trút được tình trạng bốc khói trên đỉnh đầu, nhìn lại những ngày cuối kỳ vô cùng khó khăn, bạn trai thì biến mất, và bố mẹ cô lại bắt đầu cãi nhau ngay sau khi hòa giải ngắn ngủi, thở dài nói: "Em đã quen với nó. ""Nếu không phải chuyện tốt, tốt hơn là không nên quen?" "Anh nói nghe thật nhẹ nhàn..." "Sớm thôi," anh nói với một giọng chân thành, "có lẽ anh không nên nói điều đó... nhưng nó sẽ kết thúc sớm thôi."Phải mất vài giây Ran mới nhận ra rằng anh không nói về cuộc gọi. Giống như một loại cam đoan nào đó, như một lời yêu cầu chân thành, cũng là một lời xin lỗi, nhưng có vẻ như đây không phải là điều mà Mori Ran mười bảy tuổi nên biết. Vì vậy, cô ấy bình tĩnh nói "ừm" một tiếng.Ngầm không nhắc đến chuyện đó lần nữa. Ran đổi tay cầm ống nghe, vừa sưởi ấm hai tay vừa hít thở không khí, Shinichi ở đầu dây bên kia dường như không bị cảm nặng, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng mũi. Kudo Shinichi, 27 tuổi, vẫn là một thám tử bí mật và xảo quyệt. Tất cả những câu hỏi mà Ran đưa ra đều xoay quanh vòng tròn. Anh đánh lừa những câu hỏi của Ran liên tục nói rằng anh ấy không muốn tước đi sự tươi mới trong trải nghiệm của cô, nhưng anh ấy luôn nói với vẻ hào hứng rằng anh rất thích kiểm tra lại một số chi tiết trong trí nhớ của mình với Ran. Tuyết giảm dần. Đường nét của ngôi nhà bắt đầu hiện ra dần dần, và Ran nhận ra đó dường như là một con phố nào đó ở Sanchome, cách nhà mình không xa.
Không nghe thấy giọng nói của cô, Shinichi cũng im lặng, hai người cứ lặng lẽ duy trì cuộc điện, khoảng một phút sau anh mới mở miệng nói: "Em đã nói với anh rằng cuộc gọi này sẽ không còn lâu nữa... Anh đoán em vẫn còn thời gian để hỏi một câu."Ran liếc nhìn thời gian trên trên mặt đồng hồ, và quyết tâm nhớ đến thời gian này. Ngón tay kéo đường dây điện thoại vòng tới vòng lui, cuối cùng hỏi một câu khiến anh ngạc nhiên: "Anh cảm thấy Kudo Shinichi mười bảy tuổi là người như thế nào?"Anh ấy im lặng một lúc, cuối cùng khi anh mở miệng giọng điệu và tâm trạng của anh ấy dường như đã được sắp xếp lại, lời nói rất mạch lạc: "Anh không nghĩ rằng mình nên tự trả lời câu hỏi này. Nhưng nếu em phải hỏi ... ... Shinichi Kudo không phải người muốn trở thành anh hùng, mười bảy tuổi là như vậy, bây giờ cũng thế. Nhưng dù thế nào, 'Kudo Shinichi' có thứ nhất định không thể mất đi, anh nói như vậy, em có thể hiểu được không? " Ran cười và thở dài. "Tất nhiên... vào thời điểm anh đã có chút kiêu ngạo.""Đó không chỉ là sự kiêu ngạo.""Tuỳ anh vậy." Lúc này, điện thoại di động trong túi của Ran rung lên, như thể cục pin cuối cùng cũng hoạt động trở lại sau khi nóng lênNgười gọi hiển thị trên màn hình là Edogawa Conan, Ran nhìn cái tên đó mỉm cười, hạ quyết tâm ném một quả bóng thẳng: "Anh gọi cho em, nhưng là phiên bản năm bảy tuổi." Kudo Shinichi ở đầu bên kia điện thoại cườ rất vui vẻ, sau khi nói lời xin lỗi, dùng giọng điệu rất Hoài niệm nói: "Anh cũng đang rất cố gắng ... Nhưng mà, đến lúc đó em có thể tức giận như thế nào tùy thích "Chị Ran" à." Có một tiếng "bíp" vang lên, điện thoại đã bị ngắt kết nối, không còn âm thanh nào khác. Cô còn chưa kịp nói lời tạm biệt, nhưng dường như cũng không cần phải nói lời tạm biệt, dù sao chúng ta vẫn có thể gặp nhau và luôn ở bên nhau. Ran nghĩ vậy, đem ống nghe đặt tự trở ử lại và trả lời cuộc gọi thứ ba từ Conan Edogawa. Giọng anh rất lo lắng, trái ngược với giọng trẻ con của một học sinh tiểu học, Ran nghe anh phàn nàn một tràng dài tại sao chị Ran không nghe điện thoại, trong trận bão tuyết không tìm được người Bác Maori và anh thực sự rất lo lắng. Cô ấy nói một cách bình tĩnh, "Chị dường như bị lạc.""Hả?"Có thể tưởng tượng khuôn mặt tròn xoe của cậu bé. Đầu dây bên kia vang lên tiếng sột soạt, có lẽ anh đã bắt đầu xỏ giày vào. "Đùa thôi, chị đang ở Sanchome, chị sẽ về nhà sớm thôi," cô cúi xuống cười trước màn chơi khăm thành công của mình, "Bữa tối em có muốn ăn gì cho không, Conan-kun?""....Không." Khi nói lời này, giọng nói của anh có chút không vui, nhưng lời nói sau đó nhanh chóng bật ra: "Chị Ran, hãy đứng yên đó em sẽ đến đón chị!" Khi Mori Ran nhấn nút kết thúc cuộc gọi, tuyết đã hoàn toàn dừng lại. Cô cầm cặp sách, bước ra khỏi bốt điện thoại, phủi tuyết trên vai, nhìn chằm chằm vào góc phố, nơi người kia sẽ sớm xuất hiện ở đó, đi về phía cô.End-
https://redbeansbutter.lofter.com/post/322511da_1ca8c1674Có chút khoa học viễn tưởng / Ran 17 tuổi gọi điện thoại cho Kudo Shinichi 27 tuổi.Mori Ran bị lạc. Có rất ít trận bão tuyết như vậy ở Tokyo, ít nhất là từng như thế kể từ khi cô có thể nhớ. Cảnh báo bão tuyết được đưa ra rất muộn, trường học tan học sớm, con đường cô thường đi lại bị tắc do bảo trì, đến khi cô phát hiện mình bị lạc, cô hoàn toàn bị chìm trong cơn bão trắng xóa, không thể nhìn thấy con đường phía trước . Lấy điện thoại trong cặp ra, điện thoại không thể bật lên được vì nhiệt độ quá thấp. Khuôn mặt đông cứng vì lạnh, cơ thể và ý thức cũng dần tê liệt, cô chỉ có thể cắn chặt răng kiên trì tiến về phía trước.Cô không biết mình đã đi bao lâu, chỉ có gió rít bên tai, có cái gì đó phía trước mơ hồ trong gió tuyết. Khi cô đi đến trước mặt, mới nhận ra đó là một bốt điện thoại. Chính là loại phổ biến nhất, hình vuông, bằng kính trong suốt và mặt trên màu đỏ, với một chiếc điện thoại cũng màu đỏ nằm lặng lẽ giữa bức tường. Ran bước vào đóng cửa lại, cuối cùng cũng cảm thấy một phần hơi lạnh đã bị ngăn lại phía sau tấm kính. Nhưng trong tầm mắt cô vẫn là một màu trắng sáng, màu sắc của điện thoại trước mặt mang theo tất cả ấm áp trong bão tuyết. Nhưng kỳ lạ thay, đây là một chiếc điện thoại không có phím số. Các nút có ghi số được đánh bóng để không thể nhận ra bất kỳ sự khác biệt nào, ngoại trừ khe cắm đồng xu và ống nghe. Nhấc ống nghe lên, cô thấy phía dưới có một dòng chữ viết tay nguệch ngoạc: Tôi không biết sẽ gọi cho ai. 100 yên một lần, cảm ơn bạn vì đã đến. Nó thực sự giống như một cái gì đó trong những câu chuyện cổ tích và truyền thuyết. Có những cửa hàng thức ăn do những con mèo cầy hương bán không thể ăn dù nhiều hay ít, và những cửa hàng do những con cáo nhuộm móng tay bằng màu sắc và phép thuật điều hành.Đó có phải là một trò chơi khăm không? Cô nhìn lên xuống một vòng thậm chí không có nơi nhả đồng xu, nhưng cô vẫn cảm thấy cái khe màu đen đang vẫy gọi mình bằng một sức lực vô hình nào đó, vì vậy cô lấy ra một vài đồng xu từ trong ví. Nhấc ống nghe lên, ném một đồng xu vào, nó vang lên một tiếng. Không có phím để quay số, vì vậy bàn tay rảnh rỗi được nhét vào túi đồng phục học sinh để giữ ấm, nhưng âm thanh quay số đột ngột vang lên. Âm thanh của gió tuyết bị lớp kính dày làm giảm đi rất nhiều, "Bíp-bíp,——-" âm thanh quay số giống như những con sóng trắng nổi lên trên mặt biển lạnh giá, không ngừng dâng lên khỏi mặt nước, hư không và không có hồi kết. Vẫn không có ai trả lời. Các ngón tay gõ nhịp đều đặn trên ống điện thoại. Giống như việc bạn cầm đang cầm đường dây điện này bằng một tay và đi chuột qua toàn thành phố. Tokyo có dân số khoảng 14 triệu người. Nếu không có mã quốc tế và mã vùng thành phố, các cuộc gọi đi có thể sẽ chỉ nằm trong phạm vi của Tokyo. Ngay cả khi không có ai xung quanh vào lúc này, nhưng cảm giác như đang trong trạm xe điện vào giờ cao điểm. Nơi mọi người ra vào, cô ấy túm lấy một người và hỏi: "Bạn cũng nghĩ vậy sao?"Dù là ai thì chắc cũng chỉ nhận được câu "Hả?" lịch sự, hay thẳng thừng hơn "Cô đang nói gì vậy"Nhưng hôm nay là một ngày tuyết rơi. Từ cửa kính nhìn ra, tầm nhìn rất thấp, không có một bóng người, sinh hoạt thường ngày của thành phố đều ẩn hiện trong tuyết. Vào một ngày như vậy, hy vọng vào một điều kỳ diệu xảy ra là điều dễ hiểu. Ran thở dài, bàn tay cầm điện thoại ngày càng lạnh, lúc này điện thoại vừa kết nối, phía bên kia lại vang lên một tiếng ho khan. Âm thanh được chuyển đổi thành dòng điện, và cuối cùng trở lại thành âm thanh, cho dù quá trình này diễn ra nhanh và tinh vi đến đâu, nó chắc chắn cũng sẽ mất đi một số đặc điểm. Nhưng với người đã quen thuộc thì ngay cả âm thanh bị bóp méo hoàn toàn cũng giống như âm thanh của điện tim, không cần phải suy đoán hay phỏng đoán gì, chỉ cần nghe là biết ngay người đó là bạn. Ví dụ như giọng nói của người yêu. Mori Ran đứng ở bốt điện thoại trong cơn bão tuyết, vẫn nghe rõ tiếng ho khan của Kudo Shinichi.Nhưng trước khi cô có thể nghi ngờ gọi tên anh, cô đã nghe thấy anh ngừng ho, hắng giọng và nói lại với cảm giác dễ chịu quen thuộc đó: "Anh vẫn đang nghĩ, em hẳn cũng nên gọi từ sớm rồi, Ran." Là giọng của Shinichi, đúng nhưng có vẻ trầm và khàn hơn, cũng hơi khác một chút. Cô không biết tại sao. Chẳng lẽ do chất lượng âm thanh của bốt điện thoại cũ quá tệ? Nhưng sau khi đủ loại câu hỏi hiện ra trong đầu, tất cả các màu sắc đều hội tụ, cuối cùng lại biến thành một màu đen hỗn độn, cô nói. "Anh bị cảm?" "Đó là câu đầu tiên em hỏi sao?" Anh ta bật cười ở đầu dây bên kia. Cô bất an dậm chân, sau đó lắc đầu, nhận ra người ở đầu dây bên kia không nhìn thấy nên thấp giọng phủ nhận, nhưng dũng khí dường như lớn lên rất nhanh: "Có thật là Shinichi không? " Khoảng lặng lần này thật ý nghĩa. Nhưng khi anh ta mở miệng lần nữa, trong giọng điệu lại không che giấu được nụ cười ngoài ý muốn, anh ấy nói rõ ràng, từng âm tiết đập vào màng nhĩ Ran: "Ran cảm thấy thế nào"Họ đã không gặp nhau kể từ lúc ở Kiyomizu-dera, bây giờ đang là mùa đông. Cách đây vài ngày khi anh ấy gọi điện thoại đến anh không hề bị cảm. Anh đã nhận xét về tác phẩm mới của nhà văn đoạt giải Naoki năm nay rất tốt. Anh ấy cũng lỡ miệng nói thức khuya đọc xong tập hai mới xuất bản, không chút lưu tình than thở, "Có vẻ như vụ án lớn mà anh đang giải quyết không phải là một vụ khó khăn gì." Cô đã cười rất nhiều.Nhưng mà mấy ngày trước anh vốn là người có phẩm hạnh như vậy, hiện tại lại đột nhiên tạo cho người ta cảm giác trưởng thành hơn rất nhiều, hơn nữa còn xa cách không phải là loại gặp lại là có thể dễ dàng xua tan, so với hình tượng Shinichi bình thường, hình như có nhiều hơn rất nhiều thứ dường như khác hơn thế. Cô có đang bỏ lỡ gì đó không? Anh vẫn kiên nhẫn im lặng, một sự im lặng đầy khích lệ khiến Ran nhớ đến cuộc điện thoại anh đã gọi khi cô đứng trước cửa hàng tiện lợi - chỉ lúc đó cô mới cảm nhận được thực tại. Nhìn dòng chữ viết nghệch ngoạc với nội dung siêu thực, dũng khí dường như đột nhiên trỗi dậy: "Là Shinichi, nhưng cũng không phải là Shinichi, đúng không?" Cô nghe thấy một vài âm thanh buồn tẻ, như thể anh vỗ vào điện thoại hoặc micrô của mình. Lý do tại sao cô nghĩ vậy là vì cô nghe thấy anh nói "Đúng vậy""Anh đã ở đây mười năm," vẫn như cũ sau khi giải đố, thám tử tiến hành giải thích nhanh chóng, "Tóm lại, nói một cách đơn giản em đang nói chuyện với anh của 10 năm sau. Anh biết em ở nơi nào vào ngày 20 tháng 12. Bắt đầu từ hôm nay, cơ quan Khí tượng sẽ đưa ra cảnh báo bão tuyết kéo dài ba ngày ... Đúng rồi, kỳ thi mà em vẫn lo lắng đã vượt qua, xin chúc mừng."Buổi sáng vừa mới thi xong, tài liệu ôn tập còn nằm trong cặp sách dưới chân, Ran cúi đầu liếc nhìn. Dù đã mơ hồ đoán được sau khi kết nối điện thoại, nhưng vẫn khó tin. "Điều này có thực sự khả thi không? "Anh không thể giải thích ..." anh ta nói, "Anh chỉ biết nó sẽ xảy ra, em đã nói với anh điều này khi em 17 tuổi." Nếu là anh ấy 17 tuổi, có lẽ bây giờ anh ấy sẽ bắt đầu nói về những nghịch lý của thời gian và nhân quả, nhưng hiện tại anh ấy lại im lặng và kiên nhẫn, đó dường như là một phiên bản trưởng thành của Kudo Shinichi. "Nhưng cảm giác rất kỳ lạ ..." "Chuyện này cũng không tệ phải không? Em cứ xem như có cơ hội nhìn thấy tương lai - như một món quà Giáng sinh sớm. Em có điều gì muốn hỏi không? " Chính lúc này Ran mới thực sự rất khó chịu, đột ngột gọi một cuộc điện thoại cho người lạ có thể là một điều dễ dàng để đánh lừa quá khứ. Nhưng với mười năm sau cuộc gọi của những người yêu thích thì không, một khoảng thời gian dài như vậy. Trước mắt, cô đột nhiên cảm thấy mình vẫn còn trẻ, mặc dù biết rất ít về cuộc sống và thế giới, nhưng nếu cô vẫn hấp tấp hỏi về "tương lai" "sự thật", dường như là hành vi cơ hội, kiến người ta cảm thấy rụt rè và chột dạ. Có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng mũi chân cô cẩn thận vẽ một vòng tròn trên sàn bốt điện thoại: "Anh ... anh làm sao lại bị cảm?" Phải thừa nhận rằng câu hỏi này thật ngớ ngẩn. Nhưng điều mà Ran thực sự muốn hỏi không phải là vấn đề này, và câu trả lời mà cô muốn nhận được từ câu hỏi này dù sao cũng không thể trực tiếp nói ra được. Nhưng dù sao Shinichi cũng là Shinichi, anh rất dễ dàng ném ra câu trả lời mang theo sự mong đợi và thấp thỏm của cô: "Tối hôm qua anh bị em đuổi ra phòng khách ngủ." Ran hít một hơi thật mạnh, cảm thấy mặt mình đỏ bừng đến tận mang tai. Nhưng dường như anh không quan tâm, anh lật trang một cách mượt mà như đã mong đợi từ lâu, bỏ qua giọng nói ngập ngừng khó nhận ra của cô trên điện thoại, sau khi uống một ngụm nước, anh lại nói: "Gần đây rất vất vả."Chà, đây thực sự không phải là điều mà Kudo Shinichi mười bảy tuổi có thể nói. Kết quả là Ran như trút được tình trạng bốc khói trên đỉnh đầu, nhìn lại những ngày cuối kỳ vô cùng khó khăn, bạn trai thì biến mất, và bố mẹ cô lại bắt đầu cãi nhau ngay sau khi hòa giải ngắn ngủi, thở dài nói: "Em đã quen với nó. ""Nếu không phải chuyện tốt, tốt hơn là không nên quen?" "Anh nói nghe thật nhẹ nhàn..." "Sớm thôi," anh nói với một giọng chân thành, "có lẽ anh không nên nói điều đó... nhưng nó sẽ kết thúc sớm thôi."Phải mất vài giây Ran mới nhận ra rằng anh không nói về cuộc gọi. Giống như một loại cam đoan nào đó, như một lời yêu cầu chân thành, cũng là một lời xin lỗi, nhưng có vẻ như đây không phải là điều mà Mori Ran mười bảy tuổi nên biết. Vì vậy, cô ấy bình tĩnh nói "ừm" một tiếng.Ngầm không nhắc đến chuyện đó lần nữa. Ran đổi tay cầm ống nghe, vừa sưởi ấm hai tay vừa hít thở không khí, Shinichi ở đầu dây bên kia dường như không bị cảm nặng, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng mũi. Kudo Shinichi, 27 tuổi, vẫn là một thám tử bí mật và xảo quyệt. Tất cả những câu hỏi mà Ran đưa ra đều xoay quanh vòng tròn. Anh đánh lừa những câu hỏi của Ran liên tục nói rằng anh ấy không muốn tước đi sự tươi mới trong trải nghiệm của cô, nhưng anh ấy luôn nói với vẻ hào hứng rằng anh rất thích kiểm tra lại một số chi tiết trong trí nhớ của mình với Ran. Tuyết giảm dần. Đường nét của ngôi nhà bắt đầu hiện ra dần dần, và Ran nhận ra đó dường như là một con phố nào đó ở Sanchome, cách nhà mình không xa.
Không nghe thấy giọng nói của cô, Shinichi cũng im lặng, hai người cứ lặng lẽ duy trì cuộc điện, khoảng một phút sau anh mới mở miệng nói: "Em đã nói với anh rằng cuộc gọi này sẽ không còn lâu nữa... Anh đoán em vẫn còn thời gian để hỏi một câu."Ran liếc nhìn thời gian trên trên mặt đồng hồ, và quyết tâm nhớ đến thời gian này. Ngón tay kéo đường dây điện thoại vòng tới vòng lui, cuối cùng hỏi một câu khiến anh ngạc nhiên: "Anh cảm thấy Kudo Shinichi mười bảy tuổi là người như thế nào?"Anh ấy im lặng một lúc, cuối cùng khi anh mở miệng giọng điệu và tâm trạng của anh ấy dường như đã được sắp xếp lại, lời nói rất mạch lạc: "Anh không nghĩ rằng mình nên tự trả lời câu hỏi này. Nhưng nếu em phải hỏi ... ... Shinichi Kudo không phải người muốn trở thành anh hùng, mười bảy tuổi là như vậy, bây giờ cũng thế. Nhưng dù thế nào, 'Kudo Shinichi' có thứ nhất định không thể mất đi, anh nói như vậy, em có thể hiểu được không? " Ran cười và thở dài. "Tất nhiên... vào thời điểm anh đã có chút kiêu ngạo.""Đó không chỉ là sự kiêu ngạo.""Tuỳ anh vậy." Lúc này, điện thoại di động trong túi của Ran rung lên, như thể cục pin cuối cùng cũng hoạt động trở lại sau khi nóng lênNgười gọi hiển thị trên màn hình là Edogawa Conan, Ran nhìn cái tên đó mỉm cười, hạ quyết tâm ném một quả bóng thẳng: "Anh gọi cho em, nhưng là phiên bản năm bảy tuổi." Kudo Shinichi ở đầu bên kia điện thoại cườ rất vui vẻ, sau khi nói lời xin lỗi, dùng giọng điệu rất Hoài niệm nói: "Anh cũng đang rất cố gắng ... Nhưng mà, đến lúc đó em có thể tức giận như thế nào tùy thích "Chị Ran" à." Có một tiếng "bíp" vang lên, điện thoại đã bị ngắt kết nối, không còn âm thanh nào khác. Cô còn chưa kịp nói lời tạm biệt, nhưng dường như cũng không cần phải nói lời tạm biệt, dù sao chúng ta vẫn có thể gặp nhau và luôn ở bên nhau. Ran nghĩ vậy, đem ống nghe đặt tự trở ử lại và trả lời cuộc gọi thứ ba từ Conan Edogawa. Giọng anh rất lo lắng, trái ngược với giọng trẻ con của một học sinh tiểu học, Ran nghe anh phàn nàn một tràng dài tại sao chị Ran không nghe điện thoại, trong trận bão tuyết không tìm được người Bác Maori và anh thực sự rất lo lắng. Cô ấy nói một cách bình tĩnh, "Chị dường như bị lạc.""Hả?"Có thể tưởng tượng khuôn mặt tròn xoe của cậu bé. Đầu dây bên kia vang lên tiếng sột soạt, có lẽ anh đã bắt đầu xỏ giày vào. "Đùa thôi, chị đang ở Sanchome, chị sẽ về nhà sớm thôi," cô cúi xuống cười trước màn chơi khăm thành công của mình, "Bữa tối em có muốn ăn gì cho không, Conan-kun?""....Không." Khi nói lời này, giọng nói của anh có chút không vui, nhưng lời nói sau đó nhanh chóng bật ra: "Chị Ran, hãy đứng yên đó em sẽ đến đón chị!" Khi Mori Ran nhấn nút kết thúc cuộc gọi, tuyết đã hoàn toàn dừng lại. Cô cầm cặp sách, bước ra khỏi bốt điện thoại, phủi tuyết trên vai, nhìn chằm chằm vào góc phố, nơi người kia sẽ sớm xuất hiện ở đó, đi về phía cô.End-
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com