Shinmono Someone You Loved
– từ xưa hay có người nói với em, rằng dựa vào thứ siêu năng này thì đừng mơ làm anh hùng, rằng đây chỉ là thứ năng lực của vai phụ.
monoma vừa nói vừa cười nhưng shinso chẳng thấy có tia vui vẻ nào trong mắt nó cả. tiếng xích đu kêu lên lạch cạch khi monoma đu người qua lại. shinso nhìn nó hết xuất hiện rồi lại trượt khỏi tầm mắt anh, tóc monoma bay ngược về sau khi nó đu ra phía trước, lại rũ ra trước trán khi nó ngả người ra sau. hai người họ đã ngồi như thế cả giờ đồng hồ trên hai chiếc xích đu giữa một công viên bị bỏ hoang từ khi nhật bản trở nên loạn lạc. còn chưa đầy mười hai giờ đồng hồ nữa, chiến tranh nổ ra, bất kì sai lầm nào cũng có thể khiến đây trở thành lần cuối họ được nói chuyện cùng nhau. shinso không muốn chút nào. anh cũng biết rõ nó cũng không muốn như thế nhưng cả hai người chẳng còn cách nào khác ngoài chiến đấu. vì lí tưởng và vì cả chính bản thân. shinso vẫn chưa biết anh nên nói gì với monoma, vậy nên anh im lặng, ngắm nhìn monoma dưới trời đêm đầy sao và cả những đám mây tím cuộn tròn xếp lớp trên mái nhà. anh cảm nhận rõ ràng một sự chia ly sắp mở ra và một con người đang đứng giữa bờ vực của sự lạc lối. hai quầng thâm dưới mắt monoma cho anh biết nó luôn luyện tập quá độ để chứng minh cho những con người từng phủ nhận nó, monoma sẽ trở thành một anh hùng và có thể dành vai chính cho mình theo cái cách mà nó luôn muốn, shinso nghĩ thế. – ít nhất thì em đã trở thành vai chính trong cuộc đời anh.
monoma nhìn anh, đôi mắt xanh như đại dương sâu thẳm còn anh thì vô tình trượt chân xuống. shinso biết chắc hẳn anh sẽ chết chìm trong đấy. và anh nguyện ý để bản thân rơi, lọt đến lưới tình mà monoma giăng sẵn chỉ chờ anh mắc bẫy. shinso không biết gì về tình yêu cả, anh chỉ biết yêu monoma. nó vô thức thả tiếng cười theo từng nhịp đong đưa. monoma cảm giác mình tự do như một ngọn gió. với nó thì mỗi lần được ở bên shinso mới thực sự là tiếng cười. shinso đọc ra những thứ ẩn mình sau đôi mắt xanh đượm màu cô đơn ấy, anh đưa tay giúp đỡ nó gỡ đi những nút thắt còn đang quặn xoắn lấy tâm hồn. – chúng mình trở về thôi monoma, mai sẽ là một ngày khó khăn đó.
shinso mở lời, tiến đến đưa bàn tay ra trước mặt tỏ ý muốn monoma nắm lấy. chỉ trong một khoảnh khắc, khi thinh không chảy qua đầu lưỡi, những hạt bụi li ti rơi xuống cổ họng. tim shinso đập nhanh, anh nghiêng đầu, lùi lại, chớp mắt nuốt xuống tình triều. tay chạm tay trong khi xung quang bị bóng tối ăn mòn. shinso biết cuộc sống anh từ lâu chỉ xoay quanh monoma, như cái cách những người thương nhau hiểu thấu. shinso cho tay vào túi áo, ngần ngại gõ gõ ngón trỏ vào chiếc hộp to bằng lòng bàn tay. anh muốn có một thứ gì đó có thể minh chứng cho việc họ là của nhau, hay ít nhất là khi anh chết, người ta sẽ biết trái tim anh thuộc về monoma. – gì đây?– tặng em. anh cũng có một cái.
tay phải anh đưa ra trước mặt nó, khẽ đong đưa để dành hết sự chú ý vào chiếc vòng sáng lấp lánh dưới trời đêm. monoma cười. lần này thì nó đã thực sự vui khi shinso từ tốn đeo chiếc vòng vào cổ tay nhỏ nhắn của nó. shinso nhìn monoma thật lâu, hình ảnh phản chiếu của anh xoáy sâu trong đôi mắt nó như thể đã khắc ghi anh vĩnh hằng. và trong chớp mắt, vĩnh hằng trong mắt em chớp mi. những đôi cánh dập dờn sũng ướt bỗng chốc khiến anh bối rối. monoma khóc, cứ thế thể hiện ra nỗi sầu thảm với bản tính trầm ngâm ít nói của mình. nó nghe thấy tiếng shinso dỗ dành, và kỳ diệu thay, giọng nói ấy đã trấn áp được cơn run rẩy trong tâm hồn nó. monoma không thể đặt tên cho những nỗi buồn ấy, những nỗi muộn phiền mà bản thân nó đang phải cáng đáng. vì thế, một cử chỉ quan tâm ân cần của shinso cũng khiến hai dòng lệ nóng hổi tràn ra khỏi hốc mắt. nó không cần định danh một thứ khiến tâm hồn nó úa tàn vì đã có anh ở đây, sẵn sàng lau khô nước mắt cho nó. monoma không muốn cái chết đến với nó một cách nhanh quá thể, cảm xúc bị đè nén đẩy khát cầu được yêu thương của nó đến cực hạn.monoma biết nó sẽ không thể cứ sống mãi trong một mùa hè, bởi vì thu sẽ sang, đông sẽ tới và xuân sẽ về. rồi mọi thứ đều sẽ thật tuyệt nếu "cùng nhau". dẫu cho đã từng buồn khổ đến mấy, monoma vẫn muốn bước tiếp những ngày mà nó ngỡ như đang mơ. nó nhìn nó phản chiếu trong đôi thủy cầu màu thạch anh của shinso, thấy mọi thứ đều trở thành lý do để nó hôn anh. nó hôn anh, nhảy vọt qua những ngày tháng đen tối trong cuộc đời mà chẳng để lại vết hằn nào cả.shinso đáp lại nó, mong rằng qua ngày mai, trời sẽ thêm xanh và anh có thể nhìn thấy cách monoma dịu dàng đối đãi với anh thật lâu.
end
monoma vừa nói vừa cười nhưng shinso chẳng thấy có tia vui vẻ nào trong mắt nó cả. tiếng xích đu kêu lên lạch cạch khi monoma đu người qua lại. shinso nhìn nó hết xuất hiện rồi lại trượt khỏi tầm mắt anh, tóc monoma bay ngược về sau khi nó đu ra phía trước, lại rũ ra trước trán khi nó ngả người ra sau. hai người họ đã ngồi như thế cả giờ đồng hồ trên hai chiếc xích đu giữa một công viên bị bỏ hoang từ khi nhật bản trở nên loạn lạc. còn chưa đầy mười hai giờ đồng hồ nữa, chiến tranh nổ ra, bất kì sai lầm nào cũng có thể khiến đây trở thành lần cuối họ được nói chuyện cùng nhau. shinso không muốn chút nào. anh cũng biết rõ nó cũng không muốn như thế nhưng cả hai người chẳng còn cách nào khác ngoài chiến đấu. vì lí tưởng và vì cả chính bản thân. shinso vẫn chưa biết anh nên nói gì với monoma, vậy nên anh im lặng, ngắm nhìn monoma dưới trời đêm đầy sao và cả những đám mây tím cuộn tròn xếp lớp trên mái nhà. anh cảm nhận rõ ràng một sự chia ly sắp mở ra và một con người đang đứng giữa bờ vực của sự lạc lối. hai quầng thâm dưới mắt monoma cho anh biết nó luôn luyện tập quá độ để chứng minh cho những con người từng phủ nhận nó, monoma sẽ trở thành một anh hùng và có thể dành vai chính cho mình theo cái cách mà nó luôn muốn, shinso nghĩ thế. – ít nhất thì em đã trở thành vai chính trong cuộc đời anh.
monoma nhìn anh, đôi mắt xanh như đại dương sâu thẳm còn anh thì vô tình trượt chân xuống. shinso biết chắc hẳn anh sẽ chết chìm trong đấy. và anh nguyện ý để bản thân rơi, lọt đến lưới tình mà monoma giăng sẵn chỉ chờ anh mắc bẫy. shinso không biết gì về tình yêu cả, anh chỉ biết yêu monoma. nó vô thức thả tiếng cười theo từng nhịp đong đưa. monoma cảm giác mình tự do như một ngọn gió. với nó thì mỗi lần được ở bên shinso mới thực sự là tiếng cười. shinso đọc ra những thứ ẩn mình sau đôi mắt xanh đượm màu cô đơn ấy, anh đưa tay giúp đỡ nó gỡ đi những nút thắt còn đang quặn xoắn lấy tâm hồn. – chúng mình trở về thôi monoma, mai sẽ là một ngày khó khăn đó.
shinso mở lời, tiến đến đưa bàn tay ra trước mặt tỏ ý muốn monoma nắm lấy. chỉ trong một khoảnh khắc, khi thinh không chảy qua đầu lưỡi, những hạt bụi li ti rơi xuống cổ họng. tim shinso đập nhanh, anh nghiêng đầu, lùi lại, chớp mắt nuốt xuống tình triều. tay chạm tay trong khi xung quang bị bóng tối ăn mòn. shinso biết cuộc sống anh từ lâu chỉ xoay quanh monoma, như cái cách những người thương nhau hiểu thấu. shinso cho tay vào túi áo, ngần ngại gõ gõ ngón trỏ vào chiếc hộp to bằng lòng bàn tay. anh muốn có một thứ gì đó có thể minh chứng cho việc họ là của nhau, hay ít nhất là khi anh chết, người ta sẽ biết trái tim anh thuộc về monoma. – gì đây?– tặng em. anh cũng có một cái.
tay phải anh đưa ra trước mặt nó, khẽ đong đưa để dành hết sự chú ý vào chiếc vòng sáng lấp lánh dưới trời đêm. monoma cười. lần này thì nó đã thực sự vui khi shinso từ tốn đeo chiếc vòng vào cổ tay nhỏ nhắn của nó. shinso nhìn monoma thật lâu, hình ảnh phản chiếu của anh xoáy sâu trong đôi mắt nó như thể đã khắc ghi anh vĩnh hằng. và trong chớp mắt, vĩnh hằng trong mắt em chớp mi. những đôi cánh dập dờn sũng ướt bỗng chốc khiến anh bối rối. monoma khóc, cứ thế thể hiện ra nỗi sầu thảm với bản tính trầm ngâm ít nói của mình. nó nghe thấy tiếng shinso dỗ dành, và kỳ diệu thay, giọng nói ấy đã trấn áp được cơn run rẩy trong tâm hồn nó. monoma không thể đặt tên cho những nỗi buồn ấy, những nỗi muộn phiền mà bản thân nó đang phải cáng đáng. vì thế, một cử chỉ quan tâm ân cần của shinso cũng khiến hai dòng lệ nóng hổi tràn ra khỏi hốc mắt. nó không cần định danh một thứ khiến tâm hồn nó úa tàn vì đã có anh ở đây, sẵn sàng lau khô nước mắt cho nó. monoma không muốn cái chết đến với nó một cách nhanh quá thể, cảm xúc bị đè nén đẩy khát cầu được yêu thương của nó đến cực hạn.monoma biết nó sẽ không thể cứ sống mãi trong một mùa hè, bởi vì thu sẽ sang, đông sẽ tới và xuân sẽ về. rồi mọi thứ đều sẽ thật tuyệt nếu "cùng nhau". dẫu cho đã từng buồn khổ đến mấy, monoma vẫn muốn bước tiếp những ngày mà nó ngỡ như đang mơ. nó nhìn nó phản chiếu trong đôi thủy cầu màu thạch anh của shinso, thấy mọi thứ đều trở thành lý do để nó hôn anh. nó hôn anh, nhảy vọt qua những ngày tháng đen tối trong cuộc đời mà chẳng để lại vết hằn nào cả.shinso đáp lại nó, mong rằng qua ngày mai, trời sẽ thêm xanh và anh có thể nhìn thấy cách monoma dịu dàng đối đãi với anh thật lâu.
end
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com