( Shin Soukoku Fanfic ) : Lắng nghe bóng tối
4. Hình như là thay đổi thật ...
4tranh minh họa đều thuộc bản quyền của Au nhé ai thương thì vô đây support Au nhé ! : https://twitter.com/Mira_1506?lang=vi Sáng hôm sau, vài ánh nắng vàng nhẹ chiếu vào mắt Atsushi làm cậu ưm ưm vài cái rồi nheo mắt cố tỉnh dậy. Sau khi nhắm vài cái cho quen ánh sáng, đập ngay mắt cậu là khuôn mặt góc cạnh xanh xao của Akutagawa đang được tay chống dưới cằm làm điểm tựa.Rất gần, và hắn vẫn cứ nhìn cậu chằm chằm. Nhìn chằm chằm...nhìn chằm chằm ... 4 mắt nhìn nhau rất lâu trong sự im lặng có tiếng chim hót phụ họa kèm theo ngoài cửa sổ.Đôi mắt xám tro đục của hắn nhìn cậu không hề chớp. Theo một giây nào đó cậu nghĩ chúng rất đẹp, cho dù có hơi vô hồn và đáng sợ. Nhưng ngay sau đó cậu không nghĩ vậy.Mặt cậu bỗng chốc đỏ phừng lên. Cố nói một câu phá cái bầu không khí kì quặc này :- Ng...ngươi làm gì thế ?- Ừ ...- Ta cần ngươi trả lời đàng hoàng, không phải « ừ » không như thế !- Ta cần đi làm và ngươi có thể buông ta ra được chưa ? – hắn hỏi ngược lại cậu Atsushi như sét đánh ngang tai, nhìn tổng thể thì cậu – đang – ôm – hắn. Ôm chặt cứng luôn, còn gác lên chân hắn chứ. Vậy mà mặt hắn vẫn lạnh như tiền điềm tĩnh trên từng cm. Atsushi đáng thương vẫn không có dấu hiệu hạ nhiệt, cứng người khó khăn buông hắn ra rồi trùm chăn kín mít đầu. Akutagawa từ tốn ngồi dậy chuẩn bị xuống giường :- Ta xin lỗi ! – Tiếng cậu thỏ thẻ ngượng ngùng - Đáng lý ta phải nhớ lời Dazai san dặn ...« Lúc ngủ cần gối ôm ... lúc ngủ cần gối ôm...lúc ngủ cần gối ôm...» tiếng Dazai vang vọng trong đầu cậu - Jinko !- Ừ ? – Thực là không muốn nói chuyện với nhau rồi sao hắn lại kéo dài cuộc đối thoại vậy ?- Từ hôm nay ngươi có thể ngủ trên giường với điều kiện phân chia việc nhà công bằng, đơn giản vậy thôi ! - Ừ ừ...cảm ơn...- cái cục chăn bông khẽ lay động vẻ đồng tình, hắn mặc đồ khác rời đi ......................................................- Hê !!!! Atsushi kun !~ – Cái giọng cợt nhả của Dazai vang lên gọi cậu- Dazai san, nhà sửa đến đâu rồi ? – mặt Atsushi cực kì nghiêm trọng. Ngủ một mình một giường cậu tha hồ tung hoành chứ ngủ chung lại còn với người cậu không hề ưa như thế này quả thực cậu không thể chịu nổi nữa - Mới được 2/4 thôi ...- WTF ? Anh đùa à ?- Anh đã bảo hai cậu còn ở với nhau dài dài mà ...Sao, lại khó chịu sống chung hả ? Thôi, không thích thì về cũng được ... nhưng mà...- Em có ý đó đâu...- Cậu ậm ừ cơn giận rồi thôi. Dù sao đấu tranh mãi mới được ngủ trên giường êm, không lý lại ra ngoài đường ngủ à ?...Chiều Chủ Nhật nào đó, trời âm u và khá lạnhSau khi dọn dẹp lại mọi thứ trong nhà, Akutagawa đột nhiên thay đồ định đi đâu đó. Cậu thắc mắc :- Ngươi định đi đâu thế ?- Mua thêm lương thực để nuôi sống một con hổ phàm ăn cơm chan trà ! – Hắn đeo găng tay vào vắt chiếc khăn kẻ caro màu be lên cổ trả lời kiểu xỏ xiên khiến cậu xấu hổ đỏ mặt. Atsushi phản bác :- Ph...phàm ăn cái con khỉ ! Ta không có !- Theo tiểu sử Dazai san kể cho ta thì người từng ăn một lúc 3 chục bát chazuke. Thế không phải phàm ăn thì là gì ?- D...Dazai san ? Dazai san kể cho ngươi chuyện đó làm gì ? – cậu giận đỏ mặt tía tai- Nói sao nhỉ ? Trên thế giới này không một ai hiểu và nắm bắt được anh ta cả. Trong đầu anh ta chứa hàng hàng tỉ thứ đen tối và những suy nghĩ kì quặc...- hắn nhún vai- Dazai san !...- Atsushi khẽ rít lên - Vậy thôi, dài dòng với ngươi làm mất thời gian quá ! – Hắn quay lưng bỏ đi - Ê...- Gì ?- Cho...ta đi với !- Không cần ...!- Đi mà ! – Atsushi mở to mắt vẻ khẩn cầu lắm - ... Tại một khu trung tâm thương mại siu siu sang chảnh nào đó. Atsushi hoàn toàn bị choáng ngợp bởi độ lấp lánh và không gian của nó. Rất rộng như một cái sân bóng vậy. Đầy đủ các khu mua sắm và thực phẩm. - Trời đụ ! Rộng vãi ! Lần đầu tiên ta đến chỗ thế này đấy ! – Mặt cậu bừng sáng hớn hở. Akutagawa lấy tay che mắt như kiểu chắn tia nắng. Cậu thấy lạ :- Sao vậy ? Ngươi chói mắt hả ?- Ừ ! Làm ơn tắt cái ánh sáng mà ngươi đang phát ra đi ! Thật kinh quá !- Gì ? Ta làm gì có đèn gì trên người ? – Atsushi ngơ ngác - Ẩn dụ ấy ? Ngươi có biết phép ẩn dụ không hả ? Thôi bỏ đi, ngốc như ngươi, não nhồi toàn chazuke thì biết cái gì ? - Hả ? Ê, chờ ta với !!!! – Cậu đuổi theo hắn khi hắn hững hờ bỏ đi...- Ưm... lạ ghê ! – cậu xoa cằm nhìn hắn - Sao ?- Ta thấy ngươi có gì đó rất lạ !...- ...- A...cách ăn mặc của ngươi hôm nay khác mọi hôm nha !
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com