Shatou Nu Hon Khong Tap Niem
Chương 11Khi Tôn Dĩnh Sa về đến nhà, trời đã xế chiều.Buổi trưa cô cùng Lâm Quân Nho dùng bữa, lâu ngày không gặp nên cả hai trò chuyện rất lâu.Họ nói về những khó khăn trong quá trình trị liệu suốt nửa năm qua, về việc cô một mình đối mặt với những ngày tháng trong bệnh viện, về việc cô chê tay nghề cắt tóc ở nước ngoài không tốt mà lại đắt, nên mãi không chịu đi cắt tóc. Cô kể rằng khi nhìn thấy những chiếc lá rơi ngoài cửa sổ, cô lại nhớ đến bài văn thời thơ bé, cùng niềm hy vọng của sự sống và nỗi cô đơn của cái chết.Lâm Quân Nho chỉ cười đáp: "Tôi chưa từng học bài văn nào như vậy, nhưng mong chị sẽ luôn tràn đầy sức sống."Cô cũng kể rằng có những lúc mông lung không biết cuộc sống như vậy sẽ kéo dài bao lâu, có khi đã thực sự nghĩ đến việc giải nghệ...May mắn thay, tất cả đã là quá khứ.Phần lớn thời gian là Tôn Dĩnh Sa nói, còn Lâm Quân Nho chỉ lặng lẽ lắng nghe.Cả hai còn nhắc lại lần đầu gặp nhau, một người 16 tuổi, một người 15 tuổi.Đó là vào tháng 6 năm 2017, tại Giải Vô địch Mở rộng Nhật Bản. Khi đó, Tôn Dĩnh Sa với mái tóc búi như chiếc bánh bao dễ thương đã đánh bại sư tỷ của Lâm Quân Nho. Ở một góc nhỏ ít ai chú ý, cậu bé 15 tuổi họ Lâm lại để thua trong trận đấu của mình. (Tôi bịa ra đấy - tác giả)Lần đầu tiên họ gặp nhau, là tại hành lang dài dẫn từ khu vực nghỉ ngơi của vận động viên ra cửa chính sân thi đấu. Hôm đó, tất cả trận đấu kết thúc vào khoảng 10 giờ tối. Tôn Dĩnh Sa chợt nhớ ra chữ ký thần tượng mà mình xin được vẫn để quên trong phòng nghỉ, thế là cô quay lại lấy. Vì vậy, cô là người rời đi sau cùng.Hành lang dài đã tắt hết đèn, nói thật lòng cô có chút sợ hãi. Cô rón rén bước đi, cố gắng vượt qua đoạn hành lang đó, nhưng khi gần tới cửa chính, một tiếng khóc bất chợt vang lên khiến cô giật mình.Vốn là người sợ sấm, sợ ma, Tôn Dĩnh Sa lập tức rút điện thoại ra, hét lớn: "Ai đó?"Một giọng nói vang lên từ góc hành lang: "Xin lỗi."Xin lỗi, vì đã làm chị sợ.Lúc này,Tôn Dĩnh Sa mới nhìn thấy Lâm Quân Nho đang ngồi tựa vào tường trong góc.Cậu bé cúi gục đầu, đôi chân dài duỗi thẳng. Vì đôi chân ấy, cô không thể đứng trước mặt cậu mà phải vòng qua rồi ngồi xổm xuống bên cạnh.Cậu bé lau nước mắt, ngước lên nhìn Tôn Dĩnh Sa:"Xin lỗi."Xin lỗi, tôi chỉ muốn ở một mình."Lâm... Quân... Nho?" Tôn Dĩnh Sa nhìn cậu, ngập ngừng gọi tên."Chị biết tôi sao!?" Cậu ngạc nhiên quay đầu lại, ánh sáng từ điện thoại rọi thẳng vào gương mặt đầy nước mắt."Ừ." Cô gật đầu. Cô đã xem trận đấu của cậu khi chờ đến lượt mình.Tôn Dĩnh Sa bắt đầu lục tìm khăn giấy trong balo. Trong hành lang tối đen, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ chiếc điện thoại của cô. Cô phải lôi hết đồ đạc trong balo ra, bao gồm cả chữ ký thần tượng vừa lấy lại, để tìm được gói khăn giấy nằm tận đáy túi.Nếu không gửi khăn tắm lên xe đội trước đó, có lẽ cô đã dùng khăn tắm để lau nước mắt cho cậu."Tôi đánh kém thế mà chị cũng nhận ra tôi." Cậu bé vừa khóc vừa nói, sự tự trách và buồn bã hiện rõ trong từng lời."Cậu đánh rất tốt." Tôn Dĩnh Sa an ủi. "Có vài cú đánh rất linh hoạt và thể hiện kỹ thuật vượt trội. Chỉ là cậu thiếu kinh nghiệm thi đấu."Thực ra cô cũng chưa có nhiều kinh nghiệm thi đấu lớn, nhưng cô đã làm tốt. Điều này, cô không nói ra.Lâm Quân Nho nhìn cô gái đang ngồi xổm bên cạnh mình. Cô vừa cố gắng tìm khăn giấy, vừa nói những lời an ủi chân thành, khiến cậu cảm thấy cô không phải nói cho qua chuyện."À, cậu có phải học từ người của đội tôi không?" Cô hỏi. Cậu bé trước mặt tuy còn nhỏ nhưng rõ ràng kỹ thuật thi đấu trưởng thành hơn so với những người cùng đội tỉnh, giống như họ không thuộc cùng một hệ thống đào tạo, mà cậu lại giống với cô hơn."Ừ." Cậu gật đầu. Nghĩ đến việc cô thực sự đã xem trận đấu của mình, cậu bé cảm động đến mức bật khóc to hơn.Sau khi lục tung balo, cuối cùng Dĩnh Sa cũng tìm được khăn giấy. Cậu bé nhận lấy, xì mũi. Cô đưa thêm một tờ khác, cậu ngoan ngoãn lau nước mắt."Đừng khóc nữa, đứng lên nào." Cô bắt đầu thấy tê chân vì ngồi quá lâu."Không còn mặt mũi quay lại." Cậu đáp, giọng nghẹn ngào."Này, nhóc con." Cô đặt tay lên vai cậu. Nhưng cậu không nhìn, chỉ cúi đầu khóc tiếp."Này, nhóc con!" Lần này, cô đặt cả hai tay lên mặt cậu, nâng đầu cậu lên, rồi dùng tay trái véo má, tay phải giúp cậu lau nước mắt, như đang chăm sóc một đứa trẻ nhỏ. Cô quên mất, chính mình khi ấy cũng chỉ là một đứa trẻ."Chỉ là thua trận thôi. Lần sau đánh lại là được mà." Cô nhìn thẳng vào mắt cậu, nghiêm túc và chân thành. "Thua thì mới biết mình sai ở đâu.""Đây là lần đầu tiên tôi tham dự giải đấu lớn." Cậu nói, giọng nghẹn ngào. Thất bại này khiến cậu mất hết tự tin. Cậu đã nỗ lực gấp đôi người khác, mong được sớm tỏa sáng, nhưng lại bị loại ngay từ vòng đầu của vòng loại."Nhóc con, cậu bao nhiêu tuổi rồi?" Tôn Dĩnh Sa hỏi."Mười lăm tuổi." Cậu đáp."Vậy cậu là em trai rồi." Tôn Dĩnh Sa nhìn cậu, mỉm cười nói. "Em trai, 15 tuổi là độ tuổi rất nhỏ. Không bệnh tật, không đau khổ, thì ít nhất cậu còn có thể chơi bóng thêm 15 năm nữa. Sao lại phải sợ một thất bại nhỏ thế này chứ?""Mệt quá rồi." Lâm Quân Nho trả lời ngắn gọn. Giống như một đứa trẻ học đàn piano từ nhỏ, cậu đã cố gắng suốt một thời gian dài mà không thấy thành quả, tương lai thì mờ mịt mà con đường phía trước lại quá dài, mới 15 tuổi đã thấy chông gai và khó khăn trùng điệp."Chính vì vậy mà cậu mới thua đấy." Tôn Dĩnh Sa nói. "Những người có mục tiêu sẽ không thấy mệt trước khi đạt được nó. Bởi vì cả quá trình theo đuổi mục tiêu đều tràn đầy niềm vui. Như chị này, chị rất vui. Chị thấy cậu chưa đủ muốn giành được chiếc cúp đó.""Tôi muốn." Lâm Quân Nho lại bật khóc. Chính vì quá muốn nên khi nhận ra bản thân hoàn toàn không đủ khả năng để đạt được nó, cậu cảm thấy vô cùng đau đớn."Đừng khóc nữa!" Dĩnh Sa nhìn gói khăn giấy ít ỏi bị dùng hết sạch, bực bội nói. "Cố gắng lên, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi!""Tôi có thể không?" Cậu nhìn cô, ánh mắt đầy hy vọng."Cậu hỏi chị à?" Tôn Dĩnh Sa tròn mắt nhìn cậu, "Chị làm sao biết được cậu có thể hay không. Cậu nghĩ sao?"Cô gái trẻ ném lại câu hỏi về phía cậu."Tôi nghĩ là có thể." Lâm Quân Nho đáp, giọng nhỏ nhẹ."Vậy thì chúng ta thỏa thuận nhé." Cô nói."Thỏa thuận gì?" Cậu tò mò hỏi."Hai năm nữa, chị nhất định sẽ có mặt ở đây." Cô tự tin ngẩng đầu lên. "Nếu cậu kiên trì đến đây, chị sẽ mua cho cậu một gói khăn giấy.""Nếu không thì sao?" Cậu đột nhiên hỏi lại."Thì cậu trả lại chị một gói khăn giấy." Tôn Dĩnh Sa cười. "Cậu có thể nhờ đồng đội đưa cho chị, hoặc gửi bưu điện. Địa chỉ là Đội tuyển quốc gia, Tôn Dĩnh Sa!""Được!" Cậu bé nhăn mũi, lấy một tờ giấy trên đất và xì mũi thật mạnh.Tôn Dĩnh Sa thở phào, thu dọn đồ đạc. Trong hành lang dài, tối tăm và đầy sự bất định ấy, một tia sáng hy vọng nhỏ bé lóe lên."Cậu đang cầm cái gì vậy!" Khi thu dọn đồ, cô phát hiện ra tờ giấy có chữ ký thần tượng của mình đã biến mất. "Lâm Quân Nho!!!!"Lần này, đến lượt Dĩnh Sa khóc oà trong hành lang dài ấy.Câu chuyện lần đầu gặp gỡ khiến hai người bật cười trong bữa trưa hôm đó. Sau tất cả, những kỷ niệm đẹp và những lần thất bại đều là một phần không thể thiếu trong hành trình trưởng thành.Mùa hè năm 2019, tại cổng sân thi đấu của Giải Vô địch Mở rộng Nhật Bản, Tôn Dĩnh Sa mua một gói khăn giấy đắt nhất. Cậu bé ấy đã nỗ lực và giành được huy chương bạc, còn cô, thuận lợi đoạt chức vô địch.Khi cả hai ngồi trên khán đài, thực hiện lời hứa năm nào, Tôn Dĩnh Sa chỉ vào một chàng trai cao lớn ở xa xa, nói với Lâm Quân Nho:"Em trai, nhìn kìa, đó là bạn đánh đôi của chị. Chị thích anh ấy từ năm 2018 rồi.""Tôi biết anh ấy, từ năm 2018 anh ấy đã là đối thủ của tôi rồi." Cậu cũng cười đáp lại.Sau bữa ăn, Lâm Quân Nho quay về đội tập luyện, còn Tôn Dĩnh Sa trở về nhà. Trong suốt cuộc trò chuyện, cả hai không hề nhắc đến Vương Sở Khâm. Họ đều cố tình tránh nhắc lại sự kiện nửa năm trước mà Lâm Quân Nho từng chứng kiến.Khi Tôn Dĩnh Sa về đến nhà, cô bất ngờ phát hiện khung ảnh mà mình đã vứt đi lại được đặt về vị trí cũ. Nhìn thấy thế, cô lập tức đem tất cả những món đồ mà anh đã sắp xếp gọn gàng vào lại trong thùng.Cô định nhắn tin mắng anh rằng: "Làm chuyện thừa thãi! Thực sự không cần thiết!" Nhưng rồi nhớ ra rằng, ngay khi ngồi trên chuyến bay đi nước ngoài, trong lúc máy bay bật chế độ bay khiến tin nhắn xoay vòng vòng, cô đã xóa liên lạc của anh. Và sau khi kết nối lại với mạng, việc xóa đó mới chính thức thành công.Vì vậy, vào ngày sinh nhật của mình, liệu anh có nhắn tin chúc mừng hay không, cô cũng chẳng rõ.Nhưng điều mà cô biết rõ là, lúc đó cô cần từ bỏ. Cô cần sống cuộc đời của riêng mình.Những lời anh chưa từng nói khi đứng trước mặt cô, thì từ giờ về sau, cô cũng chẳng muốn nghe nữa.-----Chương 12Trong ngày thứ ba của kỳ nghỉ lễ Lao động, Vương Sở Khâm đã mời anh Lưu một bữa ăn để bù lại lần trước.Trong bữa cơm đó, anh Lưu rất khiêm tốn hỏi anh về nhiều vấn đề liên quan đến bóng bàn, cũng như hỏi về Tôn Dĩnh Sa.Vương Sở Khâm đã kể nhiều kỷ niệm về cô, chủ yếu là những khoảnh khắc trên sân đấu. Anh hầu như không đề cập đến chuyện riêng tư giữa hai người, nhưng có một điều anh nhắc đến: "Cô ấy thích những món đồ nhỏ xinh dễ thương, đặc biệt là đổi huy hiệu (pin)." Anh dặn anh Lưu nếu có dịp thì để ý giúp những mẫu pin phiên bản giới hạn.Sau kỳ nghỉ lễ, Tôn Dĩnh Sa quay lại đội tuyển. Nhưng nhóm huấn luyện không sắp xếp cho cô lên bàn đấu ngay, mà bắt đầu bằng 30 ngày tập thể lực."Cần lâu thế sao?" Cô nhăn nhó nhìn nhóm huấn luyện.Những huấn luyện viên lão làng, sau khi bị ánh mắt to tròn của cô làm khó xử, đành để bác sĩ đội ra mặt giải thích."Không thể vừa tập thể lực ban ngày, tối lên bàn đấu thử sao?" Cô bĩu môi, không cam lòng."Ai sẽ tập cùng con đây?" HLV Lý hỏi. Ông phải cân nhắc đến thực tế: Tôn Dĩnh Sa vừa quay lại, các chỉ số còn chưa ổn định, hiện tại cô chưa có khả năng thi đấu. "Con chưa chính thức vào giai đoạn tập luyện, đội cũng không có chỉ tiêu sắp xếp người tập cùng con. Hơn nữa, nếu tìm người tập cùng con bây giờ, thì phải là tự nguyện, cần tinh thần cống hiến không vụ lợi."Cô hiểu điều đó. Mỗi thành viên trong đội đều có lịch tập luyện cố định, một ngày đã rất vất vả, đặc biệt là những người thi đấu cả ba nội dung như Vương Mạn Dục, lịch tập thể lực còn dày đặc hơn các vận động viên chỉ đánh đơn."Huấn luyện viên không thể tập cùng con sao?" Cô hỏi thẳng, chẳng chút e dè. Khi quyết tâm tiến bộ, cô luôn kiên định, thậm chí các huấn luyện viên cũng phải chiều theo ý cô."Sa Sa ~" HLV Khâu gãi đầu, cười ngượng, "Các vận động viên thi đấu cả ba nội dung xong cũng phải đến 9 giờ 30 tối mới xong. Nếu thêm một tiếng tập cùng con nữa, có lẽ chúng ta phải về nhà lúc hơn 11 giờ đấy."Đội tuyển đang gấp rút chuẩn bị cho Thế vận hội Los Angeles, áp lực rất lớn. Lịch tập ngày càng kéo dài, thậm chí có nhiều vận động viên tự nguyện tập thêm, nhưng hôm sau vẫn phải dậy sớm. Nhóm huấn luyện viên lớn tuổi thực sự khó lòng chịu nổi."Vậy thay phiên nhau tập cùng con đi. Xếp lịch sao cho mọi người đều được nghỉ ngơi hợp lý." Cô đề nghị, ánh mắt kiên quyết."Sa Sa ~" Các huấn luyện viên nhìn cô với ánh mắt đồng cảm, hiểu rõ khao khát lên bàn đấu của cô."Mọi người đều là nhà vô địch thế giới, sao lại không có chút tinh thần chiến đấu nào vậy?" Cô lẩm bẩm, đầy thất vọng."Dù con là nhà vô địch toàn năng, cũng không thể đặc cách." HLV Lý nghiêm túc nói, "Nếu mỗi huấn luyện viên đều phải tập cùng con, rồi Vương Mạn Dục hay Lâm Cao Viễn cũng yêu cầu như vậy, thì làm sao mà xoay sở?""Em sẽ tập cùng cô ấy." Giọng nói trầm ấm vang lên.Vương Sở Khâm bước tới sau khi kết thúc bài tập thể lực, hai tay chắp sau lưng, đứng thẳng trước nhóm huấn luyện viên."Em không thi đấu nội dung đôi nam nữ, nên 8 giờ 30 tối là xong buổi tập. Em có thời gian."Nhóm huấn luyện viên nhìn nhau, trao đổi ánh mắt đầy ẩn ý."Được thôi. Nếu cậu tự nguyện, tất nhiên không vấn đề gì."Họ không biết rằng hai người đã chia tay. Nhóm huấn luyện chỉ nghĩ rằng họ cố tình giữ mối quan hệ kín đáo, không muốn công khai trước đội tuyển."Nhưng đừng để ảnh hưởng đến tập luyện của cậu. Mỗi tối từ 9 giờ, tập cùng một tiếng." HLV Tần căn dặn."Vâng ạ." Vương Sở Khâm đáp lời, lễ phép và ngoan ngoãn.Tối hôm đó, Tôn Dĩnh Sa không đến tập.Cô nói với huấn luyện viên rằng ngày đầu tập thể lực khiến cô mệt, vài hôm nữa cô sẽ bắt đầu."Sa Sa." Anh chặn cô lại trước cửa phòng tập thể lực."Ừ?" Cô ngước lên, ánh mắt tự nhiên, thẳng thắn nhìn anh, rồi khẽ bĩu môi.Đây là lần đầu tiên họ thực sự nói chuyện sau khi cô trở về."Thêm bạn lại với anh đi." Anh nói.Cô không đáp, chỉ lách người bước đi."Để tiện sắp xếp thời gian tập cùng." Anh tiếp tục theo sau, không chịu từ bỏ.Cô dừng bước, quay đầu lại:"Mỗi tối Thứ Hai, Tư, Sáu, và Chủ Nhật, lúc 9 giờ, gặp ở phòng tập."Cô không đồng ý thêm anh lại.Giống như cô đã từng nói:"Em ghét anh."Câu nói đó cứ lặp đi lặp lại trong tai Vương Sở Khâm, liên tục nhắc nhở anh về những sai lầm tồi tệ mà anh đã gây ra lúc trước.Anh tiếp tục đi theo cô, không nói lời nào, chỉ im lặng đi bên cạnh cô.Tôn Dĩnh Sa nhìn đồng hồ, mới 8 giờ 40. Cô quyết định hôm nay sẽ không về ký túc xá mà đi bộ về nhà. Từ phòng tập đến nhà cô mất khoảng 25 phút đi bộ."Đi theo em làm gì?" Cuối cùng, cô cũng lên tiếng phản ứng lại cái "bóng ma" không chịu rời phía sau."Đưa em về." Anh trả lời.Chẳng phải đây là việc bình thường nhất sao? Sau buổi tập, đưa cô về nhà, rồi anh mới về nhà mình."Không cần." Cô dừng lại, quay đầu nhìn anh. Gió thổi tung mái tóc của anh, anh đứng đó, co rúm người lại, rồi tháo chiếc áo khoác của mình ra.Khi anh khoác chiếc áo lên vai cô, cô nhẹ nhàng gỡ ra và trả lại cho anh."Em không lạnh.""Ừ." Anh nhận lại chiếc áo."Em ghét anh. Càng ghét cái áo khoác của anh." Cô nói, giọng điệu dịu dàng và bình tĩnh, thẳng thắn bày tỏ sự khó chịu của mình.Tay anh, đang cầm chiếc áo, khựng lại giữa không trung, như đông cứng.Tôn Dĩnh Sa nhìn chiếc áo khoác, trong đầu nhớ lại cảnh tượng nửa năm trước, cảm thấy thật lố bịch. Cô, một người bạn gái chính thức, đứng đối diện, nhìn người khác mặc chiếc áo của bạn trai mình. Dù sự việc hôm đó có trong sạch đến đâu, cô cũng chẳng muốn biết. Nếu chiếc áo này có thể cho bất cứ ai, vậy thì đừng cho tôi."Anh sai rồi." Anh bất ngờ nói.Câu xin lỗi này đến quá đột ngột, khiến Tôn Dĩnh Sa hoàn toàn không chuẩn bị. Cô thậm chí không biết phải đáp lại như thế nào.Nếu là nửa năm trước, cô có thể mạnh mẽ hỏi: "Sai ở đâu?" Nhưng giờ đây, khi đã là nửa năm sau, cô không còn muốn hỏi nữa.Im lặng.Một sự im lặng bất ngờ.Một sự im lặng kéo dài vô tận.Vương Sở Khâm đã từng nghĩ đến khả năng này.Lời xin lỗi này đến quá muộn, đến mức trong nửa năm qua anh đã diễn tập hàng nghìn kịch bản. Anh nghĩ cô có thể sẽ tức giận, thậm chí đánh anh vài cái, hoặc quay người rời đi ngay lập tức. Nhưng anh cũng đã nghĩ rằng, có thể cô sẽ im lặng, đứng đó một cách điềm tĩnh, chôn chặt mọi cảm xúc bực bội vào quãng thời gian nửa năm đã qua.Anh biết rằng, lần chia xa kéo dài nửa năm này đã đủ để xóa sạch tất cả những ký ức về tuổi thơ gắn bó và những cái ôm sâu sắc giữa họ.Hơn nữa, dù cùng là sự im lặng, thì sự im lặng của cô lúc này giống như làn gió mát nhẹ nhàng tháng Năm, đáng giá hơn nhiều so với những lời nói hời hợt và thiếu thành ý của anh lúc trước.------Chương 13Không trả lời có nghĩa là không tha thứ. Đương nhiên Vương Sở Khâm biết.Anh không dám kỳ vọng cô sẽ tha thứ ngay lập tức. Nhưng với anh, câu "Anh sai rồi" phải là điều đầu tiên anh nói khi gặp lại cô. Đó là cách anh lựa chọn để bù đắp, dù biết rằng sự tha thứ này không dễ dàng.Lời nhận lỗi này, anh đã chuẩn bị từ lâu, ngay từ lúc anh suy nghĩ thấu đáo. Vì chuyện đó, anh đã uống không ít rượu để lấy can đảm. Ai ngờ rằng, hôm ấy anh uống đến say mèm, gặp cô trong trạng thái chuếnh choáng và chẳng thể thốt ra lời nào.Dù thời điểm hôm nay có tốt hay không, việc nhận lỗi phải làm ngay sau khi tái ngộ, nhất là thái độ nhận lỗi cần phải chân thành."Ồ." Cô đáp lại sau khoảng im lặng dài, rồi xoay người bước tiếp. Anh cứ thế được cô ngầm đồng ý đi theo, cho đến khi tiễn cô đến cổng khu chung cư."Sa Sa, chờ chút." Anh gọi cô lại khi cô chuẩn bị bước vào."Hửm?" Cô quay người lại."Ngày kia là thứ Sáu, tập bóng không?" Anh nhìn lịch trên điện thoại. Ngày 8 tháng 5 năm 2026, một ngày thứ Sáu."Tập chứ." Cô trả lời."Ngày 10 thì sao? Chủ nhật." Anh hỏi tiếp."Cũng tập luôn." Cô đáp.Anh không hỏi thêm về ngày thứ Hai, 11 tháng 5."Được. Vậy thứ Sáu gặp." Anh cầm chiếc áo khoác trên tay cả đoạn đường, giờ cuối cùng cũng nhẹ nhàng khoác nó lên vai một cách thoải mái.Tôn Dĩnh Sa nhìn người đàn ông sắp bước sang tuổi 26, động tác vẫn nhanh nhẹn như thuở còn niên thiếu."Ừ." Cô khẽ gật đầu, rồi xoay người bước vào khu chung cư.Chỉ đến khi bóng dáng cô hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, Vương Sở Khâm mới thở phào nhẹ nhõm. Sự lạnh lùng và khoảng cách mà cô thể hiện là thật, khiến anh không dám lơ là dù chỉ một giây.Hai ngày trôi qua nhanh chóng, vào đúng chín giờ tối thứ sáu, Vương Sở Khâm đã đứng chờ sẵn khi Tôn Dĩnh Sa bước tới. Cô cầm vợt, tiến thẳng đến bàn và đứng đối diện với anh.Cả hai bắt đầu buổi tập một cách nghiêm túc, tập trung vào những đường bóng trái tay và thuận tay chéo góc, xen kẽ với các pha bóng thẳng và chéo.Hôm nay là lần đầu tiên cô trở lại bàn tập, và Vương Sở Khâm vẫn chưa dám đẩy mức độ luyện tập lên quá cao. Anh cố gắng đưa ra những đường bóng nhẹ nhàng, thoải mái nhất, đáp xuống đúng vị trí quen thuộc, với lộ trình hợp lý để cô dễ dàng làm quen. Hai người duy trì nhịp độ đi đi lại lại khoảng ba mươi đến bốn mươi lần, quả bóng trắng nhỏ không một lần chạm đất.Tôn Dĩnh Sa nhận ra rằng, dù cô đã cố gắng bao nhiêu để xóa bỏ mọi thói quen liên quan đến anh, thì ngay khi đặt chân lên sàn tập, cô vẫn không thể phủ nhận sự ăn ý đặc biệt giữa mình và Vương Sở Khâm.Khi nghỉ giải lao, anh lại vô thức mở nắp chai nước và đưa cho cô, như những lần trước đây. Cô nhận lấy, uống một ngụm nhỏ, rồi gật đầu nhẹ."Cảm giác tay tốt lắm" "Ừ! Em cảm thấy mình có thể lên sàn rồi." Cô gật đầu và nhìn vào bàn tay đang cầm vợt của mình."Quan trọng là thể lực," anh trả lời cô. Sự sắp xếp từ ban huấn luyện và bác sĩ của đội đều có lý do riêng. Với lịch trình luyện tập căng thẳng hàng ngày, việc bắt đầu bằng những bài tập nhẹ nhàng như thuận tay và chuyền bóng trái tay là điều cần thiết, nhất là khi cô đã không tập luyện cường độ cao trong suốt một năm. Nếu có sự cố xảy ra trong quá trình tập luyện, không ai, đặc biệt là Vương Sở Khâm, có thể chịu nổi.Đồng thời, anh nhận ra rằng bất cứ điều gì liên quan đến quả bóng nhỏ màu trắng, Tôn Dĩnh Sa đều sẵn sàng chấp nhận. Từ những gì anh nói, sự quan tâm của anh, thậm chí cả những thói quen và sự sắp xếp anh dành cho cô, chỉ cần liên quan đến bóng bàn, cô sẽ dễ dàng đồng ý. Nhưng nếu không liên quan gì đến bóng bàn, cô lại tỏ ra cảnh giác, lịch sự nhưng xa cách."Có lẽ trên đời này, chỉ có quả bóng trắng nhỏ là tốt nhất," Vương Sở Khâm thầm nghĩ.Ngày luyện tập đầu tiên nhanh chóng kết thúc, và giống như lần trước, anh đi theo để đưa cô về."Hôm nay em không về nhà," cô quay người lại, nhìn anh từ khoảng cách năm mét phía sau."Về ký túc xá sao?" Anh hỏi."Ừ," cô gật đầu, ra hiệu anh không cần đi theo."Vậy để anh đưa em xuống ký túc xá," anh cười, xách túi bước lên trước vài bước.Chỉ cần cô chịu nói chuyện với anh, việc cô tha thứ cho anh chỉ còn là vấn đề thời gian. Vương Sở Khâm tự tin rằng mình đang tiến bộ trong "khóa học" này.Những bước chân vui vẻ của anh hơi quá rộng, khiến chiếc móc khóa trên túi phát ra tiếng leng keng. Tôn Dĩnh Sa liếc nhìn chiếc móc khóa, sau đó quay người bước tiếp.Thấy ánh mắt của cô, anh liền bước nhanh thêm hai bước."Nếu em thích, anh tặng em cái này," anh nói, chỉ vào cái móc khóa."Em không thích," cô trả lời thẳng thắn. Đặc biệt là những cái trên người anh."Ồ," anh gật đầu, như thể không để ý lời từ chối của cô.Có lẽ vì hôm nay hiệu quả tập luyện trên bàn khá tốt nên tâm trạng của Tôn Dĩnh Sa rõ ràng thoải mái hơn ngày hôm trước. Cô dường như tự nhiên và dễ dàng nói chuyện với anh hơn."Anh tại sao lại thích mấy thứ này?" Cô hỏi. Thực ra, cô đã thắc mắc điều này từ lâu. Chiếc ba lô của anh luôn treo đầy những móc khóa dễ thương với đủ kiểu dáng, tất cả đều đến từ các fan và người hâm mộ của anh."Bởi vì năm 2017, em từng chạm vào một cái móc khóa nhỏ của anh," anh trả lời thành thật.Đây là câu trả lời mà Tôn Dĩnh Sa không ngờ tới."Hồi đó chúng ta chưa thân lắm... nhưng em cứ kéo cái móc khóa của anh mãi, rồi nói: 'Dễ thương quá anh ơi.' Em còn nhớ không?" Anh cười nói. Anh vẫn nhớ rất rõ cô bé khi đó rất tự nhiên, không chút ngại ngùng. Anh, người vốn nổi tiếng lạnh lùng trong đội tuyển quốc gia, lại bị cô bé đó kéo lại không cho đi, khiến anh suýt nữa thì mất thăng bằng. Cô bé với đôi má phúng phính nhìn anh, nói: "Dễ thương quá anh ơi, cái này cho em được không?""Không được," anh đáp lúc đó, đúng kiểu lạnh lùng thật sự. Đó là món quà mẹ anh tặng để mang lại may mắn trong những chuyến thi đấu ở nước ngoài, anh đương nhiên không thể tùy tiện tặng đi. Nhưng nhìn thấy sự thất vọng thoáng qua trong mắt cô bé, anh đành nhẹ nhàng giải thích thêm: "Cái này mẹ anh tặng. Lần sau anh sẽ tặng em cái khác.""Chính nhờ cái móc khóa đó mà chúng ta gần gũi hơn," anh mỉm cười nói."Vậy sao không có lần sau?" Cô lại hỏi, vì cô không nhớ mình từng nhận được bất kỳ món đồ nào liên quan đến móc khóa từ anh."Bởi vì hình như sau đó em quên chuyện này rồi," anh trả lời.Sau lời nhắc nhở của Vương Sở Khâm, Tôn Dĩnh Sa dường như mơ hồ nhớ lại chuyện đó. Nhưng cô nhận ra rằng khi ấy mình không thực sự muốn có cái móc khóa đó, mà chỉ xem nó như một cách để kéo gần khoảng cách với người khác. Giống như lần đầu tiên gặp Vương Mạn Dục, cô từng gọi chị ấy là "chị gái" và thậm chí nhờ chị mở nắp chai giúp mình."Là đàn ông trưởng thành, anh cũng ngại tự mua mấy thứ dễ thương như vậy. Vì thế, bất cứ khi nào fan hay bạn bè tặng, anh đều chọn vài món mà anh nghĩ em có thể thích, rồi thay phiên treo lên. Anh nghĩ, kiểu gì cũng có một món em hứng thú, và anh có thể giữ lời hứa với em," anh nói.Tiếc là cô chưa bao giờ ngỏ ý muốn bất kỳ món nào. Có lẽ cô chỉ thực sự thích cái móc khóa bảo hộ đó, Vương Sở Khâm nghĩ. Giá mà năm đó anh đưa nó cho cô, thì giờ đâu cần để mình vướng bận suốt bảy tám năm trời vì mấy món đồ nhỏ xinh này."Thế còn ốp lưng điện thoại thì sao?" cô buột miệng hỏi.Ngay khi hỏi xong, Tôn Dĩnh Sa nhận ra mình đã phạm sai lầm. Giọng điệu của cô quá giống một cô bạn gái đang chất vấn bạn trai."Vì em nói Pikachu dễ thương mà," anh ngẩn người đáp. Thực ra, anh vốn không định nhận chiếc ốp lưng mà cô gái khóa dưới tặng, nhưng đó là Pikachu! Nếu cô thích, thì sao anh lại không kiếm một cái giống vậy để cùng dùng đồ đôi với cô? Nghĩ đến đây, Vương Sở Khâm chợt nhận ra rằng từ rất lâu rồi, anh đã mong muốn có cơ hội dùng đồ đôi với cô.Tuy nhiên, anh lại không nhận thấy câu hỏi vừa rồi của cô có gì không ổn."Thôi được rồi." Cô hờ hững đáp, nhưng rõ ràng tâm trạng có chút thoải mái hơn. "Em lớn rồi, không còn thích mấy thứ dễ thương đó nữa.""Ồ." Anh lặng lẽ bước theo cô, vừa đi vừa tháo những món đồ trên túi xách của mình. Anh lấy móc khóa nhỏ ra khỏi túi, gỡ luôn chiếc ốp lưng điện thoại, rồi thẳng tay vứt cả hai món vào thùng rác gần đó."Này! Đó là đồ fan tặng mà, sao anh lại vứt đi?" Cô quay lại, định nhặt chúng lên."Những món này anh tự mua. Nếu em không thích, thì vứt đi cũng chẳng sao." Anh giơ tay ngăn cô lại. "Sau khi em rời đi, anh đã ngừng sưu tầm mấy món đồ nhỏ này... cũng chẳng ai muốn chúng nữa."Dường như cô đang có tâm trạng tốt, Tôn Dĩnh Sa nhướng mày nhìn anh, vẻ trêu chọc. "Sau khi em quay lại, anh đã mua mấy cái mới. Anh chỉ nghĩ, biết đâu vì thích những món đồ này mà em chịu nói chuyện lại với anh." Vương Sở Khâm khẽ nói, giọng điệu pha chút tự ti.Anh khẽ nắm lấy cổ tay cô, ánh mắt chân thành.Hai người đứng đó, ký túc xá ở ngay trước mặt.Tôn Dĩnh Sa nhẹ nhàng thoát khỏi tay anh, nói: "Em về trước đây.""Vậy hẹn gặp em vào Chủ nhật nhé?" anh hỏi."Ừ. Hẹn gặp lại vào Chủ nhật," cô đáp, giọng dịu dàng hơn một chút.Tháng Năm ở Bắc Kinh vẫn còn là mùa xuân. Làn gió nhẹ thổi qua khiến lòng Vương Sở Khâm cảm thấy ấm áp, ngọt ngào. Anh bước về với những bước chân vui vẻ, cảm nhận ánh sáng và bóng tối rơi xuống dưới chân mình, nơi những bông hoa hy vọng nhỏ bé đang nở rộ rực rỡ.---------Chương 14Tâm trạng vui vẻ của Vương Sở Khâm chỉ kéo dài được một ngày trước khi bị phá vỡ.Chiều Chủ nhật, tại văn phòng của Chủ tịch Lưu, có một vị khách đặc biệt ghé thăm.Đội tuyển quốc gia vừa nhận được một nhà tài trợ y tế mới, hỗ trợ tốt hơn cho công tác hậu cần chăm sóc sức khỏe. Nhưng điều kỳ lạ là đội tuyển không hề nộp đơn xin tài trợ này."Anh Lâm, sao đột nhiên lại muốn tài trợ chúng tôi vậy?" Chủ tịch Lưu tò mò hỏi."Đột nhiên, nhưng cũng không đột nhiên." Lâm Thiên Nam cười, đôi mắt lóe lên một chút hoài niệm. "Từ khi đội tuyển liên hệ với chúng tôi để hỗ trợ điều trị cho Tôn Dĩnh Sa vào năm ngoái, tôi đã nghĩ đến việc này. Nên nói là ý tưởng có từ trước."Nhưng thực tế, quyết định tài trợ được đưa ra vào ngày anh vô tình ngồi trên chuyến bay cùng cô.Trên chuyến bay quốc tế hôm ấy, Lâm Thiên Nam ngồi phía trước bên phải cô gái cứ không ngừng khóc. Đến khi ngoảnh lại, anh mới nhận ra đó chính là nhà vô địch Grand Slam Tôn Dĩnh Sa – người đột ngột biến mất khỏi làng bóng bàn nửa năm trước vì chấn thương.Anh mở trình duyệt kiểm tra xem có tin tức gì gần đây về Tôn Dĩnh Sa không. Nhân tiện, wifi trên chuyến bay quốc tế khá tốt, nhưng có vẻ như cô bé không biết, vì anh nghe thấy cô vừa khóc vừa phàn nàn: "Liệu có thể tắt chế độ máy bay và cho chút tín hiệu không? Tôi không muốn chỉ nghe mỗi bài hát này!"Một bài hát mà mỗi lần nghe, cô đều bất giác bật khóc.Anh không tìm thấy tin tức nào liên quan đến cô, nhưng lại phát hiện ngày cô bay cũng chính là ngày sinh nhật của cô.Anh không biết lý do tại sao cô lại khóc. Có lẽ vì phải một mình lên chuyến bay xa nhà vào đúng ngày sinh nhật nên cô cảm thấy cô đơn, hoặc có thể vì chấn thương và hành trình điều trị xa xứ đầy khó khăn khiến cô không kìm được nước mắt.Nhưng có vẻ cô đã khóc quá lâu.Trong khi xử lý công việc, Lâm Thiên Nam vẫn không thể bỏ qua tiếng nức nở của cô. Anh thường xuyên quay lại nhìn, thấy cô lúc thì tỉnh dậy trong tiếng khóc, lúc lại khóc đến ngủ thiếp đi.Khi máy bay bắt đầu chuẩn bị hạ cánh, anh đứng dậy đội chiếc mũ mình mang theo lên đầu cô. Chủ yếu vì anh lo lắng nếu có người hâm mộ hoặc bạn bè chờ đón cô ở sân bay, họ sẽ thấy đôi mắt đỏ hoe và sưng tấy của cô. Sau đó, anh lấy ra một tờ giấy ghi chú và viết lên đó:"Đừng khóc nữa, nhà vô địch thế giới.Chúc mừng sinh nhật bạn."– Một người hâm mộ của bạnTờ giấy ghi chú đó là của công ty anh, với dòng chữ tiếng Anh lớn: "Linnane Pharmaceutical", và tên anh được ghi ở mặt sau: "Lâm Thiên Nam."Đó chính là Lâm Thiên Nam của Lâm Nam Dược phẩm, nơi cô sắp đến để bắt đầu quá trình điều trị với loại thuốc mới.Vì vậy, hôm đó anh chợt nghĩ mình nên cố gắng hết sức để các vận động viên không khóc như thế này nữa, nên vấn đề tài trợ đã được đưa vào chương trình nghị sự.Nhà vô địch thế giới dường như hoàn toàn không nhận ra ai đã tặng chiếc mũ và mảnh giấy. Sau khi hoàn tất quá trình điều trị tại công ty của anh, cô đã khỏe mạnh cả về thể chất lẫn tinh thần để trở về nước. Suốt thời gian điều trị tại công ty, cô vẫn giữ thái độ xa cách, tự mình vượt qua mọi thử thách. Điều này khiến anh càng khâm phục ý chí của cô. Từ đầu đến cuối, họ chỉ gặp nhau thoáng qua vài lần dưới tư cách người tiếp nhận điều trị và người phụ trách công ty.Khi mọi thủ tục tài trợ đã được hoàn tất, Lâm Thiên Nam cũng trở về nước và xuất hiện ở đây."Chủ tịch Lưu, hôm nay bên ông có luyện tập không?" Lâm Thiên Nam hỏi."Đương nhiên." Chủ tịch Lưu nói: "Tôi dẫn anh đi xem nhé?"Chiều hôm đó, tại phòng tập thể lực của đội tuyển, Lâm Thiên Nam lần đầu tiên gặp lại Tôn Dĩnh Sa kể từ chuyến bay."Cô ấy không nhận ra anh sao?" Chủ tịch Lưu ngạc nhiên hỏi khi thấy cô chỉ chào xã giao rồi tiếp tục tập luyện như chưa từng quen biết."Không nhận ra." Lâm Thiên Nam mỉm cười.Cô ấy không dễ gần như vẻ ngoài, đặc biệt là trong nửa năm điều trị, khi cô ấy xa cách hơn bất cứ ai có thể tưởng tượng. Cô đã hoàn thành mọi thủ tục điều trị và phục hồi một mình mà không có ai bên cạnh.Lâm Thiên Nam chỉ thỉnh thoảng nhìn qua tấm kính suốt từ trần đến sàn khi đi ngang qua phòng huấn luyện phục hồi chức năng và nhìn thấy cô ngã xuống rồi đứng lên hết lần này đến lần khác. Anh cảm thấy việc cô khóc trên máy bay là đúng, bởi hành trình cô phải đối mặt sau khi lên máy bay quá cô đơn. Anh cũng cảm thấy cô xứng đáng giành được Grand Slam vì ý chí và khát khao trở lại thi đấu của cô thật vững vàng.Chủ tịch Lưu sau khi đưa anh đi thăm đã rời đi sớm, còn Lâm Thiên Nam trong bộ vest và giày da đứng một mình bên ngoài phòng tập hút thuốc lặng lẽ chờ cô hoàn thành buổi tập. Khi cô bước ra, mồ hôi vẫn còn lấm tấm trên trán, anh cười nhẹ."Lâm tổng? Anh vẫn ở đây sao?" Cô ngạc nhiên."Chờ em thôi.""Chờ tôi?" Cô nhìn anh với vẻ nghi ngờ.Chúng ta có thân thiết đến vậy không? Không phải chứ? Chẳng lẽ anh ấy không có ai thân quen ở trong nước nên lại tìm đến mình? Tôn Dĩnh Sa nghĩ. Lúc ở nước ngoài, chúng ta chỉ gặp nhau vài lần thôi mà."Nhưng tối nay tôi phải tập bóng," cô nói, định bước về phía căng tin."Anh sẽ không làm phiền em đâu." Lâm Thiên Nam thấy cô hồi phục tốt như vậy cũng cảm thấy an tâm hơn, "Anh chỉ muốn lấy lại một thứ từ em rồi sẽ đi ngay.""Lấy gì cơ?" cô hỏi, vừa bước đi vừa quay đầu lại."Mũ của anh." Anh mỉm cười.Mũ nào chứ? Lẽ nào cô đã vô tình lấy mũ của anh lúc nào mà không hay?Thấy cô rõ ràng không có chút ấn tượng gì, Lâm Thiên Nam liền nhắc nhở: "Trên chuyến bay ngày 4 tháng 11 năm ngoái.""Anh muốn lấy lại chiếc mũ của mình." Anh mỉm cười, ánh mắt đầy ý nghĩa.Ngay khi nghe đến "chiếc mũ", mắt cô sáng lên."Là chiếc mũ đó! Thì ra là của anh!" Cô bật cười, đôi má lúm đồng tiền hiện rõ."Không phải em vứt nó đi rồi chứ?" Anh đùa."Không, không, tôi giữ nó rất cẩn thận, và bây giờ nó vẫn ở trong nhà tôi," cô nói. Cô thầm biết ơn chiếc mũ đó, bởi nhờ có nó mà cô không còn cảm thấy xấu hổ khi bước ra ngoài sau khi xuống máy bay và làm thủ tục hải quan. Nhưng điều cô trân quý hơn cả là tờ giấy kèm theo, bởi chính nó đã tiếp thêm niềm tin cho cô trong những lúc lòng mình chao đảo trên suốt hành trình ấy."Vậy tại sao em không mời anh một bữa cảm ơn nhỉ?" Lâm Thiên Nam nói rồi bất chợt tự giễu, cười nhẹ. "Đùa thôi... không sao cả."Ngay lập tức, Tôn Dĩnh Sa hoảng hốt định giải thích, nhưng ánh mắt của anh khiến cô bối rối.Chắc chắn anh ta đang "đòi nợ"! Nhưng lần này, cô lại sẵn lòng trả nợ. Ngay từ trước, cô đã nghĩ nếu tìm được chủ nhân của chiếc mũ đó, cô sẽ mời người ta một bữa cơm."Được rồi, ăn cơm trước đi. Ăn xong tôi sẽ lấy mũ trả cho anh." Cô nhoẻn miệng cười, để lộ hai chiếc răng khểnh đáng yêu.Lâm Thiên Nam nhìn cô mỉm cười. Đã lâu lắm rồi anh mới gặp một cô gái đơn giản, chân thành nhưng lại tràn đầy dũng cảm và quyết tâm như vậy.Liệu có nên báo với Vương Sở Khâm rằng hôm nay cô sẽ không đến tập hay không? Nhưng cô chẳng lưu lại bất kỳ thông tin liên lạc nào của anh. Tôn Dĩnh Sa nhìn vào điện thoại, đồng hồ đã điểm sáu giờ chiều. Chỉ còn ba tiếng nữa là đến buổi tập luyện. Chắc chắn sẽ phải tranh thủ ăn tối, tìm mũ rồi nhanh chóng trở về.Lâm Thiên Nam đã chọn một nhà hàng khá xa. Hôm nay anh đến vì công việc của công ty, nhưng việc mời cô ăn tối là chuyện cá nhân, nên anh không tự lái xe mà chỉ dùng xe công ty để đi lại. Hai người bắt taxi, từ lúc khởi hành đến khi ngồi xuống bàn ăn, đồng hồ đã chỉ 6:40 tối.Trong bữa ăn, Lâm Thiên Nam tò mò hỏi cô: "Lúc đó em không biết ai đã đưa mũ cho mình sao? Anh có viết tên rõ ràng ở mặt sau mà.""À... phía sau có chữ sao?" Cô ngẩn người, lẩm bẩm. Thời điểm đó, cô đang mải khóc, hoàn toàn không để ý đến phía sau chiếc mũ."Vậy... còn mảnh giấy có ghi 'Linnane Pharmaceutical'? Em không nhận ra đó là công ty đã tiếp đón em ngay khi em xuống máy bay sao?" Anh nhìn cô gái đối diện, cảm thấy ngạc nhiên và thú vị."À... tôi cũng đâu có biết tiếng Anh." Cô thành thật thú nhận. Không phải vì cô chưa từng học, mà bởi vì trước đây, cô luôn đứng cạnh một người học giỏi hơn mình, người luôn nhanh chóng dịch hộ cô mọi thứ. Thế là cô mặc định ngừng để tâm đến việc học ngôn ngữ này.Mảnh giấy có tiếng Anh là thứ cô hoàn toàn bỏ qua. Ai lại nhận được một mảnh giấy có ký tự Trung Quốc mà lại bỏ qua nội dung chính để đi soi dòng chữ tiếng Anh phía dưới?Ban đầu anh định nhắc rằng trên chiếc mũ còn có logo LN P, nhưng sau khi cân nhắc, anh quyết định không cần thiết. Những lý do nhỏ nhặt như vậy đã khiến chiếc mũ của anh bị "bỏ quên" suốt sáu tháng trời.Thực tế, anh không quá bận tâm việc liệu mình có lấy lại được chiếc mũ hay không. Điều anh muốn, chỉ đơn giản là mượn nó làm cái cớ để làm quen và kết bạn với cô.Đó là một bữa ăn khiến cả hai đều hài lòng. Nhưng Tôn Dĩnh Sa đã quên mất một điều quan trọng: giao thông vào tối Chủ nhật ở Bắc Kinh. Từ nhà hàng đến nhà cô để lấy chiếc mũ, lẽ ra chỉ mất khoảng bốn mươi phút, nhưng vì kẹt xe, chuyến đi kéo dài đến một tiếng hai mươi phút. Nhìn đồng hồ đã điểm chín giờ, cô không khỏi lo lắng.Tôn Dĩnh Sa không mời Lâm Thiên Nam lên nhà chơi, anh đứng đợi ở cổng khu chung cư, còn cô vội vã chạy lên lấy chiếc mũ xuống.Khi thu dọn hành lý, cô đã để chiếc mũ trên giá trong phòng khách. Cũng ở đó, cô tìm thấy chiếc băng đô mà Vương Sở Khâm đã cất lại cho cô. Cô gom tất cả những món đồ liên quan đến anh, từ băng đô, áo thun, đến áo khoác, nhét lại vào một chiếc hộp giấy. Nhưng nhìn vào đống đồ đó, cô lại không nỡ ném thẳng chúng vào thùng rác."Lần sau có dịp trả lại cho anh ấy vậy," cô nghĩ thầm.Cô mang chiếc mũ xuống đưa cho Lâm Thiên Nam, cẩn thận cảm ơn và bổ sung thêm: "Bây giờ tôi phải quay lại tập bóng rồi.""Vậy đi thôi," Lâm Thiên Nam nhận lấy chiếc mũ và đi cùng cô đến sân tập.Khi Vương Sở Khâm đến nơi, anh vừa vặn nhìn thấy cả hai bước ra từ cổng khu chung cư. Trông họ giống như một cặp đôi hoàn hảo, từng bước đi như ánh lên một sự đồng điệu, hướng về ánh nhìn của anh.Thấy Vương Sở Khâm đến, sự lo lắng của Tôn Dĩnh Sa cũng tan biến. Lúc nãy cô chỉ sợ anh phải đợi mà không thể liên lạc được, giờ anh đã đến, cô có thể yên tâm cùng anh đến sân tập.Vương Sở Khâm đứng cách họ khoảng mười mét, dừng bước.Anh như chợt hiểu cảm giác của cô cách đây nửa năm. Người đàn ông kia đứng cạnh cô, tay cầm chiếc mũ mà anh từng thấy nằm nổi bật trong vali của cô. Khi ấy, anh đã nghĩ chiếc mũ đó chẳng hợp với cô chút nào. Người đàn ông ấy, với giọng nói điềm đạm và dáng người cao lớn, dù anh biết chắc rằng giữa họ chẳng có gì xảy ra, vẫn khiến anh cảm thấy bất an, như thể từng mũi kim nhọn đâm vào lưng mình."À, Lâm tổng, đồng đội của tôi đến rồi. Tôi còn vài món đồ cần đưa cho anh ấy," cô lịch sự nói nhỏ với người bên cạnh.Lâm Thiên Nam khẽ gật đầu, hiểu ý. Anh vẫy một chiếc taxi và rời đi ngay sau đó.Chỉ còn lại Vương Sở Khâm, đứng cách cô mười mét, như thể đang đứng ở bờ bên kia của dòng sông chia cách giữa họ.Năm tháng trôi qua, anh cứ nghĩ rằng mùa đông ấy đã qua từ lâu, rằng mọi đau đớn, dằn vặt cũng đã bị thời gian xóa nhòa. Nhưng không, hôm nay tất cả như được khơi dậy, đập thẳng vào mặt anh: "Vương Sở Khâm, anh nhìn đi, đây chính là những gì anh đã gây ra cho cô ấy ngày ấy.""Em còn lo anh phải đợi lâu ở sân tập," cô nói, giọng bình thản, không hề bước về phía anh. Cô không đón nhận ánh mắt đầy thất vọng và lo âu của anh. Cô nhìn thấy tất cả, nhưng lại không cảm thấy cần thiết phải an ủi anh. Đâu phải ai cũng cần cô dỗ dành.Cô quay người, bước vào khu chung cư, không quên nói: "Em có vài thứ muốn trả anh, đợi ở đây một lát nhé."Vương Sở Khâm lặng lẽ đứng chờ, những câu hỏi đầy ắp trong lòng."Người đó là ai? Sao anh ta cầm chiếc mũ từng xuất hiện trong hành lý của em? Sao anh ta lại ở đây, khiến em lỡ giờ luyện tập?"Nhưng tất cả câu hỏi của anh bị chặn lại khi cô quay lại, trên tay là một chiếc hộp lớn, chứa đầy những kỷ vật liên quan đến anh mà cô gom lại trong suốt thời gian qua."Những món đồ này, trả lại anh."Khoảnh khắc ấy, anh hiểu rằng mọi câu hỏi của mình không còn quan trọng.Cô đã trả lại tất cả, cả những ký ức, những kỷ niệm, và cả mối quan hệ của họ.Trong đêm trước ngày sinh nhật, Vương Sở Khâm nhận ra mình đã hoàn toàn mất đi tư cách để hỏi cô bất kỳ điều gì.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com