Shatou Nhu Toi Doi Dien Voi Mat Troi
Đêm hôm đó, sau khi bị chọn kiểm tra nước tiểu sau trận chung kết Cúp thế giới Tokyo, tâm trạng của Tôn Dĩnh Sa thực sự rất tệ. Những cảm giác không cam lòng và oán giận mà cô vốn luôn kiểm soát được đã bùng phát trong khoảng thời gian chờ đợi. Áp lực lớn mà cô tích tụ từ lâu để chuẩn bị cho trận đấu này giống như trận lũ quét, cuốn trôi sạch sẽ niềm vui chiến thắng của cô tối nay.Cô cố gắng chịu đựng sự khó chịu và buồn tẻ khi phải chờ đợi, muốn đi loanh quanh trong sân thi đấu nhưng lại sợ vì không có khả năng định hướng mà bị lạc. Mở điện thoại ra cũng không biết nên xem gì, dường như ai cũng bận rộn, chỉ có mình cô là không có việc gì làm. Nhưng dù có chán chường đến mấy, cô cũng không chủ động liên lạc với ai, vì cô biết điều đó vô ích. Cô không thích làm những việc như vậy.Nhưng cô vẫn rất buồn, cô không rõ mình buồn vì không thể tham gia tiệc mừng chiến thắng tại đại sứ quán, hay vì ở trong sân thi đấu ngày càng lạnh mà không có ai ở bên cạnh.Đúng lúc này, Lương Tĩnh Khôn nhắn tin đến."Sao rồi? Xong chưa?"Tôn Dĩnh Sa ngẩng đầu nhìn những nhân viên không rõ đang bận làm gì, trả lời: "Chưa xong."Tin nhắn của Lương Tĩnh Khôn nhanh chóng gửi lại: "Bọn anh vẫn đang chờ đây, anh còn có thể nói chuyện với em thêm chút nữa, không thì chờ khi Đầu to hạ cánh biết anh không chăm sóc em, lại hành anh chết mất."Tôn Dĩnh Sa trả lời với giọng cứng nhắc: "Liên quan gì đến anh ấy.""Em định giận nhau đến bao giờ nữa đây, sắp hai mươi tuổi rồi mà cứ như con nít vậy." Lương Tĩnh Khôn trả lời.Tôn Dĩnh Sa tức giận gõ ba chữ: "Em không giận.""Được, được, em không giận, nhưng em thì không nói, cậu ta thì không biết nghĩ, hai người đúng là sinh ra để dành cho nhau."Tôn Dĩnh Sa đảo mắt.Lương Tĩnh Khôn tiếp tục: "Nhớ hôm sinh nhật em anh nói với em không, cậu ấy viết cho em một bài nhỏ nhưng lại lưu trong ghi chú đấy?"Tôn Dĩnh Sa cắn môi dưới: "Thế rồi sao.""iPad của cậu ấy quên ở chỗ anh. Tài khoản và điện thoại của cậu ấy giống nhau, ghi chú cũng đồng bộ.""Em muốn xem không?"Mấy chữ này như mồi câu, làm cô cảm thấy bồn chồn.Nhưng vẫn giả bộ nghiêm túc trả lời: "Em không xem, đừng lục lọi quyền riêng tư của người khác."Lương Tĩnh Khôn gửi một biểu cảm cười che miệng đầy gian xảo: "Cứng miệng ghê."Cô dường như có thể nhìn thấy vẻ mặt không có ý tốt của anh ấy qua màn hình.Cô cố gắng kiềm chế mình, không trả lời. Nhưng càng kiềm chế thì lại càng không kiểm soát được, cô tự hỏi liệu anh ấy đã nói gì, đó là những điều cô muốn nghe, hay là những điều cô ghét nghe.Lương Tĩnh Khôn đã lâu không nhắn lại, lòng cô càng lúc càng rối bời. Người trong sân dần thưa thớt, cô kéo kín cổ áo khoác lông vũ, cố gắng chống lại cái lạnh khi máy sưởi đã tắt.Tuy nhiên, trong lòng cô ngày càng trở nên bồn chồn.Sau một khoảng thời gian dài, Lương Tĩnh Khôn lại gửi tin nhắn: "Bên này sắp bắt đầu rồi, có gì em cứ để lại lời nhắn cho anh."Rồi anh ấy gửi kèm một bức ảnh, là hình chụp màn hình ghi chú trên iPad bằng điện thoại./Tôn Dĩnh Sa, chúc mừng sinh nhật!Đây là sinh nhật thứ ba của em kể từ khi chúng ta quen nhau, là lần thứ hai anh không thể ở bên em, và cũng là lần đầu tiên anh không thể trực tiếp nói lời chúc mừng sinh nhật với em.Vào ngày sinh nhật 18 tuổi của em, ngày em trưởng thành, anh không thể ở bên em, anh thực sự rất tiếc, tiếc nuối rất lâu, nhưng lại không quá buồn, vì anh biết rằng, dù chúng ta có cách xa nhau hàng nghìn dặm, vượt qua đại lục và đại dương, em vẫn có thể cảm nhận được sự hiện diện của anh.Khoảng cách về thời gian và không gian hoàn toàn không thể kéo xa anh và em.Nhưng hôm nay, rõ ràng chúng ta ở cùng một thành phố mà anh không thể ở bên em, điều đó thực sự khiến anh rất buồn. Anh rất muốn đi tìm em, muốn ở bên cạnh em, muốn ôm em. Cho dù chỉ là cùng em ở dưới cùng một mái nhà mà không nói chuyện, anh cũng sẽ thấy rất hạnh phúc.Nhưng anh không thể. Không ai hiểu rõ hơn anh rằng các trận đấu sắp tới quan trọng với em như thế nào. Anh không thể vì sự ích kỷ của mình mà phá hỏng trạng thái mà em đã duy trì suốt thời gian qua, dù chỉ có một chút khả năng ảnh hưởng cũng không thể được.Không biết em có còn nhớ cái đêm đầu tiên chúng ta nói chuyện với nhau không, thực ra đó không phải lần đầu tiên anh chú ý đến em.Ngày 11 tháng 5 năm 2016, anh đã thua một trận đấu nội bộ của đội, nên anh đã từ chối mọi lời mời chúc mừng sinh nhật, từ chối mọi bạn bè, tự đấu tranh với chính mình, ở lại phòng tập đến rất muộn. Đêm đó trong phòng tập chỉ còn lại anh và em, cuối cùng anh cũng không tập nữa, chỉ đứng một bên nhìn em, giống như nhìn thấy chính bản thân mình đang đấu tranh. Khi đó, anh đã tự hỏi, sao một người nhỏ bé như em lại có một sự quyết tâm mãnh liệt như vậy.Thật giống anh.Anh vẫn còn nhớ rất rõ, tối hôm đó em kết thúc buổi tập vào lúc 9 giờ 45, vừa kịp trước khi phòng tập đóng cửa. Trên đường trở về ký túc xá, anh cứ ở xa xa phía sau em, và rồi những ngày như vậy trở thành thói quen của anh, cho đến ngày chúng ta lần đầu nói chuyện.Không biết em có bao giờ thắc mắc vì sao anh lại biết đường về ký túc xá của em không. Anh chưa từng nói với em, thực ra trước cái đêm đó, anh đã nhiều lần đi phía sau em như vậy, cùng em đi qua rất nhiều lần.Sau khi chúng ta bắt đầu giận nhau một thời gian dài, anh luôn hối hận, nhưng sau này anh nhận ra em trong trạng thái này còn quyết tâm hơn trước, đặc biệt là trước khi lên đường đến Tokyo, anh đã kiềm chế bao nhiêu lần cơn xúc động muốn tìm em, hy vọng em có thể mang trạng thái đó lên sân khấu của trận chung kết, cứng rắn với bản thân mình, còn cứng rắn hơn với đối thủ, không sợ bất cứ điều gì.Nhưng anh thực sự không thể chịu đựng nổi nữa, Tiểu Đậu Bao à, những ngày chiến tranh lạnh như thế này, anh không thể chịu đựng thêm một ngày nào nữa. Sắp tới anh sẽ tham gia giải đấu ở Áo, anh sẽ cố gắng đạt kết quả tốt, rồi khi trở về anh sẽ mở lòng, trò chuyện thật lòng với em.Bất kỳ mối quan hệ nào cũng được, chỉ cần được ở bên cạnh em là tốt rồi.Tôn Dĩnh Sa, viết những dòng này như thể gặp mặt.Chúc em sinh nhật vui vẻ, sức khỏe và bình an, năm này qua năm khác.Anh nhớ em rồi./Tôn Dĩnh Sa đọc nghiêm túc bốn chữ cuối cùng, cảm giác như trái tim bị ngọn lửa vô hình thiêu đốt, nhịp đập nhanh và nặng nề, như muốn phá vỡ khỏi lồng ngực.Cô không nói thêm gì, chỉ để lại cho Lương Tĩnh Khôn một câu: "Đừng nói với anh ấy rằng hôm nay em bị giữ lại ở đây."Ba năm bên nhau biến thành những hình ảnh cụ thể, như bộ phim tua lại trong đầu cô. Chỉ đến khoảnh khắc này, cô mới chợt nhận ra rằng, dù có cãi nhau hay chiến tranh lạnh với Vương Sở Khâm, nhưng khi nghĩ về anh, tất cả những gì cô nhớ đến đều là những điều tốt đẹp anh đã làm cho cô. Những điều tốt đẹp này không phải là những lời đẹp đẽ bề ngoài, không phải là sự cố tình thể hiện cho người thứ ba thấy, mà là những điều nhỏ bé đong đầy suốt hơn một nghìn ngày đêm.Đó là miếng bánh mì anh để dành cho cô bên cạnh sân đấu, là nước đường đỏ và kem mà anh không cho cô ăn khi đến kỳ sinh lý, là nụ cười và sự khích lệ anh dành cho cô khi tập luyện, là cái vỗ nhẹ lên sau gáy khi cô mất bình tĩnh trong trận đấu, là chỗ ngồi anh đặt trước và món sườn xào chua ngọt còn ấm trong nhà ăn, là những món ăn vặt và nước uống anh mang theo cho cô khi ra nước ngoài, dù có nặng đến đâu cũng mang giúp, là khi trời nóng, anh dùng vợt quạt cho cô, là khi trời lạnh, anh giúp cô mặc áo khoác.Những điều đó, tất cả đều là sự quan tâm của Vương Sở Khâm dành cho Tôn Dĩnh Sa.Chỉ dành riêng cho Tôn Dĩnh Sa mà thôi./Từ khi từ Tokyo trở về Bắc Kinh, Tôn Dĩnh Sa liên tục đọc lại đoạn văn đó hết lần này đến lần khác. Mỗi lần đọc lại, cô lại có những cảm xúc khác nhau, từ ngạc nhiên, ngọt ngào cho đến đầy nỗi xót xa.Vì vậy, khi biết tin Vương Sở Khâm bị đình chỉ thi đấu và phải lập tức trở về nước, phản ứng đầu tiên của cô là, cuối cùng cũng có thể gặp anh rồi.Cô đoán được rằng có nhiều lý do khiến Vương Sở Khâm mất kiểm soát cảm xúc, và cô cũng là một phần trong đó. Vậy nên, khi hỏi về chuyến bay của anh, cô tính toán thời gian và ra cửa lớn để đón anh, để trước khi anh đối mặt với cơn bão chỉ trích, cô có thể là người đầu tiên cho anh biết tình cảm của mình.Em sẽ ở bên anh.Hết lần này đến lần khác.Khi Vương Sở Khâm cảm nhận được trọng lượng của cơ thể Tôn Dĩnh Sa dựa vào mình, anh có một khoảnh khắc cứng ngắc, nhưng ngay sau đó buông tay khỏi cần kéo vali và vòng tay ôm chặt lấy cô."Sa Sa, nhưng anh lại làm em thất vọng rồi. Anh đã nói muốn giành được một thành tích tốt ở giải đấu tại Áo, rồi mới trở về tìm em.""Nhưng khi anh đọc được tin em phải nửa đêm đói bụng, chỉ có thể tìm thầy Dương dẫn đi ăn, anh thực sự không thể kiểm soát bản thân nữa. Anh thậm chí đã nghĩ, chẳng lẽ sau này muốn biết tin tức về em, anh đều phải nghe từ miệng người khác hay thậm chí từ tin tức sao? Chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi, anh đã thấy mình sắp không thể thở nổi.""Nhưng lúc chiếc vợt rơi xuống bàn thi đấu, anh đã hối hận ngay lập tức, anh rất sợ em sẽ thất vọng về anh hơn nữa, vì hành động này thực sự rất tệ. Không phải là anh không chấp nhận thua cuộc, nhưng làm như vậy thì có khác gì không chấp nhận thua cuộc đâu chứ.""Sau đó Triệu Tử Hào không trách anh, thầy Lưu cũng không trách anh, không ai mắng anh cả. Họ dường như đều hiểu rằng một phần lý do anh không thể kiểm soát được bản thân là vì nhìn thấy tin tức về em. Thậm chí còn có người bảo anh phải an ủi em cho tốt.""Những điều mà người khác đều có thể cảm nhận được, vậy mà anh lại cứ mãi mâu thuẫn, không biết mình nên làm gì.""Vương Sở Khâm, nếu anh có thể kiên định hơn một chút, tự tin hơn một chút, tin vào bản thân mình giống như em tin vào anh, thì em tin anh sẽ sớm trở lại bên cạnh em, làm đồng đội của em, làm bạn đồng hành của em. Vậy thì việc anh cãi nhau với em hay chiến tranh lạnh với em còn có ý nghĩa gì chứ?"Tôn Dĩnh Sa ôm lấy anh, nghe giọng nói nhẹ nhàng của anh, bàn tay phải của cô nhè nhẹ vuốt dọc lưng anh.Một lúc sau, cô mới buông tay, lùi lại một bước, hai tay nắm lấy cánh tay anh, ngẩng đầu nhìn vào mắt anh: "Anh ơi, nếu một ngày nào đó em không đạt được thành tích tốt, anh có còn đối xử tốt với em nữa không?"Khi Vương Sở Khâm nghe được tiếng "anh" thân thuộc ấy sau một thời gian dài, toàn thân anh như bị nung chảy trong cảm xúc, anh không ngần ngại nói: "Tất nhiên là có.""Nếu một ngày nào đó em cũng gặp phải bế tắc, trở nên không còn tự tin, anh có còn thích em không?"Vương Sở Khâm không chút do dự gật đầu: "Tất nhiên là có."Ánh mắt Tôn Dĩnh Sa trở nên sáng trong: "Vậy nên em đã hiểu ra rồi, anh à.""Em thích anh, là chính anh, không phải chỉ vì anh giành được hạng nhất. Em thích sự kiên định của anh, thích sự do dự của anh, thích khi anh chiến thắng, thích cả khi anh thất bại, thích mọi mặt của anh, nhưng thích nhất là anh - người thích em.""Em thích Vương Sở Khâm vô địch, thích Vương Sở Khâm về nhì, thích Vương Sở Khâm vào bán kết, thích Vương Sở Khâm vào top 16, thậm chí là Vương Sở Khâm phải đánh vòng loại. Không phải vì vị trí, mà chỉ đơn giản là vì anh chính là Vương Sở Khâm.""Tôn Dĩnh Sa thích Vương Sở Khâm.""Giống như Vương Sở Khâm thích Tôn Dĩnh Sa vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com