TruyenHHH.com

[Shatou] Ngày ta gặp lại

Chương 4

xzaholic

Tác giả: Hỏa Lạt Tây Qua
----------------------

Nhưng Vương Sở Khâm không nhận ra rằng việc chăm sóc con trai và chăm sóc Tôn Dĩnh Sa là hai việc hoàn toàn khác nhau, vì trẻ nhỏ không chỉ cần chất lượng cuộc sống đảm bảo, mà còn cần những người quen thuộc và cảm giác an toàn quen thuộc.

Dưới sự phục vụ tận tình của Vương Sở Khâm, đến giờ đi ngủ của bé Tam Hỷ cục cưng, Vương Sở Khâm vốn nghĩ rằng dỗ trẻ ngủ thì chẳng phải là chuyện dễ dàng gì. Vừa mới ăn tối xong, đứa trẻ đã tự mình chơi đùa đến mệt.

Nhưng điểm này thì cậu nhóc thật sự không giống với Tôn Dĩnh Sa, ba phút không ngủ thì thật sự không tính là mất ngủ.

Tam Hỷ ngồi trên giường của anh và Tôn Dĩnh Sa, ôm gối mắt tròn xoe.

"Con muốn mẹ."

Vương Sở Khâm vô vọng gãi đầu, "Con muốn cái gì cũng được, nhưng mà con muốn mẹ thì bây giờ thật sự ba không làm được."

Nói rồi, anh đứng dậy đi ra ngoài, đến ghế sofa lấy Pikachu của Tôn Dĩnh Sa, quay về phòng đặt bên cạnh Tam Hỷ: "Đây, con chuột vàng mà mẹ con thích nhất, con ôm tạm đi."

"Điều con thích nhất là con gấu panda đầu to, mặt tròn của Tôn Sa Sa, nhưng mẹ luôn giành với con, mẹ nói nếu con muốn phải tự mình giành lấy."

"Ba ba, ba có thể tìm cho con cái đó được không?" Tam Hỷ ánh mắt sáng rực.

Vương Sở Khâm rơi vào một khoảng lặng.

"Mẹ con, cô ấy... vẫn cầm cái đó à?"

"Đúng vậy, mẹ vẫn luôn mang theo bên mình, ngay cả con xin cũng không cho !" Tam Hỷ bĩu môi.

Vương Sở Khâm mỉm cười một chút.

Có lẽ là sự an ủi, có lẽ là niềm vui thầm lặng, có lẽ là điều hiển nhiên mà đã được dự đoán trước.

"Mẹ con thích, thì con cứ nhường cho cô ấy đi? Chúng ta đàn ông không tranh giành với các cô gái, sau này com thích gì thì cứ nói với ba, nhưng đừng có tranh giành với cô ấy, được không?"

"Có thật không? Con muốn gì đều sẽ cho hết sao?"

Vương Sở Khâm nắm lấy bờ vai nhỏ bé của Tam Hỷ, ấn xuống gối.

"Đừng nói nữa, đi ngủ đi."

Sau khi suy nghĩ một hồi, anh nằm cạnh Tam Hỷ, nhẹ nhàng đặt cánh tay lên người cậu.

Liệu như vậy có khiến con cảm thấy an toàn không?

Trước đây, mỗi khi có sấm sét, Tôn Dĩnh Sa luôn muốn anh đặt cánh tay lên người cô, cô nói rằng cảm giác nặng nề đó mang lại cho cô sự an toàn.

Chỉ là...

"Ba ơi, ba nặng quá đè bẹp con rồi."

Vương Sở Khâm ngượng ngùng rụt tay lại và gãi đầu.

À, cái này không di truyền từ mẹ nhóc rồi.

"Cho ba hỏi con một câu được không?" Vương Sở Khâm nhìn gương mặt nhỏ nhắn giống hệt mình.

"Con có biết "ba" có nghĩa là gì không? Thực ra chúng ta cũng coi như là lần đầu gặp nhau, sao con lại gọi ba dễ dàng như vậy?"

Thực ra, mỗi lần anh gọi con trai, anh đều phải chuẩn bị tâm lý một chút, tập luyện vài lần trước, và vào khoảnh khắc nói ra, vẫn có một cảm giác kỳ lạ và không quen thuộc.

"Con biết về ba mà!" Tam Hỷ quay lại đối diện với anh, "Tôn Sa Sa đã nói, ba con cũng là người yêu con như mẹ vậy, tình yêu của ba với con lớn như một trăm vậy!"

Trong thế giới nhỏ bé của cậu, 100 là con số lớn nhất, lớn đến mức không biết có bao nhiêu là đủ.

Vương Sở Khâm vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cậu bé.

"Vậy mẹ con... cô ấy đã mô tả ba như thế nào với con?" Đây là câu hỏi mà anh luôn muốn hỏi.

Cô đã kể về anh, miêu tả anh và hồi tưởng về anh như thế nào trước mặt đứa nhỏ của họ.

Tôn Dĩnh Sa, em nhớ về tôi như thế nào?

Tam Hỷ chớp mắt: "Mẹ nói ba là một người rất đáng để thích, nói rằng khi gặp ba, con sẽ biết ngay, và chắc chắn sẽ rất thích ba."

"Mẹ còn nói ba trẻ con như con, cũng như con luôn tìm mẹ, cũng như con luôn tranh ăn với mẹ."

"Mẹ nói rằng ba cũng giống con thích làm điệu, lúc nào cũng giả vờ ngầu trước những cô gái mình thích. Nhưng mà con không có cô gái nào mình thích cả, chỉ là bạn Alice ở bên cạnh luôn thích chơi với con, mà con không muốn chơi với bạn ấy đến vậy thôi! Tôn Sa Sa lúc nào cũng cười nhạo con!"

"Mẹ nói rằng ba giỏi hơn mẹ nhiều, chăm sóc con chắc chắn sẽ tốt hơn mẹ, chắc chắn ba sẽ biết cách làm con cười nhiều hơn mẹ."

"Mẹ nói ba là vận động viên xuất sắc nhất, quả bóng trắng của ba luôn đánh rất tốt, mẹ rất ngưỡng mộ ba."

"Mẹ nói, nếu gặp được ba, hãy yêu ba thật nhiều, vì ba rất cần tình yêu vững chắc, mặc dù con không hiểu điều đó có nghĩa là gì."

"Mẹ nói con rất rất quan trọng đối với ba, nếu ba muốn con đi theo ba, con hãy theo ba, ba sẽ chăm sóc tốt cho con."

Vương Sở Khâm mím môi, một cảm giác tê tê lan tỏa xuyên qua trái tim.

"Cô ấy đã nói với con như thế nào về lý do ba không ở bên hai người."

Tam Hỷ chớp chớp mắt.

"Mẹ nói, ba của con không giống như người khác, ba có rất nhiều việc phải làm, ngay cả khi đã rất mệt mỏi. Ba là anh hùng đi bảo vệ danh dự của tổ quốc, con hiểu mà. Mẹ sẽ cùng con xem tivi, ba luôn ở đó với lá cờ tổ quốc. Mẹ nói sau khi ba hoàn thành nhiệm vụ, ba sẽ trở lại bên con."

"Vì vậy, con sẵn sàng chờ đợi." Tam Hỷ hơi cúi đầu, rồi lại ngẩng lên.

"Dù ba không ở bên cạnh con nhưng con với mẹ luôn luôn dõi theo ba làm anh hùng."

"Con rất tự hào về ba, thật đấy, chỉ có ba của con mới có thể làm anh hùng, ba của người khác thì không thể."

Cậu bé cúi đầu, giọng nói có chút tủi thân: "Mặc dù... ba của họ đều có thể chơi với họ, cùng họ lắp ghép Lego, cùng họ đi dã ngoại..."

Cậu bé chui vào lòng ngực rộng rãi của Vương Sở Khâm, bàn tay nhỏ cũng có chút dò dẫm, nắm lấy vạt áo ngủ trên ngực anh.

"Ba ba, sau này ba có thể dẫn con đi không?"

"Với Tôn Sa Sa, chúng ta cùng đi."

Vương Sở Khâm đã sớm rưng rưng nước mắt.

Cảm nhận được nhịp đập nhỏ bé nhưng mãnh liệt nơi ngực mình, anh cuối cùng cũng hiểu ra việc vắng mặt trong sự trưởng thành của con là một điều tiếc nuối đến nhường nào.

Bởi vì anh đã từng có một cuộc sống hạnh phúc như vậy, nên anh càng cảm thấy có lỗi vì con trai mình chưa từng trải nghiệm điều đó.

"Được rồi, ba hứa với con."

Tam Hỷ cục cưng vui vẻ ngẩng đầu lên: "Ba có nhớ mẹ con không?"

Vương Sở Khâm ngạc nhiên cúi đầu và nhìn thẳng vào mắt bé.

"Con vừa chơi điện thoại của ba, thấy ở trên cùng là tên của mẹ. Ba đã gõ một đống chữ trong khung trò chuyện, nhưng sao ba không gửi đi?"

"Ba có nhớ mẹ không?"

Mười phút sau.

Tôn Dĩnh Sa nhìn vào khung trò chuyện trên điện thoại mà ba năm nay chưa từng xuất hiện.

"Anh ấy" mời bạn tham gia cuộc gọi video.

Ngẩng đầu nhìn một cái vào đồng hồ, mười giờ ba mươi tám phút.

Giờ này Tam Hỷ nên đi ngủ rồi chứ?Có phải có việc gì gấp không?

Tôn Dĩnh Sa bỗng ngồi dậy từ ghế sofa và kết nối video.

"Tôn Sa Sa! Mẹ có nhớ con không!"

"Vương Tam Hỷ, con không sao chứ? Mẹ còn tưởng con có chuyện gì nên mới gọi video cho mẹ đấy."

"Đừng gọi con là Vương Tam Hỷ! Con đã nói là nghe nó thật quê mùa rồi mà!"

"Được rồi, được rồi, mẹ không gọi nữa, thế được chưa? Nhưng mà giờ này sao con vẫn chưa ngủ?"

"Bởi vì.....Nhớ mẹ!"

"Nhớ mẹ? Con còn biết nhớ mẹ à? Sau khi về nước với mẹ nuôi, con cũng không chủ động tìm mẹ, mẹ lại còn tưởng con quên luôn cả mẹ ruột của mình rồi chứ." Tôn Dĩnh Sa lạnh lùng nói.

Cô hiểu con trai mình nhất, nếu nói là không bám lấy cô thì cũng không thể không ở bên cạnh nó, còn nếu nói là bám lấy cô ấy thì mỗi lần cô đi công tác, Hà Trác Giai đều mang theo nó, nó cũng chưa bao giờ trách Tôn Dĩnh Sa mà chỉ có thể tự an ủi mình, không hổ danh là con trai của cô, khả năng thích ứng siêu mạnh.

Trong màn hình, Tam Hỷ quay đầu một chút rồi lại quay lại, chân thành nói: "Vậy thì coi như là con nhớ mẹ nhé."

Nụ cười của Tôn Dĩnh Sa dần dần thu lại.

Nhưng ngay lập tức trở lại hình dáng bình thường và trêu chọc Tam Hỷ, "Con sống với ba con thế nào? Anh ấy có chăm sóc tốt cho con không?"

"Tại sao ba lại có thể không tốt với con khi con dễ thương như vậy chứ? Ba đã làm cho con rất nhiều món ăn ngon, món thịt kho tàu thật sự! Ngon quá, hóa ra đây mới là hương vị của ẩm thực Trung Quốc, khác hẳn với những món mẹ làm đấy!"

"Vương Kỳ An, ta ra lệnh cho con thu hồi câu này ngay lập tức. Một đĩa thịt kho tàu đã mua chuộc được con sao?"

"Thực ra cũng không có, vì ba không cho con chơi Lego, ba nói cái khác thì được nhưng cái này thì không, sẽ làm hỏng hình ảnh của ba nên con không mấy hài lòng."

"Đó là vì cái mà con chọn quá phức tạp!" Vương Sở Khâm không nhịn được mà lầm bầm.

Tâm trạng của Tôn Dĩnh Sa nặng trĩu một nhịp.

Khi nghe thấy giọng nói của anh lần nữa, cô vẫn cảm thấy có chút lẩn tránh và sợ hãi.

Cô không biết, khi những vấn đề của họ vẫn chưa được giải quyết, việc để đứa trẻ xuất hiện trước mặt anh có phải là điều đúng đắn hay không.

"Con trai, mau ngủ sớm đi, bên này mẹ có chút việc, sẽ tạm dừng cuộc gọi."

"Được rồi, tạm biệt mẹ."

Tam Hỷ quay đầu nhìn về phía Vương Sở Khâm đang đứng ở góc, ôm vai.

Nhìn ba có vẻ hơi...cô đơn

Cục cưng Tam Hỷ lần trước thấy trạng thái như vậy là vào một lần tình cờ tỉnh dậy giữa đêm, thấy Tôn Dĩnh Sa đang ngắm một bức ảnh chung ở đầu giường.

Cậu nhóc chạy lại, ngẩng đầu hỏi Vương Sở Khâm: "Không phải ba đã đồng ý rồi sao? Sao khi con video với mẹ, ba lại không nói gì cả?"

Vương Sở Khâm mím môi từ từ ngồi xuống, xoa xoa đầu cậu ấy.

"Bởi vì có những điều, không cần phải nói ra, người ta cũng sẽ hiểu."

"Và hơn nữa, ba hơi sợ."

"Ba sợ gì cơ? Tôn Sa Sa không đánh người, mẹ chỉ thỉnh thoảng tức giận nói chuyện hơi lớn tiếng một chút."

Vương Sở Khâm cười khẩy: "Mẹ con không đánh con, nhưng không có nghĩa là cô ấy không đánh ba."

"Con còn quá nhỏ, sau này con sẽ hiểu."

"Vậy thì hai người sẽ ở bên nhau chứ? Ba người chúng ta, kiểu cả nhà ở bên nhau ấy."

Trong đôi mắt của Vương Sở Khâm, anh nhìn thấy một khát khao, một khát khao vừa nhút nhát nhưng lại kiên định.

Không hổ danh là con trai của anh, dám đối diện với những điều sâu thẳm nhất trong lòng mình, những điều mà anh sợ hãi nhất nhưng cũng khao khát nhất.

"Con có chấp nhận ba gia nhập vào cuộc sống của hai người không?" Vương Sở Khâm ngồi xổm trước mặt cậu bé, nhìn con một cách nghiêm túc.

"Con đã luôn chờ đợi ngày đó."

Vương Sở Khâm nhìn thấy sự háo hức trong ánh mắt của một đứa trẻ ba tuổi, điều mà lẽ ra không nên xuất hiện.

"Nhưng đừng chỉ vì con." Tam Hỷ cúi đầu.

"Con không biết giữa ba và mẹ con đã xảy ra chuyện gì, nhưng con hy vọng hai người chọn ở bên nhau trước tiên là vì tình yêu, sau đó mới là để cho con một mái ấm trọn vẹn."

"Không thì mẹ con sẽ bị thiệt thòi, con không muốn điều đó."

"Như vậy cũng không công bằng với ba."

"Bây giờ con đã rất hạnh phúc rồi, chỉ muốn trở nên hạnh phúc hơn nữa mà thôi."

Vương Sở Khâm có chút choáng váng.

"Con trai, con thật sự mới ba tuổi à? Con nói chuyện như vậy làm ba tưởng con đã ba mươi rồi đấy."

Tam Hỷ ngẩng đầu kiên cường nhìn anh.

Biểu cảm giống hệt như của Tôn Dĩnh Sa.

Biểu cảm của Vương Sở Khâm cũng trở nên nghiêm túc, anh cúi xuống và chăm chú nhìn cậu bé.

"Ba nghĩ ba nói ra con sẽ hiểu, ba không phải là người sẵn sàng chịu đựng điều mà mình không thích. Nếu con là trách nhiệm mà ba phải gánh vác, ba sẽ có cách xử lý hợp lý hơn, chứ không phải ép bản thân sống cùng người mình không muốn."

"Nếu trong đời này ba nhất định phải có một gia đình, thì chỉ có thể là với mẹ của con, không liên quan đến ai khác."

"Con có hiểu không?"

"Thực ra, con có điều không hiểu." Tam Hỷ cúi đầu, "Con cảm thấy mẹ con rất nhớ ba, ba cũng rất yêu mẹ, tại sao hai người lại không ở bên nhau?"

Vương Sở Khâm im lặng một lúc.

"Rất nhiều người yêu nhau sẽ chia tay, sẽ từ biệt, sẽ không bao giờ gặp lại trong suốt cuộc đời."

Anh từ từ cười lên.

"Nhưng mẹ con và ba chắc chắn sẽ bên nhau."

"Giữa hai người chúng ta, không có kết thúc nào khác ngoài việc ở bên nhau."

Lại như đang trêu chọc cậu bé: "Hơn nữa, còn có con mà, muốn không ở bên nhau cũng không được đúng không?"

"Nhưng ngay cả việc nghĩ đến mẹ mà ba cũng không dám nói. Người nhát gan."

"Alice's dad thì không như vậy, mỗi lần gặp mẹ đều lớn tiếng nói nhớ mẹ." Tam Hỷ lắc đầu đầy thất vọng.

"?"Vương Sở Khâm vốn đang chìm đắm trong nỗi buồn, một câu nói đã khiến anh lập tức tỉnh táo.

"Alice? ba của người ta muốn mẹ con? Cái gì vậy, nước ngoài thoáng quá nhỉ?"

"Không có đâu, ba mẹ của Alice đã ly hôn, ba của bạn ấy không có vợ. Bọn con là hàng xóm, thường xuyên đi chơi cùng nhau."

"Đến đây, con trai, đừng ngủ nữa, chúng ta cùng chơi cái bộ Lego hỏng đó đi."

"Ba có chút việc muốn hỏi con đây."

Sau khi ru đứa nhỏ ngủ, Vương Sở Khâm dựa vào cửa sổ nhìn những con phố tấp nập xe cộ của Bắc Kinh.

Anh vừa nhìn vào màn hình thấy hình ảnh sống động của Tôn Dĩnh Sa, thấy cô gọi con trai là Tam Hỷ, rồi nhìn thấy cái bóng lưng giống hệt như hồi nhỏ của chính mình, đó là đứa trẻ của họ. Trong đầu anh lướt qua rất nhiều thứ.

Anh như thể đột ngột xâm nhập vào cuộc sống của họ, như một người không liên quan đang lén lút nhìn trộm hạnh phúc của họ.

Trong ba năm qua, trong vô số khoảnh khắc như vậy, có phải chỉ có hai người họ luôn hỗ trợ lẫn nhau không? Thậm chí chỉ có hai người ngồi bên nhau, nhìn về người mà lẽ ra phải cùng sống, cùng trải qua những ngày bình dị hạnh phúc.

Anh rất muốn nhét mình vào ba năm đã qua, để cùng cô trải qua từng khoảnh khắc xa lạ khó khăn, để đứa nhỏ có thể sống những ngày tháng được ngồi trên vai cha mà lớn lên.

Anh không trách cô, lúc đó giữa họ có quá nhiều vấn đề.

Anh chỉ cảm thấy tiếc nuối.

Những khoảng thời gian mà rõ ràng có thể có, nhưng sẽ không bao giờ có lại, những khoảnh khắc đã bỏ lỡ.

Ngày hôm sau, Vương Sở Khâm dẫn theo Tam Hỷ đi làm.

Một người thì buồn ngủ vì dậy quá sớm, một người thì trằn trọc không yên vì gặp lại người đã lâu không thấy.

Đến nỗi cả hai cha con đều có chút chán nản.

Thực ra, ban đầu huấn luyện viên không thể đưa theo trẻ con đi làm, nhưng Vương Sở Khâm đã kể lể một cách đầy nước mắt về "bi kịch" của mình và "sự đáng thương" của con trai, trong khi chú Long bên cạnh lại thêm thắt.

Vương Sở Khâm cũng không phải là người vô trách nhiệm, anh dám làm như vậy là vì anh biết con trai mình không phải là đứa trẻ hay làm ầm ĩ. Đưa nó đến sân tập, mua đồ ăn ngon và đồ uống, nó chỉ cần ngồi xuống ngoan ngoãn chơi mà thôi.

Vương Sở Khâm thỉnh thoảng quay lại nhìn nhóc một cái, còn bản thân thì vẫn đang ra dấu cho mọi người luyện tập.

Lương Tĩnh Khôn còn tiến lại gần, ngạc nhiên nhìn anh: "Không phải, thằng bé này khá thích chơi bóng đấy? Hai người không thử dạy dỗ cậu nhóc một chút sao?"

Vương Sở Khâm nhìn đứa trẻ nhảy nhót nhặt bóng, cúi đầu nói: "Điều này không phải chỉ do một mình tôi quyết định, cũng không phải do hai chúng ta quyết định, mà phải xem chính Tam Hỷ."

"Béo à, con đường chơi bóng này thật quá khổ."

"Hiện giờ nó còn quá nhỏ, để nó lớn thêm một chút nữa, cho nó tự chọn, không cần vội. Nếu con trai thật sự thích, tôi cũng không ngăn cản, chỉ là, thằng bé có thể có nhiều sự lựa chọn hơn."

Sao Tổng cục Thể dục Thể thao lại có thể bỏ lỡ "đứa con" của tay trái Grand Slam được chứ? Vào ngày thứ tư đến phòng tập, mọi người đùa giỡn, bế bé Tam Hỷ lên bàn bóng, rồi nhét vào tay trái của bé một chiếc vợt bóng nhỏ được chế tạo đặc biệt.

Mã Long đứng đối diện với bé: "Nào, Tiểu Tam Hỷ, chú Mã Long sẽ dạy cho con một chút."

Thực ra ban đầu là Lương Tĩnh Khôn rất háo hức, muốn làm thầy dạy khởi đầu cho Tam Hỷ, nhưng đã bị Vương Sở Khâm giữ lại.

"Anh muốn làm gì hả? Anh muốn đánh bay con trai của em à?"

Điềm Điềm cảm thấy tủi thân, nhưng Điềm Điềm cũng thấy những gì Đầu Đầu nói là có lý.

Khiến mọi người vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy hợp lý là Tam Hỷ cầm vợt, thật sự có thể chính xác đưa bóng trở lại bàn bên kia, đôi tay nhỏ bé vẫy vẫy, đứng trên bàn mà còn chưa tới cổ của Vương Sở Khâm.

Bên cạnh, một đồng đội lớn tiếng nói: "Được đấy, con của bố mẹ đều là những người đạt Grand Slam đúng là khác bọt nhỉ! Vương chỉ đạo, anh và chị Sa Sa thật sự chưa bao giờ lén lút dạy thằng bé sao?"

Lương Tĩnh Khôn cẩn thận liếc nhìn Vương Sở Khâm.

Họ thực sự không dám nhắc đến tên Tôn Dĩnh Sa trước mặt Vương Sở Khâm, vì vậy anh đã hơi căng thẳng một chút.

Vương Sở Khâm mỉm cười nhẹ nhàng: "Không có."

Trước đây, anh thật sự sẽ trở nên lạnh lùng khi nghe thấy tên của Tôn Dĩnh Sa, nhưng khi biết đến sự tồn tại của con trai, tâm trạng của anh lại trở nên bình thản hơn rất nhiều.

Đã có con trai rồi, còn gì nhạy cảm nữa chứ?

Cả nửa đời sau đều sẽ gắn bó với nhau.

Dù sao đi nữa, tên của Vương Sở Khâm và Tôn Dĩnh Sa sẽ mãi mãi không bị lãng quên và gắn chặt với nhau.

Tam Hỷ chơi đùa một lúc lâu, vẫn chưa thỏa mãn quyết định đánh với Mã Long ba trăm hiệp, Vương Sở Khâm bế cậu xuống khỏi bàn cầu: "Đủ rồi, mồ hôi nhiều thế này lát nữa ra ngoài dễ bị cảm lạnh."

Vương Sở Khâm cảm thấy mình đúng là cái miệng quạ.

Chín giờ rưỡi tối,Tam Hỷ sốt.

Vương Sở Khâm vội vàng lái xe đến bệnh viện, trước đó cũng đã nhắn tin cho Tôn Dĩnh Sa.

Bản thân anh là người dễ bị dị ứng, rất nhạy cảm với vấn đề này, nếu Tam Hỷ di truyền từ anh ấy, thuốc gì dùng được thuốc gì không được, nhất định phải hỏi rõ ràng.

Tôn Dĩnh Sa đứng ở ga đến trong nước của sân bay Đại Hưng, nhìn tin nhắn hiện trên điện thoại, gọi xe thẳng đến bệnh viện.

Vương Sở Khâm, anh giỏi lắm, em vừa về mà anh đã cho em một "bất ngờ" lớn như vậy.

Thật không ngờ em còn nói với con trai rằng anh sẽ chăm sóc tốt cho nó.

Hình như trước đây em đã quá dễ nuôi rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com