Shatou Doi Tac
Còn mấy ngày nữa là đến sinh nhật của Tôn Dĩnh Sa nhưng Vương Sở Khâm vẫn chưa tiết lộ cho cô biết hai người sẽ đi đâu, dò hỏi hắn mãi, hắn cũng không nói"Anh không nói em biết chúng ta đi đâu thì làm sao em chuẩn bị quần áo?""Trong 10 năm qua có lúc nào em tự chuẩn bị hả?" – Vương Sở Khâm nghi hoặc nhìn côTôn Dĩnh Sa thầm mắng hắn trong bụng, uh thì người chuẩn bị lúc nào cũng là hắn, không phải cô không thể tự chuẩn bị nhưng hầu như lúc nào cũng bị thầy Coco hay anh Tường nhắc bài, và mỗi lúc như thế, Vương Sở Khâm luôn xuất hiện với món đồ cô cần, cứu cánh cho cô trong mọi trường hợp. Người hâm mộ còn đùa rằng, toàn bộ quần áo của Tôn Dĩnh Sa nằm ở vali của Vương Sở Khâm, còn vali trắng của cô chỉ toàn đồ ăn vặt mà thôi. Làm gì tới mức ấy, vali của cô cũng có đồ cơ mà!"Không quan tâm anh nữa" – có người giận rồiTôn Dĩnh Sa mở điện thoại ra chơi tiếp, lướt mạng vài vòng thì thấy bài đăng mới của Vương Sở Khâm hiện lên trên màn hình, đó là bài đăng thông báo hắn sẽ không tham gia hai giải sắp tới của WTT, hắn muốn dành thời gian cho gia đình và bản thân trước khi trở lại, hắn muốn đi du lịch tận hưởng cuộc sống. Hôm trước cô cũng đã đăng bài thông báo, người hâm mộ cũng ủng hộ quyết định này của cô, lướt thử vài dòng bình luận, hầu hết đều chúc Vương Sở Khâm nghỉ ngơi thật tốt, thư giãn thật tốt.Lướt một hồi, có một bình luận thu hút sự chú ý của Tôn Dĩnh Sa và hình như cũng thành công thu hút sự chú ý của rất nhiều người, lướt lên lại bài viết của Vương Sở Khâm, cô mở to mắt ra nhìn không giấu nổi sự hoảng hốt, trong đó có một tấm hình cô chụp lén hắn lúc hắn từ phía sau khi đang chơi game trên máy tính. Do có lần cho hắn xem game mà cô đang chơi bị hắn phát hiện, bắt cô gửi qua wechat cho hắn."Vương Sở Khâm, ảnh anh đăng có dính áo Super Sha của em, anh mau xóa bài đi""Em gọi anh là gì?""Vương Sở Khâm""Chúng ta đang ở đâu?" – hắn tiếp tục hỏiTôn Dĩnh Sa thật hết cách với hắn, lúc này là lúc nào mà còn hỏi cô mấy câu này, bọn họ đang ở nhà chứ còn ở đâu? Thật là...khoan đã, ở nhà"Ah, anh ơi" – Tôn Dĩnh Sa thay đổi xưng hô"Tại sao phải xóa?"Đây không phải lần đầu có những khoảnh khắc như vậy, trước đây vì để thuận tiện cho việc tập đánh đôi nam nữ nên có một số đồ dùng cô sẽ để nhờ trong vali nhỏ của Vương Sở Khâm hoặc ngược lại nên đôi khi người hâm mộ sau khi soi ra được sẽ xem như là họ đang phát đường, củng cố lòng tin của những người ủng hộ họ trở thành một đôi. Những lúc ấy còn thi đấu nên họ cũng không để ý đến, cứ thuận tiện là được, nhưng mà tấm hình này rõ ràng được chụp trong không gian riêng tư của Vương Sở Khâm, mà lại có sự xuất hiện của vật phẩm riêng của người còn lại, người hâm mộ hai bên thật sự náo loạn một phen.Tôn Dĩnh Sa thật sự không hiểu ý đồ của Vương Sở Khâm, việc lộ ra một góc áo cũng không chứng tỏ được điều gì, chỉ cần cô lên nói cho hắn mượn áo hoặc cô để quên ở phòng tập, Vương Sở Khâm đem về giúp hoặc hắn nói mua dùm cho bạn là để có thể giải quyết được vấn đề, thật sự không cần thiết phải xóa bài. Chỉ là cô không muốn gieo rắc hy vọng cho người hâm mộ cặp đôi của bọn họ, với cô cho dù người khác hâm mộ họ theo góc độ nào cô cũng đều biết ơn chỉ cần không đi quá giới hạn là được, cô cùng Vương Sở Khâm bước ra ngoài sân đấu thì cũng chỉ là hai con người bình thường mà thôi.Kỳ hạn ba năm kết thúc, lúc đó chắc họ sẽ trở thành người dưng thật sự mất, nếu vậy những người hâm mộ cặp đôi chắc chắn sẽ rất thất vọng, kể cả cô nữa, cô cũng sẽ thất vọng rất nhiều.Thấy Tôn Dĩnh Sa rũ mắt buồn bã, Vương Sở Khâm rất muốn ôm lấy cô nhưng hắn không làm vậy, bản thân hắn cũng sẽ không cho mình cơ hội cũng như khiến em ấy hiểu lầm, người em ấy cần không phải hắn, hắn không xứng. Tấm hình kia là hắn cố tình đăng lên, xem như một khoảnh khắc thường nhật, khoảnh khắc có em ấy hiện hữu ở đó, khoảnh khắc sẽ gợi nhớ cho hắn biết, đã từng có một người vô cùng quan trọng sinh sống cùng hắn dưới một mái nhà, người ấy là Tôn Dĩnh Sa. "Để anh xóa đi" – hắn đầu hàng"Không...không cần làm vậy" – Tôn Dĩnh Sa ngăn cảnVương Sở Khâm tiếp tục nhìn cô, chờ cô giải thích"Chúng ta là gia đình của nhau mà, xem như nó là ảnh gia đình đi"Tấm ảnh đó là tấm ảnh đo chính tay cô chụp cho hắn, thật ra cô vui nhiều hơn là hoảng hốt. Mặc dù họ đã chụp chung một tấm hình nền đỏ với nhau, chứng minh họ là người nhà nhưng có lẽ tấm ảnh đó sẽ mãi mãi nằm ở chiếc tủ đầu giường phía cô nằm mỗi đêm. Có những lúc cô chờ Vương Sở Khâm chìm sâu vào giấc ngủ, cô sẽ khẽ dậy mở chiếc tủ đó ra, ngắm nhìn tấm hình kia một lượt rồi mới an tâm ngủ tiếp. Tôn Dĩnh Sa nhớ rất rõ cái ngày cô cùng hắn chụp tấm hình này, nhân viên chụp ảnh cho họ bảo hai người cứ thả lỏng, cười lên, như vậy tấm hình cưới này mới đẹp nhưng thâm tâm cả hai biết rõ, hiện tại dù có cười thế nào cũng không thể biểu đạt được hai người họ đang vui vẻ và hạnh phúc. "Cứ coi như chụp ảnh lúc chúng ta nhận huy chương vàng Olympic đôi nam nữ đi. Ảnh này còn phải cho ông bà và ba mẹ hai bên xem nữa, không cười sẽ rất gượng" – Tôn Dĩnh Sa nói nhỏ với Vương Sở KhâmHắn khẽ gật đầu và rồi nhớ lại khoảnh khắc đầy tự hào và tràn ngập niềm vui đó, bất giác nở nụ cười đúng nghĩa. Tấm ảnh cưới thật sự có hồn hơn và nhìn cũng thuận mắt hơn, hai người không hiếm ảnh chụp chung nhưng đây có lẽ sẽ là tấm hình Tôn Dĩnh Sa nhớ nhất trong quãng đời còn lại."Sắp tới đi Nhật Bản, chắc chắn sẽ có nhiều hình gia đình hơn nữa" – Vương Sở Khâm nói"Chúng ta sẽ đi Nhật sao?""Phải, chú Lâm chuẩn bị xong hết rồi, tối ngày mốt chúng ta lên đường, lần này anh chọn một vùng quê yên tĩnh, phù hợp để chúng ta nghỉ ngơi và đi chơi không sợ ai nhận ra""Có thể đi Núi Phú Sĩ không? Em chưa có dịp thấy ngoài đời""Cũng đã sắp xếp rồi, sẽ cho em đi xem Núi Phú Sĩ trước rồi đến vùng quê kia sau"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com