TruyenHHH.com

Shatou Dich Chim Di Cu Tro Ve

*Cảnh báo: Dưới 18 tuổi vui lòng quay xe.

Vương Sở Khâm thở phào nhẹ nhõm mà không để lộ dấu vết, một cảm giác mừng thầm len lỏi và lan tỏa khắp tâm trí anh, tựa như một chú chó nhỏ đã lang thang quá lâu cuối cùng được chủ tìm thấy, chỉ muốn ngoạm dây xích đưa vào tay của Tôn Dĩnh Sa.

Người mà anh mong chờ nửa tháng qua, cuối cùng đã xuất hiện trước mặt anh vào đúng thời hạn cuối cùng này.

Tôn Dĩnh Sa, nếu em còn đến trễ thêm chút nữa, anh sẽ bị người khác giành mất đấy.

Cô bước đến, chen vào giữa Vương Sở Khâm và Lâm Trình Nguyệt, đôi mắt tròn xoe lướt nhìn qua hai người, sau đó nở một nụ cười: "Tôi biết em, còn em có biết tôi không?" Tuy Tôn Dĩnh Sa có phần nhỏ nhắn trước Vương Sở Khâm, nhưng đứng cạnh Lâm Trình Nguyệt, cô thậm chí còn cao hơn nửa cái đầu, trông vô cùng áp đảo. Dù đang mỉm cười với vẻ hiền hòa, nhưng đôi mắt không hề cười khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo rợn người. Câu nói của cô lại mang sức công phá dữ dội, cứ như một chính thất vượt ngàn dặm xa xôi để đến bắt gian tiểu tam.

Khí thế của Lâm Trình Nguyệt bị đè ép đi một nửa, nhưng nghĩ lại thì Vương Sở Khâm đã chia tay với Tôn Dĩnh Sa rồi, nên cô lại có thêm chút tự tin. Cứng cổ đáp lại: "Dĩ nhiên tôi nhớ chị, bạn gái cũ của anh Đầu!"

Lời vừa dứt, những người xung quanh lập tức hít một hơi lạnh. Thì ra cô gái này chính là người bạn gái cũ mà Vương Sở Khâm bảo vệ suốt chín năm, vì cô ấy mà không tiếc phá bỏ quy tắc, sau khi về lại âm thầm gánh hết mọi trách nhiệm. Một nhân vật thần long thấy đầu không thấy đuôi, cuối cùng hôm nay đã lộ diện, mọi người cũng được diện kiến chân dung thật rồi.

Nghe thấy cách gọi chói tai "bạn gái cũ" đó, hàng lông mày của Vương Sở Khâm khẽ nhíu lại. Anh cẩn thận nhìn biểu cảm của Tôn Dĩnh Sa và thấy cô chẳng mảy may để tâm, gương mặt vẫn mỉm cười hoàn toàn không hề nao núng trước lời công kích của Lâm Trình Nguyệt. Cô lùi về một bước, đứng bên cạnh anh, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại không xương cứ thế quấn lấy cánh tay anh, tiếp tục nở nụ cười khiêu khích: "Ai nói với em vậy? Tôi chưa từng đồng ý chia tay mà."

Vương Sở Khâm cúi đầu, ánh mắt rơi xuống bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình. Rõ ràng là trong màn chiến này, anh hoàn toàn có thể giữ mình ngoài cuộc, rõ ràng Lâm Trình Nguyệt nói không sai, Tôn Dĩnh Sa đã là bạn gái cũ của anh. Thậm chí anh có thể đẩy cô ra, nhưng cánh tay anh lại không cách nào nhấc lên nổi, trong bầu không khí căng thẳng đao kiếm, trái tim anh vẫn nghiêng hẳn về phía Tôn Dĩnh Sa.

Anh ích kỷ muốn cô thắng, muốn thỏa mãn tính hiếu thắng và thể diện của cô, dù rằng trong lòng hiểu rõ bản thân có lẽ chỉ là một quân cờ giúp cô đạt được mục đích.

Lâm Trình Nguyệt có chút tức giận, mặc kệ đông người xung quanh, cô ta giơ tay thẳng vào Tôn Dĩnh Sa: "Đầu ca đã tuyên bố rồi, chị còn bám lấy anh ấy làm gì nữa!"

Tôn Dĩnh Sa vẫn thản nhiên, thậm chí còn tựa đầu lên vai Vương Sở Khâm. Cô bé hiểu cách khiến cô gái khác tức điên lên, quả nhiên, hành động của cô đã khiến Lâm Trình Nguyệt tức đến mắt đỏ hoe, đôi môi run rẩy: "Chị... chị..."

"Chuyện tình cảm của cặp đôi trẻ em hiểu không, bé con? Em thật sự nghĩ tôi sẽ từ bỏ chuyện tình cảm của chín năm qua dễ dàng vậy sao?" Nói xong, vẻ mặt của Tôn Dĩnh Sa từ thong dong có phần chuyển sang nghiêm túc.

Lâm Trình Nguyệt nghe xong câu đó lập tức có chút hoảng hốt trong giây lát.

Bầu không khí dường như đông cứng lại, khiến mọi người không thể tiếp tục xem kịch vui, đành phải lên tiếng hòa giải. Các thành viên trong đội nữ vội vàng bước tới kéo Lâm Trình Nguyệt ra, trong sự hỗn loạn hình như cô ấy còn rơi vài giọt nước mắt, nhưng đáng tiếc là Vương Sở Khâm tâm trí đều dồn hết vào Tôn Dĩnh Sa, hoàn toàn không để ý.

Lương Tịnh Khôn - người vốn luôn đóng vai trò hòa giải - lại lên tiếng: "Này, Đầu To, đừng đứng đực ra đấy nữa, đưa em dâu về nhà nói chuyện đi. Mọi người cũng giải tán thôi, muộn rồi, đáng lẽ nên tan ca rồi mà."

Nhạy bén nghe thấy hai từ "em dâu", mắt Tôn Dĩnh Sa liền sáng rỡ, khóe miệng khẽ nhếch lên cười nói: "Cảm ơn anh Tiểu Điềm!"

Lương Tịnh Khôn ngơ ngác: "Em dâu biết anh à?"

"Lúc nào anh Đầu cũng nhắc về anh, với lại quê em cũng ở Hà Bắc mà." Tôn Dĩnh Sa nhanh chóng trở về trạng thái thân thiện thường ngày, cứ như thể gặp ai cô cũng có thể chuyện trò vài câu.

"Em cũng ở Hà Bắc à? Trùng hợp thật đấy! Để anh kể em nghe chuyện..."

Nhưng vừa mở lời, câu chuyện còn chưa nói được nửa chừng thì Lương Tịnh Khôn đã tự ngắt lời. Còn lý do gì khác ngoài việc Vương đại ca phía sau đang tỏa ra sát khí đáng sợ khiến anh chẳng cần đến hiệu ứng đặc biệt cũng thấy không khí quanh cậu ta đen ngòm.

Haiz, tên ngốc này đúng là ngoài miệng thì cứng lắm. Rõ ràng đã mong ngóng người ta suốt ngần ấy thời gian, bây giờ lại giả vờ như không quan tâm.

Tôn Dĩnh Sa mở to mắt mong đợi nghe câu chuyện của Lương Tịnh Khôn, không ngờ anh lại tự dừng giữa chừng. Chẳng cần nghĩ cũng biết là do ánh mắt sắc như dao của Vương Sở Khâm ở phía sau. Cô mỉm cười đầy hiểu biết, thuận nước đẩy thuyền đáp lại: "Được thôi, anh. Vậy em với Đầu To về trước nhé."

Nói xong, cô không để anh kịp phản đối, khoác tay Vương Sở Khâm quay người rời đi, hoàn toàn không cho anh có cơ hội từ chối. Trên suốt đường đi, Vương đại ca cứ lẽo đẽo theo bên cạnh cô, trông chẳng khác nào một đứa trẻ tự kỷ, chỉ chăm chú nhìn cô bằng ánh mắt đăm đăm.

Lương Tịnh Khôn chỉ biết lắc đầu cảm thán, quả nhiên vật nào cũng có khắc tinh, cả đời này Vương Sở Khâm có lẽ đã đổ gục dưới tay Tôn Dĩnh Sa rồi.

Ra đến cửa, luồng không khí lạnh lập tức bao trùm lấy hai người. Tôn Dĩnh Sa theo phản xạ buông tay Vương Sở Khâm ra, kéo chặt áo khoác quanh mình. Cảm giác ấm áp từ bàn tay cô biến mất, Vương Sở Khâm hơi sững người, ngón tay khẽ co lại, cuối cùng đút tay vào túi áo mà không để lộ cảm xúc.

Tôn Dĩnh Sa âm thầm quan sát tất cả qua khóe mắt, ánh mắt cô dừng lại trên khóe môi hơi trĩu xuống của anh, lòng bất giác mềm nhũn. Đấy, lại biến thành chú cún nhỏ đáng thương rồi.

"Em đến đây làm gì?" Giọng nói lạnh lùng khó chịu vang lên bên tai, Vương Sở Khâm nhanh chóng che giấu cảm xúc, dùng vẻ lạnh lùng bọc lấy bản thân.

Tôn Dĩnh Sa quay sang anh, mỉm cười: "Em đến tìm anh."

Nhưng có vẻ giờ Vương Sở Khâm không còn bị lay động bởi câu nói đó nữa, cũng không hợp tác như khi nãy: "Chúng ta đã..." Hai từ "chia tay" cứ lấn cấn trong cổ họng anh, đến tận bây giờ anh vẫn không thể thoải mái thốt ra. Dù Tôn Dĩnh Sa đã quay lại như anh hằng mong, nhưng vấn đề giữa họ vẫn còn đó. Anh cũng không còn cách nào thuyết phục bản thân rằng chỉ vì vài biểu hiện muốn dỗ dành của cô mà có thể chấp nhận lại. Những vấn đề tích tụ bấy lâu nếu càng kéo dài thì chỉ càng làm tổn thương cả hai nhiều hơn.

"Đã chia tay rồi, anh định nói vậy, đúng không?" Tôn Dĩnh Sa hỏi trước, ánh mắt Vương Sở Khâm chợt lóe lên, im lặng coi như đồng ý.

"Được thôi, coi như chúng ta đã chia tay." Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng lại như đè nặng lên anh một cú chí mạng. Anh không dám nhìn vào mắt cô, cũng không dám tin vào cách cô thản nhiên nói ra câu mà với anh tưởng chừng như núi đè vai.

Nhưng ngay giây tiếp theo, cô lại nói: "Nhưng cũng đâu có nghĩa là em không thể theo đuổi anh nữa."

Tiếng nói vừa dứt, Vương Sở Khâm lập tức ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt lấp lánh đầy sinh động của cô, buột miệng hỏi: "Ý em là gì?"

"Ý của em là..." Cô mèo nhỏ cố ý kéo dài giọng, câu nói dường như treo lơ lửng khiến Vương Sở Khâm như bị kích thích. Đôi mắt lấp lánh ánh sáng rạng ngời trong đêm tối. Cô liếm môi, nhìn anh như nhìn một chiếc bánh ngon mà mình nhất định phải có. Cuối cùng cô dứt khoát chốt lại: "Em muốn theo đuổi anh, để anh yêu em lần nữa."

Giống như hệ thống ngôn ngữ vừa được khởi động, Vương Sở Khâm há miệng nhưng chẳng thể thốt lên lời nào. Thế nhưng, trong đầu anh pháo hoa đã nổ rực rỡ, báo hiệu rằng chỉ vì câu nói ấy của Tôn Dĩnh Sa, anh thấy lòng tràn đầy hạnh phúc. Đã lâu rồi anh không vì một câu nói mà toàn thân run rẩy vì kích động. Tay anh nắm chặt trong túi áo, nhắc nhở bản thân phải giữ bình tĩnh. Anh cố gắng kìm nén nụ cười muốn tràn ra, quay đầu lại lạnh lùng buông một câu: "Tùy em."

Nói xong, anh quay lưng đi tìm xe. Tôn Dĩnh Sa thoáng ngẩn ngơ, rõ ràng cô đã thấy khóe môi Vương Sở Khâm khẽ nhếch, vậy mà anh lại lập tức trở về dáng vẻ lạnh lùng như trước. Nhưng không sao, cô thầm cổ vũ bản thân. Con gái theo đuổi con trai chỉ cách một lớp màn mỏng, chậm mà chắc, Vương Sở Khâm lần này nhất định là của cô.

Không khách khí, cô bước lên xe ngồi vào ghế phụ. Vương Sở Khâm ngạc nhiên liếc nhìn, còn Tôn Dĩnh Sa thì thản nhiên thắt dây an toàn, ngồi nghiêm chỉnh, quay sang đối diện ánh mắt của anh, cười ngọt ngào: "Sao vậy anh?"

Nhìn nhau một lúc, cuối cùng Vương Sở Khâm chịu thua: "Đi đâu?"

"Nhà anh."

"Nhà anh à?" Anh bật cười, cố ý trêu ghẹo cô: "Đó là phòng tân hôn, chỉ dành cho vợ tương lai của anh thôi."

Tôn Dĩnh Sa đảo mắt, người này thật là nhỏ mọn, nói chuyện đầy gai góc.

Rõ ràng muốn cô thuận theo lời mình mà mềm mỏng, nhưng cô chỉ im lặng đáp lại, khiến bầu không khí ấm áp vừa rồi bỗng chốc tan biến, thay vào đó là cảm giác lạnh lẽo. Quả nhiên tất cả đều là dối trá, cuối cùng cũng chỉ như mọi lần, chẳng khác gì nhau.

Vương Sở Khâm chấp nhận số phận, khởi động xe, nhưng ở bên cạnh, giọng nói nhỏ nhẹ vang lên: "Em không phải à?"

Bánh xe xoay chuyển, trong khoang xe tối tăm, nụ cười nơi khóe môi anh cũng giấu đi.

*Cảnh báo lần 2: dưới 18 tuổi vui lòng quay xe

Tiếng nước từ phòng tắm vọng ra, từng giọt từng giọt khiến Vương Sở Khâm cảm nhận rõ sự hiện diện của cô, sự thật là anh đã đưa "bạn gái cũ" của mình về nhà. Như một giấc mơ, chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, Tôn Dĩnh Sa như biến thành một con người khác. Giờ đây, mỗi lời cô nói ra đều khiến tim anh đập loạn.

Thực ra anh muốn hỏi cô, vết thương đã lành hẳn chưa? Sau khi anh rời đi, ai đã chăm sóc cô? Và lần này, cô sẽ ở lại bao lâu trước khi đi tiếp? Anh cũng muốn hỏi cô rằng, những gì cô nói ở tổng cục khi nãy có thật không, hay chỉ là lời dối lừa? Nếu đúng là vậy, anh thà rằng họ đừng gặp lại nhau nữa, đừng dây dưa làm tổn thương nhau thêm.

Nhưng những câu hỏi đó, cùng với tiếng nước từ phòng tắm, dần kéo anh về những ý nghĩ khó kiểm soát. Trước đây, mỗi khi tắm, điều đó thường báo hiệu cho một cuộc ân ái mãnh liệt sắp diễn ra.

Ngẩn ngơ nhìn cánh cửa kính mờ của phòng tắm, tâm trí anh bỗng tràn ngập những hình ảnh ám muội, cuối cùng phát hiện bản thân có chút phản ứng. Hoảng hốt cúi đầu, anh tự khinh bỉ những suy nghĩ đen tối của mình. Bây giờ quan hệ đã trở nên khó xử thế này, vậy mà anh vẫn còn nghĩ đến những chuyện như vậy.

Đúng lúc đó, tiếng nói từ trong phòng tắm vọng ra: "Anh ơi, anh có ở ngoài đó không?"

Vương Sở Khâm bị Tôn Dĩnh Sa gọi như vậy càng thêm bối rối, anh đưa tay chạm nhẹ lên mũi, đứng dậy, cố kìm nén dục vọng đang bùng lên rồi tiến tới gần cánh cửa đầy cám dỗ ấy. Anh áp tai vào gần, khẽ hỏi: "Anh đây, có chuyện gì không?"

"Khăn tắm của em để quên bên ngoài rồi, anh lấy giúp em được không?" Vừa nói, cô vừa hé cửa ra một khe nhỏ, hơi nước nóng thoảng ra từ bên trong, phảng phất mùi hương sữa tắm của Vương Sở Khâm.

Anh có cảm giác như Tôn Dĩnh Sa cố ý trêu chọc mình, nhưng lại không có chứng cứ. Ánh mắt anh dừng lại ở chiếc khăn tắm bên cạnh, nuốt nước bọt, cầm lên rồi đưa vào qua khe cửa. Không ngờ một cánh tay trắng ngần vươn ra, lướt qua chiếc khăn, nắm lấy cổ tay anh. Với một lực kéo bất ngờ, cô đã lôi anh vào trong.

Hơi nước trong phòng tắm lập tức làm mờ mắt Vương Sở Khâm, anh chỉ cảm thấy có một cơ thể mềm mại đang áp sát vào mình. Đã từng nếm trải hương vị ngọt ngào, anh tất nhiên hiểu điều gì đang diễn ra, khiến đôi tai anh đỏ bừng, thu hút một tràng cười khẽ từ Tôn Dĩnh Sa.

"Tai anh đỏ rồi kìa." Nói rồi cô còn đưa tay, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào đó.

Đến tận hôm nay, Vương Sở Khâm vẫn không thể chống lại được sự trêu đùa đầy chủ động của Tôn Dĩnh Sa.

Làn hơi nước dần tan, cảnh xuân trước ngực của Tôn Dĩnh Sa dần hiện rõ trong mắt anh. Cô dường như vẫn chưa thấy đủ, liền nắm lấy tay Vương Sở Khâm đặt lên eo mình. Cô không mặc gì, làn da nơi vòng eo vẫn còn ướt nước hoà cùng sữa tắm, suýt nữa khiến Vương Sở Khâm không giữ được tay.

Mọi thứ thật quá đỗi mờ ám và khiêu khích.

Hơi thở thoảng hương lan, cô gái nhẹ nhàng hôn lên vành tai anh, rồi dần dần hôn xuống cổ, chuyển sang mơn trớn lên yết hầu của anh. Chiếc lưỡi nhỏ tinh nghịch lướt qua, khiến anh không kìm được mà phát ra một âm thanh khe khẽ. Bàn tay đang đặt trên eo cô cũng vô thức siết lại, để lại những vệt hằn đo đỏ.

Vương Sở Khâm cúi đầu xuống, Tôn Dĩnh Sa ngẩng đầu lên, trán họ chạm vào nhau, đầu mũi kề sát đầu mũi, hơi thở quấn quýt. Giọng anh khàn khàn vang lên: "Tôn Dĩnh Sa, em đến nhà anh chỉ để làm chuyện này thôi sao?"

Vương Sở Khâm đẩy cô ra khỏi phòng tắm. Bờ vai rộng lớn của anh bao trùm lấy cô trong bóng tối của chính mình, không ngừng nhắc nhở Tôn Dĩnh Sa rằng cô sắp phải trả giá cho những hành động ngông cuồng vừa rồi.

Ngã vào chiếc giường êm ái, cô bị Vương Sở Khâm nhìn từ một lượt từ trên xuống dưới. Anh một tay nắm lấy mắt cá chân của cô, một tay tháo thắt lưng và kéo quần xuống, với tay lấy bao cao su. Không một lời giải thích, không còn những lời dỗ dành và an ủi như trước, anh chỉ âm thầm đẩy cuộc yêu lên đến cao trào, sự cuồng nộ được báo hiệu sắp xảy ra.

Vương Sở Khâm không chần chừ, lập tức cầm chân cô kéo sang hai bên, đi thẳng vào trong. Mắt anh vẫn luôn nhìn thẳng vào khuôn mặt bầu bĩnh đang đỏ lên không biết vì dục vọng hay do hơi nước nóng còn sót lại. Cảm giác quen thuộc và ấm áp, lại có chút xa lạ điên cuồng xâm chiếm đầu óc của Vương Sở Khâm, động tác của anh dưới thân càng thêm mạnh mẽ, không chút thương tiếc.

Anh cảm nhận rõ ràng khoái cảm của cô qua những chuyển động phần thân dưới. Nhưng dù vậy, Tôn Dĩnh Sa vẫn cắn chặt môi, nhất quyết không phát ra âm thanh nào.

Vương Sở Khâm khẽ cười, mèo con có vẻ đang tức giận, Không sao, nếu mèo con không kêu, anh vẫn có nhiều cách để làm cho mèo con kêu.

Anh lập tức đẩy nhanh tốc độ, eo của cô cũng vì thế mà thắt lại. Dưới ánh trăng bàng bạc, một giọt nước mắt khẽ ứa ra. Vậy mà cô vẫn không phát ra âm thanh nào.

Quả thật là một mèo con cứng đầu, anh nghĩ.

Khát khao chinh phục của vận động viên được kích thích hoàn toàn, Vương Sở Khâm cũng không tiếp tục phí lời với cô. Trong không khí tràn ngập mùi vị của chuyện tình ái phóng túng. Anh nắm chặt eo cô, chuyển động càng thêm điên cuồng: "Tôn Dĩnh Sa, kêu lên đi." Nhưng nhận được chỉ là đôi môi của người dưới thân đang cắn chặt.

Ánh mắt anh lóe lên cảm xúc kiên định và điên cuồng, ôm lấy eo của Tôn Dĩnh Sa, nâng lên và lật người cô lại. Tôn Dĩnh Sa bị ép đến mức suýt kêu thành tiếng. Cô bị ép phải quỳ gối trên giường dưới sự kiềm chế của Vương Sở Khâm, tư thế từ phía sau khiến cho sự nóng bỏng trong cơ thể thâm nhập sâu hơn.

Người đàn ông dường như càng hưng phấn, động tác ở phần eo không hề dừng lại chút nào. Giọng nói trầm thấp vang lên không ngừng: "Kêu đi, Tôn Dĩnh Sa. Kêu to lên, anh muốn nghe."

Vừa nói, anh vừa vỗ vào mông cô. Vết đỏ từ cái vỗ mông càng kích thích giác quan của Vương Sở Khâm. Anh bất ngờ cúi xuống, áp sát vào lưng cô, khẽ thì thầm bên vành tai: "Em cố ý dụ dỗ anh trong phòng tắm, không phải là muốn anh làm em sao? Hả? Làm tình với anh có sướng không?"

Tôn Dĩnh Sa ở tư thế này rốt cục cũng không chịu nổi mà phát ra một tiếng "Ưm~" đầy khoái cảm. Tiếng kêu ngọt ngào khiến Vương Sở Khâm nhất thời dao động, khóe mắt đỏ bừng. Nhớ lại thân phận mơ hồ và không rõ ràng của họ lúc này, cảm giác đạo đức bỗng nhiên biến mất, lời nói của anh cũng càng lúc càng trở nên lạc lõng: "Bị bạn trai cũ làm tình có sướng không? Cứ như vậy mà không thỏa mãn, lại còn chạy đến nhà bạn trai cũ cầu xin sao? Nói đi chứ!"

Mặc dù biết rằng anh không cố ý, nhưng cuộc yêu bắt đầu quá đột ngột, không có âu yếm hay những cái hôn ngào ngào, chỉ có sự chiếm hữu và đòi hỏi không ngừng, hoàn toàn khác biệt với sự dịu dàng cách đây hai tháng. Tuyến phòng thủ của Tôn Dĩnh Sa cuối cùng đã sụp đổ trước đợt tấn công của Vương Sở Khâm, cô khẽ "hức" một tiếng nức nở. Nghe thấy tiếng khóc của người dưới mình, Vương Sở Khâm cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Cũng không quan tâm đến việc bản thân có thoải mái hay không, anh rút ra và xoay người Tôn Dĩnh Sa lại hướng về phía mình.

"Đô Đô". Nhìn thấy Tôn Dĩnh Sa khóc như mưa, anh vô thức gọi tên thân mật của cô. Khi nghe thấy cái tên đó, nước mắt của Tôn Dĩnh Sa lại càng trào ra nhiều hơn. cô dang hai tay ra như muốn anh ôm và khóc: "Anh... ôm em đi... Em không thích, từ phía sau, từ phía sau..."

Chỉ trong giây lát, mọi cảm giác bực bội cũng như dục vọng của Vương Sở Khâm đã giảm đi phần lớn, anh lập tức ôm Tôn Dĩnh Sa vào lòng, vỗ về cô như vỗ về một đứa trẻ và nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi, Sa Sa, là do anh nói quá lời. Xin lỗi... xin lỗi."

Tôn Dĩnh Sa tựa đầu vào vai anh, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, khiến tim anh nhói đau. Anh không thể không thỏa hiệp, càng không thể không yêu cô. Cô cứ dựa vào việc anh thích cô mà hết lần này đến lần khác thử thách giới hạn của anh. Nhưng đúng như anh từng nói, anh muốn cô chiến thắng, bất kể khi nào.

Sau một sự gián đoạn mãnh liệt và khó hiểu, cả hai đều có chút xa cách bề ngoài, không biết nên tiếp tục thế nào. Dường như họ đã trở lại như trước kia, cơ thể và tâm hồn hòa quyện, đắm chìm trong yêu thương và đam mê. Trong từng nụ hôn, họ thổ lộ tình yêu dành cho nhau. Tôn Dĩnh Sa yêu Vương Sở Khâm, cô luôn yêu anh.

Lần cuối cùng của họ là trong phòng tắm, Tôn Dĩnh Sa nằm trong bồn nước ấm, mơ màng buồn ngủ. Vương Sở Khâm như mọi khi, nhẹ nhàng giúp cô làm sạch toàn thân, sau đó bế cô lên giường. Họ vẫn ôm nhau ngủ say như những đôi tình nhân trong lúc tình yêu đang nồng nàn nhất. Tôn Dĩnh Sa ôm eo anh một cách tin tưởng, đầu tựa vào cánh tay anh. Vương Sở Khâm thì nhẹ nhàng hôn lên trán cô, vừa thương yêu vừa chân thành.

Cảm nhận được hơi thở đều đặn của người bên cạnh, Tôn Dĩnh Sa tinh nghịch mở hé một mắt, đưa mắt nhìn xung quanh rồi lại thỏa mãn chìm vào giấc ngủ. Cô biết mình dựa vào tình cảm của anh mà vô tư lự, nhưng cũng muốn nói với anh rằng, tình yêu của cô có thể khiến anh không còn phải băn khoăn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com