TruyenHHH.com

Shao Jian The King Does Not See The King

Máu, một vũng máu đỏ tươi. Cậu điên cuồng cố gắng dùng tay chặn nó lại, nhưng tầm nhìn của cậu ngày càng mờ đi, màu đỏ chói lóa dường như sắp lấy đi mạng sống của hắn.

Trong đầu Giản Tuỳ Anh vẫn không thể kiềm chế được việc diễn lại cảnh đó.

Nỗi sợ hãi, tức giận và tự trách bản thân trong khoảng khắc lúc đó gần như nuốt chửng cậu như vực thẳm. Nghe thấy tiếng hét của tài xế, tiếng chuông báo động 120 và câu hỏi của y tá, cậu không biết phải phản ứng thế nào, chỉ vô thức nắm chặt bàn tay lạnh giá của Thiệu Quần. Cậu sợ chỉ cần buông tay một giây thôi thì con trai ấy sẽ biến mất khỏi tầm mắt của cậu.

Có lẽ là một loại phản ứng căng thẳng nào đó, Giản Tuỳ Anh đã gọi tên Thiệu Quần không biết bao nhiêu lần. " Anh là đồ ngốc à", "Tại sao lại muốn chặn giúp tôi", " Anh cứ mặc kệ con mẹ tôi đi", " Anh phải thở, phải cố gắng chiến đấu", "Đừng nhắm mắt"... Nhưng cậu không thể phát ra âm thanh nào, nước mắt dường như đã khô cạn, không thể rơi được một giọt nào.

Giản Tuỳ Anh không thể chấp nhận bất cứ điều gì nguy hiểm xảy ra với Thiệu Quần, cậu ghét tại sao mình không phát hiện ra mối nguy hiểm trước và tại sao cậu không bảo vệ Thiệu Quần.

Cửa phòng mổ mở ra, bác sĩ phẫu thuật phụ trách nói rằng bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng do mất quá nhiều máu và vết thương tương đối sâu, vẫn cần nghỉ ngơi để hồi phục.

Giản Tuỳ Anh cuối cùng cũng hoàn hồn, cậu ngồi xổm ở tầng dưới bệnh viện, hút thuốc rất lâu, đã mấy giờ trôi qua, tay cậu vẫn hơi run. Không biết là do tức giận bản thân hay do chính bản thân quá sợ hãi.

Ngày hôm sau, Tướng Thiệu và các chị gái của hắn đến, cùng với hai y tá cao cấp, Thiệu Quần vẫn chưa tỉnh lại, Giản Tuỳ Anh cúi đầu thú nhận với gia đình Thiệu như một đứa trẻ đã làm sai điều gì đó.

Cậu đã nhờ người tìm hiểu, một công ty đã thất bại trong cuộc đấu thầu trước đó không thể chịu được sự đàn áp liên tục của Giản Tuỳ Anh nên đã có ý định trả thù cậu, nhưng không ai ngờ rằng cuối cùng người chịu hậu quả lại là Thiệu Quần.

Thư ký nói công ty này có tiền án, thường mọi mâu thuẫn làm ăn thì bọn họ sẽ dùng bạo lực để giải quyết. Ở chiến trường bao năm nhưng Giản Tuỳ Anh chưa từng thấy một cuộc trả thù thực sự nào.

Tướng Thiệu nhìn giường bệnh, bảo bọn họ nhanh chóng nắm bắt thời gian để giải quyết ổn thỏa sự việc. Tuy rằng vốn là vì Giản Tùy Anh, nhưng người bị tổn thương vẫn là người nhà Thiệu gia, chuyện này nhất định không thể giao cho người khác.

Trước khi rời đi, Thiệu tướng quân dường như mới nhớ tới sự hiện diện của Giản Tùy Anh, quay đầu lại nhìn cậu: "Tùy Anh, ta rất cảm động khi Thiệu Quần có thể nói về nghĩa tình huynh đệ như vậy, hy vọng cậu là một người bạn xứng đáng khiến nó phải đánh đổi cả đời"

Giản Tuỳ Anh dù có tài hùng biện đến đâu, cậu cũng không biết nên nói gì cho thích hợp vào lúc này, lời nói của Thiệu tướng quân nặng hơn ngàn cân, áp bức đến mức khiến cậu khó thở.

Mặc dù đã có y tá đi cùng nhưng Giản Tuỳ Anh vẫn ở lại phòng bệnh thêm một ngày đêm nữa, sáng ngày thứ ba, Thiệu Quần từ từ tỉnh dậy, bàn tay đang nắm nhẹ cử động, Giản Tuỳ Anh cũng thế mà nhanh chóng tỉnh giấc.

"Nước..." Thiệu Quần khó khăn nói.

Y tá bên cạnh cẩn thận đưa nước đến miệng Thiệu Quần, Giản Tùy Anh nhận ra, nhanh chóng buông bàn tay vẫn đang đan vào nhau của hai người ra.

Uống thêm mấy ngụm cháo, Thiệu Quần cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn, nhìn bộ dạng nhợt nhạt xấu hổ với quầng thâm to tướng dưới mắt của Giản Tuỳ Anh, chậm rãi nói: "Lần này anh sẽ không để em phải chịu thiệt thòi."

Giản Tùy Anh chớp chớp mắt, sương mù nhanh chóng làm mờ đi tầm nhìn của cậu, vừa rơi nước mắt vừa chửi: "Anh đang nói nhảm cái gì vậy? Anh có biết tôi sắp bị anh hù chết không..."

Thiệu Quần giơ tay lên lau nước mắt cho cậu, hắn nghĩ thầm: "Không biết sao đứa trẻ mau nước mắt thế?". Chậm rãi nói :"Được rồi, thế này không phải anh đang rất tốt sao?"

"Nếu anh thật sự xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ không bỏ qua." Đưa mười người cho nhà họ Thiệu gia không đủ khả năng trả cho một con trai cưng như Thiệu Quần.

"Thật cảm động, bước tiếp theo là sẽ lấy thân thể để báo đáp?" Thiệu Quần vẫn muốn trêu chọc

"Bước tiếp theo là mở đầu anh ra xem trong não chứa thứ gì, tôi có đáng để anh làm ra hành động điên cuồng không?" Giản Tùy Anh vẫn không nhịn được, thậm chí tưởng tượng đến kết cục xấu nhất có thể xảy ra.

"Rất xứng đáng, nếu em phát hiện ra trước thì cũng sẽ làm vậy, phải không?" Thiệu Quần thì thào nói.

Giản Tùy Anh im lặng, tham lam nhìn khuôn mặt Thiệu Quần, cảm nhận nhiệt độ cơ thể hắn, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói: "Đau không?"

"Vẫn còn đau. Đau quá. Anh phải làm sao đây?" Thiệu Quần cau mày và cười toe toét.

Giản Tuỳ Anh không muốn quan tâm Thiệu Quần nói là thật hay giả, dù sao nếu bây giờ cậu không làm gì đó, trái tim cậu sẽ đau chết mất.

Không để ý đến y tá vẫn đứng gần đó, Giản Tuỳ Anh chậm rãi nghiêng người, sờ đôi môi tái nhợt thiếu sức sống của Thiệu Quần đặt một nụ hôn vô cùng dịu dàng.

Cậu áp môi vào Thiệu Quần, lẩm bẩm: "Tôi phải làm sao đây, tôi nợ anh quá nhiều, hiện tại thật sự vẫn chưa trả đủ."

Thiệu Quần dụ dỗ Giản Tùy Anh, hôn sâu hơn: "Vậy thì đừng đáp lại, anh đã nói có thể chiều chuộng em cả đời mà."

Đây chính là lời Thiệu Quần nói với cậu khi mới hai mươi tuổi, cậu không nhớ được sự tình, Giản Tùy Anh còn tưởng rằng hắn đang đánh rắm, loại người như bọn họ sẽ không bao giờ giao phó mạng sống của mình cho người khác như kẻ ngu ngốc vậy.

Không phải cậu nhiều năm như vậy không cảm nhận được sự sủng ái của Thiệu Quần, chỉ là Giản Tùy Anh vẫn luôn né tránh, phớt lờ, tự nhủ rằng đó chỉ là do bốc đồng của tuổi trẻ, nhưng bây giờ đã đến mức này, cậu không còn cách nào nữa thu mình vào trong vỏ bọc và giả làm vị vua thứ tám.

"Tôi về công ty xử lý một số việc, lát nữa sẽ quay lại tìm anh." Giản Tùy Anh đứng dậy, nói thêm vài câu với y tá trước khi rời đi.

Nhìn thấy bóng dáng Giản Tuỳ Anh hoàn toàn biến mất khỏi phòng bệnh, Thiệu Quần lộ ra vẻ mặt đau đớn, trên trán chậm rãi đổ một tầng mồ hôi lạnh. Thuốc tê đã hết tác dụng, vết thương đau như kim châm theo nhịp thở lên xuống.

Trong khoảng thời gian này, Giản Tuỳ Anh chạy qua lại công ty và bệnh viện, gần như không bao giờ trở về nhà, nên công việc nào không mấy quan trọng, đơn giản sẽ được đưa đến bệnh viện để làm, chen chúc trên chiếc giường nhỏ của hắn, gõ máy tính lách cách.

"Em về làm việc của em đi, không cần phải đến thường xuyên đâu."

Giản Tùy Anh trả lời ngắn gọn: "Im đi."

Thiệu Quần chậm rãi phun ra một câu: "Việc này anh không có trách em nên em không cần phải cảm thấy áy náy, mỗi ngày lăn lộn nhiều như vậy không thấy mệt mỏi sao?"

Giản Tùy Anh cố gắng hết sức để đè nén cảm xúc đang dâng trào: "Thiệu Quần, anh không thực sự cho rằng tôi chỉ cảm thấy có lỗi với anh thôi, phải không?"

Thiệu Quần mở miệng không nói gì, Giản Tùy Anh cũng ngừng giải thích, kỳ thật bọn họ đã biết ý tứ của câu này.

Trước khi rời đi, Giản Tùy Anh đứng trước giường bệnh nghiêng người hôn lên mí mắt mỏng manh của Thiệu Quần, "Hôm nay ăn ngoan, đừng làm tôi lo lắng, có nhớ tôi thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện cho tôi."

Khác với ưu ái thiên vị của Thiệu Quần, sự sủng ái của Giản Tuỳ Anh giống như một tấm lưới kín gió khiến con người không thể thoát ra khỏi nó.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com