TruyenHHH.com

Seyoon Vay Khong Can Roi Khoi Anh

Lâm Duẫn Nhi "....."

Tươi cười nháy mắt biến mất.

Phòng nghỉ một mảnh tĩnh mịch. Cô đứng tại chỗ cùng Ngô Thế Huân hai mặt mà nhìn nhau. Trong đầu không chịu khống chế mà hiện ra:

"Không được dùng tên anh giả danh lừa bịp người khác"

"Nếu dùng thì sao?"

"Anh đánh em"

.......

Lâm Duẫn Nhi cẩn thận nuốt một ngụm nước bọt, lui về sau một bước.

Lại bị anh một tay túm lại.

Tay của anh vào mùa lạnh cũng nóng bừng. Anh chỉ ngắn ngủi cầm ở cổ tay cô một chút. Sau đó hơi cúi đầu, thấp giọng hỏi:

"Có lạnh không?"

Khí nóng từ anh truyền đến bên tai cô. Lâm Duẫn Nhi giật mình một cái

"Không. Không lạnh"

Mọi người nhìn trừng trừng vào cảnh này. Mạnh Viện cũng kìm lòng không được mà ngừng thở.

"Được rồi" Ngô Thế Huân lại không nói thêm cái gì. Tiến lên một bước nhặt cái áo lông của cô đặt ở trên ghế lên.

Mũ đen nữ sinh thấy anh đối diện đi tới, trước mắt sáng ngời "Ngô Thế Huân, anh...."

Ngô Thế Huân liếc xéo cô ta một chút, rõ ràng không hề nói gì. Cô ta vẫn không tự giác bị ánh mắt kia đánh tới co rụt lại.

Nhưng mà nhìn anh cầm lấy chiếc áo sau đó muốn đi, cô ta vẫn là không cam lòng

"Ngô Thế Huân! Toàn trường đều biết anh không có em gái. Mà với gia cảnh của anh, người trong nhà làm sao có thể cho phép anh cùng những nữ sinh khác cùng một chỗ! Cô ta vừa mới nói những lời như vậy, rõ ràng đều là lừa..."

"Tôi xác thực không phải là anh trai cô ấy" Ngô Thế Huân đánh gãy lời nói của cô ta, giọng nói nhàn nhạt.

"Ha. Em đã nói" Mũ đen hừ nhẹ, khiêu khích nhìn về phía Lâm Duẫn Nhi "Cô ít nói tại chỗ này..."

"Trên thực tế..."

Ngô Thế Huân lần thứ hai mặt không thay đổi mà cắt ngang.

Anh sải bước trở về. Đem áo khoác lông tỉ mỉ mà mặc lên cho Lâm Duẫn Nhi. Sau đó lại giúp cô mang khăn quàng cổ cùng gang tay, mới trầm giọng nghiêm túc nói

"Tôi là ba của cô ấy"

***

Đi ra bên ngoài hội trường. Bầu trời bị mây che lấp. Gió lạnh hướng mặt mà đánh tới.

Lâm Duẫn Nhi mặc áo lông thật dày, sụp đổ mà bụm mặt.

"Được rồi" Ngô Thế Huân lấy một loại tư thái giống như người từng trải, nhìn mọi chuyện đều đã quen nói "Không phải chính em nói nhận anh làm ba sao?"

"......."

Đây là hoàn cảnh không giống có được không???

Lâm Duẫn Nhi uể oải vài phút, ngẩng đầu:

"Nhưng mà anh gọi em ra đây làm gì?"

Anh bỏ qua ánh mắt một bên, có chút lúng túng

"Đi ăn cơm"

"....."

Trên thực tế, nửa đêm hôm đó, Ngô Thế Huân nói xong "Anh ăn nhiều chết no rồi" liền đến ngày thứ hai đã muốn đi tìm Lâm Duẫn Nhi làm hòa.

Nhưng anh lại không tìm thấy lý do.

Trực tiếp đi xin lỗi giống như có vẻ vô cùng đánh mất giá trị con người.

Anh mất hồn mất vía mấy ngày. Hôm đó Tống Hựu Xuyên đến tìm anh. Anh đang ở nhà vệ sinh bóp kem đánh răng nhiều lần. Cậu ta liền tò mò hỏi. Một lúc anh mới thốt ra hoàn chỉnh câu chuyện.

Sau đó tiểu cơ hữu liền bùng nổ.

"Cậu có phải có bệnh hay không?"

"....."

"Em gái Lâm Duẫn Nhi là người có tính tình tốt như vậy, vậy mà cậu đều có thể làm cho người ta phát bực?" Tống Hựu Xuyên chân tình mà thực lòng, vô cùng đau đớn nói

"Cậu cho cậu là cái gì? Rồng phun lửa sao? Còn cô ấy là cái gì? Bình cứu hỏa của cậu?"

"....."

Ngô Thế Huân lăn qua lộn lại mà suy nghĩ mấy ngày.

Cảm thấy cậu ta nói cũng có đạo lý.

Đúng là anh không giải thích được khi đó gọi cô xuống dưới, không giải thích được mà mua đồ ăn cho cô, lại không giải thích được mà bắt cô ăn.

Anh nghĩ cô có thể hiểu được anh đang muốn an ủi cô nhưng hiện tại xem ra. Là anh đã đánh giá cô quá cao.

Thế là anh muốn đi tìm cô gái ngốc này giải thích.

Lại bị Tống Hựu Xuyên nhàn nhạt gọi lại

"Đừng đi"

Anh không hiểu "Sao?"

"Nếu tôi là cô ấy, tôi khẳng định đem cậu kéo vào danh sách đen, nghĩ cậu bị bệnh tâm thần"

"....Tôi trước đem cậu kéo vào danh sách đen"

Ngô Thế Huân chưa từ bỏ ý định. Ngày lễ kỷ niệm thành lập trường liền gửi tin nhắn cho Lâm Duẫn Nhi, hỏi cô diễn tập đã ăn trưa chưa. Có cần anh mang đồ ăn đến cho cô không.

Nhưng mà anh đợi một buổi sáng cũng không có người trả lời.

Chờ đến giữa trưa, di động vẫn cứ yên lặng như gà.

Tống Hựu Xuyên cười nhạo "Xem đi. Tôi đã nói mà"

Anh lấy một quyển sách đập cậu ta.

Thế là Ngô Thế Huân tức hộc máu mà đến phòng nghỉ hội trường.

Vừa vào cửa lại vừa vặn đụng đến một màn kia.

"A...anh gửi tin nhắn cho em sao?" Lâm Duẫn Nhi từ trong túi áo lông lấy ra điện thoại di động "Thật xin lỗi. Bây giờ em mới thấy"

Cô gái nhỏ mềm nhũn. Nửa gương mặt núp sau chiếc khăn quàng cổ. Trên đầu không biết trang trí cái gì, nhìn giống như giọt nước mưa hình ngọc bích. Theo mỗi bước đi mà lóe lên một cái.

"Em...." Anh chần chờ liếm liếm môi, không xác định hỏi "Không giận anh?"

"Ngô Thế Huân" Lâm Duẫn Nhi nhăn mũi, nhỏ giọng chỉ trích "Anh thật sự rất là kỳ lạ"

Ngô Thế Huân có chút khổ sở.

Anh biết.

"Nhưng mà quên đi" Hơi ngừng, Lâm Duẫn Nhi biểu hiện vô cùng rộng lượng, vui vẻ mà nói "Chúng ta cũng không phải là người yêu. Ngày đó trở về sau em đã suy nghĩ, làm em gái không nên vì loại chuyện này mà đau đầu"

Ngô Thế Huân "...."

Một thanh đao tám mươi mét ngay ngực mà xuyên qua.

Anh cũng không biết bản thân gần đây bị làm sao. Không giải thích được, chỉ nghe cô nói loại lời nói như thế này. Trong bụng lại liền nổi lên một trận chua xót.

"Chúng ta đi ăn cái gì?" Dù sao cũng đã đi ra ngoài, Lâm Duẫn Nhi cũng không tính toán quay vào lại "Nhưng mà không thể đi quá xa. Em phải quay lại trước khi buổi lễ bắt đầu"

"Đi ăn mỳ đi" Mỳ có nước có thể sưởi ấm cho bụng, ăn cũng nhanh.

Lâm Duẫn Nhi không dị nghị gì, hai người sánh vai hướng nhà ăn mà đi tới.

Đi được một đoạn đường, Ngô Thế Huân không nhịn được "Bạn nữ vừa rồi hẳn là đến từ trường bên ngoài"

Lâm Duẫn Nhi sửng sốt một chút, chậm rì rì nói "A...Em đã nói mà"

Chỗ nào mà lại có nhiều yêu mà quỷ quái như vậy.

Qua một lúc lại thấy cô không nói chuyện. Ngô Thế Huân lại nhịn không được, cứng nhắc hỏi

"Em còn gặp qua chỗ khác sao?"

Cùng lần gặp trước ở phòng tự học, anh tổng cộng gặp qua được hai lần.

Lâm Duẫn Nhi hiện tại chưa học được những kỹ năng ứng phó, anh sợ người khác sẽ bắt nạt cô.

"Hẳn là..." Cô nghiêm túc suy tư một trận "Không có"

Cuộc sống cấp ba của cô gió yên biển lặng, cũng không có nhiều chuyện loạn như hồi học tiểu học.

Sau đó cô lại không nói chuyện nữa.

Ngô Thế Huân không hiểu sao khó chịu, do dự nửa ngày, có chút thẹn thùng

"Em...thật sự là nghĩ như vậy?"

"Em nghĩ như thế nào..."

Lâm Duẫn Nhi cảm thấy hôm nay Ngô Thế Huân nói có chút nhiều. Bình thường anh luôn nói cô ngậm miệng. Cho nên hôm nay cô vô cùng phối hợp không nói, đổi lại anh bắt đầu lải nhải lẩm bẩm.

Cô ngẩng đầu một cái, liền thấy anh biểu hiện có chút do dự xoắn xuýt.

Lâm Duẫn Nhi sửng sốt một chút. Đột nhiên hiểu ra.

Cô nhanh chóng giải thích

"Không phải...không phải. Em không có nghĩ như vậy. Em không muốn lấy tên anh để lừa dối người khác. Em chỉ là...chỉ là đặc biệt thuần túy nhìn bạn nữ kia khó chịu, cho nên em...."

Ngô Thế Huân cảm giác lần thứ hai bị đại đao tám mươi mét xuyên qua ngực "....."

Anh hai lần bị đao xuyên qua. Hít sâu ba cái. Một lần lại một lần không ngừng ở trong đầu lặp lại lời dặn dò của Tống Hựu Xuyên "Đối với con gái phải ôn nhu một chút"

Nửa ngày mới miễn cưỡng cười nói:

"Em về sau không cần ở trong trường học gọi anh là anh trai"

"Vì sao?"

"Anh nghe khó chịu" Ngô Thế Huân mặt mang theo nụ cười cứng nhắc, gằn từng chữ một

"Tựa như bị người đâm từng đao từng đao vào trái tim, mỗi lần một đao, em biết chứ?"

"....."

***

Hai người đi đến nhà ăn. Lâm Duẫn Nhi đứng trước quầy bán đồ ăn mà chỉ một lớn một nhỏ mua hai bát mỳ. Ngô Thế Huân bước lên trước một bước

"Dùng thẻ ăn của anh đi"

Lâm Duẫn Nhi không từ chối "Vậy lần tiếp theo em mời anh"

Anh không nói chuyện mà hai tay bưng bát mỳ đặt lên bàn ăn.

Lúc anh bưng mỳ thì Lâm Duẫn Nhi lấy ở trong tủ hai đôi đũa. Lau sạch sau đó đưa cho anh một đôi.

Hai người mỗi người phân một việc, giống như tự nhiên mà vô cùng ăn ý với nhau.

Ngô Thế Huân không hiểu sao. Tâm tình đột nhiên tốt lên.

Nhưng mà giây tiếp theo, một đôi chân dài bước đến bên cạnh anh.

"Ngô Thế Huân"

Ngô Thế Huân không ngẩng đầu. Lâm Duẫn Nhi hư tình giả ý mà chào hỏi

"Đàn chị"

Lê Tịnh Sơ cười cười, cầm lấy bình đồ uống ở bên cạnh cô ngồi xuống

"Hiện tại đã gần ba giờ rồi, sao hai người lại ăn giờ này?"

Ngô Thế Huân hời hợt:

"Cậu cũng ba giờ đến nhà ăn?"

Kỷ niệm ngày thành lập trường nên được nhà trường cho nghỉ nửa ngày. Lê Tịnh Sơ cũng không để ý đến thái độ lãnh đạm của anh.

"Tớ đến cửa hàng tiện lời mua đồ dùng trang trí trong phòng học. Sau đó ghé vào đây tiện đường mua nước uống"

Lâm Duẫn Nhi "Ồ"

Tỏ vẻ cô đã hiểu.

"Mấy ngày trước chị có nghe nói, trường học muốn mời một giáo viên ngữ văn rất giỏi đến dạy cho học sinh cách viết như thế nào trong cuộc thi văn học" Lê Tịnh Sơ dừng một chút, hỏi "Nhi Nhi có phải cũng tham gia vào cuộc thi văn học trẻ không?"

"Vâng" Lâm Duẫn Nhi hàm hồ trả lời "Khối em có rất nhiều người vào vòng bán kết"

Cuộc thi văn học trẻ chia ra làm ba vòng. Theo thứ tự từ vòng loại đến chung kết. Đấu vòng loại cơ hồ không bị loại nhiều, nhưng vòng bán kết bị loại đến chín mươi chín phần trăm.

Lê Tịnh Sơ cười nói "Vậy là rất lợi hại rồi"

Ngô Thế Huân cười khẽ "Không phải cậu lợi hại hơn sao?"

"....."

"Năm nay Lâm Duẫn Nhi lần đầu tiên tham gia cuộc thi" Ngô Thế Huân không chút để ý đem thịt trong bát mình cho Lâm Duẫn Nhi "Không thể so với cậu đã có kinh nghiệm tham gia sáu năm được"

Lê Tịnh Sơ sắc mặt thay đổi.

"Không cần cho em...." Lâm Duẫn Nhi bưng cái bát tránh anh, nhỏ giọng nói "Ăn nhiều lát nữa em không múa được..."

Lê Tịnh Sơ sắc mặt lại thay đổi một lần nữa.

Phía trước chuyện về bức thư, Ngô Thế Huân sau cũng không muốn truy cứu nữa.

Anh cái người này trong ngày thường chính là lười biếng. Chuyện không có quan hệ gì với mình thì liền nhìn một chút đều là thừa thãi. Đến cái chuyện này xảy ra, anh vẫn là lười nói chuyện với cô ta.

Về sau ở trên lớp học, anh càng thêm tích chữ như vàng. Một câu cũng có thể rút ngắn lại thành một từ, một chữ mà bật ra.

Cô ta liên tục đối với người ngoài xưng rằng bản thân là bạn tốt của Ngô Thế Huân. Nhưng anh hiện tại đến một câu đầy đủ cũng chẳng muốn nói với cô ta.

Cô ta xấu hổ cực kỳ.

"Ăn nhanh lên" Ngô Thế Huân cúi đầu dặn Lâm Duẫn Nhi "Ăn nhanh còn đi đến hội trường"

Toàn bộ quá trình đều xem như Lê Tịnh Sơ không tồn tại.

Lê Tịnh Sơ chán ghét nhất chính là bị người ta làm lơ mình. Cô ta nhìn Lâm Duẫn Nhi, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó.

"Đúng rồi Nhi Nhi" Cô ta cười hỏi "Chị nghe nói giáo viên kia trước ở trường tiểu học Nhất Trung. Không phải em lúc trước học ở đó hay sao? Có nghe qua hay không giáo viên nào dạy ngữ văn tốt không?"

Tay Lâm Duẫn Nhi cầm đũa dừng lại.

Nhưng cũng chỉ là dừng một chút, lập tức vùi đầu

"Không. Em không ở trường tiểu học Nhất Trung. Em không học qua tiểu học"

"....."

Lê Tịnh Sơ lần đầu tiên không tiếp được chủ đề, tươi cười cứng đờ trên mặt.

Ngô Thế Huân "Phụt" cười khẽ một tiếng "Đúng là không sai biệt lắm"

Ngữ khí lười biếng, cũng không biết là hướng về ai nói.

Lê Tịnh Sơ còn nghĩ muốn mở miệng, chuông học liền vang lên.

"Mình trước về trang trí phòng học một chút. Không thể cùng các cậu nói chuyện" Cô ta đứng lên, mỉm cười nói "Tạm biệt"

"Tạm biệt"

Lâm Duẫn Nhi lễ phép trả lời. Cô ngẩng đầu. Không tự giác mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lê Tinh Sơ.

"Không cần quá để ý cậu ấy" Ngô Thế Huân cho rằng cô đang suy nghĩ lời nói của Lê Tịnh Sơ, rũ mắt nhìn cô, nhàn nhạt nói "Người cao ngạo thích nhất là chinh phục đồ vật khó lấy được. Chỉ có giẫm ở trên đầu người khác, mới có thể thu được cảm giác ưu việt không ai bì nổi"

Nhưng đúng lúc, anh cũng là người cao ngạo.

Cho nên anh không chịu nổi. Anh nhất định phải oán trở lại.

Lâm Duẫn Nhi suy xét một trận

"Em biết"

Cho nên lúc trước anh vẫn luôn oán Lê Tịnh Sơ cũng không phải là không có nguyên do.

Trên đời này có người trời sinh hấp dẫn lẫn nhau thì nhất định cũng sẽ có người trời sinh bài xích lẫn nhau.

Bất quá....

Lâm Duẫn Nhi suy luận, lập tức nghĩ tới một vấn đề khác

"Cho nên anh vừa mới.....đem thịt trong bát đưa cho em. Là đặc biệt làm cho chị ấy xem?"

"....."

"Vậy em đem thịt trả lại cho anh. Em vẫn chưa ăn nó"

"...."

Nói xong, cô thật sự cúi đầu. Rất nghiêm túc mà đem thịt đưa qua

"Em nhớ lúc nãy mấy miếng thịt anh đưa cho em đều ở....."

Ngô Thế Huân không thể nhịn được nữa, lập tức trở mặt

"Ăn không hết liền hướng vào bát người khác mà ném. Thói quen nát này học ở đâu ra. Chính em ăn! Đừng đưa cho anh!"

"....."

Cái này không phải là anh đưa cho em sao???

***

Ngô Thế Huân kỳ thực chưa thấy qua Lâm Duẫn Nhi múa lần nào.

Dì của Lâm Duẫn Nhi ở phía nam là người múa về nhạc cổ điển. Là một người gần trung niên chưa lập gia đình. Vì không có gia đình con cái nên đem bản thân mình cả đời đều dâng hiến cho vũ đoàn.

Trong ba bức thư Lâm Duẫn Nhi viết cho anh. Cả ba bức đều nhắc tới vị thần tiên cô cô này.

Bà đối với Lâm Duẫn Nhi rất tốt. Đem cô nâng ở lòng bàn tay mà sủng như con gái mình. Cho nên lúc Lâm Duẫn Nhi đưa ra thỉnh cầu

"Có thể mang cô đi múa cùng hay không?"

Bà suy nghĩ một chút liền đáp ứng.

Nhưng mà vũ đạo múa rất khó. Có một lần bà lo lắng Lâm Duẫn Nhi thân thể ăn không tốt. Cho nên thỉnh thoảng mới mang cô lên vũ đoàn, rồi chỉ cho cô một vũ điệu đơn giản.

Nhưng Lâm Duẫn Nhi lại hoàn thành rất khá.

"....Về phương diện khác, em cảm thấy chính mình thân thể cũng tốt lên rất nhiều. Không chỉ là vì khí hậu" Ở trong thư cô viết "Cho nên có lẽ....theo nghĩa rộng mà nói thì múa cũng có thể xem là một loại vận động. Lúc trước nếu như em siêng năng rèn luyện. Nói không chừng tố chất thân thể cũng sẽ không kém như vậy. Ha ha ha ha"

Cho nên Ngô Thế Huân đặc biệt chờ mong cái tiết mục này.

Tuy nhiên anh chờ cả đêm lại không thấy đâu.

Lâm Duẫn Nhi trước đó đề cập qua với anh. Tiết mục của cô ở phía sau. Đến tận gần cuối chương trình.

Nhưng mà chờ lâu như vậy, anh có chút mất kiên nhẫn.

Nhất là bên người anh Tống Hựu Xuyên đã bắt đầu chơi game. Quanh mình ngoại trừ các bạn học đang làm bài tập. Còn nổi lơ lửng loại người làm cho người ta muốn xách lên đánh cho một trận tơi bời đang thảo luận:

"Cái lễ kỷ niệm thành lập trường thật là phiền. Chiếm dụng thời gian chúng ta còn không nói. Bài tập cũng không hề thiếu đi, tôi còn muốn trở về làm bài tập toán đây...Mấy cái tiết mục tài năng này khi nào mới xong? Hằng năm đều giống nhau, có gì sai biệt mà diễn chứ"

"Mình lúc trước xem tiết mục đơn liền biết rất nhàm chán lại không nghĩ nhàm chán tới như vậy...Cũng không biết khi nào mới có thể đi"

"Mình mẹ nó đều muốn ngủ thiếp đi...Cái tiết mục này là diễn cái gì, hát về quê hương sao?"

......

Lão đại Ngô Thế Huân trong lòng cũng nổi lên ưu sầu nhàn nhạt

Anh cầm điện thoại ra. Nghĩ muốn nhắn tin hỏi cô gái cừu non một chút. Đến khi nào mới thấy tiết mục của cô.

Giây tiếp theo, MC giới thiệu chương trình. Đèn sau sân vận động một hàng tối đi.

Anh liền giật mình, không tự giác ngẩng đầu lên.

Ánh sáng yếu dần. Một đạo ánh sáng ấm áp theo trung tâm sân khấu mà rơi xuống. Vòng sáng chậm rãi di động. Đem chiếc váy dài màu xanh nhạt của thiếu nữ bao trùm trong đó.

Cô đưa lưng về phía khán đài. Chân sau quỳ xuống đất. Bắp chân cùng thân trên kết hợp. Khúc nhạc nhẹ nhàng êm ái vừa qua đi, cô chậm rãi đứng lên.

Vòng eo mềm mại, tay áo bay lên.

Sau đó động tác của cô như nước chảy mây trôi lưu loát mà sinh động, hòa cùng âm nhạc cổ điển rơi xuống đất.

Ngô Thế Huân ngừng thở.

Anh không xem qua múa cổ điển như thế nào, càng không xem qua Lâm Duẫn Nhi múa.

Cho nên không biết....

Cô nhảy lên một cái. Nhưng mà như vậy....

Như vậy...

Thật khiến cho người ta chỉ muốn đặt ở trong tay mà thưởng thức.

Ngô Thế Huân ánh mắt hơi trầm xuống.

Một giây sau, liền nghe được hàng phía trước các nam sinh thảo luận:

"Mẹ nó, cô gái này eo thật sự tinh tế. Cũng không biết sờ lên có cảm giác như thế nào..."

"Không phải chứ. Trường học của chúng ta? Trường học này khi nào lại có người như thế này?? Tôi ở chỗ này đợi ba năm cho tới giờ cũng chưa thấy qua. Cậu nói xem đây không phải là ảo giác phải không?"

"Nhìn giống như là lớp mười. Trên tiết mục bên trên viết có không?? Nhanh nhanh nhanh, mau đi nhìn xem. Trong vòng ba giây tôi muốn biết em gái này tên là gì?"

"Này này này, tôi nói không phải chứ, các cậu không cảm thấy trên lưng có chút lạnh sao? Chính là, bị cái gì nhìn chằm chằm giống như.....cái rắm, tôi vừa mới ngồi xuống liền trông thấy. Anh Huân ở ngay phía sau! Mẹ nó chứ trong mắt cậu ấy như quỷ đói vậy! Cậu quay đầu nhìn đi, tôi không dám nhìn!"

.....

Ngô Thế Huân thu hồi ánh mắt.

Lại lặng yên không tiếng động mà nhớ kỹ tên của vài người.

Tiết mục múa đơn rất nhanh kết thích. Âm thanh nhạc cổ cũng dần nhỏ lại. Lâm Duẫn Nhi cuối cùng dùng một động tác ở trên vũ đài dừng lại.

Toàn trường yên tĩnh ba giây.

Tống Hựu Xuyên hiện tại còn kịch liệt ngồi chơi game.

Ngô Thế Huân đột nhiên phiền não. Bỗng nhiên hướng đến màn hình điện thoại cậu ta mà vuốt một cái.

"Mẹ nó!" Tống Hựu Xuyên bất ngờ không kịp đề phòng "Không phải chứ. Đại ca à! Thời điểm mấu chốt cậu sờ tôi làm cái gì?"

Ngô Thế Huân nhìn chằm chằm sân khấu.

Tiếng vỗ tay như sấm vang lên. Toàn bộ ánh sáng đều tập trung trên người Lâm Duẫn Nhi. Cô gái nhỏ làn váy bay lên, ngọc bội trên eo nhỏ lay động. Người nhìn phá lệ gầy yếu.

Cô không thích hợp múa loại này.

Không biết tại sao, trong đầu Ngô Thế Huân đột nhiên hiện ra một ý nghĩ

–Cô hiện tại nhất định rất lạnh.

Cô cần được một loại động vật lông xù ấm áp ôm lấy mình.

"Ôi, tôi nói với cậu" Tống Hựu Xuyên cười hề hề "Tôi vừa mới một mình đánh, ba phút bị giặc đối diện giết. Gặp mặt e là đi lên một bộ mà mang đi. Tốc độ bắn máy bay này, so với lão tử tự sướng còn nhanh hơn"

Ngô Thế Huân suy nghĩ hơi chậm một chút, ánh mắt cũng không động.

Lại bắt được một từ mấu chốt.

"Bắn máy bay?" Anh chỉ nghe thấy nửa câu sau, cực kỳ khiếp sợ "Cậu mẹ nó ở trong hội trường ngồi bắn máy bay?"

Không đợi Tống Hựu Xuyên phản ứng, anh liền mạnh tay đẩy cậu ta một cái, vừa vội vừa tức, khó có thể tin "Tống Hựu Xuyên, cậu là đồ biến thái! Lâm Duẫn Nhi là em gái cậu. Cậu còn là con người sao?"

Tống Hựu Xuyên mờ mịt bất lực "Cậu đang nói cái gì?"

"Đừng nói lảng" Lão đại cau mày, ghét bỏ đá cậu ta "Nhanh vỗ tay"

Tống Hựu Xuyên biến thái mặt không biểu cảm bỏ điện thoại xuống, có lệ mà vỗ tay vài cái.

"Dùng sức vỗ! Giống như cậu dùng khí lực mà bắn máy bay vậy"

Tống Hựu Xuyên dùng sức: Bốp bốp bốp bốp.

Ngô Thế Huân quay đầu lại. Lâm Duẫn Nhi đã xách làn váy chạy mất.

Anh bỗng nhiên nhớ tới. Hôm nay sau khi ăn xong. Lúc anh đưa cô về hội trường. Cô đi vào mấy bước lại đột nhiên quay đầu.

"Đúng rồi. Ngô Thế Huân" Cô gái nhỏ lại gần, mắt mở to, mặt mũi tràn đầy mong đợi hỏi "Hôm nay váy của em đẹp sao?"

Ngô Thế Huân nhíu máy, cực kỳ qua loa mà trả lời "Liền như vậy đi"

Nhưng là hiện tại suy nghĩ một chút, chỉ cần nhớ lại những lời đó....

Trái tim của anh vậy mà lại đập nhanh hơn.

***

Nhưng mà người làm cho trái tim anh đập nhanh Lâm Duẫn Nhi. Hiện tại đang cuộn tròn ở cổng hậu trường. Tay cầm di động run run

"Viện Viện, cậu đang ở đâu?"

"Không phải...Mình gửi tin nhắn cho cậu rồi sao. Thầy Tôn vừa mới gọi mình, bây giờ đang ở trong văn phòng. Trong một chốc còn chưa xong" Mạnh Viện nóng nảy "Mình để áo lông của cậu ở trên sofa trong hậu trường. Rất dễ thấy mà. Cậu không phát hiện ra sao?"

"Không có" Lâm Duẫn Nhi cảm thấy bản thân như muốn đông lạnh chết ở chỗ này "Mình vừa đi phòng nghỉ. Balo cùng đồ vật đều không thiếu nhưng chính là quần áo trên sofa cùng trên bàn đều không có"

Mạnh Viện nghe ra âm thanh của cô không đúng "Đợi chút. Cậu đừng ngu ngốc. Dù phải đợi mình về cùng đi phòng nghỉ ngồi đợi. Cậu sao lại nghe tiếng răng va vào nhau vậy, cậu sẽ không đứng ở bên ngoài đấy chứ?"

"Không. Mình ở trong đại sảnh hội đường" Lâm Duẫn Nhi nghĩ thầm rằng cô không ngốc như vậy "Bởi vì trong phòng nghỉ cũng không có hơi ấm. Mình tìm vài vòng cũng không thấy phòng nào có điều hòa... Lại so với đại sảnh còn lạnh hơn cho nên mình liền ra ngoài"

Mạnh Viện "...."

Mạnh Viện bắt đầu mắng thô tục "Con mẹ nó, ai lại mẹ nó tiện tay như vậy. Phòng nghỉ điều hòa cũng tắt?"

Lâm Duẫn Nhi cố gắng co người lại. Hối hận mình bình thường không ăn nhiều một chút. Bằng không có thể dựa vài đó mà đốt mỡ chống lạnh.

"Nếu không thì vậy đi, cậu trước tìm một nơi nào ấm áp một chút đợi mình" Mạnh Viện đưa ra chủ ý "Mình nhớ được từ hậu trường sau khi ra ngoài...Chính là cửa sau hội đường, nơi đó có phòng của người bảo vệ. Trong phòng khẳng định có hơi ấm. Cậu trước đi chỗ ấy chờ một lúc. Mình xong liền lập tức đi tìm cậu"

Lâm Duẫn Nhi nhanh chóng nói "Cảm ơn cậu"

"Khách khí quá rồi đấy"

Lâm Duẫn Nhi bước nhanh đi trở về.

Tiết mục của cô ở phía sau. Múa xong liền chào cảm ơn mọi người. Sau khi gọi điện thoại, khán giả đã ra về gần hết.

Sau nửa giờ người điều khiển hậu trường sẽ tắt đèn. Lâm Duẫn Nhi từ cửa chính về sau đi lên trên bục. Trong hội trường khí người tản ra. Nhiệt độ giảm đột ngột có thể hà hơi thành sương.

Rõ ràng vừa mới biểu diễn còn không thấy lạnh mấy. Nhưng bây giờ Lâm Duẫn Nhi mặc một tầng váy lại cảm thấy bản thân như rơi vào Bắc Cực.

Cô cắn môi, bắt đầu chạy.

Trong lễ đường tiếng bước chân vắng vẻ quanh quẩn. Cô vừa chạy chưa được bao xa thì phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng người cao lớn chạy tới phía cô.

"Anh...."

Cô bỗng nhiên mở to mắt.

Cũng không kịp dừng lại —

Một giây sau, cô dẫm lên chiếc váy, mất thăng bằng, một đầu liền ngã vào trong ngực đối phương.

Đầu "Oành" một tiếng vang nhẹ đụng vào lồng ngực. Cô ngắn ngủi mà choáng váng một chút.

Tiếp theo là không khí cùng nhiệt độ ấm áp không ngừng truyền vào người cô.

Lâm Duẫn Nhi thân thể không chịu khống chế. Cả người chớp mắt trấn tĩnh lại. Thoải mái thở dài.

"Ôi..."

Cô không biết có phải trên người nam sinh vĩnh viễn đều ấm áp như vậy không.

Nhưng cô hiện tại cảm thấy. Chính mình giống như trong nháy mắt từ vùng Bắc Cực về vùng nhiệt đới.

Cô vui đến phát khóc.

Nhưng mà nguồn nhiệt ấm áp lão đại Ngô Thế Huân toàn thân cứng nhắc.

Anh đứng tại chỗ hít một hơi thật sâu. Dùng hết sức nhẫn nại, thấp giọng mắng

"Đứng lên"

Nói xong liền muốn đem cô từ trên người mình tóm xuống dưới.

Nhưng cô vẫn gắt gao ôm chặt anh, không nhúc nhích.

Ngô Thế Huân cùng cô giằng co ba giây.

Trong lòng cô gái nhỏ lạnh đến mức toàn thân run lên. Nửa ngày mới kéo tay áo anh. Chậm rãi ngẩng đầu.

Cô gái nhỏ vành mắt đỏ ửng, ủy khuất mà ba ba, ngữ khí vô cùng đáng thương nhỏ giọng thỉnh cầu

"Có thể...có thể đừng buông em ra được không? Trên người anh thật tốt, thật sự...ấm áp quá!"


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com