TruyenHHH.com

Seyoon Thich Em Nhu The

Trên đường tới nhà ăn, Lâm Duẫn Nhi kéo tay Ngô Thế Huân, đặc biệt tò mò hỏi: "Nhà ăn ở đây có ngon không? Có phải cái gì cũng có không anh?"

"Chắc chắn, trước đây anh đều ăn ở đây." Lúc trước Lâm Duẫn Nhi không mang cơm cho anh, Ngô Thế Huân hầu như đều ăn ở đây, hương vị rất tốt.

"Có món em thích không?" Lâm Duẫn Nhi nháy đôi mắt nhìn Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân cong môi cười một chút, "Thịt bò xào ớt?"

Lâm Duẫn Nhi thật ra muốn thử anh, không nghĩ tới anh dễ dàng trả lời như vậy, cô càng nắm chặt tay Ngô Thế Huân, "Ngô Thế Huân, anh thật hiểu em."

Năm đó cô liều mạng theo đuổi Ngô Thế Huân, anh lại một mực trốn tránh cô. Nói thực ra, khi đó có chút oán hận anh. Cũng không nghĩ tới, người đàn ông này lại hai mặt như vậy, bên ngoài làm vẻ trốn tránh cô, nói cái gì mà dù 10 hay 20 năm cũng sẽ không thích cô, thâm tâm lại đem sở thích của cô nhớ kĩ. Biết cô thích uống sữa chua vị đào, biết cô thích ăn bánh bao Đường Kí, còn nhớ rõ cô thích thịt bò xào ớt......

Nhưng mấy năm nay, Lâm Duẫn Nhi cũng đã có chút quên sở thích của Ngô Thế Huân.

Hai người họ, một người nỗ lực để quên, một người ngày càng sâu đậm. Rõ ràng là không hợp nhau, cố gắng trốn chạy, cuối cùng lại vẫn là ở cùng nhau.

Lâm Duẫn Nhi nghiêng đầu nhìn Ngô Thế Huân, nhịn không được cười tủm tỉm khen một câu, "Ngô Thế Huân, anh thật đẹp trai."

Ngô Thế Huân nhướng mày cười, "A, chúc mừng em nha, tìm được người chồng đẹp như vậy."

Ngô Thế Huân nói một tiếng " chồng ", thật đơn giản, nhưng lại giống ngọn lửa mùa đông sưởi ấm cô. Trong lòng có chút thẹn thùng, cô lặng lẽ cúi đầu, khóe miệng không kiềm chế mà cong lên.

Ngô Thế Huân ngày thường là người rất nghiêm túc, nhân viên vừa yêu mến lại vừa lo sợ khi thấy anh. Mỗi lần Ngô Thế Huân tới nhà ăn ăn cơm, mọi người đều thật cẩn thận, lấy đồ ăn không dám lấy quá nhiều, trót lấy nhiều cũng cố gắng ăn cho bằng hết, sợ bị Ngô tổng nói là không tiết kiệm.

Khó được Ngô Thế Huân đã lâu không tới nhà ăn, tất cả mọi người đều thả lỏng, ở nhà ăn cao giọng nói giỡn. Không biết là ai thấy Ngô Thế Huân trước tiên, đứng thẳng sống lưng hô một tiếng, "Ngô tổng!"

Nhà ăn nháy mắt an tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng hô hấp của mỗi người.

Ngô Thế Huân nắm tay Lâm Duẫn Nhi tới bàn ăn, nghiêng đầu nhìn mọi người một cái, "Không cần ngạc nhiên. tiếp tục đi."

Ngô Thế Huân lên tiếng, mọi người mới dám ngồi xuống, nhưng cũng không thế nào dám đùa nói, toàn bộ nhà ăn vẫn như cũ, vô cùng an tĩnh.

Không khí đột nhiên trở nên có chút nghiêm túc, Lâm Duẫn Nhi nhìn Ngô Thế Huân cười, "Anh có phải quá nghiêm khắc không, tất cả mọi người đều rất sợ anh."

"Có sao?"

Lâm Duẫn Nhi nhìn Ngô Thế Huân, khóe miệng hơi cong. Cô bỗng nhiên nhớ tới thời điểm đi học, bất kể lúc nào, trên mặt anh chưa bao giờ có nụ cười thật tươi. Ở trong ấn tượng của cô, Ngô Thế Huân vẫn luôn không thế nào cười, vĩnh viễn là khuôn mặt nghiêm túc.

Cho nên nhân viên thấy anh không dám làm loạn, cũng không khó lý giải.

Ngô Thế Huân tuy rằng là boss, nhưng vẫn như cũ cùng mọi người xếp hàng lấy cơm.

Lâm Duẫn Nhi đi theo Ngô Thế Huân, tay nhét trong túi, nhìn xung quanh.

Rất nhanh tới lượt anh, một tay cầm khay, anh cúi đầu hỏi Lâm Duẫn Nhi, "Muốn ăn cái gì?"

Lâm Duẫn Nhi nắm cánh tay anh, nghiêm túc nhìn về nơi có thức ăn, nhìn nửa ngày, nàng chỉ vào món tôm chao dầu, "Em muốn ăn cái kia."

Ngô Thế Huân cầm hai khay đưa tới, "Hai phần."

Phụ bếp mặt tươi cười, vội vàng múc hai muỗng lớn.

"Bò xào ớt cũng muốn, còn có canh rau....."

Lấy xong đồ ăn, Ngô Thế Huân kéo Lâm Duẫn Nhi đi tìm vị trí.

Đến ngồi xuống, Lâm Duẫn Nhi đặc biệt cảm khái mà nói một câu, "Ngô Thế Huân, chỗ các anh có nhà ăn tốt như vậy, sao tự nhiên bắt em mang cơm cho anh? Anh như vậy vừa là tra tấn em vừa uỷ khuất dạ dày anh nha."

Ngô Thế Huân mắt sủng nịch nhìn Lâm Duẫn Nhi, "Bên ngoài đồ ăn ngon, nào so được với cơm vợ làm."

Ngô Thế Huân lần đầu tiên kêu Lâm Duẫn Nhi là " vợ ", Lâm Duẫn Nhi ngẩn ra hơn nửa ngày, trên mặt lén lút đỏ ửng, chiếc đũa dừng hồi lâu, mới thẹn thùng mà nâng đôi mắt, nhỏ giọng nói: "Ngô Thế Huân, trước kia như thế nào em không phát hiện, anh rất biết nói ngọt nha."

"Nếu em thích, ngày nào anh cũng sẽ nói cho em nghe. Nào, há mồm." Khi nói chuyện, Ngô Thế Huân đã bóc xong vỏ tôm, đưa tới miệng Lâm Duẫn Nhi.

Lâm Duẫn Nhi cười tủm tỉm cong con mắt, mở miệng.

Lâm Duẫn Nhi ăn xong, Ngô Thế Huân lại cúi đầu tiếp tục bóc vỏ tôm cho cô.

Cách đó không xa, mấy nhân viên cấp cao ngồi một chỗ, đôi mắt nhìn về phía Ngô Thế Huân cùng Lâm Duẫn Nhi, "Hừ, con mẹ nó, lần trước nói boss thích đàn ông? Ta khinh, thật muốn vả vỡ mặt mình! Thật không nhìn ra boss thích đàn ông, đây thật ra là một thê nô a."

"Ngô tổng không phải có thói sạch sẽ sao? Tự nhiên chịu bóc vỏ tôm đầy dầu mỡ như vậy?!!!"

Đưa lưng về phía Ngô Thế Huân, Nghiêm Hâm chống cằm, "Các người biết cái gì? Cái này gọi là tình yêu! Bóc tôm tính cái gì, tôi còn lau mông cho vợ đây này."

"Anh thật ghê tởm!" Đối diện, một người đá chân Nghiêm Hâm.

Nghiêm Hâm đè thấp thanh âm cười, "Nói giỡn. Bất quá, tôi vừa rồi nhìn kỹ, bà chủ chúng ta lứn lên thật đúng là đẹp, khó trách ngày thường như vậy nhiều oanh oanh yến yến đưa tới cửa, lão đại ngắm đều không ngắm liếc mắt một ai, trong nhà có mĩ nhân đâu muốn đoái hoài tới cỏ dại ngoài kia."

Vài người nói chuyện rất nhỏ, nhưng bởi vì nhà ăn quá yên tĩnh, những lời này vẫn rất rõ ràng truyền tới tai mỗi người.

"Nghiêm Hâm, anh lại đây." Ngô Thế Huân đột nhiên mở miệng, Nghiêm Hâm đang hớn hở nói chuyện bát quái đột nhiên mở to hai mắt nhìn, cả người cứng đờ đứng ở chỗ đó.

Đồng nghiệp đối diện cho anh ánh mắt thương cảm. Boss không thích người tụ tập bát quái, huống chi nhân vật chính lại là anh, không chừng sẽ gặp tai hoạ.

Các đồng nghiệp thấy Nghiêm Hâm bị điểm danh, đồng loạt rũ xuống đầu, hận không thể đem chính mình biến thành trong suốt, không dám hé răng.

Nghiêm Hâm thật sâu hít một hơi, lấy dũng khí đứng lên, nhận mệnh hướng tới Ngô Thế Huân.

"Lão đại." Nghiêm Hâm thấp thỏm bất an đứng ở chỗ đó, rũ đầu.

Ngô Thế Huân cũng không nhìn anh, bóc tôm cho Lâm Duẫn Nhi, nói: "Lặp lại lần nữa những lời vừa nói."

Nghiêm Hâm khẽ cắn môi, nhỏ giọng lặp lại, "Nhà có mĩ nhân rồi đâu muốn quan tâm đến hoa dại ngoài kia."

Ngô Thế Huân nâng đầu liếc anh một cái, đôi mắt hơi hơi mị một chút.

Nghiêm Hâm hận không thể quỳ xuống nhìn Ngô Thế Huân, chỉ kém chút nữa là khóc ra, "Lão đại, em sai rồi! Em không nên sau lưng bàn luận chuyện của anh! Anh....."

Anh cứ tuỳ ý phạt đi! Anh thật sự không chịu nổi cảm giác này, da đầu lạnh căm, quả thực đáng sợ!

Nào biết anh còn chưa kịp nói, Ngô Thế Huân liền ngắt lời, "Câu trước đó."

"Câu trước đó?" Nghiêm Hâm ngẩn ra, câu trước đó.....

Nghiêm Hâm thật cẩn thận nhìn Lâm Duẫn Nhi một cái, nhỏ giọng mà nói: "Bà chủ chúng ta lớn lên thật xinh đẹp....."


Lâm Duẫn Nhi đang ăn, thiếu chút nữa sặc.

Ngô Thế Huân nâng đầu, khóe miệng cong cong, "Ánh mắt không tồi, nói to một chút."

Nghiêm Hâm sửng sốt, cẩn thận hô " Bà chủ. "

Ngô Thế Huân khóe miệng tươi cười càng sáng lạn.

Nghiêm Hâm cả người đều hoá đá.

Điên mất! Núi băng vạn năm tự nhiên cười! Bởi vì anh gọi " bà chủ "? Thế nào là thê nô? Con mẹ nó, thật điên mất!

Nghiêm Hâm hít sâu một hơi, vội vàng rèn sắt khi còn nóng, " Bà chủ, hình như ở TV đã nhìn thấy cô, cô có phải diễn 《 một lò hương 》 nữ số 4?"

Lâm Duẫn Nhi kinh ngạc, "Anh đã xem qua?"

Kia bộ diễn tuy rằng là nữ số 4, nhưng kỳ thật cũng chỉ có bốn nữ diễn viên, hơn nữa cô được diễn rất ít, năm mươi mấy tập, cô chỉ được xuất hiện năm tập, rất nhiều người không nhớ rõ.

Nghiêm Hâm chạy nhanh vuốt mông ngựa, "Đương nhiên! Bà chủ đóng phim cực tốt, tôi ấn tượng quá sâu, thật sự, diễn đến xuất thần."

Lâm Duẫn Nhi thích nghe người ta nói kỹ thuật diễn tốt, cười tủm tỉm, "Cảm ơn anh a."

Ngô Thế Huân cười nhìn Nghiêm Hâm liếc mắt một cái, "Vỗ mông ngựa không tồi, thưởng tiền lương."

Nghiêm Hâm đôi mắt đều trừng lớn, "Thật...... Thật sự......"

"Tôi khi nào nói dối?"

Lâm Duẫn Nhi lặng lẽ đá Ngô Thế Huân. Tên tuỳ hứng này!

Trải qua chuyện của  Nghiêm Hâm, từ nay về sau, công ty Ngô Thế Huân đều có một bí quyết nhỏ.

—— Thưởng tiền lương sao? Cứ khen bà chủ là được, tốt hơn khen boss! Làm bà chủ vui vẻ, thăng chức tăng lương thoải mái!

Từ nay về sau, Ngô Thế Huân lại thêm một biệt hiệu: Sủng thê cuồng ma!

Ăn trưa xong, Lâm Duẫn Nhi đi theo Ngô Thế Huân lên lầu, tính toán ngủ một lát.

Ngô Thế Huân còn có công việc chưa xong, ở bên ngoài. Lâm Duẫn Nhi nằm ở phòng nghỉ, đang chuẩn bị nhắm mắt lại ngủ, di động lại vang lên.

Lại sao nữa?.

Lâm Duẫn Nhi thấy dãy số, tâm tình mở tin nhắn cũng không có.

Cô chuẩn bị tắt đi, bên kia lại tiếp tục một tin.

Lâm Duẫn Nhi hơi hơi ngẩn ra trong chốc lát, chung quy vẫn là nhịn không được tò mò.

Là một ảnh chụp. Ảnh Ngô Thế Huân cùng Hà Thanh nằm ở trên giường.

Lâm Duẫn Nhi mở to hai mắt, trong đầu lại đột nhiên nhớ tới lời Ngô Thế Huân nói trước kia.

Cô hỏi anh mấy năm nay từng có mấy người phụ nữ, anh nói chỉ có một mình cô mà thôi.

Cô lại nghĩ tới di động Ngô Thế Huân, tất cả đều ảnh chụp cô. Cô nhớ tới anh nói: Sợ cô đi theo anh chịu khổ chịu tội, sợ không làm cho cuộc sống của cô hạnh phúc.

Cho nên, người đàn ông yêu cô sẽ lừa dối cô sao? Sẽ cùng nữ nhân khác lên giường sao?

Cô hơi nghĩ một chút, liền tắt hình ảnh, rồi sau đó nhắn cho Hà Thanh một tin, "Hà Thanh, đừng uổng phí công sức, so với cô, tôi lại tin anh ấy hơn."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com