TruyenHHH.com

Seyoon Thich Em Nhu The

Ngô Thế Huân vừa nói ra lời này, toàn thân đều căng thẳng, khẩn trương chờ Lâm Duẫn Nhi trả lời.

Nào biết, đợi nửa ngày, Lâm Duẫn Nhi lại không có chút phản ứng.

Ngô Thế Huân hơi hơi cau mày, cúi đầu nhìn, hóa ra Lâm Duẫn Nhi nằm trong ngực anh đã ngủ rồi.

Ngô Thế Huân trừng mắt nhìn cô, thái dương giật giật, nghiến răng nghiến lợi mà nói một câu, "Lâm Duẫn Nhi! Em là heo sao!"

Nghe thấy người nói chuyện, Lâm Duẫn Nhi hơi hé miệng, lông mi run rẩy, nhưng mắt vẫn không mở.

Ngô Thế Huân nhìn môi cô, hầu kết hơi giật giật, không nhịn được cúi đầu hôn lên môi cô, cắn nhẹ lên môi cô một cái.

"Ưm ——" Lâm Duẫn Nhi bị đau kêu một tiếng, trong lúc ngủ mơ màng giơ tay xoa môi.

Ngô Thế Huân cho rằng cô tỉnh, híp mắt nhìn cô. Cuối cùng, cô lại chỉ xoay người, trong miệng lẩm bẩm nói gì đó, tiếp tục ngủ.

Ngô Thế Huân một đêm không ngủ, thế mà nha đầu bên cạnh lại không tim không phổi ngủ

Hôm sau, Lâm Duẫn Nhi tỉnh ngủ, nhớ tới hôm qua, lại phát hiện mình đang được Ngô Thế Huân ôm trong ngực. Cô giơ hai tay đẩy anh ra, nhưng làm thế nào cũng không được. Cô tăng thêm sức, cố gắng nhấc hai tay Ngô Thế Huân niên ra.


Nhưng cánh tay Ngô Thế Huân như chiếc kìm ôm chặt cô, cô phí rất nhiều sức lực, nhưng cũng không nhấc nổi tay anh. Anh ôm cô trong ngực, thân thể hai người dính sát vào nhau.

Lâm Duẫn Nhi không nhịn được mắng một câu, "Hạ lưu!"

Cô vừa dứt lời, Ngô Thế Huân liền tỉnh, xoay người một cái đặt cô dưới thân.

Lâm Duẫn Nhi giật mình trừng mắt nhìn anh, "Anh muốn làm gì?"

"Không phải mắng tôi là hạ lưu sao? Tôi tạo chứng cứ cho em?"

Lâm Duẫn Nhi sắc mặt thay đổi, trong lòng có chút sợ hãi, "Anh tránh ra, mau tránh ra!"

Ngô Thế Huân đè cô thật nặng, không thể thoát ra cũng không thể cử động.

Lâm Duẫn Nhi trong lòng hoảng hốt. Sợ hãi có, thẹn thùng có, nhiều nhất vẫn là phẫn nộ. Cô nhớ tới âm thanh trong văn phòng anh lần trước, không biết thế nào lại có sức lực lớn đến vậy, giơ cao đầu gối, huých vào nửa thân dưới của anh......

Ngô Thế Huân không kịp đề phòng, bị đau xoay người ngồi dậy, sắc mặt âm trầm, nghiến răng nghiến lợi, "Lâm Duẫn Nhi, em định mưu sát chồng?"

Lâm Duẫn Nhi tiện tay vớ gối ném qua chỗ anh, thở phì phì từ trên giường xuống, chạy vọt vào phòng tắm.

Mười phút sau, Lâm Duẫn Nhi từ trong phòng tắm ra.

Ngô Thế Huân đã không còn trong phòng.

Vốn tưởng rằng anh đã đi rồi, nhanh chóng đi làm. Nào ngờ, vừa đi xuống lầu, lại thấy anh anh ngồi ở sô pha đọc báo.

Lâm Duẫn Nhi tò mò hỏi anh một câu, "Tại sao anh vẫn chưa đi?"

"Chờ em làm ăn sáng."

Lâm Duẫn Nhi: "...... Trước kia không có em, ai làm cho anh?"

"Không ăn."

"......!!"

Lâm Duẫn Nhi tuân lệnh đi vào phòng bếp.

Bữa sáng rất đơn giản, chưa tới mười phút đã làm xong, cô còn chuẩn bị thêm cho anh một ly thuốc.

Ngô Thế Huân nhìn Lâm Duẫn Nhi bê ly thuốc, hơi nhíu mày một chút. Nhưng cũng không nói gì, tiếp tục ăn bữa sáng.

Lâm Duẫn Nhi ăn không yên, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn anh.

Ánh mắt dừng trên người anh rất lâu, rốt cuộc anh buông dĩa, ngẩng đầu nhìn cô, "Muốn nói cái gì?"

Lâm Duẫn Nhi ho một chút, sắc mặt kì quái, hỏi: "Có phải đêm qua anh đã làm cái gì em?"

Ngô Thế Huân cụp mắt, không đáp.

Lâm Duẫn Nhi nhìn anh, đột nhiên có chút bực mình. Cúi đầu, tay cầm dĩa cào tới cào lui trên đĩa, phát ra âm thanh chói tai.

Ngô Thế Huân nhẹ nhàng nhíu mày.

Lúc sau, Lâm Duẫn Nhi ăn xong bữa sáng, cầm ly thuốc đưa đến trước mặt Ngô Thế Huân, "Uống thuốc."

Ngô Thế Huân nhìn cô, không nhúc nhích. Trong ánh mắt hàm chứa cười, ngón tay thon dài ở trên bàn gõ nhẹ nhàng.

Lâm Duẫn Nhi biết anh suy nghĩ cái gì, nhưng cũng không nhúc nhích.

Hai người trầm mặc, Ngô Thế Huân đột nhiên hỏi cô: "Muốn vai nữ chính sao?"

Lâm Duẫn Nhi ngơ ngẩn nhìn anh, nói không ra lời.

......

Lâm Duẫn Nhi suy nghĩ trong chốc lát, từ ghế đứng lên, đi đến bên Ngô Thế Huân.

Cô cúi người, môi dán sát gần môi Ngô Thế Huân, đột nhiên dừng lại, "Ngô Thế Huân, có thể hỏi anh một chuyện không?"

Ngô Thế Huân nhướng mày, "Hỏi đi."

Lâm Duẫn Nhi muốn hỏi sự việc lần trước trong phòng anh. Nhưng cuối cùng lại không nói ra lời. Cô dựa vào gì để hỏi? Cô có tư cách gì để hỏi? Ngay từ đầu không phải đã nói không can thiệp sinh hoạt cá nhân của nhau sao?

Cô không có quyền hỏi chuyện này. Nhưng lại cảm thấy Ngô Thế Huân cùng người khác thân mật, trong lòng có chút hụt hẫng khó chịu. Cô không chịu nổi khi bị anh trêu chọc. Không ai biết, buổi sáng hôm nay lúc tỉnh lại, trong lòng cô có bao nhiêu cảm giác hạnh phúc.

Cô chưa từng nghĩ sẽ không thích anh nữa. Mỗi lần muốn quên anh, lại là một lần thất bại.


"Em muốn hỏi cái gì?" Ngô Thế Huân thấy cô nửa ngày không mở miệng, trong lòng tò mò.

Lâm Duẫn Nhi lắc đầu, "Không có gì." Cô cúi người, nhanh chóng hôn lên môi Ngô Thế Huân. Khi rời đi, cô đảo mắt, cắn một phát lên môi anh.

Ngô Thế Huân bị đau, cau mày nhìn cô.

Lâm Duẫn Nhi sờ môi, "Trả cho anh!"

Hôm nay buổi sáng cô vào phòng tắm phát hiện môi mình có một vết cắn nhàn nhạt, còn ai gây ra vào đây nữa?

Bữa sáng qua đi, Ngô Thế Huân lên lầu thay quần áo.

Khi xuống dưới, Lâm Duẫn nhi nhàm chán ngồi chơi điện thoại trên sô pha.

Ngô Thế Huân quay người về phía bàn trà, "Buổi sáng có thời gian thì đi mua quần áo đi, tối nay đoàn làm phim mở họp báo."

Lâm Duẫn Nhi nghe xong, bật dậy, vừa mừng vừa sợ, "Mở họp báo?!"

Ngô Thế Huân cong khóe miệng.

Lâm Duẫn Nhi khiếp sợ, "Em không cần thử vai sao?"

"Việc này không quan trọng."

Lâm Duẫn Nhi nhìn Ngô Thế Huân đặt thẻ lên bàn, cầm lấy đưa cho anh, "Anh đã giúp em rất nhiều rồi, tiền này không cần, tiền mua lễ phục em vẫn có."

Ngô Thế Huân nháy mắt trầm sắc mặt, "Không muốn dùng tiền của tôi?"

Lâm Duẫn Nhi gật gật đầu, "Thiếu tiền anh nhiều quá sẽ không trả được....."

"Vậy đừng trả! Lâm Duẫn Nhi, tôi không muốn em trả lại cho tôi, em muốn trả xong hai ta sẽ không còn quan hệ gì." Anh nói xong, xoay người đi ra ngoài.

Lâm Duẫn Nhi cầm tấm thẻ, ngơ ngẩn nhìn bóng dáng Ngô Thế Huân.

Cả đời liên quan đến nhau, chẳng phải là cùng anh cả đời làm vợ chồng?

Cùng Ngô Thế Huân chung sống cả đời, đây là ước mơ lớn nhất của cô lúc trước nha.

Nhưng, thật sự có thể cùng anh sống cả đời sao? Thực ra, cô cảm thấy Ngô Thế Huân lúc trước với bây giờ hơi khác nhau. Trước đây nhiều năm như vậy không thích cô, thậm chí là chán ghét, sẽ đột nhiên thích cô sao?

"Lâm Duẫn Nhi." Đang nghĩ ngợi, giọng nói Ngô Thế Huân từ cửa truyền đến. Anh bỗng nhiên lại trở về.

"A!" Lâm Duẫn Nhi hoảng sợ, phục hồi tinh thần.

"Trưa mang cơm cho tôi, đừng quên."

"......"

"Nếu em không mang, tôi sẽ không ăn."

"......"

Ngô Thế Huân đi rồi, Lâm Duẫn Nhi cả người vô lực nằm trên sô pha, đôi mắt liên tục chớp chớp nhìn trần nhà. Ngô Thế Huân từ khi nào trở nên trẻ con như vậy? Không mang cơm sẽ không ăn? Cô nghĩ, nhịn không được phụt cười, đôi mắt cong cong, thật giống một đứa trẻ nha.

Lâm Duẫn Nhi nằm ở sô pha nằm một lát, cầm di động, nhịn không được nhắn tin cho Ngô Thế Huân, "Ngô Thế Huân, hỏi anh một vấn đề."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com