TruyenHHH.com

Seyoon Ba Chu Hac Dao Cung Chieu Vo


Tại Ngô Thị, trong phòng Chủ Tịch Kiều Nhi cầm một sấp văn kiện đứng trước mặt Ngô Thế Huân.

Lúc này Ngô Thế Huân đang ngồi trên cái ghế da, thỏai mái sau bàn làm việc của mình.

Đầu anh khom xuống, tay cầm cây bút Montblanc màu đen, đang đọc những văn kiện đặt trên bàn, chuẩn bị phê duyệt những tờ văn kiện này.

-Anh Huân, bên paris em đã giải quyết xong. Họ đã ký hợp đồng với Tân Thị vào tuần trước.

Kiều Nhi đặt văn kiện trên tay xuống bàn cho anh.

Cô vừa mới trở về từ Paris,Ngô Thế Huân  phái cô qua đó, thương lượng với một công ty lớn, muốn họ phải hợp tác với Tân Thị.

Với thế lực của Ngô Thế Huân trên thương trường, chỉ cần anh lên tiếng thì việc gì cũng có thể giải quyết.

Kiều Nhi thắc mắc muốn hỏi Ngô Thế Huân từ lâu, nhưng chưa có diệp.

-Anh Huân, tạo sao anh lại giúp Tân Thị qua cái ải khó khăn kỳ này. Nếu anh không ra tay trợ giúp, thì họ sẽ bị phá sản.

 Ngô Thế Huânnghe Kiều Nhi nói vậy, anh đặt bút trên tay xuống bàn, ngước mặt lên nhìn Kiều Nhi nói.

-Ngô Lạc Khánh không liên quan gì đến mối thù của anh. Anh ta đã cứu mạng Nhi nhiều lần.Ngô Thế Huân anh là người có thù phải trả, có ơn phải đền. Côi như lần này anh trải lại cho anh ta, món nợ ân tình.

Ngô Thế Huân nói xong tiếp tục đọc văn kiện trên bàn, vì thời gian trước anh phải ở cạnh Duẫn Nhi, nên lượng công văn cần anh phê duyệt, đã chất chồng như núi.

Bay giờ anh phải làm việc với tóc độc cấp đôi mới có thể theo kiệp.

Kiều Nhi nhìn anh, môi mím chật do dự một chút rồi mới nói.

-Anh Huân, thời gian sau em muốn qua chi nhánh bên Paris làm việc, có được không?

Cặp mắt của Ngô Thế Huân hiện lên vẻ do dự, anh không ngẩng đầu chỉ lạnh lùng nói ra hai chữ.

-Mạnh Hùng.

Hai tay Kiều Nhi đặt bên hong, bất giác nắm chật lại khi nghe hai từ này.

Giờ phút này điều mà cô không muốn nghe nhất, chính là tên của anh ta.

Kiều Nhi lưỡng lự một chút rồi mới nói.

-Em không muốn Mạnh Hùng biết, em trở về Paris. Anh đừng nói với anh ta.

Ngô Thế Huân cười lác đầu.

-Kiều Nhi em cũng biết rõ tính tình của Mạnh Hùng. Dù em có trốn đến chân trời góc bể, anh ta cũng sẽ tìm được em.

-Anh không cần lo, chỉ cần anh không nói, em sẽ có cách.

Kiều Nhi kiên quyết nói.

Tiếng cửa phòng bị đá bung ra, vang lên.

Bang....

Mạnh Hùng giận dữ, khuôn mặt hầm hầm, không kiên nể gì đến Ngô Thế Huân xông vào.

Cô thư ký nét mặt lo âu, vội vã chạy theo sau, khom người lo sợ nói với Ngô Thế Huân

-Chủ Tịch, tôi đã..


Lời chưa nói hết, đã bị Ngô Thế Huân cắt ngang.

Anh vẫy tay, ra hiệu cho cô thư ký lui ra ngoài.

Cô thư ký khom người định đi, giọng nói củaNgô Thế Huân  vang lên.

-Hủy bỏ tất cả, các cuộc hẹn hôm nay của tôi.

-Dạ

Cô thư ký lịch sự trả lời, rồi đi ra ngoài tiện tay kép cửa lại.

-Mạnh Hùng, cậu xem Ngô Thị của tôi là nhà cậu à?

Mạnh Hùng không để ý đếnNgô Thế Huân , bước tới túm lấy tay của Kiều Nhi.

Vì dùng sức quá mạnh, Kiều Nhi bất giác câu mày.

-Muốn trốn, nghĩ cũng đừng nghĩ.

Lời nói bá đạo của Mạnh Hùng, làm tính tình quật cường của Kiều Nhi bộc phát.

Cô dùng sức vẫy tay ra khỏi tay của Mạnh Hùng.

Tỏa ra thái độ không nhượng bộ.

Kiều Nhi ngước mặt lên, nhìn thẳng vào mặt Mạnh Hùng, kiêu ngạo nói.

-Việc của Kiều Nhi tôi, không tới phiên Mạnh Tổng quản.

Nói xong cô không khách khí bước mạnh mẽ ra ngoài.

Mạnh Hùng nhìn cô bước đi tức giận định đuổi theo, nhưng không ngờ lại bị Ngô Thế Huân kéo lại.

Ngô Thế Huânchỉ vào ghế sopha, ý bảo Mạnh Hùng ngồi xuống.

Mạnh Hùng bất đắc dĩ nghe theo,

Trong lòng phiền muộn, Mạnh Hùng lấy trong hợp ra hai điếu cigar.

Đưa choNgô Thế Huân  một điếu, anh dùng bặt lửa đốt nó lên.

Mạnh Hùng chán nản hít vào một hơn thật sâu, rồi từ từ nhả khói.

Anh ngã đầu dựa lên sopha rồi chậm rãi nói.

-Kế hoạch của cậu ra sao rồi?

Ngô Thế Huân nhả một ngụm khói đen, anh đặt điếu cigar lên đồ gạt tàn thuốc rồi nói.

-Đã sắp xếp xong tất cả, chỉ còn đợi cá rơi vào lưới.

-Cậu chắc, không cần sự giúp đỡ của tôi.

Ngô Thế Huânnhìn anh, cười lác đầu.

Chuyện của tôi, tự tôi có thể giải quyết.

Hai người, mỏi người điều mang tâm sự khác nhau.

Ngô Thế Huân cầm điếu cigar lên, mân mê nó trong tay.

Dưới làng khói thuốc mờ mịt, cặp mắt lạnh lẽo của Ngô Thế Huân hiện lên sự nguy hiểm.

Toàn thân anh tỏa ra sát khí đằng đằng.


---------------------------------------

  6 giờ chiều  Ngô Thế Huântừ công ty trở về.

Bước vào cửa anh nhìn thấy Duẫn Nhi, đang ngồi trên sopha xem TV.

Tinh thần mệt mỏi Ngô Thế Huân cởi áo khoát ngoài, ném lên sopha.

Anh dùng tay nới lỏng cà vạt của mình, xăn tay áo lên.

Ngô Thế Huân ngồi xuống sopha ôm Duẫn Nhi vào lòng.

Anh nhẹ nhàng hôn lên tóc cô.

-Có mệt không?

Duẫn Nhi lắc đầu nói.

-Không, em rất khỏe nhưng hôm nay con hơi nghịch ngợm, cứ đá em hoài.

Nghe cô nói vậyNgô Thế Huân  liền đặt tay lên bụng Duẫn Nhi nói.

-Con ngoan, không được nghịch ngợm.

Duẫn Nhi nhìn dáng vẻ mệt mỏi của anh, cô ngồi dạy vòng ra phía sau ghế sopha, massage huyệt thái dương cho anh.

Ngô Thế Huân cảm giác thoải mái, nhắm mắt lại định thần.

-Anh cảm giác, đỡ chút nào không?

Ngô Thế Huân không mở mắt, giọng nói thản nhiên vang lên.

-Khỏe lắm, cảm ơn em.

Nói xong anh nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, keo Duẫn Nhi đến bên người mình.

Anh bế Duẫn Nhi đặt lên đùi mình nói.

-Thứ bảy, anh có chuyện phải làm, em ở lại Ngô Viên với Đường Tam, đừng ra ngoài có biết không. 

Duẫn Nhi biết hôm đó anh sẽ hành động, tiêu diệt tổ chức Kim Xà.

Anh không muốn cô lo lắng.

-Em biết, anh không cần lo cho em.

Duẫn Nhi ngồi trên đùi anh, tay đùa giỡn với cà vạt củaNgô Thế Huân  nói.

-Hôm đó anh phải cẩn thận với Nam Liệt, đừng tin vào anh ta quá.

Ngô Thế Huân nhìn Duẫn Nhi, muốn nói gì nhưng lại không nói.

Chỉ dịu dàng sờ lên tóc cô.

-Em yên tâm, anh biết cẩn thận.

Hôm thứ sáu trước ngày hôn lễ giả một ngày.

 Ngô Thế Huânkhông về công ty, mà ở nhà với Duẫn Nhi.

Sáng sớm Duẫn Nhi ngủ dạy, theo thối quen sờ bên cạnh giường.

Nếu như thường ngày, sờ lên sẽ là một mảnh lạnh tanh, nhưng hôm nay lại còn hơn ấm và mùi hương thoang thoảng quen thuộc của anh.

Duẫn Nhi ngồi bật dạy, cặp mắt liếu lo quan sát chung quanh.

Căn phòng vắng tanh, chỉ duy nhất là tiếng động,

"bụp bụp"

vang lên từ vườn hoa bên ngoài.

Duẫn Nhi tay với lấy áo choàng ngủ đặt bên cạnh đầu giường, khoát lên thân hình tròn trịa của mình.

Đi đôi dép lê đến bên cạnh cửa sổ, nhìn theo hướng tiếng gõ vang lên bên ngoài.

Trước sự kinh ngạc của Duẫn Nhi, là thân hình vạm vỡ của Ngô Thế Huân

Anh mặc bộ đồ thoải mái ở nhà, chân mang giày thể thao.

Tay áo được xăn đến khuỷu tay, anh khom người đang đóng một cái xí đu to lớn bằng gỗ.

Duẫn Nhi nhìn dáng vẻ bận rộn của anh, trong lòng cảm giác ngọt ngào.

Cô đánh răng rửa mặt xong thay bộ đầm bầu.

Giờ bụng Duẫn Nhi đã lớn, không thể mặc gì, ngoài những bộ đồ dành riêng cho phụ nữ mang thai.

Ngô Thế Huân cố tình đặc, từ Paris đem về những bộ y phục nhãn hiệu nổi tiếng cho cô, chất đầy cả tủ.

Bước xuống cầu thang Duẫn Nhi không đi thẳng ra ngoài vườn hoa gặp Ngô Thế Huân mà đi xuống bếp.

-Phu nhân mới dạy.

Má Trần cung kính chào hỏi, mấy cô giúp việc, điều cung kính khom người trước mặt Duẫn Nhi

-Má Trần, cho con một ly nước trái cây ép.

-Dạ, phu nhân chờ một chút.

Nói xong Má Trần căn dặn một cô giúp việc đi làm ngay lập tức.

Má Trần muốn giúp cô đem nuớc trái cây choNgô Thế Huân , nhưng Duẫn Nhi không chịu.

Cô muốn tự tay, mang đến cho anh.

Duẫn Nhi trên tay cầm một cái khay, trên khay đặt một ly nước trái cây và một cái khăn long trắng.

Cô bước đi nhẹ nhàng đến sau lưngNgô Thế Huân , lúc này đang bận rộn không để ý đến phía sau mình.

-Thưa thiếu gia, mời người dùng nước trái cây.

Duẫn Nhi giả giọng người giúp việc nói.

Ngô Thế Huân tươi cười, xoay người một cái ôm cô vào lòng.

May mà Duẫn Nhi thân thủ nhanh lẹ, theo phản ứng tự nhiên, cô cầm chặt ly nước trái cây.

Duẫn Nhi đánh nhẹ lên người anh, hời dỗi nói.

-Ai anh cũng điều ôm như vậy.

Cô đã thay đổi giọng của mình,Ngô Thế Huân  không thể nào nhận ra.

 Ngô Thế Huânyêu thương, khều nhẹ lên mũi Duẫn Nhi một cái rồi nói.

-Thứ nhất, ngoài Má Trần ra, không ai được tiếp xúc trực tiếp với anh. Thứ hai, cả đời này Ngô Thế Huân anh không thể nào quên được, mùi hương chỉ thuộc về riêng em.

Nói xong Ngô Thế Huân đặt lên môi Duẫn Nhi một nụ hôn thắm thiết.

Cô tươi cười cầm khăn long lên, lau những giọt mồ hôi trên trán anh.

Ngô Thế Huân hưởng thụ sự sủng ái này của cô, anh ngoan ngoãn ngồi yên, để bàn tay mềm mại của Duẫn Nhi, chạm vào khuôn mặt cương nghị của mình.

Duẫn Nhi đặt khăn long lại trên khay, cầm lấy ly nước trái cây đưa cho Ngô Thế Huân

-Sao anh phải tự tay làm, không để người giúp việc, làm những chuyện nặng nhọc này.

Ngô Thế Huân nhìn vào bàn tay anh, thường ngày chỉ cầm bút, đặt xuống một chữ ký, có thể đáng giá đến hàng trăm triệu.

Vậy mà bay giờ bị trầy xước bởi những khúc gỗ này.

Cô đau lòng sờ nhẹ nhàng trên những vết thương trên tay anh.

 Ngô Thế Huâncầm ly nước trái cây uống một hơi cạn, anh dùng tay sửa lại mái tóc dài, bị gió thổi tung lên của Duẫn Nhi

-Người khác làm anh không yên tâm, việc gì có liên quan đến em và con, anh sẽ đích thân phụ trách.

Duẫn Nhi nghe anh nó vậy, cô choàng tay qua cổ anh, đặt lên má anh một nụ hôn ngọt ngào.

-Cảm ơn ông xã.

--------------------------------

 Ngô Thế Huânnghe cô kêu mình như vậy, cặp mắt tỏa sáng.

-Em mới vừa kêu anh bằng gì? Kêu lại một lần nữa đi.

Khuôn mặt Duẫn Nhi ửng đỏ, lần đầu tiên cô mới dám nói ra hai từ ông xã này.

Nó nghe ngượng ngừng làm sao.

-Ủa, em mới nói gì? Hình như là cảm ơn anh.

-Không, không phải là cảm ơn, anh muốn nghe em kêu, anh bằng ông xã. Ngoan, mau.. kêu thêm một lần nữa đi.

Duẫn Nhi cười híp mắt, nhìn dáng vẻ sung sướng và chờ mong củaNgô Thế Huân .

Cô vui đùa nói.

-Ông xã, ông xã, ông xã, ông xã. Có được chưa Chủ Tịch Ngô

Vừa nói Duẫn Nhi vừa cười.

Ngô Thế Huân sung sướng trong lòng, anh tươi cười, tay sờ lên tóc Duẫn Nhi nói.

-Chưa, từ nay về sau chỉ được gọi anh như vậy.

Duẫn Nhi đứng lên, đi một nước vào biệt thự, bỏ lại choNgô Thế Huân  một câu.

-Không kêu, nghe mà nổi da gà.

Ngô Thế Huân nhìn dáng vẻ ngại ngùng của cô, anh bật cười ra tiếng.

-Ha ha ha ha 

Đống xong ghế xích đu, Ngô Thế Huân đưa Duẫn Nhi đến trung tâm bách hoá, mua đồ dùng cho cô và em bé.

 Ngô Thế Huânôm eo Duẫn Nhi đi phía trước, Tề Phú và bốn tên cận vệ đi phía sau.

Nói là cận vệ nhưng trên thực thế, họ là những thuộc hạ xuất sắc của anh trong bang Lôi Ưng.

Trong thời gian này anh vô cùng cẩn thận, Duẫn Nhi đi đến đâu cũng có người theo bảo vệ.

Trung tâm bách hoá này, lúc trước thuộc về tập đoàn Ngọc Thị, nhưng bay giờ nó là tài sản thuộc về Ngô Thị của anh.

Ngô Thế Huân ôm Duẫn Nhi bước vào cửa hàng Mẹ và bé yêu.

Thương hiệu nổi tiếng chuyên bán đồ dùng cho phụ nữ mang thai và em bé.

Hai người được chào đoán một cách nhiệt tình, đồ trong cửa hàng này vô cùng đắt giá.

Những người vào đây điều là người có tiền, nên phục vụ của cửa hàng này là hạng nhất, luôn chu đáo.

Mỏi một khách hàng vào đây, sẽ được một cô bán hàng đi theo để hướng dẫn.

Một cô nhân viên bán hàng, bước tới cung kính chào hỏi hai người.

-Xin chào quý khách, tôi tên là Candy, hôm nay tôi sẽ là người hướng dẫn cho quý khách.

Nói cho dễ nghe là chào hỏi hai người, nhưng trên thực tế, cặp mắt của cô Candy này, chỉ nhìn chầm chầm vào mỏi một mìnhNgô Thế Huân  mà thôi.

Duẫn Nhi bực bội trong lòng cô thầm nghĩ.

Ngô Thế Huân này đúng thật là một yêu nghiệt, đi đến đâu cũng deo mầm mống tai họa.

Hai người bước đến khu quần áo của phụ nữ mang thai, Duẫn Nhi trong lòng không vui, nên chỉ qua loa chọn vài bộ đồ.

Ngô Thế Huân không đồng ý, mỗi một cái áo cái đầm, anh điều tỉ mỉ chọc cho cô.

Mấy cô bán hàng nhìn thấy, một người đàn ông đẹp trai và phong độ như Ngô Thế Huân, tất cả điều hâm mộ.

Ước gì mình cũng có một người đàn ông, xuất sắc như anh làm chồng.

Duẫn Nhi không thèm quan tâm đến họ, chỉ thản nhiên đứng một bên xemNgô Thế Huân  chọn đồ.

Mấy cô bán hàng quan sát Duẫn Nhi, họ không thể hiểu.

Thường khi vào trong cửa hàng của bọn họ, điều là phụ nữ hăng hái chọn đồ, còn đàn ông chỉ thờ ơ đứng một bên chờ tín tiền mà thôi.

Nhưng hôm nay lại khác, chỉ có Nguời đàn ông, một mình cẩn thận chọn y phục cho người phụ nữ.

Ngô Thế Huân nhìn thấy sắc mặt tức giận của Duẫn Nhi, anh yêu thương ôm cô từ phía sau vào lòng.

-Sao không vui?

Ngô Thế Huân yêu thương hỏi, giọng nói nhẹ nhàng hấp dẫn, làm mấy cô bán hàng kinh ngạc, cặp mắt tỏa sáng.

Họ không ngờ giọng nói của anh, lại nghe êm dịu và mê hồn như vậy.

-Sao anh đi đến đâu, cũng làm cho các cô gái trầm trồ như vậy.

Giọng nói hời dõi của cô làm Ngô Thế Huân bật cười.

Anh đặt cầm mình lên vai cô, thì thầm vào tai Duẫn Nhi

-Em ghen.

Duẫn Nhi dùng tay huýchNgô Thế Huân  một cái.

-Ai mà thèm.

Nói xong cô bước tới cầm một cái áo khoác lên.

Cô bán hàng Candy lanh lẹ, bước tới giúp Duẫn Nhi mặc vào.

-Cô thật có mắt thẩm mỹ, áo khoác này là hàng mới nhất, vừa từ bên Paris đưa về, ở Thành Phố S này chỉ có một cái duy nhất mà hôi.

Candy tỏa ra vẻ ân cần nói.

Duẫn Nhi không hề quan tâm đến mấy chuyện đó, nên cũng lười nói chuyện với cô ta.

Candy ở cửa hàng này chức vị chỉ dưới giám đốc mà thôi, nên thái độ của cô ta hơi phách lối.

Thấy Duẫn Nhi không thèm để ý đến mình, cô ta cảm thấy mất mặt, trong lòng tức giận, kéo dây kéo áo lên một cách thô lỗ.

Candy không ngờ hành động này của mình, đã làm kẹt miếng da ở trước ngực của Duẫn Nhi vào dây kéo.

"Ahhhhh... "

Tiếng thét đau đớn của Duẫn Nhi vang lên.

Chân mày Duẫn Nhi nhíu chặt lại, Duẫn Nhi nổi giận cầm lấy bàn tay cô Candy, không cho cô ta cử động.

Sợ sẽ làm mình đau hơn.

Duẫn Nhi chưa kịp trừng phạt Candy, thì kế bênNgô Thế Huân  vừa nghe tiếng Duẫn Nhi kêu lên vì đau đớn, anh khẩn trương bước tới túm lấy bàn tay của Candy.

Ngô Thế Huân phẫn nộ, thô bạo quăng cô ta qua một bên.

Candy bị Ngô Thế Huân quăng một cái té xuống mặt đắt.

Lúc này mấy cô bán hàng khác liền hoảng hốt chạy đến đỡ Candy lên.

Họ khom người xin lỗi Ngô Thế Huân và Duẫn Nhi

Candy nhìn thấy sắc mắt hung ác như quỉ Satan củaNgô Thế Huân , trong lòng kinh hãi, người hơi co lại, lui về phía sau một bước.

Cặp mắt sắc bén có thể giết người củaNgô Thế Huân , nhìn thẳng vào mặt của Candy dùng giọng trầm nói.

-Cô chán sống rồi, có phải không?


-------------------------------

Lúc nàyNgô Thế Huân  không còn vẻ mặt đẹp trai phong độ của vừa rồi, mà thay vào đó là nét mặt tàn ác và nguy hiểm.

Giám đốc cửa hàng mới vừa bước vào, nghe thấy tiếng ồn ào liền chạy qua xem.

Ông hỏi mấy cô bán hàng, chuyện gì vừa xảy ra.

Nghe xong ông nhìn sắc mặt giận dữ củaNgô Thế Huân , mà toát mồ hôi lạnh.

Tay cầm khăn mu soa, lao mồ hôi trên trán, ông bước tới cung kính khom người vớiNgô Thế Huân nói.

-Thưa Ngô Tổng, xin ngài tha lỗi cho Candy, cô ta không phải cố tình.

 Ngô Thế Huânkhông để ý đến ông ta, anh cẩn thận xem xét vết thương trên ngực của Duẫn Nhi

Nhìn thấy vết thương của cô trong lòng anh chua sót.

Nghe giám đóc nói vậy, mấy cô bán hàng liền rùng mình, trong lòng hiện lên sự bất an.

Họ chưa bao giờ gặp mặt của Ngô Thế Huân, nhưng vì việc thu mua trung tâm bách hoá này, tiếng tâm của Ngô Thế Huân đã truyền khắp nơi.

Họ nói, Ngô Thế Huân là một người tuổi trẻ tài cao, tuớng mạo phi phàm.

Nhưng cũng đồng thời là một người tàn nhẫn và vô tình.

Anh có một cô vợ mà anh hết lòng yêu thương.

Chỉ cần đắc tội với cô ấy, thì kết cuộc của bạn sẽ thê thảm vô cùng.

Chỉ nhìn Ngọc gia thì đã biết, chỉ trong một đêm mà từ một gia tộc có tiếng tại Thành Phố S, trở thành tán gia bại sản, nợ nần khắp nơi.

Lúc này sắc mặt của Candy vô cùng hốt hoảng, nước mắt bất giác rơi lã chã, trên khuôn mặt tái mét của cô.

Ngô Thế Huân nhìn Duẫn Nhi bằng cặp mắt dịu dàng.

-Em còn đau không.

Giọng nói êm dịu, khác một trời một vực với vừa rồi.

Mấy cô bán hàng không thể tin nỗi,Ngô Thế Huân  vừa rồi hung dữ tàn bạo vàNgô Thế Huân  ôn hoà lịch sự bay giờ, là cùng một người.

Từng ánh mắt, từng lời nói, từng cử chỉ nhẹ nhàng của anh đối với Duẫn Nhi, làm họ qua cả mắt, đầu cũng choáng váng.

Trong lòng thầm nghĩ, cô gái này có gì đặc biệt, mà Ngô Thế Huân lại yêu thương như vậy.

Duẫn Nhi lắc đầu.

-Không sao, anh không cần lo chỉ là chuyện nhỏ.

Candy nghe Duẫn Nhi nói vậy, liền vui mừng trong lòng, nếu cô ta nói là chuyện nhỏ chắc không sao.

Candy bước tới dùng giọng điệu sợ sệt nói.

-Ngô Tổng, nếu phu nhân nói là chuyện nhỏ, hay để tôi giúp phu nhân băng bó lại vết thương.

Chưa nói hết câu, tay của Candy đã vương tới đụng vào người của Duẫn Nhi

 Ngô Thế Huânnổi trận lôi đình, anh chụp lấy bàn tay của Candy, dùng sức cầm thật chặt.

Giọng nói ma quỷ của anh, giống như từ địa ngục vang lên.

-Chuyện nhỏ....cô thấy chuyện này là chuyện nhỏ. 

 Ngô Thế Huânnhích môi lên một cách nguy hiểm, anh lên giọng nói.

-Tôi sẽ cho cô thấy, chuyện gì mới gọi là chuyện nhỏ.

 Ngô Thế Huânnheo cặp mắt sắc bén của mình lại, tay dùng thêm một chút sức.

Rắc rắc....

Tiếng xương gãy vang lên.

"Ahhhhhh..."

Tiếng thét chối tai của Candy, làm tất cả mọi người điều kinh hãi.

Giám đốc cửa hàng thấy vậy, muốn bước tới xin lỗi, liền bị thuộc hạ của Ngô Thế Huân chận lại.

Ngô Thế Huân cầm lấy bàn tay còn lại của Candy, mạnh bạo bẽ gãy nó luôn.


 Ngô Thế Huândùng sức, sô mạnh một cái Candy bị vang xuống mặt đắt.

Ngô Thế Huânnhìn sắc mặt trắng bợt của Candy nói.

-Phế tay của cô, mới là chuyện nhỏ.

Dừng một chút anh bước tới, tay cầm càm của Candy, nâng khuôn mặt cô lên đối diện với mình.

Ngô Thế Huân dùng sức bớp mạnh càm của cô, nói một cách hung hăng.

-Bất cứ tổn thương gì trên người vợ tôi. Đối với Ngô Thế Huân tôi điều là chuyện lớn.

Nói xongNgô Thế Huân  ra hiệu cho thuộc hạ của mình lôi Candy ra ngoài.

-Từ nay về sau, tôi không muốn thấy cô ta ở Thành Phố S nữa.

Tề Phú nghe anh nói vậy, gật đầu nói.

-Dạ, thuộc hạ đã hiểu.

Ngô Thế Huân không quan tâm đến tất cả mọi người, anh ôm Duẫn Nhi đi một mạch ra ngoài.

Tề Phú ở lại thanh toán tất cả đồ Ngô Thế Huân vừa chọn.

Nào là quần áo cho Duẫn Nhi, nào là giường em bé, xe đẩy, bình sữa.

Nói tóm lại, tất cả gì cần thiết, anh điều mua hết, kể cả con ngựa bằng gỗ.

Tề Phú và bốn tên thủ hạ, túi lớn túi nhỏ đi theo phía sau.

Giường và xe đẩy được cửa hàng giao đến biệt thự Ngô Viên.

Về đến biệt thự Ngô Viên, Ngô Thế Huân kêu Má Trần, đem hợp thuốc lên phòng cho anh.

Má Trần đem hợp thuốc lên, nhìn thấy vết thương của Duẫn Nhi, bà biết từ trước tới giờ Ngô Thế Huân chưa từng băng bó vết thương cho ai nên mới nói.

-Thiếu gia để Má Trần làm cho.

Ngô Thế Huân từ chối, anh vẫy tay nói.

-Không sao, dì lui xuống đi.

Má Trần đành để hợp thuốc xuống đi ra ngoài.

Bà đi xuống lầu nấu canh tẩm bổ cho Duẫn Nhi.

Ngô Thế Huân cầm nước khử trùng lên đổ vào miếng bông gòn, anh nhẹ nhàng lâu vết thương cho cô.

Bàn tay tô bạo thường ngày, giờ lại dịu dàng một cách lạ kỳ.

Duẫn Nhi chỉ lặng lẽ hưởng thụ sự dịu dàng mà thận trọng của anh.

Duẫn Nhi là người đầu tiên, được đích thânNgô Thế Huân  sử lý vết thương.

Lúc anh bị thương, Du Tấn sẽ là người làm việc đó.

Rửa xong vết thương Ngô Thế Huân dùng băng không thấm nước dán vào vết thương của cô.

Tới giờ cơm tối Duẫn Nhi mệt mỏi, cô không muốn xuống giường.

Ngô Thế Huânyêu thương cho người đem đồ ăn lên phòng cho cô.

-Ngoan em phải dạy ăn một chút, nếu không bảo bối sẽ đối bụng.

Duẫn Nhi nghe anh nói bảo bối sẽ đối, cô đành ngồi dạy.

Duẫn Nhi cố tình tỏa ra mệt mỏi trước mặt Ngô Thế Huân

Cô vừa ăn vừa nói.

-Không biết sao, hôm nay em mệt quá, chắc ngày mai em sẽ ở nhà ngủ bù.

Ngô Thế Huân biết trong lòng Duẫn Nhi đang tín toán điều gì, anh quan sát sắc mặt của cô rồi nói.

-Không sao, em cứ yên tâm mà nghỉ ngơi, anh sẽ phái Tề Phong và mấy tên thủ hạ bảo vệ em.

Duẫn Nhi thầm mắng trong lòng.

-CMN... Sao anh lại khó đối phó như vậy.


------------------------------------

 Ngô Thế Huânnói cho dễ nghe là bảo vệ, nhưng trên thực tế, là giám sát nhất cử nhất động của cô.

Không cho Duẫn Nhi ra ngoài.

Vừa ăn Duẫn Nhi vừa suy nghĩ cách để ngày mai đi đến nhà thờ Đức Mẹ.

Cô phải ngăn cản Nam Liệt bỏ thuốc mê vào nước.

Ngô Thế Huân ngồi trên sopha cạnh cửa sổ trong phòng ngủ.

Ánh mắt sâu thẳm nhìn ngoài trời tối tâm, một đêm không trăng không sao, chỉ nhìn thấy duy nhất những ánh sáng, yếu ớt tỏa ra từ mấy ngọn đèn đường.

Hôm nay ngoài trời u ám một cách lạ thường.

Trong lòng Ngô Thế Huân hiện lên nổi bất an.

Anh đã sắp xếp tất cả, dặn dò Tề Phú sắp xếp thủ hạ của mình, canh chừng nhà thờ một cách chặt chẽ, một con ruồi cũng không thể lọt vào.

Xung quanh nhà thờ, Long Kiệt đã an bài người của mình canh giữ.

Kỳ này anh đã dăng lưới một cách tỉ mỉ, để bắt trọn đám nguời của Ngô Lạc Bằng.

Duẫn Nhi từ phòng tấm bước ra ngoài, nhìn thấy Ngô Thế Huân ngồi cạnh cửa sổ với gương mặt phiền muộn.

Cô đau lòng bất giác dùng tay sờ lên bụng mình.

Nếu không phải vì đang mang thai, cô sẽ một mình đi giải quyết mối phiền muộn này cho anh.

Duẫn Nhi đi đến gầnNgô Thế Huân , muồi hương sữa tắm trên nguời cô lan tỏa khắp căn phòng.

Ngô Thế Huân quay lại ôm Duẫn Nhi vào lòng.

Tay anh nghịch ngợm thò vào váy ngủ của cô, sờ lên hai bầu ngực căng tròn, to lớn vì đang mang thai.

Duẫn Nhi nhìn thấy sự thay đổi trong cặp mắt của anh, cô xoay người hướng về cổ của Ngô Thế Huân cắn một cái.

Dấu răng hiện rõ trên da thịt anh,Ngô Thế Huân cười nhẹ, hai tay đùa hai quai áo ngủ của Duẫn Nhi xuống.

Duẫn Nhi đứng dạy áo ngủ rộng thùng thình rơi xuống mặt đất.

Trên nguời Duẫn Nhi không còn gì che đậy, thân thể trần truồng của cô hiện ra trước mặt anh.

Vật nam tín củaNgô Thế Huân  dần dần cương cứng, cặp mắt bởi dục vọng mà trở nên mờ mịt.

Anh đứng lên dùng miệng cắn lên ngực của Duẫn Nhi một cái nhẹ nhàng.

Cảm giác tê dại chạy khấp nơi trên cơ thể của Duẫn Nhi.

Mùi hương quen thuộc, thân thể hoàn hảo của cô làmNgô Thế Huân  mê luyến.

Giờ phút này cho dù là đang mang thai, nhưng dáng vẻ của Duẫn Nhi cũng quyến rũ vô cùng.

Anh hít thở nặng nề, cặp mắt mê mang nhìn Duẫn Nhi, dùng giọng khàn khàn vì dục vọng nói.

-Giúp anh cởi đồ.

Duẫn Nhi bước tới, lần đầu tiên trên đời cô mới bạo gan hành động như bây giờ.

Duẫn Nhi cởi áo ngủ cho Ngô Thế Huân, rồi dùng tay rung rung cởi luôn cái quần lót còn lại trên nguời anh.

 Ngô Thế Huânvì sự đụng chạm của Duẫn Nhi mà thở dốc.

Anh không thể kèm chế được bản thân mình, Ngô Thế Huân khom người bế Duẫn Nhi lên giường.

Trải qua một đêm ân ái, tinh thần của Ngô Thế Huân sảng khoái vô cùng.

Từ phòng tấm bước ra Ngô Thế Huân ăn mặc chỉnh thề.

Âu phục màu đen hiệu Aramin mặc trên người anh tỏa ra sự nghiêm trang và thanh nhã.

Duẫn Nhi ngồi trên giường nhìn Ngô Thế Huân

Cô không thể ngờ, người đàn ông với thân hình hoàn mỹ, khuôn mặt tuấn tú này, lại là người đàn ông thuộc về Duẫn Nhi cô.

Anh đứng trước gương chỉnh lại y phục của mình.

Nhìn vào gương phản chiếu, thấy hình dáng mê muội của cô, anh cong môi cười.

Một nụ cười từ tận đáy lòng xuất hiện một cách sáng lạng.


Thắt xong cà vạt, anh quay người bước đến giường ôm Duẫn Nhi vào lòng.

 Ngô Thế Huânhôn lên tóc cô.

Thân thể trần truồng của Duẫn Nhi chỉ được bao bọc bởi một chiếc chăn trắng mỏng.

Ngô Thế Huân sờ lên bụng Duẫn Nhi nói.

-Con gái, ngoan ba sẽ về sớm. Không được nghịch ngợm biết chưa.

Nói xong anh hôn môi Duẫn Nhi, đầu lưỡi nhẹ nhàng đi vào khoan miệng của cô.

Hai đôi môi lưu luyến không muốn rời nhau.

Tiếng gỏ cửa vang lên, Ngô Thế Huân không nỡ buông Duẫn Nhi ra.

Vài giây saoNgô Thế Huân  bất đắc dĩ, rời khỏi đôi môi mềm mại của cô.

Anh đứng lên, tay sờ lên mái tóc dài của cô.

Cặp mắt mê người của anh nhìn Duẫn Nhi đắm đuối.

-Chờ anh về.


Duẫn Nhi nhìn anh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn bóng dáng oai nghiêm của anh bước ra cửa.

Tề Phú và mấy tên thủ hạ ăn mặc chỉnh tề, đứng một cách nghiêm chỉnh trước cửa chờ anh.

Tướng ngườiNgô Thế Huân  oai phong lẫm liệt, anh gióng như được ông trời tạo ra để làm Lão đại.

Đứng trên vạn nguời, cầm trong tay quyền lực tối cao, thao túng vận mệnh của mội người.

 Ngô Thế Huânđứng trước cửa, quay đầu nhìn lại nói với Duẫn Nhi

-Ngoan không được ra ngoài.

Duẫn Nhi nhìn anh mỉm cười gật đầu.

Nói xong Ngô Thế Huân xoay người bước đi.

Mấy tên thuộc hạ cung kính đi phía sau anh.

Vừa nghe tiếng xe của Ngô Thế Huân rời khỏi, Duẫn Nhi ngồi bật dạy đi vào phòng tấm thay đồ.

Tay cầm điện thoại gọi cho Đường Tam.

-Tam Nhi, em đến đây đi.

-Dạ, em đến liền.

Nói xong Duẫn Nhi đi đến, vén màn cửa sổ quan sát xung quanh.

Ngô Thế Huân đã bố trí, người canh giữ biệt thự Ngô Viên một cách cẩn thận.

Duẫn Nhi đi xuống lầu, nhìn thấy Đường Tam ngồi trên sopha.

Tề Phong đứng bên cạnh, dặn dò thuộc hạ.

Duẫn Nhi nhìn Đường Tam ra hiệu cho cô bất đầu hành động.

Trên tay Trình Lam và Đường Tam mỏi nguời cầm mấy cay kim châm, tẩm thuốc ngủ.

Hai người ra tay một cách nhanh lẹ, trước sự thập kích bất thình lình này của hai cô.

Tề Phong và mấy tên thuộc hạ không kịp trở tay, bị Duẫn Nhi và Đường Tam hạ thủ.

Tất cả điều ngã xuống mặt đắt.

Duẫn Nhi và Đường Tam gấp gáp bước ra cửa biệt thự.

Đường Tam đã quan sát trước, biết vị trí của mấy tên thủ hạ.

Nên trong tích tắc đã xử lý xong tất cả bọn họ.


----------------------------------------------------------

Tại Nhà thờ Đức Mẹ, Tề Phú đã cho nguời trang trí xong tất cả.

Khách được mời điều tới đầy đủ.

Cô dâu ở trong phòng nghỉ dành riêng cho cô dâu, đang được thợ trang điểm giặm thêm phấn.

Trên người cô dâu mặc y phục trắng, trên đầu đội một cái vương miện, được kết bởi một miếng vãi ren trắng mỏng.

Che hết khuôn mặt xinh đẹp của cô.

Ngô Thế Huân mặc Âu phục đen, đứng trong nhà thờ tiếp đãi khách khứa.

Nam Liệt một thân âu phục trắng, đi đến bên cạnh Ngô Thế Huân nói.

-Tôi đã sắp xếp người bảo vệ Trình Lam trong phòng cô dâu.

Ngô Thế Huân cười với khách, quay qua nói với Nam Liệt.

-Được, hôm nay Nhi, tôi giao cho cậu.

Nam Liệt nhìn anh nghiêm túc nói.

-Được, cứ giao cho tôi cậu yên tâm.

Lúc này Nam Liệt đã bố trí người của Việt Vũ, lén vào trong nhà thờ làm nội ứng.

Tất cả phòng thủ trong nhà thờ, Ngô Thế Huân đã giao cho Nam Liệt toàn quyền phụ trách.

Tề Phú chỉ chiệu trách nhiệm, sự an toàn của mấy vị khách.

Ngô Thế Huân được mấy vị giám đốc đến bắt tay chúc mừng.

Sau một thời gian tiếp đãi khách, Ngô Thế Huân và Nam Liệt đi vào phòng cô dâu để thâm Duẫn Nhi

Ngô Thế Huân bước vào, nhìn thấy dáng người cô dâu ngồi trước bàn trang điểm.

Anh vui cười bước tới khom nguời, choàng tay qua vai cô dâu.

Anh ân cần nói.

-Em có mệt không?

Cô dâu nhẹ nhàng lắc đầu, cô đặt tay lên trên mu bàn tay anh nói.

-Anh không cần lo cho em.

Nam Liệt thấy vậy anh lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Ngô Thế Huân nhìn thấy Nam Liệt đi ra ngoài, anh đứng thẳng người lên.

Nhìn vào thợ trang điểm nói.

-Côi chừng cẩn thận, không được sơ sót.

-Dạ, thuộc hạ đã hiểu.

Thợ trang điểm cung kính trả lời.

Ngô Thế Huân nói xong, anh xoay người bước ra ngoài.

Tại biệt thự Ngô Viên, Duẫn Nhi và Đường Tam giải quyết xong tất cả thủ hạ của Ngô Thế Huân

Duẫn Nhi và Đường Tam lên chiếc xe Ferrari màu đỏ, phóng ra khỏi biệt thự Ngô Viên.

Duẫn Nhi dành lái xe, cô sợ thời gian không kịp.

Đường Tam ngồi bên ghế phụ, bật lên ứng dụng camera mà cô lắp ráp tại nhà thờ.

Trên màng hình, Đường Tam nhìn thấy Nam Liệt bỏ thuốc vào nước, chuẩn bị cho thuộc hạ của mình đem ra ngoài.

Duẫn Nhi thấy vậy, dùng tốc độ nhanh nhất phóng xe như bay.

Tài lái xe của Duẫn Nhi là hạng nhất, trong tổ chức Thần Long.

Với tóc độ nhanh như chớp, Duẫn Nhi vượt mấy cái đèn đỏ, qua mặt mấy chiếc xe tải.

Đường Tam đã quen với tài lái xe của Duẫn Nhi, nên vẫn bình tỉnh ngồi bên cạnh.

Tại nhà thờ Đức Mẹ, thuộc hạ của Nam Liệt đem nước ra mờiNgô Thế Huân  và thuộc hạ của anh.

Nam Liệt đích thân đưa cho Ngô Thế Huân một ly nước.

Ngô Thế Huân không do dự, cầm lên uống một hơi cạn.

Người của Nam Liệt đưa nước vào phòng cô dâu cho Duẫn Nhi

15 phút sau thuốc mê bất đầu phát tán, thân thể cô dâu không còn sức lực, đầu gục xuống bàn trang điểm.

Thợ trang điểm và thuộc hạ của Ngô Thế Huân, từng người ngã gục xuống mặt đắt.


Tại đại sảnh, Ngô Thế Huân cảm giác được, thân thể của mình có sự biến hoá.

Tay chân bủn rủn, anh lui về phía sau chống tay lên mặt bàn.

Tề Phú nhìn thấyNgô Thế Huân có sự khác thường, anh nhanh tay bước tới đỡ lấy Ngô Thế Huân

 Ngô Thế Huânnhìn Tề Phú nói.

-Trong nước có thuốc.

Lúc này Tề Phú mới hiểu, vừa rồi thủ hạ của Nam Liệt có mời anh một ly nước.

Nam Liệt cầm ly lên định uống thì có thuộc hạ gọi anh.

Tề Phú bận nên để ly nước trên bàn, đi giải quyết một số việc.

Tề Phú nhìn Ngô Thế Huân nói.

-Nam Liệt 

Ngô Thế Huân không nói gì, chỉ gật đầu một cái.

Tề Phú nhìn xung quanh, tìm thuộc hạ của mình.

Nhìn khấp nơi không thấy bóng dáng người của anh đâu.

Trong lúc này Việt Vũ nghênh ngang cùng đám thủ hạ, tay cầm súng bước vào trong đại sảnh.

Tất cả khách mời thấy một đám người cầm súng xông vào, hoảng sợ chạy tán loạn ra ngoài.

Trên mặt Việt Vũ hiện lên nụ cười gian ác.

Việt Vũ đi đến trước mặt củaNgô Thế Huân , rồi nép qua một bên.

Mấy tên thủ hạ đứng thành hai hàng thẳng, nhường một đường chính giữa ra, cho thủ hạ đẩy xe lăn của Ngô Lạc Bằng vào.

Trong lúc này, Nam Liệt từ bên trong buớc ra.

Một tay giữ lấy cổ của cô dâu, tay còn lại cầm súng chỉa thẳng vào eo cô.

Đứng trước mặt Ngô Thế Huân và Ngô Lạc Bằng.

Ha ha ha.....

-Kỳ này ta sẽ cho các người ném thử, mùi vị bị phản bội như thế nào.

Ngô Lạc Bằng dùng giọng nham hiểm nói.

 Ngô Thế Huânnhìn Nam Liệt bằng cặp mắt không ngờ.

Nam Liệt nhìnNgô Thế Huân  nói.

-Đừng nhìn tôi như vậy, đây là do cậu ép tôi.

Ngô Thế Huân thân thể không còn sức lực, Tề Phú thấy vậy cầm tay đỡ anh.

Ngô Thế Huân khoát tay ý bảo không cần.

Anh dùng hết sức chống tay lên bàn, đứng thẳng người lên.

Cho dù ở trong hoàn cảnh như thế nào, Ngô Thế Huân vẫn luôn tỏa ra vẻ oai nghiêm, điềm dạm như vậy.

Trên khuôn mặt anh không hề hiện lên chút tia hoảng hốt hay sợ sệt.

 Ngô Thế Huânbình tĩnh nét mặt kiêu ngạo nhìn Nam Liệt nói.

-Người phản bội Ngô Thế Huân tôi, sẽ có một kết cuộc vô cùng thê thảm.

Nam Liệt cười kinh, nhìnNgô Thế Huân  nói.

-Cậu đừng có tỏa ra thái độ, kêu căng ngạo mạn như vậy. Duẫn Nhi đang ở trong tay tôi, cậu dám có hành động, gì tôi sẽ giét chết cô ấy ngay lập tức.

Lúc này từ bên ngoài người của Long Kiệt xông vào.

Long Kiệt đi vào một cách uy nghiêm.

Ngô Lạc Bằng nhìn thấy Long Kiệt, cặp mắt ông hiện lên sự tức giận, những tia máu đỏ hiện lên rõ ràng.

-Thù mới nợ cũ, ta sẽ trả cho ngươi tật cả.

Long Kiệt giận dữ nói với Ngô Lạc Bằng.


---------------------------

Nam Liệt thấy vậy tay cầm súng chỉa vào đầu cô dâu, đi đến bên cạnh Ngô Lạc Bằng đứng.

Nam Liệt nhìnNgô Thế Huân  và Long Kiệt đứng một bên nói.

-Long Kiệt ông cho thuộc hạ của mình bỏ súng xuống, nếu không tôi sẽ giết Duẫn Nhi ngay lập tức.

Tề Phú tứ giận lên tiếng.

-Cái tên phản bội này, Lão đại đã tinh cậy cậu như vậy, đã giao bang Lôi Ưng cho cậu toàn quyền phụ trách Vậy mà cậu còn cấu kết với Ngô Lạc Bằng.

Nam Liệt nhìn Tề Phú cười khinh miệt nói.

-Cậu chỉ là một con chó theo đuôi cửaNgô Thế Huân , ở đây không tới phiên cậu lên tiếng.

Tề Phú tức giận, muốn xong tới Nam Liệt bị Ngô Thế Huân chận lại.

Ngô Thế Huân lắc đầu nhìn cô dâu.

Ý bảo trong tay họ còn có Duẫn Nhi

Ngô Lạc Bằng nhìn thấy hành động này củaNgô Thế Huân , liền cười đắc ý.

"Quả thật, anh hùng khó qua được ải mỹ nhân."

Ha ha ha.

Giọng cười ma quỷ của Ngô Lạc Bằng vang dội cả nhà thờ.

Trong lúc người của ông chuẩn bị hành động, Duẫn Nhi và Đường Tam từ bên ngoài xông vào.

Duẫn Nhi và Đường Tam đã giải quyết xong đám người của Ngô Lạc Bằng và Nam Liệt ở bên ngoài nhà thờ.

Lúc cô cầm súng xông vào, nhìn thấy Ngô Thế Huân thất thế, sắc mặt nhợt nhạt đứng đối diện với Nam Liệt.

Trên khuôn mặt Duẫn Nhi hiện lên sát khí đằng đằng, tay bất giác siết chặt lại khẩu súng.

Ngô Thế Huân nhìn thấy Duẫn Nhi, nét mặt liền đổi sắc.

Ngô Lạc Bằng và Việt Vũ điều kinh ngạc, tầm mắt nhìn cô dâu đang nằm trong tay Nam Liệt.

Nam Liệt cũng bàn hoàng, anh dùng tay kéo khăn che mặt của cô dâu xuống một cách thô bạo.

Khuôn mặt lạ lùng hiện ra trước mặt anh.

Nam Liệt tức giận quăng cô ta qua một bên.

Duẫn Nhi cầm súng chỉa vào người của Nam Liệt.

Cô ghét nhất những kẻ phản bội.

Không ngờ từ bên hông, Việt Vũ từ đâu xông ra.

Anh cầm một con dao sắc bén chỉa vào cổ của Duẫn Nhi

Đường Tam thấy vậy định rút súng bắn về phía Việt Vũ, nhưng không ngờ Duẫn Nhi đã bị Việt Vũ chế ngự.

Duẫn Nhi không giám hành động lỗ mãng, cô sợ sẽ làm hại đến bảo bối trong bụng mình.

Cặp mắt củaNgô Thế Huân  hiện lên sự phẫn nộ, nét nguy hiểm hiện rõ trên khuôn mặt anh.

Ngô Lạc Bằng cười nham hiểm.

Ông nhìn Long Kiệt nói.

-Kêu thủ hạ của ông, bỏ vũ khí xuống đầu hàng.

Long Kiệt tức giận, sắc mặt trở nên hung tợn, cặp mắt hiện lên tà khí.

Hai tay nắm chặt thành nấm đấm.

 Ngô Thế Huânnộ khí xung thiên, anh bước tới gần Duẫn Nhi thêm một chút.

Việt Vũ thấy vậy, tay dùng thêm chút sức.

Dao sắc bén liền để lại trên cổ Duẫn Nhi một vết thương dài, máu tươi nhiễu theo con dao từng giọt xuống trên mặt đắt.

Ngô Thế Huân đau lòng, tim anh thất lại, nhìn những giọt máu chảy ra từ vết thương trên cổ cô.

Anh ước gì có thể lập tức xông đến phanh thay Việt Vũ ra từng mảnh.

 Ngô Thế Huândừng bước, tay nấm chặt lại nhìn Việt Vũ nói.

-Các người muốn gì, mới thả Duẫn Nhi ra?.

Việt Vũ, nhìn qua Ngô Lạc Bằng chờ chỉ thị của ông.

Ngô Lạc Bằng từ trong tay tên thuộc hạ, cầm lấy một con dao.

Quăng xuống mặt đắt dưới chân Ngô Thế Huân

Tiếng dao va chạm với mặt đắt vang lên.

"Cheng......."

Nam Liệt nhìn thấy hành động này của ông, cặp mắt hiện lên chút khác thường.

 Ngô Thế Huânkhom người, nhạt con dao từ trên mặt đắt lên.

Ngô Lạc Bằng cười gian trá nói.

-Phế đi cánh tay trái của ngươi ta sẽ tính tới việc, tha cho con nghiệt chủng này.

Duẫn Nhi nghe ông nói vậy trong lòng tức giận, nhìn thấy Ngô Thế Huân cầm con dao trong tay.

Cô biết vì cô và con anh sẽ làm bắt cứ điều gì.

Trong mắt Duẫn Nhi hiện lên tia thương sót, cặp mắt ngắn lệ.

 Ngô Thế Huânđưa con dao lên, định đâm vào tay mình.

Trong lúc này cặp mắt sắc bén của Ngô Thế Huânliếc nhìn Nam Liệt.

Nam Liệt quan sát cẩn thận, từng cử chỉ và hành động của Ngô Thế Huân

Nhìn thấy ánh mắt này của anh, Nam Liệt liền hiểu ý.

Anh vương khẩu súng trong tay lên, đặt ngay huyệt thái dương của Ngô Lạc Bằng nói.

-Đứng im, không ai đuợc nhút nhích. Nếu ai dám cử động tôi sẽ nổ súng ngay lập tức.

Việt Vũ đứng bên cạnh kinh ngạc anh không thể nào tưởng tượng được.

Nam Liệt lại là ngườiNgô Thế Huân  phái đến tiếp cạnh với Ngô Lạc Bằng và anh.

Ngô Thế Huân quăng cây dao qua một bên, anh đứng thẳng người lên.

Khí thế oai hùng, sức lực mạnh mẽ.

Thủ hạ của Ngô Thế Huân từng người ngồi dạy, đi đến đứng cung kính sau lưng Ngô Thế Huân

Ngô Lạc Bằng không thể tin vào cặp mắt của mình. Trong mắt ông hiện lên vẻ ngờ vực.

-Không phải các người điều bị bỏ thuốc.  Đích thân thủ hạ của ta đã tận mắt thấy, Nam Liệt đã bỏ thuốc vào trong nước.

Giờ phút này sắc mặt Ngô Thế Huân hung ác vô cùng

Anh cười một cách sảng khoái, anh đi tới trước mặt của Ngô Lạc Bằng, dùng giọng điệu câm hận nói.

-Thế nào, màng kịch này tôi dàn ra để tặng ông, ông thấy ra sao?

Anh dừng một chút cầm ly nước trên bàn lên, thản nhiên uống hết.

Anh nhìn Ngô Lạc Bằng cười khoái chí nói.

-Nếu Nam Liệt không bỏ thuốc vào nước, làm sao có thể qua mặt được, con cáo già giống như ông. À..... mà tôi quên nói cho ông biết, đó chỉ là thuốc bổ mà thôi.

---------------------------------

 Ngô Lạc Bằng tức giận, tay đập mạnh vào thành ghế xe lăn, tay ông rung rung trong lòng giận dữ lớn tiếng nói.

-Không thể nào, ta đã tín toán kỹ càng, không thể có sự sai sót.

Ngô Thế Huân cười, anh nhìn Ngô Lạc Bằng và Việt Vũ nói.

-Các người không thể nào ngờ được, Nam Liệt lại là người của tôi sấp sếp tiếp cận các người.

Ngô Lạc Bằng lắc đầu, ông không thể tin nói.

-Ta đã cho người giám sát, nhất cử nhất động của Nam Liệt, sao không phát hiện ra điều gì khả nghi.

Nam Liệt nhìn ông nói.

-Tôi và Huân biết trước ông sẽ làm như vậy, nên đống kịch thì phải đống cho trọn.

Việt Vũ nhìn Nam Liệt bằng cặp mắt khó tin.

-Trong bệnh viện, Việt Vũ nhìn thấy Long Kiệt hiến máu cho Duẫn Nhi. Sao cậu lại báo tin đó cho chúng tôi?.

 Ngô Thế Huâncười, cặp mắt nguy hiểm nheo lại, nhìn họ nói.

-Không báo cho các người, thì sớm muộn gì các người cũng sẽ biết. Vậy thì sao không mượn cơ hội này, làm cho các người tin tưởng vào Nam Liệt.

Ngô Lạc Bằng không thể tin, với trí tuệ của ông lại không đấu nỗi với Ngô Thế Huân

 Ngô Thế Huânnhìn Ngô Lạc Bằng cười kinh thường nói.

-Vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Trên đời này không có việc gì là tuyệt đối.

Việt Vũ đứng một nên, vẫn không chịu thả Duẫn Nhi ra, anh quan sát sắc mặt của Ngô Lạc Bằng.

Chờ đợi chỉ thị của ông.

Trong lòng Duẫn Nhi tức giận, cô tức giận bản thân mình, sao không tin rằng, Ngô Thế Huân sẽ có cách đối phó với Ngô Lạc Bằng.

Ngô Thế Huân bước tới cầm cây súng, chỉa thẳng vào người của Ngô Lạc Bằng.

Long Kiệt đứng một bên tán thưởng người con rể này của mình.

Ông không ngờNgô Thế Huân  lại tính xa như vậy.

Đã bố trí Nam Liệt làm nội ứng, kế hoạch của anh thật là hoàn hảo.

Nếu Duẫn Nhi không xuất hiện, bay giờ ông tin chắc,Ngô Thế Huân  đã nắm tổ chức Kim Xà trong lòng bàn tay mình.

Long Kiệt bước tới nói với Ngô Lạc Bằng.

-Nếu tính lại, tôi và Nhã Chi mới thật sự là một đôi, ông mới là kẻ thứ ba.

Ngô Lạc Bằng nghe Long Kiệt gọi vợ mình một cách thân mật.

Ông tức giận khuôn mặt ửng đỏ.

Hai tay đập mạnh lên xe lăn hét lớn.

-Câm miệng, cái tên Nhã Chi không phải để cho ngươi kêu.

Dù là đang trong tình trạn thất thế, Ngô Lạc Bằng vẫn ngoan cố, không chịu khuất phục.

Ông nhìn Việt Vũ nó.

-Dù phải chết, ta cũng sẽ đem con nghiệt chủng này xuống địa ngục cùng ta. Ha ha ha

 Ngô Thế Huânbước tới, cầm cay súng trong tay.

Anh nhìn Ngô Lạc Bằng bằng cặp mắt thù hận.

Mối thù giết cha mẹ anh còn chưa tín với ông, vậy mà bay giờ còn có việc này.

-Tôi đếm tới 3, nếu ông không cho thủ hạ của mình thả Duẫn Nhi ra, mỗi 10 giay to sẽ bắn một phát vào người ông.

Vừa nói xong, Ngô Thế Huân bất đầu đếm.

"1.........2..........."

Ngô Lạc Bằng vẫn y như cũ, không một chút hoảng hốt.

Nét mặt dù chết cũng không đầu hàng của ông, làm Ngô Thế Huân phẫn nộ.

Anh tức giận liếc nhìn Duẫn Nhi, không muốn tỏa ra quá quan tâm, sợ Ngô Lạc Bằng sẽ làm hại đến Duẫn Nhi hơn.

Anh ngừng một chút rồi đếm tiếp.

"3."

Vừa dứt lời Ngô Thế Huân liền nổ phát súng đầu tiên.

Bắn vào tay phải của Ngô Lạc Bằng.

"Bang...."

Đồng thời từ phía Duẫn Nhi cũng vang lên tiếng súng.

"Bang...."

Tất cả mọi người điều kinh ngạc, ngoại trừ Ngô Thế Huân ra.

Anh bình tĩnh một cách lạ kỳ.

Giống như mọi việc điều nằm trong sự dự liệu của anh.

Phía Duẫn Nhi, khi tiếng súng vừa vang lên.

Duẫn Nhi khom người xuống né tránh.

Duẫn Nhi đã ra hiệu cho cô.

Cô biết chắc thuộc hạ bắn tỉa củaNgô Thế Huân, đang ẩn núp quanh đây.

Cho nên anh mới bình tĩnh như vậy.

Với tính tình của Ngô Thế Huân, nếu không nắm trong tay 100% sự an toàn của cô, anh thà bỏ mạng mình cũng không muốn cô bị chút tổn thương nào.

Thuộc hạ của Ngô Thế Huân bắn vào tay  Việt Vũ

Việt Vũ tay cầm con dao

Ngô Thế Huân xông đến ôm lấy Duẫn Nhi vào lòng, tay anh sờ lên vết thương của cô nói.

-Em có đau không?.

Duẫn Nhi nhìn anh, cặp mắt ngấn lệ, cô lắc đầu nói.

-Không đau, Em xin lỗi.

Duẫn Nhi biết cô sém một chút đã phá vỡ kế hoạch của anh.

Cặp mắt Ngô Thế Huân hiện lên rõ ràng sự đau lòng và thương sót.

Ngô Thế Huânngước mặt nhìn Việt Vũ bằng cặp mắt tàn ác, một làng khí tà xông thẳng đến Việt Vũ, làm Việt Vũ bất giác rùng mình, toàn thân tót mồ hôi lạnh.

Việt Vũ sống trong giang hồ từ nhỏ, anh chưa từng thấy qua, trên nguời ai lại có một loại sát khí, có thể làm người ta hoảng hốt, trong lòng bất an như vậy.

Ngô Thế Huân đưa Duẫn Nhi cho Long Kiệt châm sóc, anh bước từng buớc đến Việt Vũ.

Nhìn thấy sự nguy hiểm đến gần mình, Việt Vũ nhìn chung quanh.

Tất cả thuộc hạ của anh đã bị thuộc hạ của Ngô Thế Huân chế ngự.

Ngô Thế Huân từng bước từng bước chậm mà oai nghiêm bước tới gần Việt Vũ hơn.

Tay Ngô Thế Huân cầm súng nhìn vào giống như quỷ Satan đến lấy mạn của Việt Vũ.

Việt Vũ trong lòng hoảng sợ, nhưng ngoài mặt vẫn giữ được sự bình tĩnh và vẻ kêu căng.

Ngô Thế Huân vừa bước đến gần Việt Vũ, anh nhanh tay vương khẩu súng lên.

Việt Vũ nhìn thấy hành động củaNgô Thế Huân, anh dù chết cũng phải chết một cách oai phong lẫm liệt.

Tay định bớp cò súng thì Ngô Thế Huân đã ra tay nhanh hơn.

Tiếng súng vang lên.

------------------------------

 Ngô Thế Huânbắn vào tay trái, đang cầm súng của Việt Vũ.

Súng từ trên tay Việt Vũ rơi xuống mặt đắt.

Máu tươi từ miệng vết thương tuôn trào ra ngoài.

Việt Vũ dùng tay phải đặt lên miệng vết thương, sắc mặt anh vẫn bình tĩnh như cũ.

Không hề sợ hải, không một tiếng kêu đau, không một tia khuất phục.

Ngô Thế Huân tháng thưởng nhất những người giống như Việt Vũ.

Anh muốn Việt Vũ làm thủ hạ của mình.

Một người trung thành như Việt Vũ, Ngô Thế Huân rất cảm phục, anh muốn thử thách lòng trung thành của Việt Vũ.

 Ngô Thế Huânđá vâng khẩu súng của Việt Vũ trên mặt đắt sang một bên.

Anh nhìn về phía Ngô Lạc Bằng, đi đến trước mặt ông.

 Ngô Thế Huânvương khẩu súng trong tay lên, chỉa thẳng vào người của Ngô Lạc Bằng.

Lúc này Ngô Lạc Khánh từ bên ngoài xông vào, anh nhìn thấy cảnh này liền xông tới.

Chặn trước mặt Ngô Lạc Bằng, anh biết ba anh đã làm nhiều việc có lỗi, với gia đình của Ngô Thế Huân

Nếu có thể dùng tính mạng của mình, để chuột lại lỗi lầm của ông, anh sẽ nguyện ý.

-Huân, em hẩy tha thứ cho ba anh. Nếu như trong lòng em không thể nào bỏ xuống được mối thù hận này. Anh tình nguyện dùng tính mạng của mình thay ba anh chịu tội.

Ngô Lạc Bằng nghe Ngô Lạc Khánh nói vậy, ở ngoài mặt thì tức giận, nhưng trong lòng thì vui sướng vô cùng.

Ông rất yêu thương Ngô Lạc Khánh, nhưng vì tôn nghiêm và mặt mũi của một người làm cha.

Ông không thể nào tỏa ra sự yêu thương và chiều chuộng Ngô Lạc Khánh được.

Ông dùng tay đẩy Ngô Lạc Khánh ra một bên nói với giọng cọc lóc.

-Không cần ngươi quan tâm.

Ngô Lạc Khánh quay mặt lại nhìn ông, cặp mắt đau lòng làm Ngô Lạc Bằng xúc động.

-Ba, người đã làm nhiều việc sai trái, bây giờ ba hẩy nghe con, bỏ xuống tất cả. Con sẽ xin em Huân tha mạng cho ba. Cuộc đời còn lại con và Ngọc An sẽ phụng dưỡng ba thật tốt.

Ngô Lạc Bằng nghe Ngô Lạc Khánh nói vậy trong lòng đau sót.

Ông vì thù hận mà đã che đậy lương tâm, làm toàn chuyện ác.

Vậy mà ông lại có một người con hiếu thảo như anh.

Ngô Lạc Bằng nhìn Ngô Lạc Khánh, nước mắt bất giác rơi xuống khuôn mặt già nua của ông.

Tay rung rung lao đi những giọt nước mắt trên mặt.

Ông nhẹ nhàng gật đầu.

Ngô Lạc Khánh thấy vậy trong lòng vui suớng vô cùng, anh nhìnNgô Thế Huân  nói.

-Huân, em muốn như thế nào mới chịu tha thứ cho ba anh?.

Ngô Thế Huân nhìn hai cha con trong lòng hiện lên nỗi chua sót, dù sao ông cũng là bác cả của anh.

Vừa rồi phát súng anh bắn Ngô Lạc Bằng, côi như ông đã trả lại cho anh món nợ giết cha mẹ.

Côi như ân quán hai bên đã không còn nữa, nhưng anh muốn biết Việt Vũ có trung thành với Ngô Lạc Bằng không.

Ngô Thế Huân cầm con dao dưới mặt đắt lên, nói bằng giọng giây gát.

-Nếu Ngô Lạc Khánh chihu phế đi cánh tay của mình, tôi sẽ tha mạng cho Ngô Lạc Bằng ông.

Ngô Lạc Bằng nghe vậy liền chụp lấy bã vai của Ngô Lạc Khánh.

Ông nhìn anh lác đầu.

Ngô Lạc Khánh dỗ dỗ tay lên mu bàn tay của ông. Ý bảo không sao đâu.

-Được, nếu chỉ mắt đi một cánh tay, mà có thể khiến em bỏ qua được thù hận, thì cũng thật đáng giá.

Ngô Lạc Khánh khom người nhạt lấy con dao lên.

Việt Vũ đứng bên cạnh, chạy đến giữ lấy cánh tay của Ngô Lạc Khánh nói.

-Thiếu chủ, nếu Ngô Thế Huân muốn một cánh tay, thì để thuộc hạ nhận lấy, nhát dao này thay thiếu chủ.

Vừa nói xong, anh giựt lấy con dao từ trong tay Ngô Lạc Khánh.

Vương lên định đâm vào tay mình.

Nam Liệt thấy vậy, anh vương tay tới chụp lấy lưỡi dao, Việt Vũ cầm trong tay. Ngăn cản Việt Vũ đâm vào tay mình.

Máu chảy xuống con dao và bàn tay Nam Liệt, Việt Vũ kinh ngạc, cặp mắt ngờ vức nhìn Nam Liệt.

Anh không hiểu vì sao Nam Liệt lại làm như vậy.

Nam Liệt nhìnNgô Thế Huân  nói,

-Huân, côi như tôi đã đỡ lấy nhát dao này thay Việt Vũ.

Nam Liệt cũng thưởng thức tính tình trung thành, nghĩa khí của Việt Vũ.

Tuy rằng Việt Vũ ra tay tàn nhẫn, nhưng anh hết mực trung thành.

Một người có thể vì chủ mà hy sinh, quả thật là một người có đạo nghĩa.

 Ngô Thế Huânthấy vậy anh nhìn Ngô Lạc Khánh lên tiếng.

-Được côi như vì anh, em sẽ bỏ qua tất cả.

Ngô Lạc Khánh nhìnNgô Thế Huân  cảm kích trong lòng, anh đứng lên nhìn Ngô Lạc Bằng nói.

-Ba bây giờ ba hẩy giao tổ chức Kim Xà cho Thiên. Con đã có công ty của mình, Ba về biệt thự sống với con và Ngọc An.

Ngô Lạc Bằng cảm động nói.

-Được, cảm ơn con.

Việt Vũ buông con dao trong tay ra, nhìn Nam Liệt bằng cặp mắt cảm kích.

 Ngô Thế Huânnhìn Việt Vũ nói.

-Bay giờ cậu hẩy gia nhập bang Lôi Ưng của tôi, làm tam đương gia.

Việt Vũ do dự một chút rồi gật đầu đồng ý.

 Ngô Thế Huânđi đến tới bên cạnh Long Kiệt nói.

-Ba, coi như nể mặt của con bỏ qua chuyện cũ, đừng chấp nhất với Ngô  Lạc Bằng nữa.

Long Kiệt không nói gì, sắc mặt lạnh lùng không một tia cảm súc.

Duẫn Nhi thấy Long Kiệt không có phản ứng.

Cô lay lay cánh tay của ông làm nũng nói.

-Ba, côi như vì con và bảo bối, ba hẩy bỏ qua chuyện cũ.

Long Kiệt nghe Duẫn Nhi kêu mình bằng Ba, trong lòng ông vui sướng.

Lần đầu tiên Duẫn Nhi kêu ông như vậy.

Ông nhìn Duẫn Nhi yêu thương, cặp mắt ngấn lệ gật đầu nói.

-Được, côi như vì con và Huân ba sẽ bỏ qua hết chuyện cũ.

Duẫn Nhi vui vẻ, vương tay ôm Long Kiệt.

Ngô Thế Huân nhìn thấy cô vui như vậy anh bất giác nở nụ cười.

Chỉ cần Duẫn Nhi tươi cười vui vẻ,Ngô Thế Huân  làm gì cũng đáng.

Đường Tam đi đến bên cạnh Duẫn Nhi chúc mừng họ.

-Chúc mừng thủ lảnh và chị Nhi cha con nhận nhau.

Duẫn Nhi cười nhìnNgô Thế Huân  nói.

-Tất cả điều đã qua, ngày mai hôn lễ của chúng ta, em muốn mọi người điều phải có mặt. Nhất là anh Ken và chị Ngọc An.

Ngô Lạc Khánh nghe Duẫn Nhi nói vậy, trong lòng cảm động vô cùng.

Anh liền lên tiếng.

-Nhất định anh và Ngọc An sẽ tham gia hôn lễ của hai em.

Tất cả mọi người điều vui vẻ tươi cười, đột nhiên Đường Tam kêu lên một tiếng.

-Chết rồi,em phải về Ngô Viên xem tình trạng của Tề Phong.

Đường Tam vừa gấp gáp chạy vừa nói.

-Vừa rồi vì sợ thuốc mê không đủ tác dụng, em đã tăng gấp đôi liều lượng.

Đường Tam như mũi tên, lao thẳng ra ngoài.

Tất cả mọi người nhìn thấy, dáng vẻ lo lắng và hấp tấp của Đường Tam điều bật cười thành tiếng.

Ha ha ha ha

Không khí trong nhà thờ trở nên nhộn nhịp vui vẻ hơn.

The End.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com