[Severus Snape] Kiếp Sống Làm Trâu Làm Ngựa Cho Tư Bản
Chương 19
Buổi tối trước kỳ nghỉ Giáng Sinh, Severus xách một cái vali nhỏ đi theo Harry tiến vào bữa tiệc của Horace. Căn phòng được trang trí bằng những tấm màn xanh, vàng, đỏ treo khắp trần và các vách tường. Không gian đông đúc những người là người được chiếu sáng đỏ rực bởi một chiếc đèn chùm tuyệt đẹp treo chính giữa. Một góc phòng truyền đến tiếng hát thánh thót của dàn nhạc công, vài vị phù thủy lớn tuổi ngậm điếu thuốc nói chuyện rôm rả và những con gia tinh thì đi đi đi lại với cái khay to đựng đồ."Ôi Harry, cậu bé của ta!" Hai người vừa mới bước vào đã bị Slughorn gọi giật lại, "Vào đây, vào đây nào. Có nhiều người muốn gặp trò lắm!"Slughorn túm lấy cánh tay Harry kéo cậu vào trong, Harry thì túm tay Severus còn hắn thì nắm chặt vali của mình, hai người gian nan theo sự lôi kéo chen qua đám người trưởng thành.Slughorn tràn ngập nhiệt tình giới thiệu Harry cho hội nhìn như là phù thủy có tiếng tăm nào đấy, đáng thương Cậu Bé Vàng bị những kẻ ăn mặc lịch sự này nuốt sống tới nơi - Severus tàn nhẫn buông tay Harry, dưới ánh mắt lên án của đứa trẻ Gryffindor mà lui về phía sau một bước, biến mất trong căn phòng chen chúc tối lờ mờ.Nam sinh thấp bé không hề bị chú ý đi qua đám người đang tốp năm tốp ba nói chuyện, nhanh chóng phát hiện ra Snape -- và Slughorn bị anh ta chuốc rượu ở bên cạnh."...Ta biết thầy đến để làm gì, Severus... Trên thực tế, qua mấy tháng dạy học ta khá thích trò Snape..." Mặt Slughorn đỏ bừng bởi men rượu, ông cầm cái ly uống một hơi cạn sạch, vừa nấc cụt vừa nói, "Ồ... rượu này hơi nồng thì phải, chắc là loại phổ biến trong giới trẻ các cậu hiện nay? Nhưng quả thật hương vị không tồi -- trò Snape là một học sinh rất có thiên phú, hơn nữa lại là bạn tốt của Harry Potter nổi tiếng nhất trong lứa, chuyện này rất hiếm nếu xem xét đến việc trò ấy vô cùng giống thầy...Đừng lo, ta nghĩ tương lai đứa trẻ này mai sau vô cùng sáng lạn...""Ta chỉ thay mặt hiệu trưởng đột nhiên có việc ra ngoài cảm ơn thầy thôi, Horace, vì thầy sẵn sàng tạm thời từ bỏ sinh hoạt nghỉ hưu nhàn nhã quay về Hogwarts dạy học khi trường đang trong tình cảnh thiếu nhân viên, ngoài ra không còn ý gì khác." Snape vô cảm nói, lôi hai bình nhỏ trong áo chùng giơ lên trước mặt Slughorn, "Vì vậy ta theo lệnh mang cho thầy một ít thứ: tinh chất dứa và kẹo của tiệm Công Tước Mật -- quà của ngài hiệu trưởng, và bột sừng Dương Giác Mã (Bicorn) -- đây là cá nhân ta vì sự hào phóng giúp đỡ của thầy.""Ồ -- tất nhiên, tất nhiên rồi --" Ánh mắt Slughorn rơi xuống cái bình đựng nguyên liệu quý giá trong tay người kia, nụ cười trên khuôn mặt đỏ rực ngay lập tức trở nên càng thân thiết, "Ta hiểu ý của thầy mà Severus, bất kể thế nào, con trẻ luôn là quan trọng nhất -- Vậy nên thầy cứ việc yên tâm, bây giờ là thời đại hoà bình... Sự quan tâm của ta đối với học sinh cũng giống như thầy, ta sẽ chăm sóc tốt cho bọn nhỏ."Snape không có sửa đổi hiểu lầm của Slughorn, hắn mang bộ mặt tươi cười giả tạo rồi rót đầy rượu vào cái ly của hai người, nhẹ nhàng cụng ly với Chủ nhiệm trước của Slytherin, nhìn ông già béo ục lại lần nữa uống cạn nó."Hơi bị nồng nha... Nhưng không thể không thừa nhận đây là bình rượu ngon, nhất định là thầy trộm trữ..." Giọt rượu cuối cùng cũng bị Slughorn đổ hết vào miệng, ông ta lảo đảo đứng dậy, "Thứ lỗi cho ta vì không thể ngồi đây với thầy được nữa, Severus, còn rất nhiều khách đợi ta qua đón tiếp kìa..."Snape kịp thời đứng dậy xin rời đi, đôi mắt đen láy của hắn đảo qua phía sau vị giáo sư Độc dược, nhìn thấy bóng dáng bé nhỏ của Severus trộn lẫn trong đám người.Severus tìm được Harry đang bị một đống người nổi tiếng vây kín mít, hắn túm cổ tay thằng bé kéo ra, cũng không thèm liếc qua cặp mắt lục chứa đầy ai oán của nó dù chỉ một cái: "Đi nói chuyện với Slughorn, theo bên cạnh ông ta. Mi cứ cư xử như bình thường cho ông ta tiếp tục lơi lỏng cảnh giác -- đừng nhắc đến bất cứ chuyện gì liên quan tới nhiệm vụ."Harry đáng thương lại lần nữa bị đẩy vào vòng xã giao của người trưởng thành.Bữa tiệc hạ màn trước lúc nửa đêm, các loại nhân vật nổi tiếng xã hội biến mất trong lò sưởi tại văn phòng của vị giáo sư Độc dược. Một ít học sinh còn lại cũng nhanh chóng quay về phòng ngủ của chúng, rất mau cả không gian đã trở nên vắng vẻ tĩnh mịch. Giữa những tấm màn và vật phẩm trang trí bắt mắt, Slughorn trông có vẻ hãy còn phiêu cực kì, ông ta túm lấy Harry vẫn luôn theo đằng sau mà luyên thuyên về học sinh cũ nào đó hiện đang làm việc tại Bộ Pháp Thuật: "Nếu sau này trò muốn tiến vào Bộ -- nhất định có thể được, Harry, trò sinh ra đã có sẵn thiên phú và danh vọng, ta có thể giới thiệu trò quen biết một vài..."Slughorn rõ ràng đã hơi nhiễm men say, Harry bị lão kéo ngồi vào trên ghế sofa, Severus nhìn xung quanh một lượt xác định trong phòng đã trống rỗng bèn lặng lẽ ném một bùa Khoá cửa, sau đó đúng lúc gia nhập cuộc nói chuyện của hai thầy trò để giải cứu Harry khỏi ông già đang say chếch choáng: "Giáo sư Slughorn --""Trò sẽ là học sinh xuất sắc nhất của ta, Harry.... Ô, Severus...""Xin lỗi vì đã làm phiền thầy, thưa giáo sư, nhưng em và Harry có một ít vấn đề về độc dược muốn hỏi -- dù sao tại phương diện này thầy cũng là người có kinh nghiệm nhất." Severus nói, nhìn thoáng qua Gryffindor bên cạnh."Ặc -- dạ đúng rồi! Giáo sư Slughorn! Bọn em có vài thắc mắc!" Harry nhanh chóng nói theo."Đứa trẻ hiếu học..." Khuôn mặt hồng hào của Slughorn nở nụ cười vui vẻ, "Nói đi Harry, có vấn đề gì cần giáo sư giải đáp nào?""Là về bột Đá Mặt Trăng, em để ý thấy dạo này giáo sư Snape có nghiên cứu sự tương thích giữa chúng và xác rắn lột." Severus nói, hắn lấy ra một khối xác rắn lột nhỏ trong cái vali đem theo, ngay lập tức ánh mắt Slughorn liền dính chặt vào nó."Cái này là --" Giọng nói của ông lão bởi vì quá kích động mà nâng lên vài dB, đôi tay hơi run rẩy cầm lấy thứ trước mặt, "Thật không thể tin được, quá khó tin... Ta chỉ từng nhìn thấy ghi chép về nó trong những cuốn sách khó hiểu nhất, trong sinh mệnh dài dằng dặc của ta cứ nghĩ sự tồn tại này chỉ là truyền thuyết... Nếu tri thức không có lừa gạt ta -- vậy thì đây chính là -- xác rắn lột của Basilisk!""Ồ, nghe có vẻ nó quý giá lắm hả thầy?" Severus bình tĩnh nói, lôi ra một mảnh to hơn từ trong vali, "Thực ra em thấy toàn bộ kệ nguyên liệu của giáo sư Snape đều để thứ này.""-- Toàn bộ kệ nguyên liệu!" Trông Slughorn như phấn khích phát điên. Severus lại lấy ra một chai rượu rót vào cái ly trên tay ông lão rồi giúp ông ta đưa lên miệng -- Slughorn một ngụm uống hết -- sau đó Severus lại kịp thời rót thêm một ly nữa, "A, hương vị này -- nhất định là trò lấy từ hầm của cha mình đúng không, cậu ấy đúng là trộm tích trữ không ít thứ tốt --""Thầy thích là được, em lấy ở chỗ giáo sư Snape cũng khá nhiều." Trong vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm của Harry, Severus liên tục móc ra 3 chai rượu và 5 mảnh xác rắn từ cái vali vô tận, đặt chúng chỉnh tề lên bàn cùng với mấy thứ hắn đã lấy ra lúc trước, sau đó tiếp tục rót rượu cho Slughorn, "Thầy đã dạy em rất nhiều trong môn Độc dược, nếu có biện pháp để cảm ơn thầy thì em sẽ vô cùng vinh hạnh.""Chuyện này đúng là..." Slughorn lại lần nữa uống cạn ly, vì để bình ổn tâm trạng kích động của mình, lão say khướt xoa xoa hai tay vào với nhau, "Không thể tưởng nổi thị trường Hẻm Xéo sau khi nhìn thấy chỗ xác rắn Tử xà này thì sẽ chấn động ra làm sao, tuyệt đối dù có trả giá thì cũng không ai bán... Ôi con, cha của trò...""Giáo sư Snape sẽ không phát hiện đâu, trong ngăn tủ của ông ấy có rất nhiều thứ này -- hơn nữa mỗi ngày nghiên cứu đều sẽ rơi phí hết một khối to." Động tác xoa tay của Slughorn khựng lại, lão không tin nổi mở lớn hai mắt khiến chúng có vẻ như bị lồi ra một tẹo -- Severus giả vờ không phát hiện, tiếp tục rót rượu vào ly của người trước mặt rồi nói, "Giáo sư Snape không có ý định bán chúng đi, lúc trước ông ấy nghiên cứu tác dụng giữa xác rắn lột và Cải Tỏi (Fluxweed), bây giờ lại nghiên cứu Đá Mặt Trăng -- cho nên em mới tới hỏi thầy xem tác dụng của chúng là gì?""Rơi phí hết..." Slughorn đau lòng uống cạn rượu, lão đã say đến nói cũng không tròn vành, "Thôi vẫn cứ là đem...đem xác rắn lột cho ta đi... Ta sẽ làm chúng phát huy được...hức...giá trị xứng đáng...""Tất nhiên là em tin tưởng chuyện này..." Severus bình tĩnh quan sát trạng thái của Slughorn, cuối cùng đổ cho lão một ly rượu mới rồi gật đầu với người bên cạnh, ý bảo nó có thể tự do nói chuyện, "Nhưng em và Harry chủ yếu muốn hỏi thầy cách sử dụng Đá Mặt Trăng, thưa giáo sư.""-- đúng vậy!" Harry phụ hoạ."Cách dùng Đá Mặt Trăng...." Slughorn phản ứng hơi chậm chạp chuyển ánh mắt từ chỗ xác rắn sang Severus, một lát sau lại dời về phía Harry, "Thật xin lỗi, Severus, trò và cha mình giống nhau quá, làm ta không nhớ rõ bây giờ là năm bao nhiêu... Cũng may còn Harry ở chỗ này... Cách dùng Đá Mặt Trăng....""Nó là thành phần quan trọng nhất để điều chế Dược xoa dịu, em nghe nói trong kì thì O.W.Ls thường xuyên gặp phải." Severus nói, "Lúc nghiền nát hòn đá thì phải chú ý cái gì vậy thầy?""Lúc nghiền thì...phải dùng dao bạc nhỏ cắt lát hòn đá, hoặc cắt thật nhỏ ra mới có thể phát huy hết tác dụng..." Slughorn chậm rãi trả lời."Trời ạ, nhưng dao bạc mềm như vậy sao có thể cắt được đá thành mảnh vụn chứ?" Harry nhăn mặt nói."Dựa vào thao tác của mi tất nhiên là có thể rồi, Harry, dù xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì còn có ta mà." Severus bỗng nhiên thay đổi thái độ nhẹ nhàng nói với cậu bé -- mà phản ứng của Harry lại giống như việc cậu vừa thấy Severus ở trước mặt uống hết cả lọ Tình dược."Trò làm được mà, con ngoan, ta vô cùng chắc chắn..." Slughorn mơ màng nói, "Thật là hoài niệm, Severus...trò... Không phải, là cha của trò... Năm ấy cũng như thế này ở bên cạnh Lily... Một cặp bạn thân khiến người ta phải than thở... Lily, cũng giống Harry là một đứa trẻ vừa ngoan vừa giỏi, ai sẽ không thích cô ấy chứ...""Thầy cứ luôn nhắc về mẹ của em thôi, giáo sư." Harry không nhịn được hỏi, "Bà ấy là người như thế nào ạ?""Lily... Vô cùng dũng cảm....Vô cùng hoạt bát.... Cô ấy có thiên phú người người ngưỡng mộ, phẩm cách đoan chính, là cô gái mà ta thấy tài giỏi nhất..." Slughorn vừa nói vừa nấc cụt, "Lúc còn nhỏ Lily và Severus là bạn tốt, giống như hai trò vậy, cả trường đều biết... Đáng tiếc về sau lại....về sau.... Haizz, hoà bình thật tốt đúng không nào? Ta không cần phải lo lắng học sinh vì không cùng lập trường mà tiến vào nguy hiểm, cũng không cần lo lắng hai trò lúc lớn sẽ cắt đứt quan hệ với nhau..."Snape và mẹ mình hồi trước là bạn tốt? Trên đầu Harry trồi ra một bong bóng nghi vấn, Severus lập tức nắm bắt chủ đề: "-- Nhưng mà Lily Potter đã chết." Âm thanh của hắn bình tĩnh đến gần như rét lạnh, "Chúa tể Hắc ám đã giết cô ấy và chồng, trong lúc Harry mới vừa 1 tuổi.""A..." Slughorn run lẩy bẩy, trên mặt lão là biểu tình sợ hãi khôn cùng, lão đánh mắt sang Harry, "Đó là một chuyện vô cùng đáng sợ... Cực kì, cực kì đáng sợ..."Slughorn dùng đôi tay run rẩy nhấc ly rượu đổ vào miệng mình như muốn bình ổn trái tim đang co rút liên tục: "Ta không nên bàn luận cái này trước mặt một đứa trẻ, Harry... Có khi trò còn chẳng nhớ...""Vâng. Lúc đấy em còn quá nhỏ." Harry trả lời, như Severus bảo nói theo chính mong muốn của cậu, "Nhưng về sau em đã hiểu được không ít thứ, từ cha đỡ đầu và những người khác nữa -- cha của em chết trước, Voldemort giết ông ấy rồi đi qua thi thể của cha để vào giết mẹ."Severus kịp thời hạ giọng bổ sung: "Toàn bộ giới phép thuật đều lưu hành câu chuyện này, em cứ nghĩ là thầy cũng biết.""Không... Ta không biết." Slughorn yếu ớt nói."Có lẽ Voldemort muốn giết em nhưng bị mẹ ngăn lại, sau đó bà ấy cũng bị giết chết. Bà dùng tính mạng của mình để bảo vệ em. Nghe nói lúc được phát hiện thi thể của bà ngã vào bên cạnh cái nôi em bé..." Đôi mắt Harry chậm rãi dâng lên một màn sương, cậu tiếp tục kể."Đủ rồi.... Dừng lại đi.... Harry, ta chỉ là một ông già tội nghiệp, ta không muốn nghe chuyện này...." Nước mắt của Slughorn rơi xuống trên khuôn mặt nhăn nhúm, lão run rẩy lấy tay che như thể việc đó sẽ giúp ngăn trở những đồ vật khiến lão sợ hãi, "Chiến tranh kết thúc, kẻ bí ẩn đã không còn tồn tại, bi kịch sẽ không thể xuất hiện được nữa...""Voldemort vẫn chưa chết!" Harry hét lên, "Năm ngoái hắn còn định xông vào trường học lấy trộm Hòn đá Phù thủy, chỉ một chút nữa thôi là hắn đã sống lại và giết chết em rồi!"Khuôn mặt vị giáo sư già lộ vẻ kinh hãi: "Thật...thật sao... Ta hoàn toàn không biết... Chưa từng nghe ai nói....""Em quen biết nhiều người, trong đó có rất nhiều bị Voldemort hại chết, các anh trai của bà Molly cũng vậy!" Harry tiếp tục, mặc kệ sự phản kháng yếu ớt của Slughorn, "Em trai của cha đỡ đầu em cũng bởi vì Voldemort mà chết, chú ấy trộm Trường sinh Linh giá của hắn, mãi mười mấy năm sau mới được phát hiện..."Cơ thể Slughorn đột nhiên giật lên một cái, dáng người mập mạp như bị khô héo cuộn tròn trong sự hoảng loạn."Trường.... Trường sinh Linh giá." Lão ngập ngừng cường điệu lại cụm từ đáng sợ này, mồ hôi trên trán và nước mắt hoà quyện hết vào nhau."Thầy biết mà, đúng không? Cụ Dumbledore đã từng hỏi thầy về cái này." Severus đúng lúc chen vào một câu."... Dumbledore nói cho các trò ư?" Slughorn tái nhợt run rẩy rồi lắc đầu bất lực, "Không, ta không biết... Dumbledore đã lấy được ký ức, điều đó chứng tỏ ta không biết gì cả...""Thầy biết, và thầy cũng không đưa ký ức thật cho cụ Dumbledore." Severus dùng giọng nói chắc chắn mà đáng tin cắt lời vị giáo sư Độc dược, "Thầy biết bí mật về Trường sinh Linh giá của Chúa tể Hắc ám, hiện tại thầy còn biết hắn ta quả thực đã chế tạo chúng, đó cũng chính là lý do đến tận bây giờ hắn còn không hoàn toàn chết."Slughorn nhìn qua như mới được vớt ra từ trong nước, lão muốn đứng lên rời khỏi khung cảnh khiến lão bất an này, nhưng vì hơi men mà hoàn toàn thất bại."Trường sinh Linh giá giúp Chúa tể Hắc ám còn có khả năng quay trở về, thầy rất rõ điểm này." Severus nói."Hắn sẽ không --" Môi Slughorn run rẩy nhả ra từng chữ, "Đã mười mấy năm rồi, hắn sẽ không quay trở về nữa... Bây giờ là thời đại hoà bình...""Nhưng trước năm học suýt nữa Voldemort đã hồi sinh." Harry nói, "Nếu không phải phép thuật của mẹ bảo vệ em thì em cũng đã chết tại căn nhà đó rồi, thầy cũng sẽ không thể nhìn thấy Harry của ngày hôm nay, hiện tại cũng sẽ không thể nào có hoà bình.""Dumbledore sẽ không để hắn sống lại!" Slughorn kêu lên."-- Vì vậy hiệu trưởng cần trí nhớ của thầy, giáo sư ạ." Severus vững vàng tiếp tục, "Cụ tất nhiên sẽ không để hắn có cơ hội quật khởi, nhưng cụ cần sự trợ giúp của thầy.""Ta chỉ là -- ta chỉ là một giáo viên già đã về hưu -- không có hứng thú gia nhập chiến sự đâu..." Slughorn nỗ lực thu mình vào trong khe hở của cái ghế, "Ta không biết gì hết, hơn nữa... Hơn nữa cũng chẳng có tác dụng gì...""Nếu cụ Dumbledore cần nó thì phải có tác dụng, cụ sẽ biết tác dụng ấy là gì." Harry nói, "Thầy bảo yêu mến mẹ của em mà, chẳng lẽ thầy không muốn trả thù sao? Với những kẻ đã ra tay sát hại bà?""Ta --""Không cần thầy tham gia chiến tranh, không cần thầy đâm đầu vào nguy hiểm, chỉ cần một đoạn ký ức là có thể bảo vệ hoà bình ngay trước mặt thầy -- ngoại trừ hai người bọn em sẽ không có bất cứ ai biết nữa." Severus nói rồi lại đổ một chén rượu vào trong miệng Slughorn, "Học trò cũ của ông vì chiến tranh đã chết bao nhiêu người? Bây giờ con của bọn họ đã đến tuổi đi học và trở thành bạn bè -- ông còn muốn quay lại những tháng ngày lo lắng cho lập trường của bọn chúng hay sao, Slughorn? Ông còn muốn nhìn thấy lứa học sinh mới tiếp tục bởi vì những thứ này mà tổn thương, công kích, quyết liệt, sau đó chết đi à?"Trong ánh mắt ngập tràn hoảng sợ của Slughorn, Severus chậm rãi dí sát mặt vào người đối diện, dưới ánh đèn tối tăm khuôn mặt của đứa trẻ mắt đen như trùng điệp vào hình dáng của 20 năm trước -- Hắn nhẹ nhàng nói: "Đã từng có một vài học sinh vì ông mà đi vào bóng tối, cũng có vài học sinh vì ông mà đi lên con đường tử vong... Hiện tại có thêm một cơ hội -- ông sẽ thay đổi những bi kịch ấy hay lại mặc kệ cho chúng lần nữa xảy ra?"Cặp mắt đong đầy nước của Slughorn rời khỏi người hai đứa trẻ, từ khuôn mặt Severus chuyển tới mái tóc lộn xộn của Harry, nhưng lão lại trốn tránh cặp mắt xanh như ngọc lục bảo của cậu bé. Harry biết, tóc của nó di truyền từ cha, mà đôi mắt lại giống hệt mẹ."Mong rằng thầy sẽ dũng cảm như mẹ của em, thưa thầy..." Harry thành khẩn nói.Slughorn giơ bàn tay mập mạp run rẩy lên che kín mặt."Ta cảm thấy thật hổ thẹn..." Âm thanh từ khe hở của các ngón tay tràn ra, nhẹ như tiếng lẩm bẩm, "Ta vì -- vì sự việc của đoạn kí ức ấy mà cảm thấy thẹn trong lòng... Có lẽ chuyện ta đã làm ngày đó tạo thành sự nguy hại vô cùng lớn...""Chỉ cần thầy đưa kí ức cho bọn em là mọi thứ sẽ biến mất." Harry chân thành nói, "Đây là việc vô cùng dũng cảm và cao thượng."Slughorn đối diện với hai đứa trẻ rồi trầm mặc thật lâu. Dưới bàn, Severus đè lại chân Harry không cho cậu động đậy, vì thế không có ai đánh vỡ sự yên tĩnh đang bao trùm lúc này, chỉ có âm thanh lách tách từ ngọn nến phép thuật thỉnh thoảng truyền ra.Cuối cùng, Slughorn chậm chạp rút đũa phép từ trong túi áo, lão để đầu đũa ngay huyệt thái dương rồi rút ra một sợi kí ức màu bạc thật dài. Slughorn bỏ nó vào một cái bình nhỏ, run rẩy đậy nắp và đưa cho Harry."Cảm ơn thầy rất nhiều, thưa giáo sư." "Trò là một đứa trẻ tốt, Harry ạ." Slughorn nghẹn ngào nói, nước mắt từ khuôn mặt mập mạp chảy xuống chòm râu dưới cằm, "Trò có đôi mắt của cô ấy... Sau khi nhìn cái này rồi đừng nghĩ xấu về ta quá nhé...."Dứt lời, vị giáo sư Độc dược ngã người xuống cái ghế sofa đằng sau, đôi mắt hãy còn chảy nước chậm rãi nhắm lại, cứ thế ngủ rồi.Harry mở to hai mắt quan sát Slughorn, rồi cậu thở một hơi nhẹ nhõm và bật người nhảy dựng."-- Oaa, kí ức!" Harry giơ bình nhỏ trong tay lên và nhìn chằm chằm trong sự kinh ngạc, "Chúng mình thành công rồi à?"Severus nhanh chóng thu dọn tàn cục trong văn phòng, thất thần ừ một tiếng.Hắn vơ sạch sẽ đống đồ đã mang đến đây, sau đó vẫy đũa phép về phía Slughorn đang ngủ ngon lành: "Obliviate."Ngày mai, Slughorn sẽ chỉ cho rằng ông ta uống nhiều rượu quá nên sau khi hết tiệc ngủ mất ở trên ghế sofa, và sẽ không nhớ bất cứ một chi tiết nào về cuộc nói chuyện với hai đứa trẻ."Đúng rồi Severus, " Harry đột nhiên nhớ lại, "Giáo sư Slughorn bảo Snape và mẹ của mình...""Câm miệng, Potter." Hắn một bên vô cảm đem chai rượu rỗng, chai chưa mở và xác rắn lột của Tử xà nhét hết vào vali, dù là một mảnh nhỏ nhất của xác rắn cũng không chừa lại, một bên lạnh lùng nói, "Không cho nói thì không được hỏi bất cứ một vấn đề gì."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com