TruyenHHH.com

Seventeen You Giot Nuoc Mat Cua Linh Lan

Cửa phòng khép lại với một tiếng cạch trầm thấp. Cậu vẫn chưa kịp quay người thì cả cơ thể đã bị đẩy mạnh vào cánh cửa. Một bàn tay thô ráp giữ lấy eo cậu, tay còn lại bóp chặt cằm, ép buộc cậu phải nhìn thẳng vào đôi mắt giận dữ ấy.

" Anh làm em đau..."

" Em nghĩ em có quyền nói vậy à? " SeungCheol gần như gằn lên từng chữ.

" Sau khi em đứng đó, với một thằng không-phải-là-anh? "

Chan chưa kịp phản kháng thì môi đã bị cướp lấy - mạnh bạo, áp đảo, như thể SeungCheol đang cố nuốt trọn tất cả những lời giải thích. Lưỡi anh len sâu, càn quét từng ngóc ngách, không cho Chan kịp thở. Cậu chống tay vào ngực anh, muốn đẩy ra, nhưng lại chẳng đủ sức, hoặc cũng có thể là không đủ quyết tâm.

Nụ hôn kéo dài đến mức cậu gần như nghẹt thở. Khi môi được buông ra, một sợi chỉ bạc còn vướng nơi khóe miệng khiến mặt cậu đỏ bừng. Đầu gục nhẹ xuống vai anh, hơi thở đứt đoạn.

Bàn tay nơi eo cậu siết chặt hơn, kéo mạnh khiến Chan phải ưỡn người áp sát vào lồng ngực anh. SeungCheol cúi đầu, hơi thở nóng rực phả sát vành tai, giọng khàn đặc kéo dài từng âm một như thì thầm, như đe dọa.

" Anh sẽ cho em nhớ... ai là người mà em thuộc về "

Không cho Chan cơ hội đáp lại, anh dùng lực nhấc bổng cậu lên, buộc đôi chân thon phải quấn lấy hông mình để giữ thăng bằng. Lưng cậu vẫn dán sát vào cánh cửa, lạnh buốt, tương phản dữ dội với cơ thể đang rực lửa của người trước mặt.

Mỗi động tác của SeungCheol đều vội vã nhưng chính xác - như thể đã nhịn cậu quá lâu, như thể giận dữ đang hòa lẫn vào cơn đói khát trần trụi. Anh kéo phăng chiếc áo sơ mi mỏng manh, răng lướt nhẹ qua làn da nơi xương quai xanh, để lại vết hằn đỏ tím rõ rệt. Chan khẽ rùng mình, đầu ngửa ra, một tiếng rên vô thức bật khỏi môi.

" Dấu này " anh nghiến răng, hôn mạnh vào nơi vừa để lại dấu vết, " Để ai nhìn thấy cũng biết em là của ai "

Cậu thở gấp, đôi tay bám víu lấy bờ vai rắn chắc, nửa muốn chống cự, nửa lại như lặng lẽ đón nhận.

Cơ thể cậu bị ép chặt giữa cánh cửa và thân hình cao lớn của SeungCheol, không có lấy một kẽ hở để trốn chạy. Cậu cảm nhận rõ từng nhịp tim đập dồn dập, từng hơi thở nóng rực của anh, từng cái vuốt ve dằn vặt như vừa trừng phạt vừa cưng chiều.

" Anh... không cần phải làm vậy..."

Giọng cậu run run, không biết là vì lạnh, vì sợ... hay vì một thứ cảm xúc khác đang cuộn trào.

SeungCheol nhếch môi, ánh mắt tối sầm lại. " Vậy em muốn anh làm thế nào? Đứng yên nhìn em cười với thằng khác? Nhìn nó chạm vào em mà không bẻ gãy tay nó sao? "

" Em không làm gì sai..."

" Không làm gì sai? " Anh bật cười, nhưng tiếng cười lạnh ngắt. " Vậy em giải thích đi. Giải thích vì sao ánh mắt em nhìn nó dịu dàng như vậy. Vì sao em để nó đứng gần đến thế mà không tránh? "

Chan cắn môi, không trả lời được. Nhưng gương mặt cậu lại càng đỏ bừng khi SeungCheol bất ngờ đẩy hông lên sát, tạo ra một lực cọ xát khiến cả người Chan giật bắn.

" Em im lặng có nghĩa là thừa nhận à? " Anh gằn giọng, tay luồn xuống nắm chặt đùi cậu, nâng lên cao hơn. " Cơ thể này... từng rên rỉ dưới anh bao nhiêu lần... vậy mà em lại để kẻ khác nhìn nó như thể có quyền? "

Cậu thở gấp, đầu lắc nhẹ, từng lời của SeungCheol như những cú đánh mạnh vào lý trí. " Không... em không-chỉ là bạn thôi..."

" Anh không quan tâm " Anh cắt ngang, môi lại một lần nữa nghiền lấy môi cậu, mạnh mẽ, chiếm hữu đến mức đau đớn. " Từ giây phút em chấp nhận anh... em không còn là của riêng em nữa "

Nói rồi, anh rút lui khỏi đôi môi sưng đỏ của Chan chỉ để trượt xuống cổ, vai, rồi đến bầu ngực trắng mịn. Anh để lại từng dấu răng đỏ đậm - không có gì dịu dàng, tất cả đều là tuyên bố quyền sở hữu.

Chan nắm chặt vai áo anh, mi mắt run rẩy. " SeungCheol... đừng thô bạo như vậy..."

" Anh dịu dàng rồi em có nhớ không? " Anh ngẩng đầu, ánh nhìn như lửa cháy. " Hay em chỉ nhớ những lần anh khiến em khóc đến mức van xin? "

Cậu định phản bác, nhưng lại bị một cú đẩy sâu khiến tiếng rên bật khỏi môi trước cả lý trí. Bàn tay SeungCheol luồn vào trong, tìm đến nơi nhạy cảm, không ngừng khiêu khích khiến cậu cong người né tránh vô ích.

" Em có thể ghét anh bây giờ " anh thì thầm sát tai, hơi thở gấp gáp, " Nhưng khi anh khiến em run rẩy dưới thân mình... em sẽ không thể gọi tên ai khác ngoài anh "

Chan giật mình khi cảm nhận được cơ thể mình bị ép sát xuống tấm đệm lạnh lẽo, quần áo bị kéo tuột khỏi da thịt ẩm nóng trong vài động tác vội vàng nhưng dứt khoát. SeungCheol không để cậu có cơ hội phản kháng, cũng không cho cậu thời gian để kịp định nghĩa cảm xúc đang xộc lên trong lồng ngực.

" Em ngoan một chút, Chan. Anh không có kiên nhẫn đâu " anh gằn giọng, bàn tay giữ chặt hai cổ tay cậu trên đỉnh đầu, ghì xuống, áp lực từ thân thể nóng rực khiến Chan rơi vào trạng thái vừa hoảng loạn vừa ngột ngạt đầy mê loạn.

" Không... Cheol...tha cho em đi, em xin lỗi..làm ơn " Cậu thở gấp, cổ họng khô khốc, nhưng lời từ chối chẳng mang theo nổi một chút sức lực nào.

Và rồi không cảnh báo, không chần chừ SeungCheol xâm nhập. Một cú đẩy sâu khiến cả cơ thể Chan cong lên, run rẩy đến mức tiếng kêu bật ra khỏi cổ họng cậu hoàn toàn không thể kìm nén. Đau. Nhưng còn hơn cả thế, là cảm giác bị trói buộc, bị lấp đầy đến nghẹt thở.

" Nhớ lấy cảm giác này " anh rít qua kẽ răng, từng cú thúc là một lời trừng phạt. " Lần sau em còn dám cười với ai khác... anh sẽ khiến em không thể bước ra khỏi giường "

Chan không biết mình đã rơi vào bao nhiêu đợt sóng đẩy đưa, chỉ biết mỗi lần SeungCheol siết chặt hơn, nói những lời đầy độc chiếm bên tai, trái tim cậu lại đập nhanh hơn cả nỗi đau thể xác.

Cậu chẳng thể thốt ra được gì ngoài một cái tên: " SeungCheol... "

...

Trong căn phòng suite, tiếng đá ly vang lên nhè nhẹ giữa không gian yên tĩnh. Rượu vang đỏ được rót đầy ba ly pha lê, ánh sáng đèn chùm phản chiếu lên thành ly như lấp lánh máu. MinGyu ngả người lên sofa bọc nhung, chân bắt chéo, tay xoay nhẹ ly rượu mà ánh mắt thì chẳng mảy may rời khỏi màn hình điện thoại.

" Cái thằng bên đôi kia... có quan hệ gì với Chan chứ? " Giọng cậu ta chậm rãi, đều đều, như thể chẳng quá bận tâm, nhưng sâu trong đáy mắt lại ẩn giấu tia lạnh lẽo đáng ngại.

Jun đang lật mấy tờ tạp chí xe hơi phiên bản giới hạn, ngẩng lên, ánh mắt hờ hững quét qua màn hình camera an ninh đang hiển thị góc phố tối đêm. Cậu nở một nụ cười nửa miệng:

" Muốn biết thì bắt lại mà hỏi "

Câu nói vang lên như thể chuyện bắt người chỉ là chuyện tiêu khiển thường nhật.

MyungHo gác chân lên bàn kính, tay chạm nhẫn bạc nơi ngón trỏ, liếc sang hai người kia. " Bắt về thì đơn giản thôi. Vấn đề là mày tính nói gì với SeungCheol hyung? "

MinGyu bật cười khẽ. " Nói gì à? Tao chỉ kiểm tra xem Chan có giữ lời hứa trung thành tuyệt đối không thôi "

Jun đặt tạp chí xuống, vươn vai lười biếng. " Đừng làm lố, Gyu. Em ghen thì cứ thừa nhận đi, khỏi diễn "

" Ghen? Với loại hạ cấp như hắn? " MinGyu nhướng mày, nụ cười ngạo nghễ dần lan ra. " Em chỉ thấy phiền mắt "

Ngoài ban công, đêm thành phố vẫn rực rỡ ánh đèn. Nhưng trong căn phòng ấy, giữa ba người, đã có thứ gì đó bắt đầu lạnh đi rõ rệt.

Cửa phòng hé mở không một tiếng động. Một cậu trai tóc chải vuốt gọn gàng bước vào, trong tay cầm chiếc tablet mạ vàng, ánh sáng từ màn hình hắt lên gương mặt trắng trẻo nhưng không hề dễ gần. Cậu cúi đầu, đứng nghiêm trước ba thiếu gia đang ngồi thong thả như đang bàn chuyện đầu tư cổ phiếu.

" Thông tin các cậu yêu cầu đã có "

MinGyu hơi nhướn mày, vươn tay nhận lấy tablet từ người trợ lý. Chỉ vài cái vuốt, toàn bộ hồ sơ hiện lên:

Lee JaeMin - Con trai thứ của Lee KiHo - Chủ tịch tập đoàn bất động sản Hana Global. Tài sản định giá riêng cá nhân hơn 900 tỷ won, đang theo học tại Sogyeong International Academy, ngôi trường đối thủ trực tiếp của SeonHwan.

Jun huýt sáo nhẹ, tay chống cằm. " Là một con cờ thú vị đấy "

MyungHo dựa lưng vào ghế, ánh mắt lướt qua tấm ảnh chụp JaeMin cùng xe thể thao và vài hội con nhà tài phiệt khác. " Lũ bên Sogyeong đúng là thích chơi nổi nhỉ? "

MinGyu lặng thinh một lúc, rồi khép tablet lại, đặt xuống bàn như thể thông tin vừa đọc không hơn gì một bài báo buổi sáng. Nhưng đáy mắt đã khẽ tối đi.

" Giàu thì sao? Nhưng họ Lee này đâu có thuần chủng đâu, không đủ tầm để chen chân vào tầng của tụi mình " Cậu nhếch môi, ánh nhìn lạnh như băng.

" Lee JaeMin... từng là bạn trai cũ của Lee Chan ạ "

Câu nói vừa dứt, không khí trong phòng như chững lại. Âm thanh máy điều hoà khẽ rít lên trong khoảng lặng kỳ dị.

MinGyu không nhúc nhích, nhưng bàn tay đang đặt trên thành ghế siết lại nhẹ đến mức khớp ngón tay trắng bệch. Đôi mắt cậu vẫn nhìn ra đường chân trời Seoul, nhưng đường nét gương mặt vốn ung dung đã lạnh đi thấy rõ.

Jun nhướn mày, nụ cười nhạt dần, ánh mắt tối đi. Cậu dựa lưng vào ghế, vắt chân đổi bên. "Ồ..." Chỉ một chữ, nhưng mang theo cả tấn suy nghĩ chưa nói thành lời.

MyungHo thì khựng tay lại khi đang gõ gì đó trên điện thoại. Hắn từ tốn đặt máy xuống, ánh mắt nghiêm túc hơn thường ngày. " Bạn trai cũ sao? " Giọng không còn vẻ đùa cợt.

Dù không ai nói gì, căn phòng vẫn đặc quánh cảm giác không thoải mái.

MyungHo chậm rãi thở ra, nhịp thở đều nhưng ánh mắt đã lạnh hẳn.

...

Tiếng nước nhẹ nhàng vỗ vào thành bồn. Cậu đang ngâm mình trong làn nước nóng, mái tóc đen rũ ướt dán vào trán. Cậu tựa đầu lên thành đá cẩm thạch, đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà xa xăm.

Da cậu trắng nhợt, không phải kiểu trắng khỏe mạnh mà là thứ trắng của người mệt mỏi, kiệt sức, bị nhấn chìm quá lâu trong những thứ không thể gọi tên.

Trong không gian mờ hơi nước, những vết hôn đỏ tím vẫn còn vương lại khắp người những dấu vết của một đêm không dịu dàng. SeungCheol đã đánh dấu cậu. Mạnh tay. Như thể sợ cậu một lần nữa sẽ bị người khác cướp mất.

Cậu không khóc. Nhưng rõ ràng đang không ổn. Cậu cảm thấy mình đang chết đuối ngay cả khi đang nổi giữa mặt nước.

Cạch.

Cửa phòng mở.

Chan quay đầu lại. Và ngay lập tức, đôi mắt cậu tối sầm.

Boo SeungKwan.

Trong bộ sơ mi lụa màu kem và quần âu được ủi phẳng không tì vết, hắn bước vào như thể đây là chốn riêng của hắn. Mùi nước hoa gỗ phảng phất theo từng bước chân.

Chan siết chặt khăn quấn quanh người, ánh mắt lạnh đi rõ rệt.

" Anh tới đây làm gì? "

SeungKwan hơi nghiêng đầu, cười như không có chuyện gì. " Chỉ muốn kiểm tra xem em có thoải mái không "

" Thoải mái? " Chan bật cười, âm thanh khô khốc. " Tôi bị nhốt trong căn biệt thự này, không liên lạc được với ai... Và anh hỏi tôi có thoải mái không? "

SeungKwan vẫn giữ vẻ dịu dàng đến giả tạo, điềm nhiên tiến lại gần.

Chan lập tức trượt người lùi về phía sau bồn tắm, nước văng tung tóe. " Đứng yên. Tôi không muốn thấy mặt anh "

Gương mặt SeungKwan khựng lại trong một giây. Đôi mắt vẫn cong cong vì cười, nhưng bên dưới sự nhã nhặn ấy là thứ gì đó nguy hiểm đang rục rịch.

" Tên đó là bạn trai cũ của em đúng không? Lee JaeMin đó "

Chan giật mình, đôi mắt mở to trong tích tắc. Cậu siết chặt mép bồn như muốn níu lấy chút bình tĩnh cuối cùng.

Bọn họ biết rồi.

Bọn ác quỷ đó biết rồi.

SeungKwan nhìn cậu một hồi, rồi đột ngột hỏi:

" Em ngủ với cậu ta trước khi gặp anh à? "

Lời nói ấy như một cú tát lạnh vào giữa mặt nước đang yên ả.

Chan trừng mắt. " Tôi không có! " Cậu bật lên, giọng run vì tức, vì sợ, và vì quá sức chịu đựng. " Anh nghĩ tôi là loại người đó sao?! "

" Anh không nghĩ gì cả " SeungKwan nói, không cao giọng, nhưng từng chữ như đóng đinh. " Anh đang hỏi, để biết em đã thật lòng với ai "

Chan cười khẩy. Nước mắt không rơi, nhưng giọng đã lạc đi. " Thật lòng? Với anh? Với cái đám người xem tôi như quân cờ đổi chác trên bàn cờ quyền lực này à? "

SeungKwan không đáp.

Nhưng không khí giữa hai người lúc này đã đặc quánh, căng như một sợi dây chỉ chực đứt.

Ánh mắt hắn dịu lại, nhưng không còn là sự thương hại mà là thứ gì đó nặng nề hơn, sâu sắc hơn. Một sự sở hữu đã trộn lẫn với nuối tiếc.

" Anh không cho phép em quay đầu lại " Hắn khẽ nói, gần như thì thầm. " Kể cả khi em muốn chạy... anh cũng sẽ không để em đi nữa đâu "

SeungKwan tiến lại gần, từng bước chân nhẹ nhàng, nhưng lại như đập vào lòng cậu một sự áp bức không thể tránh né. Cậu nhanh chóng lùi về phía sau, nhưng không kịp, vì SeungKwan đã nắm lấy cổ tay cậu.

" Đừng " Chan giật mình, giọng khẽ run. " Buông ra "

Nhưng SeungKwan không buông.

Hắn kéo cậu lại gần hơn, mặt đối mặt, mắt hắn sâu thẳm, không có chút gì gọi là thương hại nữa. " Em còn muốn đi học không? " Giọng hắn nhẹ, nhưng chứa đầy sự đe dọa. " Em biết các hyung ấy biết tin cái tên JaeMin đó là bạn trai cũ của em rồi. Các anh ấy đang điên kia kìa, họ không muốn em đến trường SeonHwan nữa "

Lời nói của SeungKwan như một cú đá vào tim cậu. Cậu muốn phản kháng, muốn cãi lại, nhưng đôi mắt của SeungKwan nhìn thẳng vào cậu, ánh nhìn đó như thể đang xé toạc từng lớp vỏ bọc mà cậu cố gắng dựng lên suốt thời gian qua.

Chan lắc đầu, không thể chịu đựng thêm nữa. " Không... không phải như các anh nghĩ. Tôi... tôi không muốn gặp lại hắn, không muốn có bất cứ thứ gì liên quan đến hắn nữa "

SeungKwan không đáp, chỉ nở một nụ cười lạnh lẽo rồi tiến lại gần hơn. Tay hắn vẫn giữ chặt cổ tay Chan, kéo cậu vào khoảng không gian giữa hai người.

" Bọn anh ghét nhất là đó món đồ của mình không sạch sẽ đấy " Hắn thì thầm, rồi bất ngờ cúi xuống, nắm lấy môi cậu trong một nụ hôn mạnh mẽ, ép buộc. Chan cố gắng quay mặt đi, nhưng không thể tránh khỏi sự ép buộc của SeungKwan. Lưỡi hắn xuyên qua môi cậu, khiêu khích, ép buộc, như thể muốn chiếm đoạt toàn bộ cơ thể cậu.

Cậu cảm thấy mình sắp không thở nổi. Nhưng không phải vì hôn, mà vì cảm giác bị kiềm chế, bị mất quyền kiểm soát.

SeungKwan nhìn vào Chan, đôi mắt lạnh lẽo nhưng ẩn chứa sự giận dữ rõ rệt. Lúc này, không còn là sự dịu dàng giả tạo hay sự chiếm hữu nhẹ nhàng trước đó nữa. Cảm giác bất an đang dâng trào trong hắn, một thứ cảm giác không dễ chịu chút nào.

" Em thực sự nghĩ, bọn anh sẽ để cho người khác động vào món đồ của mình sao? " Giọng SeungKwan trầm xuống, mỗi từ ngắn gọn nhưng lại như một cú đấm vào tim. " Chắc chắn là không. Và em phải hiểu điều đó "

Chan cảm thấy cơ thể mình cứng đờ, không thể làm gì ngoài việc cố gắng thoát khỏi tay SeungKwan, nhưng bàn tay đó như chiếc xiềng xích, giam cầm cậu. Cảm giác bị giam cầm khiến cậu càng thêm phẫn nộ.

" Anh đang nói gì vậy? " Chan rít lên, giọng run rẩy vì sự tức giận bùng lên trong lòng. " Tôi không phải đồ vật của anh! Tôi không thuộc về ai cả! "

SeungKwan không đáp lời ngay lập tức. Hắn chỉ siết chặt tay hơn, ép Chan vào người mình. Ánh mắt hắn sắc lạnh như dao, đôi môi mím chặt lại, nhưng những lời hắn nói lại càng lạnh lùng hơn, như thể cắt đứt từng phần của Chan.

" Thật sự không hiểu sao? " SeungKwan nói, hơi thở nặng nề, như thể mỗi lời nói ra là một lời tuyên chiến. " Em nghĩ rằng, chúng ta có thể để người khác tùy tiện chạm vào cơ thể này sao? "

Lúc này, hắn bắt đầu kéo Chan về phía chiếc giường, không một chút nhân nhượng. Mỗi bước đi của SeungKwan như một cuộc tra tấn về mặt tâm lý đối với Chan, người vốn dĩ đã quá mệt mỏi với sự kiểm soát này.

" Em là của anh " SeungKwan thì thầm gần như không thể nghe thấy, chỉ có sự thô bạo trong hành động mới là điều rõ ràng.

" Nếu em nghĩ mình có thể thoát khỏi tôi, thì em đã nhầm to rồi "

" Tôi không cần phải giải thích, chỉ cần em biết rằng, tôi luôn nắm quyền kiểm soát "

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com