Seventeen O Mot Vu Tru Khac
"Từ năm 14 tuổi, năm đó Wonwoo đang học kiếm cùng một môn phái với Mingyu, trong một lần diễn ra đại hội võ thuật giữa các môn phái, Wonwoo vốn là đứa không màn sự đời nên đã ra đến thư viện của Trường, vô tình lúc đó hiện tượng Nguyệt Thực diễn ra, một quyển cổ tịch xuất hiện và Wonwoo đọc được thiên cơ của Thần rằng năm Mingyu 14 tuổi, Tam Quốc bị cho vào tầm ngắm của Thần. Mingyu sẽ phải dùng thân tuẫn thế bảo vệ Tam Quốc. Từ khi biết điều đó, Wonwoo luôn tìm cách phá giải lời nguyền, cách duy nhất chỉ có thể phi thăng thành tiên rồi đột phá cảnh giới thêm nữa mới có thể trở thành Thần nhưng mà con đường làm Tiên đã khó, làm Thần càng khó hơn. Lúc bấy giờ Wonwoo nghĩ đến tu luyện ở phó bản Kỳ Trân Dị Thú. Đó chính là con đường nhanh nhất để phi thăng làm Thần nhưng những kẻ đi vào đều làm mồi cho các Trân Thú trong đó, chưa có ai bước ra, riêng Wonwoo thì làm được." Hyelim thở dài rồi kể tiếp:"Chẳng ai biết và hiểu Wonwoo làm gì mới chọn con đường Yêu Thần, họ chỉ biết Wonwoo đã theo con đường trái với chính đạo. Chỉ có 5 người luôn ủng hộ Wonwoo đó chính là gia đình đứa trẻ ấy, Mingyu và Heiran."Wonwoo trở về phòng, nằm lên giường, tay phải gối đầu, tay trái lấy ra một chiếc nơ tím từ dưới gối giơ lên nhìn, ánh mắt tràn ngập bi thương.3 năm trước, trong hang Địa Vương."Là huynh ở đây, muội cùng Mingyu lâu nay tìm huynh mãi. Huynh về đi, chúng ta tìm cách đối phó với Hỗn Kiếp". Nữ tử mặc y phục trắng cầm theo kiếm chạy vào, thấy nam tử một thân trường bào tím tóc bạc trắng đang dùng pháp lực tạo ra pháp trận, giọng nàng ta không khỏi che giấu được sự đau lòng."Heiran sao muội tìm được đây? Muội về đi, không còn cách nào khác đối phó với Hỗn Kiếp bằng cách này đâu!" Nam nhân mặc trường bào tím quay đầu lại, tay vẫn đang hoàn thành pháp trận, yêu văn đỏ rực nằm trên ấn đường anh. "Không Wonwoo, anh về đi, chỉ cần anh về nhất định sẽ có..." Heiran chưa nói hết câu, từ trong góc khuất của hang động, tia sáng xoẹt ra, Heiran chạy lên chắn trước Wonwoo.Xoẹt!Wonwoo quay sang thấy Heiran đã đỡ cho anh một mũi tên trí mạng. Wonwoo dừng việc tạo pháp trận lại, đón lấy cơ thể bị thương của Heiran."Đáng chết". Wonwoo biến ra sợi roi màu tím, bắt được hung thủ, kẻ đó chính là Dae. Wonwoo nghiến răng, tăng độ siết dây roi, siết chặt cổ ả nâng ả lên không trung, ả không thể nào làm được ngoài bám lấy chiếc roi và vùng vẫy."Wonwoo, không kịp nữa rồi, hãy nghe em nói". Heiran ho nhẹ. Wonwoo chú ý Heiran, dây roi biến mất Dae nhân lúc này chạy thoát."Ta đưa muội về Thanh Vân môn, mọi người ở đó sẽ có cách cứu muội".Wonwoo chuẩn bị bế nàng đứng dậy thì Heiran yếu ớt cầm lấy cổ tay áo Wonwoo cản lại."Muộn rồi, căn nguyên mana của muội đã vỡ rồi. Wonwoo, dù thế nào xin huynh... xin huynh hãy trở về, mọi người... mọi người sẽ cùng nhau tìm cách phá giải Hỗn Kiếp. Đừng... đừng âm thầm hy sinh một mình..." giọng Heiran nhỏ dần, nhỏ dần. Bàn tay đang nắm chặt cổ tay áo của Wonwoo bỗng buông lơi, cơ thể nàng hóa thành cát, trong lòng Wonwoo rơi xuống đất.Rốt cuộc mũi tên đó là gì mà lại có thể bắn vỡ cả căn nguyên mana, khiến một người thường chết đi lại tan thành cát như thế. Wonwoo bi thương ôm từng nắm cát, sau đó đứng dậy dùng thuật biến những hạt cát thành bức tượng hình Heiran. "Xin lỗi muội, ta đã không thể bảo vệ được muội và ta không thể nghe lời muội, ta nhất định phải bảo vệ được Mingyu". Wonwoo tiếp tục hoàn thành pháp trận còn dang dở khi nãy. Mingyu hiện tại đang hôn mê trong Phượng Nghi Cung không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra. "Thiên Địa vạn vật
Chư Thần hiển linh
Ta nguyện hy sinh căn nguyên yêu thần
Dâng hiến bảo vệ Tam Quốc đời đời bình an
Chết không hối tiếc".Một luồng ánh sáng như thác nước đổ ngược lên bầu trời. Hố đen to lớn trên bầu trời xất hiện, cũng là lúc Hỗn Kiếp đã đến, thả ra rất nhiều quái thú gây hại vạn vật. Người dân trong tam quốc chạy náo loạn tìm nơi ẩn náo, ở các thành các binh sĩ vội tập hợp dùng lửa, dùng kiếm hy sinh thân mình bảo vệ Tam Quốc.Một cổ sức mạnh khổng lồ xuất hiện, đánh tan quái thú đang lộng hành ở Tam Quốc, thân ảnh mặc trường bào tím, tóc bạc trắng bay lên không trung. Khoảnh khắc thân ảnh ấy xuất hiện một mái vòm được tạo ra che chắn cho Tam Quốc khỏi những quái thú."Mẫu hậu, Phụ hoàng là hoàng huynh, Hoàng huynh đang bảo vệ chúng ta, đang bảo vệ Tam Quốc". Bohyuk dẫn Hoàng Hậu và Hoàng Đế lên tường thành, chỉ Wonwoo bay trên cao."Tại sao tóc lại trắng xóa thế kia? tại sao chỉ một mình nó đứng ở nơi nguy hiểm như thế. Wonwoo con định làm gì vậy?" Hoàng Hậu chạy về phía trước, BoHyuk cùng Quốc Vương giữ nàng lại.Từ xa mọi người ở phía dưới không biết Wonwoo sắp định làm gì chỉ thấy Wonwoo tóc đã bạc trắng, tay cầm kiếm, tay kia chấp sau lưng như một mình che chắn cho Tam Quốc.Wonwoo gồng toàn bộ mana trong người, dùng hết căn nguyên mà anh đã tu luyện hóa thành thần lực tạo ra sức mạnh, một vòng tròn sức mạnh bao bọc cơ thể bay vào hố đen Hỗn Kiếp. Năm đó Mingyu cứu anh một mạng, bây giờ anh ứng kiếp thay Mingyu cứu Tam Quốc, thay gia đình bảo vệ dân chúng cả đất nước, mặc dù có thể anh vĩnh viễn hồn phi phách tán không thể luân hồi chuyển kiếp. Chỉ cần gia đình, Tam Quốc đời đời bình an dù cả lời tạm biệt với gia đình không thể nói được cũng không sao."Không, đừng". Hoàng Hậu hét to trong đau đớn vì nàng biết Wonwoo đang dùng thân tuẫn thế. Khi Hỗn Kiếp đóng lại, Hoàng Hậu cũng ngất đi.Bay vào được Hỗn Kiếp, nơi đây như một hang động khổng lồ, lối vào hang động lắp đầy bởi các quái thú. Wonwoo đang tìm trái tim của nó, chỉ cần phá hủy được trái tim của nó thì quái thú không còn được sản sinh ra nữa. Vì dành toàn bộ phần mana để phá hủy trái tim Hỗn Kiếp nên khi tiến sâu vào trong Hỗn Kiếp, đối với sự tấn công của các quái thú Wonwoo không phản đòn lại mà chỉ bay sâu vào trong mắt trận. Kim quang Yêu Thần hộ pháp không chống đỡ nổi mà vỡ tan, trường bào tím yêu mị dần thay thế bởi màu đỏ loang lổ vì các vết thương chi chít trên cơ thể anh. Bay sâu một quãng đường dài cuối cùng Wonwoo cũng đã thấy trái tim của Hỗn Kiếp, đó là một viên đá thạch anh màu đỏ, trên viên đá có những mạch máu giống như trái tim của con người, quái thú được tạo ra từ viên đá này.Wonwoo giơ kiếm lên không trung ngưng tụ toàn bộ căn nguyên Yêu Thần và mana dồn hết vào kiếm, phi thẳng tới đâm mạnh vào trái tim Hỗn Kiếp, viên đá thạch anh xuất hiện vết nứt, ánh sáng đỏ từ khe nứt phát ra, vết nứt ngày một nhiều, cuối cùng phát ra tiếng nổ lớn, phá hủy hàng ngàn, hàng vạn quái thú và hang động mà nó tạo ra, cả Wonwoo không thể tránh khỏi.Khi Hỗn Kiếp biến mất, trả lại bầu trời trong xanh Tam Quốc, dân chúng Tam Quốc vui mừng khôn xiết, song hoàng cung của Thãn Hạ Hàn Triều Quốc treo khăn trắng bắt đầu để tổ chức tang lễ trong suốt mười bốn ngày cho Đại Hoàng Tử Wonwoo. ...Phượng Nghi Cung.Mingyu giật mình mở mắt, thấy mẫu hậu vui mừng ngồi bên giường anh. "Hoàng nhi con tỉnh rồi." Hoàng Hậu dịu dàng nói."Hỗn Kiếp... con phải đi phá giải Hỗn Kiếp". Mingyu chợt nhớ ra, ngồi bật dậy vội vã mang giày vào, Hoàng Hậu cản lại."Không cần nữa, Hỗn Kiếp đã biến mất rồi, Tam Quốc đã được cứu rồi, con đã được cứu rồi". Hỗn Kiếp làm sao có thể phá giải ngoài người trong tộc Phượng Hoàng được Thần chọn kia chứ?Mingyu không hiểu nhìn Hoàng Hậu. "Không lẽ Minseo đã thay con...""Là Wonwoo". Hoàng hậu không giấu Mingyu, đau đớn nói ra sự thật.Mingyu bật cười nói không thể nào, Wonwoo chỉ là người thường, không phải hậu duệ của Thần hay mang huyết thống một trong 4 tộc của Tứ Linh thì làm sao có thể.Mingyu chợt khựng lại, ngây ngốc nhìn mẫu hậu gương mặt không thể giấu hết cảm xúc thương xót. Mingyu lắc đầu, chạy ra khỏi cửa phòng hóa thành chân thân Phượng Hoàng bay đến hang Địa Vương. Wonwoo không có ở đây, chỉ có bức tượng giống Heiran. Bất ngờ bức tượng hóa thành Heiran bằng xương bằng thịt."Cuối cùng cậu cũng đến". "Heiran, chuyện này là như thế nào?""Tớ đã đỡ thay Wonwoo một mũi tên nên căn nguyên mana đã vỡ nát, không kịp cứu vãn".Mingyu không tin vào tai mình, lùi về sau một bước, thất thần nhìn 'Heiran' trước mặt anh.Heiran nở nụ cười kèm theo một giọt lệ."An Định Thiên Quốc của tớ, từ nay về sau nhờ cậu bảo vệ thay tớ".Cơn gió thổi qua, cơ thể của Heiran tan biến thành hạt cát và bị gió cuốn đi mất."Đừng... đừng mà". Mingyu dùng linh lực thu gom những hạt cát ấy nhưng không được, cơ thể Mingyu nặng trĩu quỳ rạp xuống đất.Đến cuối cùng người ở lại luôn là người đau khổ nhất....Ở một vùng đất kia, không rõ là nơi nào, khi nơi đó không cỏ cây, chỉ có cát trắng, nắng, gió và mưa tuyết. Cách đây vài hôm, một thân ảnh màu tím từ trên trời rơi xuống nơi đây, cứ như thế bị bão cát rồi lại mưa tuyết chôn tại nơi đây. Đến hôm nay, thân ảnh ấy mới bắt đầu cử động lại. Lớp cát trắng phủ trên người thân ảnh đó chảy xuống lộ ra một nam tử vô cùng tuấn tú, tóc bạc trắng mặc trường bào tím, đôi mắt nhắm tịt song trên gương mặt tuấn mỹ vẫn còn đọng lại vết máu từ đôi mắt bị thương tổn chảy ra, trường bào tím trên người thì đôi chỗ rách nát, lộ ra vết thương đã đông máu và khô.Đây là đâu? Là thế giới bên kia sao?Cánh tay khẽ cử đông, cơn đau nhức dữ dội lan ra khắp người. Wonwoo cố gắng ngồi dậy, mắt anh không mở được, tai anh cũng không nghe được.Anh vẫn chưa chết nhưng kinh mạch thì bị tổn thương nặng, thị giác và thính giác đều đã mất hết, anh bây giờ chẳng khác nào một phế nhân ở nơi không biết là nơi nào.Cái giá phải trả quá đắt cho việc bảo vệ những người mình yêu thương.Anh sai rồi sao? Bảo vệ gia đình, bảo vệ con dân, bảo vệ bằng hữu là sai sao? Tại sao anh lại lựa chọn con đường này để giờ không còn cơ hội quay đầu được nữa.Wonwoo bật cười.Nhưng anh không hối hận, dù giờ lựa chọn lại anh vẫn sẽ làm như vậy.Nếu Thần vẫn cho anh sống thì anh nhất định sẽ sống, anh phải sống thật tốt để trở về gặp mẫu hậu, gặp phụ hoàng, gặp hoàng đệ và cả Mingyu.________Ảnh bìa phần 5 xinh hem Khách =)))))
Chư Thần hiển linh
Ta nguyện hy sinh căn nguyên yêu thần
Dâng hiến bảo vệ Tam Quốc đời đời bình an
Chết không hối tiếc".Một luồng ánh sáng như thác nước đổ ngược lên bầu trời. Hố đen to lớn trên bầu trời xất hiện, cũng là lúc Hỗn Kiếp đã đến, thả ra rất nhiều quái thú gây hại vạn vật. Người dân trong tam quốc chạy náo loạn tìm nơi ẩn náo, ở các thành các binh sĩ vội tập hợp dùng lửa, dùng kiếm hy sinh thân mình bảo vệ Tam Quốc.Một cổ sức mạnh khổng lồ xuất hiện, đánh tan quái thú đang lộng hành ở Tam Quốc, thân ảnh mặc trường bào tím, tóc bạc trắng bay lên không trung. Khoảnh khắc thân ảnh ấy xuất hiện một mái vòm được tạo ra che chắn cho Tam Quốc khỏi những quái thú."Mẫu hậu, Phụ hoàng là hoàng huynh, Hoàng huynh đang bảo vệ chúng ta, đang bảo vệ Tam Quốc". Bohyuk dẫn Hoàng Hậu và Hoàng Đế lên tường thành, chỉ Wonwoo bay trên cao."Tại sao tóc lại trắng xóa thế kia? tại sao chỉ một mình nó đứng ở nơi nguy hiểm như thế. Wonwoo con định làm gì vậy?" Hoàng Hậu chạy về phía trước, BoHyuk cùng Quốc Vương giữ nàng lại.Từ xa mọi người ở phía dưới không biết Wonwoo sắp định làm gì chỉ thấy Wonwoo tóc đã bạc trắng, tay cầm kiếm, tay kia chấp sau lưng như một mình che chắn cho Tam Quốc.Wonwoo gồng toàn bộ mana trong người, dùng hết căn nguyên mà anh đã tu luyện hóa thành thần lực tạo ra sức mạnh, một vòng tròn sức mạnh bao bọc cơ thể bay vào hố đen Hỗn Kiếp. Năm đó Mingyu cứu anh một mạng, bây giờ anh ứng kiếp thay Mingyu cứu Tam Quốc, thay gia đình bảo vệ dân chúng cả đất nước, mặc dù có thể anh vĩnh viễn hồn phi phách tán không thể luân hồi chuyển kiếp. Chỉ cần gia đình, Tam Quốc đời đời bình an dù cả lời tạm biệt với gia đình không thể nói được cũng không sao."Không, đừng". Hoàng Hậu hét to trong đau đớn vì nàng biết Wonwoo đang dùng thân tuẫn thế. Khi Hỗn Kiếp đóng lại, Hoàng Hậu cũng ngất đi.Bay vào được Hỗn Kiếp, nơi đây như một hang động khổng lồ, lối vào hang động lắp đầy bởi các quái thú. Wonwoo đang tìm trái tim của nó, chỉ cần phá hủy được trái tim của nó thì quái thú không còn được sản sinh ra nữa. Vì dành toàn bộ phần mana để phá hủy trái tim Hỗn Kiếp nên khi tiến sâu vào trong Hỗn Kiếp, đối với sự tấn công của các quái thú Wonwoo không phản đòn lại mà chỉ bay sâu vào trong mắt trận. Kim quang Yêu Thần hộ pháp không chống đỡ nổi mà vỡ tan, trường bào tím yêu mị dần thay thế bởi màu đỏ loang lổ vì các vết thương chi chít trên cơ thể anh. Bay sâu một quãng đường dài cuối cùng Wonwoo cũng đã thấy trái tim của Hỗn Kiếp, đó là một viên đá thạch anh màu đỏ, trên viên đá có những mạch máu giống như trái tim của con người, quái thú được tạo ra từ viên đá này.Wonwoo giơ kiếm lên không trung ngưng tụ toàn bộ căn nguyên Yêu Thần và mana dồn hết vào kiếm, phi thẳng tới đâm mạnh vào trái tim Hỗn Kiếp, viên đá thạch anh xuất hiện vết nứt, ánh sáng đỏ từ khe nứt phát ra, vết nứt ngày một nhiều, cuối cùng phát ra tiếng nổ lớn, phá hủy hàng ngàn, hàng vạn quái thú và hang động mà nó tạo ra, cả Wonwoo không thể tránh khỏi.Khi Hỗn Kiếp biến mất, trả lại bầu trời trong xanh Tam Quốc, dân chúng Tam Quốc vui mừng khôn xiết, song hoàng cung của Thãn Hạ Hàn Triều Quốc treo khăn trắng bắt đầu để tổ chức tang lễ trong suốt mười bốn ngày cho Đại Hoàng Tử Wonwoo. ...Phượng Nghi Cung.Mingyu giật mình mở mắt, thấy mẫu hậu vui mừng ngồi bên giường anh. "Hoàng nhi con tỉnh rồi." Hoàng Hậu dịu dàng nói."Hỗn Kiếp... con phải đi phá giải Hỗn Kiếp". Mingyu chợt nhớ ra, ngồi bật dậy vội vã mang giày vào, Hoàng Hậu cản lại."Không cần nữa, Hỗn Kiếp đã biến mất rồi, Tam Quốc đã được cứu rồi, con đã được cứu rồi". Hỗn Kiếp làm sao có thể phá giải ngoài người trong tộc Phượng Hoàng được Thần chọn kia chứ?Mingyu không hiểu nhìn Hoàng Hậu. "Không lẽ Minseo đã thay con...""Là Wonwoo". Hoàng hậu không giấu Mingyu, đau đớn nói ra sự thật.Mingyu bật cười nói không thể nào, Wonwoo chỉ là người thường, không phải hậu duệ của Thần hay mang huyết thống một trong 4 tộc của Tứ Linh thì làm sao có thể.Mingyu chợt khựng lại, ngây ngốc nhìn mẫu hậu gương mặt không thể giấu hết cảm xúc thương xót. Mingyu lắc đầu, chạy ra khỏi cửa phòng hóa thành chân thân Phượng Hoàng bay đến hang Địa Vương. Wonwoo không có ở đây, chỉ có bức tượng giống Heiran. Bất ngờ bức tượng hóa thành Heiran bằng xương bằng thịt."Cuối cùng cậu cũng đến". "Heiran, chuyện này là như thế nào?""Tớ đã đỡ thay Wonwoo một mũi tên nên căn nguyên mana đã vỡ nát, không kịp cứu vãn".Mingyu không tin vào tai mình, lùi về sau một bước, thất thần nhìn 'Heiran' trước mặt anh.Heiran nở nụ cười kèm theo một giọt lệ."An Định Thiên Quốc của tớ, từ nay về sau nhờ cậu bảo vệ thay tớ".Cơn gió thổi qua, cơ thể của Heiran tan biến thành hạt cát và bị gió cuốn đi mất."Đừng... đừng mà". Mingyu dùng linh lực thu gom những hạt cát ấy nhưng không được, cơ thể Mingyu nặng trĩu quỳ rạp xuống đất.Đến cuối cùng người ở lại luôn là người đau khổ nhất....Ở một vùng đất kia, không rõ là nơi nào, khi nơi đó không cỏ cây, chỉ có cát trắng, nắng, gió và mưa tuyết. Cách đây vài hôm, một thân ảnh màu tím từ trên trời rơi xuống nơi đây, cứ như thế bị bão cát rồi lại mưa tuyết chôn tại nơi đây. Đến hôm nay, thân ảnh ấy mới bắt đầu cử động lại. Lớp cát trắng phủ trên người thân ảnh đó chảy xuống lộ ra một nam tử vô cùng tuấn tú, tóc bạc trắng mặc trường bào tím, đôi mắt nhắm tịt song trên gương mặt tuấn mỹ vẫn còn đọng lại vết máu từ đôi mắt bị thương tổn chảy ra, trường bào tím trên người thì đôi chỗ rách nát, lộ ra vết thương đã đông máu và khô.Đây là đâu? Là thế giới bên kia sao?Cánh tay khẽ cử đông, cơn đau nhức dữ dội lan ra khắp người. Wonwoo cố gắng ngồi dậy, mắt anh không mở được, tai anh cũng không nghe được.Anh vẫn chưa chết nhưng kinh mạch thì bị tổn thương nặng, thị giác và thính giác đều đã mất hết, anh bây giờ chẳng khác nào một phế nhân ở nơi không biết là nơi nào.Cái giá phải trả quá đắt cho việc bảo vệ những người mình yêu thương.Anh sai rồi sao? Bảo vệ gia đình, bảo vệ con dân, bảo vệ bằng hữu là sai sao? Tại sao anh lại lựa chọn con đường này để giờ không còn cơ hội quay đầu được nữa.Wonwoo bật cười.Nhưng anh không hối hận, dù giờ lựa chọn lại anh vẫn sẽ làm như vậy.Nếu Thần vẫn cho anh sống thì anh nhất định sẽ sống, anh phải sống thật tốt để trở về gặp mẫu hậu, gặp phụ hoàng, gặp hoàng đệ và cả Mingyu.________Ảnh bìa phần 5 xinh hem Khách =)))))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com