Seventeen Longfic School War
Chương 14Sáng sớm mà có thể nghe thấy chất giọng ngọt ngào mà đầy ngọng nghịu của Myungho đầu tiên, cảm giác có chút vi diệu.Myungho không tiếp tục luyện côn, cậu đã tập đủ. Bộ xà ngang ở bên kia đã thu hút cậu, không do dự mà bước đến.- Cậu muốn thử sao? - Mingyu hỏi.- Ừm, nhìn thật thử thách.Mingyu bật cười với cách dùng từ của cậu bạn người Trung. Mingyu làm vài động tác thư giãn gân cốt rồi phóng người, hai tay nắm chặt xà ngang trên cao kia đổi lấy ánh mắt hâm mộ của cậu bạn còn lại.Sau đó Mingyu dùng lực ở bắp tay, nâng cả thân người lên. Hai khối cơ săn chắc nơi bắp tay đủ để khiến đám con gái khóc thét.- Wow, tuyệt quá đi. - Myungho hào hứng reo lên - Tớ cũng muốn thử!- Bắt đầu từ cây xà bên này đi. Mingyu tận tình hướng dẫn cho cậu bạn mới quen của mình. Có vẻ như Myungho chưa từng thử đu xà ngang nhưng rất nhanh liền học theo Mingyu. Chỉ là cậu chưa quen nên không thể trụ lâu như hắn.- Cậu cao thật đó Mingyu! Là nhờ cái này hả? - Myungho tò mò hỏi.Mingyu gật đầu.- Từ năm năm trước tớ đã bắt đầu tập.- Chiều cao của cậu bây giờ là mấy?- Phải hỏi "là bao nhiêu" mới đúng. - Mingyu mỉm cười sửa lỗi - Ừm, hai tuần trước tớ vừa đo, là 179 cm.- Cao thiệt nha! Tớ chỉ mới được 170. Thật muốn cao như cậu.Mingyu nhìn cậu bạn của mình đang bày ra bộ dáng hờn dỗi rất dễ thương liền cười bảo.- Bây giờ cũng không quá muộn. Hằng ngày chúng ta cùng tập cái này, cuối tuần hoặc khi rảnh rỗi thì đi bơi, cậu thấy sao? Ở khu thể chất của trường có hồ bơi đó.- Thật tốt quá đi. - nhưng rồi Myungho xụ mặt buồn bã - Tớ không biết bơi, cũng không có đồ bơi.- Không sao, tớ biết một nơi bán đồ rất được, tớ sẽ dẫn cậu đi. - Mingyu cười.Cả hai tập luyện thêm một chút rồi trở về phòng. Lúc này, đám người trong KTX cũng chưa có dấu hiệu đã tỉnh. Mingyu hẹn cậu bảy giờ rưỡi cùng nhau đi ăn sáng rồi tìm nơi để xin việc làm thêm. Myungho đồng ý....Tại căn phòng A15.Jun bị đánh thức bởi âm thanh lục đục, y nhíu nhíu mày, cuối cùng thì mở mắt. Nhìn sang giường đối diện thì trống không, còn ở cuối phòng thì có một thân hình đang lục lọi gì đó trong ngăn tủ - hiển nhiên là tủ của Wonwoo.Nghe âm thanh từ phía sau, Wonwoo quay lại, phát hiện Jun đã tỉnh. Anh có chút xấu hổ, cào cào tóc nhìn đối phương.- Tôi đánh thức cậu à? Ngại quá!Jun không trả lời câu hỏi đó mà hỏi ngược lại.- Cậu tìm gì à? Sao không kéo rèm cho sáng.- Tôi tìm đồ nhưng nếu kéo rèm thì ánh nắng sẽ chiếu thẳng vào chỗ cậu. - Wonwoo lúng túng giải thích.- Tôi cũng đã thức rồi, cậu cứ mở rèm để tìm cho dễ.- Ngại quá, thật có lỗi vì đánh thức cậu. Tôi quen sống một mình rồi nên..- Không sao. - Jun mỉm cười, giúp người kia kéo rèm - Chúng ta đều phải thích ứng với điều này.Jun nghĩ, thực ra Wonwoo rất biết suy nghĩ cho người khác ấy chứ! Bằng chứng là Wonwoo không kéo rèm, sợ sẽ ảnh hưởng tới giấc ngủ của y. Ai bảo y đã ngủ đủ giấc làm gì nên dù Wonwoo không làm ồn thì y cũng sẽ tỉnh.Người gì đâu mà hiền lành quá! Còn có chút ngại ngùng, có vẻ như không thường tiếp xúc với người lạ.- Wonwoo, tôi hỏi cậu cái này. Cậu với nhóm Seungcheol thân với nhau lắm à?Wonwoo đã tìm được đồ, ngồi trên giường nhìn Jun.- Ừm.. Tôi và Mingyu là bạn hàng xóm, sau đó quen biết nhóm Seungcheol ở nhà trẻ. Còn Seungkwan thì đến năm ba tiểu học thì quen biết, cậu ấy đến từ đảo Jeju đó.- Ra vậy. Còn nhóm bọn tôi không thân thiết lâu như thế. Jeonghan, Soonyoung và Lee Chan vốn học ở Carat. Tôi đến đó vào năm nhất trung học cơ sở, Vernon và Jisoo thì đến trước tôi hai năm. Hội học sinh chỉ cho phép học sinh từ năm hai trung học cơ sở ứng tuyển nên Jeonghan rủ bọn tôi cùng tham gia.- Vậy là các cậu thân nhau từ đó à?- Phải. - Jun mỉm cười - Thời gian đầu thực sự rất khó khăn, đặc biệt với tôi, Vernon và Jisoo. Chúng tôi đều là người nước ngoài theo gia đình đến Hàn Quốc, môi trường, ngôn ngữ, văn hóa, nếp sống,.. mọi thứ như đảo lộn. May mắn nhất có lẽ là Jisoo đi, cậu ấy là anh họ của Lee Chan nên không bao lâu đã quen thuộc với nơi này. Vernon và Jisoo đều biết tiếng Anh, bọn họ dễ dàng giao tiếp và thân thiết với đối phương.Wonwoo yên lặng mà chăm chú lắng nghe.- Tôi không ổn như hai người kia, suốt cả học kì đầu, tôi bị trầm cảm nhẹ. Cũng may là có bọn họ. - Jun mỉm cười.Wonwoo không biết phải nói gì.- Mặc dù thi thoảng bọn họ đùa dai, thích cùng nhau trêu chọc người khác, bày trò phá phách nhưng tôi rất cảm kích họ và muốn làm bạn với họ. - Jun nói - Còn cậu?- Tôi? Tôi cũng thế!- Năm học tới, hi vọng cậu sẽ chiếu cố. - Jun mỉm cười, vươn tay ra.Wonwoo nắm lấy tay đối phương, lắc nhẹ thay cho câu đồng ý. (๑>ᴗ<๑) (๑>ᴗ<๑) (๑>ᴗ<๑) (๑>ᴗ<๑) (๑>ᴗ<๑) (๑>ᴗ<๑) Hết chương 14Đẩy nhẹ một phát cho thuyền JunWon ra khơi nào~~~
Nhớ sì-trim cho CLAP nha!!! Quắn quá đi =))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com