TruyenHHH.com

Seventeen Longfic I M Tinh Yeu Mau Mau

Jun bất ngờ ôm lấy Myungho từ đằng sau khiến cậu giật mình suýt chút nữa đánh rơi chiếc đĩa thức ăn dành cho Woozi. Cậu bất giác đỏ bừng mặt vì hành động của anh. Có gì đó rất thân quen nhưng cậu không tài nào nhớ ra đó là gì.

- Anh yêu em. - Lại câu nói quen thuộc ấy.

- Đừng có đùa nữa, buông ra. Tôi phải mang cái này cho Woozi hyung. - Myungho cố gỡ vòng tay đang siết chặt lấy eo mình.

- Em nghĩ anh đùa chuyện gì? - Anh thì thầm bên tai cậu. - Về việc anh yêu em hay... - Bàn tay anh luồn vào trong áo cậu thay cho lời nói.

Ngay lập tức, anh nhận được cái giậm chân từ cậu. Anh nhảy phắt ra ôm lấy chân mình đau điếng. Myungho chỉ nở một nụ cười thỏa mãn rồi bỏ đi.

- Muốn yêu tôi, anh phải cố gắng nhiều đấy.

Dokyeom tiến lại gần khi Wonwoo đang "nghịch phá" vườn của mình. Anh hết bứt mấy chiếc lá rồi lại bứt cánh hoa khiến chúng rơi lả tả trên đất. Cả gia tài của Dokyeom cứ theo tay của anh mà về với Mẹ thiên nhiên.

- Hyung có chuyện gì khó nói sao?

- Không có.

- Không có mà hyung sắp vặt trụi vườn hoa hồng của em rồi. - Dokyeom dừng hành dộng của anh lại để bảo vệ vườn cây của mình.

- Xin lỗi.

Wonwoo buông tay khỏi cánh hoa hồng và đi tới chiếc ghế gỗ. Thả mình một cách bất cần xuống ghế, anh không biết những suy nghĩ đang dẫn mình tới đâu.

- Hyung đang nghĩ tới Mingyu hả?

- ... - Wonwoo phải thừa nhận rằng mấy ngày nay, anh có suy nghĩ về Mingyu, nhiều hơn bình thường chút. Sự quan tâm của cậu, sự chăm sóc của cậu khiến anh khó hiểu. Nếu như cậu muốn hành hạ anh trong tâm trí thì cậu đã thành công rồi đấy. - Bây giờ em lại có thể đọc suy nghĩ của người khác. - Trở lại với Dokyeom, Wonwoo đánh trống lảng bằng một lời mỉa mai anh.

- Theo em thấy thì Mingyu thực sự rất yêu hyung. - Bỏ qua sự mỉa mai đó, anh nói tiếp.

- Bây giờ còn là chuyên gia tư vấn tình yêu sao?

- Tùy hyung nghĩ thế nào cũng được.

Cả hai im lặng một hồi lâu. Tại sao mọi người đều nói Mingyu yêu anh. Chính Mingyu đã gián tiếp đẩy anh vào Vô định, tại sao họ không đứng về phía anh. Ngay cả Dongjin cũng hỏi anh có thích cậu ta không. Anh không biết phải trả lời như thế nào. Anh hận Mingyu, người anh yêu duy nhất chỉ có mình cô ấy. Trước khi mọi chuyện xảy ra, anh có để ý cậu ta một chút, vui khi Mingyu tự nguyện cho mình hút máu, hụt hẫng khi Mingyu đi cùng cô gái khác nhưng đó không phải là yêu, một người bạn, chỉ thế thôi. Liệu có khi nào khi ta đã đánh mất tình yêu quá lâu thì sẽ khó tiếp nhận một người mới.

- Là yêu hay cậu ta chỉ muốn hành hạ, giày vò hyung theo một cách...như thế này?

- Câu trả lời, trái tim hyung là người rõ nhất. - Dokyeom đứng dậy bỏ vào trong.

Vừa đúng lúc, ba người Dino, Vernon và Seungkwan cũng về tới nhà. Cậu cảm thấy thật tuyệt khi trở lại đây. Một nơi Seungkwan gọi là nhà. Cậu ôm lấy Dokyom như một đứa trẻ trở về từ trường học và sà vào vòng tay mẹ.

- Thật tốt khi thấy cậu khỏe lại nhanh như vậy?

- Cũng nhờ có Doyoon hyung cả.

- Doyoon. - Dokyeom ngạc nhiên.

- Em có đưa cậu ấy tới bệnh viện. - Vernon giải thích. - Hyung đừng lo, không có ai biết đâu.

- Vậy thì tốt.

Đợi Vernon và Seungkwan về hẳn phòng, anh mới nói chuyện với Dino. Cậu chắc hẳn biết Seungcheol đang ở đâu hoặc làm gì. Dino đành phải kể hết cho Dokyeom những gì anh bắt cậu giấu. Mặc dù có lo lắng cho cả Jeonghan và Seungcheol nhưng anh cũng vẫn dành lòng tin cho Doyoon, hy vọng có thể cứu được hai người trở về từ địa ngục. Chỉ có điều, mối quan hệ giữa Doyoon và Seungcheol là vật cản duy nhất trong chuyện này.

Nhưng anh cũng không lo lắng lâu hơn khi người tiếp theo bước vào cửa là Seungcheol và Jeonghan. Cuối cùng thì căn nhà này lại đông đủ như trước.

- Jisoo đâu? - Điều đầu tiên Jeonghan quan tâm là Jisoo.

- Hyung ấy đang nghỉ trong phòng.

- Để tớ đưa cậu vào. - Seungcheol đỡ lấy Jeonghan vào trong.

Trước khi để hai người đi ngang qua, Dokyeom có để ý biểu hiện của Seungcheol. Anh biết chuyện gì đã xảy ra...và nó liên quan tới Doyoon.

Woozi run lên từng đợt, cậu bị nhiễm lạnh sau thời gian đóng băng trong căn phòng. Nhiễm lạnh, nghe thật buồn cười với Moroi nhưng cậu đâu phải là Moroi thuần chủng, cậu là người Moroi lai Siren nên sức khỏe đương nhiên không được bằng với mọi người. Hoshi chồng tất cả chăn lên người cậu, thậm chí là những chiếc áo lông thú dày cộp cũng không khiến cậu ổn hơn chút nào. Thử cách này xem sao.

- Cậu đang làm gì vậy. Hoshi?

- Giúp cậu ấm hơn.

Hoshi trèo lên một núi chăn, chống hai tay xuống giường, cố định đầu cậu ở giữa. Chuyện gì đến cũng sẽ đến, đôi môi nóng bỏng của anh lại tìm đến đôi môi của cậu. Cố ẩn anh ra nhưng không thể, sức cậu làm sao có thể chống lại anh cùng với đống chăn chắn giữa hai người được chứ. Sau khi mút mát chán chê đôi môi ngọt ngào của cậu, anh bắt đầu nuốn tìm hiểu cái khoang miệng nhỏ xinh kia. Hoshi cắn nhẹ vào môi cậu một cái.

- Ah.

Cậu kêu lên vì đau, nhân cơ hội đó anh luồn chiếc lưỡi tinh ranh của mình vào khoang miệng nhỏ nhắn kia, lùng sục khắp mọi nơi. Tìm lấy cái lưỡi hồng đáng yêu kia. Cậu muốn né tránh lưỡi anh nhưng đâu thể, lưỡi anh cứ cuốn lấy lưỡi cậu, rút cạn không khí trong lồng ngực của cậu, thấy cậu dần lả đi vì thiếu dưỡng khí anh mới nuối tiếc rời khỏi đôi môi bị anh làm đỏ ửng, sưng tấy kia. Thật là đồ đáng ghét, lợi dụng lúc cậu mệt mà làm tới.

- Cậu... đang... làm gì vậy... Hoshi? - Cậu cố gắng hớp từng ngụm không khí một cách khó khăn, điều hòa lại nhịp thở.

Anh nhìn cậu mà không thể nhịn cười trước khôn mặt đỏ ửng vì thiếu dưỡng khí và vì ngượng, nhưng điền đó làm cho cậu vô cùng dễ thương. Đôi mắt lại rơm rớm lệ như trực trào ra bên ngoài, nhìn anh sợ sệt. Chiếu áo len hồng rộng thênh thang bị lệnh sang một bên làm lộ bả vai trắng nõn. Nhìn cậu vừa dễ thương nhưng đầy câu dẫn.

- Anh yêu em. - Hoshi lại chiếm đôi môi cậu lần nữa.

- Cậu nói gì cơ? - Woozi quả thực không quen cách xưng hô kỳ lạ này.

- Không được ý kiến. - Anh nói giữa nụ hôn.

Anh mạnh bạo nhấn thêm một nụ hôn mãnh liệt. Ngấu nghiến môi cậu, mút mát lưỡi cậu cảm nhận hương vị ngọt ngào của cậu con trai tóc hồng. Nụ hôn trượt dần xuống xương quai hàm rồi xuống cổ. Môi anh mân mê chiếc cổ thanh mảnh, phủ lên đó những dấu hôn đỏ ửng như cánh hoa anh đào. Cậu khẽ thở gấp, ngực cậu phập phồng vì thiếu không khí, hai gò má đỏ ửng lên sau những nụ hôn của anh. Mắt cậu mờ đi vì khoái cảm anh mang lại. Cậu muốn nhiều hơn là nụ hôn.

Đột nhiên, Hoshi dứt ra khỏi nụ hôn. Cậu thoáng chút hụt hẫng. Cậu đang đợi chờ cái gì, một thứ mới lạ, một thứ mà cậu chưa từng được biết.

- Trông em khá hơn rồi đấy. - Hoshi vẫn dùng cách xưng hô đó, anh đưa tay lên trán kiểm tra nhiệt độ người cậu. Thân nhiệt đã tăng lên đôi chút hơn lúc nãy. Vậy là tốt rồi. Nhưng biểu hiện của cậu...là đang tiếc nuối. Hoshi khẽ phì cười.

- Cười gì chứ? - Đôi má phúng phính phản chủ. Cậu cuộn mình sau lớp chăn dày, tránh ánh mắt của anh. Xấu hổ quá mà.

- Chúng ta sẽ làm điều em muốn...nhưng là lúc khác. Em đang mệt, nghỉ ngơi đi, bé con. - Anh trèo xuống khỏi giường và cẩn thận kéo chăn lại gọn gàng cho cậu.

Có vẻ như Woozi không còn cần tới đĩa thức ăn mà Myungho đã chuẩn bị cho mình nữa rồi. Myungho thở dài khi đứng trước cửa phòng của hai người, cậu cầm chiếc đĩa quay trở lại bếp.

Seungcheol để cậu một mình với Jisoo. Anh đang ngủ trên giường, một cách bình yên. Cậu nhẹ nhàng bước tới cố gắng để không gây tiếng động. Jeonghan đã nghĩ mình sẽ mãi mãi ở Địa ngục, không thể trở về nhưng cậu không bao giờ hối hận vì quyết định của mình. Cậu nợ Jisoo một mạng sống, một tình yêu có lẽ không bao giờ là đủ.

Jisoo khẽ nhíu mày khi nhận ra âm thanh có ai vừa vào phòng.

- Jisoo, tớ đây. - Cậu nắm lấy tay anh.

- Jeonghan. - Anh ôm chầm lấy cậu. - Tớ đã nghĩ mình mất cậu.

- Không sao rồi. Tớ ở đây. Tớ vẫn ở đây. - Cậu cảm thấy vai mình ươn ướt. Jisoo đang khóc, khóc vì cậu.

- Lần sau đừng có làm như vậy nữa. Cậu biết tớ đã sợ hãi như thế nào khi cậu biến mất khỏi tớ không? - Anh vẫn nhớ ký ức cậu đẩy anh xuống Vực và tình nguyện thế chỗ anh ở lại Địa ngục.

- Vậy cậu cũng đừng tự hy sinh mạng sống của mình như vậy. Tớ không biết sẽ như thế nào nếu thiếu cậu, Jisoo.

- Ở dưới đó, cậu có bị cô ta làm hại không? - Jisoo quay cậu như chong chóng.

- Không sao cả, cô ta không làm gì tớ cả. - Jeonghan mỉm cười trấn an anh. - ...Jisoo, mắt cậu.

- Cậu đã khôi phục đôi mắt của tớ...Và trước mắt tớ là một người yêu tuyệt vời nhất.

- Đừng nói thế mà. - Ngượng. Đôi má cậu phiếm hồng trước lời khen bất ngờ từ Jisoo.

Jisoo hôn nhẹ vào môi cậu. Và một nụ khác. Lại một nụ hôn tiếp nữa. Cuối cùng cả hai cuốn nhau vào một nụ hôn sâu đầy khao khát.

Mặt trời nhường lại một màn đêm đầy sao. Dokyeom mệt mỏi rót hai ly rượu vang và thưởng thức chúng cùng với Mingyu. Mọi chuyện trong nhà đã vào đúng với quỹ đạo của nó. Seungcheol, Jeonghan và Jisoo đã vượt qua rất nhiều thử thách để có ngày hôm nay. Woozi tìm lại được bản thân mình và một tình yêu kì lạ với Hoshi. Seungkwan đang học cách sống như một Người sói với sự giúp đỡ của Vernon. Còn Myungho, có lẽ Jun sẽ tìm được cách khiến cậu bé yêu mình. Vốn dĩ, người Myungho yêu chỉ có cậu chủ Jun đó thôi, dù cho là trái tim hay trí óc. Điều duy nhất khiến anh đau đầu bây giờ chỉ còn là chuyện giữa Mingyu và Wonwoo. Dokyeom hiểu tình yêu cậu dành cho Wonwoo là thực lòng nhưng anh thì khác. Vết thương lòng cô ấy để lại trong anh rất sâu nặng, vì thế, anh chưa sẵn sàng cho một tình yêu mới. Anh trói buộc mình trong quá khứ và mang quá khứ lặp đi lặp lại trong hiện tại. Mingyu phải cố gắng rất nhiều mới có thể xóa bỏ, à không, xếp lại hình ảnh của cô ấy trở thành một phần ký ức và biến cậu trở thành hiện tại của anh.

- Mingyu, cậu đã vất vả rồi. - Anh giơ ly rượu với chất lỏng sóng sánh lên, một lời cảm ơn vì cậu đã cố gắng giấu anh những chuyện vừa qua.

- Tôi cũng không nghĩ mình có thể giấu được hơn nữa. - Mingyu nhấm nháp chút vị chua từ ly rượu. - Anh phải biết mỗi khi Wonwoo hỏi đang có chuyện gì xảy ra...đôi mắt ấy như thể thôi miên vậy...tôi đã lo sợ khi mình nhỡ nói ra điều gì đó.

- Nhưng cậu đã vượt qua. - Phải rất khó khăn khi đứng trước người mình yêu và nói dối một điều khủng khiếp. - Tôi cũng không dám nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu như Wonwoo biết được điều Dongjin làm.

- Nó sẽ khiến anh ấy sốc.

- Hoặc tệ hơn là Wonwoo sẽ tới thẳng Hội đồng và hỏi tội từng người ở đó, nhất là Dongjin.

- Anh ấy không thể chống lại một Hội đồng, phải không? - Wonwoo giờ chỉ là một con người đương nhiên không thể đối đầu với một hội đồng Moroi quyền lực và đầy sức mạnh.

- Đúng...Nhưng quả thật điều Dongjin đã làm khiến chúng ta không kịp trở tay. Thằng nhóc sẵn sàng giết Jisoo mà không cần suy nghĩ, thậm chí còn cướp đi đôi mắt của hyung ấy. Rồi cả Jeonghan vì muốn cứu Jisoo mà mắc kẹt dưới địa ngục. Không nhờ Doyoon thì có lẽ ngày hôm nay ngôi nhà này đã khuyết đi một phần rất quan trọng. Vì thế, điều cậu che giấu rất quan trọng với chúng tôi. Đó cũng là cách chúng ta có thể bảo vệ Wonwoo.

- Điều cậu nói là thật sao? - Không phải là Dokyeom, cũng không phải là Mingyu. Người lên tiếng ở đây là Wonwoo.

Cánh cửa mở hé một khe nhỏ. Wonwoo nắm chặt tay nắm cửa. Khuôn mặt anh không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào. Chỉ có một sự vô cảm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com