TruyenHHH.com

Seventeen Cong Tu Cau Than

Ngày thứ ba kể từ sau khi gả đi, Thôi Thắng Triệt đưa theo Duẫn Tịnh Hàn nhập cung, theo nghi lễ về nhà mẹ đẻ trả lễ. Nhà mẹ đẻ của y ở rất xa nơi này, nhất thời không thể trở về ngay được, Điền Vân Vũ biết y vì chuyện đó khả năng sẽ buồn lòng, cho nên chủ động nói hai người họ có thể xem hoàng cung như nhà ngoại, về chơi bất cứ lúc nào họ muốn.

Biết mấy huynh đệ chỉ thích chơi cùng nhau cho thoải mái, sau khi tan triều Kim Mẫn Khuê kêu người chuẩn bị đồ ăn trong ngự thư phòng, định bụng mời Thôi Thắng Triệt qua đó trò chuyện nhường chỗ cho ái phi vui vẻ. Hàn Hy cung so với chính ngự điện thật tình cũng có chút xa, nhưng bên trên còn có Hoàng hậu, bình thường danh tiếng bên ngoài của Liễu phi đã không quá tốt vì là tâm can sủng ái của hắn nhưng không sinh được con, hắn cũng không muốn làm ra thêm chuyện mất mặt để y phiền hà. Thẳng từ chính ngự điện, băng qua ngự hoa viên, đi vào Hàn Hy cung từ cửa sau cho gần, Kim Mẫn Khuê thế mà gặp lại người quen.

_ Tiểu Nhu? Đang làm việc à?

Cung nữ Tiểu Nhu là nha hoàn hồi môn của Duẫn Tịnh Hàn, bởi vì y xuất giá nên một số người được phủ Nội vụ thuyên chuyển đến các cung khác, một ít thân cận thì được chỉ định đem qua cho Liễu phi dùng. Hiện tại Tiểu Nhu làm nha hoàn tứ đẳng ở Hàn Hy cung, cung nhân đem theo từ quê nhà đa phần đều là nhất đẳng được chủ nhân cưng chiều, Tiểu Nhu đối với hắn thân phận đặc biệt lại chỉ có thể làm công việc cọ bô, trong lòng Minh Đế có đôi chút không đành.

Tiểu Nhu vừa nhìn thấy người đến là Hoàng đế, vội vàng chùi mặt mũi lấm le, dáng hình nhỏ nhắn bé xíu với đôi mắt phượng ngọc ngà lập tức quỳ xuống dập đầu hành lễ.

_ Bệ hạ vạn tuế!

Kim Mẫn Khuê không để ý thân phận mình cao quý, cúi người đỡ Tiểu Nhu dậy, quay đầu nói với Tiểu Thuận Tử.

_ Đi tìm tổng quản Hàn Hy cung sai cung nữ khác làm công việc của Tiểu Nhu, để nàng về phòng nghỉ ngơi đi, công việc này quá vất vả, cứ nói ý chỉ của trẫm là được.

Nhận được ân sủng tốt đẹp như vậy, Tiểu Nhu cúi đầu, khoé miệng chậm rãi nâng lên cao, nhưng khi ngước đầu nhìn hắn, đôi mắt vẫn là những ánh sao long lanh ngưỡng mộ.

_ Bệ hạ, công việc thế này ai làm cũng vất vả, thật ra để Tiểu Nhu....Tiểu Nhu làm....

_ Thế thì sai các công công đến làm, ngươi về nghỉ đi, ta phải đi trước đây, lúc khác gặp lại.

Rời khỏi hậu viên đến chính điện, tiếng cười đùa tíu tít từ xa đã truyền tới, Tiểu Huân Tử ôm cánh tay Duẫn Tịnh Hàn cười nghiêng ngả, Vũ Nhi tít mắt chấm một nét mực lên tranh vẽ, cũng khúc khích bật cười, khung cảnh thật sự vui vẻ hoà hợp. Đều là cung nhân hồi môn đến từ Liễu Quốc, cùng phục vụ một chủ nhân, nhưng Huân công công được yêu chiều tới mức không còn một cái lễ nghi gì cả, so sánh với cuộc sống khổ cực của Tiểu Nhu, hắn không khỏi than vãn trong lòng.

Buổi đêm ngủ lại Hàn Hy cung, hắn ngồi phê chuẩn thêm một vài tấu chương cần gấp, Vũ Nhi đứng sau lưng khoác áo ngủ mỏng tang dịu dàng giúp hắn xoa bóp thả lỏng vai, cuộc sống có mỹ nhân kề cận thật quá tuyệt vời.

_ Chuyện là, hôm nay trẫm bắt gặp Tiểu Nhu đang cọ bô ở hậu viện, công việc vất vả, tiết trời lại nóng. Vũ Nhi, ngươi cũng biết năm xưa nàng từng có ơn với trẫm, nhiều năm như vậy không báo đáp được gì, cũng không thể thực hiện lời hứa với nàng, mà nay nhìn nàng sống khổ cực, trẫm cũng không đành lòng.

Điền Vân Vũ biết sớm muộn gì Minh Đế cũng nhắc đến chuyện này, nhếch khoé miệng cười lạnh, vòng tay ôm lấy hắn từ sau lưng.

_ Là Vũ Nhi suy nghĩ không thấu đáo, Tiểu Nhu là người thân thiết của bệ hạ, vi thần đáng nhẽ nên đối xử tốt hơn mới đúng. Thế nhưng vị trí hầu hạ trong Hàn Hy cung đã được sắp xếp tốt trước khi Tiểu Nhu đến, Vũ Nhi lại không thiếu người theo hầu, không bằng thần tặng nàng cho bệ hạ, muốn sắp xếp thế nào, cưng chiều ra sao, đều là bệ hạ xử quyết, có được không?

Lời này đầy chỗ thách thức, Kim Mẫn Khuê có mù có điếc cũng không thể không nhận ra ái phi đang cáu. Thân là một vị vua, chẳng cần biết là chủ động đòi người hay là được dâng người từ cung riêng của phi tần về mặt danh tiếng đều không tốt, ở bên ngoài đồn đại hắn thông dâm bừa bãi đến người hầu của sủng phi cũng sủng nốt, cái nồi này hắn đội không nổi, hơn nữa cũng không tốt cho danh tiết của Tiểu Nhu. Không thể thắng được người mình yêu, Kim Mẫn Khuê vốn định đề nghị phong cho Tiểu Nhu một chức nữ quan nho nhỏ để nàng sống nhẹ nhàng hơn không bị ai bắt nạt, nay lại chỉ có thể nhẹ giọng đề nghị sợ Vũ Nhi tức giận không để ý mình nữa.

_ Dù sao nàng cũng không phải người tầm thường, từ nhỏ đến lớn trẫm luôn chờ mong được một lần gặp gỡ, khó khăn lắm mới tìm thấy nhau. Vũ Nhi, trẫm thấy làm cung nữ tứ đẳng thì vất vả quá, nâng lên nhị đẳng thôi cũng được, cứ để nàng canh gác ở cửa tẩm cung thôi, không cần phải làm gì to tát đâu.

Hừ, cũng đúng, mong ngóng gần hai mươi năm mới đổi lại được cơ hội này, nếu không phải đã lỡ hứa với y không nạp phi nữa, chắc hắn cũng chẳng ngại ngần cưới thêm nàng ta làm đẹp hậu cung đâu nhỉ?

Điền Vân Vũ ngồi xuống bên cạnh Minh Đế, cử chỉ thanh lịch rót cho y một chén trà an thần dễ ngủ, mỉm cười ngọt ngào, kĩ năng giả bộ lên đến đỉnh điểm.

_ Làm nhất đẳng hay nhị đẳng thì vẫn là cung nữ, vẫn phải hầu hạ người ta. Hơn nữa Vũ Nhi biết xưa nay bệ hạ không thích chứa chấp người vô dụng, Tiểu Nhu chưa từng làm qua những chuyện chính sự, nếu phong tước mà không làm gì thì cũng khó xử. Không bằng bệ hạ nói với Hoàng hậu một tiếng, nạp Tiểu Nhu làm cung phi, sau này bệ hạ muốn sủng ái nàng thế nào cũng được, không ai dám nói ra nói vào, phải không?

Nhất thời mặt mũi Kim Mẫn Khuê sa sầm xuống, lời này nói ra không khỏi quá tuyệt tình.

_ Vũ Nhi, trẫm đã hứa với ngươi là sau này không nạp thêm phi nữa.

Y bật cười, trong tiếng cười có chút cay đắng lại có phần xót xa.

_ A, thì ra bệ hạ vẫn còn nhớ lời hứa ấy. Không sao, Vũ Nhi không để ý, thần cũng sớm quên sạch rồi, chẳng cho là thật đâu. Bệ hạ thích thì bệ hạ cứ nạp thêm đi, Vũ Nhi có thể hiểu được mà.

Quên là quên thế nào, bây giờ nói quên lời hứa, sau này có phải là quên luôn tình yêu hắn dành cho y hay không? Kim Mẫn Khuê bị chọc giận, đâm ra cũng giận dỗi, bỏ bút lông xuống đi lên giường nằm giả vờ không để ý để ái phi dỗ dành mình. Nhưng Liễu phi lại không có hứng chơi với hắn, lẳng lặng thổi nến nằm lên giường, xoay lưng mặc kệ hắn, chẳng nói tiếng nào mà chìm vào giấc ngủ. Kim Mẫn Khuê chờ lâu như vậy cũng không thấy người ta nói tiếng nào, uất ức lại hờn lẫy, lén lút dán người vào lưng y ôm ấp bám dính không rời.

Lời bệ hạ đã nói ra, cho dù Điền Vân Vũ có không tình nguyện, cũng chẳng thể giả điếc không làm. Hơn nữa đối với y mà nói, hiện tại hắn từ chối nạp phi, chẳng qua là vẫn còn đối với y mặn nồng tình cảm, đợi một mai hết tình hết nghĩa với nhau, chỉ còn có cách cư xử khôn khéo mới mong giữ được mạng sống.

Chỉ là Điền Vân Vũ không ngờ được, quyết định nâng Tiểu Nhu lên làm cung nữ nhất đẳng canh giữ tẩm cung lại khiến cho y phải nhận lấy tai họa ngập đầu, có hối cũng không kịp nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com