TruyenHHH.com

Seventeen Cong Tu Cau Than

_ CẠN CHÉN!

Lý Thạc Mẫn mất hết sức sống nhìn các vị Hoàng thân huynh đệ của mình say sưa trong mỹ tửu, không biết phải tính kế làm sao mới đem Phù Thắng Quang giấu đi được.

_ Lục tiểu tử, con cũng đừng keo kiệt như vậy. Đã muộn lắm rồi, con không định đưa tân Vương phi của mình ra mắt các Hoàng thân quốc thích vào ngày đại hỉ hôm nay sao?

Thần Hạo Thạc đung đưa chén rượu ngồi xuống bên cạnh hắn, ngay đến cả ngày thành thân cũng mò đến trêu ngươi Lý Thạc Mẫn, đúng là không còn lời nào để nói với tên này.

_ Thần Hạo Thạc, ta có muốn công bố Vương phi của ta hay không cũng chẳng liên quan gì đến thúc, mau ra kia ăn no rồi biến đi, phiền hà chết đi được.

_ Ây da cháu trai nhỏ của ta sao lại lạnh lùng như vậy. Dù gì chúng ta cũng có chút máu mủ, ngày nhỏ lại lớn lên bên nhau, đến đương kim Hoàng thượng cũng không nỡ hắt hủi ta như vậy, sao ngươi chưa gì đã quên kỉ niệm bao ngày đôi ta bên nhau...

Thần Hạo Thạc vứt cả chén rượu chấm nước mắt khóc rống lên như khuê phòng trinh nữ tiễn ái nhân ngày thành thân, không cần biết mặt mũi để đi đâu nữa. Thế nhưng quan khách trong tiệc đều là các Hoàng thân dòng dõi đế vương giống như hai người bọn hắn, cả dòng tộc lớn sống gần nhau trong kinh thành, căn bản đã quá quen thuộc với cảnh tượng phát điên lên của Thần Hạo Thạc, đến nỗi một cái liếc mắt cũng không thèm bố thí cho hắn, trực tiếp làm lơ coi như gió thoảng qua tai.

_ Hạo Thạc thúc thúc ta xin người đấy, mỹ nhân trong kinh thành đều không thoát khỏi tay thúc rồi, lúc ta còn nhỏ thúc hơn ta gần mười tuổi, luôn bảo ta không hiểu biết, thứ gì cũng giành giật của ta, bây giờ hai ta đã lớn như vậy, không phải là đến Vương phi của ta cũng muốn giành đấy chứ?

_ Ngươi nói xem?

Lý Thạc Mẫn nhìn nụ cười không chút đứng đắn của Thần Hạo Thạc, tự hỏi có phải bà ngoại của hắn nuôi lớn tên này có chỗ nào không đúng không, tại sao dòng dõi hoàng tộc có thể sinh ra một tên chỉ sợ thiên hạ không loạn như vậy, lại còn là cậu họ của hắn, ngày bé hắn chắc chắn là điên rồi mới răm rắp nghe lời Thần Hạo Thạc dạy hư.

_ Hạo Thạc thúc, nói đến đó thì người cũng không còn nhỏ nữa, tuổi tác so với ta cũng lớn hơn, không phải là đến lúc người nên lập chính thất phu nhân rồi sao? Thê thiếp của người còn đông hơn Hoàng thượng, cứ chọn một người là được rồi, để bà ngoại sớm yên lòng một chút, đừng mỗi ngày đều long nhong ngoài phố trêu hoa ghẹo nguyệt nữa.

_ Chính thất phu nhân không phải muốn là chọn đại được, ta không muốn mẫu thân phải lo lắng vì chuyện tranh chấp giữa các thê thiếp trong phủ. Đừng lo cho ta, ngốc như tiểu tử nhà ngươi mới đáng lo, ngay người đầu tiên lấy về đã muốn lập Vương phi, lại còn là người Liễu, ngươi mà không bị đè đầu cưỡi cổ đến chết ta mới lấy làm lạ đấy.

_ Ta...

Thần Hạo Thạc cười mỉm, khẽ thở dài gõ đầu cháu trai ngốc của hắn. Phụ mẫu của Lý Thạc Mẫn mất sớm, từ khi mới lên bảy đã do mẫu thân hắn nuôi nấng, có gì mà không biết chứ, lại còn giả vờ ghét bỏ nhau.

_ Ta nghe được không ít chuyện từ bệ hạ rồi, tạm thời ngươi có thể giữ y lại, nhưng lập Vương phi lúc này là quá vội vàng. Liễu Quốc kia gần đây tham vọng không ít, trước khi điều tra rõ ràng thân thế của hai kẻ vừa tới, tuyệt đối đừng bứt dây động rừng. Bệ hạ còn trẻ, có thể vì chuyện năm xưa mà nóng nảy không nghĩ đến đại cục, người đã hỏi ý ta về chuyện này, dù thế nào cũng đừng đánh động đến Liễu Quốc, chiến tranh chưa bao giờ là cách tốt nhất cả.

Đối với Lý Thạc Mẫn và Kim Mẫn Khuê, Thần Hạo Thạc giống như một vị quân sư có cái đầu lạnh, luôn đưa ra những lời khuyên hữu ích cho vị vua trẻ bốc đồng. Thế nên cho dù hắn không có dòng máu quý tộc, địa vị trong hoàng gia cũng không cao, danh tiếng trong kinh thành thì chẳng cần phải bàn cãi, nhưng suy cho cùng Minh Quốc đều dành cho hắn một lòng tôn kính nhất định.

_ Nhưng nói đi cũng phải nói lại, A Mẫn à...

_ Vâng?

_ Phu nhân của ngươi dù gì cũng là nam nhân, không thể có ngực to được. Thế còn phía sau thì sao? Nếu dáng người tốt một chút, mông ắt hẳn phải tròn trịa chứ nhỉ?

_ BIỂU THÚCCCC!!!!!!

***

_ Bẩm Nhị soái, y tỉnh rồi!

Từ Minh Hạo bị bịt mắt, không rõ ràng bị lôi đi đâu. Đầu tiên là y bị phiến quân bắt được, sau đó là đánh cho ngất xỉu, vừa tỉnh dậy rồi bao lâu đã bị giật khăn bịt mắt ra, phát hiện mình đang quỳ giữa một sảnh đường lớn, tay chân bị trói chặt, trước mặt là một đám nam nhân mặt mày bặm trợn, một chút cũng không có khí chất thanh tao của người Liễu.

_ Ăn mặc sang trọng như vậy, không phải là con cháu danh môn đến từ Tây Yên đấy chứ? Mỹ công tử này đừng nhìn ta như vậy, khi không lại tự thân mò đến Cố Vân, còn không phải là muốn nộp mạng cho bổn soái sao?

Một kẻ cao lớn, trông có vẻ như là thủ lĩnh, chậm rãi tiến lại sờ mặt y xem xét. Từ Minh Hạo âm thầm suy tính có nên bảo với phụ thân phế luôn võ công bao năm rèn luyện của mình hay không. Đầu tiên là bị mấy kẻ chân yếu tay mềm trói gà không chặt chuốc thuốc đến bất tỉnh nhân sự mấy hôm liền, sau đó thì để lạc mất Tứ điện hạ, giờ là bị bắt làm tù nhân rồi quỳ đây cho kẻ khác coi như món hàng, đúng là nhục nhã không còn gì bằng.

_ Đến cả ngươi là ai ta còn không biết, ngươi nghĩ ta có hứng thú đến đây chơi với ngươi sao?

_ Ây da coi nào, mỹ nhân nóng tính quá. Xem ra ngươi không phải là người ở Tây Yên rồi, ắt hẳn là từ kinh thành tới, các vùng lân cân đây không một ai là chưa từng nghe danh Vương Nhị soái ta. Tha cho ngươi vì ngươi rất đẹp, nhưng đã lọt vào thành của ta rồi, lí nào ta lại bỏ lỡ ngươi được, đúng không?

_ Thỉnh Nhị soái tự trọng cho, tiểu nhân là người đã lập gia thất rồi.

Kẻ kia bật cười khùng khục, vết sẹo dài trên má giần giật nhức nhối.

_ Hảo, xem ta bắt được ai này. Một đại mỹ nhân kinh kì, à không, là một đại mỹ phu nhân mới đúng. Nếu ngươi không chê, chi bằng hãy bỏ phu quân của ngươi đi, đến đây làm áp trại phu nhân của ta, cả thành này là của ngươi hết.

Chê nha!

Phu quân tương lai của ta làm chủ mười mấy cái thành, lại còn đẹp trai hơn ngươi, có chó mới lấy ngươi ấy.

Y cảm thấy tên này nói chuyện quá nhàm chán, ngoại trừ việc mở miệng ra đều là tự tâng bốc bản thân thì chẳng còn điểm nào giống Tuấn Huy, không đáng để y tiếp chuyện. Có điều bây giờ y không mang kiếm bên mình, với ngoại hình ưu tú như Duẫn Tịnh Hàn mà không bị bắt cùng y thì ắt hẳn đã thoát được ra ngoài rồi, nếu còn muốn tìm được Tứ Hoàng tử thì Từ Minh Hạo nên giữ mồm giữ miệng thì hơn.

_ Ngươi muốn ta làm áp trại phu nhân của ngươi? Ngươi trói ta cả đêm rồi, lại còn không cho ta ăn, ngươi nói ta gả cho ngươi kiểu nào đây?

_ Các ngươi không nghe thấy gì à? Mau cởi trói cho phu nhân, chuẩn bị một gian phòng lớn cho y nghỉ ngơi!

Dễ dụ, hết sức dễ dụ. Hắn ta chắc chắn không phải tên thủ lĩnh phiến quân. Từ Minh Hạo nhẩm tính một chút, coi xem trong lúc chạy vòng trong thành này có nhìn thấy chỗ nào để chui ra không.

Có điều, không ngờ lại kém may mắn như vậy, y cứ tưởng gặp phải tên Nhị ngốc kia là đủ rồi, vì thế nào mới sáng sớm ra lại lòi ra thêm một tên họ Vương khác mà lần này đích thực là đại soái phiến quân.

_ Ngươi là ai?

_ Tiểu nhân đã nói rồi, tiểu nhân là con một thương gia từ kinh thành đến Tây Yên buôn bán, mấy hôm trước vô tình đi ngang qua Cố Vân nên mới bị bắt.

Kẻ kia cao hơn hai thước, cặp mắt sáng rõ như diều hâu, bá khí hừng hực đầy mình khiến kẻ bướng bỉnh như Từ Minh Hạo cũng ớn lạnh mà lùi lại một bước.

_ Nói dối! Người ở Tây Yên không thể nào chưa từng nghe qua danh tiếng của quân ta, gần đây đều có quân lệnh cấm qua lại Cố Vân. Khách lữ hành cũng không thể có bộ dạng phục sức trân quý đầy mình như ngươi, ngươi là ai?

_ Đại soái à, tiểu nhân chỉ mới theo phụ thân đến Tây Yên không lâu, đâu thể trong ngày một ngày hai mà nghe đến danh tiếng vang xa của đại soái đây được. Tiểu nhân chỉ là kẻ lầm đường lỡ bước, đại soái đây xin thương tình mà thả tiểu nhân ra có được không?

Vương đại soái khẽ cười mỉm, đôi mắt đục ngầu hấp háy hàm ý đe doạ.

_ Ha ha ha, công tử đây thật biết đùa. Bổn đại soái đây cả đời chưa từng làm người nhân từ đến thế, mỹ nhân đã ở trong tay, há lại dễ dàng buông tha được.

Tiêu đời rồi, lại gặp phải một tên biến thái nữa. Tuấn Huy, đệ có lỗi với huynh, ngay cả tấm thân trong sạch này có lẽ cũng không giữ được rồi....

_ Đại soái, đại soái! Nguy rồi, quân triều đình đang mở cuộc tổng tiến công lớn nhắm vào Cố Vân, bây giờ đều bao vây phong toả thành rồi!!!

_ Cái gì?? Báo với Vương Nhị, tập hợp toàn quân theo ta ra ứng chiến!

_ Ơ? Ơ này này còn tiểu nhân thì sao?

Từ Minh Hạo trong lòng khóc triệu dòng sông, không phải đấy chứ, y còn ở đây lại lôi nhau ra đánh đấm nữa, ít nhất cũng phải cởi trói...

_ Không được cởi trói, bịt mồm y, lôi vào kho rượu cho ta!!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com