Seventeen Cong Tu Cau Than
_ Hoàng thúc, người đứng dậy đã, ta đỡ không nổi._ Tiểu tử Thạc Mẫn, ngoan, tránh sang một bên, hoàng thúc của người hôm nay phải dạy cho tên láo toét này một bài học.Lý Thạc Mẫn khó khăn đỡ trán, dùng thân mình ngăn trước mặt Thần Hạo Thạc. Thúc thúc của hắn đã uống say, điên cuồng gây chuyện ở kĩ viện. Vốn dĩ Thần Hạo Thạc muốn dẫn hắn và bệ hạ tới đây chơi vui giải sầu, Lý Thạc Mẫn nhìn thấy bệ hạ vì thương Liễu phi nhưng không được đáp lại mà bị hành lên bờ xuống ruộng, cốt là muốn uống chút rượu mà thôi, không ai dự tính gọi kĩ nữ tới hầu cả. Chẳng ngờ Thần Hạo Thạc vì bảo vệ kĩ nữ tấu nhạc bị khách nhân trêu ghẹo nên vung tiền nhục nhã tên kia, hai bên không ai chịu ai, gây ra tranh cãi, bắt đầu ném đồ đánh nhau. Kim Mẫn Khuê làm Hoàng đế, không thể để bị phát hiện đêm hôm đi kĩ viện uống rượu giải sầu nên được ám vệ hộ tống trở về cung trước. Trong nhà Thần Hạo Thạc tất cả đều là thiếp, không có chính thất cưới hỏi đàng hoàng qua cửa, mấy vị trong nhà không ai có tiếng nói hết nên cho dù hắn có quậy tung đất kinh thành này lên cũng không vị tiểu thiếp nào dám quản. Chỉ khổ cho Lý Thạc Mẫn, một mình giúp hai người họ hàng gánh cái nồi cám heo này, quan trọng nhất hắn có một vị Vương phi rất hăng tiết gà, vụ này giải quyết xong thì hắn cũng chính thức tới số luôn._ Vương gia, không xong, Vương phi đang cầm dao chém lợn phóng tới đây rồi, bây giờ phải làm sao?_ Cái....Cái gì?Rầm!_ Lý! Thạc! Mẫn!!!!Hắn chưa kịp nói hết câu, Phù Thắng Quang đã phăm phăm đá cửa lao vào, trên tay là một con dao bầu to khủng bố, khiến hắn sợ kinh hồn táng đảm._ Q....Quang Nhi....Phù Thắng Quang liếc nhìn Lý Thạc Mẫn, không vội tính sổ với hắn trước mà giơ con dao to bằng nửa người y hung hăng dí vào đối thủ gây sự, nhe răng trợn mắt hăm dọa._ Là ai, ai muốn đánh nhau với Vương gia nhà ta? Láo toét, có Lục Vương phi ở đây, ai muốn đánh tướng công ta thì bước lên trước, ta chấp hết!Phù Thắng Quang tuổi nhỏ đã thành hôn, khuôn mặt non nớt vẫn còn chải kiểu tóc của thiếu niên cho nên bọn người đối thủ ban đầu tưởng là đệ đệ Vương gia, không để ý cho lắm. Nhưng y lại dùng xưng hô giữa phu thê nói chuyện với Lý Thạc Mẫn, hiển nhiên đám người gây sự cũng biết đây chính là Vương phi cưới hỏi đàng hoàng của hắn. Tất cả nhìn nhau rồi đồng loạt lắc đầu rút vội, chuyện tranh giành kĩ nữ là chuyện của đám nam nhân, một khi chính thất phu nhân đã tới thì có là chúa sơn lâm cũng phải lau đầu gối quỳ xuống lạy con cọp nuôi nhà mình mà thôi.Người anh em, chúc may mắn._ Ai da, đau!_ Chàng đau? Chàng biết đau mà còn cùng với hoàng thúc và bệ hạ đi ăn đi chơi đi gọi kĩ nữ đến tận giờ này? Cái nết của chàng thì đau nào mà sửa được._ Thôi mà, ta không có gọi kĩ nữ, bọn ta là đơn thuần uống rượu ngắm trăng. Bảo bối, chu cái môi đầy thịt ra này, đáng yêu thế?Phù Thắng Quang bị Lý Thạc Mẫn bế vào trong lòng ngồi mà giãy đành đạch, phụng phịu chán ghét đẩy hắn ra._ Vào đến kĩ viện còn không gọi kĩ nữ thì cũng phải ngắm kĩ nữ thôi, chàng cho ta là tiểu hài nhi không biết chuyện gì à?_ Quang Nhi không nhỏ thì ai nhỏ nữa, còn không chịu làm tiểu hài nhi sao?Bỗng nhiên Phù Thắng Quang thấy buồn buồn, ở trong lòng Vương gia cúi đầu không nói. Hắn chột dạ, sợ mình nói sai rồi, khiến bảo bối không vui, e dè nâng bàn tay trắng trẻo sạch sẽ quanh năm không dính một giọt nước mưa của y đặt lên môi hôn xuống._ Phu quân làm ngươi buồn sao? Quang Nhi, xin lỗi.Giọng y đều đều, không nghe ra được buồn vui._ Chàng xin lỗi vì điều gì thế?_ Điều gì cũng thế, bảo bối không vui, đều là do ta làm sai hết. Quang Nhi, ta có yêu ngươi thương ngươi thì mới giữ ngươi ở lại bên mình, bảo bối phải hiểu rõ tấm lòng của phu quân nhất mà, có phải không? Khi đó ta hoàn toàn có thể trả ngươi về quê, cho chút của cải đền bù rồi lấy vợ mới là được, nhưng Quang Nhi vẫn ở bên cạnh ta, vậy không chứng tỏ ta rất ngoan sao, làm sao dám không nghe lời bảo bối mà đi tìm kĩ nữ được chứ? Tin ta đi mà, nha, bảo bối, bảo bối xinh của ta?Y che miệng cười tủm tỉm, vui chết đi được đấm vào ngực hắn một cái nhẹ hều._ Dẻo miệng không à, chịu chàng luôn đấy!Đoạn, khi hai người đã thay đồ ngủ và nằm xuống bên cạnh nhau hàn huyên trò chuyện._ Thạc Mẫn, chàng lớn hơn ta tận sáu tuổi, khi chàng bắt đầu tới tuổi bàn chuyện hôn nhân, ta lại vẫn là một đứa bé cả ngày thích nghịch bùn. Chúng ta cách nhau xa như vậy, ta lại vẫn còn là trẻ con, chàng....chàng có chê ta không?Y gả về đây sắp một năm rồi, hai người vẫn còn chưa động phòng. Ý định ban đầu của y không trong sáng, muốn lợi dụng hôn nhân với Lý Thạc Mẫn để đẩy lùi nghi lễ hiến tế. Đường lên trời không có lối cho thân thể vấy bẩn, y đã không tính yêu Vương gia, nhưng rồi, ngày qua ngày, những gì còn lại trong y đều là cảm giác có lỗi. Gia cảnh hay cuộc đời của Lục Vương gia thật ra cũng không hề là điều gì quá bí mật, nhà hắn không còn ai khác, tuổi nhỏ mồ côi, gian nan trưởng thành trong một hoàng thất loạn lạc, các Hoàng tử xâu xé tranh đấu nhau quyết liệt, chỉ cần chọn sai chủ nhân tương lai để phò tá, một phát là liền rơi đầu. Lựa chọn im lặng giấu tài làm một Vương gia kém cỏi, tất cả những gì hắn mong ước là lớn lên rồi cưới được nhiều người vợ hiền, sinh thật nhiều con cái, có một gia đình đông đúc an ủi nỗi cô đơn thuở thiếu thời. Y không cho hắn được viễn cảnh tươi đẹp đó, ở đây ngang nhiên chiếm chỗ của một Vương phi đủ tư cách, hắn thương y quá nhỏ tuổi, bấy nhiêu lâu vẫn chỉ ngủ chung như hai người xa lạ, chẳng có thân mật sâu xa nào hơn.Hai người chưa bao giờ thực sự nói về chuyện này, nhưng y biết, hắn biết, cả hai đều rõ ràng bọn họ còn chưa cùng nhau thực hiện nghi lễ thăng hoa giữa phu thê với nhau._ Quang Nhi, hiện tại gì cũng đừng nói, đợi khi nào ngươi lớn, phu quân chờ được.Nhưng ta linh cảm thấy ta sắp không đợi được nữa._ Làm gì vậy?Phù Thắng Quang điểm nhẹ ngón tay lên trán hắn, từng chút từng chút một truyền vào thần lực kì diệu của thánh nam bộ tộc._ Cho chàng may mắn đó. Thạc Mẫn, ta cho chàng rất nhiều may mắn, cho nên mai này chàng sẽ nhận được tất cả những gì chàng mong muốn, sống một cuộc đời tuyệt vời ngập tràn hậu vận tốt đẹp.Người khác nói những lời này, có lẽ hắn sẽ cho rằng tiểu nương tử bông đùa với tướng công, nhưng Phù Thắng Quang, hắn tận mắt thấy được năng lực của y hoàn toàn không giống với người thường._ Quang Nhi, có ngươi là ta may mắn rồi, phần may mắn này ngươi giữ lại đi, cùng phu quân sống với nhau lâu thật lâu, đến khi tóc bạc trắng, mắt thì mờ còn răng thì rụng hết, có được không?Phù Thắng Quang khúc khích cười, bờ môi ve vuốt lẫn nhau, nhưng không thực sự là một nụ hôn._ Lúc đó thì xấu lắm, không thích bị xấu đâu.Lý Thạc Mẫn luồn tay vào mái tóc xoăn lọn bồng bềnh hoe màu nắng, bá đạo hôn lên môi y, tiếng thở nóng bỏng lại ngọt ngào._ Bảo bối, mắt ta mù rồi, chỉ nhớ Quang Nhi xinh đẹp, còn lại đều chẳng thấy gì hết._ Chàng mà còn nói chuyện ngọt như thế nữa, ta liền cho rằng chàng lén ra ngoài tìm đối tượng luyện tập cho mà xem.Đùa giỡn đến khi trăng treo trên cao, mi mắt ai nấy đều dính vào với nhau, Phù Thắng Quang đưa tay chạm lên khuôn mặt gầy gò của hắn, chủ động nâng eo để đối phương có thể ôm mình chặt hơn nữa._ Thạc Mẫn, ta cũng muốn ở bên chàng lâu thật lâu, chính là dùng cả cuộc đời. Sau này nếu lỡ có một ngày đột nhiên chàng cảm thấy không thích ta như hiện tại nữa, xin chàng cũng đừng vội lạnh lùng, đừng mắng cũng đừng làm lòng ta đau. Ta mà buồn á, là ta bỏ chạy luôn, vĩnh viễn cũng không trở về với chàng nữa đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com