TruyenHHH.com

Seventeen Cong Tu Cau Than

_ Đại sư tẩu có lai lịch như thế nào, huynh nói thật đi.

_ A Chính, những chuyện không nên biết, ta không muốn nghe đệ hỏi nhiều.

_ Đệ đoán nhé, là quý tộc của Liễu Quốc, có phải không? Hai người quen biết từ khi nào, hay là đệ phải hỏi, hai người ở sau lưng Nhị sư huynh gian díu được bao lâu rồi mới cưới?

_ Hàn Khuê Chính!

Thôi Thắng Triệt bị bắt trúng tim đen, tức giận nhảy dựng lên với Tam sư đệ.

_ A Chính, Tịnh Hàn là do bệ hạ đích thân viết thánh chỉ ban hôn cho ta, đệ đừng suy nghĩ quá nhiều. Mặc kệ trong quá khứ y có là ai, thân phận như thế nào, hiện tại Tịnh Hàn chỉ có một thân phận duy nhất, đó là vợ của ta, là tẩu tử của đệ. A Chính, đừng có làm mọi chuyện trở nên rắc rối hơn nữa, Tịnh Hàn đã có lòng cho đệ sính lễ rước dâu thì cứ nhận đi.

_ Nếu không phải vì sư huynh và sư tẩu xảy ra chuyện đáng xấu hổ với nhau từ trước, bệ hạ sẽ nể mặt mà "ban" người của mình cho huynh sao, huynh phải suy nghĩ chứ. Môn quy chúng ta có dạy, một lòng trung quân ái quốc, vì đế vương hết lòng phò tá, bệ hạ luôn đối xử với chúng ta không tệ, huynh ngang nhiên như vậy cướp người mà cũng coi được sao? Quý tộc Liễu Quốc gả đến Minh Quốc chỉ có duy nhất một lý do, đó là hoà thân. Cưới ai cũng được, tại sao cứ phải là lễ vật cống nạp từ tiểu quốc, là đồ vật của bệ hạ, huynh làm vậy có biết sư phụ sẽ đau lòng hay không?

Hàn Khuê Chính tức giận chỉ trích, tốt đẹp trinh nguyên không lấy, đi loạn luân với em dâu đến nông nỗi trượng phu người ta phải đem gả qua đây, còn ra cái thể thống gì nữa?

_ Hàn Khuê Chính, đệ nói ta thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không được xúc phạm Tịnh Hàn như thế. Tịnh Hàn là con người sống sờ sờ, có máu thịt có trái tim, không phải là đồ vật muốn định đoạt thế nào cũng được. Y sinh ra mang thân phận đặc thù, nếu không phải vì bị ta lừa gạt tình cảm, yêu nhau sâu đậm thì giờ đây vẫn còn là phi tần của bệ hạ. Nhưng ta yêu Tịnh Hàn, trăm đắng ngàn cay cũng không nỡ để Tịnh Hàn chịu khổ dù chỉ một ngày, nhìn thấy y những tháng ngày trôi qua mỏi mệt ta không thể chịu được. Chuyện có sai cũng đều là do ta, ta lừa gạt Tịnh Hàn, nhiều lần làm y đau lòng, A Chính đừng nói về thê tử của ta như thế, Tịnh Hàn không có lỗi gì cả đâu.

Hàn Khuê Chính ngả người ra ghế, che mặt thở dài. Chính là bởi vì yêu, cho nên liều lĩnh, hơn ai hết nó cũng hiểu Đại sư huynh không thể bỏ được mối tình với sư tẩu nên mới làm ra chuyện nghịch với gia huấn như thế này.

_ Thế còn sư phụ....

Nó nhanh chóng bị Thôi Thắng Triệt ngắt lời.

_ Không ai nói ra, sư phụ sẽ không biết. A Chính, đệ hứa với ta, đừng đối xử tệ với Tịnh Hàn, có làm được không?

***

_ Điện hạ, vẫn còn đang viết à?

_ Huân Nhi không cần theo hầu, về phòng thêu áo cưới tiếp đi, lát nữa bệ hạ tới ta sẽ tự tay hầu hạ người.

Lý Trí Huân dọn khung thêu vào giỏ, xoa xoa mấy ngón tay mỏi nhừ. Thời buổi này muốn gả chồng cũng khó khăn quá, thêu đến không biết bao giờ mới xong nữa, nếu gặp được Quyền Thuận Vinh, nhất định phải đánh hắn thêm hai cái cho bõ ghét.

_ Người nha, có bệ hạ rồi còn nhớ nhung mối tình đầu, thế là không được rồi.

Điền Vân Vũ khúc khích cười, thẹn đỏ mặt nhoài người lên bàn che đi mấy lời mùi mẫn sướt mướt mình viết tặng người thương.

_ Đã bảo về phòng đi, không cho nhìn!

Lý Trí Huân còn cố ý chọt chọt eo Liễu phi cười nhạo, thì thầm thật khẽ vào tai y vợ chồng già mấy người sao mà vẫn còn sến sẩm vậy, chơi trò viết thơ tình nữa, sau đó ung dung ôm đồ về phòng không cản trở bệ hạ tới làm chuyện chính sự.

Cửa chính cung vừa bật mở, Minh Đế đã lù lù xuất hiện trước mặt Lý Trí Huân, sắc mặc đen xì lì. Y ngại ngùng cúi đầu hành lễ, lén lút đưa ánh mắt chúc may mắn đêm nay cho Điền Vân Vũ, vội vàng lỉnh đi thật nhanh, mới chốc lát đã không thấy bóng dáng.

_ Bệ hạ.

Kim Mẫn Khuê phẩy tay đuổi Tiểu Thuận Tử ra ngoài gác cung, chầm chậm đi vào trong, vừa lúc nhìn thấy Điền Vân Vũ vén áo cúi đầu hành lễ, đằng sau là thư án lộn xộn, có lẽ là bị qua loa dọn dẹp khi hắn vừa tới.

_ Sao thư án bừa bộn vậy, không bảo Tiểu Huân Tử dọn dẹp đàng hoàng trước khi đi à?

Điền Vân Vũ chột dạ, từ mặt đến cổ đều đỏ bừng, vội vàng nhào tới ôm chầm lấy Minh Đế hòng che tầm mắt hắn.

_ Là do Vũ Nhi vội vàng muốn đón bệ hạ trở về, lỡ đuổi Huân Nhi đi mất, chắc Huân Nhi giận Vũ Nhi lắm rồi. Bệ hạ có mệt không, đã ăn gì chưa, có phải đợi đến ăn cùng Vũ Nhi không ạ?

Nhìn bộ dạng chột dạ sợ sệt đến nói năng lộn xộn của Liễu phi, hắn thản nhiên dời ánh mắt đi chỗ khác, vỗ hai cái lên mái tóc người thương rồi cởi giày leo lên giường nằm dù trời hẵng còn sớm.

_ Lại đây đấm lưng cho trẫm, hôm nay mấy lão già đó áp sát trẫm trên triều, phải chi mà ai cũng đáng yêu như Vũ Nhi thì tốt biết mấy nhỉ?

_ Bệ hạ giễu cợt vi thần!

Để trở thành sủng phi độc nhất đương nhiên Điền Vân Vũ phải biết cách nhìn sắc mặt, còn phải dịu dàng hiểu ý, y nghĩ bệ hạ hôm nay không được vui, cũng không cố tình tỏ ra nhõng nhẽo đòi hỏi, nhẹ nhàng quỳ bên giường nắm tay hắn ân cần xoa bóp.

_ Bệ hạ, có thoải mái không?

Kim Mẫn Khuê giận không muốn trả lời, im lặng xoay người giả như rất mệt muốn đi ngủ sớm, để Liễu phi không còn cơ hội nói chuyện nữa. Y chẳng biết là hắn bực cái gì, bản thân là cống phẩm đến từ đất nước khác, điều kiện tiên quyết để được tin tưởng là không bao giờ được phép hỏi về chuyện triều chính. Y có thể biết chuyện ngoài hậu cung thông qua tấu chương và những câu chuyện bệ hạ kể, nhưng Điền Vân Vũ xác định rõ ràng mình không được vượt qua bức tường hậu cung nếu muốn tiếp tục làm người của hắn, cho nên có tò mò đến mấy, y cũng không bao giờ hỏi gì để tránh bị hiềm nghi.

_ Bệ hạ, Vũ Nhi hầu người đi ngủ nhé?

Ây cha, nói tới vậy mà vẫn cứng không chịu nhìn y cơ à, xem ra không phải giận vì phải đấu trí với mấy lão đại thần đâu, là giận y đây mà.

Đêm đã khuya, Vũ Nhi lúc đi ngủ luôn rất ngoan ngoãn chui trong ngực hắn đều đặn nhịp thở, hiền và mềm mại như một bé mèo con. Thật lạ, bên nhau bấy lâu, bất cứ thói quen nào của đối phương cũng đều hiểu rõ, mỗi đêm chung chăn chung gối, rõ ràng nhìn vô hại như vậy, nhưng y luôn khiến hắn cảm thấy thật bất an. Mỗi lần nhìn thấy Vũ Nhi trong mắt, Kim Mẫn Khuê luôn có cảm giác như đang nhìn vầng sáng ánh trăng, muốn bắt lấy, nhốt lại, nhưng lực bất tòng tâm. Người giống như y, bên cạnh hắn không thiếu. Hắn là chủ nhân của đất nước này, bước ra ngoài là vạn người phủ phục, quan viên trẻ hay là thiếu gia nhà đại thần đẹp giống như vậy tuy chẳng có nhiều nhưng không phải là không có, hắn không thể hiểu nổi bản thân thích điều gì ở Vũ Nhi, mà vì y hết lần này đến lần khác cố gắng nhường nhịn nhượng bộ, dỗ một người vui vẻ. Nhưng y không vui, trong đôi mắt luôn có chút nỗi niềm canh cánh, cho nên ở cạnh hắn y không cảm thấy vui vẻ, chỉ là sợ hãi uy quyền, muốn bảo vệ quê hương, vì vậy mới cố tỏ vẻ bản thân đang hạnh phúc sao?

Kim Mẫn Khuê cố gắng ôm chặt ái nhân vào lòng, hắn rất sợ, hắn chưa từng nói ra, nhưng Vũ Nhi quá giống thân mẫu quá cố của hắn. Nàng xinh đẹp, dịu dàng, thông minh, biết ăn nói và hiểu lễ nghĩa, mỗi lần nàng mỉm cười đáng yêu như đóa hoa hồng nở rộ, hắn nhìn thấy bóng dáng mẫu phi trên người Vũ Nhi. Kim Mẫn Khuê đã cố để không yêu y, nhưng hắn không kiềm chế được thứ tình cảm này, biết bao nhiêu lần đã xảy ra chuyện không hay, nhưng hắn vẫn luôn cho qua, luôn tha thứ, hắn không muốn mất Vũ Nhi giống như năm đó mẫu phi để hắn lại một mình trên cõi đời.

Lần này, có lẽ hắn không thể bỏ qua được nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com