Seventeen Cong Tu Cau Than
_ Huân công công._ Trương phó tướng, làm phiền rồi._ Tướng quân của chúng ta gửi lời tạ lỗi đến công công, bởi vì biên cương có lệnh gọi gấp, chuyện nước nhà không cách nào chậm trễ, vì thế Quyền tướng quân buộc lòng phải đi gấp, không thể ở bên công công gặp mặt tâm sự sau thời gian dài xa cách. Vi thần tuân mệnh hộ tống lễ vật tướng quân gửi tặng cho ngài, xin ngài nhận lấy.Lý Trí Huân đón lấy gói giấy Trương phó tướng đem đến, chào hỏi một vài câu xã giao rồi ân cần tiễn người rời đi. Ngày ấy chuyện trong cung cần kíp, y sợ về không nhanh thì xảy ra chuyện chết người, chỉ vừa chạy về phía nhau còn chưa thể nắm tay, lại chỉ có thể ngay lập tức quay trở lại Hàn Hy cung, khiến cho cuộc gặp gỡ sau hơn một năm xa cách cứ thế bị bỏ lỡ._ Ưm, chua....Hắn sai người đem đến cho y một túi ô mai, đi đoạn đường xa đến vậy, chỉ để mang một túi ô mai anh đào mang hương vị của quê nhà._ Trí Huân Nhi, hổ này, gào, ta là hổ đó!Tiểu thái giám Huân Nhi mới có mười tuổi nhưng chân mày đã nhăn tít, cái bộ dạng ông cụ non khó ở chu cái môi núng nính._ Công tử tránh ra, không giống hổ chút nào, hứ!Quyền Thuận Vinh bé con cầm cây kiếm gỗ nhảy lóc cóc xung quanh, ngoan cố không chịu thua chưng cái mặt ra._ Giống mà, nhìn thử một chút đi, ta có răng nanh á, ta....A!Quyền Thuận Vinh không cẩn thận bị vấp chân, đổ nhào vào trên người Lý Trí Huân, hai đứa trẻ lăn lộn té thành một tụ dưới đất, quần áo đều bẩn hết cả. Y phục của Lý Trí Huân là cung phục, tất cả tiểu thái giám đều ăn mặc giống như nhau, nếu để quần áo bị bẩn chắc chắn sẽ bị ma ma tổng quản đánh đòn. Y nhìn một đống bùn đất lớn dính trên gấu áo, khoé miệng mếu xệu chuẩn bị khóc nhè, nhưng Quyền công tử cũng mười tuổi đã nhanh hơn một bước, ngoác cái mồm khóc toáng lên, doạ bé con Trí Huân sợ ngây người, vội vội vàng vàng ôm gò má người đối diện an ủi._ Quyền công tử, ngài....ngài đừng khóc, đ....đừng....hức....oa...._ Oa huhu đau quá, huhu~Khi Thái tử Duẫn Tịnh Ân và Tứ Hoàng tử Duẫn Tịnh Hàn chạy tới, hai thằng bé con đã khóc tới long trời lở đất, bánh bao nhỏ Huân Nhi uất ức vừa chùi nước mắt của mình vừa chùi nước mắt của tiểu công tử nhà họ Quyền, còn thằng nhãi ranh kia cao lớn hơn bạn không dỗ người ta thì thôi đi còn ngoác cái họng rõ to ra ăn vạ. Sau cùng phải là Tứ điện hạ bồng Huân Nhi về Vẫn Nghi cung để dỗ, cho thay quần áo mới, còn Quyền Thuận Vinh bị Thái tử xách ngược cái tai lên dắt đi về dạy dỗ lại._ Trí Huân Nhi!Quyền Thuận Vinh từ đâu ló đầu ra, huýt sáo tìm sự chú ý từ Lý Trí Huân. Tiểu thái giám đang kê ghế ngồi giặt quần áo, giữa trời lạnh cóng hai gò má đỏ bừng, hậm hực xoay người không thèm để ý đến đối phương._ Sao thế, vẫn giận ta à?_ Không thèm, công tử còn tới đây làm gì nữa, tới làm dữ với nô tài tiếp đúng không?Mười ba tuổi, đã tới cái chừng biết yêu biết thương, sắp vào tuổi cập kê dựng vợ gả chồng, không tránh khỏi cần phải tham gia một vài buổi tiệc tụ hội xem mắt giữa các công tử tiểu thư quý tộc do gia tộc lớn hoặc hoàng gia tổ chức. Không cần phải nói đến công danh sự nghiệp trong tương lai, bản thân Quyền Thuận Vinh là Đại thiếu gia con vợ cả của một gia tộc hiển hách, của cải đất đai bạt ngàn, hơn nữa còn qua lại gần với thiên tử tương lai, nhìn bằng mắt thường cũng thấy dễ dàng được săn đón bao nhiêu, không tránh được bị nhiều nhà quý tộc có con trai con gái tuổi cầu thân để mắt đến. Cách đây hai ngày trong cung có buổi yến tiệc do Hoàng hậu đứng ra tổ chức, nể mặt Thái tử, Quyền Thuận Vinh mặc dù ở ngay trước mặt Lý Trí Huân đang đứng hầu cũng phải dịu dàng đối phó với mấy vị tiểu thư nhiệt tình. Nhưng lúc này Huân Nhi còn nhỏ tuổi lại dại dột, vốn dĩ vẫn luôn là người thân thiết quấn quanh bên chân mình, nay lại mặc kệ y mà hiến ân cần bên cạnh người khác, Lý Trí Huân tức giận, nhân cơ hội đem nước lê tới cho các vị tiểu quý tộc mà hất cho mấy cô nương một đầu đầy mùi lê._ Lúc đó em biết ta không cố ý đâu mà, Trí Huân Nhi, ta xin lỗi, em đừng buồn ta nữa, có được không?_ Không dám, nô tài là ai mà có tư cách buồn giận công tử? Ngay cả Hoàng hậu còn chưa mắng nô tài tiếng nào, công tử đã quát nô tài trước cơ mà, công tử quả nhiên là biết thương hương tiếc ngọc, không nỡ để mỹ nhân tổn thương dù chỉ là một chút.Hắn nhìn người thương khệ nê bê thùng quần áo ướt đi sân phơi, vội vàng ân cần giành lấy từ tay y, nhét vào ngực y một gói giấy, phăm phăm chạy về phía trước._ Nếu ta không quát em trước, các vị tiểu thư sao có thể dễ dàng cho qua chứ? Cùng lắm thì em ăn ô mai, ta phơi quần áo, làm nam nhân tốt phải biết chịu khổ, để em an tâm vui vẻ làm người xinh xắn, có chịu không?Vị ô mai anh đào chua ngọt vấn vương trên đầu lưỡi, nụ cười thiếu niên rực rỡ trên môi, báo hiệu cho những đóa hoa tình yêu đầu đời sắp sửa nở rộ._ Hợp với em lắm.Lý Trí Huân đỏ mặt thẹn thùng vuốt ve nhẫn ngọc lưu ly, cúi đầu không dám nhìn thẳng._ Công tử, quà này quý giá quá, Huân Nhi không dám nhận đâu.Nhìn ái nhân nâng niu món quà, thích đến không nỡ buông tay, trong lòng Quyền Thuận Vinh sướng rơn, không bõ công hắn nhiều ngày sai người chầu chực canh chừng lái buôn trước bến cảng._ Tín vật định tình, dĩ nhiên là em phải nhận. Trí Huân Nhi, những năm này ta cố gắng nỗ lực đỗ đạt công danh, đều là vì tương lai có để dựa vào đó cho em cuộc sống hạnh phúc. Em tin tưởng ta, đợi ta giỏi giang hơn nữa, có thể cầu xin điện hạ cho em xuất cung, có được không?_ Ưm, nô tài biết công tử sẽ làm tốt.Mười bảy tuổi, bọn họ lần đầu có với nhau lời hứa về một hôn lễ linh đình. Lén lút trao cho đối phương ngày sinh tháng đẻ, coi như là đã ngầm trao duyên, hắn đút cho y viên ô mai chua ngọt, nhanh chóng tiến đến cho một nụ hôn ngọt ngào. Năm ấy tuyết phủ trắng xoá kinh thành Liễu Quốc, thiếu niên dương quang ngập tràn ánh sáng lên ngựa ngoảnh bước nhập ngũ tiến đến biên cương.Mười chín tuổi, mối quan hệ giấu giếm thầm kín giữa bọn họ bị nhà họ Quyền phát hiện. Con trai quanh năm đóng quân ở biên cương, tuổi càng lúc càng lớn nhưng chuyện cưới xin vẫn chưa từng chủ động hỏi tới, mẫu thân Quyền Thuận Vinh sớm đã qua đời, cho nên Nhị di nương trong nhà ra mặt tìm mối cho hắn. Vốn dĩ định lần này hắn về phép từ quân doanh thì tổ chức ngay một hôn lễ, chẳng ngờ lại phát hiện ra con trai lớn ở trong tư phòng hò hẹn gian díu với nam nhân. Nếu là người khác hẳn là cha hắn đã lôi ra ngoài giết ngay tại trận, nhưng Lý Trí Huân là nhất đẳng thái giám bên cạnh Tứ điện hạ, vô cùng được sủng ái, nhà họ Quyền cho dù xảy ra chuyện xấu hổ như vậy nhưng nói đến Duẫn Tịnh Hàn lại bênh vực, bọn họ cũng không còn cách nào. Thế nhưng tình cảm đã bị phát giác, đợi Quyền Thuận Vinh một lần nữa trở lại quân doanh, Lý Trí Huân đã nhận được những lời chỉ trích cay độc từ gia đình hắn, đều là nói thẳng vị trí chính thất phu nhân đã được chọn lựa, loại người chưa cưới hỏi đàng hoàng đang đêm đã tự mò đến tận phòng nam nhân như y tuyệt đối không thể vào cửa, cho dù làm thiếp cũng không có tư cách.Cho nên, y cũng cho vậy là đúng, đã không màng đến lời hứa năm xưa, nhẫn tâm rời bỏ hắn, mà đã đi, là phải đi thật xa, vĩnh viễn không có ý định quay về nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com