Seventeen Co Tich Gi Vay Troi
Ngày nảy ngày nay ở một hòn đảo nọ mà cụ thể là CARATLAND, có một cô, ấy không là cậu bé tên Boo Seungkwan. Cậu sống chung với người anh khác của mình Yoon Jeonghan.Mấy người nghĩ chắc cha mẹ cậu có vấn đề gì đó rồi chứ gì?À ní... Họ còn ở Jeju chứ ai rảnh tới CARATLAND mà chăm con đâu!Jeonghan có một vườn quýt sau nhà. Vào mùa, cây sai trĩu quả. Jeonghan hái một rổ lớn, đưa cho Seungkwan rồi bảo- Tấm ơi con có đi chăn châu...- Hyung... - Seungkwan nhìn người anh đáng kính của mình bằng bombastic side eye rồi nhón một quả quýt, thể hiện kỹ năng lột quýt thần chưởng được tu luyện thành sau mấy mùa nằm xem giải vô địch bóng chuyền quốc gia, rồi cất giọng lè nhè - Hyung có nhận ra bản thân đã đọc truyện cổ tích quá 180 phút mỗi ngày rồi hay không?- Giờ tao không đọc thì mày cũng đâu có chịu ngủ đâu? Tao còn sự lựa chọn khác à? - Jeonghan bất mãn nhéo lên bầu má phúng phính như hai trái quýt mới hái từ trên cây xuống của đứa em trai yêu dấu của mình.- Hyung đã đọc đi đọc lại truyện Tấm Cám được ngàn lẻ một đêm rồi đấy. Em còn tưởng em bị deja vu mỗi đêm cơ - Seungkwan rùng mình nhớ lại hình ảnh Jeonghan mỗi đêm đều ngồi đúng vị trí đầu giường cậu với mái tóc dài xoã xuống che hết hai phần ba khuôn mặt, trong ánh đèn vàng mờ mờ dùng tông giọng đều đều như cái máy, không nhanh không chậm mà đọc cuốn Tấm Cám sau hơn ba năm bị lật đi lật lại giờ trông chẳng khác gì đống giấy lộn màu mè. – Nói tóm lại là giờ đem cái rổ quýt này qua cho Seungcheol giúp anh. Mà có đi thì đi đường thẳng chứ đừng đi đường vòng. Sói mà gặp phải mày thì tội bọn nó lắm. Mà nhớ là đem quýt qua, là quýt, không phải vỏ quýt đâu đấy nhé! Choi Seungcheol mà gọi điện mắng vốn thì mày tới nái với anh đấy biết chưa?- Biết rồi, khổ lắm, nói mãi... - Seungkwan lười biếng, tạm để mông mình rời xa cái ghế bành giữa nhà, đi vào phòng thay một bộ đồ tuyệt cà là vời, mà cụ thể là áo sơmi ngắn tay hoa hoè, cổ cài nơ, quần đùi và một đôi giày bệt.- Hyung! Cái khăn đỏ của em đâu?- Khăn đỏ nào? À... Anh đem lót nồi rồi! Mà anh có mua cho mày cái khăn mới đấy!Seungkwan kéo ngăn tủ, lấy ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong là một chiếc khăn mới màu... xanh navy.- Kyahhh Yoon Jeonghan!!!- Giờ mày đang lớn giọng với người mua quà cho mày đấy à?- Tại sao cứ phải là màu xanh navy??? TẠI SAO VẬY HẢ?????- Jihoon bảo anh là mày thích màu xanh navy còn gì? Không phải à???- KHÔNG! EM GHÉT XANH NAVY NHẤT TRÊN ĐỜI!!!- Thế thì đem lại đây cho anh lót nồi. Anh còn cái khăn khác màu hồng cánh sen. Để anh đổi cho mày.Nghe Jeonghan nói, tự nhiên Seungkwan thấy màu xanh navy c-cũng... cute. Tuy hơi sai nguyên tác một tí nhưng đấy cũng chẳng phải vấn đề gì, miễn không phải màu cánh sen là được. Seungkwan gấp khăn rồi buộc lên đầu mình thành hình cái nơ rồi bước ra khỏi phòng.- Ôi xem con cái nhà ai mà xinh xắn thế này này... - Jeonghan ồ lên khi trông trái quýt buộc nơ xanh navy trước mắt mình.- Con ai, không phải con ông là được... - Seungkwan chán ghét trả lời.Jeonghan chẳng mấy quan tâm đến cái bombastic side eye của em trai mình, ngay lập tức lao đến ôm lấy rồi hôn chụt chụt lên bầu má núng nính.- Seungkwan nhà ta mà cứ xinh xắn thế này thì sẽ ăn thịt sói, à không, sẽ bị sói ăn thịt mất...- Gớm chết, hyung! - Seungkwan đưa tay chùi nước miếng dính đầy trên má mình - Nếu huynh cần thì sau khi về em sẽ đem theo một ít thịt sói để hyung trữ đông.- Thôi khỏi mày! Tao còn chưa thịt, à không, chưa bị Seungcheol thịt. Tao chưa muốn bị bếch đi vì vi phạm quy định bảo vệ động vật hoang dã đâu.- Biết sợ thế thì đừng có khơi ra chứ. Mà muốn bị thịt à? - Seungkwan cười nham hiểm - Thế để em chuyển lời cho lão í cho, nhé?- Ứ ừ người ta ngại chết... - Jeonghan bẽn lẽn đấm thùm thụp vào bắp tay Seungkwan - Cứ làm thế đi. Làm tốt anh thưởng.One more time, Seungkwan ném cho anh trai mình a bombastic side eye, khuyến mãi thêm một nụ cười đầy sự khinh bỉ.- Em đi đây!
Seungkwan không nghe lời Jeonghan mà đi đường vòng cho lão Choi ở nhà đợi dài mỏ. Trên đường đi, cậu thấy đường vòng qua rừng có nhiều hoa, bướm. Đi được một khoảng thì cậu gặp Kwon Soonyoung đang hoảnghae với với đám chim sẻ nhỏ. Trông thấy cậu, Soonyoung hỏi– Cô bé quàng khăn... đỏ?- First of all, tôi là đàn ông. Thứ hai, ông bị mù màu à? - Seungkwan đưa tay chỉ lên chiếc nơ xanh navy cột trên đầu mình.- Ừ, tao mù màu nên mới yêu Thiên Yết tháng 11 đấy - Soonyoung bĩu môi.- Á à, tôi mách Lee Jihoon- Thôi coi như anh xin em... - Soonyoung chắp tay xoa xoa xám hối - Ê khoan xí nha... Sao anh mày cứ có cảm giác có gì đấy sai sai ấy. Sao lại là navy?- Muốn cô bé quàng khăn đỏ thì về nhà mà đọc truyện cổ tích. Mà trưa trời ra giữa rừng chơi với chim sẻ chi vậy ông nội?- Chắc tao muốn... - Soonyoung lầm bầm rồi mếu máo.- À... bị họ Lee đá đít chứ gì? - Seungkwan cười khùng khục - Vừa cái lòng!- Nè he không có cười vào nỗi đau của người khác vậy he! Cơ mà nãy tao nghe Jeonghan dặn mày không được đi đường vòng cơ mà? Sao lại đi đường này? Á à tao mách họ Yoon- Bộ ông núp gầm giường nhà tôi à? Sao biết hay thế? - Seungkwna ngạc nhiên.Soonyoung mở điện thoại ra, bấm tìm gì đó rồi đưa cho Seungkwan"Cục Đá Vô Tình đã cập nhật một trạng thái:Ôi Seungkwan của anh đã lớn rồi, biết thay anh đi giao hàng cho khách rồi 🌸🌹💐🌼🌺🌻🌷 Em ơi có đi giao quýt thì đi đường quen, chớ đi đường rừng sói bắt mất em"Seungkwan đọc xong dòng trạng thái, lời lập tức cạn khô như ruộng tháng bảy. Thế thì có khác quái nào lạy ông tôi ở bụi này không cơ chứ.
- Tao DM mách họ Yoon mới được...
- Có giỏi thì đi mà mách! Tôi mà kể chuyện ông bảo Lee Jihoon là red flag thì ông nghĩ ông có sống qua nổi con trăng này không?
Giờ tới lời Soonyoung cạn như giếng giữa trưa hè, nước mắt chảy ngược vào trong tim.
Seungkwan không đứng xà lơ với Soonyoung nữa. Cậu cứ đi theo đường vòng qua rừng. Vừa đi, cậu vừa lấy quýt trong giỏ ra ăn cho đỡ khát. Vào đến cửa rừng thì cậu gặp chó sói.– Ối trời ơi con sói! - Seungkwang hét toáng lên- Ối dồi ôi con ế! - con sói hét lại, rồi đột nhiên biến hình thành một chàng trai khôi ngô tuấn tú, gương mặt lai đẹp như Leonardo Dicaprio.- Ối dồi ôi đ-đẹp trai thế... - Seungkwan bị vẻ đẹp kia làm cho choáng ngợp, giỏ quýt trên tay từ lúc nào đã rơi bẹp xuống đất dập gần hết.– Đơn vị vận chuyển nào có nhân viên là cậu chắc họ tiền đình lắm nhỉ... - người kia đi tới giúp cậu nhặt quýt lên cho lại vào giỏ.- Cậu tên gì? Nhà ở đâu thế? Ăn cơm chưa? Có đói không? Nếu đói thì ăn tôi nhé?- Cái liêm sỉ của cậu còn dập hơn giỏ quýt nữa... - người kia thở dài - Tôi là Chwe Hansol, nhà ở bên rừng - nói rồi Hansol chỉ tay về hướng biệt thự xa xa.- Chwe Ha... Gượm đã, cậu là cái gì của Choi Seungcheol? - Em ruột. Sao thế? - Hansol nhìn Seungkwan tò mò.- Chà... - Seungkwan cười trong bất lực. Chả cần con sói nào, tự Yoon Jeonghan vẽ đường cho đứa em trai yêu quý của mình đến tận hang sói luôn rồi.- Cái đống quýt này là mẹ, à không, anh trai tôi bảo tôi giở cho anh cậu đấy. Mà hỏng cả rồi... - Seungkwan nhìn giỏ quýt, chép miệng tiếc nuối. Đã ăn được bao nhiêu đâu...- Thế giờ phải làm sao... Tôi đâu có cố ý đâu... - Hansol bối rối.- Làm sao cái gì? Cậu phải đền cho tôi đi chứ!- Nhưng... đền kiểu gì bây giờ?- Để coi... Hay bọn mình vào thị trấn, tìm chỗ nào ngồi uống cafe nhé! - Seungkwan đề nghị.- Không tệ. Vậy mình đi thôi - Hansol tự nhiên nắm lấy tay Seungkwan rồi dẫn đi, như thể đã quen cậu từ lâu lắm rồi vậy. Cứ thế hai người nắm tay nhau, giảo bước về phía thị trấn xa xa.- Cậu thích uống gì?- Americano đá. Còn cậu?- Tôi uống gì cũng được....- Ồ... hay tiện mình ăn cái gì luôn nha? Tôi đói rồi- Nghe hay đó, cậu muốn ăn gì?- Ờm... Hamburgers. Còn cậu thì sao?- Cậu!- Hả???? Này này từ từ đã, nãy tôi chỉ đùa thôi...- Nhanh đi, tôi đói rồi...- Á á á á á... Ưm...- A nhô....
- Ừ em nghe... Tục tưng cụa em sao đấy? - Jeonghan nhẹ giọng vỗ về người dầu dây bên kia giọng nhão như mít ướt.
- Quýt cụa anh đâu...? - Seungcheol ở đầu dây bên kia rưng rưng, giọng uỷ khuất như đứa nhóc vừa bị cướp mất kẹo ngọt.
- Huh? Seungkwan chưa đưa quýt qua cho cục cưng hỏ???
- Ứ ừ...
- Tục tưng đợi em, để em gọi hỏi Seungkwan nhé...
Jeonghan tắt máy, rồi tìm số gọi cho Seungkwan.
Rrrr.... Rrrrr... Rrrrr...
- A-alo...
- Anh bảo mày đem quýt cho Seungcheol, mà rốt cục mày đang ở cái chỗ chết dẫm nào thế hả?" - Jeonghan tăng xông xổ một tràng.
- E-em... có chút việc... á... việc... lát nữa... ưm... em... ha... em sẽ đem qua... a... chỗ đó...
Jeonghan nghe tiếng đầu dây bên kia gấp gáp thở không ra hơi, nói không ra chữ, sắc mặt ngay lập tức đổi qua đủ bảy sắc cầu vồng như dây đèn LED.
- Thôi mày không cần qua đâu... An toàn trở về nhà là anh mừng rồi. Có gì thì nhớ gọi cho anh đấy nhé!
Jeonghan ngay lập tức dập máy, rồi gọi lại cho Seungcheol.
- Ôi tục tưng cụa em... Giờ để em đem quýt qua cho tục tưng nhó!
- Thế Seungkwan đâu rồi?
- Nó bị sói ăn mất rồi... Mà điều đấy không quan trọng đâu. Quan trọng là 5 phút nữa xuống nhà đón em nhé! Em xài jeong jeóng je bay qua liền đây - Jeonghan hí hửng, không quên kèm theo một cái hôn thật kêu qua điện thoại.
- Ồ vậy hả? Tình cờ sao em trai anh cũng không có nhà. Tục tưng qua nhanh nhé, để anh đi tắm rồi nằm nghiêng ráo nước nữa~~ - Seuungcheol hí hửng.
Đêm này dài vãi...
__________________________
Lâu rồi mới lại đem series cổ tích xàm đú trở lại :)))) các khách vẫn còn nhớ em chứ :))))
Khách nào dưới 17 vui lòng làm hối tại đây nhé :))))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com