Seventeen Chuyen Quan Net
chuyện kể rằng, thôi thắng triệt đóng cửa quán net để mang mấy ông thần hồn đi chơi.đến đây gã mới phát hiện ra rằng không phải quán net svt của gã là bất ổn đâu, mà là do mấy ông thần hồn kia kìa, mới là nguyên nhân khởi đầu cho mọi sự bất ổn ấy.hình như cả lò nhà mình háo hức quá hay sao mà trước giờ khởi hành đã tụ tập đầy đủ cả rồi, mà trông ai cũng như xác ướp trôi sông hết á, trừ lê trí huân.- hai thằng kia soạn đồ cho em luôn nên em ngủ ngon lắm, hi.bảo sao trí huân là người duy nhất tỉnh táo.cũng may là họ xuất phát trong đêm, chí ít thì họ có thể tiếp tục ngủ trên xe, đến nơi rồi vẫn đánh được thêm một giấc tới sáng nữa.thôi thắng triệt thuê hẳn một chiếc xe giường nằm, lý do đơn giản là vì cột sống của doãn tịnh hàn hơi yếu đuối, để anh ngồi tầm một tiếng thôi là bắt đầu than đau ê ẩm.mấy ông nhõi còn lại coi như hên vì được ăn ké sự hưởng thụ này, nếu không vì lo cho tịnh hàn thì thắng triệt gã vẫn sẽ thuê xe giường nằm thôi, vì cột sống của gã cũng íu đúi.cơ mà xe thắng triệt gọi là xe giường nằm đôi.- rồi, bây tự bắt cặp đi, xe tới rồi thì cất hành lý xuống gầm rồi lên xe chọn giường theo từng cặp nha, oáp~thắng triệt và tịnh hàn đang ngồi ngay bậc thềm cửa quán, tịnh hàn thì dựa đầu lên vai gã mà ngủ rồi, gã vừa nói vừa ngáp một cái rõ to rồi tựa lên đầu của anh, tranh thủ chợp mắt xíu, thầm mong xe tới lẹ lẹ đi chứ trừ trí huân ra thì ai cũng đang vật vờ thật sự ấy.rất may là mong ước của gã đã thành sự thật, chỉ vài phút sau đó, một chiếc xe buýt con chạy tới và đậu lại trước mặt họ, ai nấy đều cố gắng chất hành lý vào trong gầm nhanh nhất có thể rồi lảo đảo chui lên xe, tưởng đâu họ mệt mỏi thì họ sẽ yên bình hơn một chút, nhưng không.- chiến ơi~ anh ngủ với nhóc ha~- không, cậu nằm với tớ mà.- cậu là ai zạ~- cậu buồn ngủ chứ có chơi đá đâu mà không nhận ra tớ là ai?thì là lúc nãy, phu đằng quang với lê chiến đến hơi sớm nên em lỡ đu bám vào tay của nó nãy giờ luôn rồi, em lười buông ra quá, chỉ muốn bám theo nó rồi mau chóng đặt lưng xuống ngủ thôi.thôi hàn suất thì từ tốn không vội, là người cuối cùng bước ra khỏi quán, tuy cũng buồn ngủ nhưng thấy cảnh đằng quang ghì chặt lấy tay của chiến mà nhắm nghiền mắt lại, tự dưng cậu thấy khó chịu ngang, quên luôn là bản thân cũng đang buồn ngủ.- chiến xuống cuối nằm nè, tận 4 chỗ nằm kề nhau luôn, ba đứa mình xuống đó chiếm đi.rủ quang không được thì mình dụ chiến, nó lơ mơ nghe không rõ nhưng vẫn đủ hiểu được rằng nó sẽ có một chỗ ngủ thật rộng rãi, liền gật đầu lia lịa rồi lẽo đẽo theo sau hàn suất, kéo theo một chú gấu vẫn đang bám chặt trên tay của nó.văn tuấn huy cùng từ minh hạo lọ mọ chui vào một chiếc giường ở tầng dưới, mắt mở không nổi nên họ lỡ cụng đầu vào nhau một cái "cốp", mà minh hạo tưởng mình bị cụng đầu vào thành giường tầng trên, đang buồn ngủ nên cọc, lôi chiếc côn sắt từ trong túi quần ra (?) rồi gõ một phát.- ui da! em-em quýnh anh hả???- hả? ủa? là anh hả??? em tưởng-- ô mai ca! anh huy chảy máu luôn rồi kìa!- THẬT Á!? HUHU ANH ƠI BÉ XIN LỖI BÉ HỒNG BIẾT ĐÓ LÀ ANH BÉ TƯỞNG LÀ CÁI THÀNH GIƯỜNG TRỜI ĐẤT ƠI ANH ƠI BÉ XIN LỖI HUHUHUHU!!!từ minh hạo mếu máo ôm lấy đầu của văn tuấn huy, vừa kiểm tra xoa xoa đầu của hắn vừa khóc rống lên bày tỏ sự hối lỗi của mình.ủa nhưng mà, hạo có thấy tí máu nào đâu ta?- khuê trêu em đó hạo ơi.viên hựu đã leo lên giường trên từ khi nào, anh ngó đầu xuống và lười nhác lên tiếng.minh hạo ngơ ngác nhìn viên hựu và cái đầu đang lấp ló ở phía sau anh đang cười hề hề, dù cho hai mắt nặng trĩu nhưng cậu vẫn ráng trừng mắt lên lườm kim minh khuê, cái đồ đáng ghét! mi cứ đợi đi! nu pa ka chi!mà khuê với hựu chui lên đó từ khi nào vậy cà?kim minh khuê chọn đại một chiếc giường rồi leo lên, tính túm cổ lê xuân minh thì đã thấy cậu chui vào buồng giường khác rồi, minh khuê ngó xem còn ai không thì thấy viên hựu cũng đang lại gần, thế là cậu với tay gõ nhẹ lên vai anh một cái.- anh, lên đây với em đi.- thôi, ở trển lạnh lắm, anh tính ở dưới này thôi.- anh lạnh hở? vậy em cho anh chăn của em luôn ha, anh chịu hông?viên hựu tuổi con chuột nhưng cầm tinh con mèo, xã hội nguy hiểm đến mấy cũng không đáng sợ bằng thời tiết lạnh như băng, vì thế mà minh khuê vừa dứt lời là anh đã sáng mắt lên, nghĩ tới việc được cuộn tròn trong hai chiếc chăn là anh đã thấy ấm áp rồi.thế là viên hựu chốt kèo, chui lên đó với minh khuê luôn.cùng lúc đó, hồng trí tú vốn muốn chiếm hàng cuối với hai ní kia mà 3 đứa nhỏ đã chiếm trước rồi, hai ní kia cũng chui mẹ vào một cái giường khác luôn rồi, thế là anh hướng về phía ba người còn lại vẫn đang kì kèo với nhau.- kìa anh!- để tao nghĩ phát, nết ngủ của mày xấu lắm, tao không muốn tắt thở dưới đống cơ bắp của mày đâu.- zậy nằm chung với tui nè huân ơi~- nín, chuyện gia đình tôi chưa tới lượt cậu chỏ cái mỏ vào!- bộ trong lúc ngủ xuân minh quậy lắm hả huân?lê trí huân ngẩng đầu lên, nhìn anh zai mắt nai đang cong môi cười mỉm.- anh không biết thôi chứ có lần em nằm kế nó, không hiểu sao đang ngủ ngon tự dưng em thấy khó thở quá trời, mở mắt ra thì thấy nguyên cái cẳng chân của nó đang ngáng qua cổ em luôn mới ghê, hãi quá nên em không dám ngủ chung với nó thêm lần nào nữa luôn á.- vậy hả? nhưng mà lần trước ẻm ngủ chung với anh, ẻm ngoan dữ lắm á.- ...hả?- thật đó, hôm đó anh hơi say nên lỡ ôm ẻm ngủ, mà anh ngủ ngon cực, lúc dậy vẫn thấy ẻm nằm gọn ơ trong tay anh luôn mà.trí huân nghi hoặc nhìn trí tú, anh không thấy việc xuân minh có thể nằm im một chỗ là kỳ lạ đâu, điều đáng nghi nhất ở đây là lê xuân minh đã lén anh ngủ với trai từ khi nào thế?rồi trí huân bỗng lóe lên một ý tưởng.- vậy anh nằm chung với nó ha?- GÌ ZẬY ANH!?- mày nín, tao không muốn bỏ mạng trong lúc ngủ đâu.- NHƯNG MÀ ANH CÓ NGỦ ĐÉO ĐÂU!?- minh không muốn anh nằm chung hỏ?- Ý EM KHÔNG PHẢI THẾ!- mày ghét ảnh đúng không?- HÔNG CÓ MÀ! ANH TÚ ZÔ ĐI EM NÉP QUA MỘT BÊN RỒI NÈ!!!trí huân nhếch môi nhìn thằng em luống cuống "mời" trí tú vào giường, sau đó anh quay người lại rồi thu luôn cái nhếch môi ấy về.còn mỗi quyền thuận vinh là còn giường trống mà anh thì cũng chưa nằm chung giường với hắn bao giờ, đâm ra thấy ngại ngại một chút.thuận vinh thấy rõ nụ cười trên môi trí huân tắt cái rụp, thầm nhớ đến việc trí huân không thích bị người khác đụng chạm đến nhường nào lại ô dề thinking tưởng anh ghét cái ý tưởng nằm chung giường với hắn lắm, hắn buồn thum cmn thủm, ủ rũ nói.- cậu hông muốn nằm với tui thì thôi hông sao đâu, dưới kia chắc còn chỗ á, cậu xuống đó với chiến đi ha...rồi hắn kéo luôn tấm rèm lại, trốn luôn ở trỏng, không đợi anh đáp lại.trí huân đảo mắt nhìn xuống hàng giường dưới cùng, kế bên phu đằng quang đang ôm lấy cánh tay phải của thôi hàn suất mà ngủ thật ngoan là khứa út banh càng banh háng chiếm mẹ luôn cả hai chỗ nằm mà ngáy khò khò, đúng là anh có thể đẩy chiến qua một bên để chừa chỗ cho mình đấy.nhưng ngay từ ban đầu lê trí huân đâu có định làm thế?thế là anh với tay giật tấm rèm kia ra, thoăn thoắt leo lên giường rồi kéo rèm về lại như cũ.anh quay sang nhìn người bên cạnh, người đang hóa đá và trợn tròn mắt nhìn ngược lại anh.- ai bảo cậu tui không muốn lên đây?- ủa? vậy là huân muốn ngủ với tui á?- là NẰM CHUNG GIƯỜNG chứ không phải NGỦ VỚI CẬU!- cũng như nhau cả mà...T^T- rồi giờ có ngủ không?- có nè, oáp~ tui ngủ ngoan lắm nên là huân yên tâm nha~ hông có đụng dính cậu đâu, cậu đừng có lo nha...hắn lim dim dụi mắt vài cái, nhỏ giọng dần.- ...có đụng dính tôi thì cũng đâu có sao đâu mà...anh cũng lí nhí đáp lại mà hắn ngủ say luôn rồi, trí huân liếc mắt lén nhìn hắn, tự dưng thấy hắn giống hamster ghê, trông cũng đáng yêu phết.vậy là cả lò mình đã lên xe yên ổn cả rồi, chiếc xe cứ thế băng băng trên đường hướng đến khu nghỉ dưỡng với những hứa hẹn về một niềm vui (cười ẻ) và sự chữa lành (tâm thần) đang đón chờ họ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com