TruyenHHH.com

[SEVENTEEN-ABO]-ĐỪNG CHẠM VÀO TÔI!

Ngoại truyện 16: Omega đã đánh dấu

hamiki_97

Dù cho Jisoo không tham gia vào cuộc phản động của cha mình, nhưng vẫn bị tạm giam gần một tháng cho cuộc điều tra, mà suốt khoảng thời gian đó, Seokmin chưa từng xuất hiện dù chỉ là một lần. Ngày cha mình bị xử tử, anh chỉ ngây ngốc nhìn quang cảnh bên ngoài khung cửa sổ buồng giam, mưa rơi tí tách không ngừng dù mới là tháng ba. Tuy ông là người có tội, nhưng vẫn là người cha nuôi dưỡng anh suốt hai mươi mấy năm qua, nói không đau khổ thì chính là giả.

Cha cùng những người liên quan đều bị xử chết, gia tộc Hong suốt ba đời đều không được làm việc cho bộ máy hoàng gia, toàn bộ gia sản đều sung vào quốc khố cho việc phục hồi hậu quả sau chiến tranh.

Thời gian trước anh có dùng tiền đầu tư cùng bạn bè, dù lúc đó chỉ là hứng thú nhất thời nhưng cũng mang về số tiền không nhỏ. Sau khi nghe tin tức về anh, tất cả bọn họ đều đồng loạt tìm đến trả tiền cho anh rồi biến mất không còn chút tăm hơi. Anh không oán trách, đơn giản đó là cách đối xử của người bình thường khi phải gặp chuyện như vậy. Ít nhất họ còn nhớ đến anh dù rằng chỉ muốn cắt đứt mọi liên hệ, không muốn dính vào bất cứ thứ gì đối với sự "phản quốc" của gia đình anh, mà số tiền đó lúc này chính là cơn mưa rào đối với anh.

Jisoo dùng hết tiền dành dụm mua một căn nhà hai tầng, bên dưới là một quán cà phê đang hoạt động. Chủ nhà muốn chuyển nhà đến ở với con liền đem căn nhà cùng cửa hàng bán đi. Chỗ này là do Soonyoung giúp anh kiếm, thời gian này cũng nhờ cậu, anh một thiếu gia không biết gì mới có thể từ từ sắp xếp cuộc sống, dần thích ứng với sự thay đổi của hoàn cảnh.

Căn nhà tuy không lớn nhưng lại ấm cúng, và vừa đủ với anh. Tiệm cà phê có hai nhân viên, là một nam một nữ Beta, khi anh tiếp nhận cửa tiệm chỉ thay đổi cách trang trí và tên cửa tiệm, ngoài ra đều giữ lại y như ban đầu. Bản thân cũng học cách pha chế và trở thành phục vụ của chính tiệm cà phê "Home" này.

Anh muốn nơi này trở thành ngôi nhà thực sự, là "Home" để cậu trở về.

Con người anh vốn hướng nội, ít ngoại giao, ngoài Soonyoung, Mingyu do quen biết từ những cuộc gặp gỡ giữa các gia tộc ra, anh không quen thân với ai cả. Nhưng nhờ có hai người giờ đây anh được kết nối và quen biết nhiều người hơn.

"Anh vẫn muốn tiếp tục dùng thuốc?" - Wonwoo nhíu mày nhìn kết quả báo cáo trên tay, chần chờ nói.

"Ừ."-Jisoo xiết chặt hai bàn tay dưới bàn, có chút lo lắng nhìn cậu. Thuốc ức chế bắt buộc phải có kê đơn của bác sĩ, bình thường đã khó mua lại không biết mua đúng loại thuốc tốt hay xấu, mà anh đã trở thành diện không thể mua bất kì loại thuốc đặc biệt nào vì vết nhơ của cha mình. Nhờ Mingyu, anh mới có thể được Wonwoo thăm khám chăm sóc, cung cấp thuốc ức chế phát tình đạt chuẩn. Nếu cậu từ chối, anh không biết bản thân phải làm gì.

"Anh cũng biết, thuốc nào cũng có ba phần độc. Cơ thể anh vốn không tốt sau quãng thời gian dùng thuốc ức chế sau khi trưởng thành, chỉ vừa tốt một chút trong mấy năm anh thành kết và có bạn đời. Hơn nửa năm qua, vì anh muốn, em đã cho anh dùng thuốc liều nhẹ nhưng rõ ràng hiệu quả không tốt lắm." - Wonwoo chậm rãi giải thích, nhìn khuôn mặt xanh xao của anh cùng những số liệu trên tay, cậu không khỏi lo lắng cho sức khỏe của anh, nhưng nhìn vẻ cố chấp trên mặt Jisoo, cậu lại có chút không nói nên lời. "Chỉ có thể tăng liều lên, nhưng lượng pheremone của anh vốn mất cân bằng, nếu tiếp tục đè nén như vậy, sợ sẽ ảnh hưởng đến hoạt động của các cơ quan nội tạng, đồng thời khả năng sinh sản..."

"Anh muốn phẫu thuật xóa liên kết."-Jisoo hiểu những điều cậu nói, chính là anh không muốn tiếp tục cùng Jiyoung làm tình, cũng không muốn tìm bất kì ai để thỏa mãn dục vọng. Anh hiện tại đã có nhà, anh muốn bản thân giữ lại chút tự tôn cuối cùng, để có tự cách đợi người đó, đợi người đó về nhà.

 Đây không phải lần đầu Jisoo đề nghị Wonwoo việc hủy đánh dấu nhưng cậu chính là không làm được. Luật Sytten nêu rõ, việc hủy đánh đấu chỉ xảy ra nếu bạn đời chết đi hoặc do bị ép buộc, cưỡng hiếp mà có. Mà cuộc phẫu thuật lại vô cùng nguy hiểm, xác suất thành công chỉ có 60% mà bệnh nhân còn phải đánh đổi từ hai mươi đến ba mươi năm tuổi đời vì sức khỏe. Việc xóa liên kết ăn sâu trong máu, không nhưng tác động đến cơ quan nội tạng cùng hệ miễn dịch, vì những hệ quả đó, nhiều năm nay số người làm phẫu thuật chưa tới trăm người trong cả hành tinh. Wonwoo chưa từng thực hiện cho bất cứ ai càng không muốn nhìn anh chịu đựng những thống khổ đó.

Cậu từng nghe kể về anh nên cậu mong anh có thể trải qua cuộc sống bình thường hạnh phúc như bao người khác. Một quý ông như anh, xứng đáng được đối xử tốt hơn.

"Em cho anh thêm một tháng, lần này là lần cuối. Anh hãy suy nghĩ thật kĩ càng, em thật lòng khuyên anh hãy chấp nhận bạn đời của mình đi. Nếu không cơ thể anh sẽ chịu không nổi đâu."-Wonwoo biết không thể lay chuyển được Jisoo, bất lực lên tiếng. Có lẽ nếu là người đó, anh sẽ nghe chăng?

"Cảm ơn ơn em rất nhiều."-Jisoo đỏ mắt nghẹn ngào nói. Anh biết nếu không có cậu, anh đã chết trong đau đớn vì những cuộc phát tình rồi.

Nhìn khuôn mặt trắng bệch gầy gộc, hai má hằn vết hõm, sắc môi nhợt nhạt không chút huyết, đôi mắt âm trầm thiếu tia tinh anh, linh động dường như đã trải qua một đời của anh, Wonwoo thật không đành lòng.

.

"Anh chủ về rồi à."-Miki, nữ nhân viên vừa thấy bóng anh liền vui vẻ chào.

"Ừ, vất vả cho em rồi."-Jisoo yếu ớt nở nụ cười, tâm tình chán chường cũng vui vẻ một chút khi thấy cửa hàng buôn bán không tệ. Anh muốn kiếm thật nhiều tiền, để có thể xoá kí hiệu đánh dấu trong thời gian sớm nhất. Anh đã suy nghĩ suốt quãng đường vừa rồi, chỉ có cách đó mới giải thoát bản thân anh, cứu rỗi tình yêu hai người.

Jisoo đeo tạp dề, rửa mặt cố lấy lại tươi tỉnh, tập mỉm cười trước gương hai ba lần rồi mới đi ra ngoài.

"Espresso của quý khách..."

.

Bận rộn tới gần hai giờ trưa, cả ba mới có thời gian dùng bữa. Vừa mới động đũa, thì chuông gió lại vang lên, một người tiến vào.

"Xin chà..."-Jisoo vừa đứng lên đã ngây người nhìn người đàn ông trước mặt, có chút lúng túng vụng về rồi mới gượng gạo cười.

"Em đến rồi à, lại đây ngồi đi."

Seokmin trước ánh nhìn tò mò của hai nhân viên, ngồi xuống chiếc bàn anh chỉ trong khi anh thì vội vàng vào bếp, chừng mười phút sau mới đi ra, trên tay còn có ly cà phê cùng bánh ngọt.

"Lần đầu anh pha, em đừng chê."

Seokmin khuấy nhẹ sau đó mới uống một ngụm, là bạc xỉu. Anh nhớ rất rõ cậu ghét cà phê, thích ngọt, ngay cả bánh cũng là hương xoài yêu thích.

Đối với vẻ mặt hồi hộp căng thẳng mong chờ của anh, Seokmin chua xót nói.

"Ngon lắm, em rất thích."

"Thật à, hì, mai mốt em cứ đến đây tùy thích."-Jisoo nghe cậu khen, sắc mặt liền bừng sáng vui vẻ.

"Anh gầy rồi."

"À, anh đang giảm cân đó mà."-Jisoo lúng túng sờ mặt, ngượng gạo trả lời.

Sau đó lại yên lặng, cả hai rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói nhưng chẳng ai mở lời được. Jisoo cúi gằm mặt mặc cho Seokmin đánh giá mình từ trên xuống dưới.

Đúng là như anh Mingyu nói, bộ dạng anh lúc này không hề ổn chút nào, mà nguyên nhân là gì cậu đều biết rõ. Lại như vậy, mỗi lần lo lắng sợ hãi, anh lại xé da ngón tay, hiện tại đầu ngón tay cái đều đã tróc da, rướm máu.

Dù biết những lời tiếp theo sẽ khiến anh tổn thương mà căm hận cậu, nhưng cậu bắt buộc phải nói ra.

"Anh Jiyoung là một người tốt, một Alpha tài giỏi lại biết chăm sóc, lo lắng cho người khác. Hiện tại còn đảm nhiệm chức vụ trong quân sự, tương lai rộng mở."-Seokmin bị ánh mắt ngạc nhiên sững sờ của anh nhìn vào, những lời sau đó không tài nào nói ra nữa, khó khăn đối diện với anh.

Mà Jisoo nghe thấy lời cậu, cả thân thế không khống chế được mà run rẩy, như nhốt trong hầm băng, lạnh lẽo đến xương tủy. Ngón cái bị xé rách da chảy máu anh cũng chẳng thấy đau vì có nỗi đau còn khủng khiếp hơn thế nữa.

"C..cho nên?"

"Anh hãy tiếp tục ở bên cạnh anh ấy đi."-Seokmin khó khăn trả lời, cậu cảm thấy trái tim bị đâm khoét chảy máu đầm đìa.

"Có phải Wonwoo kêu em tới không? Anh rất khoẻ, vô cùng khoẻ mà."-Jisoo đáng thương nói, đôi mắt đỏ hòe kìm nén rơi nước mắt, cánh môi vô tội đều bị cắn rách.

"Không, em chỉ không muốn anh tiếp tục chờ. Chúng ta... nếu đã không có tương lai thì cần gì hành hạ lẫn nhau."-Seokmin thở dài chán chường nói. Suốt thời gian qua, cậu rất muốn tìm anh, nhưng đều từ bỏ, gặp anh để làm gì trong khi chẳng thể  cùng nhau, thà cứ như vậy mà lướt qua có khi lại hạnh phúc hơn.

"Không có tương lai... tương lai...em đừng từ bỏ, anh sẽ tìm cách mà."

"Anh đừng khiến em cảm thấy tội lỗi có được không!"-Seokmin quát lớn, đôi mặt đỏ ngầu tràn đầy bất lực.

Jisoo bất ngờ nhìn cậu, lần đầu tiên anh thấy cậu nổi giận đến như vậy.

"Em..xin lỗi. Jisoo à, xin hãy buông tha em đi."

Seokmin nhẹ giọng nói, sau đó liền đứng lên rời khỏi, vội vàng nhanh chóng đến mức chủ sợ vài giây cậu liền hối hận mà ôm lấy anh.

Jisoo sững sờ ngơ ngác tại chỗ, cả thân thể đều lạnh lẽo mất hết sức lực để mà đuổi theo. Anh máy móc quay đầu nhìn theo hướng cậu, ở bên ngoài tấm kính, cậu đi đến chiếc xe hơi màu đỏ tươi không phù hợp với tính cách, ở nơi đó có một người đang đứng đợi, mi mục như hoạ chỉ tầm hai mươi tuổi. Anh nhớ người này, cậu ta từng xuất hiện trên phi thuyền ngày đó với Seokmin.

Seokmin cúi thấp người nói gì đó với cậu ta, sau đó liền rời khỏi. Trước khi cậu ta lên xe, anh thấy rõ cậu ta nhìn mình, sau đó nở nụ cười ẩn ý như trêu chọc.

Cậu ta là nguyên nhân em tới tìm anh sao? Seokmin à, anh cũng muốn buông tha em lắm, nhưng anh không làm được. Anh sợ, sợ nếu ngay cả em cũng rời khỏi anh, thì Jisoo này chẳng thể nào sống tiếp...

Jisoo ngẩn người nhìn lí cà phê uống dở, miếng bánh chưa hề đụng tới, đôi mắt ngơ ngác nhìn trong vô định cứ thế đong đầy hơi nước...

Spoiler chương sau

"Đã tối lắm rồi. Tại sao anh lại tới đây?"
"À, chỉ là có việc thôi."
"Để em đưa anh về."
.
.
"Anh ta kì lạ lắm, rất nhiều đêm đều đợi ở đó, tới sáng mới rời khỏi."

"Anh có đi gặp em sao? Rõ ràng anh ngủ rất sớm mà."

"Nhiều ngày rồi, anh chủ không đi làm nữa."

.
.
"Em xin anh, xin anh hãy cứu lấy anh Jisso."

----------

Cặp này dự đoán là một màn ngược tâm, máu chó cẩu huyết, nước mắt tràn bờ đê
:)))))))))

Mới coi xong Nana Tour, có hứng lên liền. Tui tự thấy thật siêng năng khi ra chương mới sớm như dị.

Nói chứ thấy mọi người không vote không cmt nhiều như ngày xưa, đau lòng lắm luôn. Tuy là đó giờ tui không care lắm nhưng buồn nha mọi người, kiểu hoang mang ing~ bộ truyện mình viết ngày càng dở hay sao, hay mọi người hết thích rồi. :(((((((

Nên để lấy động lực để mau end truyện, tui set up target như sau:

600 vote là sẽ cố gắng có chương mới sau 2 tuần kể từ ngày chốt vote :)))))

1000 vote là tiêm máu gà ra luôn hai chương trong 3 tuần chốt vote.

Target cao quá chừng luôn, tại vì tui biết không làm được á nên đỡ phải ra chương sớm. Mọi người khỏi hối nhe :vvvvvv

Giỡn chứ, không đạt target cũng có chương nha, chỉ là không biết bao giờ thôi, tại tui viết tới đâu đăng tới đó, không có bản thảo gì hết á. Không lười là sẽ có chương thui :vvvvv
















Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com