TruyenHHH.com

Seungyul Intertwined

[request1] - hongtrakemcheese

INTERTWINED

•••

"Thế, anh nghĩ gì về năm cuối này ạ? Ý em là, anh có dự định gì chứ?"

"Không, anh chẳng có gì ngoài cậu."

Lon nước ngọt trên tay đã vợi đi phân nửa, mà cái mát lạnh vẫn còn đơm trên những đầu ngón tay.

Lứa học sinh thứ bốn mươi hai của trường A chuẩn bị tốt nghiệp và rời đi cùng những tấm bằng, chúng ta sẽ một lần nữa trải qua buổi lễ bế giảng chia tay học sinh lớp Mười hai đầy xúc động và cảm nghĩ.

Thầy Hiệu trưởng sẽ, cùng với bài thuyết văn mỗi năm một khác, dành ra một khoảng thời gian sau phần lễ và phần văn nghệ để nói về thành tích danh dự của khối Mười hai khoá bốn mươi hai cũng như ôn lại những ngày đầu "đón các em chập chững bước vào môi trường học tập cấp Trung học Phổ thông". Hẳn vậy; đám học trò bên dưới lại có dịp xuýt xoa rằng: khiếp, thầy văn hoa quá thể; rằng: ôi chúng mày ơi kìa ra lớp Mười tao trẻ trâu quá; rằng: chuyến này có khi được cấp huy chương lao động ấy chứ... Vân vân. Nhưng, thầy sẽ nở nụ cười mà nhiếc ghẹo "Anh chị cũng lắm chuyện cơ!" trước tràng cười phá rộ của lũ trò yêu qu(a)í. Tựu trung lại, giữa những đàn những đám gái trai cuối cấp, đứa nào đứa nấy mặt mày tươi roi rói, tiếng cười đùa rồi nô náo cả một khoảng nắng tươi giòn.

Nhưng xuân cũng chỉ vừa tỏ thôi và chúng mình thì còn ối thời gian để mà dành ra với nhau đây, Mười hai khoá bốn hai ơi chớ vội nghĩ đến ngày cuối cùng nhau trên trường~

- Này, thế là gần đến hồi tung mũ rồi đấy nhỉ. Tốt nghiệp ý.

Wooseok chỉ vu vơ nói thế thôi, khi mà thầy còn bận ghi ghi chép chép cái gì dày đặc màu phấn trắng trên bảng và trong tầm mắt của Seungyoun lúc ấy toàn là những mái đầu đen cặm cụi viết bài. Anh chèm chẹp miệng, "Năm nay lừa lựa mấy đứa tay thơm lên thả bóng thôi, để cho bóng bay khỏi cây xem nào; mấy ông bà Mười hai năm ngoái làm fail quá. Mà Hangyul người yêu tao bảoㅡ Úi giời...!"

Wooseok ngưng lại một giây mơ màng nhấc đầu lên khỏi cánh tay đang tựa trên bàn để ngó xem bạn mình "úi giời" cái gì. Kết quả, người thầy đáng kính đã không tiếc thời gian để "dạy" thêm cho tên (sắp) ngủ gục một "bài học": một viên phấn được đặc cách bay thẳng đến đỉnh đầu trò Wooseok, đau điếng. Chuyện ấy tiêu biểu đến nỗi, người bạn cùng bàn Cho Seungyoun không ngừng cười nắc nẻ mỗi lần kể lại và kéo theo là một hội bạn ưa-cười-đùa, đương nhiên là Wooseok xấu hổ đến chết đi được mà không biết phải làm sao.

- Không gắng học cho tốt mà còn đòi tốt nghiệp sao trò Kim?

- Em... Em xin lỗi thầy ạ!

- Kim Wooseok lên bảng làm bài cho thầy. Cầm luôn phấn đấy.

.
.
.

"Trường A là một nơi rộng lớn", đàn anh Nam Dohyon khoá bốn mươi mốt đã từng cảm thán như thế trong bài văn cuối khoá. Quả vậy, ba năm qua, chưa một lần Cho Seungyoun cho rằng trường thiếu thốn chỗ nấp giám thị mỗi khi lỡ chân chạy muộn học hay mặc sai đồng phục đến trường cũng như giấu đồ ăn đem vào lớp cả. "Âu cũng nhờ phước ban trên", Seungyoun tếu táo chắp tay vờ thờ lạy, lại toe toét cười ngay đấy. Đến đây thì ai cũng hiểu là anh chàng hề hước ra mặt và tâm trạng thì (hình như là) chẳng lúc nào là không phơi phới phơi phới như gió xuân rồi.

Nhưng chàng ta thì lắm điệu. Có lúc Seungyoun chơi nghịch đến bến. Hễ trò gì vui vui quai quái là lại thấy một tay anh tung hứng, dụ như nghiền phấn ra bột rồi đổ nhè nhẹ lên ghế bạn học, tạm giấu bút thước mấy thằng lên bảng, chơi lớn thì đem cặp nhau mang lên nóc điều hoà để... Ta nói những pha ấy đùa nghịch bạn bè với nhau cũng vừa phải - chẳng đứa học trò nào rồi sẽ chơi ngoan mãi? Cũng có những khi anh em bạn bè lỡ bày trò và chưa kịp hối lỗi, Seungyoun sẽ thẳng thắn chơi khăm bằng một màn thực thà, chỉ ra anh A đầu têu, anh B góp mặt này kia. Tuy thế, với cái lợi là chủ nhiệm không chấp vặt, vài ba trò mách tiếng cho thầy cho cô lắng lại ngay đấy thôi.

- Cô đã đi dạy hơn mười lăm mười sáu năm rồi, chẳng trò gì bọn bay bày ra mà cô không biết, nhé!

Cô vẫn luôn mến thương tặng cho chúng học sinh một nụ cười thân thiện và dẫu các trò có bôi ra đủ thể loại trò chơi gây nhau thì cô ấy vẫn sẽ giảm nhẹ hình phạt đi thôi, "lớn cả rồi", cô dạy.

- Cả chuyện mấy đứa hò hẹn nhau hôm khai giảng đấy~

- Ốiiii~

Đây không phải lần đầu tiên cô tiết lộ những câu mở đầu thuộc chuyên mục điều-thú-vị-mà-không-phải-giáo-viên-nào-cũng-biết và cũng không phải lần đầu tiên Cho Seungyoun biểu cảm lộ liễu vậy đâu~

- Này Seungyoun, có bồ có bịch nên giật hả?

- Sự thật mất lòng, bà ghen tị chứ gì, Sejeong?

- Xí, đây thèm vào!

.
.
.

Tập thể lớp 12D3 luôn đứng đầu trong các phong trào của trường, Đoàn trường, là tập thể tiên phong trong mọi hoạt động học tập, văn thể mĩ,... Cuối năm, cuối khoá, anh em lại được dịp thoả thuê đếm lại những chiến tích vàng ròng mà hơn bốn mươi con người đã cất công gầy nên. "Đếm cả đầu ngón tay ngón chân chưa chắc đã hết đâu các ông ạ", Sejeong hào hứng phán. Và không thể thiếu màn tung hứng của Cho Seungyoun rồi:

- Chuyện, khéo chẳng lớp nào đỉnh hơn ý!

- Ơ này có lớp em sắp sửa đỉnh hơn rồi!

- Ha, ha, ha! Ai đấy ai đấy mau ló mặt?

Hôm nay Lee Hangyul lại phụ anh người yêu đem cơm đến cho bạn anh đây, cơm ngon cơm ngọt đâyyyy

- Hangyul đấy hả eㅡ

- Ô em Hangyul, thế em có định đi đâu xa cuối tuần?

Hyungjun - lớp phó văn thể mĩ sẽ luôn tiên phong chòng ghẹo cậu em dưới khoá thân thiết bằng câu nói của người yêu em, dù đôi khi nó sến rện lắm và còn vô lí nữa cơ nhưng mà vì thú vị nên chuyện làm nhau xấu hổ luôn xảy ra như cơm bữa mà~

- Tôi cắt cơm ông nhe Hyungjun. Giờ khỏi kì kèo cơm nước cháo phở nhà làm. - Cho Seungyoun 2019.

- Bạn bè ai làm thế hởởởở?

.
.
.

Cho Seungyoun có một mảnh tình vắt vai và chuyện này hơi bị rúng động đấy, hà hà.

Mọi người luôn biết Seungyoun là người tạo không khí, lắm khi tưng tửng và chẳng mấy nghiêm túc nói chuyện tương lai. Cơ mà để nói rằng anh chàng đã thực sự để tâm vào một mối quan hệ, chắc hẳn người mà anh gặp được phải xuất sắc lắm. Chẳng những về mặt visual thẩm mĩ mà còn đút túi kha khá kinh nghiệm làm sao để giữ bình tĩnh trước những câu nói gây sốc và đôi khi là pha đùa tinh quái của Seungyoun nữa chứ. Mọi người sôi nổi đoán già đoán non xem chàng trai cô gái nào lại lọt vào mắt xanh anh ta, người dò khoá dưới, người tra đồng học xem biểu hiện của họ ra sao. Nhưng xem ra anh Jo hơi kín tiếng rồi, tan học đều bá vai anh em la cà quán xá, bạn người yêu thì chả ló mặt luôn...

- Ô thế không định ra mắt quan viên hai họ hay gì mà giấu kinh thế bạn tôi?

Dongyoung huých nhẹ anh bạn, hai mắt thỏ hấp háy.

Seungyoun nào muốn giấu; rõ ràng là mọi người chẳng chú ý gì!

Anh mếu máo dở khóc dở cười, "Này, các ông ạ, nghe tôi bảo, thật ra em người yêu tôi suốt ngày giúp tôi đưa cơm cho mấy ông."

- Ố là la em Hangyul 11D3? - Eunsang trố mắt.

Sejeong từ đâu đi đến, ôm choàng lấy cánh tay của Dongyoung:

- Nghe thấy gì chưa, tôi đã bảo là em ấy mà lại!

- Ôiiiiiii gượm cái đã, cơm có bỏ tình yêu vào không đấy? Tôi là tôi nghi lắm cái giá phải trả cho một suất là hơi cao~

Đến lượt Minhee rên rỉ trêu ngươi và khúc này thì chẳng ai là không phá ra cười.

- Là thật đấy, ăn đi kẻo sau này chả ai nối gót tôi mà thoát "ế". Nhé!

- Ê!

- Sắc~ ế! Lêu lêu!

.
.
.

Lee Hangyul là người đầu tiên gọi Cho Seungyoun một tiếng "tiền bối".

Trong khi đa số khoá dưới chỉ đơn giản là "anh", "anh ạ" thì Hangyul chọn cho mình "một hướng đi riêng": chào Seungyoun thì nhất quyết "em chào tiền bối".

Thật ra trong tiệc bãi biển dịp khai giảng năm ngoái, vào đầu xuân, khi Hangyul mới vào trường và Seungyoun thì đã học lớp Mười một rồi, anh cũng có hỏi cậu ấy rằng sao chỉ mình được gọi như thế.

Ngày hôm ấy, gió trời lồng lộng, rất nhiều người hoà vui trên bãi biển, cùng nhau ăn thịt xiên nướng và nghêu ngao hát những khúc đàn tuổi trẻ, chốc lại xen lẫn những tiếng re ré của đám học trò nghịch chơi đuổi bắt nhau. Nắng vàng trên thảm cát mượt mà, trông xa như trải mật ngọt lên vậy. Các lớp còn tổ chức thi đủ trò: nào kéo co, nào bóng bánh, rồi thi ăn, thi hát. Vân vân. Đây không phải là điều mới mẻ trong những buổi tựu trường của trường A nhưng, đối với học trò, những khoảnh khắc bên nhau này thật đáng nhớ, đáng yêu.

Hangyul đến bên Cho Seungyoun đang một mình một lon Cola ngoài bờ biển, và bất chợt chạm lon với anh. Ban đầu anh hơi giật mình, và lại cười khì ngay đấy, vì anh thấy một cậu bé mới toanh vừa đến đây.

Cậu có mái tóc đen vuốt cao, đôi mắt lay láy và giọng nói trầm.

- Em tên là Hangyul, Lee Hangyul lớp 10D3 ạ. Còn anh là Cho Seungyoun, tiền bối Cho. - Nói đến đây, cả hai không hẹn mà cùng nhau nở nụ cười.

- À, cậu bé "hậu bối" của anh đây mà.

Seungyoun nhớ đến những lần đi trên sân trường đều nghe thấy một giọng nam chào rất to, "Em chào tiền bối!".

- A nhưng mà anh vẫn thắc mắc lắm luôn, hình như mỗi mình cậu gọi anh là "tiền bối" thôi ý?

Cậu ấy ngượng nghịu cười, mắt chăm chăm nhìn bọt Cola sủi lên cùng màu nâu quyến rũ trên bề mặt:

- Em nghĩ là em sẽ không nói với anh đâu, nhưng Jo tiền bối, em luôn lấy anh làm gương.

- A?

- Anh làm cái gì cũng giỏi, đến cả quậy phá cũng giỏi nốt! Em nghe Đoàn trường nói nhiều về anh lắm, mấy trò nghịch của anh ấy, nó vui và chẳng hại tí nào. Em nghĩ là, ừm, với một đứa trầm trầm và nhạt nhoà như em thì mỗi ngày nên cố gắng pha trò được như vậy, có thế những năm cấp Ba mới ghi dấu thanh xuân được.

Cho Seungyoun không ngờ đến một tràng tâm tình của Hangyul đâu, thật đấy. Vốn anh là kẻ nói nhiều và thích xen vào làm trò hề nhưng mà, sau khi nghe em nói, thật lòng anh chỉ muốn ôm em một cái. Anh nghĩ là, sẽ an ủi em phần nào, cũng là biết ơn em vì đã xem anh như một người đàn anh tốt nhé, điều này rất quan trọng với một con người.

- Lee lớp Mười này, anh định nói là đừng học theo anh nhưng mà, nếu em thích, anh sẽ chơi với em. Một vài trò ngớ ngẩn và để vui vẻ thôi, anh hứa đấy, rồi cậu sẽ thấy là chúng mình tuyệt ngang nhau, he.

Thế mà đã nhanh đến bữa tiệc khai giảng lần thứ hai của Hangyul rồi, và Seungyoun vẫn không có ý định đổi thay lời hứa năm nào. Họ lại ngồi cùng nhau tại bãi biển, ngắm vầng dương sắp tàn và cụng lon cái "cạch".

- Thế, anh nghĩ gì về năm cuối này ạ? Ý em là, anh có dự định gì chứ?

- Không, anh chẳng có gì ngoài cậu.

Lon nước ngọt trên tay đã vợi đi phân nửa, mà cái mát lạnh vẫn còn đơm trên những đầu ngón tay.

- Anh...?

Seungyoun hiểu, Hangyul đang bối rối và bất ngờ. Đến anh cũng không ngờ đến đây này! Ha! Giờ thì cả hai đều rơi vào ngượng ngập mất rồi... Phải làm sao đây?

- Tiền bối anh nói gì đi chứ!

- Này, anh thích cậu đấy, cậu có bằng lòng để anh theo đuổi cậu không?

Hôm nay trời đẹp ghê anh ha.

.
.
.

Người ta nói, những gì tuổi mười bảy có được không dễ trở lại lần thứ hai để chờ ta.

Tấm bảng "Lễ bế giảng năm học 2019-2020 - Chia tay học sinh lớp Mười hai khoá bốn mươi hai" được treo ngay ngắn trên bức màn sân khấu.

Đó là một ngày mùa hạ đã đến sát vách và nắng vàng trải dài trên những tán cây, ngọn cỏ. Học sinh cùng nhau xếp những hàng dài ghế để chuẩn bị chỗ ngồi cho buổi lễ và có những em đang tất tả chạy ngược chạy xuôi để lo cho xong đội ngũ đón tiếp khách ngoài cổng trường. Mọi thứ nhộn nhịp giống như buổi khai giảng đầu năm học, nhưng có cái gì lắng lại, kết lại, bớt ồn ã, đông vui hơn; giữa những tiếng cười đùa bàn tán còn xôn xao những dự định, những buổi hẹn sau này của các em.

Thầy Hiệu trưởng xuất hiện trước toàn trường sau lần đứng lên kế lời giới thiệu đầu chương trình và lần này thầy chuẩn bị một bài văn.

Đại ý vẫn là: chúc mừng các em lớp Mười hai đã vượt qua kì thi Trung học phổ thông quốc gia, năm học này trường đón thêm năm trăm tân học sinh, cơ sở vật chất đủ đầy và giáo viên chất lượng. Những lời cuối thầy dành để động viên Mười hai tiếp tục cố gắng phát huy những thành tựu có được trong ba năm cấp Ba nói riêng và mười hai năm ăn học nói chung để rồi ra đời làm nên chuyện lớn. "Ra gì và này nọ cho thầy cô trầm trồ xem nào!", thầy dạy thì thưa, chúng em xin nghe.

Cuối buổi, trong lúc chờ đến lượt lớp lên nhận huy chương - ấy là một điều mới trong lễ chia tay học sinh lớp Mười hai, bởi năm ngoái thì trao huy chương là chuyện chẳng có và lạ thay năm nay lại xuất hiện, 12D3 bắt đầu hò nhau đề bút tích lên áo sơ mi trắng.

"Chúc ông mạnh giỏi, sau này đãi bạn Shangri-la moaz moaz"

"Học tốt nhé giáo sư"

"Sinh nhật vui vẻ và mãi yêu Sejeong (trái tim)"

"Chúc bà mau thoát ế. Thoát ế nhanh đê chứ nghe bà càm ràm mãi mệt námmm"

"Seulgi thân, nay tôi với bà đã chơi với nhau ba năm, sắp phải xa rồi, mong bà còn nhớ hai số cuối của số điện thoại tôi dùng để liên lạc với bà là 08 chứ không phải 80"

"Mạnh mẽ lên, tôi viết bằng bút bi hơi buồn một tí đừng cười kẻo nguệch. Alo một hai ba bốn cái tăm, bạn Ten thích chàng da ngăm is you là lá la"

"Mãi yêu D3 trừ ông"

- Còn ai chưa ghi áoooo khônggggg?

- Tôi tôi tôi tôi tôi tôiiii

Lớp trưởng Han Seungwoo hớt hải chạy về, ban nãy thầy cô có gọi lên giải quyết vấn đề gì đó nên lỡ mất mấy nhịp cùng bè bạn đây mà.

- Này thế anh em vào ghi cho lớp trưởng cái.

- Mà, cho ôm cái đã, nãy ôm tập thể mà thiếu ông.

- Nghe bảo ông sắp đi Đức nhể?

- À ừ...

- Xa đấy. Nhưng nhớ đường về ăn Tết với anh em là được ời.

Seungyoun luôn là người không suy nghĩ nhiều; anh vui vẻ bá vai lớp trưởng Han Seungwoo cười nói:

- Là thế này, chúng tôi góp mực viết cho ông một cái áo nữa, dù gì tấm lòng của ông với lớp ai cũng biết cả rồi, thôi thì chúng tôi cũng có dạ!

- Bút dạ, anh em ê!

"12D3" "Ể lên lên nhanh." "Rồi rồi..."

.
.
.

Lee Hangyul lon ton chạy ra chỗ khối Mười hai đang tụ tập, cố kiếm cho ra bóng cao kều của anh người yêu giữa đám đông người.

- Hey.

Seungyoun từ đâu bước đến, áp vào má em một lon Cola mát lạnh.

- Aiss làm em giật cả mình!

- Hì hì.

Anh thân mật khoác vai cậu.

- Anh bảo quà kia là tặng sinh nhật em cuối năm nay nhưng mà chưa hết năm anh đã tốt nghiệp mất rồi. - Seungyoun xụ mặt thông báo. Hangyul hơi nghiêng đầu về bên trái để nhìn mặt anh kĩ hơn.

- Em không phiền gặp lại anh hai lần trong tháng mười hai đâu. Tiệc Giáng Sinh anh sẽ về còn gì.

- Ừ thế nghe anh hứa này, anh sẽ lại về đây chơi dăm bữa nửa tháng, để xem người yêu anh thế nào chứ khác trường sao biết?

Hangyul hểnh mũi, "Yêu xa khó nhờ, chia tay thôi~".

- Xa cái đầu em.

- Hì hì hì...








hết.

•••

Một số chi tiết có vẻ vô lí nhưng lại rất thuyết phục (và các cậu cần lưu ý đấy):

- Năm học bắt đầu từ tháng ba (mùa xuân) và học sinh sẽ có một thời gian nghỉ ngắn sau khai giảng.

- Vì học sinh Hàn được lãnh một số kì nghỉ mà học sinh Việt không có nên mình có mô đi phê đi một tí cho nó gọi là có sự kết hợp văn hoá lolololol mong là các cậu không bị choáng. Hãy cứ coi như học sinh Hàn học ở Việt theo chương trình Hàn nhưng quy cách có phần Việt đi nha :D... Và họ còn rất giàu nữa B)

- Lấy ý tưởng từ buổi bế giảng của trường mình luôn. Hầu hết sự kiện đều có thật trừ mấy pha "về nhà ăn Tết" là bịa.

- Mọi người nói sao chứ với plot này mình xoay ra Seungyul như cameo đi dô làm màu cho các anh trai((((((=

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com