TruyenHHH.com

Seungseok Love In Paris


Cho Seungyoun sau một lúc thì cũng tay này địu tay kia cầm mấy đĩa bánh định quay người đem đến bàn cho Kim Wooseok, lại thấy cậu đã bày vài món dụng cụ ra ngoài, người quay sang phải 90 độ so với bàn, bảng vẽ được đặt trên đùi, một tay căn tờ giấy vẽ, một tay cầm bút chì phác lại thoăn thoắt cảnh quán cà phê trong khi đầu vẫn ngẩng lên còn đôi mặt thì đăm chiêu nhìn thẳng. Quả là phong thái của dân chuyên.

Cho Seungyoun thấy người kia đang tập trung, không muốn đến làm đứt mạch cảm hứng của cậu, nên đành đặt tạm mấy đĩa bánh xuống chiếc bàn cạnh đó, lặng lẽ đứng yên tại chỗ nãy giờ rồi ghi lại những cử chỉ của Kim Wooseok vào trong đáy mắt.

Thật mĩ miều, chàng trai đang chăm chú làm việc trước mặt anh lúc này. Đôi mắt nai rũ xuống khi cậu cuối mặt tô tô dưới bảng vẽ, còn khi ngước lên ngắm nhìn sự vật thì ắt sẽ sáng long lanh.

Kim Wooseok giữ lấy cây bút chì chỉ bằng hai ngón tay cái và trỏ mảnh khảnh, ngón út sẽ vễnh ra sau một chút, lên xuống nhanh nhẹn theo từng đường nét. Đôi khi sẽ cong ngón út lại đưa lên giấy để tán chì ra, để lại ngay chỗ gập tay một vệt xám đen.

Cho Seungyoun không thể bỏ lỡ khoảnh khắc có một không hai này, lấy điện thoại trong túi quần ra mở máy ảnh lên, canh góc mà Kim Wooseok trông đẹp nhất, bấm chụp một phát. Tiếng tách vô tình phát ra trong không gian im lặng chỉ vì Cho Seungyoun quên mất rằng mình vẫn để chuông điện thoại.

Kim Wooseok nghe thấy tiếng máy ảnh, đang vẽ tranh cũng ngẩng đầu lên định nhìn qua thì Cho Seungyoun đã nhanh chóng giấu chiếc điện thoại ra sau lưng.

"Sao anh lại đứng đó? Không phải là muốn cho tôi thử bánh ở đây ư?"

"À, à, tại vì tôi thấy cậu đang tập trung, tôi không muốn làm phiền. Khi nào cậu xong thì bảo, tôi sẽ chờ ở đây." Cho Seungyoun lúng túng.

"Không phiền gì cả. Tôi còn một chút nữa là xong thôi. Nhưng tôi hơi đói, anh định để khách hàng của mình như thế sao?"

Câu nói bông đùa của Kim Wooseok khiến Cho Seungyoun như được thả lỏng, ít ra anh nghĩ rằng mình đã không bị phát hiện là tên chụp lén người khác.

Cho Seungyoun lần nữa mang đầy đĩa bánh sang chiếc bàn của Kim Wooseok, cậu cũng đặt bảng vẽ cùng mấy thứ dụng cụ gọn gàng sang một bên rồi giúp anh chuyền mấy chiếc đĩa xuống.

"Chà, trông đẹp mắt thật. Ở Pháp rất nổi tiếng với nhiều loại bánh, đây sẽ là những chiếc bánh đầu tiên tôi ăn đấy. Thử một chút nào."

Kim Wooseok cầm nĩa, sắn ra một mẩu nhỏ đưa vào miệng nếm thử, sau đó lại gật đầu tấm tắc, bàn tay cầm nĩa cũng bất giác giơ ngón cái lên, quả thực là rất ngon. Cậu lại chuyển sang thử một phần bánh khác, rồi thêm một phần khác nữa, mỗi loại một chút, loại nào cũng vừa ý.

Cho Seungyoun ngồi bên cạnh chăm chú nhìn Kim Wooseok thưởng thức bánh mà những ngày đầu mở quán bản thân mình đã tự tay ra công thức, không khỏi có chút tự hào, xen lẫn hạnh phúc.

Rồi Kim Wooseok cũng chỉ vào phần bánh gato có trang trí hình mấy quả cà rốt nhỏ xíu trên mặt sau một lượt nếm thử, nói rằng cậu thích nhất là loại này.

"Đây là bánh bán chạy nhất của Partisan. Cậu là người đầu tiên nếm nó trong ngày hôm nay đấy. Nhưng bất kể khi nào cậu muốn ăn, tôi đều sẵn lòng làm riêng cho cậu."

Cho Seungyoun lại một lần nữa không kiềm nén được tình cảm trong lòng mình mà bật ra câu nói như kiểu ngầm khẳng định sẽ cho người bên cạnh toàn bộ thời gian và tâm trí của mình chỉ cần người ấy thích.

Kim Wooseok nghe như vậy liền phì người, cậu đưa cốc lên nhấp một ngụm chocolate, rồi xua tay.

"Tôi không nghĩ mình sẽ làm phiền anh đến mức đó đâu."

"Tôi không thấy phiền. Cậu nói đây là lần đầu cậu ăn bánh Pháp, vậy hẳn cậu là khách du lịch rồi. Đừng ngại ngần mà hãy nói với tôi nếu cậu cần sự giúp đỡ, tôi rất sẵn lòng."

"Với tư cách là đồng hương của nhau sao? Ừm, vậy tôi rất cần một hướng dẫn viên, nếu anh có thời gian rãnh thì hãy chỉ dẫn đường xá cho tôi đi. Tôi muốn tìm vài địa điểm để vẽ tranh."

Cho Seungyoun nghe hai tiếng "đồng hương" thì có hơi chột dạ, nhưng cũng nhanh chóng gạt nó qua một bên vì Kim Wooseok đã ngỏ lời "ràng buộc" mối quan hệ này. Tức có nghĩa, họ sẽ gặp nhau nhiều hơn hai lần là hôm qua và hôm nay.

"Được. Nhưng trước hết tôi cần biết làm thế nào để liên lạc với cậu."

Cho Seungyoun cố gắng làm mọi cách miễn có thể biết nhiều thông tin hơn về người kia để không phải bỏ lỡ thêm phần nào nữa.

Cứ thế họ trao đổi tài khoản Kakaotalk cho nhau và quyết định ngày mai sẽ là ngày đầu tiên của "chuyến tham quan Paris" cùng với "hướng dẫn viên" Cho Seungyoun và "du khách" Kim Wooseok.

Kim Wooseok chợt nhớ ra, liền đưa tay lấy bảng vẽ nãy giờ đặt bên góc bàn khoe với Cho Seungyoun. Trên tờ giấy A4 chính là hình ảnh mấy bộ bàn ghế được xếp ngay ngắn trong quán, có người khách ngồi một mình, có những người thì ngồi theo cặp, họ nói chuyện với nhau, hoặc làm công việc riêng của họ, bức tranh được Kim Wooseok phác vội vàng trong vỏn vẹn chưa đầy 15 phút.

"Còn tô thêm một chút chì màu nữa thôi là nó sẽ hoàn thiện. Mỗi góc bày trí của quán anh đều có thể tạo nên một tác phẩm đẹp."

"Không đâu. Do cậu Kim Wooseok là một hoạ sĩ thiên tài đấy chứ."

"Haha tôi chỉ là một người vẽ tranh tự do thôi."

Người đưa kẻ đẩy, họ cứ thế mà rất nhanh chóng kết thân với nhau. Người ngoài nhìn vào cách họ ngồi cạnh nhau trò chuyện, chắc hẳn đều nghĩ rằng Kim Wooseok là bạn đồng hương lâu năm không gặp của cậu chủ quán cà phê này mới vui vẻ tự nhiên đến vậy.

"Mà cậu vẽ đẹp như thế, những bức tranh này phải rất có giá trị."

"Tôi dự định mở một triển lãm vào khoảng cuối năm nay. Mọi thứ tôi chuẩn bị đều rất vội vàng, và bức tranh đầu tiên này cũng là một trong những thứ vội vàng đó đấy."

"Hay thật. Vậy tôi cần phải đưa cậu đến những nơi tuyệt nhất ở Paris này để buổi triển lãm diễn ra xứng đáng nhất có thể mới được!"

Cho Seungyoun nghe Kim Wooseok trò chuyện thêm về những dự định của cậu, anh cảm thấy rạo rực trong lòng, cũng cảm thấy bản thân may mắn đến nỗi này. Mối quan hệ của anh và người anh thầm tương tư tiến triển tốt đẹp hơn anh nghĩ, và anh còn là một mẩu có thể góp được phần nào nhỏ nhặt vào dự án trong sự nghiệp to lớn mà đối phương ấp ủ.

Hơn ai hết, Cho Seungyoun mong mỏi sao cho nhanh đến ngày mai, anh muốn được tiếp tục ở bên cạnh Kim Wooseok, muốn được đưa cậu đi khắp Paris, lắp đầy sấp giấy vẽ trắng tươm bằng những đường nét tinh tế qua đôi bàn tay xinh đẹp của cậu.

Nhưng có lẽ Cho Seungyoun quên không hỏi Kim Wooseok, thời gian mà cậu ấy còn ở lại Paris, cũng rất vội vã trôi đi như mấy bức tranh cậu tạo nên.

Họ chỉ còn 7 ngày..

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com