Seulrene Purple Is The Prettiest Color
Note: Các bạn có thể lên zing search "Hug me" của Jung Joon Il để đọc cho có cảm xúc,link utube e là không đáp ứng đủ mood để đọc hết chương này ;))24: [Kang Seulgi]Không ngoài dự đoán, ngày hôm sau cả hai chúng tôi đều dậy muộn.Cũng may hôm nay không có lịch trình buổi sáng.Tôi mơ mơ màng màng nhìn di động bên gối, lại nhắm mắt trong chốc lát mới vật vã ngồi dậy.Gần đây tôi nhận ra mình bắt đầu khao khát cơ thể Joohyun đến mức nào. Nhìn mấy vết đỏ trên người cô ấy không khỏi hoảng sợ,có lẽ phải hạn chế lại.__suy cho cùng thói quen là thứ đáng sợ "Hyun à,Hyun!" tôi lay người Joohyun,tối qua may mà đã khóa cửa,không biết bọn nhóc về có phát hiện gì không.Người kia bị tôi lay có chút giật mình,sau đó mới cầm chăn quấn quanh người ngồi dậy.Cô ấy lơ ngơ dựa vào thành giường,cầm điện thoại lên xem tin nhắn sau đó quay sang nói với tôi"Đêm qua Sooyoung không về nhà" Tôi thở phào,may quá.Lúc đi ra ngoài đột nhiên lại thấy chị Shosho đang ngồi cùng Seungwan và Yeri trên sopha,mà vẻ mặt họ nhìn thấy tôi cũng cực kì khó coi. Seungwan vẻ mặt rất kì lạ ,e dè đứng dậy định nói gì đó thì lại bị chị Shosho ngăn lại."Seulgi,đi theo chị"Tôi có chút mờ tịt,mặc vội áo khoác đi theo chị ấy. Mà trước khi ra khỏi nhà chị ấy còn nói với đám nhóc phía sau"Đừng có nói gì với Joohyun có biết chưa""...Vâng"Chị Shosho im lặng lái xe,trong không khí im lặng khó chịu không hiểu sao bụng tôi lại trào lên cảm giác rạo rực sợ hãi. Tôi liếm môi bắt chuyện với chị ấy"Chị,chuyện em nói với chị lúc trước,feat 1 đoạn với Moonbyul unnie chị thấy sao?"Chị Shosho liếc mắt sang nhìn tôi"Cái đó chị đã báo lên trên,họ bảo nếu em thích thì cứ tham gia."Tôi gật gật đầu,đang cố gắng điều chỉnh lại tâm tình thì đột nhiên chị ấy lại nói"Em với Joohyun dẹp ngay trò kia đi"Trong đầu có cảm giác như bị sét đánh, tôi sững sờ toàn thân cứng ngắc không thể nhúc nhích, ngay cả hô hấp cũng cực kì khó khăn.Tôi mờ tịt nhìn chị ấy,không kiềm chế được nước mắt rơi xuống."Chị,tụi em...chị...là do em,Joohyun không có lỗi gì hết...tha cho tụi em 1 lần này thôi..." con chữ cứ vô thức tuôn ra,tôi không biết mình đang nói gì chỉ biết trong lòng mình đang cực kì khẩn trươngChị Shosho yên lặng 1 hồi lâu,sau đó mới nói"Đây không phải lần đầu chị làm quản lí,chuyện này không lạ gì nữa"Tôi liếm môi khô khốc,cứ thế vừa lau nước mắt vừa gật đầu nghe chị ấy nói "Chị hiểu hai em đang cực kì trống trải,ai cũng thế,cho nên...cái gì cũng có mức độ,dẹp ngay đi! Anh Jinuk mà biết là chết hết có biết không. Chưa kể nếu bị khui ra thì sự nghiệp của các em đều tan tành hết""Cũng đừng cho Joohyun biết chị nói chuyện với em,chỉ sợ nó cứng đầu không chịu nghe,em lựa lời mà nói với con bé.""Đã hiểu chưa"Nhưng tôi không cách nào trả lời, chỉ cảm thấy cơn rét lạnh từ bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu, trước mặt cũng tối đen. Thật lâu sau, bóng đen trước mặt dần phai đi, rốt cuộc tôi cũng bình tĩnh lại. Joohyun à..."Lại nữa sao?" Joohyun đờ đẫn nhìn tôi,ánh mắt không còn chút hồn phách Tôi cũng như con rối bị cắt đứt hết dây,chỉ biết gật đầu"Em rốt cuộc là đang suy nghĩ gì vậy""Sao lại đối xử với chị như vậy"Tôi tàn nhẫn buông ra 1 câu"Em thấy trò này hết vui rồi" Nghe thấy tiếng phát ra từ miệng mình nhưng lại không giống âm thanh của bản thân.
Joohyun trên mặt không chút biểu cảm"Đối với em chỉ có thế thôi sao"Tôi gật đầu "Ừ""Kang Seulgi...""Chị không bao giờ tin em nữa...""...""...Lần này thì hết thật rồi..." Cuối cùng cô ấy cũng nhận ra,như vậy cũng tốt.Cuối cùng cô ấy cũng chịu cùng tôi từ bỏVà cuối cùng cũng không còn nghe cô ấy nói "Lần này cũng tha cho em" nữa-------Một tuần sau,nhóm nhạc chúng tôi lại bắt đầu hoạt động chung. Chiều nay chúng tôi đi diễn event ở trường đại học,ai nấy cũng đều bày ra vẻ mặt tươi cười.Ngoại trừ Bae Joohyun.Kể từ ngày hôm đó Joohyun cứ ngơ ngơ ngác ngác ngồi một góc không biết đang suy nghĩ cái gì,các anh chị quản lí hay các thành viên hỏi mới mở miệng hời hợt trả lời,ăn uống cũng rất kém,hiện tại nhìn cô ấy ốm yếu tới mức nhảy trên sân khấu một chút cũng muốn kiệt sức.Tôi bắt đầu nghi ngờ không biết dạo này Joohyun có phải bị mất ngủ hay không,nửa đêm ra ngoài uống nước lại thấy bóng dáng cô ấy ngồi bên thềm trước cửa nhà lặng lẽ thở dài khe khẽ.Cô ấy rốt cuộc có ổn không vậy"Chị ấy có ổn không vậy?" Sooyoung nhìn thủ phạm là tôi,tôi không trả lời,cũng tránh mặt đi chỗ khác.Chúng tôi ở trên xe nói chuyện xong xuôi mới thấy Joohyun từ trong tòa nhà đi ra, cúi đầu bước nhanh vào trong xe.
"Lâu lắm rồi mới nhìn thấy ánh mặt trời có cảm xúc gì không." anh Jinuk giở giọng trêu chọc. "Em đều đã một tuần không ra khỏi nhà rồi."Joohyun nghe vậy cũng chỉ cười cười chứ không đáp lại.Tôi nhìn thấy cô ấy cứ luôn cúi đầu, trong lòng có cảm giác buồn phiền phức tạp.Tôi muốn biết cô ấy đang nghĩ cái gì.__Cho dù biết rõ nguyên nhân khiến chị không vui.Nhưng suy nghĩ của chị mỗi phút mỗi giây.Tất cả tôi đều muốn biết.Ô tô rất nhanh đã đi tới nơi biểu diễn, mà phía bên ngoài đã bị fan hâm mộ đứng chờ vây kín.Từng người trong số chúng tôi lần lượt xuống xe sau đó bước nhanh vào bên trong.Đại khái đã rất lâu rồi mới có dịp nhìn thấy cả năm người cùng xuất hiện cho nên đám đông vô cùng kích động một bên chụp ảnh một bên không ngừng gào thét chói tai, nếu không có bảo vệ ngăn lại hẳn là bọn họ đã xông tới rồi.Qua khóe mắt bất chợt nhìn thấy biểu cảm cứng ngắc của Joohyun.Có lẽ là không kịp thích ứng đi.Ngay khoảnh khắc bước vào trong hội trường, một mảng tối đen hoàn toàn tương phản với ánh sáng chói chang phía bên ngoài. Một nhóm fan hâm mộ cũng lia ống kính sang bên này, tiếng flash vang lên tiên tục.Vài ánh đèn đột nhiên chớp nhoáng lóe sáng phía sau lưng.Cũng lúc đó, lẫn giữa âm thanh la hét chói tai, bên cạnh đột nhiên truyền tới một tiếng kêu nho nhỏ. Dường như vấp phải dụng cụ dưới đất cho nên Joohyun vội túm chặt lấy tay tôi."Làm sao thế?" Tôi cũng phát hoảng, ngay lập tức xoay người sang lại nhìn thấy trên trán cô ấy đổ đầy mồ hôi lạnh."Chị không thoải mái sao?" Tôi sốt ruột hỏi.Ai ngờ Joohyun chỉ nhìn tôi, đáp lại một câu không hề thay đổi."...Đừng quan tâm." Nói xong liền buông tay tôi ra đi thẳng về phía trước.Ngày ngày nhìn cô ấy giống như đóa hoa cắm trong bình thủy tinh dần dần héo rũ, tôi lại cảm thấy bất lực. Lần đầu tiên trong đời tận mắt rõ ràng chứng kiến người tôi yêu thương nhất lại bị chính tôi làm cho tổn thương.Nên làm gì mới tốt đây"5 phút nữa lên sân khấu nhé!" nhân viên hậu trường ghé đầu vào trong nói với chúng tôi,cả nhóm đều vội vàng chạy ra phía sau cánh gà tập trung"Chị Joohyun đâu?" Seungwan quay qua quay lại tìm kiếm"Chị ấy muốn bị anh Jinuk mắng nữa hả?" Sooyoung cũng lo lắng quay đầu nhìn quanh "Để mình chạy vào phòng chờ xem thử" tôi lập tức chạy xuống cầu thang "Nhanh nha""Ừ" Hai chân cũng vì thế mà tự động bước nhanh hơn.Lần này mở cửa phòng ra, tôi không ngờ được đập vào mắt mình lại là cảnh tượng Bae Joohyun đang hoảng hốt ngồi sụp xuống, hai tay sờ soạng trên mặt sàn.Tôi cuống quít chạy tới bên cô ấy.Nhìn thấy tôi,cô ấy khựng lại một chút, rồi lại tiếp lục lần tìm."Chị tìm gì thế?"Joohyun vẫn không ngẩng đầu, chật vật quỳ trên mặt đất mò mẫm.Bực bội nhìn dưới đất,lại trông thấy thấp thoáng dưới ghế ngôi sao mơ hồ lóe sáng.Là sợi dây tôi tặng cho Joohyun không phải sao?Tôi cúi người cầm sợi dây mảnh màu bạc kia lên,không ngờ bên kia Joohyun lao tới muốn giật lấy,làm sợi dây lần nữa rơi xuống đất.Trong khoảnh khắc sợi dây rơi ra, tôi đã kịp nhìn thấy vết máu trên cổ tay Joohyun.Mà cô ấy lại không thấy đau,nhanh chóng cúi người nhặt sợi dây.
Sau đó, tôi nhìn thấy cô ấy đưa tay lên lau khóe mắt.Bất chợt giật mình.____ Joohyun đang khóc.Tranh thủ lúc tôi còn mải ngây người, cô ấy như tìm thấy bảo bối mà nắm thật chặt trong lòng bàn tay rồi bỏ chạy ra phía sân khấu.Tôi lúc đó vẫn không hiểu, vì cái gì mà phải cố chấp nâng niu một sợi dây như vậy.Vì cái gì mà phải bảo vệ sợi dây mà kẻ làm tim chị tan nát đưa cho đến như vậy.Tôi chẳng thể chống lại trái tim buồn bã nàyMột lần nữa,tôi chìm vào bóng tối và bao đêm thao thứcVết thương này đau đớn nhiều hơn tôi tưởngNỗi đau này hằn sâu nhiều hơn tôi nghĩNhững đêm bất tận oán trách em tưởng chừng như địa ngụcXin hãy ở lại bên tôiXin hãy ở lại cùng tôiXin đừng buông bàn tay mà tôi đang nắm chặt lấy emNếu như em tiến xa hơn một bướcTôi cũng sẽ tiến theo em một bước,không sao hếtCả ngày hàng trăm lần đều nghĩ về em
Lời nói rằng sẽ không bao giờ tha thứÁnh nhìn băng giá và khuôn mặt lạnh lùngEm là một người con gái quá đỗi xinh đẹpNgười yêu ơiHãy ôm lấy tôiÔm tôi dù chỉ một chút thôiĐừng nói gì hết và hãy chạy đến bên tôiTôi vẫn luôn đứng đâyChờ đợi emTôi yêu emTôi yêu em
Tôi nhìn tờ giấy lyrics,tờ giấy trắng phau đang dần ngả màu vì nước mắt. "Làm tốt lắm" chị ByulYi ở ngoài nói với tôiTôi đưa tay lau nước mắt,mỉm cười nhìn chị ấy"Cảm ơn chị,ByulYi unnie"
Joohyun trên mặt không chút biểu cảm"Đối với em chỉ có thế thôi sao"Tôi gật đầu "Ừ""Kang Seulgi...""Chị không bao giờ tin em nữa...""...""...Lần này thì hết thật rồi..." Cuối cùng cô ấy cũng nhận ra,như vậy cũng tốt.Cuối cùng cô ấy cũng chịu cùng tôi từ bỏVà cuối cùng cũng không còn nghe cô ấy nói "Lần này cũng tha cho em" nữa-------Một tuần sau,nhóm nhạc chúng tôi lại bắt đầu hoạt động chung. Chiều nay chúng tôi đi diễn event ở trường đại học,ai nấy cũng đều bày ra vẻ mặt tươi cười.Ngoại trừ Bae Joohyun.Kể từ ngày hôm đó Joohyun cứ ngơ ngơ ngác ngác ngồi một góc không biết đang suy nghĩ cái gì,các anh chị quản lí hay các thành viên hỏi mới mở miệng hời hợt trả lời,ăn uống cũng rất kém,hiện tại nhìn cô ấy ốm yếu tới mức nhảy trên sân khấu một chút cũng muốn kiệt sức.Tôi bắt đầu nghi ngờ không biết dạo này Joohyun có phải bị mất ngủ hay không,nửa đêm ra ngoài uống nước lại thấy bóng dáng cô ấy ngồi bên thềm trước cửa nhà lặng lẽ thở dài khe khẽ.Cô ấy rốt cuộc có ổn không vậy"Chị ấy có ổn không vậy?" Sooyoung nhìn thủ phạm là tôi,tôi không trả lời,cũng tránh mặt đi chỗ khác.Chúng tôi ở trên xe nói chuyện xong xuôi mới thấy Joohyun từ trong tòa nhà đi ra, cúi đầu bước nhanh vào trong xe.
"Lâu lắm rồi mới nhìn thấy ánh mặt trời có cảm xúc gì không." anh Jinuk giở giọng trêu chọc. "Em đều đã một tuần không ra khỏi nhà rồi."Joohyun nghe vậy cũng chỉ cười cười chứ không đáp lại.Tôi nhìn thấy cô ấy cứ luôn cúi đầu, trong lòng có cảm giác buồn phiền phức tạp.Tôi muốn biết cô ấy đang nghĩ cái gì.__Cho dù biết rõ nguyên nhân khiến chị không vui.Nhưng suy nghĩ của chị mỗi phút mỗi giây.Tất cả tôi đều muốn biết.Ô tô rất nhanh đã đi tới nơi biểu diễn, mà phía bên ngoài đã bị fan hâm mộ đứng chờ vây kín.Từng người trong số chúng tôi lần lượt xuống xe sau đó bước nhanh vào bên trong.Đại khái đã rất lâu rồi mới có dịp nhìn thấy cả năm người cùng xuất hiện cho nên đám đông vô cùng kích động một bên chụp ảnh một bên không ngừng gào thét chói tai, nếu không có bảo vệ ngăn lại hẳn là bọn họ đã xông tới rồi.Qua khóe mắt bất chợt nhìn thấy biểu cảm cứng ngắc của Joohyun.Có lẽ là không kịp thích ứng đi.Ngay khoảnh khắc bước vào trong hội trường, một mảng tối đen hoàn toàn tương phản với ánh sáng chói chang phía bên ngoài. Một nhóm fan hâm mộ cũng lia ống kính sang bên này, tiếng flash vang lên tiên tục.Vài ánh đèn đột nhiên chớp nhoáng lóe sáng phía sau lưng.Cũng lúc đó, lẫn giữa âm thanh la hét chói tai, bên cạnh đột nhiên truyền tới một tiếng kêu nho nhỏ. Dường như vấp phải dụng cụ dưới đất cho nên Joohyun vội túm chặt lấy tay tôi."Làm sao thế?" Tôi cũng phát hoảng, ngay lập tức xoay người sang lại nhìn thấy trên trán cô ấy đổ đầy mồ hôi lạnh."Chị không thoải mái sao?" Tôi sốt ruột hỏi.Ai ngờ Joohyun chỉ nhìn tôi, đáp lại một câu không hề thay đổi."...Đừng quan tâm." Nói xong liền buông tay tôi ra đi thẳng về phía trước.Ngày ngày nhìn cô ấy giống như đóa hoa cắm trong bình thủy tinh dần dần héo rũ, tôi lại cảm thấy bất lực. Lần đầu tiên trong đời tận mắt rõ ràng chứng kiến người tôi yêu thương nhất lại bị chính tôi làm cho tổn thương.Nên làm gì mới tốt đây"5 phút nữa lên sân khấu nhé!" nhân viên hậu trường ghé đầu vào trong nói với chúng tôi,cả nhóm đều vội vàng chạy ra phía sau cánh gà tập trung"Chị Joohyun đâu?" Seungwan quay qua quay lại tìm kiếm"Chị ấy muốn bị anh Jinuk mắng nữa hả?" Sooyoung cũng lo lắng quay đầu nhìn quanh "Để mình chạy vào phòng chờ xem thử" tôi lập tức chạy xuống cầu thang "Nhanh nha""Ừ" Hai chân cũng vì thế mà tự động bước nhanh hơn.Lần này mở cửa phòng ra, tôi không ngờ được đập vào mắt mình lại là cảnh tượng Bae Joohyun đang hoảng hốt ngồi sụp xuống, hai tay sờ soạng trên mặt sàn.Tôi cuống quít chạy tới bên cô ấy.Nhìn thấy tôi,cô ấy khựng lại một chút, rồi lại tiếp lục lần tìm."Chị tìm gì thế?"Joohyun vẫn không ngẩng đầu, chật vật quỳ trên mặt đất mò mẫm.Bực bội nhìn dưới đất,lại trông thấy thấp thoáng dưới ghế ngôi sao mơ hồ lóe sáng.Là sợi dây tôi tặng cho Joohyun không phải sao?Tôi cúi người cầm sợi dây mảnh màu bạc kia lên,không ngờ bên kia Joohyun lao tới muốn giật lấy,làm sợi dây lần nữa rơi xuống đất.Trong khoảnh khắc sợi dây rơi ra, tôi đã kịp nhìn thấy vết máu trên cổ tay Joohyun.Mà cô ấy lại không thấy đau,nhanh chóng cúi người nhặt sợi dây.
Sau đó, tôi nhìn thấy cô ấy đưa tay lên lau khóe mắt.Bất chợt giật mình.____ Joohyun đang khóc.Tranh thủ lúc tôi còn mải ngây người, cô ấy như tìm thấy bảo bối mà nắm thật chặt trong lòng bàn tay rồi bỏ chạy ra phía sân khấu.Tôi lúc đó vẫn không hiểu, vì cái gì mà phải cố chấp nâng niu một sợi dây như vậy.Vì cái gì mà phải bảo vệ sợi dây mà kẻ làm tim chị tan nát đưa cho đến như vậy.Tôi chẳng thể chống lại trái tim buồn bã nàyMột lần nữa,tôi chìm vào bóng tối và bao đêm thao thứcVết thương này đau đớn nhiều hơn tôi tưởngNỗi đau này hằn sâu nhiều hơn tôi nghĩNhững đêm bất tận oán trách em tưởng chừng như địa ngụcXin hãy ở lại bên tôiXin hãy ở lại cùng tôiXin đừng buông bàn tay mà tôi đang nắm chặt lấy emNếu như em tiến xa hơn một bướcTôi cũng sẽ tiến theo em một bước,không sao hếtCả ngày hàng trăm lần đều nghĩ về em
Lời nói rằng sẽ không bao giờ tha thứÁnh nhìn băng giá và khuôn mặt lạnh lùngEm là một người con gái quá đỗi xinh đẹpNgười yêu ơiHãy ôm lấy tôiÔm tôi dù chỉ một chút thôiĐừng nói gì hết và hãy chạy đến bên tôiTôi vẫn luôn đứng đâyChờ đợi emTôi yêu emTôi yêu em
Tôi nhìn tờ giấy lyrics,tờ giấy trắng phau đang dần ngả màu vì nước mắt. "Làm tốt lắm" chị ByulYi ở ngoài nói với tôiTôi đưa tay lau nước mắt,mỉm cười nhìn chị ấy"Cảm ơn chị,ByulYi unnie"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com