Seulrene Mau Xanh
Trong ký ức của cô út nhà họ Kim, lần bị bắt cóc gần nhất là 14 năm trước khi em vừa tốt nghiệp tiểu học. Nguyên nhân thì Yerim không nhớ rõ nhưng vẫn đoán được dễ dàng. Con cái nhà tài phiệt mà!Cho nên lúc đối phương kéo túi đen khỏi đầu, Yerim chỉ trừng mắt chứ không hề khóc lóc hay sợ sệt như người bình thường. Cái miệng xinh xẻo tóp tép, em nhấc chân khều khều tên bịt mặt."Tôi khát nước."Gã áo xám ngẩn tò te. Có lẽ đây cũng là lần đầu gã gặp con tin bị bắt cóc mà tự nhiên như ở nhà. Đã không khóc, không kêu thì thôi còn đòi uống nước! Con nhỏ này tưởng đang đi dã ngoại hay gì?Thấy gã to xác cứ đần ra, Yerim khó chịu khịt mũi: "Anh đừng nhìn nữa, hỏi cấp trên xem nào. Tôi muốn uống nước." "Ranh con, mày sai ai đấy hả?"Gã vừa giơ tay lên, chưa kịp giáng xuống thì đã ngã khuỵu. Cô gái thân hình mảnh khảnh nhưng sức lực rất lớn, đạp một cái vào khuỷu chân gã không nương tình."Tránh ra." M lạnh giọng.Yerim mặc kệ đám bắt cóc lục đục nội bộ. Em ngẩng đầu, lần nữa yêu cầu: "Tôi khát nước."Cô ta rót cho công chúa nhỏ một cốc, thuận tiện mở còng số tám treo trên tay em. Nhưng Yerim không định cảm kích kẻ xấu. Cô ta làm vậy chẳng qua vì biết em không có khả năng phản kháng thôi."Nào, tính lấy tiền chuộc bao nhiêu?"Chưa để M trả lời, Yerim uống hết cốc nước liền tiếp: "Nói trước nhé, mấy người không được đòi ít hơn 5 tỷ đâu."Đám bắt cóc trợn mắt, ngay cả M cũng đơ mất vài giây. Tư duy não bộ của cô út nhà họ Kim hình như đi hơi xa người bình thường rồi thì phải!?"Trông chừng cho đàng hoàng." Nói xong, M đi mất.Yerim làm bộ bĩu môi, thực chất tim đang đập từng nhịp như trống dồn. Em không ngốc, nhìn vào biết ngay ai là thủ lĩnh chỗ này. Đuổi cô ta đi rồi, em mới có cơ hội báo tin cho người nhà.-Yuri đưa nhóm Seulgi đến căn hộ riêng ở khu nhà giàu phía Tây Bắc, trung tâm Toronto. Forrest Hill có vị trí đắc địa, nói không ngoa thì đây là nơi tụ tập của giới quý tộc Canada. Chính vì vậy, việc đảm bảo an ninh được thực hiện hết sức chặt chẽ, không có giấy thông hành và thẻ dân cư thì không thể vào.Căn hộ này Yuri mua sang tay khá lâu rồi, mục đích ban đầu dành để nghỉ dưỡng. Ai ngờ một ngày nào đó sẽ dùng làm 'căn cứ' ẩn náu cho lính đánh thuê về hưu. "Ngồi đi, chị gọi bác sĩ rồi. Để bác sĩ kiểm tra xem em có bị thương chỗ nào không." Cô ta ném chìa khóa lên bàn, sải bước đến quầy bar tìm nước uống.Moonbyul mỉa mai: "Hừ, Kang Seulgi thì chết làm sao được."Tới bây giờ cô ấy vẫn còn nhớ như in giây phút đồ thần kinh kia lao xe xuống biển. Trái tim bé bỏng của Moonbyul suýt nữa đã ngừng đập. May mà đến kịp lúc!Seulgi chỉ đành cười gượng. Nếu họ Son kia không cho nổ hết cây cầu thì cô cũng chẳng định làm liều đâu mà. Khi đó dầu sôi lửa bỏng, còn cách bờ một khoảng gần chục mét, Seulgi tính toán kỹ rồi mới chọn phương án 50:50 còn hơn là bị hỏa lực nuốt trọn."Chị ổn chứ?"Mặt Joohyun hơi tái, người cứ lâng lâng suốt từ lúc bánh xe chạm đất tới giờ. Uể oải dựa vào lòng Seulgi, nàng ôm sườn mặt cô thủ thỉ: "Em ở đây với chị được rồi."Bình thường Joohyun giữ hình tượng lắm, làm gì có chuyện nũng nịu trước mặt bao người thế này. Đoán chừng nàng mệt lắm rồi mới vô tình lộ ra mềm yếu, không hề để ý xung quanh. Seulgi xót vợ, vỗ về nàng xong thì hỏi Yuri: "Tôi đưa chị ấy đi nghỉ trước, phòng ở đâu?""Tầng 2 rẽ phải, phòng đầu tiên."Cô gật đầu đã biết, sau đó nhờ Moonbyul đỡ nàng lên lưng: "Khi nào bác sĩ đến thì gọi tôi."Yuri xua tay ý bảo Seulgi đi nhanh đi. Cô ta không có nhu cầu ăn thức ăn cho chó!-Nhập nhoạng tối, điện thoại Joohyun rung điên cuồng. Hai người đang dính lấy nhau trên giường bị tiếng động rục rịch lay tỉnh. Đến khi nhận ra âm thanh ấy, đỉnh đầu nàng như có ai cầm búa đập mạnh một cái. Nháy mắt, cơn buồn ngủ tan thành cát bụi.Seulgi bị động tác ngồi bật dậy của Joohyun làm cho giật mình. Cô vuốt ngược tóc ra sau, díp mở đôi mắt nhập nhèm nhìn nàng siết chặt di động. Lúc này mới nhận ra có cái gì đó không đúng. Sắc mặt Joohyun xanh mét rồi!"Chị sao thế?""Yerim gặp nguy hiểm." Dứt câu, cả hai không hẹn mà cùng nghĩ đến một người. Ngoài cô ta thì chẳng ai dại gì đụng vào cô út nhà họ Kim để tìm phiền phức cả."Con bé gửi tin cho chị à?"Nàng gật đầu. Từ lần Yerim bị bắt cóc lúc 11 tuổi, nhánh công nghệ của Cheong Ang đã bắt tay vào sáng chế loại chip định vị siêu nhỏ. Sau đó, tất cả khuyên tai của em trước khi đưa về nhà sẽ mang đến phòng thí nghiệm đính chip. Chỉ cần con chip bị tách khỏi bluetooth cá nhân quá 2 tiếng sẽ tự động gửi tin khẩn cấp đến người nhà. Nghe qua thì lằng nhằng nhưng nhìn xem, bây giờ có tác dụng rồi!Cùng lúc ấy, màn hình điện thoại của Seulgi cũng sáng lên. Tin nhắn từ số lạ, nội dung tóm gọn trong một dòng: 30 phút nữa, biên giới Đông - Bắc.-Hoàng hôn vụt tắt, đoàn xe nối đuôi nhau lao băng băng trên đường quốc lộ. Đích đến là sân bay quốc tế Pearson, Toronto.Bụi cuộn lên mù mịt. Thứ duy nhất soi đường cho họ là 3 cặp đèn pha trực thăng cách mặt mặt đất tầm 10 mét. Tốc độ gió cuốn vẫn không dừng lại. ......Phía đường băng, chuyến bay cuối cùng vừa hạ cánh chưa đầy hai phút. Cửa khoang sau hạ xuống, chờ đợi Yerim là hai gương mặt mà có lẽ cả đời này em khó mà quên được.Park Sooyoung và Son Wendy. Khác với những lần gặp gỡ đầy nhiệt thành trước đó. Tối nay, cảm giác họ đem lại lạ lẫm đến mức như trở thành người khác."Đưa người lên xe."Em nghe Wendy ra lệnh cho đám người bắt cóc mình. M đẩy nhẹ vai ý bảo Yerim đi đi, nhưng em bỗng trở nên bướng bỉnh. Em vùng khỏi cô ta, đi đến trước mặt hai người kia: "Là các chị cho người bắt tôi?"Wendy không đáp, còn Sooyoung thì nhìn sang hướng khác như thể hổ thẹn với lòng. Yerim cười khẩy: "Thế mà tôi cứ tưởng chúng ta là bạn cơ đấy!" Nói rồi, em đẩy Wendy và Sooyoung ra, tự mình đi ra xe.Trái tim phủ băng lạnh lẽo của Wendy tựa hồ nứt ra một khối. Cô ta ngoái đầu nhìn Yerim, đáy mắt như có lửa.Tạch, tạch, tạchSân bay bát ngát, gió lồng lộng trộn lẫn cát bụi bay tứ tung. Theo sau đó, 10 chiếc xe đen xé toang màn đêm vây quanh đám người tổ chức R. Hơn 30 gã mặc sơ-mi bước xuống, tiếng lên nòng đồng loạt vang lên, chĩa súng về phía Wendy.Ai trong số họ cũng không nghĩ chờ đón mình sẽ là trận địa lớn thế này. Lập tức, M và mấy gã còn lại nhanh chóng vào thế phòng thủ, tạo thành một vòng tròn che chắn cho Wendy và Sooyoung."Kang Seulgi!""Ở đây này." Người nọ lúc này mới ra khỏi xe, dáng vẻ thong dong khiến Wendy bật cười."Các người đang đứng trên đất của tôi, không phải Hàn Quốc đâu.""Thế thì phải xem chính phủ Canada có tiếp tục giữ dòng họ Mowat sau khi biết người thừa kế phạm tội ngay trên sân nhà không đã."Khoé môi Wendy chợt khựng lại. Cô ta nhìn Joohyun tiến lên một bước. Đuôi tóc nàng tung bay, gương mặt lạnh lùng cho Wendy biết một điều. Nàng họ Bae, sau lưng nàng là cả Đại Hàn Dân Quốc. Cũng giống như cô ta, Joohyun nói được thì làm được.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com