TruyenHHH.com

Seulrene If Your Hand Is Gentle I Cry Nc 17 Hoan



"Tôi chỉ biết Yerim đang gửi thông tin cho ai đó mà thôi. Joohyun chưa bao giờ nói cho tôi."

Park Sooyoung nghiêng đầu nhìn vẻ mặt thẫn thờ trắng bệch của Seulgi, khẽ cười lạnh.

"Nhưng chắc cậu ta cũng rõ ràng việc cậu nghi ngờ."

"Nếu chị ấy đã biết trước, tại sao hơn một năm nay vẫn không làm gì cả? Tại sao phải là bây giờ..."

"Tại sao không thể kéo dài thời gian thêm nữa? Ý cậu muốn nói là vậy sao?"

"Không phải..."

"Cậu có thể giết Kim Yerim không?"

Từng hồi tang thương ập đến nhấn chìm Seulgi cùng với sự day dứt giày vò tâm can, cô cảm nhận rõ lồng ngực điên cuồng đập trong đau đớn.

"Tôi không làm được... Dù cậu ấy là kẻ phản bội, tôi biết mình vẫn sẽ quan tâm cậu ấy."

"Vậy thay vào đó cậu có thể để Yerim sống và phản bội cả tổ chức không?"

Seulgi im lặng.

"Cách mà Irene đã làm..."

Park Sooyoung thở ra một làn khói xám xịt, dư vị cay nồng lan toả trong căn phòng trống vắng khiến Seulgi hơi nghẹn ngào.

"Lí do cậu ta không thể giết Yerim và lí do cậu ta phải giết người kia..."

"Tất cả đều là vì cậu."

Kang Seulgi cắn chặt môi, lấy hai tay che phủ gương mặt vặn vẹo của mình.

"Nói dối..."

"Dùng cái đầu của cậu để chấp nhận sự thật đi."

Park Sooyoung thản nhiên nói.

Trong đầu cô chậm rãi lướt qua ngày hôm ấy, thời điểm mà Irene lộ ra dáng vẻ yếu ớt chật vật vùi mình đứng dưới cơn mưa, đang tự ôm chặt lấy vết thương không ngừng chảy máu đỏ sẫm cả lớp áo trắng tinh khôi.

Irene chưa bao giờ bị thương, chỉ là người đó có chấp nhận để người khác làm tổn thương hay không mà thôi.

Vết đâm sâu ở bụng do Kim Yerim gây nên, cô biết rõ là bởi vì Irene không hề chống cự.

Cho dù chẳng bao giờ cười, lời nói thốt ra luôn luôn lạnh lùng vô tâm, ánh mắt chỉ là một mảnh hờ hững tuyệt tình nhìn về người khác, nhưng cô hiểu người đó cũng đã tổn thương, còn là tổn thương sâu sắc.

"Cậu nghĩ đó là chuyện dễ dàng với Irene sao?" Park Sooyoung đột nhiên lắc đầu, cười nhạt, "Giết một người mà mình biết rất rõ, huống hồ còn là người quan trọng trong lòng cậu."

"Không thấy lạ khi Irene đã bị thương lúc hai người họ đánh nhau sao?"

"Với một vết thương sâu như vậy, với nỗi đau dày vò day dứt khi phải giết một người thân cận nhất bên cạnh, cậu đã từng tự hỏi cậu ta làm sao mà chịu đựng được chưa?"

Seulgi ngã gục xuống mặt đất, che khuất gương mặt bằng một tay, tận lực muốn giấu đi đau lòng đang dâng lên ngày một kịch liệt sâu trong tim.

Những gì cô có thể cảm nhận giờ khắc này, chính là nỗi đau khi ấy Irene đã cảm nhận.

Khi đôi bàn tay nhỏ bé chai sạn kia siết lấy khẩu súng lạnh như băng, khi cô ở dưới màn mưa buốt giá đen kịt của tầng tầng lớp lớp gió sương ngấm vào xương thịt, phải làm thế nào mới có thể đứng vững được.

Người ấy, đã phải mạnh mẽ đến nhường nào?

"Cậu gọi cậu ta bằng gì?"

Park Sooyoung bất chợt hỏi.

"Cái gì?"

"Tên."

Seulgi đờ đẫn nhìn Sooyoung, không thể hiểu nổi mà trả lời, "Tên của chị ấy, Bae Joohyun."

Sooyoung bật cười, đứng dậy rời khỏi chỗ của mình, từ trên cao nhìn xuống Kang Seulgi dưới mặt đất.

"Bất cứ khi nào chúng tôi gọi cậu ta là Joohyun, cậu ta sẽ không quay đầu, không trả lời, cũng không bao giờ có phản ứng. Chỉ riêng đối với mình cậu người tên là Bae Joohyun mới tồn tại, còn đối với chúng tôi, chỉ duy có Đệ Nhất sát thủ của Kang gia, người con gái tên Irene kia."

"Tôi còn cho rằng cậu hiểu được cậu ta đã bảo vệ cậu nhiều đến thế nào, bây giờ tôi lại hoài nghi. Cậu rốt cuộc có hiểu được không?"

"... Tôi đã đánh chị ấy."

Park Sooyoung trầm mặc nhìn cô.

"Tôi đã xua đuổi và nói những lời khiến chị ấy tổn thương..."

"Tôi đã đánh Joohyun..."

Lời nói nghẹn lại trong cuống họng đến phát đau, âm thanh trở ra nghe vỡ tan đứt đoạn thành từng mảnh rời rạc.

Park Sooyoung liếc mắt nhìn cô, chậm rãi uống nốt ly rượu của mình.

"Đừng kể lể với tôi."

Tiếng thở dài nặng nề vang vọng trong không gian, dần dần tan vào một hồi dĩ vãng.

...

Irene ngẩng đầu nhìn đồng hồ, khẽ đưa tay dụi dụi đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, biểu tình có chút tối tăm rời khỏi giường.

Người đứng bên ngoài vẫn không ngừng gõ cửa đập chuông, Irene bình tĩnh kéo chốt khoá, mở ra nhìn người đối diện.

"Ồn quá." Cô nhíu mày.

"Chào buổi tối." Seulgi khẽ mỉm cười.

Irene quan sát vẻ mặt người đối diện, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe mệt mỏi của Kang Seulgi thậm chí còn rõ ràng hơn mấy ngày trước, giọng nói phát ra cũng có chút khản đặc khó nghe.

"Cậu có biết mấy giờ rồi không?"

"Ừm... hai giờ?"

"Ba giờ sáng rồi. Cậu vốn biết tôi ghét bị làm phiền lúc đang ngủ."

Kang Seulgi hơi nhếch khoé môi, gật đầu cười hối lỗi rồi bước vào trong nhà. Irene không nói gì, yên lặng nghiêng người để cô đi.

"Chị lúc nào cũng thích ngủ, vậy mà so với những người hay ngủ lại chẳng được cao lắm."

"... Im miệng."

Seulgi cười rộ lên hai tiếng, xoa nhẹ mái tóc dài mềm mại của Irene, xúc cảm êm dịu tựa như tơ lụa cao cấp dưới đầu ngón tay khiến lòng cô nhộn nhạo.

Cô chầm chậm tiến về phòng bếp, lấy mấy gói cafe từ ngăn tủ ra cho sẵn vào cốc rồi đun một ấm nước sôi.

"Chị thích cafe không đường nhỉ?"

"Pha cho tôi làm gì?"

"Phải để chị tỉnh táo làm vài chuyện đó đó với tôi chứ."

"Đừng để tôi cắn cậu."

Seulgi bật cười, "Đừng mà."

Irene không nói thêm gì, ngồi yên trên sofa nhìn thẳng về phía phòng bếp, sau một lúc thì tựa đầu vào bên ghế khép lại hai mắt.

Khuấy đều hai ly cafe nóng hổi trên bàn xong, Seulgi thẫn thờ một hồi vẫn chưa lấy đủ dũng khí để quay đầu.

"Xong rồi."

Cô xoay lưng, cuối cùng phát hiện người kia đang ngủ thiếp đi.

Gương mặt nhỏ của Irene hiện lên rõ nét khi Seulgi tiến tới gần. Da thịt trắng như sứ lại ẩn hiện vết bầm tím xanh xao, thậm chí còn khiến người con gái này trông mỏng manh yếu ớt hơn rất nhiều. Cô đau lòng, tự chửi rủa bản thân ra tay quá nặng, khiến cho Irene đã phải tự chịu đựng những điều này.

Seulgi khẽ lắc đầu, cảm thấy sự đạm bạc nhàn nhạt đó của Irene chỉ khi say ngủ mới có thể phai nhạt đi đôi phần. Cô cũng chẳng cầu gì hơn, chỉ cần mỗi ngày đều có thể nói chuyện với người này, mỗi ngày đều được ở bên người này, cảm thụ sự tồn tại ấm áp chân thật tới từ thân thể Bae Joohyun.

Cô khẽ vươn tay, muốn vén lọn tóc đen nhánh loà xoà trên mặt Irene, người nọ liền tỉnh táo mở ra hai mắt.

"Tôi còn nghĩ chị ngủ rồi."

"Ừ, tôi buồn ngủ."

Seulgi cười một tiếng, ngồi sụp xuống dưới mặt đất đối diện Irene, ngẩng đầu nhìn cô.

Irene hơi nghiêng đầu, khẽ nhíu mày đáp trả ánh mắt Seulgi.

"Đưa tay chị cho tôi."

Seulgi nắm chặt lấy hai bàn tay Irene kéo về phía mình, không cho cô cơ hội từ chối. Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn, thế nhưng lòng bàn tay lại đầy những vết chai cứng thô ráp thoạt nhìn một chút cũng không hoà hợp. Cô mím môi, vuốt ve đôi bàn tay nhỏ đang được mình nắm trọn, mân mê từng ngón tay với khớp xương thon dài mềm mại.

"Ở đây... có vết chai." Seulgi khẽ thì thào.

Lời nói lọt vào tai Irene làm cô không khỏi tự đánh giá, hơi hạ mắt nhìn hai bàn tay đang được người kia vuốt ve.

"Do cầm súng."

"... Xin lỗi, vì đã luôn khiến chị phải cầm nó..."

Irene thở dài, nhấc tay đẩy Seulgi về phía sau thì lập tức tiếp tục bị giữ lại, "Tôi mệt rồi, Seulgi, thật sự rất mệt..."

"Chỉ một lát thôi."

Giọng nói của Seulgi ngày một xuống thấp, gần như trở thành lời thì thầm khe khẽ. Irene vừa định mở miệng, Kang Seulgi đã chẳng nói thêm một lời úp mặt vào lòng bàn tay cô, gục ngã bên người cô.

Mái tóc mềm mại rơi xuống hai bên cổ tay, ngứa ngáy cọ sát vào làn da. Irene thậm chí có thể khắc hoạ được từng đường nét gương mặt của người kia khi áp sát vào bàn tay mình. Lông mi, sống mũi, bờ môi, tất cả của Kang Seulgi...

"Tôi không đẩy cậu mạnh như vậy."

Người kia vẫn im lặng.

"Này."

"Tôi xin lỗi..."

Irene cảm nhận được sự run rẩy của Seulgi.

Cô cảm nhận được nỗi đau của bản thân và người đó, rốt cuộc cũng đã chạm vào nhau.

Cảm nhận những giọt nước mắt nóng hổi thấm đẫm bàn tay khiến lòng cô phát bỏng.

"... Bỏ tay ra."

Kang Seulgi cố chấp nắm lại càng chặt, khàn giọng nói một chữ, "Không."

Mùi hương ngọt ngào quen thuộc lan toả ra khắp căn phòng nhỏ. Dưới ngọn đèn mờ dịu, lại chẳng ai phát giác ra mùi vị kia, chỉ có thể nhìn thấy tình cảm và tổn thương sâu sắc quện hoà cùng nhau.

Ngọt ngào, cay đắng, đầy những tư vị quá đỗi thân thương.

Irene ngẩng đầu nhìn về phía xa, tầm mắt chạm tới hai ly cafe vẫn còn toả khói.

Nụ cười thấp thoáng tựa như bồng lai tiên cảnh, lướt qua nơi đáy mắt rồi vụt tan vào khoảng không.

"Cafe nguội rồi."




15/06/2016, 01:05

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com