TruyenHHH.com

Seulrene Bhtt Huyen Lenh Rat Ban

Bạch Hoa Nông bình thản nhìn Bảo Tam "Để chứng thực đao sắc bén cho mọi người thấy." Bạch Hoa Nông cầm đao lên nhẹ nhàng rạch một cái trên nhánh cây, trên nhánh cây yếu ớt liền xuất hiện một vết xước.

Bảo Tam không nói hai lời, cởi giầy ra, bắt đầu leo lên. Mặc dù nói người Trà Sơn tộc đều biết Bảo Tam và sư phó luyện kỹ thuật này mười mấy năm, nhưng khi nhìn hai mươi tầng đao vô cùng sắc bén hàn quang lấp lánh một hàng thật chỉnh tề dựng trên đất, vẫn là không nhịn được vì Bảo Tam rớt mồ hôi lạnh. Mọi người ở đây chăm chú nhìn, Bảo Tam leo đến tầng thứ sáu. Có thể thấy được vết chai do hàng năm mệt mỏi rèn luyện.

Bảo Tam cho Khương Sáp Kỳ phía dưới một cái nhìn xem thường, tiếp tục leo. Bất quá càng leo cao tốc độ càng chậm, bởi vì mấy cây đao ở trên cao chẳng những làm chân bị thương mà còn có thể làm người ta rớt xuống.

Lúc càng gần đến đỉnh, vẻ mặt của tất cả mọi người vừa cao hứng lại vừa kính sợ. Khương Sáp Kỳ cũng chăm chú nhìn Bảo tam, thấy hắn một lần rồi lại một lần vượt qua được hàng đao bén nhọn. Rốt cuộc Bảo Tam ba leo đến đỉnh. Màn này làm cho tất cả người Trà Sơn tộc kính sợ nhìn Bảo Tam.

"Bảo Tam ca, Bảo Tam ca. . ." Lục tộc đi theo hắn rối rít hô to. Trà Sơn tộc cũng hoan hô vị anh hùng lên núi đao này. Bảo Tam đắc ý nhìn Khương Sáp Kỳ.

Khương Sáp Kỳ nở nụ cười nhìn Bảo Tam ba "Bảo Tam ca thật là lợi hại, không hổ là anh hùng củaTrà Sơn tộc chúng ta."

Bảo Tam thấy có người thổi phồng bản thân vô cùng đắc ý "A ca ta là luyện mười mấy năm mới có bản lãnh này đó."

"Oa, mười mấy năm a, Bảo Tam ca ngươi thật cừ, thật không hỗ là đại anh hùng."

Mọi người cũng không biết tại sao tiểu Mông đa khiêu chiến này với Bảo Tam ca đột nhiên cổ động khen ngợi Bảo Tam ca tới tấp.

Sau đó vẻ mặt liền đưa đám "Ta thì mới theo sư phó học có mấy ngày, Bảo Tam ca ngươi học những mười mấy năm, như vậy mà tỷ thí thì không công bằng lắm, có thể sẽ làm nhục danh hiệu đại anh hùng của Bảo Tam ca mất." Khương Sáp Kỳ nói mình chỉ cùng sư phó học mấy ngày làm cho mọi người rất là kinh ngạc, rối rít nghị luận.

"Mới học mấy ngày, một tầng cũng không biết có leo được không nữa."

"Phải, phải... đây không phải là thua rồi sao."

"Bảo Tam ca học lâu như vậy dĩ nhiên có thể leo lên. Đáng thương tiểu Mông đa tự nhảy vào hố lửa."

"Bảo Tam ca người ta là đại nhân vật, ta thấy ngươi còn không bằng ta nữa, hay là chịu thua đi, như vậy không những ngươi đỡ mất mặt trước người của tam tộc mà Lục tộc chúng ta cũng vậy."

Bảo Tam ca nhìn Kim Thái Nghiên trên đài, rồi nhìn mọi người đang rối rít nghị luận, để thể hiện độ lượng và khí khái anh hùng nói "Cũng đừng nói A ca ta khi dễ ngươi đấy tiểu Mông đa mới học mấy ngày kia, tiểu Mông đa ngươi nếu chỉ cần có thể lên được tầng mười ta cũng sẽ coi như ngươi qua."

"Lời này là thật?"

"Đương nhiên." Đừng nói mười tầng, coi như ngươi may mắn lên được một tầng, tuyệt đối không lên được tầng thứ hai.

"Có thể, có thể cho phép sao, quy củ không phải bắt buộc leo đến đỉnh sao?" Khương Sáp Kỳ vô tội nhìn Bạch Hoa Nông.

Bạch Hoa Nông bị nhìn ho khan hai tiếng "Vốn quy củ là phải leo đến đỉnh mới có thể qua, nhưng nếu một bên tranh giải leo lên tới đỉnh lại tự nguyện đồng ý cho đối phương leo mấy tầng thì cũng coi như qua ải."

"Vậy thì cám ơn Bảo Tam ca rộng lượng." Khương Sáp Kỳ chắp tay nói cám ơn.

Ngô thị vệ mặc dù biết Khương Sáp Kỳ nắm giữ kỷ xảo, nơi này lại chỉ cần leo mười tầng, nhưng như vậy cũng quá nguy hiểm, nếu đại nhân xảy ra điều gì không may thì sao, ở bên tai Khương Sáp Kỳ nhẹ giọng nói "Đại nhân, ta thấy hay là thôi đi, như vậy rất nguy hiểm, Sở Tướng quân cũng sắp tới rồi."

Khương Sáp Kỳ cho hắn một ánh mắt yên tâm "Không có sao, ngươi ở chỗ này chờ Sở huynh. Nếu ta thật sự không chịu nổi ngươi hãy dùng khinh công bắt lấy ta."

Ngô thị vệ nghe lời gật đầu một cái.

"Xong chưa, chớ mè nheo nữa." Bảo Tam thấy tiểu Mông đa kia còn không chuẩn bị có chút thúc giục.

Khương Sáp Kỳ cởi giầy và vớ ra, hít sâu một hơi, dường như chuẩn bị chịu cực hình vậy. Hai tay không nắm lưỡi đao, một cái chân ở trên một lưỡi đao, cái chân còn lại cũng ở trên lưỡi đao khác, khoa tay múa chân dùng một loại tư thế kỳ quái nhẹ nhàng đạp lên.

Tất cả mọi người ngừng thở không dám tin tưởng nhìn Khương Sáp Kỳ đứng ở tầng thứ nhất. Mới chỉ học có mấy ngày lại có thể đạp lên tầng thứ nhất sao?

Khương Sáp Kỳ không có leo nhanh như Bảo Tam, trước khi leo lên một tầng đều phải suy nghĩ hồi lâu.

Mọi người thấy vậy vừa mừng vừa sợ, không nghĩ tới tiểu Mông đa mới học mấy ngày liền học được độc môn tuyệt kỹ của Trà Sơn tộc. Mỗi lần Khương Sáp Kỳ leo lên được một tầng mặt của Bảo Tam liền trắng một phần hối hận trong lòng cũng sâu thêm một tầng.

Mặc dù không có leo thuần thục như Bảo Tam, mà từ từ, nhưng từng bước từng bước một leo lên. Tất cả mọi người nhìn không dám chớp mắt, rất sợ chỉ cần nháy mắt một cái thôi thì giây tiếp theo tiểu Mông đa kia sẽ rớt xuống.

Ở trên đài ánh mắt Kim Thái Nghiên cũng chăm chú dõi theo Khương Sáp Kỳ, mặc dù nói nàng hiểu thấu đáo kỷ xảo, nhưng rất lo lắng nàng sẽ vô tình làm mình bị thương. Ở một bên ánh mắt Tri phủ đại nhân cũng nhìn chằm chằm.

"Sáu. . . Bảy. . . . Tám. . ."

Mỗi lần Khương Sáp Kỳ leo lên được một tầng, mọi người liền theo đó mà đếm số tầng.

"Chín. . ."

Chỉ còn tầng cuối cùng, Khương Sáp Kỳ như cũ không dám buông lỏng, tay không nắm lưỡi đao, người thẳng đứng dậm lên tầng mười phía trên.

Nhất thời tiếng hoan hô đồng loạt vang lên... xen lẫn kinh ngạc, xúc động, hâm mộ.

Bảo Tam nổi đóa, đang định nói gì đó, Khương Sáp Kỳ nói "Bảo Tam ca, cám ơn ngươi, nếu không phải do phúc của Bảo Tam ca , ta làm sao sẽ tới được đây, Bảo Tam ca ngươi thật là phúc khí của Trà Sơn tộc." Nhất thời chận lời của Bảo Tam ca.

Khương Sáp Kỳ nhất thời buông lỏng, làm cho mình té xuống. Ngay tại lúc này tim Ngô thị vệ và Kim Thái Nghiên cũng sắp rớt ra ngoài. Khương Sáp Kỳ được đám người Trà Sơn tộc phía dưới đưa tay bắt lấy.

Hô, nguy hiểm thật nguy hiểm thật. Một Mông sai lanh mắt thấy chân Khương Sáp Kỳ vạch qua một đạo huyết ngân cả kinh nói "Ngươi chảy máu!"

Bạch Hoa Nông đi tới "Tiểu Mông đa chúc mừng ngươi vượt qua đao núi, bất quá chân ngươi chảy máu, vì để công bình, cho ngươi đắp thuốc cầm máu, tiếp tục tranh giải đi."

"Được, làm phiền Bạch lão cha."

Khương Sáp Kỳ được người đỡ vào trong nhà.

"Khá tốt chỉ là bị xước một chút, không có gì đáng ngại, đây là thuốc cầm máu đặc biệt của Trà Sơn tộc chúng ta, ngươi xoa lên sẽ mau hết, cũng sẽ không đau" Bạch lão cha thoa thuốc cầm máu cho Khương Sáp Kỳ lại thấy Khương Sáp Kỳ đang cười ngây ngô.

"Ngươi cười cái gì?"

"Thương thế kia, thật tốt. Đúng là trời cũng giúp ta." Khương Sáp Kỳ thấy Bạch lão cha nghi ngờ, từ trong ngực móc ra một chai thuốc quơ quơ "Lần này không cần Bạch lão cha nói láo, cũng không cần kiểm tra lòng bàn chân rồi."

Màn tỷ thí thứ hai ----------

Sau khi Khương Sáp Kỳ bôi thuốc xong đi ra, trên đất đã sớm bày xong gỗ than đỏ bừng.

"Hừ, màn tỷ thí này, ta cũng sẽ không để cho ngươi có cơ hội nào đâu." Bảo Tam ván đầu tiên thua thiệt, lần này kiên quyết sẽ không để cho cái tên tiểu Mông đa có bất kỳ cơ hội gì khác.

"Không cần không cần, ván đầu tiên Bảo Tam ca đã nhường ta rồi, ta làm sao dám Bảo Tam ca nhường lần nữa, huống chi công phu xuống biển lửa ta luyện rất thuần thục, hơn nữa trước kia người coi bói có nói mạng ta mang phật quang, có thần tiên tương trợ đấy."

"Hừ, nếu thật sự giỏi như vậy, ta ngược lại muốn nhìn một chút thần tiên nào có thể giúp ngươi."

"Màn tỷ thí thứ hai, xuống biển lửa, vốn là bình thường đều phải kiểm tra lòng bàn chân, nhưng thời gian lên núi đao sử dụng quá nhiều, tất cả trưởng lão thương nghị, nể tình có vị Mông đa chân bị thương, hơn nữa lấy bản lãnh của Bảo Tam cũng không cần kiểm tra lòng bàn chân, vì không trễ nãi tiệc mừng Bách hoa tiết, hãy bắt đầu đi, ai tới trước?"

"Ta trước." Bảo Tam ca như cũ bước lên trước. Bảo Tam ca cỡi giày và vớ ra, thật nhanh chạy tới biển lửa. Dưới chân đen kịt, chứng minh mình có chạy qua. Khương Sáp Kỳ cũng cỡi giày và vớ ra, nói thuốc cầm máu vẫn chưa có khô hoàn toàn, chẳng qua là giữa đường chạy, hô to "Nóng quá nóng quá!" như cố ý ngừng một lúc rồi lại chạy tiếp. Khương Sáp Kỳ qua được ải ngồi ôm chân la lên "Đau quá, đau quá! Vị thần tiên tỷ tỷ kia tới chậm quá hại ta bị phỏng chân rồi."

"Ngươi. . . ." Bảo Tam ca nổi đóa.

Lần này đúng là làm khó các trưởng lão, chưa bao giờ nghĩ tới đồng thời có hai người qua được núi đao biển lửa, nhưng cuối cùng cũng chỉ có một vị có thể lấy phần thưởng xuống.

Vì vậy Bạch Hoa Nông nói "Nếu hai người họ đã qua núi đao biển lửa, không bằng tổ chức thêm một cuộc tỷ thí, cho bọn họ phân thắng bại đi."

Tất cả trưởng lão gật đầu tán thành.

"Mọi người ở Trà Sơn tộc, có đồng ý hay không?"

"Đồng ý! ! !" Mọi người đồng thanh nói.

Tất cả trưởng lão đi vào trong nhà thảo luận.

"A Kỳ ngươi không có sao chứ" A Hoa tới hỏi.

"Ta không có sao!" Khương Sáp Kỳ trừng mắt nhìn A Hoa.

Trong quá trình chờ đợi, Sở Liên Phong vắng mặt đã lâu xuất hiện, ở bên tai Khương Sáp Kỳ không biết nói cái gì, Khương Sáp Kỳ rất là bình tĩnh gật đầu một cái. Đồng thời một tên thanh niên Lục tộc cũng không biết ở bên tai Bảo Tam nói cái gì, chỉ thấy Bảo Tam vô cùng vui vẻ, cổ quái nhìn Khương Sáp Kỳ cười hai tiếng.

Bạch Hoa Nông theo các vị trưởng lão cùng đi ra "Qua một hồi thảo luận, nội dung của màn tỷ thí thứ ba chính là xuống chảo dầu!"

Lời này vừa nói ra, mọi người cả kinh, lên núi đao xuống biển lửa là tuyệt kỹ của Trà Sơn tộc, nhưng còn xuống chảo dầu thì chưa từng a, bình thường bị dầu văng vào người đã chịu không nổi, huống chi bây giờ là xuống chảo dầu. Nhất thời có vài người mang chảo dầu nóng cuồn cuộn lên, đốt cũi phía dưới. Chảo dầu kia sôi sùng sục, bong bóng nổi lên khắp nơi, ùng ục khiến ai nhìn cũng đều sợ.

Bạch Hoa Nông lấy hai cái vòng ra "Đây là trang sức của Phượng Hoàng, bây giờ ta ném nó vào, mỗi người hãy đưa tay vào trong chảo tìm ai lấy được coi như qua ải." Sau đó ném hai cái vòng vào trong nồi, bởi vì do trong chảo nổi đầy bong bóng nên không thấy rõ hai cái vòng đang ở đâu.

Tay này mà ngâm vô đó chắc nát luôn quá. Khương Sáp Kỳ nhìn sắc mặt Bảo Tam vô cùng khó coi, nói "Hai ván trước đều là Bảo Tam ca trước, lần này để ta trước đi."

Mọi người đồng loạt nhìn vào tiểu Mông đa, có người tốt bụng nhắ nhở "Tiểu Mông đa ngươi coi chừng, tay mà nhúng vô đó là tàn luôn đó."

"Không có gì đáng ngại, không có gì đáng ngại, dầu gì sư phó của ta cũng là một tiên nhân, hơn nữa ta còn có các vị thần tiên tương trợ, nếu không hai ván trước làm sao ta có thể thắng được."

Cũng không biết tiểu Mông đa nói thật hay giả, nói sư phó là tiên nhân thì hơi quá, nhưng giải thích thế nào trước hai ván thắng kia đây.

Khương Sáp Kỳ không để ý tới mọi người đang còn kinh ngạc, đưa bàn tay trắng nõn ra nhúng vào chảo dầu. Những ai nhát gan đều nhắm mắt, không đành lòng nhìn tiếp, che lỗ tai lại sợ nghe được tiếng kêu thảm thiết. Hồi lâu cũng không thấy người nọ có bất kỳ vẻ thống khổ gì, vẫn còn ở trong chảo dầu lượn vài vòng, sau đó giơ cao chiếc vòng bằng bạc lên "Ta lấy được rồi." Tay kia không phát hiện chút tổn hao nào, chỉ có dính chút dầu mỡ thôi.

"Không. . . không thể nào." Bảo Tam mặt đầy khiếp sợ nhìn màn này.

"Chờ ta lau xong lại nói cho ngươi biết." Khương Sáp Kỳ cầm vải từ từ lau dầu dính trên tay, một nơi cũng không buông tha. Không để cho tay dính dù chỉ là chút xíu dầu.

Trong thời gian này ai cũng cũng nhìn chằm chằm vào tay Khương Sáp Kỳ, không có vết phỏng nào hết.

Khương Sáp Kỳ lau tay xong nói "Sư phụ ta là tiên nhân mà, thần tiên cũng tới giúp ta, cho nên ta mới hoàn hảo không thương tổn đem vòng bạc lấy về."

"Không thể nào. . ."

"Nếu Bảo Tam ca không tin, vậy ngươi cũng thử một chút, bất quá bị phỏng cũng đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi."

"Thử thì thử, Bảo Tam cho tới bây giờ chưa sợ chuyện gì, ta cũng không tin ngươi có thể lấy vòng ra an toàn còn ta thì lại có chuyện!"

"Ê ê, nhưng mà..." Khương Sáp Kỳ nhìn chảo dầu sôi sùng sục nói "Dầu dính trên tay ta hơi nhiều, với lại chảo dầu đun nãy giờ chắc cũng đã vơi đi không ít, như vậy cũng tốt, đở cho Bảo Tam ca nói ta ván thứ nhất có đặc ân, lần này coi như ta cho ngươi."

"Không cần, nếu đã vơi đi vậy thì thêm dầu vào." Hắn cũng có thể an toàn lấy ra, chắc hẳn chảo dầu kia không phải là dầu thật, để xem coi có vấn đề gì không.

"Hình như than cũng sắp tắt rồi."

"Vậy thì đi lấy thêm mấy khối nữa đi." Bảo Tam cắn răng nghiến lợi nói Hận không thể đem người nọ ném vào trong chảo dầu chiên xào hắn bảy tám chục lần.

Lúc này người mang dầu đi tới đổ một đống dầu vào. Lửa than cũng đốt nóng hơn. Ngay tại thời điểm Bảo Tam chuẩn bị đưa tay vào, Khương Sáp Kỳ lần nữa hô "Bảo Tam ca, không nên trách ta không nhắc nhở ngươi, ta đã nói qua ta là học trò của tiên nhân, lại có thần tiên phù hộ. Ngươi. . ."

"Ngươi phiền phức quá! Nếu còn cản ta, ta liền đánh ngươi!" thật vất vả mới dám hạ tay xuống, tên kia lại cứ ngăn cản hắn, xem ra bên trong có bẫy. Nghĩ như vậy trong lòng Bảo Tam ổn định hơn. Một khắc nhúng tay vào chảo, chỉ nghe hắn đau nhức một tiếng.

"Ta đã nói ta có thần tiên phù hộ vậy mà ngươi không tin."

"Không. . . không thể nào, làm sao có thể, đây không phải là sự thật." Nhìn ngón tay vô cùng thê thảm mới vừa nhúng xuống, nhắc nhở bản thân đây là sự thật.

"Bảo Tam không có lấy được vòng bạc, màn tỷ thí này A Kỳ thắng...."

"A Kỳ ca! A Kỳ ca!" Người Trà Sơn tộc đồng loạt hò hét tên Khương Sáp Kỳ, qua một màn vừa rồi rốt cuộc tin tưởng hắn là học trò của tiên nhân, có thần tiên phù hộ hắn, háo hức trong nháy mắt đạt đến đỉnh điểm.

A Hoa ngây ngốc vui sướng, giống như hắn mới là người được kêu tên vậy.

Kim Thái Nghiên cũng đi xuống chỗ Khương Sáp Kỳ cười một tiếng."Ta tuyên bố, phần thưởng của Bách hoa tiết sẽ dành cho..."

"Khoan đã!" Bảo Tam chịu đựng ngón tay đau nhức đứng lên.

"Bảo Tam ca, thắng bại đã phân, ngươi muốn làm cái gì?"

"Ta thừa nhận là hắn thắng, nhưng hắn không có tư cách lấy phần thưởng, bởi vì hắn là người Hán." Mặc dù đau đớn nên thanh âm hơi nhỏ, nhưng mọi người vẫn có thể nghe rõ ràng. Bắt đầu nhao nhao nửa tin nửa ngờ.

"Đúng, ta là người Hán. Nhưng mà.." Khương Sáp Kỳ còn chưa nói hết.

Mọi người mới vừa còn hưng phấn trong nháy mắt chuyển thành giận "Người Hán không xứng chạm vào phần thưởng của thần thánh chúng ta."

"Người Hán không xứng đáng có cơ hội cưới Phượng Hoàng của chúng ta."

"Mau biến đi! Mau biến đi! Mau biến đi!"

Nhất thời người dân Trà Sơn tộc nhớ tới bọn người Hán chuyên làm nhục khi dễ bọn họ các loại cảm thấy rất phẫn nộ. Bảo Tam xem kịch vui nhìn Khương Sáp Kỳ, thắng thì thế nào, ngươi không có tư cách lấy phần thưởng, không có tư cách cưới Phượng Hoàng.

Khương Sáp Kỳ thấy mọi người nhao nhao không ổn định, "Các vị, yên lặng, yên lặng một chút..." Nhưng mà thanh âm HKhương Sáp Kỳ quá nhỏ lại không có uy tín, chỉ có thể nhờ Kim Thái Nghiên bên cạnh giúp đỡ "Ngươi mau nói gì đó đi."

"Các vị hương thân phụ lão, người dân Trà Sơn tộc, trước yên lặng một chút."

Quả nhiên, một khi Phượng Hoàng lên tiếng, toàn bộ đều an tĩnh lại.

Khương Sáp Kỳ hắng giọng một cái nói "Ta biết các ngươi đối với người Hán rất có thành kiến, ta cũng không phủ nhận người Hán cũng gây tổn thương cho các ngươi, người Hán làm nhiều việc ác hại các ngươi khổ không thể tả, không có ba bữa cơm ấm no. Nhất là những cái thứ tự cho là trời cao hoàng đế xa kia liền bắt đầu vô pháp vô thiên, hoành hành bá đạo, tham quan ô lại gieo họa khắp nơi." Vừa nói ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Diêu tri phủ, sau đó nhìn về phía Bảo Tam "Còn có những cái thứ không để ý lợi ích tộc nhân, đi theo bọn người xấu chèn ép tộc nhân của mình, còn lợi dụng một ít tộc nhân ủng hộ và tín nhiệm hắn xúi giục họ theo hắn làm tên mất đi lương tri, ức hiếp tộc nhân của mình."

Thẳng thừng nhìn hai người như vậy, tất cả mọi người biết đang nói tới ai.

"Ngươi cái điêu dân, dám hãm hại bổn Tri phủ, hủy đi danh dự của bổn Tri phủ, còn phá hư Bách hoa tiết, thật là to gan!" Diêu tri phủ quát một tiếng. Nhất thời đội ngũ của hắn bắt đầu vây lại, đội ngũ Bảo Tam ca cũng chạy tới.

"Lá gan của ta không lớn, bất quá ta đi mượn gan của người khác thôi."

"Ai có bản lãnh lớn cho ngươi mượn lá gan để cho ngươi không quan tâm tới mạng sống như vậy?"

"Đương kim --- Hoàng --- Đế --- Bắc --- Quốc!

Diêu tri phủ lòng run lên "Hừ, ta thấy ngươi là ở chỗ này nói bậy, Bảo Tam còn chờ cái gì, hắn bêu xấu ngươi như vậy còn không đem hắn bắt lại."

Bảo Tam đang định động thủ, chỉ thấy Sở Liên Phong vọt tới, xuất ra lệnh bài Hoàng thượng ngự ban quát to "To gan, đây là Khâm sai đại nhân Khương Sáp Kỳ Hoàng thượng tự thân đề bạc, ai dám động thủ! ! !"

Kim bài lóa mắt, ánh sáng bắn ra bốn phía. Phía trên kim long giương nanh múa vuốt rõ ràng có thể thấy. Tất cả người Trà Sơn tộc đều bị làm cho ngây người. Bảo Tam thấy lệnh bài kia nhất thời không dám lên tiếng.

"Các ngươi chớ tin hắn, đấy là giả, bọn họ căn bản là giả dạng Khâm sai! Diêu Chi Hành thấy vậy, chợt quát một tiếng "Quan quân Tây Vực đâu?" Nhất thời mấy ngàn tên lính vây lại, tay cầm đại đao trường thương.

"Diêu Chi Hành, ngươi đây là muốn tạo phản! !"

"Hừ, là các ngươi giả dạng Khâm sai, bổn Tri phủ chẳng qua là theo luật hành sử thôi."

"Bảo Tam thấy vậy cũng góp sức, định dùng tay không bị thương kéo Kim Thái Nghiên, lại bị Kim Thái Nghiên nhẹ nhàng tránh thoát.

"Bảo Tam ca xin tự trọng!"

"Phượng Hoàng, ta yêu ngươi nhiều năm như vậy, chẳng lẽ một chút cảm giác ngươi cũng không có sao? Gả cho ta đi, ta sẽ bảo hộ ngươi suốt đời."

Kim Thái Nghiên khinh miệt cười một tiếng "Bảo Tam ca, niệm tình ngươi và ta lớn lên cùng nhau, ta coi ngươi như thân huynh trưởng, không đành lòng tổn thương ngươi. Đừng ép ta động thủ, hơn nữa ta cũng không cần ngươi bảo vệ!"

"Tốt!" Bảo Tam cắn răng một cái "Nếu ngươi đã vô tình, đừng trách ta vô nghĩa. Dũng sĩ Lục tộc đâu?"

"Có mặt!" Hơn ngàn thanh niên Lục tộc hô lên.

"Hôm nay chúng ta mời Phượng Hoàng nhường chức tộc trưởng lại có được hay không..."

"Được ! ! !"

Khí thế thực sự quá lớn, làm cho người Trà Sơn tộc cũng không kịp phản ứng.

"Bảo Tam ca ngươi muốn người Trà Sơn tộc giết chết lẫn nhau sao? Mau thu tay lại đi, vẫn còn kịp." Kim Thái Nghiên có chút khẩn cầu.

"Là ngươi lần nữa phụ mảnh chân tình của ta đối với ngươi, hôm nay vừa vặn có Tri phủ đại nhân làm chứng, vị trí tộc trưởng này là của ta."

"Vậy cũng chưa chắc đâu nha!" Khương Sáp Kỳ cười một tiếng, dùng dụng hết toàn lực hô "Biên giới Tây Vực Long Đào Long Tướng quân đâu!"

Tiếng kêu vừa dứt, từ trong núi đột nhiên truyền ra tiếng hành quân, đại kỳ mang chữ Long đung đưa trong gió, trường đao trường thương từ bốn phương tám hướng đi tới ầm ầm truyền khắp toàn bộ đỉnh núi.

Diêu Chi Hành nghe vậy sững sốt một chút, sắc mặt kịch biến. Làm sao lại có nhiều binh mã mai phục như vậy, hắn không phải đã phái người ở dưới chân núi trông nom sao? Chẳng lẽ đã sớm. . .

Thủ hạ của Bảo Tam thấy chính xác là quân đội, cảm nhận được sĩ khí, sợ hãi không dám động.

"Ha ha ha!" Lúc này Diêu Chi Hành cười to "Quả là mất cả chì lẫn chài."

Long Đào cả người mặc thường phục đi tới "Mạt tướng Long Đào, bái kiến Khâm sai đại thần, đại nhân, dưới chân núi có mấy vạn quân đội, chờ đại nhân phân phó."

Mấy vạn nhân mã? ! ! !

"Long Tướng quân cực khổ!" Khương Sáp Kỳ gật đầu một cái, sau nói với mọi người "Nếu bây giờ bỏ vũ khí trong tay xuống, bổn Khâm sai có thể không nhắc chuyện cũ. Còn không giết không tha!" Ngay sau đó đám binh lính rối rít bỏ vũ khí trong tay xuống, đầu hàng.

Ngô thị vệ cũng nhanh chóng bắt được Diêu Chi Hành.

Chỉ có đội ngũ Bảo Tam ca là còn giằng co.

Kim Thái Nghiên mở miệng nói "Bảo Tam ca, ngươi thật sự muốn đem mấy ngàn người tín nhiệm và trung thành với ngươi uổng công hy sinh sao?" Không chỉ là vì Bảo Tam ca là ca ca từ nhỏ cùng nhau lớn lên với mình, mà còn là vì mấy ngàn tộc nhân trung thành với hắn, nếu hắn không cam tâm tình nguyện đầu hàng, Trà Sơn tộc sẽ không có một ngày đoàn kết tốt đẹp.

Bảo Tam biết không thể cứu vãn được nữa, không có gì để nói, bỏ đao trong tay xuống. Sau đó thủ hạ hắn cũng đồng loạt bỏ vũ khí trong tay xuống.

"Các vị Trà Sơn tộc, kẻ gian Tây Vực đã bị diệt trừ, ta thay mặt Hoàng thượng tuyên bố người Trà Sơn tộc từ nay về sau các ngươi sẽ không bị người Hán chèn ép khi dễ nữa! ! Người Hán và người Trà Sơn tộc vĩnh viễn là người một nhà! ! ! !"

"Người một nhà, người một nhà ~~ "

"Khâm sai đại nhân, Khâm sai đại nhân ~~ "

Bốn phía hoan hô, huýt sáo vang vọng khắp nơi. Tất cả người Trà Sơn tộc hết sức phấn khởi, vui mừng la hét, e rằng đây chính là ngày lễ vui nhất từ trước đến giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com