Series Shinran Our Lives
"Reng... Reng...""Nhanh lên chuông kêu rồi kìa!""Ê nghe nói mới có du học sinh tới đó!""Không biết từ nước nào nhỉ? Có xinh không ta?"- Cả lớp tập trung!!! - cô Jodie bước vào lớp, hai tay ôm chồng sách nặng đặt lên bàn rồi thở phào, một nụ cười thật tươi ra trên khuôn mặt cô như thường ngày - Như các em đã biết, hôm nay lớp ta nhận một bạn học sinh mới. Well... Bạn ấy đến từ một đất nước khá n...- Chào các bạn!!! - một cô gái tóc dài bước bất ngờ bước vào, lời chào rõ to và tự tin lấn át cả cô Jodie đang nói - Mình là Rousseau Anitta. Mình đến từ Pháp, Eiffel, tháp Eiffel ấy! - giọng Tokyo khá chuẩn, trừ ngoại hình bên ngoài khá lai châu Âu thì cô gái hoàn toàn giống như một người Nhật chính gốc - Các bạn... sao vậy?Cả lớp không bất ngờ gì việc khả năng ngoại ngữ khá tốt, tuy nhiên tám mươi con mắt từ lúc cô bước vào vẫn nhìn cô một cách rất kì lạ, rất bất ngờ, rất... không thể tin vào mắt mình^^. Cao ngang ngửa Sonoko, đôi mắt màu tím violet trông rất đẹp, mái tóc nâu dài chẻ sang hai bên. Nhìn chắc chắn không nhân vật nào trong lớp này nghĩ đến một cô gái Nhật gốc Pháp, mà là một cô gái họ rất quen thuộc, một cô gái với sức ảnh hưởng cực kì lớn đến cái lớp >< (đoán ra ai rồi chứ?^^). Mọi người cứ quay tới quay lui, từ trên bục mà hướng xuống tận bàn bốn, đặc biệt, Sonoko cứ liên tục dụi mắt, rồi nhéo má không ngừng để xem đây có phải là mơ không^^.Tuy nhiên, có hai con người vẫn đang vô tư tập trung vào bài toán về nhà tối hôm qua không quan tâm bất cứ chuyện gì đang xảy ra. Anh đang vò đầu bứt tóc với một ánh mắt hết sức khó hiểu nhìn vào cuốn tập trắng tinh chỉ với một dòng đề mấy chữ ở đầu trang. Cô đang rối não với cây bút cứ bấm ra bấm vào trên tay. Cả hai im lặng một hồi rồi thở dài, một tiếng thở mệt mỏi và thất vọng và...rất đồng đều^^. Cô liền quay lên đặt cây bút trên bàn rồi lại ngả người ra đằng sau bàn của anh, đôi mắt lơ mơ trông cực kì buồn ngủ. Anh chống cằm trên bàn, nhìn cô rồi lại nhìn xung quanh những ánh mắt ngạc nhiên đang dán vào anh và cô - hai con người đang rất "lạc loài" với các bạn.- Cô ơi sao còn chưa học nữa cô? - hai người vô tình đồng thanh hỏi lớn, với một giọng điệu hết sức chán nản và ủ rũ.- Nè hai vợ chồng các người vừa đi tuần trăng mật từ sao Hỏa về đấy à? - Nakamichi bật cười rồi hỏi lại. Cả lớp bây giờ chỉ hướng mắt về hai con người chăm học không nhường điểm cho ai đang mệt mỏi ở góc phòng học rồi cười vui vẻ.- Vợ chồng cái con khỉ khô ấy! - Shinichi vẫn với đôi mắt "nửa vầng trăng" đặc trưng quen thuộc nhìn cả lớp (chuẩn một ánh mắt vừa đi từ sao Hỏa về mà vẫn cố tỏ ra ngầu lòi^^) - Ai đây?- Ai cơ? - cô liền ngồi bật dậy nhìn Shinichi ngạc nhiên, rồi theo ánh mắt của anh mà nhìn lên bảng - Ra... Hả!?!?!? Cô đang buồn ngủ, nhìn thấy cái người giống y hệt mình từ khuôn mặt đến kiểu tóc và cả màu mắt thì tỉnh dậy ngay, dụi mắt, lắc đầu nhìn lại liên hồi. Cô vẫn không thể tin được, ngoài công chúa Mira khác cô về màu sắc của đôi mắt thì có thể phân biệt, còn cô gái này thì...- Cậu vẫn không nhận ra điều gì sao tên ngốc? - Sonoko quay xuống hỏi lớn.- Nhận ra gì chứ? - Shinichi vẫn bình thản nhìn cô bé người Pháp - đất nước nổi tiếng lãng mạn mà anh và Ran vừa đến tuần trước rồi lại nhìn Sonoko - Tớ đã gặp cậu ấy đâu mà nhận với chả không nhận? - Nhìn kĩ lại đi ông tướng! Cậu thật sự không cảm thấy cái ngoại hình... nó hơi... giống... "ai đó" sao?- Không hề.- Hả?- Tớ chỉ nghĩ sao thì nói vậy thôi mà! Có giống ai đâu?- Cứng đầu. - Sonoko vừa nhìn anh lạ lùng rồi lại quay lên trên. Cô, phải nói là cả lớp, đều thấy cô bé ấy thật sự rất giống "ai đó" của anh Shin (Ờ, Ran đó chứ đâu^^). Nhưng lạ lùng thật, anh gần gũi với Ran như vậy, tại sao lại không nhận ra điều đó? Đáng lẽ ra, một người có ngoại hình y chang con bạn thân của mình thì tất nhiên phải để ý đầu tiên chứ? Lạ. Rất lạ. Kể cả Ran cũng cảm thấy rất lạ. Cô nhìn Shinichi, một đôi mắt tròn xoe ngạc nhiên và tò mò về cái biểu hiện khác thường với mọi người. Đâu đó ở trên bục, hai con người ngoại quốc đang nhìn cả lớp, nhìn Shinichi, nhìn Ran, rồi cười khúc khích^^. Quan sát tất cả những cuộc hội thoại đã diễn ra, ngoài cô Jodie thì thôi khỏi bàn cãi, quá hiểu chuyện của hai cái đứa này rồi, Anitta vừa vào lớp đã thật sự chú ý đến cái cặp đôi nổi tiếng bậc nhất trường Teitan này...***Hai người họ ngồi dưới gốc cây ăn trưa.Cô nhìn Shinichi, vẫn ánh mắt ngạc nhiên như lúc còn ở trong lớp học, nhưng kèm theo đó, có một sự lo lắng nhè nhẹ. "Kudo sướng nha! Ngồi kế cô học sinh mới y chang vợ luôn. Coi chừng đi à."- Nè Ran cậu sao vậy? Ăn đi chứ? - anh bất ngờ hỏi cô làm cô giật mình làm rớt cả đũa xuống dưới cỏ, rồi lại với ánh mắt hồi nãy, nhìn anh - Cậu đang suy nghĩ gì vậy?- À không... không có gì. Chỉ là... - cô bắt đầu ngập ngừng. Chỉ nhìn vào ánh mắt dò xét lo lắng của anh là cô không thể tập trung được, càng không thể tự tin nói ra cái suy nghĩ hiện tại trong đầu mình. Làm sao cô có thể nói, cái cô Anitta đó khi ngồi với anh, cô có một cảm giác rất kì lạ, rất khó chịu, không thể tập trung khi mà cô bé ấy cứ hỏi Shinichi điều này điều nọ. Cô bắt đầu im lặng.- Nè, ăn đi tên ngốc! - anh bỗng gắp miếng sushi to nhất cho vào miệng cô đang không thể mở lời. Cô giật mình ngẩng đầu lên nhìn anh bất ngờ, khuôn mặt nhai thức ăn với đôi má phúng phính dính vài hạt cơm của cô làm anh bật cười vui vẻ ><.Cô đưa tay lau miệng, quẹt mấy hạt cơm trên mặt khi anh đút ăn cô vừa nãy giống y như một người mẹ đảm đang cho con ăn. Từng hành động của cô, đối với anh vừa ngốc nghếch mà vừa dễ thương, mà đôi lúc cũng chẳng hề có một chút gì gọi là nữ tính^^. Trước mặt mọi người, ai cũng thấy cô "thùy mị, nết na, thục nữ", ôi mà thôi với anh thì đã chứng kiến bao nhiêu cái cảnh tượng đặc biệt trên trường không bao giờ có của cô rồi ><. Mà cô cũng có bao giờ lo lắng đâu, cô tin là Shinichi sẽ không rảnh hơi mà đi chụp lại mấy cái điều ngốc nghếch ấy. Cô đã từng nói với anh như thế, anh cười, anh nói ừ, nhưng thật sự thì ai mà biết cái tên Shinichi đó nghĩ cái gì trong đầu chứ? "Nếu ghi lại bằng chứng rành rành như thế thì ai cũng thấy được mất! Mấy cái đó, chỉ có mình tớ được thấy thôi ><."- Shinichi này, ngồi với cô ấy như thế nào? - Ran nhìn anh, với ánh mắt tò mò dễ thương của trẻ con, cô tự tin hỏi anh, không như lúc nãy vẫn đang ngập ngừng. - Cô nào? - anh vẫn tròn mắt ngạc nhiên như chưa có gì xảy ra, như chưa có cô nào vừa mới chuyển đến ngồi kế mình ấy^^.- Đừng có giả bộ nữa! Là Rousseau ấy! - Rousseau là ai? Nhân vật quyền lực nào đó à? - câu hỏi ngây thơ với gương mặt vẫn đang tỉnh bơ nhìn cô bạn, một Shinichi hồn nhiên một cách kì lạ^^.- Rousseau Anitta, cái cô người Pháp vừa đến lớp mình ấy! Ngồi kế luôn mà cậu vẫn không biết người ta tên gì à -.- ?- Tớ có nói chuyện với cô bé ấy đâu mà!- Thì ít nhất cũng... Thôi bỏ đi. - Ran bắt đầu mất hết kiên nhẫn với anh. Thật không thể tin được, sao hôm nay cậu "nhây" vậy hả Shinichi? Cô đã không còn lo lắng mà hỏi anh, vậy mà anh vẫn chẳng thể hiểu được chút nào những gì cô đang nghĩ. Cô lại nhìn anh, rồi cúi xuống nhìn hộp đồ ăn trưa. Đũa dơ cả rồi, lúc nãy là anh tự cho cô ăn sushi của mình, còn bây giờ thì biết xử lí cái hộp này ra sao đây? Cô lại bĩu môi (nhìn moe~ lắm luôn ý ><), gương mặt giận dỗi như "mấy đứa nhỏ 3, 4 tuổi" nhìn anh đầy hàm ý - Sao cậu lại không nói cô ấy giống tớ?- Cô nào cơ? Rousseau ấy à?Cô nhíu mày, ra hiệu cho anh là tập trung vào vấn đề đi tên thám tử ngốc -.-- À... à thực ra thì...- Nói nhanh đi tên kia! Cậu kì lạ lắm! - cô gí sát mặt mình vào mặt anh, đôi mắt tím dò xét và tò mò về cái lí do hết sức lãng xẹt và ... (đọc đi rồi biết^^) của anh. - Nhưng mà... tớ nói thì cậu không được đánh tớ đâu nhé?- Sao cũng được -.-- À thì... Cậu cứ để ý đi, cô bé đó vừa bước vào đã nghe mấy đứa kia xì xào là giống cậu rồi thì tớ không quan tâm cho lắm, nhưng mà...- ...- ...- Tên ngốc sao cậu không nói? Tớ cho...- VÌ CÔ TA LÉP QUÁ ĐÂU CÓ GIỐNG CẬU? CẬU THÌ ĐỒI NÚI NHƯ THẾ CÒN CẬU TA THÌ CỨ NHƯ CÁI ĐỒNG BẰNG ẤY! NHÌN VÀO LÀ ĐÃ KHÔNG THẤY GIỐNG CẬU RỒI... TỚ... NHẬN BIẾT CẬU BẰNG CÁI ĐÓ CƠ MÀ...- CẬU... ĐỒ... BIẾN THÁI SHINICHI! BIẾN THÁI! ÁAAAAAAAAAAAAAAAAAA...Ran đỏ mặt hét lên, nhắm mắt lấy tay đánh Shinichi liên tục (cơ mà nhẹ hìu hà ><). Thật là... sao lại đi để ý mấy cái đó chứ??? Thì ra, cái vẻ ngầu lòi trong lớp lúc đó không quan tâm đến cô bé ngồi kế bên là... là... ><. Được lắm... được lắm Shinichi... Bao lâu nay đi học chung với anh, mỗi buổi sáng sang tận nhà kêu anh dậy, nhiều lúc còn ở lại nhà mà chăm cho cái tên biến thái này khi hắn ốm nữa chứ ><. Chắc là... hắn đã soi dữ lắm ><. - Tớ chỉ nói những gì tớ nghĩ thôi mà!- Nhưng mà... không được là không được! Cậu nghĩ cậu là a... - Shinichi nắm lấy hai cổ tay Ran. Vẫn cái chiêu cũ, anh ghé sát vào mặt Ran. Cô bỗng khựng lại, không còn chút sức nào để mà "đánh trả thù" nữa. Cô nhìn anh, đôi mắt ngại ngùng cùng gương mặt bối rối. Ran ngồi phịch xuống cỏ, gương mặt vẫn giận dỗi mà có chút... suy nghĩ lại^^ - Cậu... có ý gì hả?- Thì tớ chỉ nói sự thật thôi mà!- Sự... Tên biến thái... - giọng cô nhỏ dần lộ rõ vẻ "ngại ><". Cô hiểu chứ, dù gì anh cũng đã là học sinh cấp III rồi, suy nghĩ mấy cái đó là chuyện quá bình thường. Thậm chí, nhiều khi... cô cũng vậy mà ><. Cho nên suy cho cùng, cũng không nên trách, anh cũng là bạn thân cô (nhiều khi hơn ấy chứ ><). Nhưng mà, có lẽ nghĩ như anh vậy thì cũng... khá vui^^, điều đó chứng tỏ anh đúng là... con trai^^.- Hai cậu làm gì vậy? - một giọng nói lạ phát ra từ phía sau làm hai người giật mình quay phắt lại. Là Anitta. Cô gái ngồi xuống giữa Shinichi và Ran đang trơ mắt ngạc nhiên^^.- Ăn... ăn trưa thôi mà! - Shinichi nói rồi quay lại ngồi đối diện Anitta, sau đó lùi xuống một khoảng. Anh đập tay xuống khoảng đất trống cạnh mình nhìn Ran, ra hiệu cho cô sang đó ngồi. Ran định đứng dậy, bỗng dưng cô gái kia lại nhanh chóng chạy lướt qua mình rồi sang ngồi cạnh anh. Cô thấy vậy, đành ngồi yên một chỗ như cũ im lặng nhìn hai người. Shinichi nhìn Anitta, một ánh mắt cũng "nửa vầng trăng" nhưng có lẽ... không có thiện cảm chút nào^^. "Tài lanh tài lẹ -.-" Anitta đặt hai tay lên đùi, kiểu ngồi y chang những người phụ nữ truyền thống. Cô quay sang nhìn anh mỉm cười, cơ mà... Shinichi đi đâu mất rồi? Cô nhìn qua nhìn lại, nhìn trái nhìn phải, nhìn ngay đối diện thì thấy... anh đã ngồi cạnh Ran từ lúc nào^^. Cô cười cười, mà gương mặt cứng ngắc, trông cái nụ cười không tự nhiên mà như đang cố gắng vậy^^.- Hai cậu... thân nhau nhỉ? - Ờ thì...- Ừ... Bọn tớ chơi với nhau từ bé. - Shinichi bỗng nhanh nhảu trả lời cắt ngang lời nói ngập ngừng của Ran.- Mấy bạn trong lớp cứ bàn tán gì về mình ấy nhỉ?- Chắc là các bạn ấy thấy cậu giống m...- Minako! Cái chị lớp 12 trong đội kịch ấy! Người có mắt tím trong trường này hiếm lắm! - anh vừa nói xong, Ran bỗng quay phắt sang nhìn, ánh mắt rõ kì lạ. Anh lại cười ngây thơ trong sáng như chưa biết gì, nhưng mà chắc chắn anh hiểu là cô đang ám chỉ: tại sao cậu cứ thích ngắt lời tớ thế nhỉ?- Thế hả? Vinh hạnh quá! Hình như hai cậu học giỏi nhất lớp nhỉ?- Cũng không h...- Cũng bình thường thôi mà. Nhiều lúc bọn tớ khùng khùng điên điên nên não không hoạt động lắm! Lúc cậu tới bọn tớ vẫn chưa giải xong bài tập hôm qua mà! - Ran lại quay sang nhìn anh lần nữa. Cô cười cười, một nụ cười bí hiểm^^."Tên ngốc thích ngắt lời người khác! Dám nói tớ khùng khùng điên điên à? Được lắm..."- Các cậu hình như nổi tiếng lắm thì phải?- Có gì đâu chứ! Tớ chỉ...- Cậu ấy là đội trưởng đội Karate của trường, đã từng giành giải vô địch toàn thành, cậu ấy nổi tiếng vì cái tên "nữ hoàng Karate" đấy, nổi tiếng khắp Teitan này luôn! Còn tớ thì...- Cậu ấy là một tên thám tử cuồng suy luận, thích soi mói đủ thứ, để ý toàn chuyện gì đâu,... vậy mà vẫn được người ta tung hô là "vị cứu tinh của cảnh sát Nhật Bản" -.- Nói chung là cậu ấy chẳng được cái gì đâu^^.Lần này thì Shinichi lại nhìn Ran đầy ngạc nhiên, kèm theo một số biểu cảm uất ức và đáng thương^^. "Tớ tung hô cậu như vậy, tại sao cậu lại đối xử với tớ như thế chứ Ran????""Gì? Tớ vẫn có cái danh hiệu đầy danh dự "vị cứu tinh của cảnh sát Nhật Bản" trong đó mà? Đòi hỏi gì ăn đấm nhé?"Chà... Chỉ bốn con mắt nhìn nhau mà nói chuyện bằng tâm tư luôn nhỉ ><? Anitta nhìn hai người, lại nụ cười "cố gắng" ấy^^.- Tớ chơi chung với hai cậu nhé?- Hả!? - anh và cô cùng quay lại nhìn Anitta ngạc nhiên.- Có chuyện gì sao?- À.. ờ thì... - bây giờ thì Shinichi mới là người ngập ngừng không dám nói ra quyết định của mình.- Không được à?- Không! Chắc chắn là được! Không sao không sao^^. - Ran vui vẻ khiến Anitta vừa bất ngờ vừa tỏ vẻ hạnh phúc. Cô liền đứng phắt dậy vỗ tay rồi vui vẻ chạy đi vào lớp. Ran lại thở phào nhẹ nhõm, cô chống tay, ánh mắt "nguy hiểm" lại nhìn anh - Không sao đâu nhỉ? - Có sao đó! Có quen biết gì đâu mà cậu chơi chung chứ? Nhất là đó lại là một học sinh mới. Lỡ cậu ta có ý đồ gì thì sao? Thì sao? Biết tính sao đây? - Sao cậu hoảng hốt dữ vậy? Tớ thấy cậu ấy cũng dễ thương mà!- Ừ thì dễ thương -.- Hung thủ hay là những người nhìn mặt hiền lành ngây thơ trong sáng mà gây án trong đêm lắm đấy -.-- Có sao đâu. Chơi với cậu ấy một thời gian mới biết được chứ!- Cậu bình thản ghê nhở?- Sao nào?- Tùy cậu vậy -.- "Reng... Reng..."- Chết! Nãy giờ tớ không để ý thời gian! - Nhanh lên đi còn đứng đó làm gì hả đồ ngốc! Thầy phạt cả hai đứa đứng ngoài bây giờ!Họ liền vội vã chạy đến cầu thang dẫn lên lớp học. Một cuộc chạy đua với thời gian và thầy giáo của hai nhân vật lo nói nhiều trong bữa trưa mà không để ý thời gian đã trôi rất nhanh^^. Nụ cười vui vẻ và hạnh phúc, vẫn còn đọng lại trên môi hai con người thân thiết..."Bạn mới ư? Giống nhau ư? Ran, dù cậu ấy có là nhân bản giống cậu hoàn toàn không khác một chút nào, đối với tớ, cậu ấy vẫn là Anitta, cậu là Ran. Ran chỉ có một, chỉ một trong lòng tớ..." END STORY IV
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com