TruyenHHH.com

Series Seventeen Couple 1001 Cau Chuyen Gia Dinh


Jeonghan từ từ mở mắt, khẽ nhíu mày vì chưa quen được ánh sáng, cậu muốn lấy tay dụi mắt nhưng nhận ra tay mình đã được một bàn tay rộng lớn bao bọc lấy, chỉ từ hơi ấm cũng có thể nhận ra đây là chồng cậu, anh dù ngồi gật gù nhưng cũng không bỏ tay cậu ra, điều này lại khiến cậu sụt sùi. Seungcheol ngủ không sâu, thấy tay cậu động đậy liền lập tức tỉnh lại, thấy người thương nhìn mình khóc lóc đến tội nghiệp làm anh chỉ muốn nhào đến ôm cậu vào lòng, nhưng nhớ đến cảnh ở ban công, anh sợ cậu sẽ lại kích động mà ngập ngừng.

-Ưm...Seungcheol...Seungcheol hết thương em rồi à...hức hức... - Nhưng ngược lại với những gì anh nghĩ, cậu lúc này lại muốn được anh ôm vào lòng.

-Không! Không có! Anh yêu em, thương em nhất trên đời. Làm sao mà có thể không yêu em được! - Nghe vậy anh lấy tay lau nước mắt cho cậu, xoa nhẹ lên đôi gò má đã hóp lại.

-Nhưng mà...nhưng mà Cheol không ôm em...Cheol không muốn ôm em... - Nhận được tín hiệu cho phép, anh nhoài người tới ôm lấy cậu, để cậu khóc rấm rức trong lòng mình.

-Shh, anh xin lỗi... - Seungcheol một tay ôm, một tay luồn vào lưng cậu mà xoa nhè nhẹ. - Em đã phải chịu nhiều thiệt thòi rồi, anh xin lỗi. Anh yêu em, yêu em nhiều lắm.

Cả hai ôm lấy nhau một lúc rất lâu, Seungcheol không ngừng thủ thỉ vào tai cậu từng tiếng yêu, tiếng thương. đến lúc cậu ngừng khóc, anh mới cho Jeonghan uống một tí nước, rồi lại để cậu nằm nghỉ. Jeonghan lúc này đã bình tĩnh lại, tay hai người vẫn chưa buông nhau ra.

-Anh có trách em không... - Từng câu chữ nghe rất nhẹ nhàng nhưng tâm tư cậu như có thể nổi bão bất kỳ lúc nào.

-Anh không bao giờ trách em cả, Jeonghanie của anh đâu có làm sai điều gì đâu. Jeonghan của anh hy sinh bản thân nhiều như vậy cho gia đình của mình, anh biết ơn còn không hết, tại sao lại trách em?

-Vì em luôn rất phiền. - Cậu lại khóc, nhưng không có bất kì tiếng nấc nào cả, chỉ có những dòng nước mắt cứ chảy dài. - Cheol đi làm về mệt mỏi như vậy mà vẫn phải chăm sóc cho em, cho con. Cheol cũng chưa từng để ba con em thiếu ăn ngày nào. vầy mà...vậy mà em chỉ đem tới cho Cheol những rắc rối, em còn làm Cheol khóc nữa...Em tệ như vậy, sao Cheol lại có thể yêu em được chứ?

-Jeonghan à, anh mới là người chồng tệ bạc. Anh chỉ biết lao đầu đi kiếm tiền, cũng chỉ làm nhưng chuyện nhỏ nhặt như vậy, sao có thể bằng vợ của anh được. Vợ của anh đã phải chịu đau chịu khổ nhiều hơn anh cả ngàn lần như vậy, anh mới may mắn làm sao khi có em trong đời. - Seungcheol hôn lên bàn tay đang quấn băng, chỉnh giường lại cho cậu.- Khoan nói chuyện này đi, vì anh biết anh có nói nhiều thế nào cũng không thể diễn tả hết được rằng Jeonghan của anh vĩ đại đến mức nào. Anh có món quà muốn tặng cho em, cám ơn vì em đã kiên cường như vậy, giờ để anh bù đắp cho em nhé?

Seungcheol vỗ nhẹ vào mu bàn tay cậu rồi ra khỏi phòng bệnh, vài giây sau anh trở lại cùng hai người nữa. Vừa thấy họ, Jeonghan không kềm lòng được bật khóc lớn, cậu chợt nhớ về những ngày còn bé, khi bị bệnh cậu vẫn thường muốn nhõng nhẽo với mẹ, muốn được ba ôm mình vỗ về.

-Mẹ ơi...Ba ơi... - Jeonghan khi này như một đứa trẻ, cậu với tay đến hai vị thân sinh cũng đang rơi lệ. Mẹ Yoon ngay tức khắc đưa Ahreum cho ba Yoon bế, chạy lại chổ cậu không ngần ngại mà ôm cậu vào lòng. - Mẹ ơi..mẹ ơi...

-Hanie...Hanie của mẹ...

-Con xin lỗi mẹ ơi...hức hức... - Jeonghan xiết lấy góc áo của bà, hệt như những ngày cậu còn nhỏ. - Con lỡ dại làm ba mẹ buồn...Con xin lỗi ba mẹ nhiều lắm...hức hức...

-Thương, mẹ thương Hanie của mẹ. Ngoan, con đừng khóc nữa. Mẹ xin lỗi con, ba mẹ đã bỏ rơi con lúc con cần ba mẹ nhất...Tội nghiệp con tôi, con đau lắm hả, mẹ xin lỗi Hanie của mẹ, mẹ xin lỗi. - Chứng kiến đứa con mình khổ sở như vậy, kể cả người nghiêm khắc như ba Yoon cũng rơi lệ. Ông nghĩ lại rồi, người đời có phán xét gì thì kệ họ! Giờ đây con ông, cháu ông mới là quan trọng nhất.

-Ba ơi con sai rồi...con xin lỗi ba...ba ơi... - Jeonghan thấy ba Yoon chỉ đứng đó nhìn mẹ con cậu ôm nhau mà không nói gì, nghĩ rằng ba còn giận mình lắm, cậu càng khóc lớn hơn, lời xin lỗi cùng tiếng nấc nghẹn vang lên.

-Không có xin lỗi gì hết! Ba sai! Ba cũng đã sai rồi...

Seungcheol đón lấy Ahreum để ba Yoon có thể đến ôm hai mẹ con cậu, dù có giận nhau nhiều đến đâu thì vẫn luôn là gia đình vẫn luôn rất thương nhau. Anh cũng biết ý bế con bé xuống công viên dưới bệnh viện cho gia đình cậu có thể bên nhau một chút, yêu nhau lâu như vậy Seungcheol thừa biết rằng Jeonghan rất yêu ba mẹ mình, năm đó quả thật chính anh cũng không ngờ cậu sẽ cãi lại ba mẹ để đi theo anh. Hẳn là cậu đã phải đấu tranh cho tình yêu với anh và Ahreum lắm.

-Ba nhỏ đã hy sinh vì con nhiều như vậy rồi, sau này phải biết thương ba nhỏ, nghe lời ba nhỏ đó biết không?

Anh vén nhẹ khăn, hôn lên trán con bé. Bỗng nhiên có tiếng tằng hắng thu hút sự chú ý của anh, quay người lại mới biết là ba Yoon, anh còn đang lúng túng không biết nên làm gì thì ba đã ra hiệu cho cậu lại ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh. Ông âm thầm quan sát cậu trai trước mặt, dù không phải là lần đầu gặp mặt nhưng ông vẫn luôn ấn tượng về một cậu nhóc luôn ra sức bảo vệ con trai của mình. Hồi mới phát hiện con trai mình và tên này có quan hệ yêu đương, ông đã tức giận mà cầm chiếc gạt tàn ném thẳng vào hai đứa, khi đó Seungcheol đã không ngần ngại lao ra đỡ cho Jeonghan để lại trên đầu anh một vết sẹo. Và cả lần Jeonghan thú nhận với ông và vợ mình rằng cậu có thai, Seungcheol đã luôn bước lên trước sẵn sàng che chắn cho Jeonghan.

Suy nghĩ một hồi, ông lại nhìn qua Ahreum, đứa nhỏ này chỉ có đôi mắt là giống Seungcheol, còn lại tất cả mọi thứ đều giống Jeonghan. Từ cái miệng, cái mũi bé tí kia y như được đúc khuôn từ cậu. Sau một hồi im lặng, cuối cùng ông đã lên tiếng.

-Trước đây, tôi luôn cấm cản Jeonghan yêu đương với cậu không phải là vì tôi nghĩ gia đình cậu không môn đăng hộ đối với gia đình tôi. Tôi thừa nhận đã lợi dụng cái suy nghĩ "vì muốn tốt cho con" mà áp đặt Jeonghan nhiều thứ, tôi còn sợ những lời gièm pha của người ngoài cộng với cái tôi cao ngất ngưỡng mà vô tình tôi lại tổn thương chính gia đình của mình. Ngày Jeonghan nó dọn ra khỏi nhà, tôi đã rất đắc ý nghĩ rằng chả mấy hôm thằng bé sẽ về lại nhà vì không chịu được cuộc sống kham khổ. Nhưng tôi đã lầm, cậu quả thật là một người đàn ông chuẩn mực, cậu không sợ lời ra tiếng vào và thậm chí cậu còn gọi điện cầu xin chúng tôi đến đây, mọi thứ cậu làm đã khiến tôi đã suy nghĩ lại. Tôi đã học được từ cậu nhiều thứ sau hôm nay, cám ơn con nhiều, Seungcheol.

- Con cảm ơn, bố. - Nghe đến câu cuối, anh giật mình mở lớn mắt rồi cũng xúc động gật đầu với ông, người đàn ông trước mặt anh luôn là một người nghiêm khắc, nay ông đã nói ra được những lời thế này, vậy là chuyện của anh và Jeonghan đã được chấp nhận rồi. Cuối cùng cũng đã hái được trái ngọt rồi.

Quãng thời gian sau đó, ba mẹ Yoon cùng ba mẹ Choi thay phiên nhau phụ trông Ahreum để cho anh và cậu có thể tập trung chữa bệnh cho Jeonghan, thời gian đầu chữa bệnh, đêm nào cậu cũng bật khóc dù không vì lý do gì nhưng Seungcheol vẫn luôn bên cạnh để ôm lấy cậu mà vỗ về. Ngày cậu được xuất viện trở về nhà cũng là ngày ba mẹ hai bên cùng ngồi lại nói chuyện của hai người, cháu cũng đã có một đứa thì còn chần chờ gì mà tặng cho cậu một lễ đường cùng anh. Jeonghan ngồi trên ghế nhìn xuống người đàn ông đang quỳ một chân trước mặt mình là không khỏi xúc động, hôm nay anh mặc một chiếc áo sơmi đen cùng quần tây lịch lãm, ánh mắt vẫn luôn lộ rõ vẻ cưng chiều, nắm lấy tay cậu mà nói

- Hẳn là kiếp trước anh đã phải cứu cả thế giới nên mới được một người vốn xinh đẹp giống như phượng hoàng như em phải lòng một người bình thường như anh. Anh đã luôn nợ em một lời cầu hôn, em cùng anh đi qua bao sóng gió, sinh cho anh một cô công chúa, chịu khổ rồi hy sinh cho gia đình mình. Những điều đó làm cho anh thấy vô cùng biết ơn. Vì vậy, hôm nay, anh muốn nắm tay người anh cho là cả thế giới và nói rằng đồng ý làm vợ anh em nhé, anh muốn giữ chặt em trong vòng tay mình đến hết cuộc đời, anh yêu em.

Jeonghan đã khóc từ lâu, nhìn người trước mặt, từ đầu cậu đã xác định rằng sẽ theo anh đến cuối đời, quả thật đã chọn đúng người đàn ông cho đời mình rồi.

-Em đồng ý.

------------------------------------------------------------------------------------------

Cuối cùng đã end phần truyện Need rồi, hehe. Lúc đầu mình chỉ muốn viết về chứng "trầm cảm sau sinh" thôi nhưng không ngờ là nó dài quá sức mong đợi =)) 

Cám ơn mọi người đã theo dõi nha <3 Nhờ những cmt của mọi người đã cho mình động lực viết truyện đó.

À bật mí là Ba lớn sắp quay trở lại rồi nhaaaa <3 nhớ Vote+Cmt để ủng hộ bà Chúi nha

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com