Series School 2018 Khai Thien Nguyen Noel S Gif For My Family And Friends
Merry Christmas everyone
Buổi sáng mùa thu, bầu trời như càng trở nên trong xanh, mát dịu, những tia nắng thu dịu dàng chiếu xuyên qua hàng cây. Thiên Tỷ đang trên đường đạp xe đến trường, chợt nghe tiếng bạn thân gọi mình, vội dừng xe lại.Lưu Chí Hoành nhanh chóng tiến đến gần cậu, nói:
- Thiên Tỷ, sao hôm nay cậu không sang rủ mình đi học chung hả? Bộ quên người bạn thân này rồi sao?- Mình tưởng cậu có bạn mới cùng đến trường rồi mà. Sao cậu lại đi một mình, người bạn đó đâu?- Cậu là muốn nói tới người nào hả? Mình chỉ có một người bạn thân duy nhất là cậu thôi mà.- Cậu đừng ở đó giả ngốc với mình, không phải hôm qua đã trở thành bạn của lớp trưởng rồi sao?- À, cậu là muốn nói tới Vương Nguyên, cậu ấy đi học từ sớm rồi, mình với lớp trưởng cũng không thân lắm đâu. Giờ chúng ta đến trường, kẻo muộn giờ mất thôi.- Ừ,cùng đi ha.
Thiên Tỷ cùng Chí Hoành đạp xe đến trường. Một giờ sau,cả hai cùng vào lớp,Thiên Tỷ trở về bàn học, ngồi mở sách vở ra làm bài tập. Còn Chí Hoành thì quay sang bắt chuyện với Vương Nguyên, hỏi thăm bạn:
- Vương Nguyên, tối qua cậu ngủ ngon chứ? Tâm trạng của cậu đã tốt hơn chưa?- Cảm ơn Chí Hoành, mình ổn mà. Mình không sao cả, cậu đừng lo nha,mà cậu đã làm bài tập về nhà chưa vậy?- À, mình chưa làm, bài tập khó quá, lớp trưởng cho mình mượn vở chép nha.- Không được, có chỗ nào không hiểu mình sẽ giảng cho cậu, chứ không thể để cậu chép bài của mình, như vậy là hại cậu.- Vậy, cậu giảng lại cho mình bài 2,3,5 đi.- Chí Hoành vừa nói vừa chỉ tay vào sách bài tập.- Hảo, mình giúp cậu.- Vương Nguyên cười rồi ngồi lại giảng bài cho Chí Hoành. Đúng lúc Vương Tuấn Khải bước vào lớp, đi ngang qua bàn Vương Nguyên,thấy hai người cười nói vui vẻ, anh nổi cơn ghen, sắc mặt tối sầm lại nhìn cậu bằng ánh mắt sắc lạnh và gương mặt băng lãnh rồi quay về chỗ của mình. Đến bàn học, thấy Thiên Tỷ đang chăm chỉ học bài, anh vứt balô sang một bên, nhìn cậu, nói:
- Chào buổi sáng bạn học Thiên Tỷ, cậu đang học bài sao?-...- Này, cậu học sinh mới, tôi nói cậu nghe không, sao không trả lời tôi. Cậu xem tôi như người vô hình sao?
Thiên Tỷ ngẩng lên nhìn Tuấn Khải, lườm anh một phát rồi lại cúi xuống làm bài tập, không một chút quan tâm tới người bạn cùng bàn, làm Tuấn Khải tức giận, đẩy mạnh tay Thiên Tỷ, làm đồ dùng học tập của cậu rơi hết xuống sàn. Thiên Tỷ tức tối quay sang nhìn Tuấn Khải, nói:
- Cậu mau nhặt đồ dùng học tập của tôi lên ngay.- Nếu tôi nói không thích thì sao?- Bây giờ cậu có nhặt lên hay không?- Không.-Cậu muốn tôi gọi điện mách ba cậu và anh trai kể chuyện cậu bắt nạt tôi ở trường không hả?- Cứ việc gọi đi, nếu em muốn vợ yêu à.- Cậu gọi tôi là gì hả? Ai là vợ yêu của cậu kia chứ?- Sớm muộn gì chúng ta cũng là người một nhà, gọi như vậy cũng đâu có gì sai nhỉ?- Ai là người một nhà với cậu? Tôi có nói sẽ kết hôn với cậu sao?- Em còn chối hả? Vậy lát nữa tan học, tôi qua nhà em dọn đồ chuyển sang Vương Gia luôn, khỏi cần đợi một tuần sau ha.- Tuấn Khải ghé sát tai cậu thì thầm.- Cậu... không được, đã hứa sẽ cho tôi thời gian suy nghĩ một tuần,sao cậu lại nuốt lời chứ? Tôi tuyệt đối sẽ không theo cậu về Vương Gia đâu, cậu cứ ở đó nằm mơ đi.- Được, xem ra em không coi lời tôi ra gì, tôi sẽ cho em biết Vương Tuấn Khải này là người như thế nào.
Vừa nói, Tuấn Khải vừa lấy điện thoại ra gọi cho ai đó. Ba hồi chuông vang lên,đầu dây bên kia cũng bắt máy:
- Alô, ai vậy?- Là cháu, Tiểu Khải đây ạ.- Ừ, Tiểu Khải, cháu gọi ta có chuyện gì không?- BÁC DỊCH PHONG, con muốn hỏi...
Nghe anh nhắc tới tên ba mình Thiên Tỷ liền đưa tay giật lấy điện thoại từ tay anh, nói:
-Chào ba, con là Thiên Thiên đây ạ.- Ừ, Thiên Thiên, con đang học trên lớp phải không?-Vâng ạ.- Tiểu Khải vừa nãy gọi ba có việc gì vậy, mà thằng bé đâu rồi, sao con lại bắt máy?- Dạ, không có việc gì đâu ạ, cậu ấy chỉ muốn hỏi thăm sức khoẻ của ba thôi mà, vào lớp rồi, con cúp máy nha ba.- Ừ, học tập thật tốt, tạm biệt con trai.- Vâng!
Cúp máy xong, Thiên Thiên trả lại điện thoại cho Tuấn Khải, trừng mắt nhìn anh, nói:
- Cậu đang làm trò gì vậy? Sao lại gọi điện cho ba tôi, cậu muốn nói gì hả?
Nhìn thái độ tức giận của cậu trông thật đáng yêu, làm ai đó cũng phải phì cười vì sự đáng yêu đó, hồi lâu mới lên tiếng:
- Tôi cho em biết nếu không nghe lời tôi, tôi sẽ lập tức bảo người dọn hành lý của em sang biệt thự Vương Gia, lúc đó thì em hối hận cũng không còn kịp đâu.- Cậu...- Tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời tôi, đừng chống đối chi nữa, vô ích thôi, vợ yêu à.- Không rảnh nói chuyện với tên điên trốn trại như cậu, tôi học bài đây.- Tên điên trốn trại? Em gọi vị hôn phu của mình là tên điên sao?- Đúng vậy, đừng làm phiền tôi nữa, tên điên trốn trại thần kinh.- Em...
"Reng...reng...reng..."
Ba tiếng chuông reo vang, báo hiệu đã đến giờ vào lớp, Hoàng lão sư đi vào, Vương Nguyên bảo cả lớp đứng dậy chào thầy, thầy ra hiệu cho cả lớp ngồi xuống rồi nói:
- Tiết này, lớp chúng ta sẽ làm kiểm tra một tiết Toán Hình, Vương Nguyên, em lên nhận tập đề phát cho cả lớp.- Dạ.- Vương Nguyên đứng lên nhận lấy tập giấy kiểm tra, phát ra cho cả lớp. Phát xong đề,thầy giáo tính giờ còn mọi người tập trung làm bài. Không gian lớp học lại chìm vào tĩnh lặng, không một tiếng bàn tán, nói chuyện, ai nấy đều tập trung giải đề và lo hoàn thành bài kiểm tra.Tại một lớp học khác, lớp 12A2, thầy giáo bước vào lớp,Tuấn Nam liền ra hiệu cho cả lớp đứng dậy chào thầy, lão sư nhìn cả lớp rồi nói:
- Hôm nay, lớp ta có hai bạn học sinh mới chuyển về, cả lớp cùng chào đón hai bạn.
Nghe thầy nói, cả lớp bàn tán sôi nổi,tranh luận, bàn tán xôn xao làm lớp học yên ắng bỗng chốc trở nên náo nhiệt, ồn ào, làm Đào lão sư tức giận, vung tay đập mạnh xuống bàn, quát lớn:
- Cả lớp im lặng cho tôi. Để tôi mời hai bạn vào lớp, nghe rõ chưa?- Dạ, rõ.- Hai em vào lớp, tự giới thiệu về bản thân mình cho cả lớp biết đi.
Từ phía ngoài cửa lớp, hai nam sinh bước vào, cả lớp nhìn theo hai người, ai cũng ngẩn ngơ trước vẻ đẹp của hai vị mỹ nam. Một người thì lạnh lùng, băng lãnh, còn người kia lại ấm áp, dịu dàng như ánh dương. Thiên Dương lạnh lùng cất giọng chào hỏi:
- Chào mọi người, mình là Dịch Dương Thiên Dương, học sinh mới chuyển về từ học viện Royal, Mỹ.- Còn mình là Lộc Hàm, cũng là học sinh chuyển trường, nhờ mọi người giúp đỡ thật nhiều ha.- Lộc Hàm nháy mắt tinh nghịch nhìn mọi người.- Được rồi, giờ thầy sẽ sắp xếp chỗ ngồi cho hai em, Thiên Dương em xuống bàn lớp trưởng Tuấn Nam ngồi, còn Lộc Hàm ngồi với Ngô Lỗi.- Dạ, vâng.
Cả hai đồng thanh trả lời thầy rồi cùng bước xuống chỗ ngồi. Đến bàn học, Tuấn Nam ngẩng lên nhìn Thiên Dương, vui vẻ nói:
- A, lại gặp nhau rồi ha Dịch đại thiếu gia. Không ngờ cậu lại chuyển vào lớp tôi đấy!- Là anh sao, Vương Tuấn Nam, cũng thật trùng hợp nhỉ? - Ừ, cậu ngồi đi.
Thiên Dương bỏ balô xuống, đi vào chỗ ngồi, nhìn Tuấn Nam nói:
- Sau này là bạn học cùng lớp, nhờ cậu chiếu cố nha Vương đại thiếu gia.- Tất nhiên rồi, tôi có thể làm bạn với cậu chứ?- Ừ, được thôi.
Thiên Dương nói xong lấy vở ra viết bài, còn Tuấn Nam nhìn cậu, thầm nghĩ:"Cậu quả thật không giống em trai mình, Thiên Tỷ vô cùng ấm áp, dịu dàng còn con người cậu lại lạnh lùng, băng lãnh, cứ như một tảng băng vậy.Không sao, tôi sẽ phá tan tảng băng đó. Chờ xem,tôi sẽ chinh phục cậu, Dịch Dương Thiên Dương".
Thấy người kia cứ nhìn chằm chằm vào mình làm Thiên Dương cảm thấy khó chịu, quay sang hỏi Tuấn Nam:
- Mặt tôi dính gì sao cậu cứ nhìn hoài vậy?- Không có.- Đừng nhìn tôi nữa, tôi thấy rất phiền.-Cậu không nhìn tôi sao biết tôi nhìn cậu, không phải cậu thích tôi rồi chứ?- Không có thời gian tiếp chuyện với cậu, tôi học bài đây.
"Chọc cậu ta nổi giận cũng rất vui đấy,cậu thật thú vị, Thiên Dương."
Đang miên man chìm trong dòng suy nghĩ của chính bản thân mình, Tuấn Nam không còn chú tâm vào bài giảng của thầy, ngay cả việc thầy gọi lên bảng trả bài cũng không nghe thấy, anh cứ ngẩn ngơ nhìn ai đó làm Đào lão sư tức giận, đi xuống lớp lấy thước khẻ vào tay anh:
- Vương Tuấn Nam, em có nghe thầy nói gì không hả? Em mau trả lời thầy đi chứ?
Bị lão sư khẽ tay làm Tuấn Nam giật mình, bừng tỉnh, nhìn thầy, nói:
- A, đau em, sao thầy lại nỡ ra tay đánh em chứ?- Tôi gọi em lên bảng trả bài, không nghe thấy sao?- Dạ, em xin lỗi, em nhất thời không chú tâm vào bài giảng, em sẽ lên trả bài ngay.- Thôi, không cần nữa Tuấn Nam, tôi gọi em trả bài từ 15 phút trước, giờ đã qua 15 phút, em còn lên trả bài gì nữa, nhận điểm 0, viết bảng kiểm điểm đi.- Nhưng...em không cố ý...em là lớp trưởng sao có thể bị điểm liệt như vậy thưa thầy, cho em một cơ hội sửa điểm đi ạ, nếu không ba em sẽ giết em mất.- Hừ, mặc kệ em chứ. Cả lớp vào học thôi.- Thầy...
Thầy giáo đi lên bảng, cả lớp quay sang trêu chọc anh.
- Haha, lớp trưởng bị điểm liệt sao, không ngờ nha.- Lần đầu thấy học bá toàn năng, Nam thần lớp ta bị điểm liệt đó, thú vị ghê.- Hôm nay cậu ấy bị làm sao thế nhỉ? Lại không chú tâm nghe giảng cơ đấy.- Hừ, các cậu im ngay cho tôi. Đến lượt các cậu trêu chọc tôi sao? Các cậu hôm nay ăn gan trời rồi, dám chọc giận Vương Tuấn Nam này,tôi sẽ cho các cậu biết tay.- Tuấn Nam nhìn cả lớp với ánh mắt sắc lạnh, cả người toả ra hàn khí làm mọi người ai nấy đều cảm thấy sợ hãi,im bặt tiếng không ai dám nói thêm một câu nào nữa. Chỉ riêng Thiên Dương bật cười nhìn anh, nói:
- Thôi, ngồi xuống đi, đừng tức giận nữa, mọi người không cố ý chọc tức cậu đâu mà. Nam thần lại nhận điểm liệt, đúng là rất thú vị ha.- Ngay cả cậu cũng dám trêu chọc tôi? Cậu thật sự không biết tôi là ai sao?- Tôi cũng chẳng cần quan tân việc đó. Ngồi xuống yên lặng học bài ngay, nếu không muốn tên mình vào sổ đầu bài.- Cậu đang đe doạ tôi?- Không rảnh, tôi chỉ nhắc nhở bạn học thôi.- Hừ.- Tuấn Nam hừ lạnh nhìn Thiên Dương, nhưng rồi cũng đành ngồi xuống học bài theo lời cậu.
Thời gian cứ thế trôi qua, ba tiết học cũng đã hết, Thiên Tỷ rủ Chí Hoành xuống Căn tin uống nước, còn Tuấn Khải kéo Vương Nguyên ra sau trường nói chuyện.
Tại hành lang dãy H sau trường học, Tuấn Khải đang đứng trên cầu thang, nói chuyện với Vương Nguyên.
- Anh hẹn em ra đây có việc gì không?- Anh muốn xin lỗi em về chuyện ngày hôm qua, em không giận anh chứ?- Không sao, em hiểu mà. Hôm nay, chúng ta đi chơi cũng được.- Vậy hẹn gặp em 8 giờ tối nay ở công viên MonStar.- Tiểu Khải,nghe nói anh đã gặp vị hôn thê của mình, người đó như thế nào, tốt với anh chứ?- Cậu ta sao? Không, cậu ta không bao giờ sánh được với em, em trong mắt anh là tuyệt nhất, như một thiên thần trong sáng, dịu dàng, còn cậu ta là tiểu quỷ,phiền phức, lạnh lùng, lại không biết cách đối nhân xử thế, sao cậu ta sánh bằng em chứ?- Tuấn Khải, anh có thể hứa không bỏ rơi em, mãi mãi ở bên cạnh em không? Em yêu anh rất nhiều, em không thể mất anh, Tiểu Khải.- Anh...Nguyên Nhi, hãy hiểu cho anh,anh rất yêu em, điều đó chưa bao giờ thay đổi, nhưng anh không thể chống lại ba mình, ông ấy sẽ không dễ dàng buông tha cho anh nếu anh làm trái lời ông ấy, vì thế anh phải thực hiện hôn sự này.- Tuấn Khải buồn bã nói.- Vậy còn em thì sao? Anh có bao giờ nghĩ tới cảm nhận của của em khi xa anh sẽ như thế nào không? Sao anh có thể nhẫn tâm rời bỏ em chỉ vì cuộc hôn nhân không hạnh phúc kia chứ, em có thể chờ anh mà Tiểu Khải, hãy hứa sẽ luôn bên em nha.- Vương Nguyên nắm chặt tay anh nói.- Nguyên Nhi, anh không thể, anh xin lỗi em, chúng ta dừng lại ở đây thôi, anh không thể ở bên chăm sóc, quan tâm em được nữa. Buông tay nhau thôi, Vương Nguyên à.
Vừa nói, Tuấn Khải vừa lạnh lùng giật tay Vương Nguyên ra khỏi mình, xoay người bỏ đi. Bất ngờ Vương Nguyên lại chạy đến ôm chặt lấy anh từ phía sau, cậu khóc:
- Tiểu Khải, chúng ta không thể kết thúc như vậy, em còn rất yêu anh, anh không thể đối xử với em như thế.Tiểu Khải, đừng buông tay em, có được không?- Nguyên Nhi, đừng níu kéo thêm nữa, anh hết yêu em rồi, buông tay nhau ở đây thôi, đừng làm cả hai thêm khó xử.- Tiểu Khải, sao anh lại nhẫn tâm đối xử với em như vậy? Có phải anh đã yêu người đó rồi không?- Anh...- Anh trả lời đi, có phải anh đã yêu vị hôn thê của mình rồi không?- Anh không biết nữa. Anh đi trước đây.
Vương Tuấn Khải buông tay Vương Nguyên, quay người bước đi, còn cậu đau đớn nhìn theo bóng hình anh dần xa,từng giọt nước mắt vô thức tuôn trào trên làn mi, cậu nói với theo:
- Vương Tuấn Khải, anh nhẫn tâm bỏ rơi tôi thật sao, tôi yêu anh như vậy, dành trọn yêu thương, quan tâm,chăm sóc cho anh vậy mà anh nỡ làm tổn thương tôi, tôi hận anh, Vương Tuấn Khải, từ nay tôi sẽ không bao giờ quan tâm đến anh nữa. Tôi sẽ từ từ trả lại hết món nợ này cho anh, cứ chờ đấy!
Chí Hoành từ xa đi tới nhìn thấy cậu đang đứng trên hành lang, vội chạy tới chỗ cậu, hỏi:
- Vương Nguyên, thì ra cậu ở đây, sao cậu không xuống Căn tin uống nước với bọn mình, vui lắm, có anh trai Thiên Tỷ và Tuấn Nam ca nữa. - Ừ, mình bận chút việc,vào lớp thôi.- Sao mi mắt cậu lại sưng húp thế kia? Cậu khóc sao?- Mình...không có...chỉ là bụi bay vào mắt thôi mà.Cậu đừng bận tâm, mình không sao cả.- Thật hả? Cậu thật sự không sao chứ?- Không sao. Về lớp thôi.- Ừ.
Vương Nguyên cùng Chí Hoành trở về lớp, nhìn thấy Tuấn Khải đang vui vẻ trò chuyện bên Trình Hâm, Vương Nguyên lạnh lùng quay bước về chỗ, không nhìn anh dù chỉ một lần. Trình Hâm nhận thấy thái độ kỳ lạ của lớp trưởng, bèn thắc mắc quay sang hỏi bạn:
- Này, cậu và Vương Nguyên cãi nhau à? - Sao cậu lại hỏi vậy?- Nhìn thái độ của cậu ấy là biết, mọi hôm hai người đều cùng nhau xuống Căn tin trò chuyện, uống nước, còn hôm nay lại tách nhau ra, mỗi người một nơi, ai mà không nghi ngờ cho được.- Đúng là chẳng chuyện gì có thể qua mắt cậu cả, Trình thiếu gia.- Tôi là bạn thân duy nhất của cậu, tôi còn không hiểu cậu sao, mau nói đi, là ai gây sự trước đây?- Tôi và cậu ấy chia tay rồi.- Hả? Tôi có nghe nhầm không? Cậu thật sự đành lòng buông tay lớp trưởng thiên thần sao?- Ừ, vì một người nào đó.- Tuấn Khải nhìn về phía Thiên Tỷ mỉm cười.- Lẽ nào cậu thích Thiên Tỷ thật sao?- Ừ đúng vậy, có lẽ tôi đã bắt đầu thích em ấy mất rồi.- Vương Tuấn Khải, cậu có bị ấm đầu không? Bỏ rơi lớp trưởng thiên thần đi lấy học bá mỹ nam à?
Trình Hâm đưa tay mình áp lên trán Tuấn Khải rồi áp vào trán mình. Tuấn Khải định thần lại, giật tay bạn mình ra, hỏi:
- Tiểu Trình, cậu làm gì vậy?- Đang xem thử cậu có bị ấm đầu không? Hay cậu lên cơn sốt mà nói nhảm thế?- Có mà cậu bị ấm đầu ấy, về chỗ đi, Thiên Tỷ vào lớp rồi.- Không phải cậu nói tôi sang đây giành chỗ ngồi với Thiên Tỷ sao?- Không, tôi nói thế bao giờ.- Cậu được lắm, Vương Tuấn Khải, cậu dám chơi tôi, tôi sẽ cho cậu biết tay.
Trình Hâm hậm hực đi về chỗ ngồi, không quên lườm Thiên Tỷ một phát. Còn Thiên Tỷ vừa ngồi vào bàn học, đã lấy vở ra làm bài tập, không một chút để tâm tới bạn học bên cạnh, làm Tuấn Khải thoáng buồn, huých nhẹ khuỷu tay cậu, anh nói:
- Lát nữa tan học cùng đi ăn kem với tôi đi.- Không rảnh.- Cùng đi đi, anh trai tôi mời mà.- Tuấn Nam caca cũng đến sao? - Ừ.- Vậy để tôi hỏi anh hai xem sao rồi cho cậu đáp án.- Được.
Đợi Thiên Tỷ ra ngoài, Tuấn Khải mới lấy điện thoại gọi cho anh trai.
- Alô, anh hai.- Chuyện anh nhờ em làm tới đâu rồi?- Anh hai yên tâm, cứ để em lo, em sẽ xử lý ổn thoả mọi việc.- Ừ, vậy anh cúp máy đây, vào học rồi.- Khoan đã anh hai, sao anh lại nhờ em hẹn anh trai Thiên Tỷ cùng đi ăn kem vậy?Anh đã say nắng người ta rồi sao?- Không có, đừng suy diễn linh tinh, anh nói rồi, loại người lạnh lùng, băng lãnh như cậu ta không phải mẫu người của anh. Cúp máy đây.- Tạm biệt anh hai.
Kết thúc cuộc đối thoại, Thiên Tỷ cũng trở về chỗ ngồi, nhìn Tuấn Khải, cậu nói:
- Thiên Dương caca và tôi sẽ cùng đi ăn kem với cậu, gặp nhau ở quán kem Star.- Ok.- Ừ, thôi học bài đi.- Được thôi.
Chuông vào tiết lại reng lên, lão sư bước vào lớp, không gian lớp học lại chìm vào trạng thái yên tĩnh, mọi người ai nấy đều tập trung học bài, không một ai nói chuyện với ai. Ngoài trời, tia nắng mùa thu vẫn dịu dàng toả sáng trên bầu trời và làn gió mát dịu nhẹ thổi qua mái hiên.
End Chap 4.
Chap này không được hay nhỉ, đáp án câu hỏi đã được giải đáp xong, chúc mừng bé Ry cute, Ri và 1 người nữa đã đoán đúng câu trả lời. Chap này đưa ra câu hỏi: Mọi người đoán xem Tuấn Nam có thích Thiên Dương thật không nha, hay chỉ muốn chơi đùa với cậu, bật mí Tuấn Nam là công tử phong lưu,xem tình yêu như thú vui qua đường, không thật tâm yêu ai. Vì là câu hỏi phỏng đoán nên trả lời sao cũng được mà. Thôi, chúc mọi người lễ Giáng Sinh vui vẻ.
Chap này tặng cho:
ThanVuloveKaiQian
Vankarrytbg
Jackson_My
karry-219
ChanYeolKarryMyshine
KarJackmystar
KT121828
TieuPhamcute-2k2
WinkloveKT
Ry2k3_KXY
Aries__2128
HanVuLan-iuKJ
SaRahKJ-2k3
Myhomie-KloveT
Karry_Yinn_2191999
juliechu21
KTs_Khai_Thien
cakekaikai
KarryYi567
kamajusa
VyVyPhaniuKarry
Cindy-iuThien
VuLy09863
_ThienMaSanDe_BK_
Karry_Mira_21091999
IrisKJ
frog_pomelo: Ngọc Ngọc, quà Giáng Sinh mình tặng cậu nè, Giáng Sinh vui vẻ nha.Và tất cả các fan couple Khải- Thiên nha, Giáng sinh vui vẻ.
Buổi sáng mùa thu, bầu trời như càng trở nên trong xanh, mát dịu, những tia nắng thu dịu dàng chiếu xuyên qua hàng cây. Thiên Tỷ đang trên đường đạp xe đến trường, chợt nghe tiếng bạn thân gọi mình, vội dừng xe lại.Lưu Chí Hoành nhanh chóng tiến đến gần cậu, nói:
- Thiên Tỷ, sao hôm nay cậu không sang rủ mình đi học chung hả? Bộ quên người bạn thân này rồi sao?- Mình tưởng cậu có bạn mới cùng đến trường rồi mà. Sao cậu lại đi một mình, người bạn đó đâu?- Cậu là muốn nói tới người nào hả? Mình chỉ có một người bạn thân duy nhất là cậu thôi mà.- Cậu đừng ở đó giả ngốc với mình, không phải hôm qua đã trở thành bạn của lớp trưởng rồi sao?- À, cậu là muốn nói tới Vương Nguyên, cậu ấy đi học từ sớm rồi, mình với lớp trưởng cũng không thân lắm đâu. Giờ chúng ta đến trường, kẻo muộn giờ mất thôi.- Ừ,cùng đi ha.
Thiên Tỷ cùng Chí Hoành đạp xe đến trường. Một giờ sau,cả hai cùng vào lớp,Thiên Tỷ trở về bàn học, ngồi mở sách vở ra làm bài tập. Còn Chí Hoành thì quay sang bắt chuyện với Vương Nguyên, hỏi thăm bạn:
- Vương Nguyên, tối qua cậu ngủ ngon chứ? Tâm trạng của cậu đã tốt hơn chưa?- Cảm ơn Chí Hoành, mình ổn mà. Mình không sao cả, cậu đừng lo nha,mà cậu đã làm bài tập về nhà chưa vậy?- À, mình chưa làm, bài tập khó quá, lớp trưởng cho mình mượn vở chép nha.- Không được, có chỗ nào không hiểu mình sẽ giảng cho cậu, chứ không thể để cậu chép bài của mình, như vậy là hại cậu.- Vậy, cậu giảng lại cho mình bài 2,3,5 đi.- Chí Hoành vừa nói vừa chỉ tay vào sách bài tập.- Hảo, mình giúp cậu.- Vương Nguyên cười rồi ngồi lại giảng bài cho Chí Hoành. Đúng lúc Vương Tuấn Khải bước vào lớp, đi ngang qua bàn Vương Nguyên,thấy hai người cười nói vui vẻ, anh nổi cơn ghen, sắc mặt tối sầm lại nhìn cậu bằng ánh mắt sắc lạnh và gương mặt băng lãnh rồi quay về chỗ của mình. Đến bàn học, thấy Thiên Tỷ đang chăm chỉ học bài, anh vứt balô sang một bên, nhìn cậu, nói:
- Chào buổi sáng bạn học Thiên Tỷ, cậu đang học bài sao?-...- Này, cậu học sinh mới, tôi nói cậu nghe không, sao không trả lời tôi. Cậu xem tôi như người vô hình sao?
Thiên Tỷ ngẩng lên nhìn Tuấn Khải, lườm anh một phát rồi lại cúi xuống làm bài tập, không một chút quan tâm tới người bạn cùng bàn, làm Tuấn Khải tức giận, đẩy mạnh tay Thiên Tỷ, làm đồ dùng học tập của cậu rơi hết xuống sàn. Thiên Tỷ tức tối quay sang nhìn Tuấn Khải, nói:
- Cậu mau nhặt đồ dùng học tập của tôi lên ngay.- Nếu tôi nói không thích thì sao?- Bây giờ cậu có nhặt lên hay không?- Không.-Cậu muốn tôi gọi điện mách ba cậu và anh trai kể chuyện cậu bắt nạt tôi ở trường không hả?- Cứ việc gọi đi, nếu em muốn vợ yêu à.- Cậu gọi tôi là gì hả? Ai là vợ yêu của cậu kia chứ?- Sớm muộn gì chúng ta cũng là người một nhà, gọi như vậy cũng đâu có gì sai nhỉ?- Ai là người một nhà với cậu? Tôi có nói sẽ kết hôn với cậu sao?- Em còn chối hả? Vậy lát nữa tan học, tôi qua nhà em dọn đồ chuyển sang Vương Gia luôn, khỏi cần đợi một tuần sau ha.- Tuấn Khải ghé sát tai cậu thì thầm.- Cậu... không được, đã hứa sẽ cho tôi thời gian suy nghĩ một tuần,sao cậu lại nuốt lời chứ? Tôi tuyệt đối sẽ không theo cậu về Vương Gia đâu, cậu cứ ở đó nằm mơ đi.- Được, xem ra em không coi lời tôi ra gì, tôi sẽ cho em biết Vương Tuấn Khải này là người như thế nào.
Vừa nói, Tuấn Khải vừa lấy điện thoại ra gọi cho ai đó. Ba hồi chuông vang lên,đầu dây bên kia cũng bắt máy:
- Alô, ai vậy?- Là cháu, Tiểu Khải đây ạ.- Ừ, Tiểu Khải, cháu gọi ta có chuyện gì không?- BÁC DỊCH PHONG, con muốn hỏi...
Nghe anh nhắc tới tên ba mình Thiên Tỷ liền đưa tay giật lấy điện thoại từ tay anh, nói:
-Chào ba, con là Thiên Thiên đây ạ.- Ừ, Thiên Thiên, con đang học trên lớp phải không?-Vâng ạ.- Tiểu Khải vừa nãy gọi ba có việc gì vậy, mà thằng bé đâu rồi, sao con lại bắt máy?- Dạ, không có việc gì đâu ạ, cậu ấy chỉ muốn hỏi thăm sức khoẻ của ba thôi mà, vào lớp rồi, con cúp máy nha ba.- Ừ, học tập thật tốt, tạm biệt con trai.- Vâng!
Cúp máy xong, Thiên Thiên trả lại điện thoại cho Tuấn Khải, trừng mắt nhìn anh, nói:
- Cậu đang làm trò gì vậy? Sao lại gọi điện cho ba tôi, cậu muốn nói gì hả?
Nhìn thái độ tức giận của cậu trông thật đáng yêu, làm ai đó cũng phải phì cười vì sự đáng yêu đó, hồi lâu mới lên tiếng:
- Tôi cho em biết nếu không nghe lời tôi, tôi sẽ lập tức bảo người dọn hành lý của em sang biệt thự Vương Gia, lúc đó thì em hối hận cũng không còn kịp đâu.- Cậu...- Tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời tôi, đừng chống đối chi nữa, vô ích thôi, vợ yêu à.- Không rảnh nói chuyện với tên điên trốn trại như cậu, tôi học bài đây.- Tên điên trốn trại? Em gọi vị hôn phu của mình là tên điên sao?- Đúng vậy, đừng làm phiền tôi nữa, tên điên trốn trại thần kinh.- Em...
"Reng...reng...reng..."
Ba tiếng chuông reo vang, báo hiệu đã đến giờ vào lớp, Hoàng lão sư đi vào, Vương Nguyên bảo cả lớp đứng dậy chào thầy, thầy ra hiệu cho cả lớp ngồi xuống rồi nói:
- Tiết này, lớp chúng ta sẽ làm kiểm tra một tiết Toán Hình, Vương Nguyên, em lên nhận tập đề phát cho cả lớp.- Dạ.- Vương Nguyên đứng lên nhận lấy tập giấy kiểm tra, phát ra cho cả lớp. Phát xong đề,thầy giáo tính giờ còn mọi người tập trung làm bài. Không gian lớp học lại chìm vào tĩnh lặng, không một tiếng bàn tán, nói chuyện, ai nấy đều tập trung giải đề và lo hoàn thành bài kiểm tra.Tại một lớp học khác, lớp 12A2, thầy giáo bước vào lớp,Tuấn Nam liền ra hiệu cho cả lớp đứng dậy chào thầy, lão sư nhìn cả lớp rồi nói:
- Hôm nay, lớp ta có hai bạn học sinh mới chuyển về, cả lớp cùng chào đón hai bạn.
Nghe thầy nói, cả lớp bàn tán sôi nổi,tranh luận, bàn tán xôn xao làm lớp học yên ắng bỗng chốc trở nên náo nhiệt, ồn ào, làm Đào lão sư tức giận, vung tay đập mạnh xuống bàn, quát lớn:
- Cả lớp im lặng cho tôi. Để tôi mời hai bạn vào lớp, nghe rõ chưa?- Dạ, rõ.- Hai em vào lớp, tự giới thiệu về bản thân mình cho cả lớp biết đi.
Từ phía ngoài cửa lớp, hai nam sinh bước vào, cả lớp nhìn theo hai người, ai cũng ngẩn ngơ trước vẻ đẹp của hai vị mỹ nam. Một người thì lạnh lùng, băng lãnh, còn người kia lại ấm áp, dịu dàng như ánh dương. Thiên Dương lạnh lùng cất giọng chào hỏi:
- Chào mọi người, mình là Dịch Dương Thiên Dương, học sinh mới chuyển về từ học viện Royal, Mỹ.- Còn mình là Lộc Hàm, cũng là học sinh chuyển trường, nhờ mọi người giúp đỡ thật nhiều ha.- Lộc Hàm nháy mắt tinh nghịch nhìn mọi người.- Được rồi, giờ thầy sẽ sắp xếp chỗ ngồi cho hai em, Thiên Dương em xuống bàn lớp trưởng Tuấn Nam ngồi, còn Lộc Hàm ngồi với Ngô Lỗi.- Dạ, vâng.
Cả hai đồng thanh trả lời thầy rồi cùng bước xuống chỗ ngồi. Đến bàn học, Tuấn Nam ngẩng lên nhìn Thiên Dương, vui vẻ nói:
- A, lại gặp nhau rồi ha Dịch đại thiếu gia. Không ngờ cậu lại chuyển vào lớp tôi đấy!- Là anh sao, Vương Tuấn Nam, cũng thật trùng hợp nhỉ? - Ừ, cậu ngồi đi.
Thiên Dương bỏ balô xuống, đi vào chỗ ngồi, nhìn Tuấn Nam nói:
- Sau này là bạn học cùng lớp, nhờ cậu chiếu cố nha Vương đại thiếu gia.- Tất nhiên rồi, tôi có thể làm bạn với cậu chứ?- Ừ, được thôi.
Thiên Dương nói xong lấy vở ra viết bài, còn Tuấn Nam nhìn cậu, thầm nghĩ:"Cậu quả thật không giống em trai mình, Thiên Tỷ vô cùng ấm áp, dịu dàng còn con người cậu lại lạnh lùng, băng lãnh, cứ như một tảng băng vậy.Không sao, tôi sẽ phá tan tảng băng đó. Chờ xem,tôi sẽ chinh phục cậu, Dịch Dương Thiên Dương".
Thấy người kia cứ nhìn chằm chằm vào mình làm Thiên Dương cảm thấy khó chịu, quay sang hỏi Tuấn Nam:
- Mặt tôi dính gì sao cậu cứ nhìn hoài vậy?- Không có.- Đừng nhìn tôi nữa, tôi thấy rất phiền.-Cậu không nhìn tôi sao biết tôi nhìn cậu, không phải cậu thích tôi rồi chứ?- Không có thời gian tiếp chuyện với cậu, tôi học bài đây.
"Chọc cậu ta nổi giận cũng rất vui đấy,cậu thật thú vị, Thiên Dương."
Đang miên man chìm trong dòng suy nghĩ của chính bản thân mình, Tuấn Nam không còn chú tâm vào bài giảng của thầy, ngay cả việc thầy gọi lên bảng trả bài cũng không nghe thấy, anh cứ ngẩn ngơ nhìn ai đó làm Đào lão sư tức giận, đi xuống lớp lấy thước khẻ vào tay anh:
- Vương Tuấn Nam, em có nghe thầy nói gì không hả? Em mau trả lời thầy đi chứ?
Bị lão sư khẽ tay làm Tuấn Nam giật mình, bừng tỉnh, nhìn thầy, nói:
- A, đau em, sao thầy lại nỡ ra tay đánh em chứ?- Tôi gọi em lên bảng trả bài, không nghe thấy sao?- Dạ, em xin lỗi, em nhất thời không chú tâm vào bài giảng, em sẽ lên trả bài ngay.- Thôi, không cần nữa Tuấn Nam, tôi gọi em trả bài từ 15 phút trước, giờ đã qua 15 phút, em còn lên trả bài gì nữa, nhận điểm 0, viết bảng kiểm điểm đi.- Nhưng...em không cố ý...em là lớp trưởng sao có thể bị điểm liệt như vậy thưa thầy, cho em một cơ hội sửa điểm đi ạ, nếu không ba em sẽ giết em mất.- Hừ, mặc kệ em chứ. Cả lớp vào học thôi.- Thầy...
Thầy giáo đi lên bảng, cả lớp quay sang trêu chọc anh.
- Haha, lớp trưởng bị điểm liệt sao, không ngờ nha.- Lần đầu thấy học bá toàn năng, Nam thần lớp ta bị điểm liệt đó, thú vị ghê.- Hôm nay cậu ấy bị làm sao thế nhỉ? Lại không chú tâm nghe giảng cơ đấy.- Hừ, các cậu im ngay cho tôi. Đến lượt các cậu trêu chọc tôi sao? Các cậu hôm nay ăn gan trời rồi, dám chọc giận Vương Tuấn Nam này,tôi sẽ cho các cậu biết tay.- Tuấn Nam nhìn cả lớp với ánh mắt sắc lạnh, cả người toả ra hàn khí làm mọi người ai nấy đều cảm thấy sợ hãi,im bặt tiếng không ai dám nói thêm một câu nào nữa. Chỉ riêng Thiên Dương bật cười nhìn anh, nói:
- Thôi, ngồi xuống đi, đừng tức giận nữa, mọi người không cố ý chọc tức cậu đâu mà. Nam thần lại nhận điểm liệt, đúng là rất thú vị ha.- Ngay cả cậu cũng dám trêu chọc tôi? Cậu thật sự không biết tôi là ai sao?- Tôi cũng chẳng cần quan tân việc đó. Ngồi xuống yên lặng học bài ngay, nếu không muốn tên mình vào sổ đầu bài.- Cậu đang đe doạ tôi?- Không rảnh, tôi chỉ nhắc nhở bạn học thôi.- Hừ.- Tuấn Nam hừ lạnh nhìn Thiên Dương, nhưng rồi cũng đành ngồi xuống học bài theo lời cậu.
Thời gian cứ thế trôi qua, ba tiết học cũng đã hết, Thiên Tỷ rủ Chí Hoành xuống Căn tin uống nước, còn Tuấn Khải kéo Vương Nguyên ra sau trường nói chuyện.
Tại hành lang dãy H sau trường học, Tuấn Khải đang đứng trên cầu thang, nói chuyện với Vương Nguyên.
- Anh hẹn em ra đây có việc gì không?- Anh muốn xin lỗi em về chuyện ngày hôm qua, em không giận anh chứ?- Không sao, em hiểu mà. Hôm nay, chúng ta đi chơi cũng được.- Vậy hẹn gặp em 8 giờ tối nay ở công viên MonStar.- Tiểu Khải,nghe nói anh đã gặp vị hôn thê của mình, người đó như thế nào, tốt với anh chứ?- Cậu ta sao? Không, cậu ta không bao giờ sánh được với em, em trong mắt anh là tuyệt nhất, như một thiên thần trong sáng, dịu dàng, còn cậu ta là tiểu quỷ,phiền phức, lạnh lùng, lại không biết cách đối nhân xử thế, sao cậu ta sánh bằng em chứ?- Tuấn Khải, anh có thể hứa không bỏ rơi em, mãi mãi ở bên cạnh em không? Em yêu anh rất nhiều, em không thể mất anh, Tiểu Khải.- Anh...Nguyên Nhi, hãy hiểu cho anh,anh rất yêu em, điều đó chưa bao giờ thay đổi, nhưng anh không thể chống lại ba mình, ông ấy sẽ không dễ dàng buông tha cho anh nếu anh làm trái lời ông ấy, vì thế anh phải thực hiện hôn sự này.- Tuấn Khải buồn bã nói.- Vậy còn em thì sao? Anh có bao giờ nghĩ tới cảm nhận của của em khi xa anh sẽ như thế nào không? Sao anh có thể nhẫn tâm rời bỏ em chỉ vì cuộc hôn nhân không hạnh phúc kia chứ, em có thể chờ anh mà Tiểu Khải, hãy hứa sẽ luôn bên em nha.- Vương Nguyên nắm chặt tay anh nói.- Nguyên Nhi, anh không thể, anh xin lỗi em, chúng ta dừng lại ở đây thôi, anh không thể ở bên chăm sóc, quan tâm em được nữa. Buông tay nhau thôi, Vương Nguyên à.
Vừa nói, Tuấn Khải vừa lạnh lùng giật tay Vương Nguyên ra khỏi mình, xoay người bỏ đi. Bất ngờ Vương Nguyên lại chạy đến ôm chặt lấy anh từ phía sau, cậu khóc:
- Tiểu Khải, chúng ta không thể kết thúc như vậy, em còn rất yêu anh, anh không thể đối xử với em như thế.Tiểu Khải, đừng buông tay em, có được không?- Nguyên Nhi, đừng níu kéo thêm nữa, anh hết yêu em rồi, buông tay nhau ở đây thôi, đừng làm cả hai thêm khó xử.- Tiểu Khải, sao anh lại nhẫn tâm đối xử với em như vậy? Có phải anh đã yêu người đó rồi không?- Anh...- Anh trả lời đi, có phải anh đã yêu vị hôn thê của mình rồi không?- Anh không biết nữa. Anh đi trước đây.
Vương Tuấn Khải buông tay Vương Nguyên, quay người bước đi, còn cậu đau đớn nhìn theo bóng hình anh dần xa,từng giọt nước mắt vô thức tuôn trào trên làn mi, cậu nói với theo:
- Vương Tuấn Khải, anh nhẫn tâm bỏ rơi tôi thật sao, tôi yêu anh như vậy, dành trọn yêu thương, quan tâm,chăm sóc cho anh vậy mà anh nỡ làm tổn thương tôi, tôi hận anh, Vương Tuấn Khải, từ nay tôi sẽ không bao giờ quan tâm đến anh nữa. Tôi sẽ từ từ trả lại hết món nợ này cho anh, cứ chờ đấy!
Chí Hoành từ xa đi tới nhìn thấy cậu đang đứng trên hành lang, vội chạy tới chỗ cậu, hỏi:
- Vương Nguyên, thì ra cậu ở đây, sao cậu không xuống Căn tin uống nước với bọn mình, vui lắm, có anh trai Thiên Tỷ và Tuấn Nam ca nữa. - Ừ, mình bận chút việc,vào lớp thôi.- Sao mi mắt cậu lại sưng húp thế kia? Cậu khóc sao?- Mình...không có...chỉ là bụi bay vào mắt thôi mà.Cậu đừng bận tâm, mình không sao cả.- Thật hả? Cậu thật sự không sao chứ?- Không sao. Về lớp thôi.- Ừ.
Vương Nguyên cùng Chí Hoành trở về lớp, nhìn thấy Tuấn Khải đang vui vẻ trò chuyện bên Trình Hâm, Vương Nguyên lạnh lùng quay bước về chỗ, không nhìn anh dù chỉ một lần. Trình Hâm nhận thấy thái độ kỳ lạ của lớp trưởng, bèn thắc mắc quay sang hỏi bạn:
- Này, cậu và Vương Nguyên cãi nhau à? - Sao cậu lại hỏi vậy?- Nhìn thái độ của cậu ấy là biết, mọi hôm hai người đều cùng nhau xuống Căn tin trò chuyện, uống nước, còn hôm nay lại tách nhau ra, mỗi người một nơi, ai mà không nghi ngờ cho được.- Đúng là chẳng chuyện gì có thể qua mắt cậu cả, Trình thiếu gia.- Tôi là bạn thân duy nhất của cậu, tôi còn không hiểu cậu sao, mau nói đi, là ai gây sự trước đây?- Tôi và cậu ấy chia tay rồi.- Hả? Tôi có nghe nhầm không? Cậu thật sự đành lòng buông tay lớp trưởng thiên thần sao?- Ừ, vì một người nào đó.- Tuấn Khải nhìn về phía Thiên Tỷ mỉm cười.- Lẽ nào cậu thích Thiên Tỷ thật sao?- Ừ đúng vậy, có lẽ tôi đã bắt đầu thích em ấy mất rồi.- Vương Tuấn Khải, cậu có bị ấm đầu không? Bỏ rơi lớp trưởng thiên thần đi lấy học bá mỹ nam à?
Trình Hâm đưa tay mình áp lên trán Tuấn Khải rồi áp vào trán mình. Tuấn Khải định thần lại, giật tay bạn mình ra, hỏi:
- Tiểu Trình, cậu làm gì vậy?- Đang xem thử cậu có bị ấm đầu không? Hay cậu lên cơn sốt mà nói nhảm thế?- Có mà cậu bị ấm đầu ấy, về chỗ đi, Thiên Tỷ vào lớp rồi.- Không phải cậu nói tôi sang đây giành chỗ ngồi với Thiên Tỷ sao?- Không, tôi nói thế bao giờ.- Cậu được lắm, Vương Tuấn Khải, cậu dám chơi tôi, tôi sẽ cho cậu biết tay.
Trình Hâm hậm hực đi về chỗ ngồi, không quên lườm Thiên Tỷ một phát. Còn Thiên Tỷ vừa ngồi vào bàn học, đã lấy vở ra làm bài tập, không một chút để tâm tới bạn học bên cạnh, làm Tuấn Khải thoáng buồn, huých nhẹ khuỷu tay cậu, anh nói:
- Lát nữa tan học cùng đi ăn kem với tôi đi.- Không rảnh.- Cùng đi đi, anh trai tôi mời mà.- Tuấn Nam caca cũng đến sao? - Ừ.- Vậy để tôi hỏi anh hai xem sao rồi cho cậu đáp án.- Được.
Đợi Thiên Tỷ ra ngoài, Tuấn Khải mới lấy điện thoại gọi cho anh trai.
- Alô, anh hai.- Chuyện anh nhờ em làm tới đâu rồi?- Anh hai yên tâm, cứ để em lo, em sẽ xử lý ổn thoả mọi việc.- Ừ, vậy anh cúp máy đây, vào học rồi.- Khoan đã anh hai, sao anh lại nhờ em hẹn anh trai Thiên Tỷ cùng đi ăn kem vậy?Anh đã say nắng người ta rồi sao?- Không có, đừng suy diễn linh tinh, anh nói rồi, loại người lạnh lùng, băng lãnh như cậu ta không phải mẫu người của anh. Cúp máy đây.- Tạm biệt anh hai.
Kết thúc cuộc đối thoại, Thiên Tỷ cũng trở về chỗ ngồi, nhìn Tuấn Khải, cậu nói:
- Thiên Dương caca và tôi sẽ cùng đi ăn kem với cậu, gặp nhau ở quán kem Star.- Ok.- Ừ, thôi học bài đi.- Được thôi.
Chuông vào tiết lại reng lên, lão sư bước vào lớp, không gian lớp học lại chìm vào trạng thái yên tĩnh, mọi người ai nấy đều tập trung học bài, không một ai nói chuyện với ai. Ngoài trời, tia nắng mùa thu vẫn dịu dàng toả sáng trên bầu trời và làn gió mát dịu nhẹ thổi qua mái hiên.
End Chap 4.
Chap này không được hay nhỉ, đáp án câu hỏi đã được giải đáp xong, chúc mừng bé Ry cute, Ri và 1 người nữa đã đoán đúng câu trả lời. Chap này đưa ra câu hỏi: Mọi người đoán xem Tuấn Nam có thích Thiên Dương thật không nha, hay chỉ muốn chơi đùa với cậu, bật mí Tuấn Nam là công tử phong lưu,xem tình yêu như thú vui qua đường, không thật tâm yêu ai. Vì là câu hỏi phỏng đoán nên trả lời sao cũng được mà. Thôi, chúc mọi người lễ Giáng Sinh vui vẻ.
Chap này tặng cho:
ThanVuloveKaiQian
Vankarrytbg
Jackson_My
karry-219
ChanYeolKarryMyshine
KarJackmystar
KT121828
TieuPhamcute-2k2
WinkloveKT
Ry2k3_KXY
Aries__2128
HanVuLan-iuKJ
SaRahKJ-2k3
Myhomie-KloveT
Karry_Yinn_2191999
juliechu21
KTs_Khai_Thien
cakekaikai
KarryYi567
kamajusa
VyVyPhaniuKarry
Cindy-iuThien
VuLy09863
_ThienMaSanDe_BK_
Karry_Mira_21091999
IrisKJ
frog_pomelo: Ngọc Ngọc, quà Giáng Sinh mình tặng cậu nè, Giáng Sinh vui vẻ nha.Và tất cả các fan couple Khải- Thiên nha, Giáng sinh vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com