Series Sa Akakuro Darkness
" Nếu như ngày hôm đó, tớ không tặng Akashi-kun một chiếc kéo màu đen .. "
Akashi Seijuro - Người chính thức thừa kế dòng tộc Akashi.
Kuroko Tetsuya - Người chính thức thừa kế dòng tộc Kuroko.
Ừ thì là như vậy đó. Hai hoàng tử từ hai dòng tộc danh giá. Theo tin đồn thổi ngoài kia, à không, là sự thật, đây là hai dòng tộc có mối thù với nhau. Nói cách khác là như nước với lửa. Chỉ đơn giản vì một bên là kẻ xấu và một bên là anh hùng. Từ đời này qua đời khác, các vị vua từ hai bên luôn cạnh tranh và đề phòng lẫn nhau. Cũng từ lúc bé, những người được thừa kế dòng tộc đều bị nhồi vào trong đầu tất cả những gì xấu xa nhất về kẻ thù của mình. Hiển nhiên là như vậy.
Nhưng thật lạ, Akashi Seijuro và Kuroko Tetsuya lại là hai người bạn thân. Họ không bị ảnh hưởng bởi những lời lẽ mà mọi người nhồi nhét vào. Đối với Akashi, hai dòng tộc có thể chung sống một cách hòa bình và giúp đỡ nhau không phải tốt hơn sao ? Thù hằn và ghen ghét lẫn nhau không thể giải quyết một vấn đề gì. Còn Kuroko, thực sự những điều này không có một chút gì gọi là ảnh hưởng tới cậu hết. Kuroko nói thẳng ra thì là không muốn thừa kế. Bởi đối với cậu khi thừa kế, mặc nhiên cậu vừa phải điều khiển cả một dòng tộc đồ sộ vừa phải giải quyết những thù hằn từ hai bên. Mà cậu chỉ muốn được sống yên bình như bao người khác. Cuộc sống danh cao vọng trọng không quan trọng.
Kuroko quen Akashi từ nhỏ, chỉ một lần tình cờ thôi. Kuroko ngày đó mò mẫm vào vườn hoa chơi. Đó là một khu vườn rộng và nhiều ngóc ngách. Bọn trẻ thích chơi ở đó vì trông khu vườn như mê cung vậy. Cậu lang thang khắp mọi ngóc ngách của khu vườn rộng lớn. Rồi thoát khỏi mê cung, cậu nhìn thấy một khu đất rộng với rất nhiều cỏ xanh mướt. Ở giữa là một cây cổ thụ rất rất to. Kuroko hết sức thích thú với phát hiện mới mẻ này. Cậu vòng qua đằng sau cây cổ thụ và bắt gặp .. Akashi. Một cậu nhóc cũng trạc tuổi mình với mái tóc đỏ và đổi mắt hai màu đang ngồi đọc sách bên dưới một cái cây thật to và thật đẹp, hẳn Kuroko không khỏi ngạc nhiên.
- Chào cậu. - Akashi ngước lên khi thấy Kuroko và khẽ nở một nụ cười.
- À .. ừm .. Chào bạn .. - Kuroko thực sự lúng túng. Một phần vì đôi mắt rất lạ, phần vì thái độ tự tin đến lạ lùng của Akashi.
- Sao thế ? - Akashi hỏi trước sự lúng tung của Kuroko.
- Không, không sao đâu.
- Cậu có muốn ngồi đây không ? - Akashi nhìn xuống bên cạnh mình.
- Ừm. Cảm ơn cậu. - Kuroko ngồi xuống bên cạnh Akashi.
- Cậu tên gì ?
- Kuroko Tetsuya.
- Kuroko Tetsuya .. Có phải người sẽ thừa kế sau này của dòng tộc Kuroko không ?
- Ừm .. Đúng rồi. Cậu là .. ?
- Akashi Seijuro.
- À, ra là cậu ..
- Ngạc nhiên thật, cậu có vẻ không lo lắng về tớ.
- Tại sao phải lo lắng ?
- Chẳng phải hai bên đều có hiềm khích với nhau sao ?
- Đừng lo, tớ không quan tâm tới mấy chuyện đấy đâu. Rất vui được quen cậu, Akashi-kun !
- Rất hân hạnh ! Tớ gọi cậu là Tetsuya được chứ ?
- Xin cứ tự nhiên.
Và họ trở thành bạn. Akashi và Kuroko quen nhau cũng nhiều năm rồi. Hai người hay gặp nhau, nói chuyện và chơi đùa. Tuy nhiên mọi người không hề biết về chuyện này. Theo nguyên tắc thì điều này là không được phép, chính vì thế Akashi và Kuroko không nói cho ai.
---
Kuroko thích thú với đôi mắt của Akashi nhất. Bởi lẽ đó là một đôi mắt hai màu đỏ và vàng rất đẹp. Từ đó ánh lên cái gì đó rất cuốn hút Kuroko. Đã có lần Kuroko hỏi Akashi về màu mắt. Cậu nghĩ phải có điều gì đó rất thần bí để tạo nên đôi mắt này. Nhưng đơn giản chỉ là khi sinh ra đã có thôi.
Đôi khi Akashi còn hứa sẽ tặng cho Kuroko đôi mắt này vào dịp sinh nhật. Nhưng Kuroko biết đó chỉ là một lời đùa cợt. Còn vào sinh nhật Akashi, khi Kuroko hỏi cậu muốn được tặng gì, Akashi nói : " Tớ muốn một chiếc kéo màu đen. "
- Tại sao vậy ?
- Đó sẽ là chiếc kéo tớ dùng để lấy đôi mắt này ra tặng Tetsuya.
Cho dù là một lời nói đùa, cho dù không hiểu vì sao lại là màu đen, vì Akashi thích màu đỏ và vốn tên cậu đã được lấy từ ' akai ' nghĩa là màu đỏ, nhưng vào sinh nhật Akashi, Kuroko vẫn tặng một chiếc kéo màu đen. Đó là một chiếc kéo bình thường, không chạm khắc những hoa văn như những chiếc kéo khác trong hoàng gia. Vì Kuroko biết Akashi thích những thứ giản dị và hơn hết, đó là chiếc kéo Kuroko nhờ người làm và tận mắt theo dõi. Đó là chiếc kéo dành riêng cho Akashi.
- Chỉ một chiếc kéo thôi, Akashi-kun không cần giữ tới mức đó đâu. - Kuroko ngạc nhiên khi thấy Akashi bọc và lau chùi chiếc kéo cẩn thận.
- Đó là kéo Tetsuya tặng mà. Với cả, sau này nó sẽ là thứ cần thiết để làm ra món quà sinh nhật cho Tetsuya.
- Akashi-kun này, không cần đùa thế đâu. Làm sao tớ có thể lấy đôi mắt của cậu được chứ.
- Sao lại không ? Chẳng lẽ Tetsuya chê món quà của tớ sao ?
- Không, không phải. Nhưng như vậy sẽ rất đau đó.
- Ừ, rất đau ..
Akashi nhìn Kuroko và cười. Có một cảm giác rất lạ mà Akashi cảm nhận được khi ở bên Kuroko. Ở cạnh Kuroko, cậu thấy yên bình và nhẹ nhàng, cảm giác bản thân có thể làm bất cứ thứ gì cho Kuroko. Một thứ tình cảm nhẹ nhàng chớm nở bên trong cậu.
Cùng với đó, khi suy nghĩ về việc này và mối hiềm khích giữa hai dòng tộc, Akashi bỗng lóe lên một điều gì đó, cái gì đó mà chính cậu cũng chưa thể hiểu. Chỉ biết, đó là một điều rất khủng khiếp.
Sinh nhật Akashi là 20 tháng 12, đã qua được một tuần rồi. Điều Akashi dự tính ngày một rõ nét trong đầu cậu. Và cho dù điều đó đối với cậu thật kinh khủng nhưng nó làm Akashi cảm thấy kích thích. " Đó là một bất ngờ cho cậu đấy, Tetsuya. " - Akashi thầm nghĩ. Một kế hoạch được vạch lên trong đầu cậu. Kế hoạc này, chắc chắn Akashi sẽ thực hiện vào ngày 31 tháng 1.
---
Hai dòng tốc đang mâu thuẫn kịch liệt, lại phải đối đầu với hai thằng con ngoan cố, nhất quyết không chịu hợp tác. Đương nhiên rồi, chỉ cần Akashi và Kuroko chịu đứng lên thì lập tức sẽ có chiến tranh xảy ra ngay. Hai con người này là nhân tố quan trọng để người lớn bọn họ đứng bên trong sẵn sàng giật dây và bùm ! Một cuộc chiến tranh đẫm máu qua bao nhiêu năm được tích tụ lại sẽ bùng nổ.
Trong thời điểm này, Akashi và Kuroko cũng ít gặp nhau hơn. Hai người không được ra ngoài mà hằng ngày bị tra tấn đầu óc cùng đống tài liệu ngổn ngang. Những thứ đó đã nằm ngoài tai Kuroko rồi. Còn Akashi ? Cậu đang cảm thấy hết sức khó chịu. Chỉ vì một điều : Cậu không được gặp Kuroko thường xuyên. Cái thứ tình cảm chớm nở rồi giờ đây bung ra mãnh liệt. Akashi khao khát được gặp Kuroko mỗi ngày, muốn nhìn và nói chuyện với cậu. Tất cả những gì mà Akashi phải nghe, phải tiếp thu hiện giờ không thể lọt vào đầu cậu. Cho dù mọi người có nói tới mức nào, cậu cũng chỉ gạt phắt sang một bên và ngồi mân mê cái kéo.
- Tại sao ba mẹ cứ phải ép con chống lại cái gia đình kia thế ?? - Akashi cáu gắt.
- Tại sao con cứ phải thừa kế dòng tộc này ??
- Con đang nói gì vậy ? Chỉ có một mình con có đủ khả năng thôi. Và bên kia họ đã quá đáng lắm rồi. Chúng ta phải đánh, đánh cho kì được bên kia !
- Tại sao chứ ?? Chúng ta sống trong hòa bình không được sao ? Giờ con có chết thì cũng sẽ có người khác đứng lên thôi !
Akashi biết điều mình nói là hết sức vô lý. Vì cậu đã được chỉ định rồi, giờ mà chết đi, chắc chắn cả cái dòng tộc này sẽ loạn lên mà có khi còn tan nát. Đến chính cậu cũng không thể hiểu nổi vì sao lại như vậy. " Chậc ! Cái dòng tộc này loạn rồi .. "
Chỉ còn một ngày nữa thôi là đến 31 tháng 1 rồi. Rồi tới ngày đó, kế hoạch khủng khiếp đó sẽ được thực hiện. Và một cuộc chiến tranh sẽ diễn ra đầy thu vị và hết sức sôi nổi !
---
Đêm hôm đó, khi tất cả vẫn đang náo loạn lên vì hiềm khích ngày một tăng, Akashi quyết định đứng lên.
- Tôi sẽ gánh trên vai dòng tộc này. Dòng tộc Akashi sẽ chỉ sụp đổ khi bản thân tôi - Akashi Seijuro chết đi ! Và giờ tôi tuyên bố, chúng ta sẽ đứng lên và lật đổ !
Một lời tuyên bố trịnh trọng nhanh chóng được lan truyền. Cuộc chiến tranh bùng nổ. Hai bên đánh nhau hết sức quyết liệt. Kể cả bên kia, họ cũng mặc kệ sự thờ ơ của Kuroko mà đứng lên. Vì Kuroko không chịu thừa kế, nên nghiễm nhiên vị vua tiền nhiệm có quyền khi bên Akashi đưa ra thách thức.
Một ngọn lửa bùng lên. Tất cả bọn họ cứ mải miết đánh nhau, và Akashi đã không còn ở đó. Cậu nhẹ nhàng đi đốt tất cả mọi nơi, kể cả vườn, lâu đài, mọi thứ liên quan. Sự hoảng loạn diễn ra và chiến tranh vẫn tiếp tục. Mọi người chìm trong biển lửa và biển máu.
Akashi đứng trong lâu đài và chờ đợi. Cậu chờ đợi cái gì ? Kuroko ư ? Đúng, đúng vậy. Cậu biết Kuroko sẽ đến mà ..
Ngay sau khi biết mọi chuyện, Kuroko đã lập tức bỏ mọi thứ mà đi tìm Akashi. Cậu chạy tới khu vườn và tìm khắp mọi nơi. Hy vọng cuối cùng của cậu là lâu đài đang cháy. Kuroko chạy khắp lâu đài và mong rằng Akashi đang ở một nơi nào đó an toàn. Rồi cậu dừng lại. Thấy rồi .. Cậu thấy Akashi rồi ..
- Tớ đã chờ cậu mãi đấy, Tetsuya. - Akashi quay lại và mỉm cười.
- Akashi-kun, cậu đã làm những việc này .. ?
- Đúng.
- Tại sao .. ?
- Tớ sẽ xóa sổ dòng tộc này. Như vậy Tetsuya sẽ không phải lo lắng vì những lời thúc ép nữa.
Kuroko hết sức bàng hoàng mà không biết nói lời nào.
- Chỉ vì những chuyện này mà tớ không được gặp cậu, - Akashi nói tiếp - Chỉ vì thế mà cậu bị bọn họ bắt ép phải đứng lên. Và khi tớ thiêu rụi dòng tộc này trong biển lửa, khi tớ chết đi, cậu sẽ được tự do.
- Akashi-kun .. chết ?
- Ừ.
- Tại sao phải như thế .. ?
- Chỉ như thế mới giải quyết mọi việc. Và chỉ như thế tớ mới yên tâm mà tặng món quà sinh nhật cho cậu, Tetsuya. Hôm nay là sinh nhật cậu, nhớ chứ ?
- Không ! Tớ không cần ! Chúng ta có thể bỏ nơi này mà ! - Kuroko gào lên.
- Cậu có biết vì sao lại là chiếc kéo màu đen không ? - Akashi phớt lờ yêu cầu của Kuroko mà nhìn chiếc kéo - ' kuro ' trong Kuroko nghĩa là đen mà. Khi tớ dùng chiếc kéo này lấy đôi mắt tớ và trao cho cậu, cũng đồng nghĩa với việc cậu sẽ là người nhận lấy nó. Mọi thứ của tớ sẽ thuộc về Tetsuya. Tớ yêu cậu, Tetsuya. Thật tuyệt đúng không ?
- Không tuyệt chút nào ! Dừng lại đi .. Tớ không cần .. Tớ cũng yêu Akashi-kun, vì thế chúng ta có thế từ bỏ nơi đây mà .. - Kuroko tiếp tục gào thét.
- Đáng tiếc, chỉ còn cách này thôi, Tetsuya à ..
Kuroko cố gắng ngăn cản Akashi trong tuyệt vọng. Trong khi đó Akashi đã tự dùng chiếc kéo đó móc đôi mắt hai màu đỏ vàng mà Kuroko rất thích rồi tặng cho cậu. Cậu đã cười, rất vui. Vì được gặp Kuroko vào phút cuối, vì được thấy Kuroko chấp nhận tình cảm của mình, vì đã tặng được món quà sinh nhật mà Kuroko rất thích.
" Chúc mừng sinh nhật, Tetsuya .. ! "
Akashi chết. Một cú sốc hoàn toàn lớn và kinh khủng đối với Kuroko.
Cảm giác có lỗi, rồi tự dằn vặt bản thân ..
.
.
.
.
.
" Nếu như ngày hôm đó, tớ không tặng Akashi-kun một chiếc kéo màu đen .. "
---
End[Bonus]Thời điểm mà Kuroko đột ngột xuất hiện, rồi nhẹ nhàng đi ngang qua cuộc đời Akashi như một cơn gió dịu dàng, khiến tâm trí Akashi rối bời ngập chìm trong bóng dáng xinh đẹp đó."Yêu từ cái nhìn đầu tiên", một điều tưởng chừng như không thể nhưng sự xuất hiện của Kuroko đã chứng minh là có thể.Nhưng rồi, cũng như một cơn gió. Nhẹ nhàng đến, cứ thế Kuroko cũng nhẹ nhàng đi, cậu vô tình để lại trong tâm trí Akashi một vết thương vô hình không thể nào phai mờ.Ngày tháng đó, ngóng trông một thứ tình cảm chưa từng tồn tại. Mỗi thứ, từng chút từng chút một... khiến Akashi héo mòn mà sinh ra chấp niệm, một thứ tình cảm cố chấp đến mức tự hủy hoại bản thân lúc nào không hay biết.Tương tư là con đường dẫn đến vực sâu, càng yêu nhiều càng khiến con người không thể quay đầu.~~~~~Thời điểm mà Akashi vô tình gặp lại Kuroko, đó cũng chính là thời điểm Akashi cùng Kuroko mỗi người một thế giới cách biệt.Akashi lặng lẽ đứng đó, bên dãy tử đằng tím tái buồn man mác. Từng ngày từng ngày, nhìn ngóng theo bóng hình Kuroko bước ngang qua trong vô vọng.Người ta bảo rằng: khi bạn chết đi, linh hồn bạn sẽ biến mất để chuẩn bị bắt đầu một cuộc sống mới ở thế giới mới. Nhưng khi bạn chết đi, mà linh hồn vẫn còn tồn tại ở thế giới này, điều đó đồng nghĩa rằng trong lòng bạn vẫn còn chấp niệm khiến bạn vấn vương.Ngày ấy, vì điên cuồng đuổi theo hình bóng Kuroko mà Akashi đã không kịp tránh chiếc xe mất lái đang lao tới. Kết quả là, khi linh hồn hoàn toàn lìa khỏi thân xác thì Akashi mới kịp nhận ra mình đã chết.Một loại tuyệt vọng bao trùm ập đến. Tại sao lại ra đi như thế này? Tại sao lại chết khi anh còn chưa kịp nói yêu em?~~~~~~Đông qua, xuân đến, hạ về, thu tàn.Mỗi khoảnh khắc, khắc ghi từng bước chân Kuroko qua lối này.
Còn Akashi vẫn cứ thế, vẫn cứ lẳng lặng trông theo trong vô vọng.Nếu thượng đế nhân từ ban điều ước, Akashi chỉ ước được một lần quay về thời điểm lần đầu tiên gặp Kuroko. Vào thời điểm đó anh nhất định sẽ nói, anh sẽ nói:"Anh yêu em"Nhưng mà, điều ước không hề tồn tại, cũng giống như thời gian không thể nào quay lại được. Thế nên, Akashi vẫn đứng đó, vẫn lặng lẽ nhìn theo Kuroko - âm dương cách biệt.
Akashi Seijuro - Người chính thức thừa kế dòng tộc Akashi.
Kuroko Tetsuya - Người chính thức thừa kế dòng tộc Kuroko.
Ừ thì là như vậy đó. Hai hoàng tử từ hai dòng tộc danh giá. Theo tin đồn thổi ngoài kia, à không, là sự thật, đây là hai dòng tộc có mối thù với nhau. Nói cách khác là như nước với lửa. Chỉ đơn giản vì một bên là kẻ xấu và một bên là anh hùng. Từ đời này qua đời khác, các vị vua từ hai bên luôn cạnh tranh và đề phòng lẫn nhau. Cũng từ lúc bé, những người được thừa kế dòng tộc đều bị nhồi vào trong đầu tất cả những gì xấu xa nhất về kẻ thù của mình. Hiển nhiên là như vậy.
Nhưng thật lạ, Akashi Seijuro và Kuroko Tetsuya lại là hai người bạn thân. Họ không bị ảnh hưởng bởi những lời lẽ mà mọi người nhồi nhét vào. Đối với Akashi, hai dòng tộc có thể chung sống một cách hòa bình và giúp đỡ nhau không phải tốt hơn sao ? Thù hằn và ghen ghét lẫn nhau không thể giải quyết một vấn đề gì. Còn Kuroko, thực sự những điều này không có một chút gì gọi là ảnh hưởng tới cậu hết. Kuroko nói thẳng ra thì là không muốn thừa kế. Bởi đối với cậu khi thừa kế, mặc nhiên cậu vừa phải điều khiển cả một dòng tộc đồ sộ vừa phải giải quyết những thù hằn từ hai bên. Mà cậu chỉ muốn được sống yên bình như bao người khác. Cuộc sống danh cao vọng trọng không quan trọng.
Kuroko quen Akashi từ nhỏ, chỉ một lần tình cờ thôi. Kuroko ngày đó mò mẫm vào vườn hoa chơi. Đó là một khu vườn rộng và nhiều ngóc ngách. Bọn trẻ thích chơi ở đó vì trông khu vườn như mê cung vậy. Cậu lang thang khắp mọi ngóc ngách của khu vườn rộng lớn. Rồi thoát khỏi mê cung, cậu nhìn thấy một khu đất rộng với rất nhiều cỏ xanh mướt. Ở giữa là một cây cổ thụ rất rất to. Kuroko hết sức thích thú với phát hiện mới mẻ này. Cậu vòng qua đằng sau cây cổ thụ và bắt gặp .. Akashi. Một cậu nhóc cũng trạc tuổi mình với mái tóc đỏ và đổi mắt hai màu đang ngồi đọc sách bên dưới một cái cây thật to và thật đẹp, hẳn Kuroko không khỏi ngạc nhiên.
- Chào cậu. - Akashi ngước lên khi thấy Kuroko và khẽ nở một nụ cười.
- À .. ừm .. Chào bạn .. - Kuroko thực sự lúng túng. Một phần vì đôi mắt rất lạ, phần vì thái độ tự tin đến lạ lùng của Akashi.
- Sao thế ? - Akashi hỏi trước sự lúng tung của Kuroko.
- Không, không sao đâu.
- Cậu có muốn ngồi đây không ? - Akashi nhìn xuống bên cạnh mình.
- Ừm. Cảm ơn cậu. - Kuroko ngồi xuống bên cạnh Akashi.
- Cậu tên gì ?
- Kuroko Tetsuya.
- Kuroko Tetsuya .. Có phải người sẽ thừa kế sau này của dòng tộc Kuroko không ?
- Ừm .. Đúng rồi. Cậu là .. ?
- Akashi Seijuro.
- À, ra là cậu ..
- Ngạc nhiên thật, cậu có vẻ không lo lắng về tớ.
- Tại sao phải lo lắng ?
- Chẳng phải hai bên đều có hiềm khích với nhau sao ?
- Đừng lo, tớ không quan tâm tới mấy chuyện đấy đâu. Rất vui được quen cậu, Akashi-kun !
- Rất hân hạnh ! Tớ gọi cậu là Tetsuya được chứ ?
- Xin cứ tự nhiên.
Và họ trở thành bạn. Akashi và Kuroko quen nhau cũng nhiều năm rồi. Hai người hay gặp nhau, nói chuyện và chơi đùa. Tuy nhiên mọi người không hề biết về chuyện này. Theo nguyên tắc thì điều này là không được phép, chính vì thế Akashi và Kuroko không nói cho ai.
---
Kuroko thích thú với đôi mắt của Akashi nhất. Bởi lẽ đó là một đôi mắt hai màu đỏ và vàng rất đẹp. Từ đó ánh lên cái gì đó rất cuốn hút Kuroko. Đã có lần Kuroko hỏi Akashi về màu mắt. Cậu nghĩ phải có điều gì đó rất thần bí để tạo nên đôi mắt này. Nhưng đơn giản chỉ là khi sinh ra đã có thôi.
Đôi khi Akashi còn hứa sẽ tặng cho Kuroko đôi mắt này vào dịp sinh nhật. Nhưng Kuroko biết đó chỉ là một lời đùa cợt. Còn vào sinh nhật Akashi, khi Kuroko hỏi cậu muốn được tặng gì, Akashi nói : " Tớ muốn một chiếc kéo màu đen. "
- Tại sao vậy ?
- Đó sẽ là chiếc kéo tớ dùng để lấy đôi mắt này ra tặng Tetsuya.
Cho dù là một lời nói đùa, cho dù không hiểu vì sao lại là màu đen, vì Akashi thích màu đỏ và vốn tên cậu đã được lấy từ ' akai ' nghĩa là màu đỏ, nhưng vào sinh nhật Akashi, Kuroko vẫn tặng một chiếc kéo màu đen. Đó là một chiếc kéo bình thường, không chạm khắc những hoa văn như những chiếc kéo khác trong hoàng gia. Vì Kuroko biết Akashi thích những thứ giản dị và hơn hết, đó là chiếc kéo Kuroko nhờ người làm và tận mắt theo dõi. Đó là chiếc kéo dành riêng cho Akashi.
- Chỉ một chiếc kéo thôi, Akashi-kun không cần giữ tới mức đó đâu. - Kuroko ngạc nhiên khi thấy Akashi bọc và lau chùi chiếc kéo cẩn thận.
- Đó là kéo Tetsuya tặng mà. Với cả, sau này nó sẽ là thứ cần thiết để làm ra món quà sinh nhật cho Tetsuya.
- Akashi-kun này, không cần đùa thế đâu. Làm sao tớ có thể lấy đôi mắt của cậu được chứ.
- Sao lại không ? Chẳng lẽ Tetsuya chê món quà của tớ sao ?
- Không, không phải. Nhưng như vậy sẽ rất đau đó.
- Ừ, rất đau ..
Akashi nhìn Kuroko và cười. Có một cảm giác rất lạ mà Akashi cảm nhận được khi ở bên Kuroko. Ở cạnh Kuroko, cậu thấy yên bình và nhẹ nhàng, cảm giác bản thân có thể làm bất cứ thứ gì cho Kuroko. Một thứ tình cảm nhẹ nhàng chớm nở bên trong cậu.
Cùng với đó, khi suy nghĩ về việc này và mối hiềm khích giữa hai dòng tộc, Akashi bỗng lóe lên một điều gì đó, cái gì đó mà chính cậu cũng chưa thể hiểu. Chỉ biết, đó là một điều rất khủng khiếp.
Sinh nhật Akashi là 20 tháng 12, đã qua được một tuần rồi. Điều Akashi dự tính ngày một rõ nét trong đầu cậu. Và cho dù điều đó đối với cậu thật kinh khủng nhưng nó làm Akashi cảm thấy kích thích. " Đó là một bất ngờ cho cậu đấy, Tetsuya. " - Akashi thầm nghĩ. Một kế hoạch được vạch lên trong đầu cậu. Kế hoạc này, chắc chắn Akashi sẽ thực hiện vào ngày 31 tháng 1.
---
Hai dòng tốc đang mâu thuẫn kịch liệt, lại phải đối đầu với hai thằng con ngoan cố, nhất quyết không chịu hợp tác. Đương nhiên rồi, chỉ cần Akashi và Kuroko chịu đứng lên thì lập tức sẽ có chiến tranh xảy ra ngay. Hai con người này là nhân tố quan trọng để người lớn bọn họ đứng bên trong sẵn sàng giật dây và bùm ! Một cuộc chiến tranh đẫm máu qua bao nhiêu năm được tích tụ lại sẽ bùng nổ.
Trong thời điểm này, Akashi và Kuroko cũng ít gặp nhau hơn. Hai người không được ra ngoài mà hằng ngày bị tra tấn đầu óc cùng đống tài liệu ngổn ngang. Những thứ đó đã nằm ngoài tai Kuroko rồi. Còn Akashi ? Cậu đang cảm thấy hết sức khó chịu. Chỉ vì một điều : Cậu không được gặp Kuroko thường xuyên. Cái thứ tình cảm chớm nở rồi giờ đây bung ra mãnh liệt. Akashi khao khát được gặp Kuroko mỗi ngày, muốn nhìn và nói chuyện với cậu. Tất cả những gì mà Akashi phải nghe, phải tiếp thu hiện giờ không thể lọt vào đầu cậu. Cho dù mọi người có nói tới mức nào, cậu cũng chỉ gạt phắt sang một bên và ngồi mân mê cái kéo.
- Tại sao ba mẹ cứ phải ép con chống lại cái gia đình kia thế ?? - Akashi cáu gắt.
- Tại sao con cứ phải thừa kế dòng tộc này ??
- Con đang nói gì vậy ? Chỉ có một mình con có đủ khả năng thôi. Và bên kia họ đã quá đáng lắm rồi. Chúng ta phải đánh, đánh cho kì được bên kia !
- Tại sao chứ ?? Chúng ta sống trong hòa bình không được sao ? Giờ con có chết thì cũng sẽ có người khác đứng lên thôi !
Akashi biết điều mình nói là hết sức vô lý. Vì cậu đã được chỉ định rồi, giờ mà chết đi, chắc chắn cả cái dòng tộc này sẽ loạn lên mà có khi còn tan nát. Đến chính cậu cũng không thể hiểu nổi vì sao lại như vậy. " Chậc ! Cái dòng tộc này loạn rồi .. "
Chỉ còn một ngày nữa thôi là đến 31 tháng 1 rồi. Rồi tới ngày đó, kế hoạch khủng khiếp đó sẽ được thực hiện. Và một cuộc chiến tranh sẽ diễn ra đầy thu vị và hết sức sôi nổi !
---
Đêm hôm đó, khi tất cả vẫn đang náo loạn lên vì hiềm khích ngày một tăng, Akashi quyết định đứng lên.
- Tôi sẽ gánh trên vai dòng tộc này. Dòng tộc Akashi sẽ chỉ sụp đổ khi bản thân tôi - Akashi Seijuro chết đi ! Và giờ tôi tuyên bố, chúng ta sẽ đứng lên và lật đổ !
Một lời tuyên bố trịnh trọng nhanh chóng được lan truyền. Cuộc chiến tranh bùng nổ. Hai bên đánh nhau hết sức quyết liệt. Kể cả bên kia, họ cũng mặc kệ sự thờ ơ của Kuroko mà đứng lên. Vì Kuroko không chịu thừa kế, nên nghiễm nhiên vị vua tiền nhiệm có quyền khi bên Akashi đưa ra thách thức.
Một ngọn lửa bùng lên. Tất cả bọn họ cứ mải miết đánh nhau, và Akashi đã không còn ở đó. Cậu nhẹ nhàng đi đốt tất cả mọi nơi, kể cả vườn, lâu đài, mọi thứ liên quan. Sự hoảng loạn diễn ra và chiến tranh vẫn tiếp tục. Mọi người chìm trong biển lửa và biển máu.
Akashi đứng trong lâu đài và chờ đợi. Cậu chờ đợi cái gì ? Kuroko ư ? Đúng, đúng vậy. Cậu biết Kuroko sẽ đến mà ..
Ngay sau khi biết mọi chuyện, Kuroko đã lập tức bỏ mọi thứ mà đi tìm Akashi. Cậu chạy tới khu vườn và tìm khắp mọi nơi. Hy vọng cuối cùng của cậu là lâu đài đang cháy. Kuroko chạy khắp lâu đài và mong rằng Akashi đang ở một nơi nào đó an toàn. Rồi cậu dừng lại. Thấy rồi .. Cậu thấy Akashi rồi ..
- Tớ đã chờ cậu mãi đấy, Tetsuya. - Akashi quay lại và mỉm cười.
- Akashi-kun, cậu đã làm những việc này .. ?
- Đúng.
- Tại sao .. ?
- Tớ sẽ xóa sổ dòng tộc này. Như vậy Tetsuya sẽ không phải lo lắng vì những lời thúc ép nữa.
Kuroko hết sức bàng hoàng mà không biết nói lời nào.
- Chỉ vì những chuyện này mà tớ không được gặp cậu, - Akashi nói tiếp - Chỉ vì thế mà cậu bị bọn họ bắt ép phải đứng lên. Và khi tớ thiêu rụi dòng tộc này trong biển lửa, khi tớ chết đi, cậu sẽ được tự do.
- Akashi-kun .. chết ?
- Ừ.
- Tại sao phải như thế .. ?
- Chỉ như thế mới giải quyết mọi việc. Và chỉ như thế tớ mới yên tâm mà tặng món quà sinh nhật cho cậu, Tetsuya. Hôm nay là sinh nhật cậu, nhớ chứ ?
- Không ! Tớ không cần ! Chúng ta có thể bỏ nơi này mà ! - Kuroko gào lên.
- Cậu có biết vì sao lại là chiếc kéo màu đen không ? - Akashi phớt lờ yêu cầu của Kuroko mà nhìn chiếc kéo - ' kuro ' trong Kuroko nghĩa là đen mà. Khi tớ dùng chiếc kéo này lấy đôi mắt tớ và trao cho cậu, cũng đồng nghĩa với việc cậu sẽ là người nhận lấy nó. Mọi thứ của tớ sẽ thuộc về Tetsuya. Tớ yêu cậu, Tetsuya. Thật tuyệt đúng không ?
- Không tuyệt chút nào ! Dừng lại đi .. Tớ không cần .. Tớ cũng yêu Akashi-kun, vì thế chúng ta có thế từ bỏ nơi đây mà .. - Kuroko tiếp tục gào thét.
- Đáng tiếc, chỉ còn cách này thôi, Tetsuya à ..
Kuroko cố gắng ngăn cản Akashi trong tuyệt vọng. Trong khi đó Akashi đã tự dùng chiếc kéo đó móc đôi mắt hai màu đỏ vàng mà Kuroko rất thích rồi tặng cho cậu. Cậu đã cười, rất vui. Vì được gặp Kuroko vào phút cuối, vì được thấy Kuroko chấp nhận tình cảm của mình, vì đã tặng được món quà sinh nhật mà Kuroko rất thích.
" Chúc mừng sinh nhật, Tetsuya .. ! "
Akashi chết. Một cú sốc hoàn toàn lớn và kinh khủng đối với Kuroko.
Cảm giác có lỗi, rồi tự dằn vặt bản thân ..
.
.
.
.
.
" Nếu như ngày hôm đó, tớ không tặng Akashi-kun một chiếc kéo màu đen .. "
---
End[Bonus]Thời điểm mà Kuroko đột ngột xuất hiện, rồi nhẹ nhàng đi ngang qua cuộc đời Akashi như một cơn gió dịu dàng, khiến tâm trí Akashi rối bời ngập chìm trong bóng dáng xinh đẹp đó."Yêu từ cái nhìn đầu tiên", một điều tưởng chừng như không thể nhưng sự xuất hiện của Kuroko đã chứng minh là có thể.Nhưng rồi, cũng như một cơn gió. Nhẹ nhàng đến, cứ thế Kuroko cũng nhẹ nhàng đi, cậu vô tình để lại trong tâm trí Akashi một vết thương vô hình không thể nào phai mờ.Ngày tháng đó, ngóng trông một thứ tình cảm chưa từng tồn tại. Mỗi thứ, từng chút từng chút một... khiến Akashi héo mòn mà sinh ra chấp niệm, một thứ tình cảm cố chấp đến mức tự hủy hoại bản thân lúc nào không hay biết.Tương tư là con đường dẫn đến vực sâu, càng yêu nhiều càng khiến con người không thể quay đầu.~~~~~Thời điểm mà Akashi vô tình gặp lại Kuroko, đó cũng chính là thời điểm Akashi cùng Kuroko mỗi người một thế giới cách biệt.Akashi lặng lẽ đứng đó, bên dãy tử đằng tím tái buồn man mác. Từng ngày từng ngày, nhìn ngóng theo bóng hình Kuroko bước ngang qua trong vô vọng.Người ta bảo rằng: khi bạn chết đi, linh hồn bạn sẽ biến mất để chuẩn bị bắt đầu một cuộc sống mới ở thế giới mới. Nhưng khi bạn chết đi, mà linh hồn vẫn còn tồn tại ở thế giới này, điều đó đồng nghĩa rằng trong lòng bạn vẫn còn chấp niệm khiến bạn vấn vương.Ngày ấy, vì điên cuồng đuổi theo hình bóng Kuroko mà Akashi đã không kịp tránh chiếc xe mất lái đang lao tới. Kết quả là, khi linh hồn hoàn toàn lìa khỏi thân xác thì Akashi mới kịp nhận ra mình đã chết.Một loại tuyệt vọng bao trùm ập đến. Tại sao lại ra đi như thế này? Tại sao lại chết khi anh còn chưa kịp nói yêu em?~~~~~~Đông qua, xuân đến, hạ về, thu tàn.Mỗi khoảnh khắc, khắc ghi từng bước chân Kuroko qua lối này.
Còn Akashi vẫn cứ thế, vẫn cứ lẳng lặng trông theo trong vô vọng.Nếu thượng đế nhân từ ban điều ước, Akashi chỉ ước được một lần quay về thời điểm lần đầu tiên gặp Kuroko. Vào thời điểm đó anh nhất định sẽ nói, anh sẽ nói:"Anh yêu em"Nhưng mà, điều ước không hề tồn tại, cũng giống như thời gian không thể nào quay lại được. Thế nên, Akashi vẫn đứng đó, vẫn lặng lẽ nhìn theo Kuroko - âm dương cách biệt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com