Series Qua Chuoi Mang Ten Wannie Cua Bae Joohyun Wenrene
"Seungwan, Seungwan ah.""Em ở đây."Seungwan đang ngồi xem tivi, nghe tiếng chị người yêu gọi liền quay ra sau nhìn. Joohyun lật đật từ trong bếp bước ra, theo cơ thể mà ngã luôn vào lòng Seungwan."Seungwan, chị không tìm thấy nó ở đâu hết.""Chị tìm thứ gì?""Thanh chocolate mà Seungwan đã mang về cho chị hôm qua."Nói hết câu, chị lại tiếp tục dụi đầu vào người em. Seungwan chỉ biết cười rồi nâng gương mặt phụng phịu của chị lên, sẵn tiện véo nhẹ một cái."Joohyun ngốc nghếch, chỉ là chocolate thôi mà. Mai em sẽ mua lại cái khác cho chị, có chịu không?""Không chịu.""Thế giờ Joohyunie muốn thế nào?"Seungwan véo má chị thêm một cái nữa. Joohyun nhăn nhó ôm mặt, nhanh chóng đẩy tay em ra, nũng nịu như một đứa trẻ."Chẳng phải thanh chocolate đó là Seungwan mang từ Canada về cho chị sao? Mua một cái giống vậy ở Hàn Quốc thì không còn ý nghĩa gì nữa.""Thiệt là ngốc quá đi. Bae Joohyun con nít.""Ừ, con nít đấy."Chị dỗi rồi. Cái con người ở gần độ tuổi 30 này nếu có nói 3 tuổi thì Seungwan cũng tin. Vì Seungwan thương chị mà. Bae Joohyun dù có như thế nào thì vẫn là Bae Joohyun mà em thương nhất. "Con nít nên mới thương~""Không cần."Thấy Seungwan có ý muốn ôm chị dỗ ngọt nên Joohyun càng nhích ra xa. Nhưng Seungwan đâu chịu bỏ cuộc dễ dàng như vậy. Người lùi, người tiến cho đến khi Joohyun cảm thấy mình đã chạm đến đầu bên này của sofa."Lần sau đi Canada em sẽ mua thật nhiều chocolate cho Joohyun luôn. Em hứa đó.""Ăn nhiều đồ ngọt không tốt.""Vậy Joohyun của em muốn gì nào?""..."Joohyun lắc đầu liên tục nhưng vẫn trong tư thế tránh né cái ôm của Seungwan. Chị bĩu môi kéo con thỏ bông trên sofa một cách lười biếng và ôm vào lòng."Chị muốn thanh chocolate đó thôi. Không có thì em ra ngoài đây ngủ vào tối nay đi.""H-Hả?"Seungwan có ăn mất thanh chocolate đó đâu cơ chứ. Chị Joohyun thật bất công. Nhưng mà lí do vì sao nó biến mất thì đố Seungwan mà biết được. Có lẽ vì nó quan trọng với chị Joohyun thật. Mấy hôm trước Seungwan về Canada, chị ở nhà một mình chán ơi là chán. Không có ai ôm chị đi ngủ, không có ai hôn lên trán chị vào mỗi buổi sáng, cũng không có ai cho chị làm nũng. Seungwan hứa sẽ mang quà về và món quà đó là cả đống bánh kẹo mà chị rất thích. Nhưng chị thích nhất là thanh chocolate kia cơ. Phải nói là chị thích nó biết chừng nào khi trong điện thoại là 101 tấm hình mà chị dành cả buổi tối để chụp. Chị còn khoe cho Seulgi xem nữa, báo hại cả đêm Seulgi không ngủ được vì thông báo tin nhắn cứ vang lên liên tục."Joohyunie, không công bằng~""Mặc kệ em."Chị Joohyun đứng dậy, ném chú thỏ bông vào người Seungwan, bỏ đi vào phòng. Nhưng Seungwan đã kịp nắm tay chị lại. Em kéo chị vào lòng nhẹ nhàng, cứ thế mà Joohyun lại thu gọn trong vòng tay Seungwan. Chị chu môi đánh nhẹ lên ngực em."Ghét.""Ghét thì không mua chocolate nữa.""Ờ. Đi mà mua cho mấy cô bạn thân của em. Chị không cần.""Joohyun nói đấy nhé, em đi đây."Seungwan nhướn mày trông đáng ghét vô cùng. Em buông lỏng tay vờ bỏ đi để trêu chọc chị. Nào ngờ Joohyun mặt như sắp khóc, Seungwan liền lúng túng ôm chặt chị vỗ về."Sao không đi đi?" - Chị vừa thút thít vừa đẩy em ra."Đi rồi ai yêu Joohyunie nữa?""Hứ."Seungwan bật cười, em kéo chị ngồi xuống sofa, hai tay vẫn nắm lấy tay chị. "Không dỗi nữa nhé?""Còn chocolate của chị thì sao?"Joohyun cầm tay em mà lắc qua lắc lại, còn dùng cái giọng chết người để làm nũng em. Chocolate tan chảy vì nóng, còn Son Seungwan tan chảy vì Bae Joohyun."Em đền bù thứ khác cho chị có được không?""Thứ gì?"Trong khi chị ngốc nghếch thờ người ra đoán xem thứ mà em người yêu muốn nói là gì thì em người yêu đã đặt lên môi chị một nụ hôn nhanh chóng."Seungwan đáng ghét.""Đáng ghét của chị hay của ai khác?""Của chị."Joohyun choàng hai tay qua cổ em áp sát hai gương mặt lại gần nhau. Trong một giây nào đó Seungwan đã đứng hình trước hành động của chị. Hôm nay Bae Joohyun bạo thật đấy."Seungwan của mỗi chị thôi, không có của cô nào khác hết."Với khoảng cách này thật làm Seungwan nóng hết cả người lên. Em vội đặt tay lên eo chị đẩy nhẹ ra, Joohyun thừa biết em nghĩ gì nên chị chỉ biết cười thôi."Đi ngủ thôi. Chị buồn ngủ rồi, Seungwan.""Được rồi. Vậy đi ngủ nào."Ánh đèn đã được tắt. Cả hai cùng về phòng và chìm vào giấc ngủ. Joohyun thích nhất là được Seungwan ôm vào lòng vì chị có thể cảm nhận được hơi ấm mà em ấy mang lại. Nó có cảm giác an toàn hơn, ít nhất là đối với chị, vì Seungwan sẽ luôn ở đây với chị mà. Luôn luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com