TruyenHHH.com

Series Oneshot Minwon Taste Of Love

Note to đùng: chuyện rất nhảm nhí
_

Có một anh đẹp trai 1m87 vào phòng ngồi xuống, u sầu đầy mặt.

Người 1m87: Bác sĩ, tôi cảm thấy mình hẳn bị điên rồi.

Bác sĩ: Kể một chút xem.

Người 1m87: Mèo của tôi nói tiếng người, giọng nam, thanh âm vô cùng từ tính, đêm hôm khuya khoắt tâm sự với tôi.

Chuyện gì bác sĩ cũng đều gặp qua rồi, không để chuyện của hắn vào mắt.

Bác sĩ: Mèo nuôi bao lâu?

Người 1m87: Cũng được hơn mười năm rồi.

Bác sĩ: Một con mèo rất già.

Người 1m87: Cậu ta còn chê tôi già, bắt tôi đắp mặt nạ thường xuyên, bổ sung nước, xoa dưỡng mắt theo chiều kim đồng hồ.

Bác sĩ: Lần đầu nó nói chuyện với cậu là khi nào, trước đó xảy ra chuyện gì?

Người 1m87: Không có gì, tôi không cẩn thận giẫm phải đuôi cậu ta, cậu ta chửi đệt, cào tôi một cái, anh nhìn xem, vết cào còn chưa mất đâu.

Hắn cuộn cuộn tay áo lên cho bác sĩ nhìn, mấy vết còn rất sâu, nhìn qua thật giống do móng mèo cào.

Bác sĩ: Suốt mười năm trước đó chưa bao giờ nói chuyện?

Người 1m87: Chưa bao giờ, trước kia còn kêu rất ít, suốt một tuần từ lúc tôi nhặt cậu ta về tôi còn tưởng cậu ta bị câm điếc.

Bác sĩ: Con mèo này của cậu có gì khác mấy con đồng loại của nó không?

Người 1m87: Không có, là một con mèo rất bình thường, cực kì lười, còn kén ăn, không ăn thức ăn cho mèo, tôi ăn gì cậu ta ăn nấy, mà mỗi lần ăn đều rất chậm. Trừ mấy chuyện này thì chuyện khác đều không phải lo, rất biết tự lo sinh hoạt, sống rất an nhàn, là mèo xám.

Người 1m87: Rất nhàm chán, không đáng yêu tí nào, nhưng dùng để ủ tay thì đặc biệt tốt.

Bác sĩ: Có ảnh chụp không, tôi xem xem.

Người 1m87 lấy di động ra đưa cho bác sĩ, chưa cần mở đến album, màn hình khóa chính là một con mèo Anh lông xám, lông mượt bóng loáng, mặt vừa buồn ngủ vừa xấu hổ, nói thật là nhìn có chút lười biếng.

Bác sĩ: Nuôi rất tốt, thật đáng yêu (trái lương tâm). Tên là gì?

Người 1m87: Gọi là Đậu đỏ, bởi vì nhặt được vào đúng hôm lễ thất tịch.

Người 1m87: Bác sĩ, làm sao bây giờ, cậu ta nói chuyện với tôi suốt một tuần rồi.

Bác sĩ: Nó nói chuyện gì với anh, có tự giới thiệu mình không?

Người 1m87: Không có tự giới thiệu, đột nhiên cứ nói thôi, tôi giẫm phải đuôi cậu ta, cho nên cậu ta mắng tôi. Cùng ngày tôi bị dọa sợ, liền nhốt cậu ta ngoài ban công.

Người 1m87: Nhà tôi ở tầng hai, cậu ta cào hỏng rèm cửa sổ, theo cửa sổ nhảy xuống, leo trở về từ lối thông gió, lại mắng tôi một trận.

Người 1m87: Lượng từ khi chửi rất ít, nhưng câu nào nghe đều rất thấm.

Bác sĩ: Có chút hung dữ.

Người 1m87: Ai nói không phải đâu, mắng tôi xong liền đi ngủ, tôi đến cái rắm cũng không dám thả một cái. Ngủ dậy, lại leo lên đùi tôi, tôi lại không thể tránh né.

Người 1m87: Cậu ta bảo tôi không phải sợ, cậu ta cũng không ăn tôi, chê thịt tôi dở. Tôi hỏi cậu ta sau này có thể không nói chuyện được hay không, cậu ta bảo không được, cậu ta tu luyện suốt mười năm, mới có thể nói chuyện, tuyệt đối sẽ không kêu meo meo nữa.

Người 1m87: Tôi cũng không có đối tượng, trong nhà có một con mèo như này, lại còn nuôi suốt mười năm, bảo bỏ tôi cũng không thể bỏ ngay được, mặt khác cậu ta nói nếu tôi dám vứt cậu ta đi, cậu ta khẳng định sẽ quay trở về, đến lúc đó cậu ta sẽ biến tôi thành một con chó, ai có thể không sợ đây.

Người 1m87: Tôi không muốn làm chó, nghe nói chó chỉ có thể nhìn thế giới qua hai màu đen trắng, bác sĩ, đây là thật à?

Bác sĩ: Chắc vậy.

Người 1m87: Cho nên chó không thể xem TV.

Bác sĩ: Chó không thể xem TV.

Người 1m87: Chó thật thảm mà.

Bác sĩ: Anh có nói chuyện này với bạn bè không, có người khác nghe thấy nó nói chuyện không. Anh có thử qua ghi hình chưa?

Người 1m87: Không có, chuyện này sao nói được, bọn họ không phải sẽ bảo tôi bị bệnh thần kinh sao? Cũng từng thử ghi hình lại rồi, làm sao tôi giấu ở đâu cậu ta cũng đều biết, ống kính vừa mở cậu ta liền không nói một tiếng, còn đi cào tôi, so ra giống hệt nghệ sĩ trốn ống kính. Bác sĩ! Anh nghĩ cách khác xem!

Bác sĩ: Nó hay tán gẫu chuyện gì với anh?

Người 1m87: Tán gẫu thật nhiều, chủ yếu là mắng tôi, chê tôi đụng đâu hỏng đó, khiến cậu ấy cảm thấy rất phiền não suốt mười năm. Tôi bảo dù gì tôi cũng nuôi cậu ta béo đến nỗi cổ còn không thấy, cậu ta liền bảo tôi nói nhảm, đó là do lông xù.

Người 1m87: Cậu ta chính là được tôi nuôi béo tròn, tôi tắm cho cậu ta, trước khi xuống nước với sau khi xuống nước đều dày mình như nhau.

Người 1m87: Còn thường xuyên kẹt đầu trên giá treo quần áo.

Người 1m87: Ài, vẫn thật là đáng yêu. Một con mèo tốt như thế, làm sao lại còn mở miệng nói chuyện nữa đây!

Người 1m87: A, đúng rồi, bác sĩ, có một chỗ có thể không giống với mèo bình thường, tôi không thiến cậu ta, bởi vì từ trước tới giờ cậu ta không có nháo, cho nên liền không thiến.

Bác sĩ: Tôi đã biết, vậy ngoài việc mắng anh ra nó còn nói gì nữa, có nói chuyện về chính anh không?

Người 1m87: Chủ yếu thường hay nói chuyện phiếm, giống như thành bạn cùng phòng của tôi vậy, chuyện của cậu ta tôi cũng hỏi, cậu ta không thể nói được, chỉ bảo thời điểm mình tu luyện đã đến, sau đó liền có thể nói chuyện, không lâu nữa còn có thể biến được thành người. Tôi xin cậu ta không biến thành người được không, cậu ta bảo không được.

Người 1m87: Tại sao mèo lại thành ra thế này, một con mèo thật đáng giận mà.

Người 1m87: Bác sĩ, anh có nuôi mèo bao giờ chưa, có phải thật đáng giận không?

Bác sĩ: Chưa từng nuôi qua, bất quá nghe anh kể cũng thấy thật đáng giận.

Bác sĩ: Vậy tiếp theo anh định chuẩn bị như nào, nếu nó còn tiếp tục nói chuyện đây?

Người 1m87: Vậy liền nuôi cũng được, nhưng vẫn có hơi sợ hãi, vì sao mèo có thể nói chuyện được? Tôi khẳng định là bị thần kinh rồi, áp lực công việc hiện tại quá lớn, thật sự không được, tôi sẽ chuẩn bị về nhà chăn bò một thời gian để điều tiết một chút.

Bác sĩ: Anh làm nghề gì?

Người 1m87: Ài không giấu gì anh, tôi là kiến trúc sư kiêm nhiếp ảnh gia.

Người 1m87: Quên không kể, con mèo kia của tôi cũng có chút năng khiếu nghệ thuật đó, đôi khi còn cho tôi lời khuyên chỉnh ảnh, tôi cảm thấy trình độ ngang ngửa với tôi, không chừng sau này chúng tôi còn có thể hợp tác với nhau.

Bác sĩ: Thật đa tài đa nghệ.

Người 1m87: Cảm ơn anh đã thích Đậu đỏ nhà chúng tôi.

Bác sĩ: ?

Người 1m87: Gần nhất tôi còn bị cạn kiệt ý tưởng, để cậu ấy xem cùng với tôi, giúp tôi hoàn thành bản thiết kế.

Bác sĩ: Anh còn thật không khách khí.

Người 1m87: Cậu ta nói cậu ta không biết chữ mà.

Người 87: Có một ngày sữa tôi mua về bị cậu ta vứt đi, nói là không đảm bảo hạn sử dụng , không biết chữ làm sao cậu ta biết quá thời hạn! Tôi liền phê bình cậu ta, cậu ta bảo cậu ta đoán được.

Người 1m87: Bác sĩ, tôi cảm thấy cậu ta nói láo.

Người 1m87: Phẩm đức của mèo này có vấn đề, tôi phải giúp cậu ta, trước kia không biết nói coi như xong, hiện tại biết nói chuyện thì phải nói cho tốt.

Bác sĩ: Anh xem anh ở cùng một chỗ với nó thật sự là rất tốt.

Người 1m87: Cũng hơn mười năm mà, cho dù tôi nuôi một con gián mười năm cũng nuôi ra tình cảm, nhưng cậu ta không nói chuyện vẫn tốt hơn, vẫn có chút dọa người.

Người 1m87: Bác sĩ, tôi có thể cứu sao?

Bác sĩ: Cứ vậy đi, anh đi chụp cái ảnh trước đã.

Người 1m87: Kỳ thật mèo nhà tôi rất dẹp, cậu ta chỉ là không quá ăn ảnh.

Bác sĩ: Chụp ảnh ra ngoài rẽ trái.

Người 1m87: Hai ngày nay cảm mạo, hôm nay trước khi tôi ra ngoài mèo nhà tôi còn nói với tôi, bảo hôm nay gió lớn, bảo tôi mặc nhiều một chút, cuốn cái khăn quàng cổ, trong lòng của cậu ấy vẫn có tôi.

Người 1m87: Cái khăn quàng cổ này của tôi là bản số lượng có hạn, cậu ấy chọn, có phải thật đẹp mắt không?

Bác sĩ: ...

Bác sĩ: Đi.

-

Người cao to đó lại tới, vào phòng ngồi xuống, u sầu đầy mặt.

Người 1m87: Bác sĩ, tôi cảm thấy bệnh tình của tôi chuyển biến xấu, mèo nhà tôi đứng thẳng đi bộ, bắt chéo chân ngồi xem TV, cướp điều khiển từ xa của tôi, ăn cơm còn dùng bát đũa.

Người 1m87: Xem qua mèo đi hia rồi chứ, cậu ta giống như thế, không hài lòng còn ngoảnh mặt không thèm liếc tôi.

Người 1m87: Thật là lạnh lùng mà.

Người 1m87: Hôm đó tôi về nhà, vừa vào cửa liền phát hiện mèo đang xào rau, vung muôi lớn, tôi không biết cậu ta bắc nồi lên bếp như thế nào, lửa nhảy lên thật cao, tôi còn sợ lửa đốt ria cậu ấy.

Người 1m87: Món ăn xác thực cũng rất ngon, nhưng xem chừng tôi vẫn tự mình làm thì hơn.

Bác sĩ: Trước kia nó chỉ nói chuyện, hiện tại triệt để không khác gì con người, có phải là ý này không?

Người 1m87: Phải.

Bác sĩ: Ngoại trừ cơ thể ra thì càng giống người, ngôn hành cử chỉ có gì khác nhau không, có để anh làm chuyện gì vì nó không, hoặc là đưa ra yêu cầu gì?

Người 1m87: Có.

Bác sĩ: Nói chút xem.

Người 1m87: Muốn tôi đổi một bộ nồi tốt hơn, với mua thêm một cái lò nướng.

Bác sĩ: ...

Người 1m87: Mặt khác cậu ta còn rất hay canh chừng xem tôi có đụng vào đâu hay làm vỡ đồ gì không nữa.

Bác sĩ: Mèo này còn thật biết quan tâm người khác.

Người 1m87: Không gì không làm được, sinh hoạt hiện tại hoàn toàn tự lo, đi nhà cầu xong xả nước, tắm rửa dùng sữa tắm, tự mình gội đầu.

Người 1m87: Nhưng vẫn để tôi gãi cằm cào lưng cậu ấy.

Người 1m87: Triệt để biến thành bạn cùng phòng của tôi, đôi khi còn chê tôi về muộn.

Người 1m87: Hiện tại nhà chúng tôi đều là tôi nấu, cậu ấy rửa bát.

Bác sĩ: Theo cách nói chuyện có thể thấy hai người thật giống vợ chồng.

Người 1m87: Là chồng chồng, mèo nam.

Bác sĩ: Mèo đực, anh phải nhận rõ nó là mèo, không phải người.

Người 1m87: Được.

Bác sĩ: Nó ảnh hưởng gì tới sinh hoạt của anh?

Người 1m87: Giờ làm việc và nghỉ ngơi của tôi quy luật hơn một chút, cậu ta giám sát tôi ngủ sớm dậy sớm, sáng sớm đè tôi tỉnh, sau đó cậu ta lại ngủ.

Người 1m87: Dạo này cậu ta còn mê chơi điện tử, tôi gọi ăn cơm mãi mới nghe.

Người 1m87: Tôi bồi cậu ấy cùng nhau rèn luyện, tôi rèn luyện hai giờ, cậu ta rèn luyện hai phút, sau đó liền đi ngủ.

Bác sĩ: Tất cả ảnh hưởng đều khá tốt.

Người 1m87: Đúng vậy.

Người 1m87: Có một ngày tôi đi ăn với đồng nghiệp, trong tiệm có một con mèo, tôi ôm một lúc, về nhà cậu ấy liền không vui vẻ, nói cậu ấy ngày ngày ở nhà khổ cực như vậy, tôi ở bên ngoài không làm việc lớn, còn không màng sự đời.

Người 1m87: Giận rất ghê, cả đêm chơi game ngoài phòng khách.

Bác sĩ: Máu ghen còn rất nhiều, còn rửa bát cho anh chứ?

Người 1m87: Còn, cậu ấy càng tức giận càng thích dọn dẹp, ngày thứ hai tôi về nhà thấy cả nhà sạch bong, đồ đạc đều không còn tí bụi nào, chén dĩa đều được lau sạch hết qua một lượt.

Bác sĩ: Không cần kể kỹ như vậy.

Người 1m87: Một bên trừng tôi một bên cầm bán phím chơi game, tiếng đập đến vang động cả trời.

Người 1m87: Tôi dỗ vài ngày mới quay lại ngủ trên giường.

Bác sĩ: Ngủ ở đâu?

Người 1m87: Đó giờ ngủ trên giường với tôi, từ khi nhặt cậu ấy về, cậu ấy không ngủ ổ mèo.

Bác sĩ: Bây giờ còn ngủ trên cùng một cái giường với anh?

Người 1m87: Đúng rồi, sao à?

Bác sĩ: Không sao, anh tiếp tục kể đi.

Người 1m87: Hai ngày gần đây cậu ấy có tâm sự nặng nề, tôi hỏi cậu ấy làm sao vậy, cậu ấy lại không nói, tôi quan sát một hồi, cảm thấy cậu ấy tương đối lo nghĩ, giống như đang chờ chuyện gì đó xảy ra.

Người 1m87: Mặt khác, thường xuyên xem dự báo thời tiết, ngày nào trời râm tâm trạng sẽ không tốt.

Người 1m87: Gần đây còn xem một ít phim điện ảnh truyền hình, thấy khóc meo meo, cảm xúc dao động khá lớn.

Bác sĩ: Mèo khóc.

Người 1m87: Đúng, một con mèo đầy xúc cảm.

Bác sĩ: Xem phim gì?

Người 1m87: Naruto.

Người 1m87: Bác sĩ, anh phân tích xem, mèo của tôi là thế nào?

Bác sĩ: ? Tôi chữa bệnh cho anh hay chữa bệnh cho mèo của anh đây?

Người 1m87: Vậy lần sau tôi cũng mang cậu ấy tới.

Bác sĩ: Ngàn vạn lần đừng.

Bác sĩ: Anh cảm thấy cuộc sống hiện tại như thế nào?

Người 1m87: Nói thật, kỳ thực rất tốt, chất lượng cuộc sống được tăng cao.

Bác sĩ: Đồng nghiệp của anh với bạn bè anh gần nhất có cảm thấy anh khác trước không, hoặc là dùng ánh mắt kỳ quái nhìn anh?

Người 1m87: Có, bọn họ đều cho rằng tôi đang yêu đương, chung quy phải gặp một lần.

Người 1m87: Không được đâu, mèo nhà tôi không thân người, trước kia có người tới nhà cậu ấy đều trốn.

Bác sĩ: ? Vấn đề ở chỗ này à?

Người 1m87: Nhưng dù sao vẫn không bình thường, có mèo nhà người nào biết rửa bát, chơi game đâu, khẳng định đầu óc tôi vẫn có vấn đề, chạy xong dự án này tôi thực sự nên về nhà chăn bò một thời gian.

Người 1m87: Bác sĩ, anh cảm thấy như thế nào?

Bác sĩ: Vậy nếu mèo của anh biến trở về mèo bình thường anh có cảm thấy mất mác hay không?

Người 1m87 trầm mặc một lúc.

Chuông điện thoại của người 1m87 vang lên.

Người 1m87: Tôi phải tiếp máy, mèo nhà tôi gọi, thật ngại quá.

Bác sĩ: Mèo này còn rất hiện đại.

Người 1m87: Alo, Đậu đỏ.

Người 1m87: Nhanh, trước khi trời tối.

Người 1m87: Được.

Người 1m87 cúp điện thoại.

Người 1m87: Mèo bảo tôi mua soju mang về, mua thêm một túi gà rán.

Bác sĩ: Mèo còn uống rượu.

Người 1m87: Rất biết uống, nhưng uống cũng không nhiều.

Bác sĩ: Tôi nhậu cùng được không?

Người 1m87: ?

Bác sĩ: Anh còn chưa trả lời, mèo của anh biến trở về mèo bình thường anh có cảm thấy khổ sở hay không?

Người 1m87 trầm mặc.

Người 187: Bác sĩ, tôi về trước.

-

Người 1m87 đến lần thứ ba, vào phòng ngồi xuống, mặt mày tỏa sáng.

Người 1m87: Bác sĩ, tôi rất tốt, mèo nhà tôi biến thành người.

Bác sĩ: ?!?!?!

Người 1m87: Hai ngày gần đây không phải trời vẫn mưa sao, tâm trạng cậu ấy không tốt, tôi hỏi cậu ấy làm sao vậy cậu ấy cũng không nói, tối hôm trước rốt cục nói cho tôi, thiên kiếp của cậu ấy sắp tới, sét đánh mấy hồi, 99% sẽ chêt.

Người 1m87: Cậu ấy nói cậu ấy ngây người ở nhà tôi cũng hơn mười mấy năm, liền xem như không khác tuổi thọ của mèo bình thường lắm, bảo tôi không phải khổ sở, là tang vui. Bảo tôi thả cậu ấy đi, nếu sét đánh đến phòng là đem tôi bổ cùng một chỗ.

Người 1m87: Còn bảo tôi dầu nành trong nhà không còn nhiều lắm, để tôi phải mua thêm một thùng, tiền khí gas cũng mau trả.

Bác sĩ: Cũng bắt đầu an bài hậu sự rồi.

Người 1m87: Tôi khẳng định không đáp ứng, tôi nói còn một phần trăm khả năng không chết mà, nếu như không chết thì làm sao.

Người 1m87: Cậu ấy nói cậu ấy cũng không biết, chưa nghe nói qua không chết bao giờ.

Bác sĩ: Tình huống thật không tốt.

Người 1m87: Tôi nói mệnh tôi cứng rắn, tôi ôm cậu ấy độ kiếp, khẳng định không làm sao. Cậu ấy không trả lời tôi, lông mao ỉu xìu rũ xuống.

Người 1m87: Sau đó đêm qua thì cậu ấy liền chạy, từ cái ban công có rèm cửa kia xé ra chỗ hổng.

Bác sĩ: Còn chưa sửa à?

Người 1m87: Lúc đầu cậu ấy ăn mập, chui không ra nổi, kết quả hai ngày này sầu đến gầy.

Người 1m87: Tôi vội muốn chết, hơn nửa đêm bật đèn pin đội trời mưa đi tìm, sét đánh ngay trên đầu tôi, một cái tiếp một cái, đúng là rất dọa người.

Người 1m87: Lúc đầu tôi nghĩ xong rồi, biết đi đâu mà tìm đây, thế mà thật sự tìm được.

Bác sĩ: Oa.

Người 1m87: Bác sĩ, anh đi thả tim.

Bác sĩ: Anh giỏi thế.

Người 1m87: Ngay cạnh tiểu khu nhà chúng tôi có một cái hang, cậu ấy chui không ra, kẹt ở trỏng.

Bác sĩ: ...

Bác sĩ: May mắn không gầy đi nhiều.

Người 1m87: Tôi kéo cậu ấy ra, cậu ấy còn giãy dụa muốn chạy, đúng lúc này anh đoán chuyện gì xảy ra?

Bác sĩ: Sét đánh xuống?

Người 1m87: Đoán tiếp xem.

Bác sĩ: Tôi đoán không ra.

Người 1m87: Sét bổ xuống thật.

Bác sĩ: ?

Người 1m87: Tôi không có chỗ tránh, chỉ có thể ôm mèo ngồi xổm trên mặt đất, tôi cũng cảm thấy được, sét chính là nhằm vào đầu tôi mà bổ, thế nhưng tôi lại không chết.

Bác sĩ: Anh biến thành người có tốc độ nhanh nhất thế giới?

Người 1m87: ?

Bác sĩ: Không có chuyện gì, anh kể tiếp đi.

Người 1m87: Tôi cũng không biết vì sao tôi không xảy ra chuyện gì cả, nhưng mèo thật sự xảy ra chuyện, cậu ý biến thành một người đàn ông.

Người 1m87: Một người đàn ông đặc biệt đặc biệt đẹp trai.

Người 1m87: Anh không tưởng tượng được đâu.

Người 1m87: Tôi cho anh xem ảnh chụp.

Người 1m87 lấy di động đưa cho bác sĩ, không cần mở album, ngay trên màn hình khóa là một người đàn ông rất trẻ trung anh tuấn, thậm chí có thể xem là xinh đẹp, cúi đầu suy nghĩ, thần sắc có hơi buồn ngủ, dáng dấp quả thật có điểm giống với con mèo xám kia, nhất là thần thái.

Bác sĩ nhìn di động, rồi lại nhìn người 1m87.

Người 1m87 nhìn lại bác sĩ.

Bác sĩ: ... Chúc mừng?

Người 1m87: Đã biến thành người rồi vậy cũng thể gọi Đậu đỏ mãi được, phải đặt cho cậu ấy cái tên riêng.

Người 1m87: Cậu ấy thích nhóm nhạc Seventeen, còn đặc biệt ủng hộ Jeon Wonwoo, nên tôi dứt khoát đặt là Wonwoo luôn.

Bác sĩ: Thật là một mèo... người rất biết hưởng thụ.

Người 1m87: Hiện tại cậu ấy là bạn trai tôi.

Bác sĩ: ?

Bác sĩ: Có phải hơi nhảy cóc rồi không?

Người 1m87: Bác sĩ, lần này tới chủ yếu để nói một điều riêng biệt, về sau tôi sẽ không đến nữa, dự án của tôi cũng sắp xong rồi, tôi chuẩn bị mang Wonwoo về nhà ra mắt.

Người 1m87: Cảm ơn anh, bác sĩ, hẹn gặp lại.

Bác sĩ: Rốt cuộc tôi đã làm gì?

Bác sĩ: Đi thong thả.

-

Bác sĩ: Sự tình chính là như thế này, tình huống liền là tình huống thế này.

Bác sĩ: Tôi làm sao bây giờ, tôi quá khổ mà, tôi thật sự không muốn lẫn vào giữa hai người bọn họ.

Bác sĩ: Nhưng tôi thật sự muốn biết bệnh nhân này của tôi rốt cuộc có bệnh thật hay không, con mèo xám của anh ta có thật biến thành người không?

Bác sĩ: Bác sĩ Doãn, làm sao bây giờ?

Bác sĩ Doãn: Bác sĩ Thôi, không có cách nào đâu, anh chờ phiên ngoại đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com