Series Fanfic Protocol 100
•
Đồng hồ đeo tay điểm năm giờ, Chu Tử Du vươn vai một cái rồi cầm chiếc cặp sách đen bóng bước ra khỏi phòng làm việc. Điện thoại trong túi áo chợt rung lên, Chu Tử Du nhìn dòng tin nhắn trên màn hình trong lòng chợt thấy mất mát. Hôm nay có nhiều bệnh nhân cần châm cứu, Danh Tỉnh Nam lại phải ở lại phòng khám không về sớm được. Xe hơi đỗ kịch trước cổng công ty, Chu Tử Du đưa cặp sách cho người tài xế, lắc đầu ra hiệu cho ông về trước. Hôm nay em phải đi bộ cho khuây khoả đầu óc cái đã.
Đút tay vào túi quần âu, áo vest khoác ngoài gài hờ một nút, giày cao gót chạm xuống mặt đường kêu từng tiếng lộp cộp, Chu Tử Du thả lỏng hai vai vừa đi vừa ngắm từng hàng quán đủ màu sắc bên đường. Mùi đồ nướng và hạt cà phê rang thơm đến nức mũi, tiếng xe cộ đông đúc chạy trên đường giờ tan tầm, tiếng những người bán hàng chào khách hết sức nhiệt tình, và rồi bỗng nhiên hương thơm dịu ngọt của hoa nhài len lỏi vào cánh mũi em rồi từ từ lấp đầy buồng phổi. Ra là một quán nước mới mở đang làm dậy hương trà. Chu Tử Du tần ngần đứng đó hồi lâu, để mặc hương hoa nhài bao phủ lấy mình. Nó làm em nhớ lại khoảng thời gian học cao trung, nhớ lại ngày gặp Danh Tỉnh Nam lần đầu tiên.
Danh Tỉnh Nam lớn hơn em hai tuổi, lúc Chu Tử Du vừa bước chân vào cấp ba thì chị đã là học sinh cuối cấp. Danh Tỉnh Nam vốn là hội trưởng câu lạc bộ trà đạo ở trường, ngày ngày sau giờ học chiều đều thấy bóng dáng chị cầm kéo tỉa dàn hoa nhài trồng ngay hàng rào ở cổng sau của trường. Chu Tử Du năm đó là học sinh mới ở lại trường làm bài tập, khi không có bài tập cũng nấn ná ở lại đến khi bảo vệ khoá cổng chính. Tới lúc ra về sẽ quải cặp lên vai bước tới vườn phía sau trường đi cổng sau. Cốt yếu chỉ để gặp Danh Tỉnh Nam. Bình thường học viên năm nhất và năm ba có khu phòng học khác nhau, muốn gặp được chị chỉ có thể chờ đến tan trường. Hôm đầu tiên đi học thầy cho bài tập rất nhiều, em nấn ná ở lại làm cho xong tới lúc ra về thì cổng trước đã đóng đành phải đi cổng sau. Em còn nhớ rõ ngày đó giữa vườn trường ngập trong ráng chiều vàng cam có Danh Tỉnh Nam đứng bên dàn hoa nhài trắng chăm chú tỉa tót. Người ta có nói người đẹp đến chói loá con mắt sẽ làm bạn yêu ngay lập tức, Chu Tử Du từ lúc gặp Danh Tỉnh Nam đã thấy câu nói này sai rồi. Tỉnh Nam của em có gương mặt thanh tú không quá lộng lẫy, là cái đẹp mềm mại dịu dàng từ từ hằn sâu vào tâm trí người khác như hương hoa nhài thanh khiết thoang thoảng làm người quyến luyến lan toả khắp vườn trường.
Lần đó Danh Tỉnh Nam thấy em đứng tần ngần dưới mái hiên của học viện ngẩn người nhìn mình, chị mời em một tách trà. Trà nhài ấm áp như nắng chiều, hương thơm cùng dư vị của tách trà hôm ấy em vẫn còn nhớ.
Từ đó về sau Chu Tử Du đều nấn ná chờ đến lúc cổng chính khoá rồi lại lấy cớ cần Danh Tỉnh Nam mở cửa hộ để gặp chị. Rồi sau đó chị sẽ mời em một tách trà nhài ngọt thanh. Danh Tỉnh Nam chỉ cho em cách thưởng trà, cách pha trà, tráng trà, chị nói cho em nghe về trà đạo của riêng mình. Chu Tử Du ba ngón tay nâng cốc trà lên miệng nhấm nháp, Danh Tỉnh Nam đưa tay hái một nụ hoa nhài thả vào ấm trà. Năm nhất của em và năm cuối của chị trôi qua chậm rãi mà nhẹ nhàng như chờ mùi trà ủ hoa dậy hương. Chu Tử Du không còn phải kiếm cớ đi cửa sau để gặp chị nữa, Danh Tỉnh Nam cũng ngừng việc cắt tỉa vườn buổi chiều để dành thời gian thưởng trà với em.
Những tháng ngày cấp ba về sau của Chu Tử Du từ đó thấm đượm mùi hoa nhài trong khu vườn phía sau trường học.
Phàm là người uống trà hoa lâu năm, trên người sẽ tự nhiên toả ra hương hoa nhàn nhạt. Em nghĩ Danh Tỉnh Nam cũng giống như vậy, người chị ấy lúc nào cũng có hương dịu ngọt thanh thoát của loài hoa tỉnh Phúc Kiến. Chu Tử Du thích điều đó, em thích những lúc tập luyện với đội tuyển điền kinh xong sẽ lại ghé vào câu lạc bộ trà đạo của Danh Tỉnh Nam mà để mình chìm trong hương nhài thơm ngát. Chị sẽ đem ra bộ ấm tử sa ra đặt trên bàn trong vườn trường, nơi chị gọi là trà viên của riêng mình, sau đó vẫy tay gọi em lại cùng nhau thưởng trà. Cuối buổi Danh Tỉnh Nam sẽ hạ chén trà, nhìn em nói hai tiếng "trà hữu".
Là bạn cùng thưởng trà.
Chu Tử Du mỗi lần như vậy đều khẽ nhướng mày, hướng chị gật đầu rồi cười toe.
Chỉ là bạn cùng thưởng trà thôi.
Ngày tháng cứ trôi qua như vậy, mãi đến lễ tốt nghiệp cấp ba của Danh Tỉnh Nam Chu Tử Du liền ngẩn người nhận ra sau này sẽ không còn gặp chị nữa, tách trà nơi vườn trường cũng sẽ biến mất, thứ duy nhất còn lại có lẽ là dàn hoa nhài trên hàng rào trường mà chị chăm sóc mỗi ngày.
Đẹp thay đoá hoa nhài mỹ lệ, nhẹ nhàng chiếm đóng lấy tim em. Thoang thoảng ngan ngát khắp vườn cây, hoa nhài trắng thơm người người mê luyến.
Ngày Danh Tỉnh Nam tốt nghiệp, Chu Tử Du bần thần đứng trong khu vườn quen thuộc cạnh dàn hoa nhài trắng chị trồng. Em vươn tay vuốt nhẹ nụ hoa chớm nở.
Ta có lòng đem hoa hái xuống, để mang tặng cho người ta yêu.
Danh Tỉnh Nam từ khi nào đã đứng đằng sau lưng em, khoé môi cong cong ngẩng đầu hỏi em tại sao lại hái hoa chị trồng. Chu Tử Du cầm nụ hoa nhài trong tay, miệng cười khẽ.
"Để tặng Danh Tỉnh Nam."
Em nhìn chị đang say mê ngắm dàn hoa trắng, đem nụ hoa nhài nhét vào túi áo bên trái.
"Để em cất trong lòng."
Danh Tỉnh Nam vươn tay vò rối tóc em rồi nhẹ nhàng dang tay vòng qua eo em, khẽ siết lại. Thì ra mùi hoa nhàn nhạt trên người Danh Tỉnh Nam lại khác với hương nhài nguyên chất đến vậy, với em nó là duy nhất. Là hương hoa của Danh Tỉnh Nam, là hương hoa của cô gái em thầm mến. Danh Tỉnh Nam dụi mặt vào vai em thì thầm. Em cảm thấy vai mình ươn ướt.
"Chào em, Chu Tử Du."
Chào chị, Danh Tỉnh Nam.
Thật hy vọng lúc này thời gian ngừng lại để em nhớ kĩ hương hoa trên người Danh Tỉnh Nam, nhớ gương mặt thanh tú, nhớ khoé môi có ý cười lúc nói hai chữ trà hữu, nhớ sự ấm nóng nơi cuống họng và dư vị ngọt thanh của tách trà nhài hôm ấy. Danh Tỉnh Nam phải thực hiện ước mơ của mình, chị có tương lai của riêng mình, mày không thể giữ chị ở lại đây mãi được Chu Tử Du.
Chẳng cần phải mang tim trao ra, chỉ mong chờ ngày người lại tới.
Hoa nhài hỡi, hoa cùng ta chờ ngày Danh Tỉnh Nam lại tới.
•
Sau khi Chu Tử Du học xong cao học, ra trường làm phó giám đốc công ty dược phẩm thì Danh Tỉnh Nam, lúc đó là trưởng khoa Y học cổ truyền của bệnh viện thành phố, trong một buổi thương lượng hợp đồng liền nhận ra em. Chu Tử Du chờ Danh Tỉnh Nam tám năm, cuối cùng chị cũng tới.
Danh Tỉnh Nam gặp lại em, khoé môi cong cong lộ ý cười nói ra hai chữ "trà hữu". Chu Tử Du kéo chị vào cái ôm thật chặt, hương hoa của Danh Tỉnh Nam phảng phất quanh em, cảm giác thật dễ chịu.
"Tử Du, đã lâu không gặp."
Chu Tử Du dụi mặt vào vai chị thì thầm. Danh Tỉnh Nam cảm thấy vai mình ươn ướt.
"Tỉnh Nam, đã lâu không gặp."
•
Từ dạo đó cả hai sau giờ tan tầm đều có cái hẹn không tên ở trà viên nhà Danh Tỉnh Nam. Trà nhài có tác dụng an thần, giải toả căng thẳng. Nay trà nhài do chính tay Danh Tỉnh Nam pha, trà nhài thưởng thức cùng Danh Tỉnh Nam đối với Chu Tử Du còn công hiệu hơn gấp trăm lần.
Chỉ có điều dạo gần đây Danh Tỉnh Nam tất bật với phòng khám, em biết chị là một người thầy thuốc có tâm tuy nhiên cảm xúc trong lòng khó mà khống chế được. Chu Tử Du có chút ghen tị với cái phòng khám của Danh Tỉnh Nam, chỉ một chút thôi không nhiều đâu. Em nhìn đồng hồ trên tay điểm bảy giờ rưỡi tối, tặc lưỡi một cái rồi lại tiếp tục bước đi trên vỉa hè trống. Chỉ là lơ đễnh một chút ôn lại chuyện xưa ai ngờ lại đi lòng vòng khu phố tận hai tiếng rưỡi chứ.
Chu Tử Du đi thêm một lúc thì nhận ra con đường đến trường cấp ba năm ấy, cách nơi này chừng ba dãy nhà nữa là tới. Em chợt nhớ vị trà nhài ủ từ hoa Danh Tỉnh Nam trồng, vị trà của năm nhất cấp ba đầy hoài niệm. Chu Tử Du chần chừ một lúc, ghé qua trường cũ một chút cũng không sao, huống hồ hôm nay Danh Tỉnh Nam lại lỡ hẹn thưởng trà.
Em lại đút tay vào túi áo tiếp tục bước đi.
Chu Tử Du chợt nghĩ trong tám năm qua chị đã làm gì ngoài việc theo học trường Y và phấn đấu trở thành trưởng khoa Y học cổ truyền cùa bệnh viện thành phố, chị có những người bạn thân như thế nào, cuộc sống của chị những năm quá không quá vất vả chứ, tại sao chị chuyển nhà ra vùng ngoại ô rồi về lại thành phố, tám năm qua chị có nhớ đến em không? Và hơn hết, tám năm qua chị có phải lòng ai không?
Em lại nghĩ, người mà Danh Tỉnh Nam phải lòng chắc chắn phải thật đẹp, thật cao ráo, thật thành công, và hơn hết là biết thưởng thức trà chị pha. Người thích Danh Tỉnh Nam rất nhiều, người cố công theo đuổi cũng không phải ít. Chị luôn từ chối họ, lạ chỗ sau khi từ chối họ lại càng thích chị hơn. Chu Tử Du luôn nghĩ, nếu ngươi thích Danh Tỉnh Nam, Chu Tử Du ta sẽ không có cảm tình với ngươi. Nhưng rồi lại nhận ra bản thân mình cũng thích Danh Tỉnh Nam, nếu nói vậy chẳng lẽ mình tự ghét mình sao?
Chu Tử Du lắc nhẹ đầu xua đi những suy nghĩ vẩn vơ, cánh cổng trường cấp ba dần hiện ra trong tầm mắt, cả dàn hoa nhài trắng tinh khôi năm nào vẫn còn đó. Em đứng ngoài cổng trường, cạnh dàn hoa nhài được Danh Tỉnh Nam trồng, để mình chìm trong hương nhài thoang thoảng. Chu Tử Du khép hờ đôi mắt, hít một hơi thật sâu để buồng phổi em được lấp đầy hương hoa thơm ngát. Rồi bỗng dưng kí ức ngày lễ tốt nghiệp của Danh Tỉnh Nam chợt ùa về, em vô thức đặt tay lên ngực trái nơi có nụ hoa hôm ấy. Cứ cho là tám năm qua Danh Tỉnh Nam chưa phải lòng ai cả đi, nhưng liệu sau này có còn như thế nữa hay không, Chu Tử Du không tài nào biết được.
Chu Tử Du cùng hoa nhài chờ Danh Tỉnh Nam tám năm. Nếu lại để chị đi mất, vậy thì ngay từ đầu tại sao lại chờ chị?
Em bần thần nhìn dàn hoa trắng trước mặt, tay run rẩy đưa lên ngắt một nụ hoa chớm nở. Nếu không nói ra lúc này, liệu sau này còn có cơ hội nữa hay không?
Còn có thể chờ chị hay không?
Chu Tử Du đem nụ hoa cho vào túi áo, xoay đầu chạy thật nhanh, chạy về nhà, nhà của Danh Tỉnh Nam. Em hớp lấy từng ngụm khí lớn, cố không giảm tốc độ, mắt hướng về phía trước chỉ mong thấy được cổng nhà Danh Tỉnh Nam.
Đồng hồ đeo tay điểm chín giờ tối, Chu Tử Du gập người chống tay lên đầu gối mà thở dốc. Mặt em đỏ lựng, mồ hồi trên trán tuôn xuống như suối, nếu gặp chị trong bộ dạng như thế này thì không nên. Chu Tử Du ngồi phịch xuống nền đất trước cổng nhà Danh Tỉnh Nam, tay đặt lên ngực trái cố làm dịu con tim đang đập loạn trong lồng ngực.
"Tử Du, sao lại ngồi đó? Em bị gì sao? Mau vào nhà, nhanh lên."
A ... bị bắt gặp rồi.
Chu Tử Du khép hờ mắt nhìn Danh Tỉnh Nam cuống quýt hết đặt tay lên trán em kiểm tra nhiệt độ, lại lôi cái hộp thuốc Đông Y ra đem mấy loại thảo dược dậy mùi mà nghiền nát cho em nhai. Em ngồi dậy thì lại bị chị ấn cho nằm xuống giường, Chu Tử Du phải tốn nước bọt thuyết phục Danh Tỉnh Nam rằng thật ra em không bị sao hết, chỉ là vận động quá sức dẫn đến mệt mỏi thôi. Chị buông cái chày nhỏ bằng sứ trong tay ra, làm điệu bộ quệt mồ hôi trên trán tỏ vẻ vất vả làm em bật cười.
Chỉ cần một tách trà thôi là được.
Bây giờ Chu Tử Du cùng Danh Tỉnh Nam ngồi trong hiên nhà của chị, tay cầm tách trà nóng khẽ nhấm nháp. Chu Tử Du dùng ba ngón tay nâng tách uống trà, Danh Tỉnh Nam lại bỏ thêm một nụ hoa vào ấm.
"Tử Du, thật giống ngày xưa nhỉ?"
"Ừ thật giống."
Danh Tỉnh Nam khoé môi cong cong, nhìn em kêu lên hai tiếng "trà hữu".
Chu Tử Du lẳng lặng đặt tách trà dang dở xuống khay, em lấy trong túi áo hoa nhài vừa ngắt lúc nãy đưa ra trước mặt chị. Danh Tỉnh Nam tròn mắt nhìn em. Chu Tử Du xoay hẳn người đối diện với chị, vươn tay vén tóc mái của Danh Tỉnh Nam lên đặt sau vành tai rồi đem hoa nhài nở rộ cài lên mái tóc nâu sáng.
"Em có lòng đem hoa hái xuống, để mang tặng cho người em yêu."
Ngón tay em nấn ná tại xương gò má của chị, Danh Tỉnh Nam cụp mắt im lặng một lúc. Chu Tử Du thấy lòng mình thắt lại, hoá ra tám năm chờ chị vẫn không đủ. Danh Tỉnh Nam của em, có lẽ chúng ta mãi mãi chỉ là chị em tốt, là trà hữu nhỉ?
Trà viên đêm nay thật buồn, đến trăng cũng trốn đi mất. Tỉnh Nam, bây giờ em cũng muốn như trăng kia trốn đi mất.
Nhưng rồi Chu Tử Du cảm thấy bàn tay đặt trên má chị ươn ướt, em hoảng hốt ngước mặt lên liền nhìn thấy Danh Tỉnh Nam tay vò lấy gấu áo, khoé môi chị cong cong nhưng mắt chị đỏ hoe. Danh Tỉnh Nam vươn tay giữ lấy bàn tay Chu Tử Du đang đặt trên má mình, chị gục mặt xuống rấm rứt khóc. Chu Tử Du bàng hoàng đẩy khay trà sang một bên rồi vội vàng chồm người ôm lấy Danh Tỉnh Nam đang run lên từng hồi. Tiếng khóc của chị dần nhỏ lại rồi cuối cùng hoá thành từng tiếng nấc khe khẽ, Chu Tử Du ôm chặt lấy người trong lòng để mặc mình chìm vào hương hoa của Danh Tỉnh Nam một lần nữa.
Chị từ trong lòng Chu Tử Du ngẩng mặt lên, tay vuốt dọc gương mặt của em, tám năm qua Chu Tử Du đã chờ thật lâu. Nếu không nói ra lúc này, liệu sau này còn có cơ hội nữa hay không?
Danh Tỉnh Nam vòng tay qua cổ em, nhẹ kéo xuống, tựa trán mình vào trán em.
"Du, em không chỉ là trà hữu của chị."
Khoé môi cong cong, nhướn người về phía trước một chút. Hương hoa thanh mát của Danh Tỉnh Nam bao bọc lấy em, cả môi mềm của chị cũng đang đặt lên môi em. Chúng khẽ mấp máy.
"Mà còn là ái nhân của chị."
Gió đêm lùa qua xua tan mây che phủ trăng, ánh sáng dịu nhẹ từ trăng chiếu lên một góc trà viên, hắt lên hiên trà để lộ Chu Tử Du hai gò má ướt, mắt nhắm nghiền ôm chầm lấy chị.
Nụ hoa nhài năm ấy Chu Tử Du ngắt được, chính là nụ hoa bám rễ trong lòng Danh Tỉnh Nam.
•
Trà ngon uống ba người, rượu ngon uống bốn người.
Danh Tỉnh Nam thưởng trà chỉ cần có Chu Tử Du bên cạnh là đủ.
•
TOÀN VĂN HOÀN
MiTzu thế là xong nhé, đúng concept bác sĩ x giám đốc đấy nha ~
Đừng là reader lanhlung, hãy cmt cho tôi xem ý kiến đi nào.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com