TruyenHHH.com

Series Fanfic Protocol 100

Chủ Tịch Hirai rất kì lạ.
Thú nuôi của Chủ Tịch Hirai còn kì lạ hơn.

Người trong công ty ngày nào cũng thấy Hirai Momo chủ tịch tập đoàn bất động sản MM một tay cầm cặp tài liệu, tay còn lại ôm một con mèo đen đi làm. Mèo đen của Chủ Tịch Hirai trong công ty này dưới một người trên vạn người nha, ngay cả Phó Tổng Chu còn bị tiểu miêu leo lên đầu ngồi thì đám nhân viên quèn nào dám mạo phạm cục lông đó đâu? Chủ Tịch Hirai nếu không bận họp cổ đông hoặc đi gặp đối tác chắc chắn sẽ dính chặt lấy thú cưng của mình! Vì sao hả? Vốn dĩ tiểu hắc miêu này đâu phải một con mèo bình thường.

Hirai Momo sau một đêm đi giao thiệp với khách hàng thì lái xe về trễ, trên đường về vô tình đâm phải một con mèo đen đang băng qua đường. Chủ Tịch Hirai trách nhiệm đầy mình liền đem mèo nhỏ về nhà mà chăm sóc, nào có ngờ sáng hôm sau mèo nhỏ lại biến thành cô gái chừng hai mươi tuổi đang nằm cuộn tròn trên giường cô chứ!

Lúc này Hirai Momo vứt hết tôn nghiêm của chủ tịch tập đoàn lớn mà ngồi chồm hổm trước giường ngủ đấu tranh tư tưởng. Gọi dậy hay không gọi dậy đây?

Mặt nhăn mày nhó một hồi liền lấy ngón trỏ chọt vào má phính của người đang vùi mình vào chăn kia một cái. Cô gái kia không những không tỉnh dậy lại còn hướng ngón tay cô mà cắn một cái sau đó kêu hai tiếng meo meo lại ngủ tiếp. Hirai Momo há hốc mồm, mặt đơ như tượng đá nhìn người con gái lạ. Sau một phút định thần liền cầm điện thoại gọi cho Phó Chủ Tịch Chu tới ứng cứu. Khốn nạn thay, tên đó vừa nghe cô kể liền phun ra hai chữ "hoang tưởng" rồi cúp máy nhanh, gọn, lẹ đập nát hy vọng cuối cùng của Hirai Momo. À không, còn một người nữa giải quyết được chuyện này mà! Ý chí dâng cao cầm điện thoại gọi cho Thư Kí Minatozaki, nào có ngờ đầu dây bên kia lẫn trong tiếng thở dốc của Minatozaki Sana là tiếng chửi rủa của Chu Tử Du. Đen mặt cúp máy thầm ghi hận trong lòng, sau hôm nay lập tức trừ lương cả hai người!

Quay lại với cục nợ to đùng đang nằm ngủ thật ngon trên giường của cô, Hirai Momo vò rối tóc cũng không nghĩ ra được biện pháp gì tốt cuối cùng liền liều mạng mà kêu người kia dậy. Dùng hết sức bình sinh lật tung tấm chăn lớn đang phủ trên người kia, ba giây sau Hirai Momo lập tức hối hận, dưới lớp chăn dày là da thịt trắng hồng của cô gái kia, hoàn toàn không có một lớp vải nào khác.

Hirai mặt đỏ tới mang tai vội vàng đem tấm chăn phủ lên lại rồi bước chân vào phòng tắm mà tạt nước lạnh lên mặt. Trời đất ơi hôm qua đâu có uống say tới mức đem người ta về nhà mà không biết chứ? Chỉ có đem bé mèo đen về nhà thô-

A ... Không lẽ ... Hoang đường!

Hirai Momo sau khi tịnh tâm lại bước ra khỏi phòng tắm thì thấy cô gái lạ mặt đang ngồi dậy vươn vai ngơ ngác nhìn cô. Người kia thấy cô thì liền quấn mền đi lại gần nhào vào lòng cô mà dụi mặt vào đó, họ Hirai điếng người không dám nhìn xuống, ngửa mặt nhìn trần nhà nói to.

"Cô là ai vậy? Sao lại ở nhà tôi?"

Cô gái kia tạm buông cô ra rồi hướng Hirai mà nói.

"Chủ nhân, em là mèo đen hôm qua bị người đâm phải đó ... Vốn dĩ em chỉ là mèo hoang thôi, may mắn được người đem về nhà. Nếu người không phiền có thể nhận nuôi em không? Tạm thời thôi cũng được?"

Đôi mắt long lanh ngước lên nhìn cô, trời ơi Hirai Momo không có miễn nhiễm trước người đẹp đâu nha! Vô thức gật đầu một cái, người trước mặt liền meo meo mấy tiếng rồi dụi đầu vào lòng cô. Từ lúc đó Chủ Tịch Hirai ngoài việc công ty còn phải gánh thêm bé mèo của mình nữa.

Chủ Tịch gương mẫu hôm nay nghỉ làm một bữa cốt để sắp xếp sự việc từ trên trời rơi xuống này. Cô khoanh tay ngồi xếp bằng trước mặt tiểu miêu ở dạng người rồi nói.

"Đầu tiên phải cho em một cái tên chứ nhỉ?"

"Chủ cũ gọi em là Myoui Mina, ừm chủ nhân có thể gọi em là Minari nếu người muốn~"

Hirai gãi đầu khó hiểu, tên một con mèo cũng phức tạp như vậy sao? Lắc đầu bỏ qua liền đưa mắt nhìn người kia từ trên xuống dưới. Có điểm gì giống mèo sao?

"Mèo nhỏ ... cứ như vậy đi."

"Chủ nhân, em đói."

Hirai Momo giật mình nhìn gương mặt đang xụ xuống của mèo con thì lòng liền mềm như nước, vội vàng đứng dậy xắn tay áo bước vào bếp. Hirai một phút trước còn đang điêu luyện chặt cá một phút sau đã đến nêm nếm nồi canh rong biển, di chuyển qua lại làm mèo Myoui đang chăm chú nhìn bóng lưng của cô liền cảm thấy chóng mặt. Mười lăm phút sau một dĩa cá nướng cùng chén canh rong biển toả khói được đặt trước mặt tiểu miêu, Hirai Momo ngồi đối diện ánh mắt như giục "người" kia, mau ăn rồi nhận xét khả năng nấu nướng của tôi đi, từ trước đến nay đồ mình nấu chỉ có mình ăn hôm nay được nấu cho người khác trong lòng cũng có chút mong chờ nha.

Mèo nhỏ ăn xong trên mép còn dính rong biển, thoả mãn thở ra một hơi nhìn Hirai Momo ánh mắt mong chờ ngồi đối diện mà cười một cái.

"Ngon quá~"

Momo vươn tay lấy giấy lau miệng cho mèo con rồi xoa nhẹ mái tóc nâu sáng của tiểu miêu.

"Ừ, ngon thì ăn nhiều vào."

Sau khi lấp đầy bụng đói, tiểu miêu lại lân la chạy tới phòng làm việc của Hirai Momo mà tìm cô. Chủ tịch Hirai đang xem tài liệu thì chợt cảm nhận có ai đang kéo kéo vạt áo mình, nhìn sang thì thấy mèo Myoui đứng đó ngượng ngịu nhìn cô mà thỏ thẻ.

"Em muốn đi tắm."

Cô tròn mắt nhìn em, bỏ xấp tài liệu xuống bàn, đứng lên bước ra khỏi phòng tiến thẳng đến phòng tắm mà để em ở bên trong, còn chưa kịp bước ra thì vạt áo một lần nữa bị níu lại. Bé mèo đó giương đôi mắt long lanh của mình lên nhìn cô mà nói khẽ.

"Uhm ... em không có đồ để thay."

Hirai Momo vỗ trán một cái thầm trách mình, nãy giờ mèo con chỉ mặc bộ đồ thể thao cũ của cô, trong nhà đâu còn quần áo nào cùng số với em nữa. Nghĩ vậy cô liền tiến tới tủ đồ mà lấy ra chiếc áo sơ mi quá cỡ màu đỏ rượu mà đưa cho em, đẩy con mèo kia vào nhà tắm cô chạy thẳng một mạch vào phòng làm việc ngồi xuống tịnh tâm.

"Hít thở Hirai Momo ... hít vào thở ra ... phù ~"

Chủ Tịch Hirai cứ thế tự kỉ ba mươi phút liền.

Sau khi thấy tâm đã tịnh, cô mở cửa bước ra ngoài thì đập vào mắt là cảnh con mèo kia trùm áo sơ mi của cô lên người nhưng KHÔNG.GÀI.NÚT!

Thánh thần thiên địa, ba mươi sáu vị đại tiên mau hạ trần cứu rỗi Hirai Momo ngay đi, người ta phát minh ra cái nút áo là để bảo vệ cảnh xuân của mình đó nghe chưa đồ mèo ngố này.

Hít thở Momo, hít vào thở ra nào, hít thở, tắc thở ...

Mèo Myoui ngước mắt lên nhìn cô, hai tay lúng túng túm hai vạt áo lại hướng cô mà nói.

"Chủ nhân, cái nút này khó sử dụng quá."

Hirai Momo không nhanh không chậm hướng cánh cửa gỗ đập đầu một cái thật mạnh, mèo nhỏ thấy vậy liền tiến lại gần lấy tay xoa xoa lên khối u trên đầu cô, vô tình một cảnh xuân sắc chuẩn xác ngay tầm mắt họ Hirai. Kết quả Chủ tịch Hirai trên thương trường ngang tàng bất chấp cuối cùng dùng tay chặn máu mũi mà ngất.

Nếu Chu Tử Du ở đây chắc chắn nãy giờ đã cười đến hít thở không thông!

Mèo nhỏ Myoui lúc này mới bật điện thoại lên mà đánh điện cho người đó, ủa khoan, có gì đó sai sai thì phải?

"Sana, tớ làm theo lời cậu nói bây giờ tên ngố này xịt máu mũi mà xỉu mất rồi. "

Vâng Myoui Mina không phải là mèo nhỏ mà Hirai Momo "tình cờ" nhặt được ngoài đường, người ta đường đường là trưởng nữ tộc Myoui đi theo cha kí hợp đồng vô tình bị con người trời đánh đang nằm dài ở đây dùng cái khí chất thương gia ngạo mạn mà đánh gục, kể cũng thương thay cho tiểu thư Myoui yêu ai không yêu lại đâm đầu vào "tên-mặt-đá-chỉ-cắm-mặt-vào-giấy-tờ" (trích lời Chu Tử Du) như Hirai Momo chứ.
Chuyện cũng đã lỡ rồi Myoui Mina làm sao mà cản được chứ!
Myoui mấy ngày sau đó suy nghĩ đến đau đầu cũng không nghĩ ra được biện pháp nào vẹn toàn cưa đổ tên này liền cầu cứu bạn thân Minatozaki "tình cờ" cũng là thư kí của Hirai Momo thì nhận được cái kế hoạch trời đánh thánh vật này đây! Ai đời lại tin có mèo hóa người chứ, Minatozaki Sana từ ngày quen Chu Tử Du IQ chắc chắn đã giảm đi một nửa rồi, người ta nói ái tình là cạm bẫy quả không sai mà!

Nói người không bằng nhìn lại mình, cuối cùng Myoui Mina lại làm theo sáng kiến của Minatozaki Sana, giả mèo đột nhập động chân giò!

Nhiệm màu thay Hirai Momo thật sự tin có người hóa mèo!

Myoui thở hắt một hơi rồi đem con người kia quẳng lên giường còn mình cũng nhảy lên ôm người kia chặt cứng, hôm nay biến đủ lớn rồi bây giờ tranh thủ tên ngố này ngất phải nghỉ ngơi một chút. May thay Hirai Momo cũng không phải loại người thấy gái đẹp ngây thơ trước mặt mà nhào lại, dù gì Myoui Mina cũng không sợ, chỉ cần búng tay một cái còi cảnh sát bên ngoài sẽ hú lên ngay, tiểu thư Myoui giữ thân như ngọc đó nha! Là hiện vật chỉ cho Hirai thấy không cho Hirai sờ.

Sáng sớm hôm sau Hirai Momo ôm đầu ngồi dậy liền cảm thấy mình bị ôm chặt cứng, vội nhìn xuống thì thấy mèo nhỏ đang vùi mặt vào chăn còn hai tay vòng qua ôm cô. Mặt đần ra nhìn cảnh tượng trước mặt trong đầu thầm nghĩ, kiếp trước cô đã làm gì có ích cho quả đất hay sao mà lại vớ phải bé mèo đáng yêu như vậy đây? Ừ thì lâu lâu chảy máu mũi rất hại thân nhưng suy cho cùng lợi vẫn nhiều hơn hại mà!

Mặt mày hớn hở để mèo nhỏ nằm trên chiếc giường lớn, Hirai lê dép vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân rồi đem bộ suit xanh đen mặc lên người, cà vạt để vòng qua cổ chưa kịp thắt đã nghe tiếng chuông điện thoại reo lên, lại là Chu Tử Du gọi tới hối cô nhanh đến công ty, đẩy cửa phòng tắm bước ra đã thấy mèo Myoui tròn mắt nhìn mình, cô chỉ mỉm cười chào em buổi sáng rồi vội vàng bước ra cửa. Myoui Mina lon ton chạy theo người kia tới lúc Hirai Momo sắp phải đi làm thì liền níu áo người kia làm Hirai xoay lại đối diện với em, mèo nhỏ vòng tay cầm lấy chiếc cà vạt thắt vội của cô mà chỉnh lại cho đúng mặc cho Momo đang khó hiểu nhìn mình, không biết cài nút áo sao lại biết thắt cà vạt nhỉ?

Ây da suy cho cùng là do Hirai Momo tư duy chậm chạp thôi nha! Trên thương trường oai như rồng như hổ gặp chuyện bé tẹo như thế này IQ liền tụt không phanh.

Nhìn xuống thân ảnh nhỏ bé đang chăm chú chỉnh cà vạt cho mình bỗng nhiên lại có cảm giác muốn đem bé mèo này chăm sóc cả đời.

Renggggg

Mèo nhỏ giật mình phủi lại vai áo cho cô rồi ngượng ngùng chạy vào trong nhà, Hirai Momo bắt điện thoại giọng như muốn đồ sát cả thế giới.

"CHU.TỬ.DU! Cắt lương!"

Mấy ngày sau đó nhà Hirai thu nhận một con mèo đen, một chủ một mèo chung sống cực kì hoà thuận, lâu lâu chủ lại vì mèo tốn nửa lít máu đi ra theo đường mũi, nhìn chung là một gia đình mèo chủ văn hoá gương mẫu nha! Hằng ngày cô đi làm, đêm hôm trước sẽ chuẩn bị đồ ăn trưa cho mèo nhỏ chiều sẽ cố gắng về sớm không tăng ca để chơi với tiểu miêu nhà mình. Xem ra Myoui Mina thành công dụ dỗ được Hirai Momo rồi!

Phòng họp cổ đông tập đoàn MM

Chủ tịch Hirai lười biếng hướng mắt nhìn về phía cửa sổ trong lòng thầm mong buổi họp sớm kết thúc, họp quái gì cứ hai bữa lại họp một lần chứ, chán chết tôi rồi!

"Chủ Tịch Hirai! Người có nhận xét gì không ạ?"

Tên trưởng phòng họ Song xoa tay hướng người tóc màu đào đang ngồi ở chiếc ghế chủ tịch mà e dè lên tiếng hỏi, người kia liếc mắt nhìn gương mặt cáo già của trưởng phòng Song liền nhếch môi cười, đứng dậy giũ áo khoác một cái rồi thong thả bước ra để lại tên kia mặt đã đen lại.

"Bác bỏ, từ nay về sau không cần đem cái dự án thua lỗ này trình bày cho tôi nữa."

Buổi họp cổ đông kết thúc, Hirai Momo ngáp ngắn ngáp dài hướng Minatozaki Sana mà hỏi.

"Thư kí Minatozaki, còn bao lâu mới tan sở?"

"Lần thứ hai mươi rồi Hirai, để yên cho tôi giải quyết đống hợp đồng chất chồng mà tên quỉ hẹp hòi nhà cậu đẩy qua."

Minatozaki Sana muốn tăng xông tới nơi rồi trời ơi, người kia cứ năm mười phút lại hỏi nàng còn bao nhiêu tiếng tan sở làm Minatozaki Sana đau đầu chết đi được, còn chưa tính chuyện Hirai Momo bụng dạ nhỏ nhen gọi điện không đúng lúc nàng không kịp trở tay, cuối cùng tên kia đem hai chồng công văn chất đầy bàn làm việc bảo nàng giải quyết. Myoui Mina, sau này phải đòi lại công đạo cho tớ!

Ánh mắt thơ thẩn nhìn ra cửa sổ trong đầu hiện lên cả ngàn câu hỏi, mèo nhỏ ở nhà đã ăn chưa? Mèo nhỏ ở nhà có an toàn không? Mèo nhỏ ở nhà một mình sẽ không chán chứ? Muốn gặp mèo nhỏ quá nha ~

Hirai Momo dám nghĩ dám làm vừa thấy nhớ đã khoác vội áo lên người rồi ung dung đẩy cửa văn phòng mà bước đi mất dạng để lại Minatozaki Sana giận nghiến răng nhìn tên dại mèo kia thong thả về nhà để lại công văn chất đống trên bàn, xem ra lần này phải lạm quyền một tí rồi, cầm điện thoại đánh điện cho Phó Tổng Chu đang đứng ngáp ngắn ngáp dài tựa vào cửa xe dưới đại sảnh, người kia vừa bắc máy thiếu nữ Minatozaki đã đem giọng Hàn ngọng lớ của mình ra mà than thở với họ Chu. Chu Tử Du thân là một người yêu có trách nhiệm liền phi thẳng lên phòng làm việc của nàng trực tiếp đem đống công văn chia năm xẻ bảy cho các trưởng phòng làm người người ai oán, ây da suy cho cùng ái tình đúng là làm con người ta không biết phải trái mà, may mắn thay Chu Phó Tổng còn để lại một câu xoa dịu lòng người trước khi ôm người đẹp chạy đi.

"Ngày mai tìm Chủ Tịch nhận tiền làm bù giờ."

Myoui Mina nguyên một ngày hôm nay ở nhà một mình liền hăm hở khám phá phòng khách cùng phòng ngủ nhà Hirai, phát hiện ra thật nhiều tấm hình đáng chôn từ đời thuở nào, Myoui liền đem hết đống ảnh đó cho vào một túi giấy gửi người vệ sĩ đem về nhà riêng, sau này nếu tên kia làm sai sẽ đem ra uy hiếp!

Mèo nhỏ Mina dù gì cũng là một con mèo quý tộc được chăm từ trong trứng nước hằng ngày đều có đầu bếp nấu cho ăn, hôm qua nuốt đồ ăn của Hirai Momo xuống bụng trong đầu liền quyết tâm phải đem Hirai về làm rể nhà Myoui mới được, Myoui Mina ơi là Myoui Mina, em ngây thơ quá rồi!

Cả một ngày dài ở căn penthouse rộng lớn của Hirai Momo ngoài việc tuồn hình lúc nhỏ của cô về nhà mình, mặc dù chưa học qua lớp nấu ăn nào cả nhưng Myoui Mina vẫn quyết định đem bao tử họ Hirai làm thử nghiệm cho mấy món ăn "đầy-sáng-tạo" mà em cho rằng Hirai sẽ rất thích, tạp dề quấn quanh eo, tóc búi cao lên, nhìn thật đảm đang đó.

Kết quả, khu bếp của Hirai Momo không có vảy cá cũng có vỏ trứng nằm la liệt, còn có bọt trắng từ bình cứu hoả trong lò nướng. Thiết nghĩ tới đây chúng ta nên cùng chắp tay cầu cho Hirai Momo về tới nhà không cao máu mà ngất đi ...

Cạch

Hirai Momo mặt mày tươi tỉnh đưa mắt khắp phòng khách tìm bóng dáng tiểu miêu, tuyệt nhiên không thấy chỉ có ti vi đang mở sẵn chương trình nấu ăn nào đó thôi. Cô cởi áo khoác ngoài vứt bừa trên sô fa rồi tiến vào nhà bếp.

"Thánh thần ơi, cơn gió nào mới quét qua ngôi nhà nhỏ của con vậy ..."

Hirai Momo nói đúng rồi, là cơn cuồng phong Myoui Mina.

Há hốc mồm nhìn nhà bếp xuống cấp trầm trọng của mình, lấy hai tay xoa thái dương rồi tiến vào phòng ngủ muốn ngả lưng một chút. Tuy nhiên ông trời luôn biết cách trêu ngươi những người họ Hirai, vừa đặt chân vào phòng đã thấy mèo nhỏ còn mặc chiếc áo sơ mi đỏ hôm qua nhưng nay đã dính một lớp bột mì, trên mép còn vệt tương cà khô lại. Hirai Momo ngồi xuống giường vươn tay luồn vào mái tóc mượt của em trong lòng liền thấy nhẹ nhõm, hoá ra là do tiểu miêu này bày bừa. Vệt tương trên mép em thành công bắt được sự chú ý của cô, cúi người xuống kề sát vào gương mặt còn lấm lem bột mì kia rồi đơ người ra hồi lâu, tại sao bây giờ mới biết mèo nhỏ nhà mình yêu nghiệt tới vậy chứ?

Hirai Momo nhìn đôi môi mỏng hơi chu lên trong lòng nuốt khan một cái, chủ tịch Hirai đi tù không phải vì hối lộ hay gian lận mà là vì chiếm tiện nghi một con mèo ...
Ngồi ngây ngốc cả nửa ngày cuối cùng lại lùi ra tự tát vào má một cái tĩnh tâm, lúc Hirai Momo bước vào phòng tắm cũng là lúc Myoui Mina hậm hực ngồi dậy.

"Chẳng lẽ Hirai Momo cái gì cũng tốt lại "yếu" ... "

Sau này Myoui nếu quay lại sẽ tự vả bản thân mấy cái liền, tên đó mà yếu tôi đi đầu xuống đất! Cay đắng thay tới lúc nhận ra thì đã là người của Hirai Momo rồi ~

Momo bước ra ngoài phòng khách ngồi xuống sô pha cạnh Myoui Mina đang cầm bộ xếp hình ánh mắt long lanh nhìn về phái cô, tay đang lau tóc trên đầu khựng lại lia mắt nhìn khuôn mặt mèo kia rồi lại tia xuống bộ lego khẽ thở dài.

"Muốn chơi cái này sao?"

Gật cái đầu nhỏ rồi không kịp chờ Hirai phản ứng đã nắm cổ tay cô lôi thẳng vào nhà bếp tang hoang chỉ vào mấy món ăn tự thân mình làm rồi hướng con người đang tái mặt kia mà nói.

"Momo chơi với em, thua phải ăn hết đống đồ ăn này đó! Như vậy lợi quá rồi còn gì, chẳng phải Momo thích nhất là ăn sao?"

Myoui Mina liệu em có nghe thấy tiếng khóc thét trong lòng Hirai Momo không?

Người kia nuốt nước bọt nhìn đống hổ lốn thịt cá trứng chất chồng lên nhau chỗ sống chỗ khét kia rồi ánh mắt quyết tâm hướng mèo nhỏ cười khổ rồi nói.

"Thắng thì em tính như thế nào?"

"Uhm ... tuỳ Momo chọn."

Tinh thần dâng cao, chỉ cần không nuốt xuống đống đồ đó đã là may phước lắm rồi!

Hai ánh mắt toé lửa nhìn nhau, Hirai Momo cùng Myoui Mina tay cùng chạm vào miếng xếp hình cuối cùng, ý chí sinh tồn dâng cao dùng hết sức bình sinh lấy được mảnh ghép quí giá mà lắp vào bức tranh của mình, kết quả bao tử của Hirai Momo không phải trải qua một giờ đồng hồ đi rửa ruột còn mèo nhỏ Myoui tiếc nuối nhìn công sức mình làm bị người kia đem chôn dưới mấy tấc đất, tên đáng đánh kia vừa cầm xẻng đào đất còn luôn miệng nói nhiều dinh dưỡng như thế này mình không ăn cũng phải để cho thiên nhiên hấp thụ. Thiên nhiên cái mông!

Hirai Momo sau khi xử lý xong thành quả của Myoui Mina thì bước thẳng vào phòng làm việc ở trong đó hai tiếng liền, đem công văn lúc chiều đưa cho Minatozaki Sana giải quyết hết sạch, Chu Tử Du vì sắc bỏ bạn thù này tôi ghim tới cùng!

Tiểu miêu nằm dài trên ghế dựa trong tay là cốc sữa nóng mỗi tối người kia pha cho em, rúc vào chăn bông chỉ ló ra gương mặt nhăn nhó thấy rõ, quảng cáo lừa đảo thật mà! Lúc đầu rõ ràng bảo đây là phim trinh thám xen lẫn tình tiết lãng mạng dụ dỗ người xem cuối cùng lại thấy cảnh đâm chém nhau máu chảy đầu rơi còn có oan hồn về ám. Mèo nhỏ Myoui đem chăn bông trùm lên người rồi rón rén tiến lại gần phòng làm việc của họ Hirai mà lách cửa vào, người kia đang chăm chú kí giấy tờ thì cảm thấy có cục bông nào đó đang bám chặt lấy eo mình không buông, bỏ ngang việc đang dở mà kéo em lại gần, lấy tay xoa lên hàng lông mày đang nhăn lại của em mà hỏi nhỏ.

"Ai chọc giận mèo cưng của tôi đây? Sao lại trùm kín mít thế này?"

Myoui Mina dụi đầu vào vai người kia ai oán chỉ về chiếc ti vi còn bật ở ngoài phòng khách mà tường thuật lại không thiếu chi tiết nào, Hirai Momo nghiến răng nghiến lợi nhịn xuống ham muốn phá ra cười thật to, mèo nhỏ cắn đau lắm đó nha ...

Cô không nói không rằng chỉ bế em lên ôm trọn cục bông kia vào lòng tiến thẳng về phía phòng ngủ mặc kệ con mèo nào đó mặt đã đỏ ửng lên.

Thả cục bông xuống giường, Hirai Momo cũng nằm xuống ôm chầm lấy mèo nhỏ vào lòng thở ra một hơi thật thoả mãn. Sau lần đầu tiên gặp tiểu miêu tình cờ ngủ cùng nhau cộng với ngày cô không có tiền đồ mà ngất đi thì từ đó về sau đều chia giường ra ngủ, hôm nay đi làm mệt mỏi như vậy tối về được ôm cục bông này vào lòng mà ngủ thì còn gì bằng, sau này nhất định phải đem tiểu miêu đi ngủ chung thôi.

Thấy người trong lòng thở đều, Hirai Momo ngáp một cái thật lớn siết chặt cái ôm rồi hướng chỏm đầu của em mà dụi mũi mình lên hít một hơi mùi trà xanh đặc trưng trên người mèo Myoui, sau khi lấp đầy buồng phổi bằng mùi trà thoang thoảng kia thì hướng trán em điểm lên một nụ hôn nhẹ, khẽ thì thầm.

"Mèo nhỏ, chúc em ngủ ngon."

Họ Hirai vừa dứt lời đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ để lại mèo nhỏ trong lòng tim đập nhanh đến lạ.

Myoui Mina rúc vào lòng người kia miệng nhịn không được mà cười một cái, Hirai Momo là một tên ngốc ngọt ngào mà!

Sáng hôm sau, nhà Hirai nhộn nhịp khác thường, tiếng chuông điện thoại của Hirai Momo do Chu Tử Du thúc giục vang lên liền bị bỏ ngoài tai, Myoui Mina như mọi ngày nhón chân chỉnh lại cà vạt cho con người đang một tay cầm cặp hồ sơ một tay là cốc cà phê uống dở bộ dáng chẳng có chỗ nào giống phong thái đĩnh đạc lần đầu tiên em gặp cả nhưng biết làm sao bây giờ, Myoui Mina lỡ đem hết yêu thương đặt lên tên ngốc này mất rồi.

Hirai Momo sau khi được tiểu miêu chỉnh chu lại quần áo liền hướng em cười chào tạm biệt mà chạy vội xuống tầng trệt nơi xe của Chu Tử Du đang đậu, Phó Tổng nhìn gương mặt tươi rói của Chủ Tịch trong lòng liền thấy kì lạ, tình trạng này kéo dài từ ngày họ Hirai gọi điện phá đám tới giờ rồi! Còn chưa kịp hỏi tên kia đã nhìn họ Chu nghiêm túc nói.

"Chu Tử Du, tôi yêu mèo."

Ai đó mau giữ Chu Tử Du lại nhanh lên! Có án mạng bây giờ!

Họ Chu nuốt giận trong lòng hướng người kia cười một cái.

"Hôm nay tôi cầm lái đó Hirai Momo."

Chu Tử Du chưa kịp nói thêm lời nào tên kia đã mở cửa xe chạy một mạch lên căn hộ của mình, vừa bước vào đã thấy tiểu miêu ngồi xem ti vi trên sô fa liền tiến lại kéo em vào cái ôm rồi im lặng để mặc mèo nhỏ có bao nhiêu câu hỏi trong lòng. Mười lăm phút sau Hirai Momo mới chịu buông em ra nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của em mà thì thầm.

"Mèo nhỏ, nhớ em quá."

Myoui Mina hai má hồng lên cúi đầu xuống rồi lại ngẩng mặt lên nhìn người kia đang hướng em cười khờ liền cảm thấy tim đập chân run, ngượng ngịu đứng như trời trồng ở đó hồi lâu thì tiếng chuông điện thoại của người kia vang lên, vừa nhấn nút nhận cuộc gọi đã nghe Chu Tử Du đầu dây bên kia thét ra lửa giục họ Hirai đi làm.

Mèo nhỏ thừa cơ hội đó liền đẩy Hirai Momo một mạch tới cửa, người kia trên môi chưa tắt nụ cười tới lúc sắp phải đi liền hướng đôi má đã ửng hồng của em mà hôn lên, tới lúc Hirai Momo đã đi rồi Myoui Mina vẫn đứng ngốc ra ở thềm cửa đưa tay xoa lấy má mình, hơi ấm cốc cà phê cô uống lúc sáng vương lên má em rồi.

Buổi sáng của Myoui Mina bắt đầu ấm áp như vậy, tới trưa mây đen bắt đầu kéo đến sấm chớp giật rung trời, chiếc điện thoại bàn reo lên liên hồi làm mèo nhỏ đang nằm cuộn trong chăn trốn tiếng sấm dồn hết can đảm chạy ra bắt máy, vừa áp điện thoại vào tai tâm tình liền một bước rơi xuống vực thẳm.

"Vâng, con biết rồi thưa cha ..."

Đầu dây bên kia vừa cúp máy bên này Myoui buông thõng hai tay gục xuống sàn, ấm áp của Hirai Momo em còn chưa cảm nhận được hết đã phải đi rồi sao?

Lúc này ở văn phòng chủ tịch công ty bất động sản MM

Minatozaki Sana nhìn bạn thân kiêm chủ tịch của mình đang líu lo dẩu mỏ lên hát từ lúc vào công ty đến giờ trong lòng liền cảm thấy quan ngại, kéo áo người kia lại mặt mày cực kì nghiêm túc hỏi.

"Hirai Momo, không cần ép mình, nếu bệnh tôi sẵn sàng đem cậu tống vào viện mà."

Thường ngày thư kí Minatozaki sau khi phát ngôn ra câu nói như vậy sẽ bị chủ tịch Hirai lườm đến cháy mắt, tuy nhiên hôm nay tên kia lại quay sang nhìn nàng cười một cái. Thiếu nữ Minatozaki tá hoả chạy vội xuống phòng Phó Giám Đốc mà lôi em người yêu lên, hoang mang hướng em mà nói không ngưng miệng tay lại còn chỉ về phía Hirai Momo đang thoang thả kí hợp đồng còn huýt sáo. Họ Chu tặc lưỡi lắc đầu nhìn người kia mặt mày hớn hở rồi xoay người nắm lấy bàn tay Minatozaki Sana trực tiếp kéo nàng ra khỏi phòng đi thẳng một mạch xuống bãi giữ xe. Chu Tử Du tay cài đai an toàn cho nàng mắt híp lại nhìn gương mặt khờ ra của Minatozaki mà cười nói.

"Xem ra công cuộc đột nhập động chân giò của tiểu thư Myoui thành công rồi, hôm nay tên kia mặt mày hớn hở đi làm chị còn không nhận ra?"

Minatozaki Sana nghe dứt lời em nói mắt liền sáng lên, cuối cùng chủ tịch trời đánh của nàng cũng có người trị được! Chu Tử Du xoa đầu người kia rồi hướng nàng mà nháy mắt một cái.

"Tên kia hôm nay vui vẻ như vậy, trốn việc đi uống một ly cà phê sẽ không bị trừ lương đâu đó!"

Minatozaki Sana còn chưa kịp gật đầu thì điện thoại đột nhiên đổ chuông, nhìn ID người gọi đến nàng có hơi bất ngờ nha, Myoui Mina giờ này gọi nàng làm gì chứ?

Sau hai mươi phút nghe đầu dây bên kia luyên thuyên, mặt nàng chuyển từ lo lắng sang tái đi vì gắng sức nhịn cười làm họ Chu bên cạnh hốt hoảng nhìn bộ dáng lạ lùng của chị người yêu, không lẽ mỗi lần nói chuyện điện thoại với Myoui Mina là lại thành cái bộ dạng như vậy sao?

Sana cúp máy rồi phá ra cười thật lớn, cảm thấy đã đủ liền kéo đầu họ Chu xuống kề sát bên tai người kia mà thuật lại toàn bộ cuộc nói chuyện kia. Không ngoài dự đoán, Chu Tử Du cười đến đau cả ruột!

Lắc nhẹ đầu rồi kiềm lại tiếng cười của mình, Minatozaki Sana vươn người hôn lên má Chu Tử Du một cái thật kêu rồi hướng em mà nói.

"Chỉ muốn uống một ly cà phê xem ra không đủ rồi."

Chu Tử Du cười xoà siết chặt cái nắm tay rồi nhằm đôi môi anh đào của nàng mà hôn lên, hồi lâu sau dứt ra tựa trán lên trán nàng mà nói.

"Chị đừng lo, ngay hôm nay sẽ đưa chị về nhà họ Chu tránh bão."

Minatozaki mừng thầm trong lòng, lúc này chỉ có chỗ đó là an toàn nhất, nhạc phụ nhạc mẫu mau chờ con nha ~

Chu Tử Du nhấn ga đem con xe Audi R7 chạy nhanh khỏi khuôn viên công ty để lại Hirai Momo một mình vô tư không biết chuyện gì xảy ra.

Năm giờ chiều

Hirai Momo quả thật vui đến mức chuyện hai con người kia trốn việc cũng không để ý tới, cả ngày làm việc chỉ có gương mặt đáng yêu của mèo nhỏ trong đầu, phải mau mau về với em đi thôi!

"Mèo nhỏ, Momo về rồi!!"

Đáp lại tiếng của Hirai chỉ có không gian vắng cùng im lặng, tuyệt nhiên không có tiếng ti vi hay ánh đèn vàng hắt ra từ phòng khách lại càng không có bóng dáng mèo nhỏ lon ton chạy ra mừng cô về, chắc em đang tắm hay nấu ăn chăng?

Nghĩ tới nấu ăn Hirai Momo lại rùng mình một cái, chạy đi khắp nhà tìm từng căn phòng một nhưng tiểu miêu của cô vẫn chưa chịu xuất hiện, trước giờ cục bông này chỉ ở yên trong nhà rất ngoan tại sao hôm nay lại tìm không thấy đâu?

Hirai Momo vì một con "mèo" mà lo lắng đến hỏng rồi.

Ngồi phịch xuống giường lớn, hai tay vò rối lấy mái tóc rồi nằm vật xuống giường, một tay che trán tay còn lại lướt qua từng tấm hình cô lén chụp lúc con mèo này đang ngủ đang ăn đang chơi còn có hình lúc em rúc vào lòng cô nữa, buông lỏng tay để chiếc điện thoại rơi xuống giường cô bước nhanh ra nhà bếp.

Từ khi nào con người không có hứng thú với đồ bơ sữa như Hirai Momo lại chất đầy sữa bột trong tủ bếp như vậy, chưa kể còn thêm cả tá sữa hộp các vị trong tủ lạnh, mèo nhỏ thích uống sữa lắm.

Thở dài một cái đóng lại cửa nhà bếp, đôi chân vô định hướng về phía phòng riêng của em, đẩy cửa bước vào lập tức mùi trà xanh thoang thoảng xộc vào mũi cô, thật tình bộ con mèo nào cũng có mùi đặc trưng dễ chịu như vậy sao?
Nằm cuộn tròn trong lớp chăn nệm còn vương mùi của tiểu miêu Hirai Momo chợt cảm thấy tim hụt đi một nhịp, hoá ra con mèo kia không biết từ khi nào lẻn vào tim cô rồi từ từ gỡ xuống bức tường Hirai xây lên bao quanh mình.

Bước nhanh ra khỏi phòng, Hirai Momo vội vàng khoác áo ngoài rồi chụp lấy chìa khoá xe đi thẳng ra cửa, em có biến mất thì tôi cũng lật ngược cả Seoul lên mà tìm. Vội vã chạy ra ngoài thì bỗng nhiên trong túi áo rơi ra một mẩu giấy nhỏ, là danh thiếp của Myoui Makoto trưởng tộc Myoui, ở khoảng trắng còn đề một dòng mực đỏ.

"Trước sáu giờ đi đến biệt thự phía Tây Seoul, chuẩn bị tinh thần trước đi Hirai Momo."

Hirai đăm chiêu nhìn tấm danh thiếp não liền hoạt động hết công suất.

"Myoui Mina ... Myoui Makoto ... A hoá ra chủ cũ của mèo nhỏ là tộc Myoui sao?"

Như đã nói ở trên, đầu óc của Hirai Momo chỉ có hai tác dụng, một là thương lượng hợp đồng hai là đi dỗ mèo, hết.

Còn chưa kịp nghĩ tới việc biệt thự phía Tây kia có nguy hiểm hay không, Hirai Momo đã nhấn ga chạy thẳng đến đó.

Khuôn viên gia tộc Myoui

Myoui Mina mặt nhăn mày nhó khoanh tay lại biểu cảm rõ ràng là không hài lòng, hôm nay Hirai Momo về không thấy em hẳn sẽ lo lắm, nhíu mày nhìn người phụ nữ đã đứng tuổi đang thong thả uống trà rồi cứ như đứa trẻ chưa lớn chạy tới mè nheo.

"Mẹ à, sao phải gấp như vậy chứ?"

Phu nhân Myoui bỏ tách trà nóng xuống hướng con gái của mình giọng điệu cực kì bình tĩnh mà lên tiếng.

"Con gái yêu dấu, con muốn làm phu nhân nhà Hirai hay là thú cưng nhà Hirai?"

Myoui Mina xụ mặt xuống đi về phía đại sảnh nơi tộc trưởng Myoui Makoto đang vắt chân chữ ngũ nhịp tay chờ khách đến, phụng phịu ngồi xuống đối diện ông, Mina một mặt uỷ khuất hướng người đàn ông trung niên kia mà ai oán.

"Cha không được làm khó Momo của con đâu đó nha."

Myoui Makoto đen mặt nhìn con gái mình một tay phủi bỏ quan hệ cha con đem tâm tư lo cho người ngoài trong lòng liền ghi hận Hirai Momo một lần, hắng giọng hớp thêm một ngụm cà phê trong đầu thầm nghĩ, con gái ông là ngọc quí trên tay lại bất chấp mà làm trò giả động vật thâm nhập nhà người ta còn bị tên Hirai đó nhìn đến mòn, tóm lại hôm nay phải đem cục cưng về nhà Myoui này, nếu Hirai Momo thật tâm yêu thương bảo bối nhà ông ... ờ thì phải thử mới biết được chứ!

"Con gái cưng, cha đã nói rồi. Hirai gì đó muốn đem con ra khỏi nhà Myoui phải bước qua cửa của cha đã. Từ đầu đến giờ chỉ toàn là con chủ động, hôm nay nếu cô ta không tới cha khẳng định đem nhà Hirai Momo san phẳng."

Myoui Mina chống cằm ngẫm nghĩ hồi lâu liền thấy đúng đắn, dù gì từ trước đến giờ toàn là em tự thân đeo bám cô bây giờ phải lật ngược tình thế lại chứ, dù gì trong cuộc tình tréo nghoe này em cũng là phái yếu mà!
Gật đầu rồi xoay lưng đi thẳng lên phòng riếng ngồi nhìn vào màn hình vi tính đang hiện lên cảnh quang qua camera dưới phòng khách, hồi lâu không thấy động tĩnh gì trong lòng liền cảm thấy có chút mất mát, Hirai Momo không đến thật sao?

Giờ tan tầm ở Seoul náo nhiệt hơn lúc nào hết, chọn đúng lúc Hirai Momo chỉ còn cách hai dãy phố nữa là đến căn biệt thự mà tắc đường, đưa mắt nhìn ánh sáng mặt trời đang chực tắt ruột gan nóng lên họ Hirai đẩy cửa xe chạy ra ngoài băng qua hàng dài xe xếp đằng trước mình, cởi chiếc áo khoác vướng víu vứt đi mất, bây giờ chủ tịch Hirai quần áo xốc xếch cắm đầu mà chạy thật nhanh đến khuôn viên căn biệt thự to lớn ở đằng trước, hai mươi lăm năm không vận động gì nhiều đến bây giờ tung hết sức lực ra bắt lấy người mình yêu, xem ra ái tình đúng là mù quáng mà.

Myoui Mina nhìn cảnh mặt trời xuống núi trong lòng liền chùng xuống, tắt máy tính vùi mặt vào lớp chăn nệm, Hirai Momo thật sự không đến.

Dưới đại sảnh, Myoui Makoto ánh mắt đanh lại nhìn cây kim giờ dần nhích qua con số sáu, gập lại cuốn sách đang đọc dở ông phủi áo rồi đứng dậy phất tay.

"Khoá cổng lại."

Đúng lúc đó cánh cửa gỗ lớn bật mở, Hirai Momo khuỵ xuống thở dốc đứng đó dưới ánh nắng vàng cam của hoàng hôn, Myoui Makoto khoé môi khẽ nhếch lên ngồi xuống chiếc ghế bành bọc da, xem ra Hirai Momo không làm ông thất vọng.

Bầu không khí trong đại sảnh ngưng đọng lại làm người ngoài nhìn vào liền cảm thấy khô khan khó chịu, Hirai Momo phá vỡ sự im lặng bao trùm lấy hai người hướng Myoui Makoto mà nói.

"Ngài Myoui, không biết hôm nay ngài muốn gặp tôi để làm gì?"

"Hirai Momo, muốn gặp cậu nói chuyện một chút, chẳng qua là con mèo cưng nhà tôi bị dụ bỏ nhà đi mất tình cờ lại ở nhà cậu, hôm nay gặp cậu chỉ để báo tôi sẽ đem Myoui Mina về nhà Myoui, hy vọng con mèo này không làm phiền cậu thời gian qua."

Hirai Momo vừa nghe dứt câu đầu óc liền trống rỗng, sau này sẽ không gặp lại mèo nhỏ, không được chơi cùng mèo nhỏ, không còn được ôm mèo nhỏ đi ngủ sao? Không được!

"Thưa ngài, xin thứ lỗi cho tôi. Mèo nhỏ Myoui Mina đã ăn đồ tôi nấu, mặc đồ tôi mua, ngủ chung giường với tôi, quan hệ cực kì gắn bó không thể nói rời một tiếng là được đâu thưa ngài Myoui."

Ánh mắt sắc lại nhìn người đàn ông trung niên diện vô biểu tình kia, có là tộc trưởng tộc Myoui gia thế lẫy lừng cô cũng mặc kệ, chỉ cần đem mèo nhỏ về nhà là được.

"Cô Hirai chạy mệt tới mức đầu óc hỏng rồi sao? Nếu cô đã quyết tâm như vậy thì đây-"

Myoui Makoto thảy ra trước mặt cô một xấp giấy tờ cùng một va li nặng trịch, nghi hoặc nhìn ông rồi cầm lên mà xem thử lập tức mắt trợn tròn.

"Một nửa gia sản tộc Myoui?"

"Đúng vậy, người nhà Myoui nói lời sẽ giữ lấy lời, nếu cô từ nay về sau tránh xa Myoui Mina con gái của tôi ra thì tất cả là của cô."

Đầu óc Hirai đình trệ hồi lâu. Con gái? Con gái của tộc trưởng Myoui? Trời ơi tại sao bây giờ mới nhận ra chứ?

Đúng rồi vì có con mèo nào biết cài nút áo thắt cà vạt đâu hả Hirai Momo ...

Tuy nhiên, Myoui Mina dù là người hay là mèo cũng đã thành công làm cho Hirai Momo đem yêu thương đặt vào tim em rồi.

Nhếch môi nhìn người đàn ông đứng tuổi ngồi đối diện, cô cầm xấp giấy không chần chừ mà xé đôi trước mặt ông, đem va li tiền vứt ra góc phòng.

"Myoui Makoto! Con gái ông không phải là thứ hàng quà buôn bán. Nói cho ông biết, Hirai Momo này thừa tiền để lo cho Myoui Mina đến cuối đời càng có đủ bản lĩnh đem em ấy rời khỏi nơi này."

Myoui Makoto sắc mặt âm trầm nhìn Hirai Momo tức giận đỏ cả mặt, một lúc lâu sau khoé miệng cong lên hướng cô phá ra cười thật hài lòng.

"Tốt! Tốt lắm Hirai Momo, xem ra cô thật sự có đủ bản lĩnh hahaha."

Mặt mày đần thối ra nhìn người đàn ông mới phút trước còn như quỉ đòi mạng cô bây giờ đã thành người cha phúc hậu hướng cô mà cười, cái quái gì đang xảy ra vậy?

"Chuyện này cứ để cho Mina giải thích, con gái cưng còn đang ở trên phòng, mau đi lên với nó đi. Cả ngày hôm nay nó cứ cằn nhằn ông già này mãi rồi!"

Myoui Makoto xua tay rồi đi vào trong phòng làm việc, Hirai Momo ngơ ngẩn bước lên lầu đẩy cửa vào phòng em. Mùi trà xanh một lần nữa xộc vào buồng phổi thật dễ chịu, đưa mắt nhìn cục bông đang nằm trên giường trong lòng liền thấy hồi hộp, thật tình trước giờ chỉ xem em là con mèo nhỏ mà đối xử bây giờ lại thành ra tiểu thư tộc Myoui có chút ngượng nha.

Bước từng bước nhỏ lại gần chiếc giường lớn nơi Myoui đang vùi mình vào lớp chăn bông, trên mặt còn vệt nước mắt chưa khô, cô đau lòng đưa tay khẽ gạt đi vô tình lại làm em thức giấc. Myoui Mina mở to mắt ngồi bật dậy rồi không chờ một phút nào nữa nhào vào lòng Hirai Momo mà ôm thật chặt, vùi mặt vào vai áo thấm đẫm mồ hôi của cô em khẽ nói.

"Tên xấu xa, chờ em khóc hết nước mắt mới chịu xuất hiện."

Hirai Momo cười khờ khẽ tách ra khỏi cái ôm, nhìn thật lâu vào gương mặt kiều diễm của em trong lòng khẽ động một cái, tóc rối áo nhăn nheo mặt mũi lại lem luốc như vậy đi gặp em thật sự rất xấu hổ mà.

Myoui Mina bị người kia nhìn đến phát ngượng liền vươn tay chỉnh lại chiếc cà vạt đã nhàu của cô mà nhỏ nhẹ trách yêu.

"Hirai Momo, em đã nói bao nhiêu lần rồi? Chỉnh chu một chút mới làm người ta có ấn tượng tốt với mình."

Hirai Momo ánh mắt chỉ có hình bóng của em, bàn tay siết chặt lấy tay em đang để trên giường, khẽ hôn lên trán em mà nói.

"Làm sao bây giờ? Lần đầu gặp tiểu thư Myoui không để lại ấn tượng tốt rồi, không biết tiểu thư có bỏ tôi mà đi không đây?"

Myoui Mina khoanh tay nhìn Hirai miệng nói không ngừng.

"Hirai Momo, Myoui Mina này tốn bao nhiêu công sức thâm nhập vào nhà Momo như vậy không phải là để cho Momo đi dễ dàng như vậy đâu nha."

Myoui Mina giật mình, Hirai Momo híp mắt.

Lộ tẩy rồi!!!!

Cô phá ra cười rồi ôm chầm em vào lòng, đoạn dùng sức nâng "mèo" nhỏ đặt nằm lên giường còn mình thì chống hai tay giam Myoui Mina mặt còn đỏ ửng phía dưới. Nhếch môi nhìn em luống cuống dưới thân mình nhịn không được mà hướng môi mỏng hôn phớt lên một cái. Myoui Mina ngượng ngịu đánh vào vai cô, mèo nhỏ bản lĩnh dám tự mình xông vào động chân giò biến mất rồi chỉ còn Myoui Mina hay ngượng thôi.

"Mèo nhỏ còn gì muốn nói không?"

"Chẳng phải Momo biết hết rồi sao? Tất cả là ý kiến của Minatozaki Sana đó em chỉ vì một phút quẫn bách mà làm theo thôi!"

Nhìn môi đào dẩu lên hờn dỗi, Hirai Momo lại cúi xuống bắt lấy cánh môi đang cong lên kia mà nhấm nháp, mãi tới khi người dưới thân đánh vào vai mới chịu rời ra, thoả mãn thở ra một hơi rồi rải từng cái hôn xuống vùng cổ trắng ngần của em, Myoui Mina cả người như có lửa liền vặn vẹo dưới thân Hirai, tên đáng đánh kia lại càng hung hăng để lại ấn kia đỏ hồng trên vai em, Myoui trong cơn ý loạn tình mê chợt bừng tỉnh mà đẩy mặt Hirai ra ngượng ngịu nói khẽ.

"Hirai Momo là đồ lưu manh~"

Người kia nhìn thấy một cảnh đáng yêu liền kéo em ngồi dậy rồi ôm Mina vào lòng, thì thầm bên tai em những điều Hirai Momo không nghĩ có ngày cô sẽ nói ra với người thứ hai ngoài em.

"Myoui Mina, Hirai Momo yêu em. Rất rất rất yêu em, sau nay đừng biến mất khỏi tầm mắt của tôi nữa, sẽ lo đến phát hoảng mất."

Em đưa tay lên xoa xoa hai má đang xịu xuống của Hirai rồi nhìn vào gương mặt còn lem luốc của người kia, vòng tay thon qua cổ ấn môi mình vào môi cô.

"Là Momo nói đó, sau này chắc chắn không hối hận chứ?"

Tựa trán vào trán em, cô mỉm cười thật đẹp.

"Không bao giờ."

Kể từ ngày hôm đó nhân viên công ty hằng ngày đều thấy Chủ Tịch Hirai một tay xách cặp hồ sơ một tay siết chặt bàn tay của tiểu thư Myoui cùng nhau đi làm. Myoui Mina trong công ty này dưới một người trên vạn người nha, ngay cả Phó Tổng Chu còn bị tiểu thư Myoui trị thì đám nhân viên quèn này có dám làm gì nữ vương họ Myoui đâu? Chủ Tịch Hirai nếu không họp cổ đông hoặc đi gặp đối tác chắc chắn sẽ dính lấy Myoui Mina, vì sao hả?

Vì vốn dĩ Myoui Mina đâu phải là một người con gái bình thường, người ta đường đường là phu nhân nhà Hirai danh chính ngôn thuận đó.

Từ mèo nhỏ nhà Hirai được nâng câp lên thành phu nhân nhà Hirai, Myoui Mina là quá lợi hại rồi!

TOÀN VĂN HOÀN

Góc giao lưu =)))))

8065 chữ ... khen mình đi ...
Bỏ bê cái series Satzu để đi viết cái này =)))) thiệt cảm thấy tội lỗi quá! Tuần này được nghỉ tận 4 ngày nên chắc sẽ có chap mới nhé =)))) nếu mình có hứng và không lười =))) Các bạn đọc có chỗ nào không hài lòng cứ cmt nha ~

Cảm ơn đã đọc !!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com