Seoul That Year
....
Tôi và em đã yên vị trên chiếc sofa màu nâu ngoài phòng khách, tôi chăm chú đọc lại từng lời hát, tay cầm chặt cây guitar, thật lo lắng.
"Không sao, anh làm được mà"
Đôi bàn tay mềm mại đặt nhẹ lên tay tôi, em mỉm cười nhìn tôi trấn an. Tôi dùng ánh mắt trìu mến nhìn em, tay không chịu được mà xoa mái tóc ngắn mượt mà.
"Chẳng biết tôi có thể là gì
Nếu thiếu em tôi sẽ chẳng thể hoàn thiện mình, đồ ngốc à
Và tôi biết dù sớm hay muộn thì hai ta sẽ nhận ra rằng...
Rằng hai ta cần nhau
Vì em là nhân táo trong chiếc bánh của tôi
Em là nệm rơm cho quả dâu tây của tôi
Em là làn khói trong cơn mê của tôi
Và em là người duy nhất mà tôi muốn kết hôn
Vì em là duy nhất của tôi
Và tôi là duy nhất của em
Em khiến cho hai ta trở thành...
Một đôi hoàn hảo."
_Seoul.../.../.../_ Tình ca dành cho em.
_____
-Perfect two-
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com