Seoksoo Tua Em La Khong Khi
Ban đầu chính cậu không thể ngờ rằng có thể yêu ai thêm được nữa. Nhưng giờ đây mọi thứ không như cậu tưởng tượng nữa. Anh tổng giám đốc từng bị cậu coi như tên' biến thái' có thể yêu cậu đến chẳng tiếc hi sinh bản thân mình. Và lời yêu đó thốt ra từ chính cậu chính là bắt đầu những sóng gió. Sẽ có thể yêu nhau đến trọn đời hay không??
-----------------------------------------------------------
Ngày hôm đó cậu bị Từ Minh Hạo đưa đi, tới một nhà kho bỏ hoang sâu trông rừng.
"Dokyum, tôi đang giữ Jisoo của em"
"Khốn nạn anh đang ở đâu"
Anh tay nắm thành quyền vội vàng chạy ra khỏi công ty.
Chiếc xe lao nhanh nhất có thể dừng lại trên khoảng đất trống ánh mắt anh giận dữ không thôi.
" Jisoo" cái hình ảnh đầu tiên khi anh thấy cậu bị trói người bị đánh máu loang lỗ gương mặt tím tái.
"Tên khốn ai cho mày động đến cậu ấy"
"Anh thích em cản được sao" Từ Minh Hạo cười nhếch mép gian tà
" Thả cậu ấy ra"
"Điều kiện"
"Điều kiện gì"
"Ngay tại đây làm tình cùng anh"
"Vô xỉ" anh câm nín nhìn cậu
" Đánh nó tỉnh cho tao" Hạo ra lệnh
Hai tên to con liên tục đánh cậu
"Đừng đánh đừng đánh" anh liên tục thét lên
Cậu mở mắt cả người mệt mỏi đến đáng sợ cơn đau. Nhìn thấy anh khổ sở quỳ gối nước mắt đã chảy ra. Là vì cái gì mà anh phải làm vậy chứ.
"Tôi đồng ý"
"Về chyện gì cơ" Hạo cố trêu anh
" Làm tình với anh"
" Được"
Hạo đẩy anh ngã xống sàn, bàn tay giật tung vạt áo sơmi. Hung hăng hôn xuống môi anh làm nó đến bật máu. Đầu lưỡi không ngừng càn quét bên trong lẫn bên ngoài khoang miệng anh. Hạo chuyển sang gặp xương tai rồi tới xương quai hàm xanh để lại những mảng đỏ hồng đến bật cả máu.
Anh nhìn cậu đôi mắt sâu thẳm ấy có vài giọt nước mắt, cậu nhìn anh nước mắt tèm lem liên tục lắc đầu.
Hạo giật tung quần anh xuống, rồi móc cự vật anh ra. Hắn vui vẻ liếm láp. Nhưng tuyệt nhiên anh không hề rên rỉ dù là một lời. Hắn giật phăng hết áo quần trên người nhìn anh. Vẫn cái bộ mặt đê tiện đó. Hắn đặt cự vật thô to đặt ở tiểu huyệt non nớt thúc mạnh vào. Không báo trước không bôi trơi cư nhiên máu sẽ chảy máu. Một trận xé rách liền xâm chiếm lấy thần kinh anh, không tự chủ mà thét
"AAAAAAAA...Con mẹ nó"
Phía sau như bị đâm thủng một mảng. Dòng máu tươi cứ thế mà chạy xuống. Cậu nhìn anh đau đớn đến thế không kìm được mà giãy dụa.
"Con mẹ nó em nín cho tôi" anh quát cậu nhìn cậu khóc chẳng khác gì mình cũng đau. Tất nhiên nỗi đau này còn đau hơn cảm giác bị hắn xâm chiếm.
Cự vật hắn thô to ở trông Dokyum điên cuồng thúc mạnh. Anh đưa răng cắn chặt môi dưới đến bật máu. Hắn đưa đẩy trong anh cang lúc càng bạo. Đau có sướng cũng có nhưng tuyệt nhiên anh không hề nhìn hắn ánh mắt chỉ dồn vào cậu. Hắn bóp chặt cằm anh ép anh nhìn hắn ép anh phải rên rỉ.
"
Con mẹ nó nếu em không rên rỉ anh cho người hiếp nó"
Anh run sợ nhìn hắn tiếng rên rỉ phát ra nghe gợi dục là sao.
" A ha... aaaa"
" Kêu lớn lên"
Hắn gia tăng tốc độ thúc tiếng nhót nhét từ nơi giao hợp cứ vang đều đều
" AAAAAA.... CHậm thôi"
Điên cuồng lạt người anh từ kiểu này sang kiểu khác. Hắn tham lam làm anh đến 7, 8 lần. Mỗi lần đều cứa vào tim cậu vậy thực rất đau.
Anh vật vã trên sàn gỗ lạnh cóng cậu được thả xuống liền chạy tới cầm áo bao lấy người anh. Hắn cười nhếch mép nhìn anh, rồi thông thả rời đi.
Cậu khóc òa lên tựa đứa con nít bị giật mất kẹo. Anh đưa bàn tay run rẩy gặt nước mắt cậu đi.
"Vì em tôi nguyện làm tất cả"
"Ngốc"
"Ngốc mới yêu em Soo à"
"Dokyum em cũng yêu anh"
---------------------------------------
Yêu cũng yêu rồi, thương cũng đã thương chỉ là còn chút luyến tiếc.
"Sao, em tiếc mối tình đầu của em sao?" Anh nói như trêu cậu mặt cười cười
"Không nha hôm qua ai khóc lóc vậy nà" cậu nham hiểm xích lại gần anh véo má
"Ui za, đau lắm đó. Ai khóc chứ chỉ tại có con muỗi bay vào mắt"
"Ế, muỗi mà bay vào mắt được hả. Anh nhầm không thế"
"Vậy tại ai, vì ai mà anh phải ..ấy ấy... hả"
"Rồi vì lão tử được chưa" cậu cười, nụ cười tỏa nắng như vì sao.
"Soo, chúng ta rời khỏi đây được không"
"Vì sao"
"Anh muốn tới một nơi mà cả đời này có thể bên em, cả đời này không phải thấy em khóc"
"Vậy được ta đi thôi"
"Đi tới một nơi chỉ hai chúng ta" cậu tự đầu lên vai anh nhẹ nhàng như gió thoảng ngân nga vài câu hát.
"Dokyum, em có chuyện muốn bàn với anh"
"Chuyện gì" anh lãnh đạm cười nhìn cậu.
"Em còn một đứa em gái, năm nay mới 17 tuổi thôi"
"Rồi sao"
"Nó hâm mộ Seventeen lắm anh à" cậu nín thở nhìn anh
"Là em gái em thích hay em thích"
"Thực ra thì cả hai đều thích"
"Má nó Seventeen là cái nhóm nào anh đốt sạch tụi nó"
"Ế cấm nha đừng nhá em giết anh đó nha"
"À mà em gái em đâu, sao không ở với em"
"Tên nó là Pyn Hong, học trường nội trú nên ở lại ktx"
"Vậy lúc ta đi dẫn theo Pyn đi luôn"
"Thật không???"
"Điều kiện là ném mấy cái thằng Seven gì đó đi. Không được nhìn tụi đó. Nhìn anh thôi rõ chưa"
"Dạ rõ thưa sếp"
Ngày hôm đó có lẽ là ngày vui nhất cả cuộc đời cậu. Chưa từng nếm trải qua yêu thương, chưa từng biết gia đình là gì, cũng chưa từng biết đến hơi ấm của tình yêu. Đến hôm nay mới cảm nhận được tình yêu này đẹp đến nhường nào. Biết cái cảm giác có người vì mình mà bất chấp tất cả. May mắn cậu đều dồn hết vào hôm nay rồi.
Ngày tối nghiệp cấp2 của Pyn cậu đẫn nó đi mua sắm áo quần, còn mua cả giày bà điện thoại mới nữa.
"Pyn này, mai chúng ta rời khỏi đây rồi em còn muốn tới chỗ nào nữa không"
"Nam San anh nhé!" Nói tới đây cô bé chùng mắt xuống. Tuổi 17 là cái tuổi bồng bột ngây thơ cảm nắng ai đó cũng là chuyện bình thường thôi. Chỉ là hôm nay là ngày giỗ của người yêu nó. Cái người yêu nó còn hơn bản thân mình. Ngày đó hai đứa còn hẹn tới đây chơi, vậy mà....
"Anh đưa em tới Nam San đi thôi"
Pyn ngồi thụp xuống nước mắt lại trào ra. Cái ngày nó bê bết máu được đưa vào bệnh viện. Người đi cùng nó đã chết khi chưa kịp vào bệnh viện. Quãng thời gian đó là cực hình nó nhủ lòng không được khóc không được quên người nó coi là tất cả. Tới hôm nay Pyn mới đủ can đảm để ngẩng đầu lên trời khẽ cười với người đó. Nó hứa là sẽ sống thật vui để cho người đó thấy... không có người đó, nó vẫn sống tốt.
Hôm đi, trời mưa. Máy bay cất cánh, cậu vui anh vui, chỉ mỗi Pyn là buồn. Cũng không sao như anh nó, nên buông bỏ những thứ không hề tồn tại.
--------------------------------------------
-----------------------------------------------------------
Ngày hôm đó cậu bị Từ Minh Hạo đưa đi, tới một nhà kho bỏ hoang sâu trông rừng.
"Dokyum, tôi đang giữ Jisoo của em"
"Khốn nạn anh đang ở đâu"
Anh tay nắm thành quyền vội vàng chạy ra khỏi công ty.
Chiếc xe lao nhanh nhất có thể dừng lại trên khoảng đất trống ánh mắt anh giận dữ không thôi.
" Jisoo" cái hình ảnh đầu tiên khi anh thấy cậu bị trói người bị đánh máu loang lỗ gương mặt tím tái.
"Tên khốn ai cho mày động đến cậu ấy"
"Anh thích em cản được sao" Từ Minh Hạo cười nhếch mép gian tà
" Thả cậu ấy ra"
"Điều kiện"
"Điều kiện gì"
"Ngay tại đây làm tình cùng anh"
"Vô xỉ" anh câm nín nhìn cậu
" Đánh nó tỉnh cho tao" Hạo ra lệnh
Hai tên to con liên tục đánh cậu
"Đừng đánh đừng đánh" anh liên tục thét lên
Cậu mở mắt cả người mệt mỏi đến đáng sợ cơn đau. Nhìn thấy anh khổ sở quỳ gối nước mắt đã chảy ra. Là vì cái gì mà anh phải làm vậy chứ.
"Tôi đồng ý"
"Về chyện gì cơ" Hạo cố trêu anh
" Làm tình với anh"
" Được"
Hạo đẩy anh ngã xống sàn, bàn tay giật tung vạt áo sơmi. Hung hăng hôn xuống môi anh làm nó đến bật máu. Đầu lưỡi không ngừng càn quét bên trong lẫn bên ngoài khoang miệng anh. Hạo chuyển sang gặp xương tai rồi tới xương quai hàm xanh để lại những mảng đỏ hồng đến bật cả máu.
Anh nhìn cậu đôi mắt sâu thẳm ấy có vài giọt nước mắt, cậu nhìn anh nước mắt tèm lem liên tục lắc đầu.
Hạo giật tung quần anh xuống, rồi móc cự vật anh ra. Hắn vui vẻ liếm láp. Nhưng tuyệt nhiên anh không hề rên rỉ dù là một lời. Hắn giật phăng hết áo quần trên người nhìn anh. Vẫn cái bộ mặt đê tiện đó. Hắn đặt cự vật thô to đặt ở tiểu huyệt non nớt thúc mạnh vào. Không báo trước không bôi trơi cư nhiên máu sẽ chảy máu. Một trận xé rách liền xâm chiếm lấy thần kinh anh, không tự chủ mà thét
"AAAAAAAA...Con mẹ nó"
Phía sau như bị đâm thủng một mảng. Dòng máu tươi cứ thế mà chạy xuống. Cậu nhìn anh đau đớn đến thế không kìm được mà giãy dụa.
"Con mẹ nó em nín cho tôi" anh quát cậu nhìn cậu khóc chẳng khác gì mình cũng đau. Tất nhiên nỗi đau này còn đau hơn cảm giác bị hắn xâm chiếm.
Cự vật hắn thô to ở trông Dokyum điên cuồng thúc mạnh. Anh đưa răng cắn chặt môi dưới đến bật máu. Hắn đưa đẩy trong anh cang lúc càng bạo. Đau có sướng cũng có nhưng tuyệt nhiên anh không hề nhìn hắn ánh mắt chỉ dồn vào cậu. Hắn bóp chặt cằm anh ép anh nhìn hắn ép anh phải rên rỉ.
"
Con mẹ nó nếu em không rên rỉ anh cho người hiếp nó"
Anh run sợ nhìn hắn tiếng rên rỉ phát ra nghe gợi dục là sao.
" A ha... aaaa"
" Kêu lớn lên"
Hắn gia tăng tốc độ thúc tiếng nhót nhét từ nơi giao hợp cứ vang đều đều
" AAAAAA.... CHậm thôi"
Điên cuồng lạt người anh từ kiểu này sang kiểu khác. Hắn tham lam làm anh đến 7, 8 lần. Mỗi lần đều cứa vào tim cậu vậy thực rất đau.
Anh vật vã trên sàn gỗ lạnh cóng cậu được thả xuống liền chạy tới cầm áo bao lấy người anh. Hắn cười nhếch mép nhìn anh, rồi thông thả rời đi.
Cậu khóc òa lên tựa đứa con nít bị giật mất kẹo. Anh đưa bàn tay run rẩy gặt nước mắt cậu đi.
"Vì em tôi nguyện làm tất cả"
"Ngốc"
"Ngốc mới yêu em Soo à"
"Dokyum em cũng yêu anh"
---------------------------------------
Yêu cũng yêu rồi, thương cũng đã thương chỉ là còn chút luyến tiếc.
"Sao, em tiếc mối tình đầu của em sao?" Anh nói như trêu cậu mặt cười cười
"Không nha hôm qua ai khóc lóc vậy nà" cậu nham hiểm xích lại gần anh véo má
"Ui za, đau lắm đó. Ai khóc chứ chỉ tại có con muỗi bay vào mắt"
"Ế, muỗi mà bay vào mắt được hả. Anh nhầm không thế"
"Vậy tại ai, vì ai mà anh phải ..ấy ấy... hả"
"Rồi vì lão tử được chưa" cậu cười, nụ cười tỏa nắng như vì sao.
"Soo, chúng ta rời khỏi đây được không"
"Vì sao"
"Anh muốn tới một nơi mà cả đời này có thể bên em, cả đời này không phải thấy em khóc"
"Vậy được ta đi thôi"
"Đi tới một nơi chỉ hai chúng ta" cậu tự đầu lên vai anh nhẹ nhàng như gió thoảng ngân nga vài câu hát.
"Dokyum, em có chuyện muốn bàn với anh"
"Chuyện gì" anh lãnh đạm cười nhìn cậu.
"Em còn một đứa em gái, năm nay mới 17 tuổi thôi"
"Rồi sao"
"Nó hâm mộ Seventeen lắm anh à" cậu nín thở nhìn anh
"Là em gái em thích hay em thích"
"Thực ra thì cả hai đều thích"
"Má nó Seventeen là cái nhóm nào anh đốt sạch tụi nó"
"Ế cấm nha đừng nhá em giết anh đó nha"
"À mà em gái em đâu, sao không ở với em"
"Tên nó là Pyn Hong, học trường nội trú nên ở lại ktx"
"Vậy lúc ta đi dẫn theo Pyn đi luôn"
"Thật không???"
"Điều kiện là ném mấy cái thằng Seven gì đó đi. Không được nhìn tụi đó. Nhìn anh thôi rõ chưa"
"Dạ rõ thưa sếp"
Ngày hôm đó có lẽ là ngày vui nhất cả cuộc đời cậu. Chưa từng nếm trải qua yêu thương, chưa từng biết gia đình là gì, cũng chưa từng biết đến hơi ấm của tình yêu. Đến hôm nay mới cảm nhận được tình yêu này đẹp đến nhường nào. Biết cái cảm giác có người vì mình mà bất chấp tất cả. May mắn cậu đều dồn hết vào hôm nay rồi.
Ngày tối nghiệp cấp2 của Pyn cậu đẫn nó đi mua sắm áo quần, còn mua cả giày bà điện thoại mới nữa.
"Pyn này, mai chúng ta rời khỏi đây rồi em còn muốn tới chỗ nào nữa không"
"Nam San anh nhé!" Nói tới đây cô bé chùng mắt xuống. Tuổi 17 là cái tuổi bồng bột ngây thơ cảm nắng ai đó cũng là chuyện bình thường thôi. Chỉ là hôm nay là ngày giỗ của người yêu nó. Cái người yêu nó còn hơn bản thân mình. Ngày đó hai đứa còn hẹn tới đây chơi, vậy mà....
"Anh đưa em tới Nam San đi thôi"
Pyn ngồi thụp xuống nước mắt lại trào ra. Cái ngày nó bê bết máu được đưa vào bệnh viện. Người đi cùng nó đã chết khi chưa kịp vào bệnh viện. Quãng thời gian đó là cực hình nó nhủ lòng không được khóc không được quên người nó coi là tất cả. Tới hôm nay Pyn mới đủ can đảm để ngẩng đầu lên trời khẽ cười với người đó. Nó hứa là sẽ sống thật vui để cho người đó thấy... không có người đó, nó vẫn sống tốt.
Hôm đi, trời mưa. Máy bay cất cánh, cậu vui anh vui, chỉ mỗi Pyn là buồn. Cũng không sao như anh nó, nên buông bỏ những thứ không hề tồn tại.
--------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com