TruyenHHH.com

Seohwang

từ chương bân gần đây hơi sợ hãi, yêu xa quả thật là một chướng ngại đáng sợ, giống như dây leo gai từng bước từng bước quấn chặt lấy trái tim làm người khác ta tổn thương. từ chương bân biết nhiều thứ.

từ chương bân rõ ràng hơn ai hết, rằng hoàng hiền trấn là một cậu trai nhạy cảm đến cỡ nào, hoàng hiền trấn hay sầu hay lo, cứ nghĩ vớ vẩn lung tung rồi tâm hồn nghe xao động lãng đãng như chiếc lá cuốn theo chiều gió. hoàng hiền trấn không vô tư như vẻ bề ngoài, cậu hay suy nghĩ cũng hay để tâm những điều nhỏ nhặt, hoàng hiền trấn hay góp nhặt những khó chịu uất ức hay giận dỗi vào lòng, chẳng chịu chia sẻ cùng ai. cứ thế cứ thế mà tự mình chịu đựng, tự mình buồn bã giận hờn.

hoàng hiền trấn hay sợ hãi, nhưng lại không muốn để người khác thấy khía cạnh yếu đuối của mình.

hoàng hiền trấn chính là ghét cái bản ngã yếu đuối nhu nhược của mình, cậu luôn cho rằng đó chính là một khía cạnh xấu xí của bản thân, tốt khoe xấu che, cậu chính là như vậy mà đem tật xấu của mình giấu vào tận cùng. hoàng hiền trấn sẽ cho người khác thấy nụ cười của mình, giống như một đoá cẩm chướng rực rỡ giương mình đón nắng.

hoàng hiền trấn là ánh trăng mềm mại dịu dàng nhưng lại cố ngụy tạo bản thân thành ánh mặt trời rực rỡ chói chang. chỉ có tình yêu bảo bọc cậu trong bình yên và êm đềm mới có thể khiến hoàng hiền trấn an tâm bộc lộ nơi mềm mại nhất của bản thân, an tâm thủ thỉ những nỗi buồn tức tưởi góp nhặt trong lòng, an tâm vô tư lự buông thả bản thân, sống với chính mình. một hoàng hiền trấn dịu dàng và nhẹ nhàng như trăng treo bên kia nền trời xanh đen.

từ chương bân biết rằng chính mình không có khả năng ở bên cạnh hoàng hiền trấn mỗi ngày, lắng nghe cậu nhiều hơn nữa, vỗ về yêu thương cậu nhiều hơn. vậy nên từ chương bân lo sợ, sợ hoàng hiền trấn mệt mỏi với cuộc tình này, sợ cậu tổn thương, cũng sợ chính mình chưa làm tròn trách nhiệm của một người bạn trai.

rồi từ chương bân chợt ngẩn người, đã từ bao giờ, nhận thức của anh về tình yêu này đã bao gồm cả trách nhiệm.

có lẽ đã đến lúc phải buông tay rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com