Send Love Gui Yeu Thuong
Trôi qua một tháng học tại Mỹ, Nan cảm thấy mình đã ổn định khá tốt về mọi mặt, ngoại trừ việc cô cảm thấy khá mệt mỏi vì hai người bạn mới của cô luôn tràn đầy năng lượng và chia sẻ rất nhiều thứ. Nhưng nhờ vào đó, cô cũng cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều. Chính những câu chuyện mà họ kể giúp mỗi ngày của cô trôi qua nhẹ nhàng hơn. Điều khiến cô gặp khó khăn nhất chính là khẩu vị của các bữa ăn. Cô cảm giác mình chỉ ăn cho qua ngày, và ở độ tuổi cần ăn uống đầy đủ để phát triển, cô lại thiếu đi những điều đó. Chính vì vậy, chiều cao của cô bị hạn chế so với những người bạn cùng tuổi.Vào những ngày cuối tuần, ngoài việc đến thư viện đọc sách, Nan dành thời gian viết nhạc, tập rap, hoặc gọi điện cho bà nội và cô út. Đôi khi, cô còn kể cho bà nghe về những câu chuyện ở đại học Mỹ. Chỉ với những điều nhỏ bé đó, Nan cảm thấy cuộc sống của mình đủ đầy và ý nghĩa.Vào đầu tuần, cô Gwyneth giao cho cả lớp một chủ đề để tranh luận và viết báo cáo. Nan được phân nhóm với một bạn nam cùng tuổi. Cô rất háo hức với chủ đề đầu tiên mà cô giáo đưa ra và tập trung hoàn toàn vào màn hình máy chiếu trên bục giảng. Trên màn hình là hình ảnh của một người đàn ông Châu Á, với đôi mắt nhắm nghiền, quầng thâm xung quanh mắt lộ rõ, và cơ thể tái nhợt như bị giá lạnh. Nhìn vào gương mặt của người đàn ông, Nan cảm nhận được sự đau đớn và vẻ thê thảm của ông trong khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời. Cơ thể ông không có vết xước, chỉ có một ngón tay trỏ bị mất đi."Nan, nhìn kỹ vậy hả? Hay bị hoảng rồi, tỉnh lại đi!" một bạn nam trong lớp gọi lớn, làm Nan giật mình thoát khỏi suy nghĩ.HỒI ỨCNan không thể nhớ rõ mình đã nhìn vào bức ảnh ấy bao lâu, nhưng cảm giác đau đớn vẫn luôn ám ảnh cô. Cô nhớ lại khoảnh khắc khi một viên cảnh sát đưa cô vào nhà xác lạnh lẽo, kéo tấm vải trắng lên để lộ ra cơ thể cha cô. Đó chính là cha cô, người đã mất sau hai ngày. Lần cuối cùng cô nhìn thấy ông, đó là một cảnh tượng mà cô không bao giờ quên. Cảnh sát đã hỏi cô: "Đây là cha cháu, đúng không?"Câu hỏi đó khiến trái tim Nan như bị bóp nghẹt. Cô không thể thở nổi, chỉ biết đứng yên, cần sự giúp đỡ để có thể giữ thăng bằng. Cha cô đã nằm đó, và giờ, trên màn hình lớp học cũng là hình ảnh của ông. Nan lặng lẽ lau đi giọt nước mắt vừa rơi ra, cố gắng không để ai nhìn thấy. Cảm xúc ấy đã được cô kìm nén rất lâu, cô tự nhủ phải mạnh mẽ để cha cô có thể yên tâm hơn.Philip, bạn cùng nhóm, vỗ vai Nan và nói: "Nan, tỉnh lại đi. Hết giờ rồi, đi ăn thôi, chiều vào làm bài tiếp.""Uhm. Đi thôi," Nan đáp, mặc dù trong lòng cô, nỗi đau vẫn không thể nguôi ngoai.Hôm đó, nhiệm vụ của Nan là phân tích hành vi của tội phạm đối với nạn nhân, dựa trên hình ảnh và các thông tin có sẵn. Nan biết rõ tất cả những chi tiết trong bức ảnh ấy, nhưng làm sao có thể quên đi những thứ đã chứng kiến? Cô cố gắng vén cảm xúc sang một bên và tập trung vào công việc. Bởi cô hiểu rằng, những thử thách trong cuộc đời này không đơn giản như vậy. Nếu những chuyện nhỏ như thế này đã làm cô mất đi tinh thần, thì có lẽ cô sẽ không bao giờ hoàn thành được những mục tiêu của mình.Cả buổi chiều, Nan và Philip chia công việc ra làm. Mãi đến tối, đề tài vẫn chưa hoàn thành, và lớp phải đóng cửa, nên cả hai quyết định đến thư viện để làm tiếp. Khi công việc đã xong xuôi, Nan quay sang nhìn thấy Philip đã gục xuống bàn ngủ từ lúc nào, và trời đã sáng. Mặc dù khá mệt, nhưng vì phải lên lớp nên cô phải gọi cậu bạn dậy và cùng thu dọn đồ đạc đến lớp.Sau khi nộp bài thu hoạch cho cô Gwyneth, lớp cùng nhau tranh luận về các chủ đề. Cô giáo yêu cầu mỗi nhóm phải có ít nhất một lần tranh luận. Gần cuối giờ, gần như tất cả các nhóm đã phát biểu, chỉ còn lại hai bạn nhỏ là vẫn ngồi im lặng. Một bạn thì vẫn ngủ say, còn một bạn thì ngơ ngác như đang suy nghĩ điều gì đó. Cô Gwyneth nhìn về phía góc lớp, cầm lên một bảng thu hoạch và đọc qua, rồi lại bỏ xuống. Cô nhìn hai học sinh ấy với vẻ mặt ngạc nhiên."Thôi, cả lớp hôm nay nghỉ sớm nhé," cô nói."Vâng ạ," một vài người trong lớp đáp, rồi cả lớp bắt đầu rời đi.Mọi người đi ăn trưa, nhưng chỉ còn đúng hai bạn học sinh ở lại lớp. Nan mệt mỏi gục lên bàn, nằm ngủ cùng với Philip. Sau buổi học chiều, cô giáo gọi cả hai ở lại. Cô nhìn họ một lượt rồi hỏi:"Vậy hai em đã tìm thông tin này ở đâu?""À, bài này về mặt hình thức thì em đảm nhận, còn Nan chuẩn bị nội dung đấy cô," Philip trả lời."Còn Nan, em sao biết được những điều này vậy?" Cô Gwyneth hỏi."À... dạ," Nan đáp, cảm thấy hơi bất ngờ vì câu hỏi của cô giáo.Cô giáo Gwyneth không thể giấu được sự ngạc nhiên khi chứng kiến khả năng suy luận sắc bén của Nan. Cô không hiểu tại sao một cô gái mới 16 tuổi lại có những cái nhìn phức tạp đến thế. Nan khiến cô cảm thấy khó khăn trong việc đọc vị suy nghĩ của mình. Rốt cuộc, Nan là một người như thế nào? Cô giáo cứ thắc mắc mãi về cô học trò đặc biệt này, một đứa trẻ có khả năng mà không phải ai cũng có được.VỤ ÁN NĂM ĐÓ Kết thúc buổi học, trở về ký túc xá, Nan vẫn không thể ngừng suy nghĩ về bức ảnh của người đàn ông ấy, làm cô liên kết đến vụ án năm đó của cha. Hình ảnh người cha đã khuất vẫn in sâu trong tâm trí cô, khiến cô không thể yên lòng. Liệu kẻ giết cha mình có phải là những người cô từng biết? Nan không khỏi rùng mình khi nghĩ đến điều đó, cảm giác sợ hãi bủa vây, nhưng cô đã cố gắng kìm nén những suy nghĩ ấy trong suốt những năm qua. Cô nhận ra, cái tuổi của mình đáng lẽ ra không nên phải chịu đựng những điều như vậy.Dù cho tâm trí vẫn còn bận rộn với những suy nghĩ về quá khứ khiến Nan quyết định làm việc gì đó để quên đi. Cô bắt đầu viết nhạc, học rap, và rất vui khi được thể hiện những sáng tác của mình trước hai người bạn. Họ khen ngợi và thậm chí khuyến khích cô thử làm ca sĩ. Nan cảm thấy vui vì những lời động viên ấy, dù rằng cô biết đó chỉ là những lời khích lệ bạn bè, nhưng ít ra cũng giúp cô quên đi những nỗi buồn trong lòng.Vào một ngày chủ nhật, hai người bạn mới rủ Nan đi dạo quanh trung tâm thành phố Los Angeles. Cả ba người cùng nhau lang thang trong thành phố sầm uất, nơi có vô số phòng trưng bày nghệ thuật, nhà hàng nổi tiếng, và những tòa nhà chọc trời. Nan không khỏi cảm thán trước sự xa hoa của nơi đây, nó hoàn toàn khác biệt so với thành phố mà cô đã sống trong suốt ba năm trước. Khi sống ở Hàn Quốc, cha cô đã cố gắng tích góp tiền để mua một căn chung cư hạng trung để dành cho riêng cô. Dù chỉ là một căn hộ nhỏ, nhưng đối với hai cha con, đó đã là một món quà xa xỉ.Trong suốt cuộc hành trình, Nan cảm thấy mình rất nhớ nhà. Cô nhớ những buổi tối ngồi học bài, ngửi thấy mùi thơm của những món ăn mà cha cô chuẩn bị, và nhớ những bài học tiếng Anh mà cha cô luôn nhắc nhở: "Con thông minh, nhưng không được lười biếng, lười biếng sẽ khiến con trở thành kẻ ngu ngốc." Lúc nhỏ, Nan không hiểu tại sao mình phải học tiếng Anh vì cô thật sự không thích mẹ và cũng không thích học tiếng Anh. Nhưng mãi sau này, cô nhận ra đó là một bài học quý giá.Ngày hôm đó, cô cảm thấy rất mệt mỏi sau cả ngày đi bộ. Philip và Alli thì không ngừng tranh luận về đủ thứ chuyện, làm Nan chỉ biết im lặng lắng nghe. Mặc dù Alli chỉ mới đến Mỹ được ba tháng, anh chàng vẫn tỏ ra rất tự tin và điềm tĩnh, như thể mình là người lớn, luôn đưa ra những bài học kinh nghiệm cho Nan và Philip. Ba người kết thúc một ngày dài bằng chiếc bánh hamburger tại McDonald's, và bất chợt, Nan nhận ra rằng sau một tháng, cô mới lại ăn thức ăn nhanh. Vì mệt mỏi, cả ba đều ăn ngon lành.Khi chuyến xe buýt đưa ba người về ký túc xá, Philip bất ngờ hỏi Nan: "Cậu có muốn thu âm lại những ca khúc của mình không? Tớ thấy chúng rất hay, nếu đăng lên các ứng dụng, chắc chắn sẽ có nhiều người nghe đấy."Nan đáp lại: "Tớ cũng muốn, nhưng chưa có điều kiện để làm. Khi nào ổn định học tập và có chút dư dả, tớ sẽ thử làm một lần.""Em chơi đàn guitar nghe là nhất luôn đó Nan, khi nào rảnh thì nhớ chỉ cho vài chiêu để làm màu chơi nhé." Alli cười nói."À, ngoài guitar, hình như cậu còn biết chơi piano đúng không? Lần trước tớ nghe bài nhạc của cậu có tiếng piano mà." Philip tiếp lời."À đúng rồi, tớ cũng chơi piano một chút," Nan đáp.Tối hôm đó, Nan gọi điện cho bà và cô út. Cô út vui mừng báo tin rằng cô sắp có em bé. Lúc nghe tin, Nan không khỏi vui mừng cho gia đình mình vì chuẩn bị có một em bé lai người Hàn - Việt sắp ra đời. Chuyện vui này làm cô tạm gác qua những suy nghĩ tiêu cực trong cô.Ngày đầu tuần trôi qua thật nhẹ nhàng, và khi kết thúc buổi học, cô Gwyneth gọi Nan lại và nói: "Nan à, buổi chiều ngày mai em có rảnh không? Nếu được, em có thể đến văn phòng của cô một chút không? Cô có một vấn đề muốn nói chuyện với em, và đặc biệt cũng có một người đang muốn gặp em đấy. Đồng ý nhé?"Nan hơi ngạc nhiên nhưng cũng đáp lại: "Dạ được ạ. Vậy mấy giờ em có thể đến ạ?""2 giờ chiều mai nhé. Em đến văn phòng cô, cứ thoải mái thôi, không có gì phải áp lực. Cô chỉ muốn trò chuyện cùng em thôi."Ngày hôm sau, đúng 2 giờ kém 10 phút, Nan đứng trước cửa văn phòng giáo viên, nhìn đồng hồ đếm từng giây cho đến khi kim đồng hồ chỉ đúng 2 giờ. Cô gõ cửa, cô Gwyneth mỉm cười thân thiện và mời Nan vào. Trong phòng, Nan thấy một người đàn ông lạ mặt. Cô giáo giới thiệu: "Đây là giáo sư Will, người đã đánh giá rất cao bài luận của em và cũng là người đưa ra đề thi cho em."Khi nhìn người đàn ông đối diện, Nan cảm thấy bất ngờ và có chút căng thẳng. Buổi trò chuyện diễn ra thoải mái, nhưng Nan vẫn cảm thấy như đầu óc mình căng thẳng. Cô giáo và giáo sư Will là những người rất vĩ đại trong ngành nghiên cứu tâm lý, và cô chỉ là một cô gái con lai Việt-Hàn. Liệu đây có phải là cơ hội để cô bước vào ngành tâm lý tội phạm mà cô luôn ao ước hay không?Sau cuộc trò chuyện, viện trưởng đã nói: "Cháu là một đứa trẻ tiềm năng. Từ bài luận, tôi đã rất ấn tượng với những lý luận sắc bén của cháu. Đó là lý do tôi cho cháu cơ hội này. Hãy suy nghĩ kỹ về lời nói của tôi. Hai tuần nữa chúng ta sẽ gặp lại."Nan cảm thấy ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên cô được mời gọi trở thành học trò của một người vĩ đại. Liệu đây có phải là một giấc mơ xa vời không? Nhưng cô biết, mình thực sự muốn theo đuổi ngành tâm lý tội phạm. Cô tự hỏi liệu đây có phải là thời điểm thích hợp để bước vào con đường này, hay đó chỉ là một sự mời gọi quá sớm đối với cô.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com