See Tinh
(uống trà sữa thì nhai trân châu là ngon nhất luôn á)Trùm trường Atthaphan nghe xong chả hiểu cái tên này đang nói gì nữa. Thậm chí bây giờ Jumpol có chửi hắn thì hắn chắc chắn cũng không biết được luôn mất. "Rốt cuộc là mày muốn gì ở tao? Bây giờ mày nói được rồi đó."*bụp*Tim đen của Jumpol bị Atthaphan một phát bắn trúng, không lệch tí nào luôn."Haha...thật ra...nghe mọi người nói cậu học lớp A có đúng không?""Đúng. Thì sao?""Vậy chắc cậu học giỏi lắm đúng không? Học kì trước cậu học lực giỏi sao?""Không.""Vậy là khá?""Cũng không."Không giỏi không khá, vậy lẽ nào là... trung bình? Nếu là thật thì chẳng phải hắn ta sắp tuột xuống lớp B hay thậm chí là lớp C rồi sao?
Như hiểu được trong lòng Jumpol đang nghĩ gì, Atthaphan mất hết kiên nhẫn, bực dọc trả lời:
"Là xuất sắc. Mày muốn nói gì thì nhanh lên đi, tao không có thời gian đùa với mày đâu đấy."
"Thật...thật sao?"
"Mày có thể lên bảng thông báo trường mà xem."- Atthaphan định đứng dậy bỏ đi thì bị Jumpol kéo tay lại khiến hắn suýt chút hụt chân té - "Chuyện gì nữa?"
"Chuyện là...cậu có thể giúp tôi ôn tập được không? Cậu biết đó, còn 3 tháng nữa là đến thi học kỳ rồi mà tôi chẳng có tí gì trong đầu cả. Học kỳ này không lên được lớp D chắc chắn mẹ tôi sẽ nổi trận lôi đình mà cấm tôi chơi game nữa mất."
Tuôn một tràn dài rốt cuộc Jumpol cũng chịu dừng lại mà thở.
"Liên quan gì đến tao?"
"Lạnh lùng vậy. Giúp tôi đi mà Atthaphan, cậu học giỏi thế này không giúp tôi một chút được sao?"
Jumpol bám lấy tay Atthaphan nhất quyết không buông. Giờ hắn có đánh cậu cũng quyết không buông đấy, cùng lắm thì đau một chút thôi.
"Mày có buông ra không?"
"Không buông, trừ khi cậu đồng ý."
"Aisss chết tiệt. Mày muốn ăn đòn hả?"
Jumpol vẫn quyết không buông, ra sức lắc lắc cái đầu bé xinh.
"Nếu mày buông ra tao sẽ đồng ý."
"Thật?"
"Thật!"
Jumpol cuối cùng cũng chịu thả tay Atthaphan ra - "Nếu như cậu không giữ lời tôi sẽ đi đồn cả trường biết cậu là người thất hứa. Đại ca Atthaphan vậy mà lại đi gạt người."
Atthaphan nhếch mép, ghé sát bên tai Jumpol nói nhỏ.
"Ôn tập thì được nhưng mày sẽ trả ơn tao thế nào?"
Bên tai truyền đến cảm giác ngưa ngứa khiến Jumpol bất giác lùi về sau hai bước.
"Cậu...cậu muốn tôi trả ơn cái gì?"
"Hmm..."-Atthaphan ra vẻ đâm chiêu, nhìn Jumpol một lượt từ đỉnh đầu đến tận gót chân, bỗng nhiên nuốt nước bọt, yết hầu của hắn vì thế cũng động đậy trông thật hút hồn.
Gì đấy? Lưu manh giả danh học bá hả? Tôi sợ đó nha.
Nhưng mà Atthaphan...con mẹ nó nam tính quá rồi!
Jumpol nhìn yết hầu của người đối diện say đắm đến quên cả việc khép miệng lại trông hết sức mất hình tượng.
Thông cảm đi, cùng là phận nam nhi nhưng Jumpol lại có chút không giống với các bạn nam đồng trang lứa khác. Da dẻ trắng mịn, yết hầu lại chẳng thấy đâu khiến cậu rất bực bội. Nếu đem cậu ra so với Atthaphan thì chính là sự so sánh khập khiễng nhất đó.
Nay nhìn thấy Atthaphan một thân rắn rỏi, yết hầu vừa to lại vừa nam tính thế nên Jumpol không kiềm lòng được mà nhìn thêm một chút.
"Nhìn đủ chưa?"
Giọng nam trầm kéo Jumpol thức tỉnh lại.
"Đủ rồi haha."
"Vậy thì đi thôi."
"Đi đâu?"- Jumpol ngốc nghếch vừa bàng hoàng sau động tác ghé tai của Atthaphan, lại thêm quả yết hầu chấn động của hắn thì hồn vẫn chưa về kịp với xác.
"Thư viện."
Atthaphan triệt để mất kiên nhẫn, buông lại hai từ cho Jumpol rồi tự mình đi trước.
Jumpol sau khi load kịp cũng ba chân bốn cẳng chạy theo Atthaphan.
Yeah! Cuộc đời của Jumpol được cứu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com